Bạn Trai Xấu Xa

Chương 10: Chương 10




Ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù tay cầm tài liệu, mắt đọc, nhưng tâm trí thỉnh thoảng lại nghĩ về Thư Phàm, lo sợ cô xảyra chuyện. Từ lúc gặp gỡ, cả hai đã trở thành oan gia, tuy rằng không có một chút ngọt ngào, nhưng chưa có lúc nào Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy cuộc sống của mình tràn ngập sinh khí và sức sống như thế.

Đứng trước mặt, Tuấn Hùng báo cáo nội dung công việc trong mấy ngày Hoàng Tuấn Kiệt vắng mặt, không đến công ty.

“Mấy đối tác làm ăn của chúng ta, đã bị phía bên tập đoàn Vũ Thị cướpmất?” Bóp nhàu nát một góc của xấp tài liệu, Hoàng Tuấn Kiệt tức giậnhỏi.

Hơn 10 giờ trưa.

Vũ Gia Minh thần thần bí bí đích thân dẫn Tú Linh xuống tận gara để xecủa tập đoàn Vũ Thị. Được hắn đối xử một cách trân trọng và ân cần thếnày, Tú Linh có chút không quen và không thể thích ứng ngay được. Từtrước đến nay chưa từng yêu ai, cũng không tiếp xúc quá thân cận với một chàng trai, thế mà trong vòng chưa được hai ngày, đã bị biến thành tình nhân của một người đàn ông xa lạ, hoàn toàn không quen biết.

Cùng nhau sánh đôi đi trên tiền sảnh, trước con mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người xung quanh, Vũ Gia Minh cười hỏi, “Cô đang suy nghĩ gìthế?”

Tú Linh ớn lạnh khi bắt gặp ánh mắt sát khí và không mấy thân thiện củanhân viên nữ trong công ty. Tú Linh ngơ ngác không hiểu, tại sao họ lạicăm ghét và thù hằn mình, trong khi mình chưa từng gây thù chuốc oán với họ.

“Tú Linh!”, Vũ Gia Minh bất mãn gọi nhỏ, khi thấy Tú Linh không thèm chú ý đến mình, mà chỉ lo ngó nghiêng xung quanh.

Vũ Gia Minh gia lực vào bàn tay đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú Linh, ngay lập tức Tú Linh nhăn mặt, kêu đau.

“Anh…anh…”, Tú Linh căm phẫn quay lại nhìn Vũ Gia Minh, môi mím chặt.

Vũ Gia Minh hài lòng, vì có thể lôi lại sự chú ý của Tú Linh vào mình.

“Sao thế?”, Mặc dù thừa hiểu lý do vì sao, nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Tú Linh tức giận cố gỡ tay hắn ra khỏi bàn tay bị bóp đến đỏ ửng củamình, “Đồ xấu xa! Đồ không có lương tâm!”, Tú Linh dù căm hận Vũ GiaMinh đến phát điên, nhưng cũng không dám phát tiết lớn tiếng mắng hắntrước mặt mọi người ở đây.

“Cô vừa nói gì?” Vũ Gia Minh vẫn nghe được tiếng chửu rủa thì thầm củaTú Linh, mặc cho Tú Linh có không phát ra thành tiếng đi chăng nữa.

“Không…không có gì…”, Tú Linh sợ hãi vội chối biến, ngoan ngoãn không dám gỡ tay hắn ra khỏi tay mình nữa.

Vũ Gia Minh nhếch mép, đôi mắt sắc bén nhìn ngắm khuôn mặt vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt của Tú Linh.

“Không cần phải sợ, tôi không có làm gì cô đâu.” Vũ Gia Minh tốt bụngnhắc nhở Tú Linh. Tuy ngoài miệng hắn nói thế, nhưng bên trong hắn đangcảnh cáo ngầm Tú Linh. “Hừ! Nhóc con! Cô cứ thử làm trái lại mệnh lệnh của tôi xem, lúc đó cô đừng có trách tôi độc ác.”

Tú Linh bất giác rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Sống cùng một ác ma như Vũ Gia Minh, mệnh thọ sẽ giảm sớm.

Nhân viên nữ trong công ty, đứng tụm năm tụm bảy, vừa đi vừa quay lạinhìn cảnh Vũ Gia Minh nắm tay Tú Linh, cả hai cùng nhau vai sánh vai đira khỏi tiền sảnh công ty. Đây là sự kiện, trăm năm mới có một, nên họlàm sao có thể bỏ lỡ.

Tú Linh chỉ vừa mới xuất hiện, đã gây nên cơn sóng gầm trong toàn thểnhân viên đang làm việc tại tập đoàn Vũ Thị. Giờ đây, họ tranh nhau muốn hỏi dò xem Tú Linh là ai, xuất thân thế nào, đang làm nghề gì, đangsống ở đâu, và quen biết Vũ Gia Minh trong hoàn cảnh nào, đặc biệt họmuốn biết mối quan hệ giữa hai người là gì?

Tú Linh ngây thơ, không biết rằng mình đã trở thành đích ngắm của hơn1,000 nhân viên nữ trong công ty, và những người phụ nữ ngoài xã hội lỡthương thầm trộm nhớ Vũ Gia Minh.

Còn Vũ Gia Minh tà ác, mặc dù hiểu, nhưng lại mang Tú Linh đi diễu ởkhắp nơi, mục đích chính của hắn, một là muốn ngầm nói cho mọi ngườibiết Tú Linh là của hắn, ai cũng đừng hòng đụng vào. Hai là hắn muốn cho những người vẫn còn vọng tưởng vào tình cảm của hắn thì hãy quên đi, vì bây giờ hắn đã có Tú Linh rồi.

Một mũi tên có thể bắn trúng hai cái đích, thật là nhất cử lưỡng tiện. Hiện giờ hắn rất hài lòng với lựa chọn của mình.

…………….

Đến gara, Vũ Gia Minh lôi Tú Minh nhanh chân đi theo mình, hình như tâmtrạng hôm nay của hắn rất vui nên nụ cười mở rộng trên môi hắn.

Tú Linh mờ mịt nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe nhìn không chớp, mặt thoáng ửng hồng, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Đối với một chàng trai tuấn tú, có diện mạo bề ngoài bảnh bao, phong độhơn người, lại tài năng hiếm có, thì cô gái nào chẳng si mê, chẳngngưỡng mộ và ước ao.

“Đã mang đến rồi chứ?” Vũ Gia Minh hỏi một vệ sĩ đang cung kính đứng ở trước mặt.

“Thưa cậu chủ, đã mang đến rồi.”

“Mau mang ra đây cho cô ấy xem.” Vũ Gia Minh hồ hởi, háo hức chờ mongphản ứng của Tú Linh, khi trông thấy món quà mà hắn đã phân phó nhânviên trong công ty mua.

“Thứ gì thế?” Tú Linh tò mò hỏi Vũ Gia Minh, đôi mắt to tròn đen láy hết ngó đông rồi lại ngó tây.

“Đừng nóng vội, cô sẽ nhanh chóng trông thấy nó thôi.” Vũ Gia Minh cười, nụ cười mang theo cưng chiều và yêu thương, khác hẳn nụ cười lạnh lùngvà lãnh khốc hàng ngày.

Hai vệ sĩ, cùng trợ lý Tân đứng ở bên cạnh, nhìn Vũ Gia Minh đến thấtthần, khi bắt gặp nụ cười thiên thần của hắn. Lần đầu tiên, sau baonhiêu năm làm việc cho hắn, họ mới nhìn thấy được con người vô chân vôtà, không mang theo một chút tà ác nào của hắn.

Ba người kín đáo trao đổi ánh mắt, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt, họđang cho rằng mình bị hoa mắt, nên mới nhìn nhầm, hoặc tưởng rằng vị sếp ác ma của họ bị trúng tà, nên mới tự nhiên biến chuyển thành thiệnlương.

Khi chiếc xe đạp điện hiệu Yamaha, màu xanh dương, sang trọng, bóng lộn, vẫn còn mới cứng xuất hiện trong tầm mắt, Tú Linh kinh ngạc đến nỗitrợn tròn mắt, chiếc miệng nhỏ xinh há hốc.

“Đây…đây là…” Tú Linh chỉ tay, miệng lắp bắp.

“Đúng, đây là tôi cố tình chuẩn bị cho cô.”, Vũ Gia Minh vui vẻ nói, hài lòng với thái độ ngạc nhiên của Tú Linh.

“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh nuốt nước bọt, gặp vấn đề khó khăn trong cách phát âm vì choáng váng không dám tin.

“Cô không thích?” Vũ Gia Minh cau mày, toát ra hơi thở nguy hiểm, dángvẻ cảnh cáo không cho phép Tú Linh mở miệng nói lời từ chối thiện ý củahắn.

“Không….không phải, mà là…”, Vặn vẹo tay, Tú Linh run run nói tiếp,“Tôi…tôi không dám nhận đâu, tôi không đủ tiền để trả cho anh.”

Trợ lý Tân cùng hai vệ sĩ nhìn Tú Linh chằm chằm. Từ trước đến nay, họđã thay mặt Vũ Gia Minh tặng rất nhiều món quà xã giao cho các cô gái,họ chưa từng gặp cô gái nào lại ngây thơ và đơn thuần giống như Tú Linh. Lẽ ra khi được Vũ Gia Minh mua cho một chiếc xe đạp điện, hơn chụctriệu thì Tú Linh phải vui vẻ mà nhận đi chứ, đằng này Tú Linh lại thấykhó xử, và run sợ không dám nhận, như thể món quà của Vũ Gia Minh có thể độc chết người.

Tú Linh ngốc nghếch không hiểu rằng, món quà này chỉ là một cái móng tay so với những món đồ giá trị gần mấy trăm triệu mà Vũ Gia Minh mua chonhững cô gái khác.

Họ không biết nên mắng Tú Linh khờ khạo, không hiểu chuyện, hay nên chorằng Tú Linh là người thanh cao, không thích nhận quà của người khác,khi không làm được việc gì cho họ?

“Thế nào, cô không muốn nhận?”, Vũ Gia Minh lạnh lùng hỏi, thanh âm trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp hơi sương mỏng.

Tú Linh sắc mặt trắng bệnh, đôi mắt to tròn đen láy ầng ậc nước, mười đầu ngón tay vặn, xoắn vào nhau.

Vũ Gia Minh tức giận cảnh cáo Tú Linh, “Nếu cô dám nói một câu từ chối,tôi sẽ tăng tiền phạt của cô lên 100 triệu, mỗi lần cô dám làm trái mệnh lệnh của tôi, tôi cũng sẽ tăng tiền phạt lên 100 triệu, cứ thế tôi sẽtính cho cô, cho đến khi nào cô trả hết số nợ cho tôi thì thôi.”

“Anh…anh…”, Thanh âm trở nên khàn khàn, nức nở trong cổ họng. “Anh…anhđừng quá đáng! Tiền..tiền tôi nợ anh, tôi đã nói là sẽ trả, nhưng…nhưng còn chiếc xe này, tôi…tôi làm sao có thể nhận, tôi…”

“Tăng thêm 100, hiện giờ cô nợ tôi 400 trăm triệu, chuẩn bị tinh thần mà làm thêm cho tôi nửa tháng nữa đi.”, Vũ Gia Minh cười, nụ cười tựa ácma. Trong trò chơi này, dù Tú Linh có thông minh đến đâu, cũng không thể thắng được hắn, mà đôi khi còn thiệt hại nặng thêm.

“Anh…anh…”, Tú Linh tức đến nỗi run lẩy bẩy, mười đầu ngón tay trắng bệch, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sưng đỏ.

“Muốn tôi tăng thêm 100 triệu nữa không?”, Vũ Gia Minh nheo mắt, nụ cười nửa miệng vẫn giữ nguyên trên môi.

Hai vệ sĩ và trợ lý Tân đứng bên cạnh, nín thở theo dõi đối đáp qua lạicủa hai người, dù không hiểu cả hai đang nói về cái gì, nhưng họ vẫnbiết cô gái nhỏ bé đáng yêu kia, đã bị sói bắt nhốt vào trong hang.

Cầm lấy chìa khóa xe đạp điện, Vũ Gia Minh đặt gọn vào lòng bàn tay TúLinh, “Cô nhận lấy đi, đừng ương bướng và cố chấp nữa.”, Thương tiếcquẹt nhẹ vào đôi môi hơi sưng đỏ vì cắn của Tú Linh, Vũ Gia Minh dịugiọng nói, “Cô yên tâm tôi không cho không cô, mà cô phải làm việc chotôi để đổi lấy chiếc xe này.”

Ba người đàn ông bị màn vỗ về và an ủi của Vũ Gia Minh, khiến họ gần như nhảy dựng lên, vì tưởng mình đang gặp phải kẻ giả mạo Tổng giám đốc.Nếu tình trạng này mà còn tiếp diễn, sớm muộn gì họ cũng mắc phải chứngsuy tim vì làm việc quá độ.

Tú Linh cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa màu xám bạc có gắn nơ trong lòngbàn tay, lòng rối bới, tâm trạng hỗn loạn không nghĩ ngợi được gì. Đã là người ai chẳng thích được tặng quà, nhưng tặng quà theo kiểu vừa ép vừa đe dọa, lại vừa dỗ dành vỗ về thế này, thì đây là đầu tiên mới có.

………………..

Thư Phàm, cùng anh vệ sĩ hì hục dọn dẹp nhà cửa. Đồ nội thất trong nhà,không nhiều nên chỉ mất gần một tiếng đồng hồ, cả hai đã dọn dẹp xonghết mọi thứ, căn nhà lại trở nên ngăn nắp, gọn gàng, nhưng không còn thứ gì có thể dùng được.

Nhìn căn nhà trống huếch trống hoác, Thư Phàm nghiến răng trèo trẹo, mắt rực lửa hận, tay siết chặt nắm đấm, “Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi và anh không đội trời chung, có anh nhất định sẽ không có tôi, còn có tôi thì nhấtđịnh sẽ không có anh.”

Anh vệ sĩ đứng sau lưng Thư Phàm, khóe môi co giật, da đầu tê dại. ThưPhàm là người phụ nữ đầu tiên, cho anh bốn chữ: “Cam bái hạ phong.”. Dám trêu tức cậu chủ, dám chọc giận cậu chủ, dám khiêu khích sức chịu đựngcủa cậu chủ, mà không sợ bị đánh, hay bị siết cổ chết, Thư Phàm làngười phụ nữ duy nhất.

“Cô Phàm! Cô định ở lại đây thật sao?” Anh vệ sĩ sớm đã có lòng ngưỡng mộ Thư Phàm, nên quan tâm hỏi.

“Tôi không sống ở đây, thì sống ở đâu?” Thư Phàm chán nản trả lời, mặcdù biết rằng sống ở đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trời sinh tính đã quật cường, Thư Phàm bất chấp tất cả.

“Theo tôi thấy, cô nên suy nghĩ lại lời đề nghị của cậu chủ đi.” Anh vệ sĩ cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thư Phàm.

“Đừng nhắc đến tên xấu xa đó trước mặt tôi, chỉ cần nghĩ đến hắn, là tôi lại tức điên lên.”

…………

Đi xe ô tô mất hơn 10 phút, cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt cũng đến nơi.

Không cần vệ sĩ mở cửa xe ô tô, Hoàng Tuấn Kiệt tự mở cửa xe, rồi nhanhchóng bước xuống. Hắn đang nôn nóng muốn trông thấy Thư Phàm, muốn biết Thư Phàm có được bình an không, tuy rằng có vệ sĩ bảo vệ ở bên cạnh, và vừa mới cãi nhau với Thư Phàm một trận, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Tiếng còi xe ô tô gây chú ý của hai người đang đứng trong phòng khách.

Anh vệ sĩ cảnh giác đi ra ngoài sân, mắt đề phòng nhìn người đàn ông mặc vét đen đang rảo bước đi vào trong nhà. Sau khi xác định được người đólà ai, anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng, “Chào cậu chủ!”

Hoàng Tuấn Kiệt phất tay, mắt ngó nghiêng xung quanh, “Thư Phàm đâu?”

“Cô ấy đang đứng ở trong nhà.”

“Cậu ở đây chờ tôi.”

“Vâng.”

Phân phó xong, Hoàng Tuấn Kiệt bước vào nhà. Nhìn đồ đạc trong phòngkhách đã biến mất già nửa, Hoàng Tuấn Kiệt có chút không đành lòng, vàthấy có lỗi với Thư Phàm, tuy nhiên tận sâu thẳm trong lòng mình, hắnlại chờ mong có thể mang Thư Phàm đi, đến sống cùng với hắn trong căn hộ trên tầng thứ 13, tại tòa nhà Hoàng Thị.

“Anh đến đây làm gì?”, Từ trong phòng ngủ, Thư Phàm xấn xổ đi ra phòng khách, cao giọng quát Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn người con gái thân dính toàn bụi bặm,khuôn mặt nhem nhuốc, mái tóc vướng vài chiếc lá xoan màu vàng nhạt.Thoạt trông, giống hệt một con hề, nhưng khi nhìn kĩ lại hóa ra mộtthiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên, năng động chăm chỉ làm công việc dọn dẹpnhà cửa, sức sống tràn ra từ ánh mắt, khuôn mặt, đến hơi thở mang đượmmùi nồng của đất, mùi hăng hắc của lá cây,và mùi hoa nhài toát ra từ cơthể.

Thư Phàm bị Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đến đỏ mặt, trái tim đập thình thịchtrong lồng ngực, tình huống của cả hai giờ hết sức quái dị.

“Anh…anh nhìn gì mà nhìn kĩ thế?” Thư Phàm bối rối, cố gắng cao giọng chất vất hắn.

“Cô đã dọn dẹp nhà suốt cả buổi sáng?” Mắt vẫn nhìn Thư Phàm một khắc cũng không rời, Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng hỏi.

“Đúng. Anh hỏi làm gì?” Thư Phàm vênh mặt, hai tay chống sườn, trông như một con gà mẹ đang cố bảo vệ đàn con phía sau.

Vươn dài tay, Hoàng Tuấn Kiệt kéo Thư Phàm lại gần.

“Này! Này! Anh định làm gì thế hả?” Thư Phàm hốt hoảng, sợ hãi giãy dụa muốn chạy thoát khỏi vòng kiềm tỏa của hắn.

“Đứng im! Tóc cô dính toàn lá cây đây này!”, Hoàng Tuấn Kiệt khàngiọng ra lệnh cho Thư Phàm, tay cẩn thận gỡ từng chiếc lá trên tóc ThưPhàm.

Thư Phàm cứng đờ người, hơi thở ngưng đọng trong không khí, tay chân lạnh toát, mắt hết nhắm rồi lại mở.

Tưởng rằng sắp bị Hoàng Tuấn Kiệt đánh cho một trận, thật không ngờ hắnchẳng những không ra tay đánh người, lại có lòng tốt gỡ lá cây trên tóc. Phải chăng tất cả chỉ là mơ, mà không có thật?

Thư Phàm len lén véo nhẹ vào mu bàn tay.

“Ái ui!” Một tiếng kêu nho nhỏ phát ra từ chiếc miệng anh đào, có đôi môi mỏng màu hồng nhạt, hàm răng nanh trắng bóng.

“Sao thế?” Nghe thấy tiếng kêu của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống hỏi, “Cô bị đau ở đâu à?”

Thư Phàm đỏ bừng mặt, vội lấm liếm, “Không…không có việc gì.”

“Nếu cô bị đau ở đâu, nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi bác sĩ cho cô.”

Thư Phàm phì cười, bĩu môi nói, “Tôi chính là bác sĩ rồi, còn cần phải gọi ai nữa?”

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Thư Phàm đến xuất thần, khuôn mặt nhem nhuốc, những vết nhọ màu đen quẹt ngang từ sống mũi kéo dài đến mang tai, làm nổibật nước da trắng mịn, cùng nụ cười trong sáng, vô tư, tạo nên một sứchút kì lạ đối với Hoàng Tuấn Kiệt. Trước giờ hắn không hiểu rung động là gì, nay hắn đã hiểu được rồi.

“Nụ cười của cô thật đẹp!”, Hoàng Tuấn Kiệt thành thật nói, mắt âu yếm nhìn Thư Phàm.

“Phụt!”, Khuôn mặt Thư Phàm đỏ rực như hơ phải lửa, không dám đứng ởđây nói chuyện lôi thôi với hắn nữa, Thư Phàm bỏ chạy vào phòng ngủ,lấy một bộ quần áo đặt sẵn trên giường, rồi nhanh chóng phóng vào nhàtắm như một cơn lốc, trước ánh mắt sững sờ và kinh ngạc của Hoàng TuấnKiệt.

“Vâng, thưa anh.” Mặc dù sợ uy nghiêm của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng thân làm trợ lý, Tuấn Hùng phải nói thật.

“Đê tiện! Vũ Gia Minh dám dở thủ đoạn với chúng ta!” Hoàng Tuấn Kiệtnghiến răng nghiến lợi, nắm tay bóp chặt. Nếu Vũ Gia Minh mà đang đứngtrước mặt, thế nào cũng xảy ra cảnh đánh nhau đến máu chảy đầu rơi.

“Thiệt hại lần này là bao nhiêu?” Cố đè nén giận dữ xuống dưới, Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Tuấn Hùng.

Tuấn Hùng lau mồ hôi trán, lấy một tờ giấy khổ A4, đặt trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt.

“Có gì thì cậu cứ báo cáo bằng miệng, tôi không muốn đọc.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, không kiên nhẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Vâng, thưa anh.”, Khẽ liếc nhìn khuôn mặt vì tức giận, đã biến thànhxám xịt của Hoàng Tuấn Kiệt, bất giác người Tuấn Hùng khẽ run lên, dađầu tê dại.

“Theo thống kê của phòng kế toán, lần này công ty chúng ta thiệt hại hơn chục tỷ đồng, ngoài ra…” Tuấn Hùng ngập ngừng không dám nói tiếp. Sắcmặt của Hoàng Tuấn Kiệt ngày càng kém, không hiểu cậu ta có nổi khùnglên, đánh mình một trận ở đây không, vuốt mồ hôi trán vì sợ, Tuấn Hùngthan thầm trong lòng.

“Ngoài ra, thế nào?” Hoàng Tuấn Kiệt băng lãnh hỏi, trái ngược hoàntoàn với thái độ giận dữ lúc nãy, giờ hắn hoàn toàn biến thành một kẻmáu lạnh, không có cảm giác.

“Ngoài ra…” Tuấn Hùng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, hắng họng rồi run run nói tiếp, “Ngoài ra có mấy đối tác kinh doanh lâu năm với chúng tađã chuyển sang làm ăn với tập đoàn Vũ Thị.” Tuấn Hùng nói một hơi khôngnghỉ, sợ bản thân mình không có dũng khí để báo cáo tiếp nên mới phảinói nhanh như thế.

Hoàng Tuấn Kiệt cầm tờ giấy trên bàn, tỉ mỉ đọc từ trên xuống dưới, đọcmột lần rồi lại một lần, đọc đến khi những con số kia nằm in sâu trongtrí nhớ, lúc này hắn mới ngừng.

“Còn gì nữa không?” Đặt tờ giấy xuống bàn, ngả người ra sau ghế, tay bóp thái dương, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi hỏi.

“Phía bên công an đã điều tra ra được một chút manh mối của hai sát thủ đã đâm anh vào mấy buổi tối hôm trước.”

“Đã xác minh được chỗ ở, hay mối quan hệ của bọn chúng với tập đoàn Vũ Thị chưa?”

“Chỗ lẩn trốn đã tìm ra được, nhưng vẫn chưa tìm được một chút thông tin gì có liên quan đến tập đoàn Vũ Thị.”

Nhắm mắt rồi lại mở mắt, Hoàng Tuấn Kiệt sắc bén nhìn Tuấn Hùng, “Cậu có cho là, Vũ Thị không có liên quan gì đến vụ ám sát kia không?”

Chỉnh lại gọng kính cận màu trắng, Tuấn Hùng xúc động đáp, “Tôi cũngkhông dám chắc, khi nào chờ bên phía công an bắt được hai tên kia mớixác định được.”

“Sợ rằng trước khi bị công an tóm, bọn chúng đã biến thành hai cái xáckhô rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt cằm, đôi mắt đen sâu lóe lên những tiasáng kì dị.

“Phái mấy thám tử giỏi đi điều tra rõ chuyện này cho tôi.” Đang nói,Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ ra được điều gì đó, nên dặn dò tiếp, “Còn nữa phảiđảm bảo hai sát thủ đó còn sống, không để phe bên kia giết người diệtkhẩu.”

Tuấn Hùng kính nể nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, dù đang bị thương, công ty bịtổn thất một số tiền lớn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ứng phó với mọichuyện.

“Thưa sếp, tôi sẽ làm đúng theo những gì mà sếp đã phân phó.”

Tiếng chuông điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Thò tay vào trong túi áo khoác, cầm lấy điện thoại màu xám trong túi,mắt nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, Hoàng Tuấn Kiệt lập tứcnghe máy khi biết người đang gọi cho mình là vệ sĩ được hắn cử đi bảo vệ Thư Phàm.

“Xảy ra chuyện gì?” Dù cố đè nén âm thanh, nhưng giọng nói khẩn trương và lo sợ của hắn vẫn không thể che lấp.

“Thưa sếp, cách đây mấy hôm nhà cô Phàm bị đột nhập và bị đập phá.”

Hoàng Tuấn Kiệt xa xầm mặt, trầm trọng hỏi, “Thư Phàm không sao chứ?”

“Cô ấy đang kích động, tâm trạng không được tốt lắm.”

“Chuyển điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”

“Vâng, thưa sếp.”

…………………….

Thư Phàm đang dọn dẹp nhà cửa. Nhìn những đồ đạc thân yêu do chính tayem gái chọn cho, giờ biến thành phế thải, Thư Phàm tức muốn điên lên,vừa làm vừa không ngừng nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt.

Dù có một kẻ khờ, cũng hiểu chuyện này hoàn toàn có liên quan đến hắn,nếu không tại sao trước đây cuộc sống của Thư Phàm rất bình yên, ngoàiđi làm, về nhà vùi đầu vào nghiên cứu thì không xảy ra chuyện gì nữa,nhưng ngay sau khi cứu hắn một mạng, nhà cửa đã biến thành một bãi chiến trường.

“Cô Phàm! Ông chủ muốn nói chuyện với cô!” Anh vệ sĩ chìa điện thoại trước mặt Thư Phàm.

“Nói lại với hắn, là tôi không muốn nghe.” Thư Phàm bực mình nói. Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu không phải tại hắn thì cô đâu phải sống trongthấp thỏm lo âu thế này. Tính mạng của cô thì không nói làm gì, nhưngcòn em gái và gia đình, cô biết làm gì để bảo vệ họ đây.

Chiếc điện thoại bật loa ngoài, nên Hoàng Tuấn Kiệt có thể nghe rõ câu trả lời đầy tức giận của Thư Phàm.

“Cậu chủ, cô ấy không muốn nhận cuộc gọi.” Anh vệ sĩ bất đắc dĩ nói lại cho hắn nghe.

“Bảo cô ấy nhận cuộc gọi, tôi không có nhiều thời gian.” Hoàng Tuấn Kiệt vừa tức giận, vừa lo lắng.

“Nữ nhân chết tiệt kia! Không hiểu mình lo lắng nhiều như thế nào sao,mà còn chọc giận mình thêm nữa.”, Hoàng Tuấn Kiệt mắng thầm, tay bópchặt chiếc điện thoại.

“Cô Phàm, cô làm ơn nhận cuộc gọi đi!”, Biết rằng một khi chưa đạt được mục đích Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nên đành phải xuốngnước cầu xin Thư Phàm.

“Không nghe!” Thư Phàm không ngẩng đầu lên nhìn anh vệ sĩ, tay chân bận rộn dọn dẹp nhà cửa.

“Thưa sếp…” Anh vệ sĩ khổ sở, bị kẹt ở giữa, đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.

“Cậu bảo cô ta rằng, nếu không chịu nghe máy, thì hãy chờ lĩnh hậu quảđi.” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận đến nỗi xì khói ra hai lỗ tai, răng nghiến ken két.

Anh vệ sĩ rùng mình ớn lạnh, nổi da gà, vội kính cẩn trả lời, “Dạ, em sẽ nói cho cô ấy nghe ngay lập tức.”

“Cô Phàm!” Anh vệ sĩ đáng thương, khóc không ra nước mắt, đành phải đóng vai người truyền tin.

“Có chuyện gì?” Thư Phàm vẫn cặm cụi dọn dẹp nhà cửa, quần áo dính đầy bụi bặm, khuôn mặt trái xoan lấm tấm mồ hôi.

“Cậu..cậu chủ nói.” Tự dưng anh vệ sĩ thấy Thư Phàm thật đáng thương,cứu mạng cậu chủ chẳng những không nhận được một câu cám ơn, còn bị nhốt như tù nhân, giờ đây còn phải đối diện với nguy cơ bị nguy hiểm đếntính mạng chẳng những của riêng cá nhân mình, mà còn liên lụy đến cả gia đình.

“Có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi, đừng ấp úng mãi.”

Hít một hơi thật sâu, anh vệ sĩ dù không muốn, nhưng cũng đành phải nóira, “Cậu chủ nói nếu cô không nghe điện thoại thì hãy chờ lĩnh hậu quảđi.”

“Rắc!” Thanh củi gỗ bị bẻ làm đôi, Thư Phàm từ từ đứng lên, thân hình chầm chậm xoay lại nhìn anh vệ sĩ, “Hắn vừa nói gì?”

“Cậu ấy bảo rằng nếu cô mà không nghe điện thoại thì hãy chờ nhận lĩnhhậu quả đi.” Anh vệ sĩ lo sợ nhìn Thư Phàm, lúc này trông Thư Phàm giống như cái lò lửa sẵn sàng thiêu chết hết tất cả mọi người.

“Anh đưa điện thoại cho tôi!”, Thư Phàm chìa tay, cười nhìn anh vệ sĩ, nụ cười có thể nói là khủng bố nhất từ trước đến nay.

Anh vệ sĩ vội chuyển điện thoại cho Thư Phàm, thêm một lần nữa da gà lại nổi đầy người, nếu có thể anh ước mình không phải là vệ sĩ của HoàngTuấn Kiệt và Thư Phàm, hai người này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

“Nghe nói anh cần nói chuyện với tôi?” Thư Phàm nói chuyện rất mềm mỏng, mềm đến nỗi có thể nhấn chìm chết Hoàng Tuấn Kiệt.

Đứng ở bên cạnh, anh vệ sĩ rùng mình, hai tay xoa xoa vào nhau, gai ốc nổi nhiều quá, khiến anh thấy có chút lạnh.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngác, không hiểu vì sao giọng nói của Thư Phàm lại thay đổi 180 độ như thế, hắn đang tưởng mình nghe lầm.

“Cô không bị làm sao chứ?” Mất mấy giây mới trẫn tĩnh lại được tinh thần, Hoàng Tuấn Kiệt lo lắng hỏi.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm hét thật to, “Đồ xấu xa! Đồ đê tiện! Tốtnhất là anh cút cho xa, nếu để tôi mà nhìn thấy anh, tôi sẽ giết chếtanh.” Lúc này, cơn giận trong Thư Phàm mới bộc phát, có bao nhiêu đềutrút hết lên đầu Hoàng Tuấn Kiệt.

Tai Hoàng Tuấn Kiệt lùng bùng, hắn lảo đảo lùi lại một bước, mặt nhănnhư khỉ ăn phải ớt. Hắn chưa từng thấy Thư Phàm lại nổi giận lôi đìnhnhư thế này.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, phần nào cũng hiểu được tâm trạng hoảngloạn và uất ức của Thư Phàm lúc này, nên hắn không trách, “Căn nhà đó,cô không cần phải dọn dẹp lại đâu. Từ nay trở đi, cô sẽ dọn đến sốngcùng tôi trong căn hộ trên tầng thứ 13, tại tòa cao ốc Hoàng Thị. Khinào chuyện này kết thúc, tôi sẽ mua cho cô một căn hộ khác để cô sinhsống.”

“Cảm ơn lòng tốt của anh.” Thư Phàm mỉa mai nói, “Nhưng mà tôi khôngcần, về sống với anh để anh nhốt tôi như tù nhân hả? Nếu không muốn tôi bị nguy hiểm thì anh tốt nhất tránh xa tôi ra.”

Nói xong, Thư Phàm đùng đùng nổi giận, thô bạo cúp máy.

……………..

Hoàng Tuấn Kiệt trừng trừng nhìn chiếc điện thoại trên tay, miệng gằntừng tiếng, “Nữ nhân chết tiệt, lần này thì cô chết chắc rồi, dám ngangnhiên cúp máy khi tôi còn đang nói chuyện.”

Đút điện thoại vào túi quần, cầm áo vét vắt trên thành ghế, Hoàng TuấnKiệt bảo Tuấn Hùng, “Sáng nay có cuộc họp nào, thì chuyển hết vào buổichiều cho tôi, giờ tôi có việc cần phải đi.”

Hiểu Hoàng Tuấn Kiệt xưa nay luôn làm việc tùy hứng, mặc dù không muốn,nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, “Em sẽ dặn dò thư kí chuyểnhai cuộc họp vào chiều nay cho anh.”

Mở cửa phòng cho Hoàng Tuấn Kiệt, Tuấn Hùng hỏi, “Anh có cần em đi cùng không?”

“Không cần, cậu ở đây lo giải hết mấy công việc còn dang dở đi.”

“Vâng.”

Hoàng Tuấn Kiệt bước vào thang máy, Tuấn Hùng bấm nút xuống tầng hầm để xe của công ty.

Từ lúc nói chuyện với Thư Phàm, trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt ngoài hìnhbóng, giọng nói của Thư Phàm thì không còn thứ gì khác. Hắn không hiểutại sao, chỉ sống chung có mấy ngày, mà Thư Phàm lại ảnh hưởng nhiều đến hắn như thế.

“Ring!” Cánh cửa thang máy mở ra. Mấy nhân viên đứng chờ trước cửa tháng máy, mỉm cười, kính cẩn chào hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu chào lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, chân rảo bước trên nền gạch men sáng bóng.

Hắn bước đi, bỏ lại những ánh mắt ngẩn ngơ, thất thần ở phía sau. Nhânviên nữ trong công ty, luôn ước ao, ngưỡng mộ phong độ, và khí phách làm người của hắn.

Giữa trưa, nhân viên trong công ty đều bận rộn làm việc, không gianthoáng mát, rộng lớn, kiến trúc sang trọng, tôn nghiêm địa vị của tậpđoàn Hoàng Thị trên thị trường sản xuất và chế tạo ô tô.

Ra đến bãi đỗ xe, Tuấn Hùng mở cửa xe cho hắn trèo lên. Sau khi nói mấycâu với người vệ sĩ ngồi sau tay lái, Tuấn Hùng mới yên tâm quay trở vềvăn phòng, tiếp tục hoàn thành mấy công việc còn dang dở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.