Bạn Trai Xấu Xa

Chương 21: Chương 21




Mất gần một tiếng đồng hồ chạy lên chạy xuống, ngó ngược ngó xuôi, quan sát từng cô gái có vóc dáng và ngoại hình giống Thư Phàm mà không thấy, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt như ngừng đập, lồng ngực bị bóp nghẹt, cổ học khô khốc, sắc mặt trắng nhợt. Từng vào sinh ra tử, từng đối diện với cái gần kề không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có lúc nào Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy sợ hãi, hốt hoảng và mất mát như thế này.

Sinh tử của bản thân, Hoàng Tuấn Kiệt bỏ mặc, bị dí dao vào cổ, bị dí súng vào đầu, cũng không chớp mắt, không mảy may mất đi bình tĩnh, nhưng chỉ vì sự biến mất một các bí ẩn của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt chẳng khác gì một người đàn ông mất trí chạy lung tung khắp nơi trên sân ga, cố gắng tìm hình bóng nhỏ bé trong một rừng người ở đây.

Càng tìm càng loạn, càng mất bình tĩnh, càng hoa mắt chóng mặt, Hoàng Tuấn Kiệt dừng cước bộ, thẫn thờ đứng giữa sân ga dưới tiền sảnh, nhìn dòng người đi qua đi lại như điện xẹt. Sợ hãi và mất mát đang hành hạ và dày vò tâm trí Hoàng Tuấn Kiệt, lúc này hắn rất hối hận, hối hận mình đã vô tâm, hối hận mình đã vô tình khiến cả hai lạc mất nhau, biết đâu Thư Phàm đã bị người xấu bắt đi, và bị giết người diệt khẩu rồi thì sao?

Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng sợ, càng tự trách chính bản thân mình hơn. Vò đầu bứt tóc, Hoàng Tuấn Kiệt muốn nổi điên lên.

Bắc loa lên miệng, Hoàng Tuấn Kiệt gọi to: “Bạch Thư Phàm! Cô đang ở đâu?”

Hành khách đứng ở gần Hoàng Tuấn Kiệt, bị tiếng hét gọi của hắn khiến cho giật mình. Đã có nhiều người chỉ trỏ, và thì thào nói chuyện với nhau.

Trong số những người đứng ở đây, có người thương hại cho bộ dạng lôi thôi lếch thếch, khổ não của Hoàng Tuấn Kiệt. Có nhiều che miệng cười thầm, vì Hoàng Tuấn Kiệt lúc này trông giống hệt một quý ông thất tình, bị vợ bỏ rơi. Có người lại nhăn mặt nhíu mày vì tiếng ồn do Hoàng Tuấn Kiệt gây ra.

Hoàng Tuấn Kiệt bắc loa gọi đến khản cả cổ họng, mà không nghe thấy tiếng đáp lại của Thư Phàm, cũng không thấy Thư Phàm xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người vệ sĩ được Tuấn Hùng bí mật cử đi theo bảo vệ Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm từ phía sau, hỗ trợ hắn tìm Thư Phàm. Cả hai vừa duy trì một khoảng cách nhất định với Hoàng Tuấn Kiệt, vừa ngó nghiêng xung quanh, quan sát từng người phụ nữ đi qua đi lại trước mặt mình, đồng thời đảm bảo không để cho bất cứ ai lợi dụng cơ hội này để đâm lén Hoàng Tuấn Kiệt.

Bên phía Hồng Kông cũng có vài chi nhánh của tập đoàn Hoàng Thị. Mỗi lần Hoàng Tuấn Kiệt sang đây công tác, đều có một nhóm vệ sĩ đảm bảo an toàn cho hắn, lần này cũng thế.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa mới xuống sân bay, ngoài người đàn ông lạ mặt do Trợ lý Tân cử đi theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, ông Hoàng và năm người vệ sĩ do ông Hoàng Gia Huy cử đến mời hắn về nhà chơi vài hôm, còn có một nhóm vệ sĩ gồm bốn người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc vét đen bám theo Hoàng Tuấn Kiệt từ phía sau.

Thư Phàm lần đầu tiên mới đến Hồng Kông, hơn nữa bốn người vệ sĩ kia chưa từng gặp mặt Thư Phàm bao giờ, nên không biết hình dáng Thư Phàm trông như thế nào, để giúp Hoàng Tuấn Kiệt tìm. Tuy nhiên, họ vẫn bám theo Hoàng Tuấn Kiệt khắp nơi.

Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt nhăn nhó khổ sở, mồ hôi đầm đìa, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch, đau khổ đến bần thần cả người, đột nhiên trong đám đông, có một người phụ nữ người Hoa hơn 50 tiến đến gần Hoàng Tuấn Kiệt, mỉm cười, ân cần hỏi han hắn: “Cháu để lạc mất người thân đúng không?”

Nụ cười của người phụ nữ trung niên xa lạ, đã phần nào trấn an cảm giác thống khổ trong lòng hắn.

“Vâng.” Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi, yếu ớt trả lời.

“Cháu đã nhờ tổng đài của sân bay, bắc loa thông báo tìm người chưa?” Người phụ nữ trung niên người Hoa vẫn giữ nguyên nu cười thân thiện trên môi, nhìn Hoàng Tuấn Kiệt bằng ánh mắt cảm thông chia sẻ.

“À...” Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, đầu óc từ u mê bỗng chốc tỉnh táo hẳn: “Cảm ơn cô!”

Hoàng Tuấn Kiệt chạy biến đi, tốc độ nhanh như điện xẹt.

“Mình thật ngu dốt! Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn? Nếu mình nghĩ ra sớm hơn, có phải mình đã tìm được Thư Phàm rồi không?” Vừa chạy về phía tổng đài của sân bay quốc tế Hồng Kông, Hoàng Tuấn Kiệt vừa tự xỉ vả chính bản thân mình.

“Hy vọng là cô ấy đang ở đâu đó trong sân bay này, hy vọng là cô ây bình an vô sự. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, mình sẽ hối hận cả đời, sẽ sống không bằng ch

ết.” Hoàng Tuấn Kiệt vò đầu bứt tóc, lẩm bẩm trong miệng.

Những người đi lướt qua Hoàng Tuấn Kiệt, đều bị hình ảnh của hắn dọa cho nhảy dựng. Hắn chẳng những quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc tai tán loạn, khuôn mặt nhợt nhạt như người chết, một bên áo sơ mi của hắn còn dính máu do động chạm vào vết thương nơi ổ bụng.

Đến tổng đài của sân bay, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng mở cửa bước vào.

“Chào ông!” Hoàng Tuấn Kiệt cố điều hòa hơi thở, lấy lại nhịp đập của trái tim, để nói ra yêu cầu của mình: “Phiền ông cho tôi mượn máy phát thanh một lúc, tôi cần tìm người thân bị lạc ở sân bay.”

Người đàn ông trung niên trực tổng đài hơn 50 tuổi, lo sợ nhìn bộ dạng trông thiểu não và khổ ải của Hoàng Tuấn Kiệt. Khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên góc trái áo sơ mi màu trắng của hắn, ông ta chỉ tay, run giọng hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu...cậu bị thương, hay...hay là...?”

Hoàng Tuấn Kiệt lúc này mới chú ý đến sắc mặt xám ngoét vì sợ của người đàn ông trung niêm. Nhìn theo hướng tay chỉ của ông ta, Hoàng Tuấn Kiệt cúi đầu nhìn xuống góc áo bị nhuộm đỏ vì vết thương đang chảy máu rỉ ra bên ngoài lớp áo sơ mi mỏng và lớp áo vét bên ngoài của mình.

“Không có việc gì!” Hoàng Tuấn Kiệt nở một nụ cười yếu ớt, sắc mặt ngày càng tái, mất máu nhiều khiến hắn xây xẩm: “Vết thương cũ của tôi lại tái phát do lúc nãy tôi sơ ý đập vào.”

“Cậu...cậu bị chảy máu nhiều như thế, nên đến bệnh viện để bác sĩ khám và băng bó lại cho cậu.” Người trung niên tuy không còn sợ hãi giống như trước, nhưng vẫn chưa thoát khỏi kinh hoàng: “Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?”

“Không cần đâu. Vết thương tuy chảy máu nhưng sẽ nhanh chóng dừng lại thôi.” Hoàng Tuấn Kiệt vội từ chối thiện ý của người đàn ông trung niên. Nhớ đến mục đích chính của mình khi tìm đến đây, Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự nói: “Ông có thể cho tôi mượn máy phát thanh một chút được chứ?”

“Được...được!” Người đàn ông trung niên gật đầu như giã tỏi, mắt vẫn chằm chằm nhìn góc áo loang lổ máu của Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt bất chấp tình trạng sức khỏe suy kiệt của mình, hắn tiến nhanh lại gần bàn phát thanh, thành thạo bấm nút trên máy phát, kéo ghế ngồi xuống.

“Bạch Thư Phàm! Tôi là Hoàng Tuấn Kiệt đây! Hiện giờ tôi đang ở phòng phát thanh của sân bay. Nếu cô nghe được tin này, phiền cô đến phòng phát thanh của sân bay ngay lập tức.”

Hoàng Tuấn Kiệt nói liên tục đến hơn chục lần, nói đến khàn cả gịọng, nói đến khi không thể nói được nữa, hắn mới dừng lại.

Hắn nôn nóng, lo sợ chờ Thư Phàm đến hơn một tiếng, cũng không thấy Thư Phàm đến. Gọi điện, nhắn tin cho Thư Phàm, cũng không thấy Thư phàm bắt máy, và gửi lại tin nhắn cho hắn. Mỗi lần gọi điện cho Thư Phàm, lúc nào tổng đài cũng thông báo điện thoại di động của Thư Phàm đang tạm khóa, nên không thể liên lạc được.

Hoàng Tuấn Kiệt càng chờ, càng thấy Thư Phàm mất hút. Vết thương trên bụng hắn, càng lúc càng chảy ra nhiều máu. Tinh thần hỗn loạn, kiệt sức, cộng thêm mất máu quá nhiều, dù bình thường có là một người đàn ông khỏe mạnh đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi ngất xỉu tại chỗ.

Người đàn ông trung niên sợ đến mức hét lên một tiếng, người run lập cập, tay run run bấm số gọi xe cứu thương.

Tiếng hét của người đàn ông trung niên đã gây sự chú ý của bốn người vệ sĩ ở Hồng Kông và hai người vệ sĩ ở Việt nam. Họ sợ hãi vội phá cửa, phi thân vào phòng, kinh hoàng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt nằm ngất xỉu trên nền gạch men lạnh lẽo của tổng đài phát thanh, áo sơ mi loang lổ máu màu đỏ tươi.

“Mau mang cậu chủ đến bệnh viện!” Một người trong số họ trầm giọng quát, hối thúc năm người còn lại.

Năm người kia, người cởi áo tạm buộc vết thương trên bụng Hoàng Tuấn Kiệt, người cõng Hoàng Tuấn Kiệt, người mở cửa, họ ngay lập tức mang Hoàng Tuấn Kiệt đi, trước con mắt mở to và kinh hoàng của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cho rằng bọn họ là xã hội đen, còn Hoàng Tuấn Kiệt là ông chủ của họ.

Cảnh năm người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc vét đen đi bao lấy một người đàn ông cũng ăn mặc giống năm người kia đang cõng một người đàn ông ngất xỉu trên lưng vào giữa, khiến cho hành khách trên sân ga nháo nhào cả lên. Họ vừa tò mò, vừa hiếu kì nhìn bọn họ, thậm chí có người còn không ngăn được tiếng hét phấn khích của mình. Tất cả bọn họ cũng suy nghĩ giống như người đàn ông trung niên kia, đều cho rằng họ là một băng nhóm xã hội đen nào đó.

Ngoài cổng sân bay, có bốn chiếc xe ô tô chờ sẵn.

Ông Hoàng cùng năm người vệ sĩ đứng chắn trước mặt sáu người vệ sĩ.

“Phiền các cậu giao cậu chủ lại cho chúng tôi!” Ông Hoàng lo sợ nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang mềm nhũn nằm ngất xỉu trên lưng một người vệ sĩ có khuôn mặt xương xương, miệng ôn hòa khuyên giải.

“Xin lỗi! Chúng tôi không thể giao cậu chủ cho ông được. Nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho cậu ấy.” Một người vệ sĩ lên tiếng trả lời.

“Cậu chủ hiện giờ đang mất máu, chúng tôi cần đưa cậu ấy đến bệnh viện gấp. Phiền ông nhường đường cho chúng tôi.”

Ông Hoàng định lên tiếng nói câu gì đó, nhưng thấy tình hình sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt không ổn, nên đành phải nhân nhượng: “Thôi được rồi! Các cậu mang cậu ấy đi đi!”

Sáu người vệ sĩ kia nhanh chóng tiến đến bốn chiếc xe ô tô màu xám đen. Một người trong số họ mở cánh cửa xe ô tô đầu tiên, giúp người vệ sĩ có khuôn mặt xương xương cẩn thận đỡ Hoàng Tuấn Kiệt ngồi trên ghế xe.

“Đi thôi!” Người vệ sĩ có khuôn mặt xương xương phất tay, ra lệnh cho năm người còn lại.

Năm người kia đồng loạt lên xe ô tô, nhanh chóng lái xe đi. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, bốn chiếc xe đã biến mất vào bóng đêm.

“Đi thôi!” Ngay sau khi bốn chiếc xe ô tô đi ra đường quốc lộ, ông Hoàng vội ra lệnh cho năm người vệ sĩ: “Bám theo bốn chiếc xe ô tô kia! Tôi muốn biết họ định đưa cậu chủ đến bệnh viện nào!”

“Vâng, thưa ông!”

Bốn chiếc xe đồng màu với bốn chiếc xe vừa mới rời khỏi cổng sân bay, nối đuôi nhau đi trên đường quốc lộ, bám theo hình bóng mờ mờ ảo ảo của bốn chiếc xe màu xám đắng trước.

Người đàn ông mặc áo giả da, cũng trèo ngay lên một chiếc xe tắc xi, lạnh lùng cao giọng, quát người tài xế: “Mau bám theo bốn chiếc xe kia!”

Người tài xế bị giọng nói lạnh như băng, bị mùi sát khí tỏa ra từ cơ thể người đàn ông lạ mặt, cùng với ánh mắt muốn chọc thủng hơn hai mươi nghìn lỗ trên cơ thể mình, khiến cho run bắn, vội vội vàng vàng khởi động xe, rồi phóng như bay theo bốn chiếc xe kia như lời của hắn ta.

...............................

Mười giờ đêm, tại Khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott, Đảo Lạn Đầu, Hồng Kông.

Ăn cơm xong, Vũ Gia Minh muốn đưa Tú Linh đi đâu đó chơi và ngắm cảnh đẹp của thành phố, nhưng khi thấy Tú Linh che miệng ngáp ngủ liên tục, bộ dạng mệt mỏi, Vũ Gia Minh đã dẹp bỏ ý định này.

Muốn thú cưng được ngủ ngon giấc, Vũ Gia Minh đã đưa Tú Linh trở về căn phòng trên lầu sáu của khách sạn.

Vừa vào trong phòng, Tú Linh ngay lập tức trèo lên giường ngủ, kéo chăn đắp ngang người, mắt nhắm lại, chưa đầy một phút đã hoàn toàn ngủ say.

Vũ Gia Minh bất ngờ, mở to mắt nhìn Tú Linh, không dám tin là người con gái có tính cách ngây thơ, trẻ con và hơi nhút nhát này, lại dám ngủ ngay trước mặt hắn, dám bỏ mặc hắn ngồi một mình, không có ai nói chuyện cùng.

Đây là kiểu gì thế? Vũ Gia Minh căm tức, trừng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say trông thánh thiện, ngây thơ, rung động lòng người của Tú Linh.

Dù hắn có thích một cô nhân tình nhỏ bé ngây thơ, chưa trải đời và biết nghe lời đi chăng nữa, cũng không muốn cô ấy vô tư đi ngủ, vô tư tin tưởng rằng hắn sẽ không làm gì cả.

Vũ Gia Minh càng nghĩ càng tức càng bực mình. Hắn là một kẻ hay ghen tuông, lại có tính sở hữu mạnh, làm sao có thể cho phép người con gái mà hắn thích có thể dùng tính cách này để đối đãi với mọi người.

“Không được! Mình nhất định phải hảo hảo dạy dỗ cô ấy, yêu cầu cô ấy phải nghe lời mình tuyệt đối, không được phép nhìn ngắm bất cứ chàng trai nào khác và đặc biệt không được cười với bất cứ ai.” Vũ Gia Minh tâm đắc nghĩ thầm trong đầu, tay quẹt nhẹ lên má, lên môi, lần xuống đến cổ Tú Linh. Trên khóe môi Vũ Gia Minh nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy nhu tình, âu yếm nhìn khuôn mặt ngủ say của Tú Linh.

Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, bộ quần áo màu trắng của Vũ Gia Minh hòa cùng với màu trắng của ga rải rường, chăn nệm, tạo nên hình ảnh mông lung huyền ảo, như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước trong đêm rằm.

Bên ngoài cửa sổ, gió thỉnh thoảng thổi vào phòng, làm bay tấm rèm cửa. Trong phòng ngoài tiếng hít thở đều đều và nhịp nhàng của Tú Linh, cùng tiếng hít thở trầm ổn của Vũ Gia Minh, thì không còn âm thanh nào khác.

Ngồi ngắm Tú Linh một lúc, Vũ Gia Minh đứng dậy, tiến đến cánh cửa dẫn ra phòng khách. Trước khi rời khỏi phòng ngủ, Vũ Gia Minh quay đầu lại nhìn Tú Linh, nụ cười trên môi hắn chưa có lúc nào lại ấm áp và ngọt ngào như thế.

Trên chiếc giường màu trắng kia, đang có một thiên thần đang ngủ say. Người con gái có vẻ đẹp rung động lòng người ấy, là người con gái mà hắn thích, muốn sở hữu và muốn giữ bên cạnh cho đến trọn đời.

Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tay mở laptop màu bạc.

Chuông điện thoại vang lên bài hát giáng sinh quen thuộc, Vũ Gia Minh bất giác cau mày, không hài lòng khi bị người khác quấy rầy không khí yên tĩnh và bình an hiếm hoi này.

“Có chuyện gì?” Nhìn tên Trợ lý Tân trên màn hình, Vũ Gia Minh chậm chạp bắt máy.

“Cậu chủ đã có tin của Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm.” Trợ lý Tân háo hức, kích động thông báo cho Vũ Gia Minh biết.

“Nói đi!” Vũ Gia Minh ngồi ngả người ra ghế sô pha, tay bóp thái dương, miệng giục Trợ lý Tân.

Nghe giọng nói lạnh lẽo và không kiên nhẫn của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân không dám dài dòng, mà nói luôn: “Theo thông tin mà tôi mới nhận được, Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm đã xuống sân bay quốc tế Hồng Kông cách đây hơn ba tiếng.”

“Hiện giờ, họ đang ở đâu?”

“Hoàng Tuấn Kiệt đang ở trong bệnh viện, còn Bạch Thư Phàm mất tích.”

Vũ Gia Minh ngay lập tức ngồi thẳng người, mắt sáng rực, nôn nón

g hỏi lại Trợ lý Tân: “Những gì mà cậu nói có đúng sự thật không?”

“Đúng một trăm phần trăm. Chính mắt người vệ sĩ mà tôi cử đi theo dõi Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt chạy đôn chạy đáo khắp nơi trên sân ga tìm kiếm Bạch Thư Phàm, rồi ngất xỉu trong phòng tổng đài vì mất máu quá nhiều. Còn Bạch Thư Phàm sau khi vào nhà vệ sinh nữ, thì không thấy tăm hơi đâu cả.”

Vũ Gia Minh gãi cằm, nụ cười lạnh lẽo trên môi hắn càng lúc càng sâu: “Xem ra Hoàng Tuấn Kiệt hiện giờ đang trong tình trạng sống dở chết dở.”

Thu lại nụ cười, Vũ Gia Minh trầm giọng hỏi Trợ lý Tân: “Người vệ sĩ mà cậu cử đi theo dõi Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, có biết nguyên nhân vì sao Bạch Thư Phàm lại biến mất không thấy tung tích không?”

“Không, thưa cậu chủ. Người vệ sĩ đó chỉ chú ý đến Hoàng Tuấn Kiệt, nên không để ý đến Bạch Thư Phàm.”

“Cậu tiếp tục cho người theo dõi Hoàng Tuấn Kiệt, ngoài ra phái thám tử điều tra xem Bạch Thư Phàm đã bị ai bắt đi.”

Trợ lý Tân kinh ngạc, không hiểu vì sao Vũ Gia Minh lại suy đoán cho rằng Bạch Thư Phàm đã bị bắt đi, mà không phải là bị lạc ở sân bay quốc tế Hồng Kông.

Như đoán được suy nghĩ trong đầu Trợ lý Tân, Vũ Gia Minh giải thích: “Hoàng Tuấn Kiệt đã bị ngất xỉu trong căn phòng tổng đài đúng không?”

“Đúng.” Trợ lý Tân đáp như một cái máy, đầu óc vẫn mù mờ không hiểu.

“Điều này chứng tỏ, Hoàng Tuấn Kiệt có dùng loa phóng thanh gọi tên Bạch Thư Phàm. Nếu có gọi thì Bạch Thư Phàm phải nghe đươc tiếng gọi của Hoàng Tuấn Kiệt, và đến phòng phát thanh để hội tụ với Hoàng Tuấn Kiệt chứ, nhưng đằng này cô ấy lại không có đến. Có thể cô ấy ở một chỗ cách xa sân ga, ví dụ như...”

“Ví dụ như ở chỗ nào?” Trợ lý Tân sốt ruột, hồi hộp chờ Vũ Gia Minh nhanh nói ra suy đoán của mình.

“Ví dụ như cô ấy đã đi ra ngoài cổng sân bay và bị ai đó bắt đi.” Không để Trợ lý Tân chờ lâu, Vũ Gia Minh nói ra đáp án của mình.

“Nhưng cũng có thể cô ấy vẫn còn ở trong sân ga thì sao, hay là cô ấy đã đón tắc xi đến một khách sạn nào đó?” Trợ lý Tân mặc dù đã tin tám, chín phần những gì mà Vũ Gia Minh dự đoán, nhưng vẫn băn khoăn không nghĩ đến trường hợp Thư Phàm bị ai đó bắt đi.

“Điều này cũng có khó gì đâu, ngay lúc này cậu cử người đến cổng sân bay, cho người dò hỏi mấy tài xế tắc xi đứng trước cổng, thế nào cũng tìm ra được chút manh mối.” Vũ Gia Minh gãi mũi, cười cợt gợi ý cho Trợ lý Tân.

“Tôi hiểu rồi.” Trợ lý Tân tỉnh ngộ, vui vẻ nói.

Vũ Gia Minh cúp máy, đặt điện thoại xuống ghế sô pha, ngồi ngả lưng ra sau ghế, tay vắt lên thành ghế, chân vắt chữ ngũ, mắt nhìn lên trần nhà, đầu miên man suy nghĩ.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Trong một căn phòng xa hoa sang trọng, thơm ngát mùi hoa lan, ánh sáng mặt trời chiếu sáng qua khung cửa sổ, gió làm bay tấm rèm cửa, làm lay động tấm màn che màu trắng.

Trên chiếc giường rộng gần hai mét, màn gối, chăn nệm đều mang một màu trắng tinh khiết, Thư Phàm vẫn còn say ngủ, khuôn mặt nhu hòa với ánh sáng của căn phòng, với màu trắng của chiếc giường, tạo nên cảm giác hư hư thực thực, nửa là mộng nửa là sự thực.

Chớp chớp mắt, từ trong giấc mơ, Thư Phàm choàng tỉnh, tay nhu nhu thái dương, đầu có chút xây xẩm, trí óc mờ mịt một mảng hỗn độn. Thư Phàm vẫn chưa nhớ ra lý do vì sao hơn tám giờ tối hôm qua còn lang thang ở trên vỉa hè, sáng nay khi tỉnh giấc đã thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường rộng lớn, chăn nệm có mùi thơm ngát, mềm mại, trông giống như một chiếc giường dành cho một cô công chúa nằm.

Ngồi dậy, hai chân co lên, tay vỗ trán, Thư Phàm cố nhớ lại mọi chuyện, cố lục tìm trong trí nhớ vì thuốc mê và sau một giấc ngủ dài, đã làm cho trí óc lẫn lộn hết cả.

Thư Phàm nhớ bảy giờ tối hôm qua, đã xuống sân bay quốc tế Hồng Kông cùng Hoàng Tuấn Kiệt, cả hai gặp ông Hoàng và năm người vệ sĩ trên sân ga ở lầu hai, ông Hoàng có mời Hoàng Tuấn Kiệt về nhà riêng của ông Hoàng Gia Huy - bố ruột của Hoàng Tuấn Kiệt ở chơi mấy ngày nhưng hắn đã từ chối, sau đó cả hai cùng đi xuống tầng trệt, tại đây vì muốn đi vệ sinh, đã bảo hắn đứng chờ mình ở trước lối ra cổng sân bay, nhưng hắn lại muốn đi cùng, thành ra cả hai cùng đi vào trong nhà vệ sinh.

Nhớ đến đây Thư Phàm không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, hai tay ôm lấy má, cơ thể căng cứng và lo sợ đã giảm đi được một phần nào.

Thư Phàm cố gắng nhớ tiếp: Khi đang ở trong nhà vệ sinh, Hoàng Tuấn Kiệt có gọi điện cho một lần hỏi xem đã ra chưa và dặn dò hắn đang đứng chờ ở trước cửa phòng vệ sinh nữ. Nhưng khi ra đến nơi lại không tìm thấy hắn đâu cả.

Thư Phàm đột nhiên kinh hoàng khi nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, nếu tất cả các sự kiện xảy ra vào tối hôm qua đều là thật thì...

Thư Phàm vén gọn chăn sang một bên, nhảy xuống giường, chân cấp tốc chạy ra mở cánh cửa phía đối diện.

Run run nắm lấy khóa cửa, hít một hơi thật sâu, thở ra, Thư Phàm xoay khóa.

“Cạch!” Cánh cửa hé mở, Thư Phàm có thể nhìn thấy bầu trời bao la và trong xanh bên ngoài qua khe cửa.

Thư Phàm hồi hộp, cầu mong khi mình mở cánh cửa này ra, người đầu tiên mà mình trông thấy sẽ là Hoàng Tuấn Kiệt, cầu mong hắn đã tìm được mình và mang mình về đây, mà không phải một kẻ biến thái hay xấu xa nào đó.

Nuốt nước bọt cho cổ bớt khô và bớt run, nhắm mắt rồi lại mở mắt, Thư Phàm lấy hết tinh thần và dũng khí mở rộng cánh cửa sang một bên.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào mắt, Thư Phàm có thể nhìn thấy lan can được xây bằng đá hoa cương, trên nền gạch đặt mấy chậu hoa.

Thư Phàm chầm chậm bước lại gần lan can, tâm trạng căng thẳng, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, mồ hôi lấm tấm trên tán, khuôn mặt trái xoan trông hơi hoảng loạn và mất tinh thần.

Đến gần lan can, Thư Phàm phóng tầm mắt ra bên ngoài.

Mất mấy giây vì kinh ngạc và sững sờ không dám tin, Thư Phàm thảng thốt kêu ầm lên: “Cái gì!”

Đứng từ trên cao, Thư Phàm nhìn thấy vách đá dựng đứng ở phía dưới, sóng biển đang sô mạnh vào ghềnh đá, xa xa là một khoảng rừng rậm xanh bạt ngàn. Nơi mà Thư Phàm đang đứng là một tòa lâu đài cổ, nằm trên một hòn đảo nào đó.

“Này! Đây không phải là mình đang mơ đấy chứ?” Thư Phàm lẩm bầm, thì thào hỏi chính mình. “Tại sao khi mình vừa mới tỉnh dậy, đã thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường, trong một tòa lâu đài cổ, nằm trên một hòn đảo hoang vắng thế này?”

“Hu hu hu! Con chết mất! Chết mất!” Thư Phàm tự vả vào miệng, tự bấm bẹo vào tay, để khiến bản thân mình tỉnh táo lại: “Mày đừng mơ nữa, hãy mau tỉnh lại đi. Bây giờ không phải là lúc mày tự huyễn hoặc chình mình, mà hãy mau tìm cách để thoát ra khỏi đây.”

Đang thì thào tự nhắc nhở bản thân, Thư Phàm đột ngột dừng lại, đầu ngó nghiêng xung quanh, chân loay hoay chạy đông chạy tây trên khoảng lan can chật hẹp.

“Thật kì lạ! Nếu đây là mơ, tại sao mình lại cảm thấy đau thế này?” Thư Phàm xoa xoa vào má, vuốt vuốt cánh tay hơi sưng đỏ vì lúc nãy lỡ bấm bẹo hơi nặng tay.

Thư Phàm đứng bất động một chỗ, thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt.

“Đây...đây không phải là mơ mà là thật. Mình...mình thật sự đang đứng trên lan can của một tòa lâu đài cổ, nằm trên một hòn đảo hoang.” Thư Phàm chỉ tay, kích động kêu lên, miệng không ngừng la hét, chân nhảy loi choi như một con khỉ.

Thư Phàm chạy biến vào trong nhà, miệng gọi to: “Có ai không? Có ai không?”

Chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, Thư Phàm căm phẫn hét: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh mau ra đây cho tôi! Anh đang chơi trò khỉ gì thế hả?”

“Xoạch!”Cánh cửa thông ra một căn phòng bên cạnh, đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, mặc quần áo màu đen, mái tóc hoa râm xuất hiện trước mặt Thư Phàm.

“Cô Phàm! Chào cô!” Người đàn ông trung niêm mỉm cười, lịch sự chào Thư Phàm.

Sự xuất hiện vô thanh vô thức của người đàn ông trung niên lạ mặt, khiến Thư Phàm giật nảy mình, quay phắt lại, mắt đề phòng nhìn ông ta.

“Ông...ông là ai?” Thư Phàm lắp bắp, sợ hãi lui lại vài bước: “Hoàng Tuấn Kiệt đâu?”

Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Tôi là quản gia của tòa lâu đài này. Cô có thể gọi tôi là Phúc.”

“Ông Phúc!” Thư Phàm lẩm bẩm, gọi tên ông ta: “Ông...ông có thể cho tôi biết hiện giờ tôi đang ở đâu được không? Còn nữa, Hoàng Tuấn Kiệt đâu, tại sao tôi không thấy?” Thư Phàm đem hết tất cả thắc mắc và lo sợ của mình, hỏi ông quản gia tên Phúc một lượt, như sợ ông ta sẽ biến mất giống hệt cách ông ta xuất hiện.

“Chắc cô cũng đói rồi, để tôi dọn thứ gì đó cho cô ăn.” Ông Phúc không trả lời các câu hỏi của Thư Phàm, mà chỉ mỉm cười, hỏi lái sang chuyện khác.

“Ông Phúc! Ông làm ơn nói cho tôi biết đi.” Xoắn mười đầu ngón tay vào nhau, Thư Phàm run sợ nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn gặp Hoàng Tuấn Kiệt.”

“Cô Phàm!” Ông Phúc mỉm cười, ôn hòa khuyên bảo Thư Phàm: “Cô nên bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra đâu. Ở đây cô được an toàn.”

“Làm sao mà an toàn, bị nhốt ở đây như tù nhân mà gọi là an toàn hả?” Thư Phàm muốn hét ầm lên, muốn quát thẳng vào mặt ông Phúc, nhưng đành phải cố nín nhịn.

“Ông Phúc! Làm ơn nói cho tôi biết, tôi hiện giờ đang ở đâu? Tại sao Hoàng Tuấn Kiệt không ra gặp tôi?” Thư Phàm kiên trì muốn ông Phúc giải đáp thắc mắc và nghi vấn của mình. Một khi không biết rõ mình đang ở đâu, và Hoàng Tuấn Kiệt có được an toàn không, Thư Phàm không thể thả lỏng cảnh giác và nỗi bất an trong lòng được.

Ông Phúc chưa kịp lên tiếng nói gì, ngoài lan can trên tầng hai vang lên tiếng “Phành phạch!” của cánh quạt máy bay cá nhân.

Thư Phàm chăm chú lắng tai nghe, cơ thể căng cứng, đầu óc càng lúc càng mờ mịt không hiểu gì cả.

“Này! Hoàng Tuấn Kiệt có cần phải làm quá lên như thế không? Hắn chẳng những đem nhốt mình ở đây, thậm chí hắn còn khoa trương đi bằng máy bay cá nhân đến đây nữa?” Thư Phàm nghiến răng trèo trẹo, mắt nổi lửa, mắng thầm Hoàng Tuấn Kiệt: “Hãy chờ đấy, tên chết tiệt kia! Khi nào anh vào đến đây, tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Cục tức bị nghẹn ứ trong cổ họng từ tối hôm qua vẫn chưa tiêu tán, giờ lại phát hiện ra Hoàng Tuấn Kiệt bá đạo đem nhốt mình như phạm nhân ở đây, Thư Phàm tức đến xì khói ra hai lỗ tai, thái độ hùng hổ muốn đánh Hoàng Tuấn Kiệt một trận nhừ tử

, nếu đánh được đầu hắn thành đầu heo luôn thì càng tốt.

Thư Phàm nắm chặt hai tay, mắt trừng trừng nhìn ra cánh cửa dẫn ra ban công, đứng thẳng người, nín thở chờ đợi giây phút Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong phòng.

Từ bên ngoài ban công, được ánh sáng ban ngày bao phủ, một người đàn ông thân cao 1m80, vóc dáng thon gọn, mặc một bộ vét màu đen đắt tiền, khuôn mặt góc cạnh, nam tính đẹp như một tài tử điện ảnh, đôi mắt đen sâu ẩn dưới hàng lông mi dày đen rậm, đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt thể hiện là một con người có tính cách thâm trầm và băng giá, mái tóc màu đen bồng bềnh quyến rũ lòa xòa trước trán. Phong thái, dáng vẻ bề ngoài của anh ta khiến cho người khác phải nín thở để ngắm nhìn, phải kính cẩn cúi đầu mỗi khi anh ta xuất hiện, phải phục tùng mệnh lệnh mỗi khi anh ta ra lệnh hay yêu cầu làm gì đó. Người đàn ông này còn nguy hiểm hơn cả Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt nhiều, có thể nói tính cách của anh ta là tính cách tổng hợp của hai người bọn họ.

Thư Phàm trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn anh ta. Thêm một lần nữa, Thư Phàm lại cho rằng mình đang mơ. Tại sao người đáng lẽ nên xuất hiện là Hoàng Tuấn Kiệt lại không thấy đâu, tự dưng lại mọc ra một người đàn ông xa lạ, trông giống hệt một tên Hoàng đế lãnh huyết vô tình trong những câu truyện cổ xưa thế này?

Thư Phàm thì thào, tự nói với chính mình: “Haizz.... Có lẽ chiều tối hôm qua, mình uống hơi nhiều rượu vang đỏ, cộng thêm tinh thần hoảng loạn khi bị lac ở sân bay, ngoài ra còn bị bịt thuốc mê vào mũi, nên đầu óc mới nửa mơ nửa tỉnh, thành ra đã tự tưởng tưởng ra tất cả.”

“Ông chủ!” Ông Phúc cúi đầu, kính cẩn chào người đàn ông lạ mặt hơn 30 tuổi kia.

Thư Phàm đứng nguyên một chỗ, mắt chằm chằm nhìn anh ta, như đang quan sát và nhìm ngắm một con thú lạ vừa mới bị người ta bắt nhốt trong cũi.

Người đàn ông lạ mặt thong thả bước đến trước mặt Thư Phàm, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn vào mắt Thư Phàm.

Bắt gặp ánh mắt không có một chút tình người và độ ấm của anh ta, Thư Phàm cau mày, dơ cao tay.

Hành động không dự đoán trước của Thư Phàm khiến ông quản gia tên Phúc hít một ngụm khí lạnh, còn người đàn ông lạ mặt kia không có một chút biểu tình gì, chỉ có đôi mắt của anh ta là hơi biến đổi sau đó nhanh chóng khôi phục lại ánh mắt vô hồn của mình.

Thư Phàm dùng ngón trỏ chọc chọc vào má anh ta, sau đó Thư Phàm chọc chọc vào má mình, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Kì quái! Không lẽ mình bị hoa mắt nên mới nhìn nhầm. Tại sao Hoàng Tuấn Kiệt hôm nay trông lại khác thế nhỉ?”

Để xác minh xem người đàn ông kia có đúng là Hoàng Tuấn Kiệt không, Thư Phàm chẳng những dùng tay chọc và bẹo vào má anh ta, Thư Phàm còn ôm lấy người anh ta, dùng mũi ngửi mùi nước hoa trên cơ thể anh ta.

Ông quản gia bị dọa cho ngây ngốc, trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, tự dưng ông thấy lo lắng thay cho sự an toàn của Thư Phàm.

Sau một loạt xác minh mà mình đích thân thử nghiệm, lúc này Thư Phàm mới ngẩng mặt, hỏi anh ta: “Anh là ai? Hoàng Tuấn Kiệt đâu?”

Ông Phúc phì bọt khí, suýt chuýt nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết.

“Trên...trên đời này còn tồn tại một cô gái giống như cô gái này sao?” Ông quản gia vuốt mồ hôi trên trán, lắc đầu ngán ngẩm.

“Cô đã kiểm tra đủ rồi chứ?” Người đàn ông lạ mặt lạnh lùng hỏi, liếc mắt nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm gật đầu, gãi mũi, mỉm cười hỏi lại anh ta: “Anh là trợ lý mới của Hoàng Tuấn Kiệt ở Hồng Kông đúng không?”

Ông quản gia lảo đảo, ngã ngửa về phía sau.

“Con mắt nào của Thư Phàm cho rằng ông chủ là trợ lý của Hoàng Tuấn Kiệt. Cô gái này có mắt quan sát không?” Thêm một lần nữa, Thư Phàm lại dọa cho ông quản gia nhảy dựng, suýt đứng tim vì sợ.

Người đàn ông kia hừ lạnh, nhếch mép: “Cô là bạn gái của Hoàng Tuấn Kiệt?”

“Ai nói với anh tôi là bạn gái của anh ta hả? Tôi không đánh anh ta một trận là may cho anh ta lắm rồi.” Thư Phàm siết chặt nắm đấm, nghiến răng, rít giọng phẫn nộ, dáng vẻ muốn đánh Hoàng Tuấn Kiệt ngay lập tức để xả giận.

Ông quản gia xụi lơ đứng một chỗ, ông không còn gì để nói nữa. Cả đời ông cũng chưa từng gặp một cô gái nào có tính cách có một không hai giống như Thư Phàm.

Nghe câu trả lời của Thư Phàm, khóe môi người đàn ông lạ mặt khẽ nhếch lên, lạnh lùng bảo Thư Phàm: “Dù cô có phải là bạn gái của Hoàng Tuấn Kiệt không, tôi cũng muốn cô ở đây làm khách một thời gian. Hy vọng cô đồng ý và chấp nhận yêu cầu này của tôi.”

“Khoan đã!” Thư Phàm bóp thái dương, ngước mắt nhìn người đàn ông lạ mặt: “Anh nói muốn giữ tôi ở đây làm khách?”

“Đúng.” Người đàn ông lạ mặt bình thản đáp.

“Tòa lâu đài và hòn đảo hoang này thuộc quyền sở hữu của anh?”

“Đúng.” Người đàn ông lạ mặt nhẫn nại trả lời câu hỏi của Thư Phàm.

Thư Phàm lúc này mới phát hiện ở đây có điều gì đó không đúng. Để sở hữu một hòn đảo phải mua bằng rất nhiều tiền. Nếu không phải là tỉ phú, thì tuyệt đối không thể mua được. Một trợ lý tầm thường, làm sao có nhiều tiền như thế?

“Anh...anh là ai? Anh...anh không phải là trợ lý của Hoàng Tuấn Kiệt đúng không?”

Ông quản gia tên Phúc dơ tay đầu hàng trước tính cách ngớ ngẩn của Thư Phàm.

“Cô không biết tôi là ai?” Người đàn ông lạ mặt nhướng mi, mị mị mắt nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm cao giọng, tức giận quát to: “Anh tưởng tôi là Khổng Minh tái thế hay sao mà chuyện gì cũng biết.” Thư Phàm chống tay vào hông, ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông lạ mặt, miệng gằn từng tiếng: “Còn nữa, tôi chẳng cần biết anh là ai cả, anh mau chóng thả tôi ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc người khác.”

Ông quản gia bây giờ mới được mở rộng tầm mắt. Trời ạ! Đây là thái độ của một người con gái khi bị một người đàn ông xa lạ bắt cóc, rồi đem nhốt tại một tòa lâu đài cổ, trên một hòn đảo hoang sao?

Người đàn ông lạ mặt, không hề tức giận, chỉ bình thản và lạnh lùng nhìn Thư Phàm: “Cô có nói gì cũng vô ích. Đây là đảo hoang, nếu không có tàu thuyền, không dùng máy bay cá nhân, cô không thể ra khỏi đây được.”

“Anh...” Thư Phàm tức đến run lẩy bẩy, sắc mặt vặn vẹo khó coi, môi mím chặt, tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông lạ mặt.

“Dọn thức ăn cho cô gái này ăn. Còn nữa đừng làm phiền tôi, khi tôi đang ngủ.” Người đàn ông lạ mặt tiến đến cánh cửa gỗ dẫn ra hành lang của tòa lâu đài.

“Vâng, thưa ông chủ.” Ông quản gia cúi đầu, kính cẩn mở cửa cho người đàn ông lạ mặt.

“Đứng lại!” Thư Phàm nổi điên, bừng bừng lửa giận đuổi theo muốn ngăn không cho anh ta ra khỏi phòng.

Ông quản gia đứng chắn trước mặt Thư Phàm, khom người, chìa tay, lịch sự nói: “Cô Phàm! Mời cô!”

Thư Phàm rất muốn quăng người đàn ông trung niên này sang một bên, nhưng lại ngại làm bị thương xương cốt của người già, sẽ mang tội bất kính, đành giậm chân đứng một chỗ, mím môi mắm mỏ, phun lửa khí, dơ nắm đấm lên cao: “Tên xấu xa kia! Tôi nhất định sẽ tìm cách ra khỏi đây! Hừ! Đừng tưởng là có thể nhốt được tôi.”

Môi ông quản gia co giật, ông thật lòng rất muốn cười to, nhưng vì sợ uy quyền của ông chủ, nên đành phải cố nín.

Khi cánh cửa gỗ từ từ khép lại, người đàn ông lạ mặt nghe rõ được những gì mà Thư Phàm nói, nhìn rõ được dáng vẻ hùng hổ, tràn đầy lửa giận và phẫn nộ của Thư Phàm.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Xem ra cô người yêu của cậu cũng không tồi.” Khóe môi khẽ nhếch lên, lời nói phát ra từ đôi môi khép mở, khuôn mặt trầm lạnh, chân sải bước trên hành lang dài hun hút, thỉnh thoảng có những cơn gió mang theo hơi lạnh của biển khơi thổi vào.

Tám giờ sáng, tại Khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott, Đảo Lạn Đầu, Hồng Kông.

Vũ Gia Minh và Tú Linh đã dậy được một lúc.

Tối hôm qua nhận được tin Hoàng Tuấn Kiệt đang bị thương ngất xỉu phải nằm viện, còn Thư Phàm mất tích không để lại dấu vết, Vũ Gia Minh đã ngồi thừ trên ghế sô pha ngoài phòng khách nghĩ ngợi và tính toán đến hơn 12 giờ đêm mới đi ngủ. Là một người thông minh và nhạy bén, Vũ Gia Minh đã nhanh chóng gợi ý cho Trợ lý Tân phái người đến cổng sân bay dò hỏi mấy tài xế đang đậu xe ở đó. Vũ Gia Minh tin rằng chỉ cần một người trong số họ nhìn thấy Thư Phàm, thì sẽ nhanh chóng tìm ra Thư Phàm hiện giờ đang ở đâu.

Vũ Gia Minh nhìn khuôn mặt mới ngủ dậy trông sinh động, đáng yêu giống cún con của Tú Linh, hắn không thể nói cho Tú Linh biết tin Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đích thân bay sang tận đây để tìm Tú Linh, cũng không thể nói cho Tú Linh biết hiện giờ Hoàng Tuấn Kiệt đang bị thương phải nằm viện, còn Thư Phàm đã mất tích từ tám giờ tối hôm qua. Nếu để cho Tú Linh biết, tất cả niềm vui sẽ biết mất, Tú Linh sẽ khóc nháo, sẽ lo lắng, sẽ bắt hắn phải dẫn đi tìm Thư Phàm và đòi đến bệnh viện để thăm Hoàng Tuấn Kiệt.

Đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong, Tú Linh cùng Vũ Gia Minh xuống nhà hàng trong khách sạn để ăn cơm sáng.

Sáng nay, Tú Linh mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc thắt bím thả dài sang hai bên.

Vũ Gia Minh mặc một chiếc áo thun dài tay màu xám, quần kaki màu trắng. Lúc nào, trông Vũ Gia Minh cũng lịch sự và hào hoa trong mắt của mọi người xung quanh.

Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ăn cơm sáng, một người đàn ông trung niên bước đến, lễ độ gọi nhỏ: “Cậu Minh!”

Vũ Gia Minh cau mày, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, khuôn mặt góc cạnh, hơi ngăm đen.

“Cậu Minh! Tôi là Thư kí của chủ tịch Đào.” Anh ta tự giới thiệu cho Vũ Gia Minh và Tú Linh biết.

Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đích thân Thư kí riêng của chủ tịch Đào lại đến tận đây tìm tôi.?” Lời nói của Vũ Gia Minh rất sắc bén. Hắn không để chức vụ của người đàn ông trung niên vào mắt.

Thư kí riêng của trợ lý Đào tuy rất bất mãn với thái độ không coi ai ra gì của Vũ Gia Minh. Nhưng là người từng trải, ông ta vẫn lễ độ nói: “Chủ tịch Đào có lời mời cậu Minh đến tư gia dự tiệc vào hai giờ chiều nay.”

“Dự tiệc?” Vũ Gia Minh nhìn tấm thiếp được in bằng những hoa văn đẹp mắt trên tay người đàn ông trung niên.

“Vâng, vào đúng hai giờ chiều nay. Mong cậu Minh đến đúng giờ.” Người đàn ông trung niên vẫn lịch sự, giữ lễ độ, không có một chút tỏ ra khiếm nhã.

Vũ Gia Min

h tao nhã cầm lấy tờ danh thiếp trên tay người đàn ông trung niên. Tặng cho ông ta một nụ cười nửa miệng, Vũ Gia Minh nói: “Ông về nhắn với chủ tịch Đào rằng chiều nay đúng hai giờ, tôi sẽ tới.”

“Vâng. Tôi sẽ nhắn lại.” Người đàn ông trung niên cúi đầu chào. Trước khi đi, ông ta liếc mắt nhìn Tú Linh đang uống nước cam bên cạnh.

Vũ Gia Minh nhìn ông ta bằng đôi mắt sắc bén.

Người đàn ông trung niên tuy không nhìn vào mắt Vũ Gia Minh. Nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ cơ thể hắn. Bất giác ông ta thấy rùng hết cả mình.

“Chào cậu!” Người đàn ông trung niên gật đầu chào. Không dám chần chờ, ông ta sải bước đi.

Vũ Gia Minh nhếch mép, đôi mắt ánh lên những tia nhìn có thể đông cứng người đối diện.

“Anh Minh!” Tú Linh gọi nhỏ.

“Cô muốn nói gì?” Vũ Gia Minh thu lại nụ cười có thể giết người của mình. Hắn mỉm cười, hỏi.

“Tôi có thể mượn điện thoại của anh được không?” Tú Linh bẽn lẽn nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần gọi điện thông báo một tiếng với chị gái. Tôi không muốn chị ấy lo lắng cho tôi.”

Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh đông cứng. Thư Phàm hiện giờ mất tích không rõ tung tích. Hoàng Tuấn Kiệt nằm mê man trong bệnh viện. Bây giờ dù Tú Linh có gọi cho ai, họ cũng không thể bắt máy.

Vũ Gia Minh rơi vào khó xử. Bình thường, đầu óc thông minh và linh hoạt của hắn có thể nghĩ đủ ra mọi cách để lừa gạt Tú Linh. Nhưng vào lúc này, hắn không biết phải nói thế nào cho Tú Linh hiểu.

Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, tay lần mò vào túi quần, Vũ Gia Minh lấy điện thoại cho Tú Linh.

“Cảm ơn!” Thu Linh vui mừng đón lấy điện thoại trên tay Vũ Gia Minh, môi nở một nụ cười thật tươi.

Tú Linh quá đơn giản và quá dễ thỏa hiệp. Chỉ cần đươc người khác hơi đối xử tốt với mình, Tú Linh có thể quên đi những hành động không phải mà người đó đã gây ra cho mình.

Vũ Gia Minh nhìn nụ cười trên môi Tú Linh. Tự dưng, hắn thấy có lỗi với Tú Linh. Tuy Hoàng Tuấn Kiệt bị thương và Thư Phàm mất tích, không phải là do hắn gây nên. Nhưng hắn cũng có một phần lỗi trong đó. Nếu hắn không bắt cóc, mang Tú Linh sang đây, có lẽ hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tú Linh run run bấm số của chị gái. Lòng thầm cầu mong cả đêm hôm qua và sáng nay, Thư Phàm cùng Hoàng Tuấn Kiệt không lo cho mình đến mất ăn mất ngủ. Còn cả Tố Nga nữa, không biết bạn ấy có khóc không?

Càng nghĩ, Tú Linh càng thấy sợ, càng thấy mình đáng ghét. Lẽ ra ngay tối hôm qua, mình phải gọi điện thông báo một tiếng với họ mới phải. Đằng này, mình lại vô tư ăn uống và đi ngủ, mà không nghĩ gì đến cảm nhận của họ dành cho mình.

Vũ Gia Minh thấy Tú Linh mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ khổ sợ và tự trách. Hắn thở dài, nước cà phê sữa trong miệng trở nên đắng ngắt.

Bấm đủ mười số của Thư Phàm, áp lên tai, Tú Linh hồi hộp và nôn nóng chờ nghe máy.

Từng tiếng “Tút! Tút!” vang lên rất dài. Tiếp theo, Tú Linh nghe tổng đài thông báo số điện thoại di động của Thư Phàm đang tạm khóa nên không thể liên lạc được.

Tú Linh mắt đỏ hoe, run run sắp khóc. Tắt máy, Tú Linh bấm lai lần thứ hai. Tú Linh thử hết mười lần, lần nào Tú Linh cũng chỉ nghe được giọng nói cài sẵn của tổng đài.

Tú Linh bật khóc, lệ tuôn như mưa.

Vũ Gia Minh giật mình, luống cuống vội nắm lấy tay Tú Linh: “Cô đừng khóc! Có thể là chị cô bận việc, nên mới tắt máy.”

Những lời an ủi của Vũ Gia Minh, chẳng những không khiến Tú Linh thấy nhẹ lòng, mà càng khiến Tú Linh khóc nhiều hơn.

Bữa cơm sáng nay, coi như bị hủy bỏ. Tú Linh đang lo lắng cho chị gái, đang tự trách bản thân, làm gì còn tâm trạng để ăn uống. Vũ Gia Minh tuy không lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm bằng Tú Linh. Nhưng hắn lại đau lòng khi thấy thú cưng khóc đến thương tâm. Xem ra dù hắn có không muốn can thiệp vào cũng không được. Nếu không sớm tìm được Thư Phàm, Tú Linh sẽ đau buồn và khóc mãi không thôi.

Hoàng Tuấn Kiệt vẫn nằm mê man trên giường bệnh chưa tỉnh. Bị một vết dao đâm vào bụng khá sâu, mất máu nhiều. Trong mấy ngày vừa qua, hắn không chịu nghỉ ngơi, luôn lao đầu vào làm việc. Buổi tối hôm qua, vừa chạy lên chạy xuống trong sân ga, máu chảy đầm đìa, tinh thần lại hoảng loạn, đã khiến sức chống cự cuối cùng trong cơ thể hắn tan biến.

Lúc Hoàng Tuấn Kiệt được sáu vệ sĩ đưa vào bệnh viện, không chỉ có một mình ông Hoàng cùng năm người vệ sĩ đi theo mà còn có một người đàn ông mặc áo bò bạc màu.

Bệnh viện là nơi có nhiều người ra vào, nên rất dễ để trà trộn. Người đàn ông mặc áo bò bạc màu kia có thể dễ dàng giả dạng một bệnh nhân hay một thân nhân của ai đó để đi dò xét phòng bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt. Thậm chí hắn ta còn có thể đóng giả là một bác sĩ để giết chết chết Hoàng Tuấn Kiệt.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn ta thôi. Hoàng Tuấn Kiệt đang được sáu vệ sĩ bảo vệ, túc trực 24/24 trước cửa phòng bệnh của hắn. Ông Hoàng được lệnh của ông Hoàng Gia Huy cũng cho người đến canh chừng hắn. Có thể nói tuyến phòng thủ quá dày đặc, ngay cả một con muỗi cùng không lọt qua.

Tám giờ sáng nay, ông Hoàng Gia Huy đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt. Đi cùng ông còn có ông Hoàng, và mấy người thân tín khác.

Hoàng Tuấn Kiệt nằm trên lầu hai, phòng số 201A.

Hai vệ sĩ đứng canh gác trước cửa, ngăn không cho ông Hoàng Gia Huy, và mấy người đi cùng vào phòng: “Xin lỗi ông! Nhưng chúng tôi không thể cho ông vào.”

Ông Hoàng thay mặt ông Hoàng Gia Huy, đứng lên phía trước nói chuyện với hai người vệ sĩ: “Ông Gia Huy là bố của cậu chủ Hoàng Tuấn Kiệt. Hy vọng hai cậu nhường đường cho ông ấy vào thăm cậu Kiệt.”

Hai người vệ sĩ nhìn ông Hoàng Gia Huy.

Ông Gia Huy năm nay hơn 50 tuổi, dáng người cao lớn, sắc mặc vì bệnh tật nên hơi nhợt nhạt. Khuôn mặt có nhiều nét tương đồng với Hoàng Tuấn Kiệt. Dù không biết rõ mối quan hệ giữa Hoàng Tuấn Kiệt và ông Hoàng Gia Huy là gì. Nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng và khuôn mặt của cả hai, sẽ dễ dàng nhận ra được họ có quan hệ huyết thống rất gẫn gũi.

Một người vệ sĩ từng gặp ông Hoàng Gia Huy, khi cùng Hoàng Tuấn Kiệt đến nhà riêng của ông Gia Huy, đã cung kính nói: “Mời ông vào trong.”

Ông Gia Huy cùng ông Hoàng đi vào trong phòng. Mấy vệ sĩ còn lại đứng ở bên ngoài canh chừng.

Trong căn phòng rộng hơn 10 mét vuông, Hoàng Tuấn Kiệt sắc mặt tím tái, môi nhợt nhạt đang nằm trên một chiếc giường rải ga màu trắng. Một chai nước đang chuyền vào cổ tay.

Ông Gia Huy run run bước lại gần.

Ông Hoàng kéo ghế cho ông Gia Huy ngồi cạnh mép giường của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Bác sĩ bảo tình hình của thằng Kiệt thế nào rồi?” Nhìn ngắm khuôn mặt không có sức sống và sinh khí của thằng con trai, ông Gia Huy hỏi ông Hoàng.

“Thưa ông chủ! Bác sĩ nói cậu Kiệt mất máu quá nhiều, hơn nữa lại lao lực quá độ, nên tạm thời sẽ mê man bất tỉnh.” Ông Hoàng cung kính trả lời.

“Tình trạng này có kéo dài lâu không?” Ông Gia Huy đau xót, tay chạm nhẹ vào gò má hốc hác của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu ấy tỉnh sớm hay muộn, hoàn toàn tùy thuộc vào sức khỏe và ý chí của cậu ấy.” Ông Hoàng nói lại y nguyên những gì mà bác sĩ nói với ông.

“Đã điều tra ra được kẻ nào đã thuê sát thủ giết thằng Kiệt chưa?” Giọng ông Gia Huy trở nên sắc lạnh, đôi mắt ánh lên những tia nhìn sát khí.

“Hiện giờ, mấy người thám tử mà ông chủ yêu cầu tôi cử đi điều tra, mới thu thập được một chút tin tức. Theo thông tin mà tôi mới nhận được, người đàn ông thuê giết cậu chủ là một người Hồng Kông, hơn 30 tuổi, có biệt hiệu là JK. Ngoài ra, thì không thu thập được tin tức gì nữa.”

“Hơn 30 tuổi, là người Hồng Kông, có biệt hiệu là JK?” Ông Gia Huy trích dẫn câu trả lời của ông Hoàng.

“Vâng, thưa ông chủ.Đó chính xác là những gì mà tôi nhận được tin tức từ mấy người thám tử.” Ông Hoàng đứng bên cạnh ông Gia Huy, nghiêm túc đáp.

“Trong các mối làm ăn của thằng Kiệt, có người nào hơn 30 tuổi từng là đối thủ và gây xích mích với thằng Kiệt không?”

“Tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp này, nên đã cho thám tử điều tra. Kết quả thu được có hơn năm người.”

“Đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của năm người đó rồi chứ?”

“Dạ, vâng. Tôi đã cử người đi làm việc đó rồi.”

Ông Gia Huy không còn hỏi thêm ông Hoàng câu nào nữa. Ông tin vào khả năng làm việc của ông Hoàng. Đã gắn bó với nhau hơn 30 năm nay, ông Gia Huy và ông Hoàng quá hiểu nhau. Chỉ cần một cái liếc mắt, ông Hoàng đã biết ông Gia Huy muốn nói gì.

Ông Gia Huy vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt. Ông lúc nào cũng thấy có lỗi với mẹ con hắn. Ông là một người cha vô trách nhiệm, một người chồng bạc tình. Nếu ông sống tốt hơn và nghĩ cho mẹ con họ, có lẽ bà Dung đã không chết, và hắn cũng sẽ không hận ông nhiều như bây giờ.

Khi phát hiện mình bị bệnh nặng sắp chết, ông Gia Huy mới hối hận và muốn làm một điều gì đó để bù đắp cho Hoàng Tuấn Kiệt. Ông đã dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không thành công. Hắn vẫn hận ông, vẫn căm ghét không muốn nhìn mặt ông. Trong lòng hắn, ông không xứng đáng làm cha.

Thư Phàm bị nhốt trong căn phòng trên lầu hai. Không thể mở được cửa phòng, cũng không có dũng khí nhảy từ ban công xuống vực sâu hun hút phía dưới, Thư Phàm vò đầu bứt tóc, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, như một nhà hiền triết.

Thư Phàm đã vắt óc suy nghĩ, cố tìm cách thoát ra khỏi đây. Thư Phàm đã nghĩ ra hơn 10 cách. Trong đó độc ác có, bạo lực có, dùng lời lẽ thuyết phục có, thậm chí Thư Phàm còn định dùng cả mỹ nhân kế.

“A....a...a.....” Ôm lấy đầu, ngửa cổ lên trần nhà, Thư Phàm kêu ầm lên.

“Đáng chết! Có mau mở cửa cho tôi ra ngoài không hả?” Quá tức giận, Thư Phàm dùng chân đá mạnh vào cánh cửa gỗ, đóng im ỉm.

“Rầm! Rầm!”, “Đoành! Đoành!” Những âm thanh vang lên liên tiếp.

Thấy vẫn còn chưa đủ để xả giận, Thư Phàm vác nguyên một cái ghế, dơ lên cao rồi đập mạnh vào cánh cửa tạo nên những âm thanh chát chúa: “Phành! Phành!”

Cách Thư Phàm hai căn phòng, người đàn ông lạ mặt ngồi trên ghế xoay, mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính. Chứng kiến những hành động mang tính bạo lực khi bị bắt nhốt của Thư Phàm, khóe môi anh ta nhếch lên, khủy tay chống xuống bàn, nheo mắt nhìn Thư Phàm.

Đứng bên cạnh, ông Phúc há hốc mồm, trợn tròn mắt.

Thư Phàm là cô gái đầu tiên khiến cho ông đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Cô gái này rất thú vị.” Người đàn ông lạ mặt nhận xét.

“Ông chủ! Ông định nhốt cô Thư Phàm ở đây bao lâu?” Ông Phúc cẩn thận dò xét biểu hiện trên khuôn mặt người đàn ông lạ mặt.

“Đến chừng nào mà tôi lấy lại được những thứ mà tôi đã mất.” Người đàn ông lạ mặt lạnh lùng đáp.

Ông Phúc im lặng, không dám hỏi thêm câu gì nữa. Nhiệm vụ của ông là để mắt đến Thư Phàm, không để Thư Phàm xảy ra chuyện và trốn mất. Ngoài ra, ông không còn việc gì khác. Chuyện cá nhân của ông chủ, ông không tiện xen vào.

Thư Phàm đập phá đồ đạc trong phòng, đến khi mệt lử mới dừng lại. Chán nản, và bực mình khi đã tìm đủ mọi cách mà cánh cửa gỗ kia cũng không suy chuyển, Thư Phàm quyết định không phí sức để thử nữa.

Chạy ra ban công, Thư Phàm ngó nghiêng xung quanh.

Đứng từ trên cao, Thư Phàm có thể trông thấy một màu xanh bạt ngàn ở phía xa, và những con sóng biển đang xô vào ghềnh đá. Thư Phàm ước lượng ban công nơi mình đang đứng cách mặt nước biển hơn 200 mét. Rơi từ đây xuống, không bị chết ngạt vì nước biển, cũng bị những hòn đá ngầm nhọn hoắc chọc thủng cơ thể. Không cần phải thử, Thư Phàm cũng biết mình không chết cũng bị mất nửa cái mạng.

Thở ra một hơi thật dài, Thu Phàm loay hoay đi vòng tròn trong ban công nhỏ hẹp, rộng gần 10 mét vuông.

Vách bờ tường dựng thẳng đứng, trơn trượt, hoàn toàn không thể bám vào để di chuyển xuống dưới. Nếu Thư Phàm là một Spider Man, Thư Phàm sẽ không ngần ngại bám vào bờ tường và leo đi. Nhưng đáng tiếc, Thư Phàm là người thường.

Nghĩ và nghĩ, nghĩ nhiều đến mức đầu sắp nổ tung, cũng không tìm ra được cách nào khả thi.

“Hu hu hu!” Thư Phàm vò tóc cho rối, rên rỉ: “Không lẽ mình sẽ chết già ở đây, hay là chờ tên xấu xa kia thả mình ra.”

Thư Phàm không hề nghĩ đến khả năng là người đàn ông lạ mặt kia, mang mình đến đây để giết người giệt khẩu. Theo suy nghĩ của Thư Phàm, anh ta sẽ không làm hại gì đến mình, mà chỉ đơn giản muốn giam giữ mình ở đây để làm con tin.

Oán trời, oán đất, oán người đàn ông lạ mặt kia chán, Thu Phàm chuyển sang oán số phận không may của mình khi quen biết với Hoàng Tuấn Kiệt.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Anh là đồ chết tiệt! Đồ xấu xa! Đồ vô trách nhiệm!” Thu Phàm chống một tay vào sườn, một tay chỉ vào khoảng không trước mặt như thể Hoàng Tuấn Kiệt đang đứng gần ở chỗ đó: “Nếu anh mà để tôi phải chết già ở đây, thì dù có làm ma tôi cũng không tha cho anh.”

Không biết có phải những lời nói của Thư Phàm quá buồn cười và quá vô lý hay không? Từ trên không trung một con chim hải âu kêu lên mấy tiếng thảm thiết, lao đầu thẳng xuống chỗ Thư Phàm đang đứng.

Thư Phàm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên cao, tay vô thức dơ lên đón lấy con chim đang rơi xuống với tốc độ tên bắn.

Nhìn con chim nằm ngửa trong lòng bàn tay mình, lông bên cánh trái dính bệt máu, một mũi tên xiên từ mặt trước sang mặt sau, Thư Phàm thấy đau lòng.

“Mày bị ai đó bắn đúng không?” Thư Phàm dịu dàng vuốt nhẹ vào đầu con chim, giọng ân cần hỏi han. Nhờ con chim, Thư Phàm đã tạm quên đi bực bội và tức giận vì bị bắt nhốt và giam giữ ở đây.

Đi vào trong phòng, Thư Phàm cẩn thận đặt con chim nằm trên bàn, mắt dáo dác ngó xung quanh, cố tìm kiếm một hộp thuốc cứu thương.

“Này! Có ai không?” Thư Phàm bắc loa lên miệng, bực bội gọi to: “Tôi cần một hộp thuốc cứu thương.”

“Đi lấy cho cô ta đi!” Người đàn ông lạ mặt bảo ông Phúc.

“Vâng, thưa ông chủ.” Ông Phúc nhận lệnh, xoay người đi ngay.

Thư Phàm gọi mấy lần, mà không nghe thấy ai trả lời, đã sẵng giọng quát: “Các người có bị điếc không hả? Tôi nói là tôi cần một hộp thuốc cứu thương.”

“Cạch!” Cánh cửa gỗ tự động mở ra, ông Phúc đi vào phòng. Trên tay ông đang cầm một hộp thuốc cứu thương màu trắng bạc.

“Cô Thư Phàm! Hộp thuốc cứu thương mà cô yêu cầu đây.” Ông Phúc mỉm cười, đưa hộp thuốc cứu thương cho Thư Phàm.

Thư Phàm nén giận, vội cầm lấy hộp thuốc cứu thương trên tay ông Phúc, miệng cộc lốc nói: “Cảm ơn.”

“Cô đừng khách sáo.” Ông Phúc gãi mũi, nụ cười vẫn nở trên môi.

Thư Phàm hừ lạnh, trừng mắt nhìn ông Phúc.

Ông Phúc cười cười, không nói gì.

Thư Phàm không thèm chú ý đến ông Phúc. Kéo ghế ngồi xuống, mở hộp thuốc cứu thương, Thư Phàm tiến hành cứu chữa cho con chim hải âu.

Tuy không phải làm một bác sĩ chưa trị cho động vật và chim thú, nhưng lương tâm của một bác sĩ đã chảy trong huyết quản. Thư Phàm không thể bỏ mặc sự sống chết của con chim hải âu.

Thư Phàm say sưa, tập trung vào việc rửa vết thương, bôi thuốc, và băng bó cho con chim hải âu, mà đâu hay nụ cười cùng giọng nói dịu dàng của mình đã lọt vào tai và đáy mắt của người đàn ông lạ mặt.

Hai giờ chiều, Vũ Gia Minh đưa Tú Linh đến biệt thự nhà họ Đào dự tiệc theo như lời mời ghi trên tấm thiệp.

Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh ngắm nhìn Tú Linh.

Chiều nay, Tú Linh mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xõa được cắt tỉa một cách gọn gàng và hợp thời trang. Mái tóc mới, khuôn mặt được trang điểm nhẹ cùng chiếc váy lụa màu hồng nhạt đã tôn lên vẻ đẹp động lòng người của Tú Linh lên cao vài phần.

Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, đôi mắt mê đắm nhìn Tú Linh. Hắn tự hào và sung sướng vì thú cưng của hắn đã không còn khóc nháo và đòi về bằng được như lúc sáng.

Vũ Gia Minh đã lừa Tú Linh là sẽ sớm đưa Tú Linh trở về Việt nam đoàn tụ cùng chị gái và Hoàng Tuấn Kiệt khi kết thúc công việc. Tú Linh không hề biết rằng, để kết thúc công việc, phải mất gần nửa tháng. Hơn nữa chị gái cùng Hoàng Tuấn Kiệt đâu có ở Việt nam, hai người bọn họ đang ở trên đất Hồng Kông.

Vũ Gia Minh là một tên ích kỉ, chỉ quan tâm đến niềm vui của mình, đâu có thể dại dột nói cho Tú Linh biết được sự thật. Cùng lắm thì hắn lại tiếp tục dừng mưu để lừa dối Tú Linh.

Tú Linh ngồi bên cạnh Vũ Gia Minh, mười đầu ngón tay đan siết vào nhau, khuôn mặt phảng phất u buồn và lo lắng. Từ sáng đến giờ, đã liên tiếp gọi mấy chục cuộc gọi cho cả chị gái và Hoàng Tuấn Kiệt mà không được, Tú Linh lo sợ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó không may.

“Tú Linh!” Vũ Gia Minh gọi nhỏ, nắm lấy tay Tú Linh: “Cô đang suy nghĩ gì thế?”

“Tôi...tôi muốn về nhà.” Tú Linh mắt đỏ hoe, sụt sịt nói.

“Không được.” Vũ Gia Minh sẵng giọng cự tuyệt: “Cô đã hứa là sẽ ở đây cho đến khi nào tôi hoàn thành xong công việc rồi kia mà? Tại sao bây giờ cô lại nuốt lời?”

Vũ Gia Minh oán hận mắng thầm Tú Linh. Để có được trái tim của Tú Linh, hắn đã phải cố đè nén dục vọng của mình, cố đóng vai một người tốt. Tại sao Tú Linh không chịu hiểu dụng tâm của hắn, mà lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc và đòi về? Chẳng lẽ hắn là một kẻ đáng ghét như thế?

“Nhưng mà....” Tú Linh quẹt lệ trên mắt: “Chị gái và anh Tuấn Kiệt sẽ lo cho tôi.”

“Không được nhắc tên Hoàng Tuấn Kiệt trước mặt tôi!” Vũ Gia Minh bá đạo ra lệnh: “Nếu cô còn tái phạm, tôi sẽ trừng phạt cô thật nặng.” Bàn tay nhỏ bé của Tú Linh bị Vũ Gia Minh bóp mạnh.

Tú Linh nhăn mặt kêu đau, tức giận mắng hắn: “Anh...anh đừng quá đáng! Tại anh đột nhiên mang tôi sang đây, tôi đi mà không nói được câu gì với chị gái tôi cùng anh Kiệt, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi làm sao có thể không lo, có thể yên tâm ở bên này vui chơi. Trong khi chị gái tôi cùng anh Kiệt đang đi tìm tôi khắp nơi.”

Mặc dù Tú Linh nói rất hợp tình hợp lý, nhưng khi vào tai Vũ Gia Minh lại biến thành ghen tuông và tức giận. Hắn không thích thú cưng coi trọng người khác hơn hắn.

Một ý nghĩ xấu xa và đen tối lướt qua đầu, khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên càng lúc càng sâu. Hắn nhất quyết không thể để Tú Linh trở về Việt nam vào lúc này được.

Vũ Gia Minh giả vờ hối lỗi, vòng tay ôm lấy Tú Linh vào lòng: “Cô đừng khóc nữa. Tôi hứa sẽ nhanh chóng giải quyết xong công việc, để đưa cô trở về Việt nam.”

Những lời hứa hẹn, cùng giọng nói ngọt ngào của Vũ Gia Minh, đã có tác dụng đối với Tú Linh.

Tú Linh ngây thơ tin tưởng hắn, ngây thơ cho rằng hắn không phải là một người xấu, mà đâu có hay hắn còn giảo hoạt hơn cả một con hồ ly.

...............................

Biệt thự nhà họ Đào giống như một cung điện thu nhỏ. Biệt thự gồm hai tầng, rộng hơn 1,000 mét vuông. Sân trước và sân sau trồng nhiều bồn hoa và cây cảnh. Lối kiến trúc pha tạp giữa Châu Á và Châu Âu, đã tạo nên nét độc đáo cho căn biệt thự.

Trợ lý Tân đậu xe trước cổng nhà họ Đào. Bước xuống xe, Trợ lý Tân khom người mở cửa xe ô tô cho Vũ Gia Minh và Tú Linh.

Vũ Gia Minh đặt bàn tay nhỏ bé của Tú Linh vào khủy tay.

Tú Linh ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh, ngơ ngác không hiểu hắn làm như vậy là có ý gì.

Vũ Gia Minh mỉm cười, nói: “Chúng ta đi như thế này mới giống một đôi đi dự tiệc với nhau.”

Tú Linh đỏ mặt, cụp mắt, không dám nhìn Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh cười tươi, nheo mắt nhìn Tú Linh. Hắn rất thích nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của Tú Linh. Mỗi lần trông thấy Tú Linh trong bộ dạng này, hắn lại có một mong ước mãnh liệt là được hôn Tú Linh và làm những chuyện mà chỉ cần tưởng tượng ra thôi, đã đỏ mặt tía tai rồi.

“Đi thôi!” Vũ Gia Minh hắng giọng, bảo Tú Linh.

Tú Linh run run sánh đôi cùng Vũ Gia Minh đi vào trong sân vườn nhà họ Đào.

“Anh Minh!” Một cô gái hơn 20 tuổi, mày ngài mắt phượng, làn da trắng mịn như men sứ, uyển chuyển và thướt tha đi về phía Vũ Gia Minh và Tú Linh.

Tầm mắt cô ta di chuyển trên khuôn mặt trẻ con của Tú Linh. Khi phát hiện Vũ Gia Minh không đến một mình, mà đi cùng với một cô gái, nụ cười trên môi Đào Tuyết Viên vụt tắt. Cô ta cẩn thận quan sát và đánh giá Tú Linh từ đầu xuống chân. Trong mắt cô ta, Tú linh đã chính thức xếp vào danh sách địch thủ cần phải loại bỏ. Vũ Gia Minh là của cô ta, không một cô gái nào có quyền mơ tưởng và cướp đi.

Vũ Gia Minh nhếch mép, mắt chán ghét nhìn Đào Tuyết Viên. Tuy không thích một cô gái suốt ngày săn đón mình, thậm chí còn muốn quyến rũ mình lên giường. Nhưng vì công việc làm ăn của gia đình, Vũ Gia Minh phải chơi trò mèo vờn chuột với cô ta.

“Anh Minh! Cô gái này là.....?” Đào Tuyết Viên cố che dấu ghen tuông và tức giận vào tr

ong, mỉm cười hỏi Vũ Gia Minh.

“Cô ấy là bạn của anh.” Vũ Gia Minh cười đáp.

Tú Linh thấy có một chút hụt hẫng và mất mát, khi nghe Vũ Gia Minh chỉ đơn giản giới thiệu mình là bạn của hắn. Nhưng Tú Linh không buồn lâu. Hiện giờ, Tú Linh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Đối với hành động quan tâm và ân cần chăm sóc của Vũ Gia Minh, Tú Linh rất cảm động. Tú Linh đang dựa dẫm và ỷ nại vào Vũ Gia Minh.

Đào Tuyết Viên nhìn chằm chằm vào bàn tay Tú Linh đang khoác vào khủy tay Vũ Gia Minh.

Người con gái chết tiệt này! Cô ta tưởng cô ta là ai, mà dám vênh vang khoác tay Vũ Gia Minh đi khắp nơi?

Mặc dù tức giận muốn điên lên, muốn tát Tú Linh vài cái vào mặt thật nặng và muốn đe dọa không cho phép Tú Linh tiếp xúc gần gũi với Vũ Gia Minh. Nhưng ngoài mặt, Đào Tuyết Viên vẫn tươi cười, dịu dàng bảo Vũ Gia Minh: “Kìa anh! Sao anh không giới thiệu tên của cô ấy cho em biết?”

Vũ Gia Minh cười cười, đôi mắt của hắn hiện lên sát khí nhưng lại biến mất đi rất nhanh. Hắn thừa hiểu trong đầu Đào Tuyến Viên đang nghĩ gì.

Đào Tuyết Viên đang đóng kịch. Vũ Gia Minh là chuyên gia lừa đảo, hắn đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội để phô diễn tài năng diễn xuất của mình.

“Tú Linh! Đây là Đào Tuyết Viên. Cô ấy là con gái của chủ tịch Đào.” Vũ Gia Minh giả vờ nghiêm túc đóng vai người đứng ở giữa giới thiệu hai cô gái với nhau.

“Chào chị!” Tú Linh mỉm cười thân thiện, hoàn toàn không biết Đào Tuyết Viên đang căm hận mình thấu xương.

“Chào em!” Đào Tuyết Viên cười ngọt ngào. Nụ cười của cô ta có thể ví như một lưỡi dao sắc mỏng đang chuẩn bị rạch năm sáu nhát vào khuôn mặt búp bê của Tú Linh.

Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn Đào Tuyết Viên, đôi mắt sắc bén của hắn không ngừng lóe sáng.

Mọi người đứng xung quanh, đều tò mò và hiếu kì nhìn một chàng trai và hai cô gái có diện mạo bề ngoài đẹp như trong tranh. Sắc đẹp của Đào Tuyết Viên có thể ví như một đóa hoa hồng nhung đầy gai nhọn. Tuy rằng bông hoa hồng nhung có đẹp, có rực rỡ sắc hương, nhưng không ai dám hái vì ngại gai độc. Còn sắc đẹp của Tú Linh có thể ví như một đóa hoa trà, tươi mát trong nắng mai.

Vũ Gia Minh sánh đôi cùng Tú Linh và Đào Tuyết Viên đi vào trong nhà. Ba người bọn họ đi đến đâu, thu hút ánh mắt nhìn của mọi người đến đấy.

Chủ tịch Đào đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông hơn 50 tuổi. Thấy Vũ Gia Minh đến, chủ tịch Đào cười: “Chào cháu!”

“Chào chủ tịch!” Vũ Gia Minh mỉm cười, lễ độ chào chủ tịch Đào.

“Cháu đừng gọi bác là chủ tịch! Nghe xa lạ quá!” Chủ tịch Đào thân thiết vỗ vai Vũ Gia Minh.

“Dạ.” Vũ Gia Minh cười khẽ, gật đầu đáp.

Cách ứng đối của Vũ Gia Minh, khiến Tú Linh tròn xoe mắt nhìn. Người đàn ông này có trăm nghìn bộ mặt, không biệt bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của anh ta. Tự dưng Tú Linh thấy lo sợ vu vơ. Theo Vũ Gia Minh đến đây, đến dự tiệc tại tư gia của một gia đình xa lạ, không quen biết. Tuy rằng có thể phần nào hiểu được họ đang nói gì với nhau, nhưng Tú Linh thấy mình không thuộc cùng thế giới với họ.

Chủ tịch Đào giới thiệu Vũ Gia Minh với mấy người đàn ông lạ mặt. Tú Linh loáng thoáng nghe được tên và chức vụ của họ. Bọn họ đều là những người có máu mặt ngoài xã hội.

Đào Tuyết Viên giả vờ thân thiết, mỉm cười bảo Tú Linh: “Hai chị em mình ra kia tìm đồ ăn và thức uống. Ở đây để cho mấy quý ông nói chuyện với nhau.”

Tú Linh không muốn đi cùng với Đào Tuyết Viên, không muốn rời xa Vũ Gia Minh. Nhưng thấy Vũ Gia Minh đang mải tiếp chuyện với mấy quý ông, hoàn toàn ngó lơ mình, Tú Linh chán nản nói: “Vâng.”

Đào Tuyết Viên nhếch mép, nghĩ thầm: “Tao sẽ dạy cho mày hiểu dám quyến rũ bạn trai của người khác thì sẽ lĩnh hậu quả gì.”

Tú Linh cùng Đào Tuyết Viên đi ra sân sau của khu vườn. Trên tay Đào Tuyết Viên cầm một ly rượu uýt ki, Tú Linh bưng một đĩa trái cây và một cốc nước lọt. Cách ăn uống của Tú Linh chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Đến một góc khuất, Đào Tuyết Viên dừng lại. Lúc này cô ta thu lại bộ mặt tươi cười, trầm giọng quát hỏi Tú Linh: “Cô và Vũ Gia Minh có quan hệ gì?”

Tú Linh bị tiếng quát hỏi của Đào Tuyết Viên khiến cho giật mình, suýt chút nữa buông rơi đĩa trái cây cùng cốc nước lọc.

“Chị..chị....” Tú Linh lắp bắp kinh hãi, hốt hoảng nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Đào Tuyết Viên.

“Cô có biết mình vô sỉ lắm không hả?” Đào Tuyết Viên nghiến răng nghiến lợi, rít giọng: “Vũ Gia Minh là chồng sắp cưới của tôi. Sao cô dám mơ tưởng, dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ anh ấy? Cô còn mặt dày khoác tay anh ấy đến tận đây dự tiệc nữa là sao?”

Tú Kinh kinh hoàng, mắt mở to nhìn Đào Tuyết Viên. Cốc nước lọc cùng đĩa trái cây rơi xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

“Anh...anh Minh là...là chồng sắp..sắp cưới của chị?” Tú Linh rơi lệ. Từng giọt nước măt long lanh, lấp lánh như pha lê. Trái tim vì đau đớn và choáng váng đã gần như ngừng đập trong lồng ngực.

Đào Tuyết Viên hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt và nước mắt đầm đìa của Tú Linh. Cô ta tưởng Tú Linh cũng giống như những cô gái chanh chua và đanh đá khác. Nhưng không ngờ, Tú Linh lại yếu đuối và hay khóc như thế.

Được thể, cô ta càng cao giọng quát Tú Linh: “Cô biết điều thì tránh xa anh Gia Minh ra. Nếu không, cô đừng trách tôi độc ác.”

Đào Tuyết Viên tiếp tục sỉ nhục Tú Linh: “Hừ! Cô tìm cách tiếp cận anh ấy vì tiền và địa vị của anh ấy chứ gì? Cô nói đi! Cô cần bao nhiêu tiền, để tôi cho cô?”

Tú Linh bịt hai tai lại, nước mắt tuôn như mưa, miệng lẩm bẩm: “Không phải! Không phải!”

Tú Linh đi giật lùi, khuôn mặt nhợt nhạt nước mắt. Vừa đau lòng khi biết Vũ Gia Minh đã có vợ chưa cưới, vừa căm ghét hắn đùa bỡn và lừa dối mình bao lâu nay, vừa tủi nhục khi bị Đào Tuyết Viên coi là một cô gái lẳng lơ, và hám của. Không còn chịu đựng hơn được nữa, Tú Linh co giò bỏ chạy thật nhanh.

Đào Tuyết Viên cười nhạt, hả hê nhìn theo. Cô ta sung sướng vì có thể nhanh chóng loại bỏ được một địch thủ.

Tú Linh băng qua sân vườn rộng hơn 500 mét vuông, phóng ra cổng. Nước mắt khiến tầm nhìn của Tú Linh bị hạn hẹp.

Mọi người đều tập trung ăn uống, nói chuyện, cười đùa và nhảy nhót trong nhà. Không có mấy ai đi ra sân vườn toàn cây cối rậm rạp, Tú Linh lại là người mới ở đây, nên sự mất tích của Tú Linh không gây sự chú ý của nhiều người.

Tú Linh cứ thế chạy, chạy càng lúc càng xa. Đến khi mệt đến không thể thở nổi, và không còn chạy tiếp được nữa, Tú Linh mới dừng lại.

Ngơ ngác nhìn con đường đông xe cộ qua lại, Tú Linh không biết mình đang đứng ở đâu, và đây là nơi nào. Trên người không mang theo điện thoại, không có tiền, Tú Linh bắt đầu thấy sợ hãi và hốt hoảng.

Kể từ lúc theo Vũ Gia Minh sang Hồng Kông, Tú Linh chưa rời khỏi khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott nửa bước. Tú Linh không nhớ được điện chỉ của khách sạn đó, cũng không biết tư gia của nhà họ Đào nằm trên con đường nào.

Tú Linh giờ chẳng khác gì một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi. Tú Linh vừa mới nín khóc, lại khóc như mưa, tay nắm chặt lấy thân váy, tóc tai tán loạn vì gió thổi.

Tú Linh bước thấp bước cao đi trên đường. Hình ảnh vừa đi vừa khóc của Tú Linh khiến người đi đường chú ý. Có vài gã đàn ông đã cợt nhã trêu ghẹo Tú Linh. Quá sợ hãi, Tú Linh lại co giò chạy tiếp. Khoảng cách giữa Tú Linh và biệt thự nhà họ Đào càng lúc càng xa.

Đến một ngã tư, nhìn cột đèn giao thông nhấp nháy chuyển sang màu đỏ, Tú Linh muốn băng sang đường.

Ánh mắt trời nắng gắt khiến khuôn mặt Tú Linh đỏ gay. Tú Linh vừa đi trên làn vạch màu trắng, vừa cúi đầu đếm nhịp bước chân. Mải đếm nhịp bước chân, đi thật chậm, Tú Linh không biết đèn đã chuyển sang màu xanh, xe cộ bắt đầu di chuyển.

“Két!”, “Rầm!”, “Phịch!” Ba âm thanh vang lên cùng một lúc.

Tú Linh bị một chiếc xe tông vào người. Đầu Tú Linh đập xuống nền xi măng, thân thể bị xây xát, máu đang chảy ra từ vết thương trên trán.

Tiếng la hét, tiếng phanh xe thắng gấp. Tất cả tạo nên một âm thanh hỗn độn, làm náo loạn cả một khu phố.

Từ trên xe ô tô, một người đàn ông trung niên bước xuống. Ông ta nhanh chóng cúi xuống xem xét tình hình thương tích của Tú Linh.

Chưa đầy 10 phút sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên.

Ngồi trên xe ô tô, một người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi cau mày bực bội. Tức giận mắng thầm cô gái kia băng qua đường khi đèn đã chuyển sang màu xanh. Mặc dù đã bấm còi inh ỏi, nhưng cô ta mắt điếc tai ngơ, nên mới xảy ra cớ sự này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.