Bạn Trai Xấu Xa

Chương 4: Chương 4




Sáu giờ sáng hôm sau, mặt trời vẫn còn nằm dưới ngọn tre, sương đêm vẫn còn đọng trên những ngọn cỏ, cành lá, và trên những nụ hoa trong vườn, giónhẹ vi vu thổi, không khí tươi mát, ánh nắng tươi mới báo hiệu một ngàyđẹp trời.

Trên giường đối diện với tấm kính phản chiếu ánh nắng mặt trời, tấm rèmmàu trắng bay phất phơ trong gió, hai người vẫn ngủ ngon giấc, khôngbiết từ lúc nào Thư Phàm đã tranh giành mất chiếc gối màu trắng củaHoàng Tuấn Kiệt, tay gác lên ngực hắn, chân gác lên đùi hắn, nhìn dángngủ của Thư Phàm không khác gì một con gấu túi đang ôm lấy một thân cây.

Bị chuốc thuốc mê khá nặng, Hoàng Tuấn Kiệt chưa có lúc nào lại ngủ ngon như thế, không bị hành hạ bởi vết thương trên bụng, không phải nghĩ vềcông việc và tính toán đối sách với những mối quan hệ phức tạp, tinhthần đã yên ổn hơn nhiều, ngủ một mạch hơn 10 tiếng đồng hồ, mí mắt cóhàng lông mi màu đen từ từ mở ra, chớp chớp vài cái cho tỉnh táo hẳn,mùi hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí, nói cho hắn biết hiệngiờ đang ngủ cùng với ai.

Nhìn người con gái đang ngủ đối mặt với mình, vô tư ôm mình như đang ômmột cái gối bông, Hoàng Tuấn Kiệt không biết nên mắng Thư Phàm là một cô gái ngốc không hiểu chuyện, hay là nên nghi ngờ mục đích thật sự củaThư Phàm khi tìm cách tiếp cận và quyến rũ hắn thế này.

Khi ngủ Thư Phàm trông thật dễ thương, đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi hé mở, chiếc mũi thanh tú nhỏ nhắn, gò má mịn màng trắng hồng có làn danhư em bé, hàng lông mi cong vút hình cánh phượng hơi rung nhẹ, lần đầutiên Hoàng Tuấn Kiệt mới ngắm nhìn một cô gái ngủ đến thất thần thế này, trước đây hắn không cho phép con gái ngủ trên chiếc giường của hắn,cũng không muốn động chạm vào ai cả, hắn là một kẻ cao ngạo nên khôngmuốn tìm hoan lạc, mua vui với những cô gái đã từng bị đàn ông sử dụngqua.

Kể từ lúc gặp Thư Phàm, bắt gặp cả hai đang ngủ chung trên một chiếcgiường, ban đầu hắn bị sốc, nhưng hắn thích mùi hương hoa nhài trên cơthể Thư Phàm, mùi hương đã mang lại sự khoan khoái cho hắn.

Đang ngủ, Thư Phàm xê dịch cơ thể gần Hoàng Tuấn Kiệt, hơi ấm tỏa ta từthân thể hắn cuốn hút Thư Phàm, đầu Thư Phàm dụi vào ngực hắn, tay tráiôm siết lấy ngang lưng hắn, miệng ngáp dài, mí mắt nặng nề mở ra, thầntrí mơ hồ vì vẫn còn chưa tình ngủ.

Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng cả người, nhiệt độ trong cơ thể từ nóng bừng,chuyển sang băng giá, sau đó tăng dần lên cao, cuối cùng trở về nhiệt độ ban đầu.

Thư Phàm vô tư không nhận ra mình vừa mới khiến một kẻ quanh năm bănglãnh đột nhiên có phản ứng, mạch đập trong trái tim hắn hơi nhanh hơnbình thường, các khớp cơ căng cứng như đang lâm vào trận đánh với kẻthù.

Nằm ngửa ra giường, tay chân xoãi rộng theo hình chữ V, Thư Phàm sungsướng nở một nụ cười tươi như hoa, được nghỉ một ngày, lại ngủ thật đã,tinh thần sáng nay tốt hơn mọi ngày nhiều.

Chống tay xuống giường, Thư Phàm ngồi dậy, lúc này mới liếc mắt nhìn kẻ ngủ cạnh mình suốt đêm hôm qua.

“Buổi sáng tốt lành.”

Hoàng Tuấn Kiệt tức hộc máu, sau khi gây ra một loạt chuyện chẳng nhữngkhông biết hối cải, lại còn vô tư chúc hắn một câu: “Buổi sáng tốtlành.”, hắn có phải là một đứa trẻ lên ba, hay một tên đàn ông hời hợtbình thường đâu mà có thể dễ dàng bỏ qua như thế được.

“Cô vừa nói gì?” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng hỏi.

“Buổi sáng tốt lành.” Thư Phàm tỉnh bơ nhắc lại, “Anh bị lãng tai đúng không?”

“Cô…”, Hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế nóng giận để không xông lên bóp chết Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Thư Phàm, “Tối hôm quacô đã chụp thuốc mê tôi?”

“Đúng thế.” Thư Phàm cười hì hì, không một chút sợ hãi, cũng không sợ hắn đánh cho mình tàn phế.

Sức chịu đựng của con người có giới hạn, tức giận bị tích tụ cả buổichiều hôm qua vẫn chưa được phát tiết, vừa mới sáng sớm lại bị Thư Phàmchọc tức, Hoàng Tuấn Kiệt đẩy ngã Thư Phàm xuống giường, thân người ngay lập tức ngồi trên bụng Thư Phàm.

“Buông tôi ra.”, Thư Phàm căm phẫn hét, chân tay đấm đá lung tung, nếukhông phải nể tình hắn đang bị thương ở vùng bụng, Thư Phàm đã cho hắnvài cú thật đau rồi.

“Nằm im!” Hoàng Tuấn Kiệt quát, “Từ lần sau, tôi cấm cô không được phép dở trò với tôi, nếu không đừng trách tôi độc ác.”

“Sao anh không nói thẳng ra là anh sợ tiêm và sợ uống thuốc?” Thư Phàmkhiêu khích Hoàng Tuấn Kiệt, mặc dù nằm dưới thân người khác, tay chânbị bàn tay sắt thép của Hoàng Tuấn Kiệt giữ chặt, nhưng miệng lưỡi vẫnsắc như dao.

“Cô muốn chết chứ gì? Được thôi, tôi sẽ dạy cho cô một bài học, để cô biết sợ lần sau mà chừa đi.”

Nói là làm, tay Hoàng Tuấn Kiệt dơ lên thật cao, Thư Phàm chớp chớp mắtnhìn, đầu tính toán xem tốc độ mà tay hắn đánh xuống mặt mình sẽ sinh ra bao nhiêu công suất, khóe môi nhếch lên, cười hì hì.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm, tay hắn run run, cổ họng khôkhốc, hắn không thể xuống tay được, dù trong đầu bốc hỏa phừng phừngnhưng chỉ cần nghĩ đến một bên má của Thư Phàm sẽ bị sưng, khóe môi chảy máu vì cái tát như trời giáng của mình, hắn lại thấy không nỡ, cuốicùng hắn đành phải hạ tay xuống.

Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt còn chưa lấy lại được thần trí, Thư Phàm chống tay vào ngực hắn, rồi nhanh chóng đẩy hắn ngã rầm xuống giường, lần này người ngồi trên bụng hắn là Thư Phàm.

Bị động chạm mạnh vào vết thương, Hoàng Tuấn Kiệt nhăn nhó bật ra một tiếng rên, mặt lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt.

“Ngồi xuống!” Hoàng Tuấn Kiệt vừa đau, vừa tức đã quát ầm lên.

“Anh khỏi cần phải nhắc.” Thư Phàm tỉnh bơ đáp, “Nếu biết mình đang bịthương nặng thì nên biết cách tự chăm sóc chính bản thân mình đi.”

Thư Phàm chuyển ngồi dịch xuống, mặt Hoàng Tuấn Kiệt lập tức đỏ bừng,hắn giờ mới chú ý đến chiếc áo sơ mi màu trắng của mình đang được ThưPhàm mặc trên người, chiếc áo dài đến ngang đầu gối Thư Phàm, nay vìThư Phàm ngồi dạng chân ra hai bên đã để lộ cặp chân thon dài, trắnghồng, dáng ngồi nửa khêu gợi, nửa mê hoặc và ngây thơ như đang cố tìnhkhiêu khích sức chịu đựng của một người đàn ông, nếu Hoàng Tuấn Kiệt làmột tên háo sắc, đảm bảo Thư Phàm sẽ bị ăn đến mạt tịnh.

“Xuống mau.” Mất mấy giây, Hoàng Tuấn Kiệt mới lấy lại được tự chủ,“Chết tiệt, mình bị làm sao thế này hả trời?” Vừa mới quát Thư Phàmxong, hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm trong miệng.

Không chờ Thư Phàm có đủ thời gian để trèo xuống, Hoàng Tuấn Kiệt ngồibật dậy, đẩy Thư Phàm ngã nghiêng người xuống giường, hắn phóng nhanhxuống đất, chạy vào phòng tắm phía đối diện.

Nằm trên giường, Thư Phàm gãi đầu gãi tai, tay dơ nắm đấm lên cao, “Tên điên.”

Thư Phàm dù đã 24 tuổi, nhưng vẫn trong sáng như một tờ giấy trắng, chưa từng yêu, chưa từng nếm mùi vị của ái tình, cũng không thân cận và tiếp xúc nhiều với một chàng trai nên không hiểu là những gì mà mình vừa mới làm, giống hệt một yêu nữ đang muốn quyến rũ đàn ông.

…………………

Quần áo đêm hôm qua, đã được ông quản gia cho người mang đi giặt, nênsáng nay sau khi đánh răng rửa mặt, Thư Phàm đã có thể mặc lại bộ quầnáo của mình.

“Tôi muốn về nhà.” Ngồi trên bàn ăn đối diện với Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đưa ra yêu cầu của mình.

“Không đi đâu cả, khi tôi vẫn chưa điều tra xong cô sẽ phải ở lại đây.”

“Anh quá đáng vừa thôi, anh lấy quyền gì mà nhốt tôi?” Thư Phàm căm phẫn chất vấn hắn.

“Quyền gì, cô không cần biết, cũng đừng dại gì mà quan tâm. Tóm lại tôi bảo cô ở lại đây thì cô ngoan ngoãn ở lại đi.”

“Hôm nay, mẹ tôi và em gái đến chơi, tôi phải về.” Thư Phàm tức đến mứchét ầm lên, chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt còn ngoan cố không chịu thả người,thì dù có đánh nhau với hắn một trận, Thư Phàm cũng quyết làm.

Đang uống nước, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, mắt nhìn Thư Phàm, “Cô nói mẹ và em gái ngày hôm nay sẽ đến thăm cô?”

“Đúng”, vì căm tức hắn, Thư Phàm chêm thêm một câu, “Cũng may lần này tai anh không bị điếc.”

“Cô…” Tay Hoàng Tuấn Kiệt bóp chặt lấy thân ly, nếu làm bằng nhựa, hayMika thì đã bị bóp nát vụn rồi, “Cô gọi điện cho họ bảo hôm nay cô bậnkhông có ở nhà.”

“Rầm.” Thư Phàm đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy như lò xo, “Anh vừa phải thôi, anh có biết rằng phải khó khăn lắm mẹ tôi mới có thời gianrảnh rỗi lên thăm tôi không hả, còn nữa nếu em gái tôi không đến chẳnglẽ anh bắt tôi phải nhịn đói? Tôi mặc kệ, anh là ai, lý do vì sao anhlại nhốt tôi ở đây, tôi yêu cầu anh thả tôi ngay lập tức, nếu không anhđừng hòng sống yên với tôi.”

Hoàng Tuấn Kiệt vuốt mặt, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo khó coi, thớ cơ trên các khớp ngón tay giật giật, hắn phải cố nuốt xuống phẫn nộ đang bốccao ngùn ngụt trong đầu để không xông lên đánh Thư Phàm một trận nhừ tửvì tội dám quát và mắng thẳng vào mặt hắn.

Ngồi ở bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, ông quản gia vuốt mồ hôi trán, ông thật lòng lo sợ thay cho tính mạng của Thư Phàm, trước đây không một cô gáinào dám to tiếng và lớn giọng la ó cậu chủ, thế mà nay Thư Phàm liêntiếp chọc tức và thách thứ tính kiên nhẫn của cậu chủ.

“Rầm!” Lần này, người vỗ bàn là Hoàng Tuấn Kiệt, lực đạo quá mạnh khiến đĩa đựng thức ăn, đũa, chén tách kêu loảng xoảng, “Cô đừng tưởng tôikhông ra tay đánh cô, thì cô được đằng chân lân đằng đầu.”

“Tôi nói có gì sai đâu, tôi là một công dân tự do, là người không viphạm pháp luật, người thân của tôi đến chơi chẳng lẽ tôi không được phép đón họ, hơn nữa anh lấy quyền gì mà nhốt tôi ở đây, tôi không kiện anhtội bắt cóc là may cho anh lắm rồi, sao anh còn dám quát mắng và đe dọatinh thần tôi nữa.” Thư Phàm xả ra một hồi, nói một hơi không ngừngnghỉ, mặc kệ Hoàng Tuấn Kiệt đáng sợ đến mức độ nào, Thư Phàm cũng phảinói cho hả dạ, và đòi lại công bằng cho mình.

Hoàng Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo của Thư Phàm, chỉ bằng một tay hắn đã nhấc bổng Thư Phàm cách mặt đất hơn 10 centimet.

“Cô muốn chết?” Hoàng Tuấn Kiệt phun ra từng chữ, mặt đằng đằng sát khí.

Thư Phàm đánh liên tiếp vào tay hắn, chân giãy dụa, bị hắn nắm cổ áo quá chặt khiến cổ họng cũng bị bóp nghẹt theo, không thể hít thở được bìnhthường, khuôn mặt dần trở nên tím tái, hơi thở khò khè như người bịxuyễn.

“Buông….buông tay…”

“Cậu chủ!” Ông quản gia hốt hoảng đứng bật dậy, thấy tình hình không ổn ông vội nhảy vào can thiệp, “Cậu chủ mau buông cô ấy ra đi, cô ấy sắpkhông thở nổi rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt quan sát sắc mặt tím tái, nhợt nhạt của Thư Phàm, tựdưng hắn thấy đau lòng, lực đạo trên tay thả lỏng dần dần, cuối cùng đặt Thư Phàm đứng xuống đất.

Thư Phàm ho sặc sụa, mặt từ nhợt nhạt và tím tái chuyển sang đỏ bừng,nước mắt ứa ra, tay không ngừng vuốt cổ, cố gắng hít lấy không khí trong lành mà mình vừa mới mất.

Một lúc sau, Thư Phàm mới căm phẫn ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, “Đồ xấu xa! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, hắn không muốn Thư Phàm căm ghét hắn, khôngquan tâm đến hắn, ý nghĩ vừa mới thoáng qua đầu đã khiến hắn giật mìnhhoảng sợ, từ lúc nào hắn lại quan tâm đến tình cảm của một cô gái dànhcho mình, chẳng phải trước đây, hắn vẫn sống mà không cần biết người tacó thích, có yêu, có căm hận, và có muốn giết mình không?

…………………….

Bữa cơm sáng coi như bị hỏng, ba người không ai còn tâm trạng để ăn uống.

Thư Phàm vẫn còn giận hắn tội dám quát mắng mình, dám khiến mình suýt bị nghẹt thở chết, nên không thèm nhìn mặt, nói chuyện hay quan tâm đếnhắn.

Ngồi trên sa lông trong phòng khách, vò đầu bứt tóc cố nghĩ ra cách đểthoát ra khỏi đây, ngày hôm nay chẳng những không thể đi làm, mà ngay cả mẹ và em gái đến chơi cũng không thể về nhà chào hỏi họ, khiến Thư Phàm càng nghĩ càng tức, lò lửa cháy trong cơ thể càng lúc càng cao, nếu cóthể Thư Phàm rất muốn thiêu chết Hoàng Tuấn Kiệt, đập nát tòa cao ốcHoàng Thị này để về nhà.

“Không được, mình phải nghĩ ra cách để về nhà, từ lúc nào mà mình phảisống dưới mái nhà người khác, phải quan sát sắc mặt của người khác đểsống.” Thư Phàm nghĩ, “Mình sinh ra là một người tự do, ngay cả cha mẹmình cũng không thể quản được mình, huống gì một tên xa lạ như hắn.”

Bộ óc thông minh của Thư Phàm bắt đầu hoạt động trở lại, ngồi im trênghế sa lông, tâm trí hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, mọi ưu phiền, bực bộiđều bị dẹp sang một bên, lúc này ngoài những phản ứng hóa học, tên thuốc và công dụng của chúng thì không còn thứ gì khác.

Nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt Thư Phàm dần lấy lại được vẻ hoạt bát sinhđộng trước kia, đôi môi mỏng màu hồng nhạt nở một nụ cười tươi tắn, đôimắt long lanh như nước hồ thu, linh hoạt ngó nghiêng xung quanh.

…………………

Dùng sức quá mức, tinh thần lại kích động và phẫn nộ, khiến Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng mệt mỏi, uể oải muốn đi ngủ.

Nằm trên giường trong phòng ngủ, mí mắt hắn nặng trĩu, nửa muốn mở mắtra để làm việc, nửa lại muốn ngủ một giấc thật no say, hắn không hề biết Thư Phàm đã hạ thuốc vào cốc nước lọc mà hắn uống vào lúc nãy, chưa đầy một phút, Hoàng Tuấn Kiệt ngủ say như chết.

Đứng trước cửa phòng ngủ, Thư Phàm khẽ hé cánh cửa, mắt dò xét quan sátkhuôn mặt say ngủ trên giường, sau khi xác định được hắn không còn đángngại nữa, lúc này cơ thể căng cứng mới thả lỏng ra dần dần, nụ cười đãsớm nở lại trên môi, hai tay xoa vào nhau, nhón chân đi vào trong phòng.

Lúc ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt trông thật hiền lành, và an tĩnh, khuôn mặttuấn tú không còn cau có mắng người, đôi mắt đen sâu không còn khiếnngười khác run sợ, mà lại cho người khác cảm giác muốn nhìn ngắm và vuốt ve.

Tay Thư Phàm dơ lên, dù rất muốn trả đũa lại hắn tội dám mắng và làmmình ghẹt thở suýt chết, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn,Thư Phàm lại không xuống tay được.

Vén chăn sang một bên, mắt cẩn thận quan sát vết thương trên bụng đượcbăng bó của hắn, là một người giỏi chế thuốc, Thư Phàm nếu muốn hại chết Hoàng Tuấn Kiệt rất dễ, nhưng Thư Phàm không phải là một người xấu, lại không có gan giết người, phương châm sống cứu được càng nhiều bệnh nhân càng tốt đã ăn sâu vào máu Thư Phàm rồi.

Thay xong băng cho Hoàng Tuấn Kiệt, yên tâm khép cửa phòng ngủ, lúc nàyThư Phàm mới tính đến chuyện làm sao có thể rời khỏi đây.

Chú quản gia đi ra ngoài mua vài thứ, hiện giờ không có nhà, ngoài cửaphòng đang có hai vệ sĩ cánh gác, muốn rời khỏi đây không phải là mộtviệc dễ dàng và đơn giản, trước tiên phải mở được cửa, mật mã mười consố tự nhiên phải ghi ra bao nhiêu trang giấy và bấm bao nhiêu lâu mớiđúng, sau đó làm sao có thể đánh gục được hai vệ sĩ võ đầy mình đứngtrước cửa, cuối cùng làm sao có thể vượt qua được hơn mười nhân viên anninh canh gác 24/24 trong tòa nhà, càng tính toán Thư Phàm càng thấynản.

Thư Phàm chạy đông chạy tây khắp căn nhà để tìm điện thoại bàn và điện thoại di động, nhưng tìm mãi cũng không thấy có.

“Quái lạ.”, Thư Phàm lẩm bẩm, “Sống ở một nơi giàu sang phú quý thế này, ít ra phải có điện thoại bàn hay di động cho người ta gọi một cú chongười thân chứ, tại sao lại không có đến lấy một cái?”

Mất gần một tiếng lục tung bốn căn phòng, Thư Phàm không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, như thể Thư Phàm là một nàng công chúa bị nhốt trong một tòa lâu đài cổ không hiểu nềncông nghệ là gì?

Tức điên người, Thư Phàm hùng hổ xông vào phòng ngủ, nắm chặt lấy cổ áothun của Hoàng Tuấn Kiệt, miệng quát to, “Hoàng Tuấn Kiệt! Dậy mau!Dậy!”

Hoàng Tuấn Kiệt ngủ mê mệt như chết, liều thuốc mê mà Thư Phàm chuốc cho hắn uống đâu có nhẹ.

Hết lắc, rồi lại lay mà không có kết quả gì, chán nản ngồi phịch xuốnggiường, không có việc gì để làm, lại không thể rời khỏi đây, Thư Phàmngao ngán thở dài, mệt mỏi nằm úp xụp bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.