Nhóm người đi dạo ở con đường hoa, đi dạo chợ đêm, ầm ĩ đến rạng sáng mới về.
Đợi đến khi tất cả mọi người về nhà, Giang Tuần lại từ nhà chuồn ra ngoài, đi tới gần khu nhà của Trần Hi Nguyệt. Anh không gửi tin nhắn cho cô, cứ chờ đợi như vậy.
Còn Trần Hi Nguyệt trằn trọc lăn lộn không ngủ được, khoác áo ngoài rồi cũng ra khỏi nhà.
Vừa mở cửa ngõ, đã thấy Giang Tuần đứng cách đó không xa, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng bên đường, cô không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ nhìn thấy điếu thuốc trong tay anh.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu cười toét miệng với cô một cái, “Trần Hi Nguyệt, cậu có thích tôi không?”
Từ đầu chí cuối, điều anh quan tâm chỉ là sự yêu mến của cô.
Trần Hi Nguyệt thở dài một cái, được rồi, đừng chấp nhặt với người đàn ông này nữa. Anh đến, xem như anh cúi đầu nhận lỗi.
Cô tiến lên đoạt điếu thuốc trong tay anh, lại móc một cây kéo mút từ trong túi áo nhét vào tay anh, “Hút thuốc dễ gây ung thư phổi, nếu cậu hi vọng cô gái cậu thích dẫn theo con của cậu tái hôn, sau đó con cậu gọi người khác là ba, vậy cậu cứ hút chết đi.”
Giang Tuần giật mình, sau đó cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, giữa lúc răng môi quấn quýt, anh thấp giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cai thuốc.”
Trần Hi Nguyệt bị hôn đến thất điên bát đảo, cả người mềm nhũn dựa vào người anh, cười hì hì, “Giang Tuần, chúc mừng năm mới.”
Anh xoa tóc cô, cưng chiều nói: “Trần Hi Nguyệt, chúc mừng năm mới!”
Nhìn áo quần mỏng manh của anh, cô hỏi: “Có lạnh không?”
“Lạnh.” Dứt lời, Giang Tuần bỗng khom lưng dựa vào ngực cô, “Quần áo cậu dày, chia cho tôi chút.”
“…”
Biết anh chàng khó tính này còn có một số vướng mắc, cô cảm thấy sớm giải thích rõ ràng thì tốt hơn, dù sao bọn họ cũng muốn dắt tay nhau đi hết đời người người mà!
“Giang Tuần, không thì tôi kể chuyện thú vị đi xem mắt cho cậu nhé?”
“Tôi không muốn nghe.”
“Không được, cậu phải rửa tai lắng nghe cho tôi!”
“…”
Trần Hi Nguyệt không muốn đi xem mắt, nhưng nếu không đi, sẽ không nể mặt mũi dì ba, lại chọc giận mẹ già nhà mình, cô nhất định sẽ không sống yên thân, hơn nữa theo phép lịch sự, cô cũng cảm thấy hẳn là nên giải thích rõ ràng với đối phương một chút. Cho nên, không còn cách nào khác, cô vẫn phải đi.
Cô không nhìn bức ảnh kia, cho nên không ngờ rằng đối phương lại chính là học bá trước kia cô từng thầm mến.
Đã nhiều năm rồi, học bá vẫn là học bá, lịch sự dịu dàng. Hai người nói chuyện bình thường, ôn lại chuyện cũ, thổn thức một chút về quá khứ, tâm sự một chút về tương lai.
Lúc đó, cô đã hỏi học bá, vì sao lúc trước anh ta không thích cô.
Học bá cười cười, nói: “Thực ra lúc đó tôi cũng rất thích em, nhưng tôi cảm thấy em không thật sự thích tôi, em chỉ đang thúc giục bản thân phải thích tôi.”
Cô không hiểu, học bá giải thích: “Nhìn từ bên ngoài, rất giống như em thích tôi, mỗi lần gặp tôi đều cười rất vui vẻ, nhưng thật ra ý cười không lan đến đáy mắt, em cũng chưa từng đỏ mặt khi đối diện với tôi. Nhưng tôi từng nhìn thấy lúc em đối diện với một người, trên mặt từng có loại thần thái sáng bừng.”
“Ai?”
“Tôi nghe thấy em gọi cậu ta là anh Giang Tuần.”
Thì ra sơ tâm của cô vẫn luôn là Giang Tuần, phủ nhận lâu như vậy, cô sắp quên mất rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bạn tốt nhất của cô là Giang Tuần, đến tuổi biết yêu, cô đã từng nhìn lén Giang Tuần mà đỏ mặt tim run.
Lúc học cấp ba áp lực rất lớn, thỉnh thoảng Giang Tuần sẽ tích trữ một thùng sữa tươi hoặc là đồ ăn vặt khác qua trường thăm cô. Mỗi lần anh nói 6h chiều tới, từ 6h sáng cô đã bắt đầu chờ mong. Có điều về sau, anh đột nhiên không tới nữa.
Sở dĩ cô có hảo cảm với học bá, bởi vì trong khoảng thời gian đó, Giang Tuần đột nhiên lạnh nhạt xa cách cô, còn học bá lại có một đôi mắt sáng xinh đẹp như anh.
Cô hiểu, trong tất cả các loại thích, chỉ có kiểu thích giữa người thân mới có thể tồn tãi mãi mãi. Cho nên, cô không dám có ý xấu với Giang Tuần.
Cô coi anh như người thân, nhưng không thân mật gọi anh là anh Giang Tuần nữa. Rồi quanh đi quẩn lại một vòng lớn, người cuối cùng trở về, vẫn là anh.
Cởi bỏ hiểu lầm, nét mặt của Giang Tuần lại trở nên nặng nề, nhíu mày, anh mở miệng, “Hi Nguyệt, thật ra tôi có chuyện lừa cậu.”
Nhìn nét mặt anh đột nhiên nghiêm túc, Hi Nguyệt hơi hoảng, chẳng lẽ còn có chuyện gì cô không biết?
“Thật ra đêm đó, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Cô nháy mắt một cái, cười, “Tôi biết.”
Cô chỉ đau đầu do uống say, cảm giác khác đều không có, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng gặp heo chạy sao, điều này sao có thể là kết quả của xuân phong nhất độ (*) chứ?
(*) Ý chỉ một đêm xxoo
Thực tế là bọn họ chỉ cởi sạch quần áo đắp chăn đi ngủ mà thôi, cực kỳ thuần khiết.
Giang Tuần kinh ngạc, “Vậy sao cậu không vạch trần tôi, còn thuận nước đẩy thuần đồng ý điều kiện vô lại của tôi?”
“Phật nói, không thể nói.”
Từ khi cô bắt đầu về thành Nam dạy học, tổng cộng Giang Tuần mời cô ăn 105 bữa cơm, hơn nữa mỗi lần đều trùng hợp là chân trước cô vừa mới đăng trong vòng bạn bè, chân sau anh đã dẫn cô đi ăn ngon, có thể trùng hợp như vậy không? Nói anh không có ý đồ gì với cô, cô không tin đâu.
Nhưng anh cứ bình thản như vậy, cô đợi mãi, chắc đợi đến khi hoa héo tàn cũng không đợi được lời tỏ tình của anh.
Cho nên, cô nghĩ ra một cái bẫy, cố ý để bản thân bị anh tính kế, mặc dù quá trình so với tưởng tượng của cô có chút khác biệt, nhưng kết quả theo đúng ý muốn của cô.
“Vậy chúng ta có thể quang minh chính đại yêu đương rồi?”
“Bí mật yêu đương không tốt sao? Vừa kích thích vừa thú vị! Mà thời gian sát hạch của cậu vẫn chưa qua đâu, gấp cái gì?”
“… Vậy lúc nào thì cậu cho tôi một cái danh phận?”
“Chờ lúc cậu thông suốt.”
Ngoại truyện
Giang Tuần gần đây rất rầu rĩ, rõ ràng anh là người có vợ rồi, lại không thể quang minh chính đại show ân ái vung thức ăn chó, mỗi lần về nhà còn bị mẹ già nhà mình mạo hiểm đẩy đi xem mắt.
Đoàn Tử bên đó không trông cậy được nữa, muốn Trần Hi Nguyệt chủ động, còn phải dựa vào chính anh.
Tục ngữ nói, làm vui lòng, mới có thể đạt được mong muốn khác.
Anh gọi điện thoại cho Trần Hi Nguyệt: “Anh phát hiện một món ăn cực kỳ ngon, tối nay mời em ăn nhé.”
Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề!
Với suy nghĩ được ăn chùa ngu sao không ăn, Trần Hi Nguyệt hùng dũng oai vệ đi tới chỗ hẹn trước, lần này đồ ăn mà Giang Tuần tìm được là tào phớ hạnh nhân. (*)
(*)
Khối tào phớ tắng nõn, tản ra cảm giác trong sáng mát rượi, lớp nước đường hoa quế phủ lên, nhìn thoáng như một đồ mỹ nghệ nạm hoa. Múc một miếng bỏ vào trong miệng, lập tức được hương vị tươi mát bao trùm, hơi lạnh thấm tận xương, toát ra vị ngọt của đường và hoa quế, khiến lòng người càng thêm vui vẻ.
Cô ăn rất thỏa mãn, anh cười nịnh nọt, “Hi Nguyệt, anh có chuyện này muốn bàn với em được không?”
Cô lau miệng, “Em còn một xấp bài văn chưa sửa xong, về trước nhé.” Dứt lời, lòng bàn chân như bôi dầu trượt một cái mất hút.
Trận đầu của Giang Tuần thất bại.
Mỹ thực ấm dạ, sắc đẹp ấm lòng, anh quyết định hi sinh nhan sắc để đổi lấy hạnh phúc.
Hôm nay, Trần Hi Nguyệt tan làm trở về, thấy quần áo của Giang Tuần nửa mặc nửa cởi nằm ở trên giường ngoắc tay với cô, cười câu hồn, “Hi Nguyệt, đêm xuân khổ ngắn, chỉ có anh mới thay được thuốc, tới đi, chúng ta ngủ nào!”
Cô thầm mắng một tiếng “tiểu yêu tình giày vò người này”, lại ra sức nhéo lòng bàn tay mình để định thần, ngoài cười nhưng trong không cười lui khỏi phòng, “Tối nay em về ký túc trường ngủ.”
Hay rồi, dùng sắc dụ cũng thất bại.
Đối mặt với Trần Hi Nguyệt khó chơi, Giang Tuần hoàn toàn không còn cách nào, anh quyết định thuận theo tự nhiên, mua bút nghiên giấy mực về, nói là muốn tu thân dưỡng tính. Trần Hi Nguyệt cho rằng anh đang nói đùa, cũng không cho là thật.
Nhưng suốt cả cuối tuần, Giang Tuần làm ổ trong thư phòng bế quan tu luyện, Trần Hi Nguyệt thực sự hiếu kì, rốt cuộc anh ở bên trong chơi đùa cái gì?
Đẩy cửa đi vào, cái người mất ăn mất ngủ nào đó đã nằm sấp trên bàn sách thiếp đi, bên cạnh bày một chồng giấy tuyên chỉnh tề, toàn bộ đều viết một chữ “nhẫn”.
Cô có chút dở khóc dở cười.
Trong lúc ngẩn ngơ, lại nghĩ tới hồi trước.
Hồi bé cô nghịch hơn Giang Tuần rất nhiều, bài tập giáo viên giao cô không chịu làm, bài chép phạt cũng lười viết. Giang Tuần sợ cô bị giáo viên phạt đứng, cũng sợ cô về nhà bị đánh, cho nên ôm bài tập của cô về, ngày nào cũng chong đèn chiến đấu cả đêm, hai mắt gấu mèo xuất hiện rõ ràng.
Cô còn cười anh, nói chữ anh như giun dế, viết ngoáy quá. Giang Tuần tức không chịu nổi, hấp tập chạy tới cửa hàng văn phòng phẩm mua bảng chữ mẫu, bắt đầu nghiêm túc luyện chữ.
Cô nhìn dáng vẻ chăm chú của anh, không nhịn được đầu hàng, “Anh Giang Tuần, sau này tự em làm bài tập vậy.”
Anh sờ tóc cô, cười cười, móc ra cho cô một túi ô mai.
Nhớ tới đây, Trần Hi Nguyệt đưa tay lay Giang Tuần tỉnh, “Đừng ngủ, đi về nhà.”
Giang Tuần còn hơi ngái ngủ nhìn cô, “Về nhà làm gì?”
“Gặp người lớn, bàn chuyện kết hôn.”
Cô vốn đợi anh thông suốt rồi cầu hôn cô. Nhưng anh quá ngu ngốc, ngày trước không tỏ tình, bây giờ không cầu hôn.
Giang Tuần lấy lại tinh thần, miệng muốn ngoác tận mang tai. Anh lấy một hộp quà bằng nhung từ trong ngăn kéo, mở ra, bên trong là một đôi nhẫn tinh xảo.
Anh quỳ một chân trên đất, “Thật ra anh đã chuẩn bị nhẫn từ rất sớm, có điều cứ đợi em cho anh một danh phận, cho nên không dám nói. Hi Nguyệt, gả cho anh nhé, anh mời em ăn cơm cả đời, để em ôm đệ nhất mỹ nhân như anh ngủ cả đời, kiếm nhiều tiền cho em mua mua mua, ăn ăn ăn, dù sao thì anh cũng sẽ mãi mãi yêu em!”
Sặc, thật là không biết xấu hổ, bình thường nói mấy lời yêu đương trôi chảy như vậy, thời khắc mấu chốt lại chỉ biết tổn thương người khác, còn đệ nhất mỹ nhân chứ, dạ mặt này sợ là còn dày hơn ba tấc?
Được rồi, ai bảo cô thích anh chứ, cái khuyết điểm này cũng sẽ biến thành ưu điểm đáng yêu.
Cô cười dịu dàng, “Em gả!”
Hết