Bạn Trai Xấu Xa

Chương 15: Chương 15




Sáu giờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa lên đến đầu ngọn cây, không khí chìmngập trong sương sớm, tươi mát, gió nhẹ thổi bay những chiếc lá vàngtrên sân. Nắng vàng chiếu rọi qua khung cửa kính, phản chiếu vào phòng.

Dưới sân vườn, hoa lá, cây cỏ vui đón nắng sớm, nhân công đang tưới nước cho từng bồn hoa, chậu cây cảnh. Bên ngoài, mọi người đang tất bậtchuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Trên giường, hai chị em Thư Phàm vẫn còn say ngủ. Tú Linh ôm chặt lấychị gái, đầu gối lên vai, chân gác lên đùi, tay vắt ngang qua eo. Nhìnkhuôn mặt say ngủ trong sáng, đẹp như thiên thần của hai chị em, thếgiới này bỗng chốc trở nên bình yên, cuộc sống thật tươi đẹp, rực trànsức thanh xuân.

Chớp chớp mắt vài cái, Tú Linh mở mắt. Cảm nhận được hơi ấm, ngửi đượcmùi hoa nhài trên cơ thể chị gái, Tú Linh ngước mắt nhìn khuôn mặt vẫncòn say ngủ của chị gái. Tự dưng Tú Linh thấy thật ấm áp và an toàn. Dùđang sống trong nhà người lạ, nhưng chỉ cần có chị gái ở bên cạnh, thìTú Linh không còn lo sợ gì cả.

Tú Linh dụi đầu vào ngực chị gái, mũi hít lấy mùi hương hoa nhài tỏa ra từ cơ thể, tay ôm siết lấy eo Thư Phàm.

Đang ngủ ngon, cảm thấy nhồn nhột do vài sợi tóc của Tú Linh chọc vào lỗ mũi, Thư Phàm làu bàu trong miệng, tay ngoay ngoay lỗ mũi.

Tú Linh phì cười, tính trẻ con trỗi dậy. Tay Tú Linh chọc vào nách ThưPhàm, quyết tâm gọi bằng được con heo lười hay ngủ nướng, và lười khôngbao giờ chịu nấu cơm sáng dậy bằng được.

“Tú Linh!” Thư Phàm cáu tiết quát nhỏ, “Để yên cho chị ngủ.”

“Chị hai! Đã sáng bảnh mắt rồi, chị còn muốn ngủ tiếp nữa sao?”

“Sáng thì mặc kệ sáng, để cho chị ngủ thêm một lúc nữa.”

“Chị có muốn đi làm không?”

Nghe Tú Linh nhắc đến hai cụm từ “đi làm”, Thư Phàm lập tức mở mắt, ngồi bật dậy như lò xo.

Có nhiều khi Tú Linh không hiểu vì sao Thư Phàm có thể đam mê công việcnhư thế. Mọi người luôn hào hứng khi nhặt được nhiều tiền, khi được ănngon, hay bỗng dưng trở thành tỉ phú. Còn Thư Phàm lại chẳng để nhữngthứ đó vào mắt, thứ duy nhất mà Thư Phàm có hứng thú là làm việc ở bệnhviện, nghiên cứu thuốc và chữa bệnh cho mọi người.

Thư Phàm chạy nhanh vào phòng tắm phía đối diện, đánh răng rửa mặt chảiđầu chỉ trong vòng có mấy phút, tốc độ còn nhanh hơn cả điện xẹt. Hômnay không vướng bận gì, em gái đã được Hoàng Tuấn Kiệt cho người bảo vệ, nên Thư Phàm có thể yên tâm đi làm được rồi.

………………..

Hoàng Tuấn Kiệt đã dậy được một lúc, đang ngồi uống cà phê trên ghế sô pha trong phòng khách.

Ông quản gia đang lúi húi chuẩn bị bữa cơm sáng cho Hoàng Tuấn Kiệt và hai chị em Thư Phàm ăn.

Tú Linh sau khi làm vệ sinh buổi sáng, đã chạy nhanh ra phòng khách.

“Chào anh!” Gặp Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh dừng cước bộ, lịch sự chào hỏi.

“Chào em!” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, chào lại Tú Linh.

Không có chuyện gì để nói với Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh rảo bước vào nhà bếp.

Tú Linh có thói quen dậy sớm nấu cơm sáng, ăn no xong mới đi học. Tuyđang sống trong nhà Hoàng Tuấn Kiệt, không cần phải làm công việc nhà,nhưng thói quen khó bỏ.

“Chào chú!” Thấy ông quản gia đang xào đảo thức ăn, Tú Linh nhanh nhảu bước lại gần.

Ông quản gia quay lại nhìn Tú Linh, cười hỏi: “Cháu đã dậy rồi đấy à?”

“Vâng!” Tú Linh lễ phép đáp, mắt nhìn ông quản gia nấu thức ăn, “Chú có cần cháu giúp việc gì không ạ?”

“Cháu giúp chú dọn chén bát lên bàn vậy.” Biết tính Tú Linh là một côgái chăm chỉ, đảm đang, thích làm công việc nhà, nên ông quản gia dễtính phân phó công việc cho Tú Linh.

“Dạ.” Tú Linh cười tươi, kiễng chân mở cửa kệ tủ đựng chén bát.

Thư Phàm mặc quần áo gọn gàng, tóc buộc túm đằng sau gáy, tay cầm túi xách, từ phòng ngủ đi ra phòng khách.

Đang đọc báo, Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Thư Phàm từ đầu xuống chân.

“Cô định đi đâu mà sớm thế?”

“Tôi đi làm.” Thư Phàm hăm hở, khí thế hào hùng muốn nhanh chóng được bay ngay đến bệnh viện để làm việc.

Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu chịu thua tính cách có một không hai của Thư Phàm.

“Trước khi cô đi làm, cũng phải ăn cơm sáng đã chứ?”

“Không cần, tôi không cảm thấy đói.” Thư Phàm xăm xăm đi ra hướng cửa,hoàn toàn không thèm quan tâm đến khuôn mặt không vui của Hoàng TuấnKiệt.

“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt gọi to, “Nếu cô muốn đi làm, thì hãy cơmsáng rồi mới được đi. Còn nếu không, cô ngoan ngoãn ở nhà hết ngày hômnay đi.”

Thư Phàm tức giận quay phắt lại, tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt,“Tên chết tiệt kia! Tôi đã nhân nhượng cho anh lắm rồi, anh lại cònkhông biết điều. Mấy ngày vừa qua, tôi bị anh nhốt như tù nhân, khiếntôi không đi đâu được, nghỉ làm ở bệnh viện cũng không xin phép. Bây giờ sao anh còn dám ngăn cấm tôi?”

Tiếng cãi cọ của hai người, gây sự chú ý của Tú Linh và ông quản gia.

“Chú Phong! Chị cháu và anh Kiệt lại cãi nhau về vấn đề gì thế?” Đặt đĩa thức ăn xuống bàn, Tú Linh tò mò hỏi ông quản gia.

“Cháu đừng để ý.” Ông quản gia thấu hiểu, bảo Tú Linh, “Họ là một đôioan gia, một ngày mà không cãi nhau mấy lần thì họ không chịu được.”

Tú Linh bật cười: “Xem ra chú rất hiểu chị cháu và anh Kiệt.”

Ông quản gia cười không đáp, tay tiếp tục đổ thức ăn ra đĩa.

Tú Linh biết tính nóng nảy của chị gái mình, nên cũng không chạy ra xemcảnh hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đỏ bừng vì cãi nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người, càng đối đáp với Thư Phàm lại càng chuốc thêm bực mình vào người. Để kết thúc cuộc chiến, Hoàng Tuấn Kiệt tiếnnhanh đến chỗ Thư Phàm đang đứng, tay nắm lấy tay Thư Phàm, rồi lôi vàobếp theo mình.

“Buông tay!” Thư Phàm cố gắng hất bàn tay cứng như gọng kìm ra khỏi bàn tay trái, chân vừa đi vừa đá vào bắp chân Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cô muốn tôi đánh cô không?” Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng quát Thư Phàm, mắt bốc hỏa.

“Có giỏi thì anh đánh đi?” Thư Phàm không sợ chết, đã thách thức hỏakhí đang dần vượt quá sức chịu đựng trong người Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt dơ tay lên rồi lại hạ xuống. Thật lòng, hắn rấtmuốn đánh Thư Phàm một trận, muốn dạy cho Thư Phàm một bài học, nhưngchỉ cần nghĩ Thư Phàm sẽ bị đánh đau vì mình, hắn lại không có dũng khíra tay đánh người.

“Sao thế, sao anh không đánh đi?” Thư Phàm chống hai tay vào hông, vênh mặt lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, dáng vẻ đầy khiêu khích, không biết sợlà gì.

“Chị Hai!” Tú Linh vội chạy lại bấu lấy cánh tay Thư Phàm, “Chị đừnglàm quá lên có được không? Anh Kiệt bảo chị ăn cơm sáng, cũng chỉ vìmuốn tốt cho sức khỏe của chị thôi.”

Tú Linh nhìn Hoàng Tuấn Kiệt bằng ánh mắt xin lỗi: “Anh Kiệt mong anh bỏ qua cho chị gái em. Tính chị em từ trước đến nay vẫn nóng như lửa.”

“Anh biết, em không cần phải cảm thấy áy náy với anh. Không có chuyện gì đâu.”

Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, trừng mắt nhìn Thư Phàm: “Còn không mau đi vào ăn cơm đi!”

Thư Phàm căm tức, đùng đùng đi vào trong nhà bếp.

Tú Linh len lén, liếc mắt nhìn khuôn mặt vì giận đã trở nên xám xịt của Hoàng Tuấn Kiệt.

Tú Linh thấy chị gái thật không biết điều. Hoàng Tuấn Kiệt là người tốt, tuy rằng Thư Phàm vì cứu Hoàng Tuấn Kiệt một mạng, nên mới bị liên lụyđến tính mạng, nhưng mà chẳng phải hắn đã cho người bảo vệ Thư Phàm khắp mọi nơi còn gì, hơn nữa hắn còn không nề hà đưa Thư Phàm về đây sống,vì nghĩ cho Thư Phàm, ngay cả cô em gái, Hoàng Tuấn Kiệt cũng cứu và tìm cách che chở. Không hiểu Thư Phàm còn không hài lòng ở điểm gì nữa?

Tú Linh ngồi bên cạnh ông quản gia, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi một bên. Đây là Tú Linh cố ý sắp xếp, để cho hai người hòa giải với nhau.Tú Linh thực lòng rất mong chị gái và Hoàng Tuấn Kiệt có thể trở thànhmột đôi. Trên đời này người có thể chiều chuộng được tính cách nóng nhưlửa và ương bướng không chịu thua ai của Thư Phàm, chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt.

“Ăn đi cháu!” Ông quản gia gắp thức ăn cho hai chị em Thư Phàm.

Tú Linh ăn uống như mèo, lí nhí nói, “Cảm ơn chú.”

Ông quản gia cười không đáp, mắt ông quan sát và đánh giá biểu hiện trên khuôn mặt của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Xem ra hai người này đangđịnh chiến tranh nóng lạnh với nhau.

Thư Phàm vì giận Hoàng Tuấn Kiệt, vai vẫn còn đeo túi xách, tay siết chặt lấy đôi đũa, như muốn bóp nát thành cám.

Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu thở dài, hắn không tài nào hiểu được tính cáchkhác người của Thư Phàm. Rõ ràng những việc mà hắn làm đều là muốn tốtcho Thư Phàm. Tại sao Thư Phàm chẳng những không cảm động một chút nào,ngược lại càng ngày càng căm ghét hắn nhiều hơn?

“Đàn bà đúng thật là khó chiều!”, Vừa ăn cơm Hoàng Tuấn Kiệt vừa than thầm.

Thư Phàm bưng bát cơm, đũa chọc xuống đáy bát, nhìn giống hệt một tiểu cô nương đang giận dỗi.

Ông quản gia cố nín cười, nheo mắt nhìn Thư Phàm, sau đó chuyển ánh mắtthích thú sang khuôn mặt bất đắc dĩ của Hoàng Tuấn Kiệt. Từ trước đếnnay, không có một người nào có thể chiều chuộng được tính cách nóng nhưlửa của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng mà khi gặp phải Thư Phàm, thì chính Hoàng Tuấn Kiệt lại là người phải nhượng bộ, phải nhún nhường bỏ qua.

“Chị hai!” Tú Linh nhắc nhở, cảm thấy ngượng thay cho chị gái.

“Trời ạ! Đây đâu phải là nhà riêng của chúng ta đâu, mà chị gái lạigiận dỗi, còn làm cao nữa chứ?” Tú Linh thật muốn đào ngay một cái lỗđể chui xuống, muốn cầm lấy túi xách, rồi nhanh chân chạy ra khỏi đây,để khỏi phải xấu mặt với hai người đàn ông.

Thư Phàm không lý gì đến em gái, tay tiếp tục dùng đũa chọc chọc xuống bát cơm.

Hoàng Tuấn Kiệt phải hít sâu mấy lần để không bộc phát đập bàn như mấyhôm trước. Hoàng Tuấn Kiệt không muốn dọa Tú Linh khóc thét vì sợ hãi.Người con gái chết tiệt này, thật không biết nể mặt hắn một chút nào.

“Cô ta định chọc cho mình tức chết, thì cô ta mới hài lòng đây mà!”Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng, uống ngay một ngụm rượu để hạ hỏa đang bốccao lên đến tận đỉnh đầu.

“Cạch!” Thư Phàm đặt mạnh bát cơm xuống bàn, đứng bật dậy như lò xo.

Hoàng Tuấn Kiệt không đứng lên theo Thư Phàm, không liếc mắt nhìn ThưPhàm, miệng lạnh lùng phun ra một câu: “Không ăn cơm, không đi đâu cả.”

“Anh…” Thư Phàm tức giận đến phát run, hầm hầm đi ra khỏi nhà bếp.

“Chị Hai!” Tú Linh gọi nhỏ, đứng dậy định đi theo Thư Phàm.

“Em ngồi xuống ăn cơm đi!” Hoàng Tuấn Kiệt dịu giọng, “Cô ấy sẽ quay lại ngay thôi.”

Ông quản gia kín đáo che miệng cười thầm. Ông hiểu ẩn ý trong câu nóicủa Hoàng Tuấn Kiệt là gì. Cửa ra vào nhà Hoàng Tuấn Kiệt, muốn mở đượcphải dùng mật mã. Chiều tối hôm qua, tuy rằng Thư Phàm có xem, và ghinhớ được, nhưng ngay sau đó Hoàng Tuấn Kiệt đã thay đổi bằng một mật mãhoàn toàn mới, lúc này dù Thư Phàm có thông minh đến đâu cũng không thểmò ra được. Thế mới biết, để đối phó với những cô gái ương bướng vàkhông biết nghe lời như Thư Phàm, đôi khi phải dùng trí tuệ.

……………………

Thư Phàm tiến nhanh về cánh cửa dẫn ra hành lang tầng thứ 13, xốc gọntúi xách trên vai, mắt rực sáng nhìn bảng điện tử trước mặt.

“Hừ! Chờ đấy Hoàng Tuấn Kiệt! Để xem anh có thể nhốt được tôi không?”

Nói là làm, Thư Phàm bấm ngay 10 con số mà tối hôm qua Hoàng Tuấn Kiệt đã bấm.

Đáp lại vẻ mặt mong chờ và háo hức của Thư Phàm là một sự im lặng đếnđáng sợ. Cánh cửa vẫn đóng im ỉm, trên màn hình hiện lên một dòng chữ:“Invalid password”, thậm chí còn lịch sự vang lên một tiếng bíp chóitai.

Thư Phàm giận đến thổ huyết, hoa chân múa tay, mím môi mắm mỏ lại bấm thêm một lần nữa.

Thư Phàm đã thử rất nhiều lần, bấm rất nhiều con số khác nhau, nhưngchẳng có tác dụng gì cả, màn hình liên tiếp hiện lên dòng chữ: “Invalidpassword” và những tiếng bíp chói tai.

Quẹt mồ hôi trán, cúi đầu, thở hắt ra một hơi, tay bấu chặt vào bảngđiện tử gắn chặt vào bờ tường cạnh cánh cửa, Thư Phàm biết mình đã thuarồi.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi giết chết anh!” Vai run run, Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng vì cáu.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng dựa người vào bờ tường, hai tay đút vào túi quần,một chân co lên, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã đứng xem Thư Phàm diễn hàicho hắn xem. Hắn rất thích thú khi có thể dồn được Thư Phàm vào đườngcùng.

Quay phắt lại, thấy Hoàng Tuấn Kiệt đứng sau lưng mình từ bao giờ, hơnnữa hắn còn nở một nụ cười đáng ghét ở trên môi, Thư Phàm quát to: “Cònkhông mau mở cửa cho tôi đi!”

Hoàng Tuấn Kiệt thờ ơ đáp: “Muốn đi ra khỏi đây cũng không khó, trừ phi cô vào ăn cơm sáng.”

“Anh…” Thư Phàm thở phì phò, lỗ mũi và lỗ tai xì ra khói trắng: “Anh là một tên xấu xa, dám dở thủ đoạn với tôi.”

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, không vui bảo Thư Phàm: “Tôi muốn cô ăn cơmsáng, để có sức mà làm việc, thì có gì là sai. Tại sao cô năm lần bảylượt đều tìm cách chống đối lại yêu cầu của tôi?”

Thư Phàm nghẹn họng, không biết dùng từ ngữ gì để cãi lý với hắn. Đúng! Hắn chẳng những không có sai, mà Thư Phàm còn phải cảm ơn hắn nữa mớiđúng.

“Vào ăn cơm đi! Thức ăn nguội hết cả rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, dịu dàng giục Thư Phàm.

Thư Phàm đang tức giận phừng phừng, bị nụ cười của hắn làm cho tan biếnhết tất cả tức giận và phản kháng, ngoan ngoãn đi theo hắn vào trongbếp.

Tú Linh ló đầu ra khỏi cánh cửa bếp, dòm xem Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đứng đối đáp với nhau, thấy hai người nhanh chóng biển yên sóng lặng,đã vội vã quay trở về bàn ăn.

Ông quản gia cố nén cười nhiều đến mức, mặt đỏ bừng, ho sặc sụa.

“Bọn trẻ thật vui tính, xem ra từ nay về sau mình lại có nhiều trò hayđể xem rồi.” Ông quản gia nghĩ thầm, cao hứng nở một nụ cười vui vẻ.

Tú Linh không đoán được suy nghĩ trong đầu ông quản gia, nhìn ông ho sặc sụa, đã nhanh trí đưa cho ông quản gia một cốc nước lọc: “Chú uống nước đi cho thuận khí. ”

“Cảm ơn cháu!” Ông quản gia đón lấy cốc nước lọc trên tay Tú Linh.

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt quay trở về chỗ ngồi, ông quản gia đơm cho Thư Phàm một bát cơm khác.

Nheo mắt nhìn Thư Phàm, ông quản gia mỉm cười, “Ăn đi cháu.”

“Vâng.” Thư Phàm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, bưng bát cơm lên miệng, và một miếng, cúi đầu nhai nuốt.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn điệu bộ ăn cơm của Thư Phàm, không nhịn được cười, đã cười thành tiếng.

Thư Phàm quay sang trừng mắt cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt, chân ngay lập tức dày xéo lên bàn chân hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt vì đau, cắn răng không dám kêu lên một tiếng.

Thư Phàm thỏa mãn cười toe toét, le lưỡi trêu chọc Hoàng Tuấn Kiệt. Tâmtrạng thoải mái, thì tinh thần ăn uống cũng tăng theo. Thư Phàm vui vẻđánh chén, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt xám xịt của Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh.

Ông quản gia là người thâm thúy nhất ở trong nhà, từ đầu bữa đến cuốibữa, ông dành thời gian quan sát Thư Phàm, Tú Linh và Hoàng Tuấn Kiệt.Cuộc sống chưa có lúc nào lại trở nên sinh động, và tràn ngập sắc màunhư thế.

Trong nhà bếp, tại biệt thự Vũ Gia.

Vũ Gia Minh đang ngồi ăn cơm sáng. Bàn ăn rộng lớn, thức ăn đầy bàn,nhưng chỉ có một mình hắn ngồi ăn. Thói quen ăn sáng đã hình thành hơn20 năm nay, thậm chí hắn cũng đã làm quen được với việc phải ăn mộtmình, hắn còn mừng vì không bị ai quấy rầy trong bữa ăn và không một aidám làm phiền cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng kể từ lúc gặp Tú Linhthì lại khác.

Tú Linh đã dạy cho hắn hiểu, sống một mình thì buồn bã và cô đơn như thế nào, ăn cơm một mình thì buồn chán ra làm sao. Ngồi ăn cơm sáng thếnày, tự dưng hắn nhớ đến Tú Linh, nhớ đến hình bóng nho nhỏ dễ thương và đáng yêu, tay mân mê, nghịch ngợm mấy con tôm, mắt chăm chú nhìn, miệng cười tươi, dáng vẻ hoàn toàn trẻ con.

Vừa ăn vừa nghĩ đến xuất thần, Vũ Gia Minh sáng nay hoàn toàn biến thành một con người khác hẳn. Chỉ trải qua có một đêm, quan điểm sống của hắn đã dần thay đổi, hắn không còn sống quá tuyệt tình giống như trước,đồng thời ý nghĩ muốn chiếm lại Tú Linh càng mãnh liệt. Hắn thật sự rấtthích có một thú cưng ngoan ngoãn, dễ thương và biết nghe lời giống nhưTú Linh. Bây giờ mặc dù Tú Linh đã căm ghét hắn và không còn nghe lờihắn nữa, nhưng hắn tin rằng, hắn nhất định sẽ khiến Tú Linh trở nênngoan ngoãn và biết nghe lời giống như trước.

Đặt ly rượu xuống bàn, Vũ Gia Minh bảo ông quản gia đang đứng ở bêncạnh: “Mấy ngày nữa, cháu phải đi ra nước ngoài công tác. Mọi công việctrong nhà phiền chú.”

“Cậu chủ định đi khi nào thì về?” Ông quản gia quan tâm hỏi.

“Cháu cũng không biết nữa. Nếu xong sớm thì cháu về sớm, còn nếu khôngchắc phải hơn một tuần.” Vũ Gia Minh nhếch mép cười lạnh, đôi mắt sắcbén lóe sáng tựa một ác ma đang chuẩn bị đem ai đó ra giết thịt.

Ông quản gia quan sát sắc mặt của Vũ Gia Minh, tự dưng ông thấy rùng mình ớn lạnh.

“Cậu chủ đã cho người chuẩn bị hành lý chưa?”

“Cháu không cần mang gì nhiều, nên đã phân phó người làm trong nhà chuẩn bị rồi.”

Ông quản gia thở dài: “Cậu chủ mà đi, căn nhà này sẽ trở nên rất vắng vẻ.”

Vũ Gia Minh cười đáp: “Chú đừng buồn, cháu đi rồi cháu sẽ sớm trở về thôi.”

“Dự án lần này rất quan trọng đúng không?”

“Đúng, rất quan trọng.” Nụ cười trên khóe môi Vũ Gia Minh càng lúc càngsâu, hứng thú ăn cơm càng lúc càng tăng, tin tưởng vào kế hoạch của mình nhất định sẽ thành công, hắn không còn ngồi ủ dột và sầu não buồn chánkhông muốn ăn gì nữa.

Đứng ở bên cạnh, ông quản gia thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Vũ GiaMinh. Chăm sóc hắn từ nhỏ đến khi trưởng thành, sống với hắn hơn 20 năm, ông đã phần nào hiểu được tính cách thâm trầm và hay tính kế hại ngườicủa hắn. Ông tin chắc lần này, hắn lại đang âm mưu đưa ai đó vào bẫy của mình.

Hai cô giúp việc đứng gần ở bếp gas, nín thở không dám phát ra tiếngđộng, cũng không dám ho he nhúc nhích, sợ Vũ Gia Minh phật lòng, và nổigiận mắng cho một trận, sợ hắn trút hết phẫn nộ lên đầu.

Căn nhà rộng lớn, có hơn 10 người, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi giống hệtmột căn biệt thự bị bỏ hoang. Ngoài tiếng hít thở, tiếng lá cây kêu xàoxạc trong gió thì không còn một âm thanh nào khác.

Sống ở trong nhà Vũ Gia Minh, người làm trong nhà ít nào dám cãi nhautrước mặt Vũ Gia Minh, ngay cả nói chuyện và cười đùa với nhau cũng phải dè chừng. Ông quản gia tuy không bị Vũ Gia Minh quát mắng bao giờ,nhưng ông là người âm trầm, ít nói, thành ra nếu Vũ Gia Minh không lêntiếng hỏi, thì thỉnh thoảng mới nghe thấy giọng nói của ông quản gia.

…………………….

Ăn xong bữa sáng, Hoàng Tuấn Kiệt, hai chị em Thư Phàm, ông quản giacùng hai vệ sĩ đi thang máy xuống tầng trệt để xe của tòa cao ốc HoàngThị.

Tâm trạng của Thư Phàm rất vui, phấn khích muốn nhanh chóng được đếnbệnh viện để làm việc. Mấy ngày ở nhà chơi, không có việc gì, khiến taychân buồn bực, đầu óc trì trệ, không linh hoạt.

Nhìn khí thế bừng bừng của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt chỉ còn nước thở dài và than thầm.

Tú Linh che miệng cười thầm, sống chung cùng với Thư Phàm và Hoàng TuấnKiệt chẳng những có thể nhìn thấy một bộ mặt mới, hoàn toàn khác của chị gái, hơn nữa còn được cười thoải mái. Trong lòng Tú Linh, đã dần coiHoàng Tuấn Kiệt là người thân trong gia đình.

Lúc cánh cửa thang máy mở ra, Thư Phàm là người đầu tiên đặt chân trên nền gạch men dưới tầng trệt.

Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng đi theo sau Thư Phàm, tay nắm lấy tay Thư Phàm, lo lắng nhắc nhở Thư Phàm: “Tôi biết cô là một người đam mê công việc.Nhưng mà cô có thể chú ý đến an toàn của bản thân mình được không? Bâygiờ cô không an toàn, cô đi đâu làm gì cũng nên chú ý đến xung quanh một chút. Đừng có hành động một cách hồ đồ, và có thái độ không sợ chết như thế này nữa.”

Thư Phàm cau mày, không hài lòng trước mấy câu dặn dò giống ông cụ noncủa Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh có thể thôi đi được không? Tôi không phải làmột đứa trẻ con, tôi khắc tự biết chăm lo cho mình. Còn nữa anh đã hứalà sẽ cho người bảo vệ em gái tôi, thì phải giữ lời.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn cho em gái cô.”

“Thế là được rồi. Chỉ cần em gái tôi được an toàn, thì tôi không còn lo lắng gì nữa.”

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt bực mình: “Chẳng những tính mạng của em gái côphải được bảo đảm, mà ngay cả cô cũng nên tự chăm lo cho chính mình.”

“Tôi hiểu.” Thư Phàm mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt,giống như đang trấn an một đứa trẻ con: “Tôi sẽ chú ý. Bây giờ chúng tađi được rồi chứ?”

Hoàng Tuấn Kiệt còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy dáng vẻ nônnóng muốn được nhanh chóng đi làm của Thư Phàm, đành phải nuốt tất cảvào trong.

“Đi thôi!” Hoàng Tuấn Kiệt phân phó cho hai vệ sĩ đứng ở bên cạnh.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Họ nhanh chóng nhận lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt.

Tuấn Hùng đã đến đây được một lúc, thấy mọi người xuống, đã mỉm cười chào Hoàng Tuấn Kiệt, ông quản gia và hai chị em Thư Phàm.

Tú Linh cười, lịch sự chào lại: “Chào anh!”

Thư Phàm miệng cười tươi chào Tuấn Hùng, tự mở cửa xe ô tô rồi trèo lên.

Hoàng Tuấn Kiệt tuy hơi bực mình, và phật lòng, nhưng cũng đành phải nén nhịn.

“Nhớ phải bảo vệ Thư Phàm và Tú Linh thật cẩn thận. Nếu để họ xảy rachuyện gì, tôi sẽ không tha cho hai cậu.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, ralệnh cho hai người vệ sĩ, có vóc dáng cao lớn, mặc vét đen, đang kínhcẩn đứng ở bên cạnh.

“Thưa cậu chủ, chúng tôi đã hiểu.” Họ nói ngắn gọn, sau đó mỗi người tựđộng lui xuống, biến mất không còn dấu vết. Là người bảo vệ từ phía sau, tránh tò mò của mọi người xung quanh, nên họ phải ẩn thân, và phải cảitrang.

Ăn mặc toàn màu đen giống như họ, lại suốt ngày kè kè đi bên cạnh ThưPhàm và Tú Linh, chẳng khác gì một tên xã hội đen đang canh chừng chủnhân của mình. Thư Phàm là người nóng tính, lại yêu thích tự do, làm sao chịu đựng được cảnh đi đâu và làm gì cũng có một đuôi bám theo cả ngày, chính vì hiểu điều này nên họ mới phải thay đổi.

“Chào chú! Cháu đi đây!” Thư Phàm hạ cửa kính xe ô tô, mỉm cười, vẫy tay chào ông quản gia.

“Cháu nhớ phải cẩn thận.” Ông quản gia cẩn thận, nhắc nhở Thư Phàm.

“Dạ, cháu nhớ rồi.” Thư Phàm ngoan ngoãn, gật đầu đáp.

“Chào chú!” Tú Linh cũng lên tiếng chào ông quản gia.

“Ừ, cháu đi đi.” Ông quản gia cười vui vẻ, nheo mắt nhìn Tú Linh.

Tú Linh được Tuấn Hùng mở cửa xe ô tô.

Hai chị em Thư Phàm ngồi ở băng ghế đằng sau, Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng ngồi ở bằng ghế đằng trước.

Hôm nay Hoàng Tuấn Kiệt có nhã hứng muốn đưa Thư Phàm đi làm, đưa Tú Linh đến trường đại học sư phạm.

Đối với hành động ân cần này của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không để ýtới, trong đầu Thư Phàm lúc này chỉ có một mong muốn duy nhất là có thểnhanh nhanh phóng xe đến bệnh viện để làm việc.

Tú Linh chưa có lúc nào lại thấy hồi hộp và bồn chồn như thế. Được Hoàng Tuấn Kiệt cho người bảo vệ đã khiến Tú Linh cảm động lắm rồi, nay cònđược hắn đích thân đưa đi học, Tú Linh thật không biết phải cảm ơn hắnnhư thế nào cho phải.

Mười đầu ngón tay soắn vào nhau, mắt bối rối nhìn chiếc túi xách đặttrong lòng, đầu cúi thấp, Tú Linh đang không ngừng than thở: “Trời ạ!Lúc nữa đến trường, nếu để bọn bạn trong lớp biết được mình đi xe ô tôđi học, bọn họ sẽ trêu chọc mình, sẽ tra vấn mình về nguồn gốc của chiếc xe ô tô và hỏi tại sao mình có thể quen biết được một người giàu có như Hoàng Tuấn Kiệt.”

Trái ngược với tâm trạng căng thẳng và bồn chồn của Tú Linh, Thư Phàmhoàn toàn thoải mái, mở chốt xe ô tô, mắt thích thú nhìn quang cảnh bênđường, môi cười vui vẻ vì hôm nay đã được đi làm.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn ngắm khuôn mặt rạng rỡ, và tràn đầy sức sống của Thư Phàm qua chiếc gương xe.

“Người con gái chết tiệt, này thật biết cách chọc giận mình. Trong khimình lo lắng cho sự an toàn của cô ta, cô ta lại hoàn toàn không hiểumột chút gì.” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận, mắng thầm Thư Phàm.

Ngồi bên cạnh, Tuấn Hùng kín đáo sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ của sếp.Tuấn Hùng thích thú cười thầm, khi thấy sếp khổ sở, dụng tâm muốn chămlo cho một cô gái, nhưng cô ấy lại thờ ơ, không hiểu được nỗi khổ tronglòng sếp. Nếu có thể, Tuấn Hùng rất muốn cười to vì sung sướng. Hiếm khi mới có thể trông thấy một bộ mặt khác của Hoàng Tuấn Kiệt, nên TuấnHùng làm sao có thể không cao hứng.

………………………

Bệnh viện Gia Long cách trường đại học sư phạm mấy phút đi xe, lại nằmtrên cùng một con đường, nên thỉnh thoảng Thư Phàm có thể lái xe đếntrường đại học sư phạm, rủ em gái đi ăn cơm trưa.

Chiếc xe ô tô màu xám đen vừa mới dừng lại trước cổng bệnh viện Gia Long, Thư Phàm đã nhanh chóng mở cửa xe, rồi bước xuống.

Thư Phàm cười tươi như hoa, xốc gọn túi xách trên vai, mắt rực sáng nhìn vào trong sân bệnh viện.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn khuôn mặt tràn đầy sinh khí, nụ cười tươi rói củaThư Phàm, bất giác Hoàng Tuấn Kiệt thấy không thể bộc phát tức giận. Mỗi người đều có niềm đam mê của riêng mình, có thể làm được công việc màmình yêu thích, đó là một niềm vui khó có thể nói thành lời.

Thấy Thư Phàm vui vẻ, Hoàng Tuấn Kiệt cũng thấy vui trong lòng. Ngườicon gái ương bướng và không biết sống chết này, tuy có đôi lúc khiến hắn tức chết, nhưng đã mang lại cho hắn những cảm giác trước nay chưa từngcó.

Tự mở cửa xe, Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống, đứng sánh đôi với Thư Phàm.

“Cô nhớ cẩn thận!” Hoàng Tuấn Kiệt căn dặn Thư Phàm, giọng nói tràn đầy quan tâm và nhu tình.

“Tôi hiểu, hiểu rồi.” Thư Phàm gật đầu như một cái máy, mắt vẫn nhìn vào trong cổng bệnh viện.

Tuấn Hùng đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một túi bóng xốp màu trắng, in hình logo một hãng điện thoại di động.

“Đưa cho cô ấy đi!” Hoàng Tuấn Kiệt không cầm lấy túi bóng xốp, mà yêu cầu Tuấn Hùng trực tiếp đưa cho Thư Phàm.

Thư Phàm tò mò cúi xuống nhìn túi bóng xốp trên tay Tuấn Hùng: “Thứ gì đây?”

“Nghe nói điện thoại của cô đã bị giẵm nát, nên tôi đã bảo Tuấn Hùng mua cho cô một chiếc điện thoại di động khác.” Hoàng Tuấn Kiệt trả lời thay cho Tuấn Hùng, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Thư Phàm.

“Không cần đâu.” Thư Phàm từ chối: “Tự tôi có thể mua cho mình một chiếc điện thoại khác.”

“Tôi biết cô có thể mua.” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, trầm giọng nói tiếp: “Nhưng mà tôi đã mua rồi, thì cô hãy nhận đi.”

“Điều này…” Thư Phàm thấy khó xử. Không phải Thư Phàm không cảm độngtrước hành động quan tâm và chăm sóc của hắn, nhưng vốn quen sống độclập, không thích nhờ vả người khác, hai nữa lại không thích nhận quà của người khác nếu không làm được gì cho họ.

“Cầm lấy đi.” Hoàng Tuấn Kiệt ngay lập tức dúi quai túi bóng xốp vào tay Thư Phàm: “Cô không muốn chúng ta biến thành diễn viên cho mọi ngườixung quanh ở đây xem chứ?”

Lúc này Thư Phàm mới giật mình, mắt ngó nghiêng xung quanh.

Hoàng Tuấn Kiệt phì cười, trước hành động ngớ ngẩn của Thư Phàm, bao nhiêu bực bội đều tan biến.

“Cô sử dụng chiếc điện thoại này đi. Cô cũng muốn có điện thoại để liênlạc với Tú Linh đúng không?” Hoàng Tuấn Kiệt dịu giọng, khuyên bảo ThưPhàm.

Thư Phàm mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, miệng ấp úng không biết nên nói như thế nào cho phải.

……………………..

Chiếc xe chở Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm và Tú Linh vừa mới đi ra khỏicổng tòa cao ốc Hoàng Thị, một chiếc xe máy phân khối lớn màu xám đenlập tức bám theo.

Người vệ sĩ tối hôm qua được lệnh của Vũ Gia Minh, đã theo dõi nhất cửnhất động của Tú Linh và Thư Phàm. Anh ta đã đứng ở đây suốt từ lúc nămgiờ sáng, cho đến tận hơn bảy giờ sáng, mục đích chính là muốn xác địnhxem sáng nay Hoàng Tuấn Kiệt sẽ đưa hai chị em Thư Phàm đi đâu, sau đóbáo cáo lại cho Vũ Gia Minh.

Người vệ sĩ đi theo Hoàng Tuấn Kiệt đến tận cổng bệnh viện Gia Long.Trong lúc chờ đợi Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm và Tuấn Hùng đứng nói chuyện với nhau, anh ta đã cẩn thận đậu xe trên vỉa hè, cách xa cổng bệnh viện Gia Long một đoạn, lôi điện thoại ra khỏi túi áo khoác, bấm số của VũGia Minh.

…………………..

Hoàn thành xong bữa sáng, để cho người làm trong nhà dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát, Vũ Gia Minh lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ.

Tập đoàn Vũ Thị, mới mở thêm một chi nhánh bên Hồng Kông, thân là Tổnggiám đốc, Vũ Gia Minh phải đích thân bay sang Hồng Kông, đi khảo sát thị trường, nắm rõ tình hình kinh doanh và kí kết hợp tác làm ăn với mộtđối tác lớn bên đó.

Mở cửa tủ quần áo, lôi một bộ vét màu trắng, áo sơ mi đồng màu, Vũ Gia Minh thay bỏ bộ quần áo mặc ở nhà.

Đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi, đóng cúc áo, đeo đồng hồ vào cổ tay, xỏ tay vào áo vét màu trắng, Vũ Gia Minh nở một nụ cười, đôi mắtrực sáng như ngọn đuốc ma chơi trong đêm đen.

Va ly đặt sẵn ở giữa phòng, chỉ cần Vũ Gia Minh ra lệnh một tiếng, sẽ có người mang tận ra xe cho hắn.

“Reng! Reng!” Tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn vang lên.

Vũ Gia Minh bước lại gần, tay cầm chiếc điện thoại, mắt nhìn số hiệntrên màn hình. Khi biết được ai đang gọi cho mình, khóe môi Vũ Gia Minhnhếch lên.

“Nói đi!” Vũ Gia Minh thích thú chờ nghe vệ sĩ nói lại cho hắn nghe thông tin có liên quan đến Thư Phàm và Tú Linh.

“Thưa cậu chủ!” Anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng, mắt chăm chú nhìn hìnhảnh của Hoàng Tuấn Kiệt, Tuấn Hùng và Thư Phàm, một khắc cũng không rời, như sợ họ sẽ đi mất, “Tôi hiện giờ đang đứng trước cổng bệnh viện GiaLong.”

Bàn tay vuốt tóc của Vũ Gia Minh dừng lại, hắn nguy hiểm hỏi: “Cậu đến đó làm gì?”

“Hôm nay đích thân Hoàng Tuấn Kiệt đưa cô Thư Phàm đi làm và cô Tú Linh đi học.”

“Tiếp tục theo dõi họ cho tôi. Có động tĩnh gì thì báo ngay cho tôibiết.” Vũ Gia Minh nghiến răng nghiến lợi, tức đến điên người.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Anh vệ sĩ run giọng đáp, cơ thể lạnh toát, dù đứng cách xa Vũ Gia Minh mấy cấy số nhưng vẫn cảm nhận được hàn băng tỏa ratừ cơ thể hắn.

Vũ gia Minh cúp máy, tay bóp chặt điện thoại, mắt vằn đỏ.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Được lắm, dám dở trò với thú cưng của tôi. Hừ! Đểxem tôi làm sao trả thù cậu?” Vũ Gia Minh hầm hầm giận dữ, mặt đỏ bừng, trông chẳng khác gì một tên côn đồ.

Đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của Vũ Gia Minh, ông quản gia lắc đầu thởdài. Xem ra cậu chủ lại chuẩn bị tính kế để hại người rồi đây.

“Người đâu!” Vũ Gia Minh quát.

Ngay lập tức, một anh vệ sĩ đi nhanh vào phòng: “Cậu chủ có gì phân phó?”

“Mang hành lý ra xe!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh. Dù hắn đang tứcmuốn điên lên, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản, và vô tình củamình.

“Vâng.” Anh vệ sĩ nhấc bổng va ly hành lý của Vũ Gia Minh, rảo bước đi ra khỏi phòng ngủ.

Vũ Gia Minh mở ngăn bàn, cầm lấy CMND và thẻ sinh viên của Tú Linh.

“Nhóc con! Lần này thì cô chết chắc rồi.” Vũ Gia Minh rít giọng, taybóp chặt lấy CMND và tấm thẻ sinh viên, hắn coi đây là hai vật thế thânđể hắn phát tiết tức giận.

Ra đến cổng, đã có một chiếc xe ô tô màu xám bạc chờ sẵn.

“Chào sếp!” Trợ lý Tân miệng lịch sự chào hỏi, tay mở cửa xe ô tô cho Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh phất tay, trèo lên xe ô tô.

“Lái xe đến trường đại học sư phạm!” Ngồi ngả người ra sau ghế, Vũ Gia Minh lạnh lùng nói ra địa chỉ nơi mình cần đến.

“Tôi hiểu.” Mặc dù không hiểu lý do vì sao, Vũ Gia Minh không bảo mìnhđưa hắn ra sân bay, nhưng Trợ lý Tân vẫn làm theo lời hắn.

…………………………

Trước khi bước lên xe, Hoàng Tuấn Kiệt đưa cho Thư Phàm một tờ giấy ghisố điện thoại di dộng, số điện thoại bàn ở công ty, và số điện thoại bàn ở nhà: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, hay có yêu cầu gì có thể gọi điện theo ba số này.”

“Cô đi vào trong đi. Nhớ phải cẩn thận.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụcười ấm áp và ngọt ngào: “Tôi đưa em gái cô đi học, sau đó còn phải tớicông ty làm việc.”

Không để cho Thư Phàm kịp nói lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng bước lên xe.

Tú Linh mỉm cười, vẫy tay chào chị gái, sau đó cùng Hoàng Tuấn Kiệt rời đi.

Thư Phàm ngây người, nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám, hòa cùng dòng xe cộ đông đúc đang lưu thông trên đường.

Nắng đã lên cao, con đường ngập trong màu vàng của nắng, màu vàng của lá cây, gió thổi hiu hiu đã xua tan đi cái nóng, xua tan đi bức bối củacon người.

Sáu phút sau, cổng trường đại học sư phạm xuất hiện trong tầm mắt.

Càng đến gần cổng trưởng, tâm trạng bất an và hồi hộp của Tú Linh cànglúc càng tăng. Không hiểu lý do vì sao lại thấy lạnh toát cơ thể, vàlinh cảm hôm nay mình không nên đi học, mà nên ở nhà.

“Cô Tú Linh! Đã đến nơi rồi!” Tắt máy xe ô tô, Tuấn Hùng quay lại, mỉm cười bảo Tú Linh.

“Ơ…dạ…” Tú Linh giật mình, ngẩng mặt nhìn Tuấn Hùng, tay vội mở cửa xe.

Sự xuất hiện của một chiếc xe ô tô sang trọng trước cổng trường đại họcsư phạm, đã gây sự chú ý và hiếu kì của mấy chục sinh viên đang đứng gần đấy. Đặc biệt, họ còn kinh ngạc hơn, khi nhìn thấy Tú Linh bước xuốngtừ xe ô tô.

Tú Linh là một sinh viên chẳng những nổi tiếng vì có sắc đẹp động lòngngười, lại giỏi nhất trong khoa ngoại ngữ, thường xuyên tham gia cáccuộc thi lớn nhỏ do trường tổ chức, nên không ai là không biết, nhất làsinh viên nam.

Nay thấy Tú Linh tự dưng được một người đàn ông thành đạt, phong độ, đẹp trai và quyến rũ đưa đón, họ vừa tức vừa ghen tị.

Hoàng Tuấn Kiệt hạ kính xe ô tô, miệng dặn dò Tú Linh: “Em nhớ phải cẩn thận, đặc biệt không nên tiếp xúc với người lạ.”

Hoàng Tuấn Kiệt xuất phát từ lòng tốt, và nghĩ thay cho Thư Phàm, nênmới ân cần dặn dò Tú Linh như thế. Cũng may Tú Linh biết Hoàng Tuấn Kiệt đang có tình cảm với chị gái, nếu không mấy câu nói này của hắn có thểkhiến một cô gái hiểu lầm là hắn đang ghen và có tình ý với người ta.

“Dạ, em nhớ rồi.” Tú Linh bẽn lẽn đáp, mặt hơi ửng đỏ.

Đưa cho Tú Linh một tấm danh thiếp, Hoàng Tuấn Kiệt cười trấn an: “Emđừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu. Đây là số điệnthoại của anh, có gì em có thể gọi cho anh theo số này.”

“Em cám ơn anh.” Tú Linh run run đón lấy tấm danh thiếp trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.

“Được rồi. Em vào lớp học đi.” Hoàng Tuấn Kiệt dịu giọng, phất tay ra hiệu cho Tuấn Hùng lái xe đi.

Hình bóng chiếc xe ô tô màu xám vừa mới đi được một đoạn khá xa, cô bạn thân Tố Nga ngay lập tức bấu lấy cánh tay Tú Linh.

“Cậu nói cho mình biết, người đàn ông đó là ai?” Tố Nga háo hức chờmong Tú Linh kể cho mình nghe về mối quan hệ với người đàn ông phong độvà quyến rũ kia.

“Cậu đừng hỏi nhiều. Mình không có gì để nói với cậu cả.” Tú Linh mệtmỏi, dơ tay đầu hàng trước tính cách hiếu kì của cô bạn thân.

“Thôi mà, làm ơn nói cho mình biết đi.” Tố Nga mè nheo, nhất quyết bắt Tú Linh nói cho mình nghe bằng được.

“Đừng hỏi mình nữa, mình đã nói không có gì để kể cho cậu nghe rồi.”

Để tránh trở thành mục tiêu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Tú Linh rảo bước nhanh vào sân trường.

“Tú Linh!” Tố Nga lẽo đẽo đi theo sau, miệng liên tục nài nỉ Tú Linh: “Làm ơn nói đi mà, nói đi!”

Tú Linh bịt hai tai lại, mặt nhăn nhó kêu khổ: “Biết ngay là họ sẽ không để cho mình yên mà.”

……………………………

Chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh đi lướt qua chiếc xe ô tô màuxám đen của Hoàng Tuấn Kiệt ở ngã tư đường, cách Trường đại học sư phạmmấy trăm mét.

Vũ Gia Minh đang tập trung vào suy nghĩ nên không chú ý đến, hai nữa hai chiếc xe đi lướt qua nhau chỉ trong tích tắc, kính xe của Hoàng TuấnKiệt lại có màu đen.

Trợ lý Tân đậu sát xe vào vỉa hè, cách cổng trường đại học mấy mét.

“Cậu đi mời Tú Linh ra đây, nói rằng tôi có món đồ muốn trả cho cô ấy.”

Trợ lý Tân vâng mệnh, mở cửa xe, rồi nhanh chóng tiến vào sân trường đại học sư phạm.

Tú Linh đang học trên lầu hai, phòng 2A, khoa ngoại ngữ. Nghỉ học cảngày hôm qua, Tú Linh nuối tiếc vì bỏ lỡ mất tiết học yêu thích củamình.

Tú Linh vừa bước vào lớp, đã hỏi mượn cô bạn thân Tố Nga cuốn vở ghi chép lại lời thầy giáo giảng bài vào ngày hôm qua.

Tố Nga ngồi bên cạnh Tú Linh, miệng liên tục hỏi dồn, bắt Tú Linh phải giải đáp thắc mắc và hiếu kì trong lòng mình.

“Cậu có thôi đi không hả?” Đang chép bài, Tú Linh bực bội quát nhỏ: “ Cậu không thấy mình đang vội hay sao?”

“Cậu nói đi! Chỉ cần mình cậu nói cho mình biết, mình sẽ chép bài chocậu.” Tố Nga dụ dỗ, hai tay xoa vào nhau, miệng cười hì hì.

“Không cần!” Tú Linh không để khuôn mặt cún con của Tố Nga làm cho siêu lòng, “Mình có tay mình tự chép bài được.”

“Cậu…” Tố Nga xụ mặt, không vui vì cô bạn thân kín bưng không chịu tiết lộ tin tức.

Trợ lý Tân không biết phòng 2A ở chỗ nào, đành phải hỏi một sinh viên nữ đang đứng ở trên sân trường: “Em làm ơn nói cho anh biết phòng 2A, khoa ngoại ngữ nằm ở đâu được không?”

Cô sinh viên khá xinh xắn, dễ thương, mỉm cười đáp: “Anh đi lên lầu hai ở dãy nhà trước mặt, rẽ phải là sẽ thấy.”

“Cảm ơn em.” Trợ lý Tân mỉm cười.

“Không có gì.” Cô sinh viên khoe chiếc răng khểnh duyên dáng của mình.

Trợ lý Tân đi theo lời hướng dẫn của cô sinh viên, leo lên hơn 10 bậccầu thang, rẽ phải, mắt đọc từng số phòng treo ở trước cửa lớp.

Đến một căn phòng đề tên 2A, Trợ lý Tân dừng lại.

“Cô Tú Linh!” Đứng ngoài cửa lớp, Trợ lý Tân lịch sự gọi tên Tú Linh.

Đang chăm chú chép bài, Tú Linh giật mình ngẩng đầu, mắt nhìn ra cửa lớp.

Nhìn thấy trợ lý Tân tự dưng xuất hiện trước cửa lớp học, Tú Linh giậtnảy người, mặt cắt không còn một giọt máu, nỗi sợ hãi và bất an tronglòng càng lúc càng tăng.

Tú Linh lúc này rất muốn mình trở thành một người vô hình, ước mình đừng lên lớp vội, mà tạm trốn ở đâu đó thì hay biết mấy.

“Cô Tú Linh!” Trợ lý Tân tiếp tục gọi tên Tú Linh, “Cậu chủ nói có món đồ cần trả cho cô.”

Tất cả sinh viên trong lớp đều mở to mắt nhìn Trợ lý Tân, họ đều tò mòmuốn biết mối quan hệ giữa Tú Linh và người đàn ông cao lớn, mặc vétđen, đang đứng trước cửa lớp kia là gì.

Tố Nga nhìn Trợ lý Tân không chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ, trái tim đập rộnràng trong lồng ngực. Có thể nói đây là kiểu tình yêu sét đánh.

Tú Linh hiểu món đồ mà Vũ Gia Minh muốn trả cho mình là gì, mặc dù muốnlấy lại, nhưng sau chuyện xảy ra vào chiều và tối hôm qua, Tú Linh không có can đảm gặp lại hắn.

Trợ lý Tân đi vào trong lớp, tiến đến gần chiếc bàn mà Tú Linh và Tố Nga đang ngồi.

“Cô Tú Linh! Phiền cô nhanh lên cho! Cậu chủ còn phải bay sang Hồng Kông, phải gần nửa tháng nữa mới trở về.”

Tú Linh siết chặt cây bút bi trong tay, khớp ngón tay cứng ngắc, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.

“Hắn…hắn phải bay sang Hồng Kông, hơn…hơn một tuần nữa mới về?” Tú Linh lẩm bẩm nhắc lại câu nói ấy mấy lần.

“Cô Tú Linh!” Trợ lý Tân sốt ruột gọi nhỏ. Nếu không mời được Tú Linhtheo ra ngoài, lại làm trễ mất chuyến bay, Vũ Gia Minh sẽ trách tội,đằng nào thì Trợ lý Tân cũng chạy không thoát khỏi trách nhiệm.

Hơn 20 sinh viên trong lớp, đều ngừng nói chuyện, ngừng làm việc riêngđể lắng tai nghe, trong đầu họ đang hiện lên những dấu chấm hỏi to đùng, muốn Tú Linh và người đàn ông lạ mặt kia giải đáp.

“Tú Linh!” Tố Nga huých nhẹ vào sườn Tú Linh, mắt chăm chú nhìn Trợ lý Tân, môi bẽn lẽn nở một nụ cười: “Cậu nói gì đi chứ?”

“Tại…tại sao anh ấy không nhờ anh chuyển đồ cho tôi?” Tú Linh nêu rathắc mắc của mình. Càng nghĩ Tú Linh càng thấy trong chuyện này nhấtđịnh có gian trá.

“Đây là việc riêng của sếp nên tôi không tiện xen vào.” Trợ lý Tânnghiêm túc trả lời, lòng thầm mong Tú Linh nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của Vũ Gia Minh.

“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh ấp úng, dù linh cảm trong chuyện này nhất định có biến, nhưng lại không đủ tự tin và tỉnh táo để phân tích.

“Cô Tú Linh! Làm ơn nhanh lên cho, sắp muộn giờ bay sang Hồng Kông rồi.”

“Tôi…” Tú Linh đáng thương không có được dũng khí hùng hổ quát mắng, vàđuổi thẳng người khác ra khỏi cửa như chị gái. Thấy Trợ lý Tân sắc mặttrầm trọng, Tú Linh đã bắt đầu dao động

………………………..

Theo Trợ lý Tân rời khỏi lớp, đi xuống sân trường, lòng Tú Linh rối nhưtơ vò, đầu cúi xuống thật thấp, chân đá mấy chiếc lá khô nằm trên sângạch.

Tú Linh biết mình khờ dại, khi chấp nhận lời mời gặp mặt của hắn, nhưnglại không đủ dũng khí nói ra câu từ chối. Mỗi lần không có chị gái ở bên cạnh, Tú Linh lại biến thành một cô gái dễ tin người, dễ súc động vàhay siêu lòng.

Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh hết ngồi thẳng người lại ngả người ra sau ghế, mắt lên liên tục nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Mỗi một giây mộtphút trôi qua đi, hỏa khí trong người hắn lại bốc cao lên một chút.Trong đầu hắn đang ác liệt mắng thầm Trợ lý Tân làm việc không có nănglực, mắng Tú Linh dám cãi lại yêu cầu của hắn. Nếu không phải vì để ýđến sĩ diện của mình, hắn đã xông vào lớp 2A trên lầu hai, để lôi TúLinh lên xe và dạy cho Tú Linh một bài học rồi.

“Chết tiệt! Họ làm gì mà lâu thế?” Vũ Gia Minh tức giận đến nổi chửu thành tiếng.

Tú Linh cùng Trợ lý Tân vừa bước chân ra khỏi cánh cổng sắt màu xanhdương, Vũ Gia Minh lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thản và lạnh lùngcủa mình, khóe môi hắn bất giác cong lên, mắt chăm chú nhìn hình ảnh dễthương và xinh đẹp của Tú Linh không rời.

Sáng nay Tú linh mặc một chiếc váy màu hồng nhạt bằng ren dài đến nganggối có chít eo, mái tóc mềm mượt đen dài được tếp thành hai bím, thả dài trước ngực, đỉnh đầu cài một chiếc bờm làm bằng vải có gắn một chiếc nơ nhỏ màu xanh dương, cách ăn mặc của Tú Linh chẳng khác gì một con búpbê, giống một nàng công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.

Vũ Gia Minh ngắm đến ngây người, bao nhiêu bực bội và tức giận đều tanbiến. Hắn thấy thật đáng khi phải ngồi chờ Tú Linh một lúc lâu như thếnày.

Tú Linh rụt rè bước thấp bước cao theo Trợ lý Tân, tiến dần đến chiếc xe ô tô màu xám bạc đậu ở ven đường, đầu vẫn cúi thấp, tâm trạng càng lúccàng rối, càng nghĩ càng thấy lo sợ vu vơ.

“Cô Tú Linh!”Mở cửa xe ô tô, Trợ lý Tân lịch sự lên tiếng.

Tú Linh kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Trợ lý Tân, tầm mắt di chuyển dần sang Vũ Gia Minh đẹp trai và quyến rũ tựa như một tên ác ma đang ngồi trênghế xe ô tô.

“Cô Tú Linh! Mời cô lên xe!”

Tú Linh đi giật lùi, nhìn khuôn mặt lạnh tựa như băng, đôi mắt sắc bénđang sáng rực chiếu rọi vào mình, như thể chuẩn bị xông lên cắn nuốtmình vào bụng của Vũ Gia Minh, Tú Linh đột nhiên xoay người, co giò bỏchạy thật nhanh.

Hành động bộc phát, đột ngột không báo trước của Tú Linh, khiến Vũ Gia Minh tức đến hộc máu.

“Còn không mau đuổi theo!” Vũ Gia Minh quát Trợ lý Tân, và anh vệ sĩ.

Không dám chậm chễ, Trợ lý Tân cùng anh vệ sĩ nối gót đuổi theo Tú Linh. Chẳng mấy chốc Tú Linh đáng thương bị hai người đàn ông cao to chặn mất đường đi.

Tú Linh thở hổn hển, mặt hết trắng rồi lại xanh, mắt đề phòng nhìn hai người đàn ông.

“Hai…hai anh…định…định làm gì…?” Tú Linh ngôn ngữ lộn xộn, sợ tới mức suýt chút nữa là ngã khụy xuống đất.

“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh xuống xe, đứng dựa nửa người vào thân xe ôtô, lên giọng cảnh cáo và đe dọa, “Nếu cô không muốn mấy giấy tờ quantrọng của mình bị làm mồi cho ngọn lửa, thì ngoan ngoãn lên xe đi.”

Tú Linh mím môi, chầm chậm quay lại nhìn Vũ Gia Minh.

“Đồ…đồ…” Tú Linh lắp bắp, mãi cũng không biết phải chửu hắn như thế nào cho đúng.

Vũ Gia Minh phì cười. Xem ra thú cưng của hắn thật không biết cách mắngmỏ người khác. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì Tú Linh không có tính cách nóngnhư lửa giống Thư Phàm. Nếu không, hắn đã tức chết rồi.

“Lên xe đi!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, hắn không muốn chơi đùacùng Tú Linh nữa, thời gian đang càng lúc càng trôi nhanh. Dù hắn là một người có tính trêu chọc người khác, hắn cũng không quên mình còn phảibay sang Hồng Kông để theo dõi tiến độ kinh doanh và kí kết hợp đồng.

“Không...không lên…” Tú Linh cự tuyệt, lắc đầu nguầy nguậy.

“Cô..” Vũ Gia Mình hừ một tiếng, chỉ bằng mấy sải chân, hắn đã tiến đến gần Tú Linh.

Tú Linh sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng đã bị anh vệ sĩ và Trợ lý Tân đứng chắn trước mặt nên hết đường lui.

Vũ Gia Minh lôi Tú Linh ngã vào lòng, tay lập tức ôm siết lấy chiếc eo nhỏ bé của Tú Linh.

“Nhóc con! Cô dám cãi lại mệnh lệnh của tôi. Cô nên nhớ hiện giờ cô vẫn là nhân tình của tôi, tờ séc 400 triệu kia tôi đã xé nát rồi. Đừngtưởng có Hoàng Tuấn Kiệt ở đằng sau hỗ trợ thì cô nghĩ rằng tôi sẽ bỏqua cho cô.”

Tú Linh giãy dụa, tay đấm chân đá loạn xạ vào người hắn, miệng hét to: “Buông ra! Tôi không đi đâu cả!”

Vũ Gia Minh cười nhạt: “Cô tưởng cô không muốn thì tôi sẽ đồng ý sao?”

Nhấc bổng Tú Linh lên, trước mặt bao nhiêu người, Vũ Gia Minh hôn TúLinh. Bao nhiêu ngôn từ mà Tú Minh muốn nói đều bị Vũ Gia Minh nuốt hết. Đôi môi mỏng màu đỏ như son của hắn bá đạo càn quét khắp miệng Tú Linh, cướp đi hô hấp, cướp đi hết tất cả mọi phản kháng, khiến đầu óc Tú Linh trở nên trống rỗng, người mềm nhũn nằm trong lòng hắn.

Mọi người đứng xung quanh trợn mắt há mồm. Có người cho rằng đang đượcxem diễn viên điện ảnh của Việt nam đóng phim, có người lắc đầu chịuthua bọn trẻ bây giờ thể hiện tình yêu quá lộ liễu, có người mong muốnvà thèm khát được một chàng trai giống như bạch mã hoàng tử hôn và bắtcóc, muốn được thay thế địa vị của Tú Linh, riêng bọn con trai lạinguyền rủa Vũ Gia Minh quá kiêu ngạo và ghen tị với may mắn của hắn, khi có được một cô người yêu dễ thương và xinh đẹp động lòng người.

Vũ Gia Minh là kẻ xưa nay chỉ biết quan tâm đến lợi ích của mình đâu có thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Vác Tú Linh trên vai, mặc kệ Tú Linh giãy dụa, đấm đá loạn xạ, miệng lahét, Vũ Gia Minh ấn Tú Linh ngồi trên ghế xe, thô bạo đóng sập cửa và ra lệnh cho Trợ lý Tân lái xe đi ngay lập tức.

Trợ lý Tân bị màn biểu diễn của sếp khiến cho ngây ngẩn cả người. Từtrước đến nay, có bao giờ hắn đối xử quá đặc biệt và ân cần với một côgái như thế.

Tố Nga đứng hóa đá trước cổng trường, miệng lẩm bẩm, thì thào lặp lại một điệp khúc: “Không thể tin được!” đến hơn 20 lần.

Mặc dù chiếc xe ô tô màu xám bạc đã đi được một đoạn xa, khuất dần saungã tư, nhưng mọi người xung quanh vẫn còn bàng hoàng chưa tỉnh mộng. Cả nam chính lẫn nữ chính đều là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, hơnnữa lại diễn quá mức sinh động.

“Hay quá! Còn hay hơn cả diễn viên Đài Loan diễn trên ti vi!” Có người vì quá kích động đã buột mồm, hoa chân múa tay, ca ngợi hết lời.

“Đúng là hay thật!” Mấy người khác mơ màng, tiếp nối.

“Rất hay! Khi nào bộ phim này được trình chiếu nhất định chúng ta phảixem. Mà bộ phim này tên là gì ấy nhỉ, còn nữa nam chính và nữ chính kiatên là gì mọi người có biết không?”

Vũ Gia Minh mà biết được mọi người ở đây coi hắn là một diễn viên điệnảnh, có lẽ hắn sẽ bạo phát rống lên, tìm đủ mọi cách để cho mấy ngườinày phải vào tù vì tội dám nhạo báng hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.