Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 33: Chương 33: Ẩm thực truyền thống thôn Tháp Phụ




Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Người chơi nam mới nhìn từng người từng người lần lượt bước qua chỗ mình thì khóc đến sụp đổ, anh ta dùng hai tay thay thế đôi chân đã mất đi tri giác nỗ lực bò về phía trước, muốn đuổi theo giáo sư và trợ giảng cách anh ta ngày càng xa.

Người chơi nam không phải người tàn tật, hai tay chưa qua rèn luyện, cộng thêm địa hình rừng rậm gồ ghề và bóng đêm khiến tầm nhìn mờ ảo, đủ loại bất lợi chồng chất khiến tốc độ bò của anh ta không sao theo kịp tốc độ người chơi khác. Anh ta khóc nức nở, “Xin đừng bỏ lại tôi...”

Lý Na nhìn bộ dạng chật vật của người chơi kia thì không đành lòng. Trợ giảng đã nói, họ còn phải cuốc bộ trong cảnh duỗi tay không rõ năm ngón này một tiếng đồng hồ nữa, đến đuổi kịp tiến độ đã không dễ gì, cô bị thu tay phải, nhìn người kia chật vật Lý Na tuy xót mà không làm gì được. Bây giờ cô cần nhanh tìm được Giang Vấn Nguyên, cùng anh ấy đuổi kịp mọi người.

Lý Na bật đèn rọi một vòng, người đâu rồi? Cô hơi hồi hộp, chẳng lẽ anh ấy bị thứ gì đó trong tối kéo đi mất rồi? Cô goi, giọng hơi hoảng loạn: “Anh Trần, anh ở đâu...”

“Lý Linh Linh, tôi ở đây.” Giang Vấn Nguyên trả lời.

Lý Na nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Giang Vấn Nguyên vậy mà đang ngồi xổm bên cạnh người chơi mới, “Cậu tên gì?”

Người chơi mới như nắm được cọng rơm cứu mạng, dùng bàn tay đầy bùn đất nắm lấy ống quần cậu, “Tôi tên Lữ Anh Kỳ, anh đừng bỏ em lại mà.”

Giang Vấn Nguyên nói: “Chuyện này quyết định bằng việc cậu có nghe lời hay không.”

Lữ Anh Kỳ buộc miệng không hề suy nghĩ: “Chỉ cần anh không bỏ tôi lại, dù có bắt em làm gì em cũng làm!”

“Được rồi. Tôi là Trần Miên, cậu gọi tôi anh Trần là được rồi.” Giang Vấn Nguyên mỉm cười, chỉ vào Lý Na đang cầm đèn pin, “Đây là đồng đội tôi, Lý Linh Linh.”

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn tham gia luyện tập với huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn một tháng, hiệu quả rất rõ rệt, cậu nhẹ nhàng bế Lữ Anh Kỳ to gần bằng mình lên, là kiểu bế công chúa.

Lữ Anh Kỳ sống tới ngày này, lần đầu tiên bị người cùng giới ôm kiểu công chúa, tuy nội tâm rất ngượng nhưng không dám có ý kiến gì, ngoan ngoãn như động vật nhỏ trong lồng ngực Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên nhắc Lý Na đang há hốc mồm, “Lý Linh Linh, nhìn đường.”

Lý Na vội chiếu đèn về phía đoàn người đi phía trước.

Khu rừng này khá rậm rạp, thường có nhánh cây vươn ra ngoài, Lý Na bị thu tay phải vừa phải bật đèn cho ba người vừa tránh cây có hơi bận rộn, Lữ Anh Kỳ nhỏ giọng: “Tôi có thể hỗ trợ rọi đèn.”

Giang Vấn Nguyên từ chối, “Không cần cậu hỗ trợ.”

Lữ Anh Kỳ vâng một tiếng, cúi đầu.

Bước chân Lý Na và Giang Vấn Nguyên vội vã, chẳng bao lâu đã đuổi kịp đoàn người. Một người chơi nam bị rớt xuống cuối đoàn nhìn thấy ba người thì chào hỏi: “Không ngờ người chơi thực lực tổng hợp mạnh nhất vòng này lại có tấm lòng lương thiện như vậy. Tôi là Tưởng Chiến ngồi phía dưới anh, ta kết giao bằng hữu đi.”

Giang Vấn Nguyên gật đầu với Tưởng Chiến cao hơn cậu tầm một cái đầu, “Chào cậu, tôi là Trần Miên.”

Tưởng Chiến vỗ cánh tay rắn chắc của mình, nói với Giang Vấn Nguyên: “Bạn à, tôi là người học võ, để tôi cõng cậu ta đi, lúc nào mệt sẽ đổi cho cậu.”

Trong lòng Lữ Anh Kỳ rất vui, nhưng y chợt nhớ tới lời hứa với Giang Vấn Nguyên, “Anh Trần...”

Giang Vấn Nguyên kiên quyết từ chối sự hỗ trợ từ Tưởng Chiến, “Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu. Lý Linh Linh, đi nhanh chút.”

Lý Na cầm đèn pin chạy đuổi theo Giang Vấn Nguyên.

Lữ Anh Kỳ cúi đầu, cố gắng chôn đầu vào ngực Giang Vấn Nguyên. Y bị ôm kiểu công chúa lướt qua mặt mười mấy người chơi, quả thực là xử tội công khai!

Giang Vấn Nguyên ôm Lữ Anh Kỳ đi nhanh một đoạn, hơi thở rối loạn một chút, “Lữ Anh Kỳ, một giờ tiếp theo, dù có mệt thế nào cậu cũng không được buông tay. Một khi cậu buông tay tôi sẽ không quan tâm cậu nữa, hiểu chưa?”

Lữ Anh Kỳ không hiểu ý tứ trong lời Giang Vấn Nguyên, nhưng y chỉ cần khắc cụm từ 'không buông tay' vào não là được rồi, trong lòng y cực kỳ khẩn trương, “Em hiểu rồi.”

“Rất tốt.” Giang Vấn Nguyên nói, bước nhanh đến sau lưng trợ giảng, dùng lực tay đặt Lữ Anh Kỳ lên lưng trợ giảng, “Ôm vai anh ta.”

Lữ Anh Kỳ lúc này mới hiểu không buông tay là ý gì, trách không được anh Trần ôm y kiểu công chúa, còn không cho y giúp rọi đèn, thì ra anh Trần đã sớm tính toán để trợ giảng cõng y! Lữ Anh Kỳ vội vàng quàng tay qua cổ trợ giảng.

Trợ giảng bị Giang Vấn Nguyên và Lữ Anh Kỳ quay một trận thì mặt không biểu cảm dừng bước, quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên, “Cậu đang làm gì?”

Giang Vấn Nguyên nói như không có chuyện gì: “Em muốn hỏi còn bao lâu nữa mới đến thôn Tháp Phụ.”

Trợ giảng thiếu kiên nhẫn, “Không phải đã nói còn một giờ nữa à?”

Trả lời vấn đề của cậu xong, trợ giảng không quan tâm cậu nữa, lập tức bước nhanh đuổi theo giáo sư. Vóc người Lữ Anh Kỳ cao hơn trợ giảng rất nhiều, y treo trên người trợ giảng, hai chân mất cảm giác lê trên mặt đất, theo bước trợ giảng kéo theo một đám lá khô và bùn đất.

Mọi người đồng loạt nhìn Lữ Anh Kỳ treo như con khô trên người trợ giảng.

Lý Na: “...”

Tưởng Chiến: “...”

Người chơi khác: “...”

Còn có thể chơi như vậy luôn?!

Tuy nhiên ngẫm lại cũng có lý, lúc Lữ Anh Kỳ cầu xin giúp đỡ, trợ giảng và giáo sư đều xem như người này không tồn tại, nếu là vật không tồn tại thì treo Lữ Anh Kỳ trên người trợ giảng hoặc giáo sư hình như cũng không hề gì.

Giang Vấn Nguyên đón lấy ánh mắt bội phục của Lý Na, đi đến cạnh cô, “Tắt đèn pin đi.”

“Hả?” Lý Na hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời cậu tắt đèn đi, cất lại vào bao.

“Không phải tôi đã nói không được quá ỷ lại tôi hả?” Giang Vấn Nguyên nhìn khu rừng như cái động đen ngòm trước mắt, “Tôi đã nói đáp án cho cô rồi, tự mình suy nghĩ đi.”

Lý Na nhìn quanh một vòng bắt đầu tự hỏi. Họ vừa tiến vào trò chơi, manh mối chỉ có hai việc: Khu rừng này và hai người dẫn đường trợ giảng, giáo sư.

Bóng đêm phủ lên cánh rừng, bụi cây rải rác, tất cả đều là cổ thụ hình thù kỳ dị, như lũ quái vật giương nanh múa vuốt lẳng lặng nhìn đoàn người đi qua. Gió lạnh phất đến, âm thanh lá cây va vào nhau nặng nề như đang thầm thì điều gì đó, thương lượng xem nên biến lũ người này thành bữa khuya như thế nào.

Lý Na bị óc tưởng tượng của mình dọa run lẩy bẩy, cô không hề phát hiện đèn pin và khu rừng này có mối liên hệ nào. Cô nhìn lại chỗ trợ giảng và giáo sư dẫn đường phía trước, đi như bay, người chơi chỉ cần chậm chút sẽ nhanh chóng tụt lại. Lý Na tỉ mỉ quan sát hai con người này, cuối cùng phát hiện chút manh mối, trên tay trợ giảng và giáo sư đều cầm công cụ chiếu sáng, là đèn lồng kiểu cũ đang tỏa ra ánh sáng ảm đạm màu lam, qua lớp bọc trong suốt bên ngoài, từng tia sáng tản ra lạnh băng hắt lên cảnh vật.

Ở hoàn cảnh hiện tại nếu không quan sát kỹ sẽ rất khó phát hiện sự khác nhau giữa ánh sáng trắng và ánh sáng xanh.

Tuy lý Lý Na không rõ lắm tại sao ánh sáng của đèn trên tay họ phải qua xử lý màu sắc, nhưng cẩn thận một chút, không dùng đèn pin chưa qua xử lí màu sắc vẫn hơn, sẽ không mắc sai lầm.

Lý Na vui vẻ đang muốn nói suy nghĩ của mình cho Giang Vấn Nguyên thì phát hiện cậu chuyên chú nhìn Lữ Anh Kỳ trên lưng trợ giảng. Cô không khỏi trầm tư, lấy hiểu biết của cô với Giang Vấn Nguyên, anh ấy cũng không phải một người hảo tâm cho lắm, vòng trước cô muốn ôm đùi đã bị lạnh mặt tránh đi. Nhất định trên người Lữ Anh Kỳ có gì đó đặc biệt hấp dẫn Giang Vấn Nguyên mới có thể làm anh ấy chú ý đến vậy.

Rất khéo trên bàn tròn Lữ Anh Kỳ lại ngồi sau Lý Na. Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong không gian bàn tròn, Lữ Anh Kỳ bị thu vé vào ngay trước cô, lúc ấy cô còn rất hồi hộp, rất sợ sẽ bị thu thị lực, thính lực hay giác quan quan trọng này nọ, kết quả sợ chưa được nửa giây thì hoa tiên tử đã bay qua Lữ Anh Kỳ đến chỗ cô.

Lý Na nghĩ đến Giang Vấn Nguyên, sau khi tìm được Giang Vấn Nguyên trên bàn tròn thì chú ý đến cậu. Khi hoa tiên tử thu vé của Giang Vấn Nguyên lượn quanh cậu rất lâu, phấn huỳnh quang rơi xuống rất nhiều, toàn bộ rơi hết trên người Giang Vấn Nguyên...

Trong lòng Lý Na bỗng dưng cả kinh, phấn huỳnh quang!

Vừa rồi sao cô lại thấy được Giang Vấn Nguyên chăm chú nhìn Lữ Anh Kỳ, chính là vì mặt và ngực cậu đều dính phấn huỳnh quang! Không ngờ bột phấn vẫn theo cùng vào màn!

Phấn huỳnh quang của hoa tiên tử tỏa ra vầng sáng ấm áp, đèn của trợ giảng và giáo sư lá ánh sáng lạnh, Lý Na cảm thấy mình phải nói chuyện này cho Giang Vấn Nguyên. Nhưng cô chưa kịp nói đã bị giáo sư chen ngang.

“Chúng ta tới rồi.” giáo sư dừng bước, chỉ hướng cuối rừng, “Xuyên qua khi rừng này chính là thôn Tháp Phụ. Vì tránh phát sinh thêm nhiều chuyện, tôi muốn nhắc lại một lần nữa. Mắt và da người dân thôn Tháp Phụ đều mắc chứng sợ sáng, nên sinh hoạt làm việc, nghỉ ngơi trong thôn ngược với loois sông chúng ta. Họ ngày ngủ đêm thức, sống bằng nghề đi săn và thực vật trong rừng. Họ thờ phụng Thần Thụ, một cây cổ thụ ngàn năm, vừa nãy chúng ta có đi ngang nó trong rừng rậm.”

Trợ giảng nói tiếp: “Sau khi đến thôn Tháp Phụ có một số điều cấm kỵ. Thứ nhất, trước khi người trong thôn đồng ý thì không được sử dụng bất kỳ dụng cụ chiếu sáng nào, điện thoại cũng vậy. Thứ hai, chúng ta cần mẫu thực vật, cái này sẽ do giáo sư bàn bạc với trưởng thôn. Các cô cậu không được tự ý làm hư hại rừng và thôn Tháp Phụ. Kỳ khảo sát này kéo dài 20 ngày, dự lễ tế Thần Thụ xong chúng ta sẽ rời đi. Trong thời gian ở đây tuyệt đối không được phạm vào điều cấm kỵ.

Trên người trợ giảng treo một thanh niên to lớn, lại bôn ba trong rừng râm hơn một giờ nhưng khi nói không hề hụt hơi chút nào. Nhận ra khác thường trên người trợ giảng, trong lòng đa số người chơi đều hơi bồn chồn.

Đoàn người nối đuôi nhau đến cổng thôn Tháp Phụ, trời đã khuya, trong thôn lại kẻ đến người đi, rất náo nhiệt.

Thôn dân thôn Tháp Phụ, bất luận già trẻ lớn bé đều khoác một tấm lụa đen. Trong thôn cách 200 mét mới có một vật chiếu sáng, ánh sáng màu lam ảm đạm não nề trùm lên thôn, trông họ như lũ quỷ quái du đãng.

Trợ giảng và giáo sư tắt đèn, đến chỗ trưởng thôn đang ra đón họ cúi người hành lễ, nói chuyện vài câu rồi mang người chơi vào thôn. Lý Na nhìn thôn dân như ma cỏ lay lắt trong đêm thì do dự không dám vào, kết quả bị rơi xuống cuối đội.

Giang Vấn Nguyên đứng tại chỗ chờ cô, “Chúng ta vào nhanh thôi.”

Lý Na cảm thấy cổ phát khô, “Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, chờ một chút được không...”

Tưởng Chiến đến cạnh Giang Vấn Nguyên, cười khẽ không rõ ý tứ, “Còn chờ một chút, cô muốn trở thành người mất tích thứ hai à?”

“Cái gì?!” Lý Na kích động nhảy dựng, không màng đến chuyện chứng thực lời Tưởng Chiến đã vội vội vàng vàng đến thôn Tháp Phụ.

Giang Vấn Nguyên liếc Tưởng Chiến một cái nhàn nhạt, không nói chuyện theo sau Lý Na.

Sau khi Lý Na vào thôn thì nhanh chóng đếm lại số người chơi một lần. Trên đường đi có 18 người, thêm Lữ Anh Kỳ trên lưng trợ giảng nữa là 19. Cô sợ mình đếm sai lại cẩn thận đếm thêm lần nữa, vẫn là 19 người, không sai. Cố tức giận nói với Tưởng Chiến: “Anh gạt tôi!”

“Ngại quá, lúc đó tôi quên đếm Lữ Anh Kỳ.” Tưởng Chiến cười xin lỗi Lý Na, nhưng giọng nói chả có miếng thành ý nào, ngược lại làm Lý Na tức thêm.

Trưởng thôn dẫn họ vào trong, vừa đi vừa giới thiệu vài nơi đoàn người đi qua cho họ, sau khi đi gần hết một vòng thì mời giáo sư và trợ giảng đi uống rượu giao lưu, để lại một tên nhóc dẫn họ đến nơi ở của mười hai ngày kế tiếp.

Ý chí cầu sinh của Lữ Anh Kỳ rất mạnh, vẫn luôn bám chặt trên lưng trợ giảng, bây giờ tay đã tê đến mất cảm giác luôn rồi, đúng lúc trợ giảng đang đứng cạnh trưởng thôn, Lữ Anh Kỳ nhân cơ hội nói: “Chân tôi bị thương, ngài có thể cho tôi mượn một chiếc xe lăn không?”

Trưởng thôn cười hòa nhã với Lữ Anh Kỳ, giống như rất thích y, “Đương nhiên là được rồi, nhà tôi có một cái xe lăn không dùng đến, không bằng cậu cùng giáo sư đến nhà tôi uống chút rượu, tiện thể đến lấy xe.”

Lữ Anh Kỳ không có cơ hội phản bác đã bị trợ giảng mang đi.

Nhóc con không được tốt tính như trưởng thôn, mặt lạnh đưa đoàn người về gần cổng.

Đó là một tiểu lâu kiến trúc hai tầng khác với kiến trúc thôn Tháp Phụ, được xây bằng xi măng và gạch đỏ, trên tường không lát gạch men sứ, nhìn qua rất đơn sơ. Mỗi tầng tiểu lâu có sáu gian phòng, tổng cộng hai tầng là 12 gian. Trên cửa mỗi phòng đều treo một thẻ gỗ tròn lớn chừng bàn tay, bên trên vẽ totem* màu đỏ hoa văn rất phức tạp, nhìn sơ trông giống một gốc cây.

*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.

So với vẻ ngoài đơn sơ thì bài trí trong phòng tốt hơn nhiều. Mỗi phòng đều đầy đủ đèn chiếu sáng, một giường tầng, một bàn tròn bên trên để bộ ấm trà, ba ghế tựa và phòng tắm riêng. Bất tiện duy nhất là cửa sổ nhìn ra rừng không treo màn, nhưng thôn dân hẳn sẽ không làm chuyện rình rập trong khu rừng họ tín ngưỡng. Dù có rình trộm thì chỉ cần trong phòng mở đèn họ sẽ không nhìn được gì nữa.

Nhóc con u ám nói: “Giáo sư và trợ giảng của các người sẽ ở đây. Trừ các người, thôn Tháp Phụ còn tiếp ba du khách nữa, họ cũng ở đây, yêu cầu các người giao hảo tốt. Mỗi phòng ở hai người, vừa đủ 12 phòng. Mỗi ngày thôn Tháp Phụ sẽ cung cấp hai bữa ăn, một bữa 6 giờ sáng và một bữa 9 giờ tối. Nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ mang ẩm thực truyền thống đệ nhất của thôn Tháp Phụ lên.”

Nói xong chuyện cần nói, nhóc con một câu cũng không muốn nói thêm kéo dải lụa đen bao nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu vàng rồi nhanh chóng rời đi.

Có 19 người chơi, sẽ có 1 người ở một mình với du khách, mọi người sôi nổi tìm kiếm đồng đội hợp tác. Lý Na cảm thấy chắc chắn mình sẽ chung phòng với Giang Vấn Nguyên, không nghĩ đến Tưởng Chiến mới hù cô ở cửa thôn còn có mặt mũi đến giành người. Anh ta cười hì hì nói với Giang Vấn Nguyên: “Tôi có thể ở cùng cậu không?”

Lý Na cười lạnh chờ Tưởng Chiến bị từ chối, không ngờ Giang Vấn Nguyên cứ thế chấp nhận, “Có thể.”

Tuy trước đó cậu nói muốn Lý Na không quá tin tưởng mình, quá ỷ lại mình, nhưng thế này thì xa cách quá rồi. Lòng Lý Na cực tủi thân.

Ai ngờ Giang Vấn Nguyên bồi thêm một câu, “Lữ Anh Kỳ muốn ở cùng chúng ta, chờ cậu ta đến chúng ta lại thương lượng chuyện hai người nào ngủ dưới đất đi.”

Tâm trạng Lý Na như tàu lượn siêu tốc, từ dưới vực lại lao lên cao, cô hơi nghi ngờ, “Không phải thôn dân kia vừa nói một phòng ở hai người hả, vi phạm quy định này có sao không?”

Giang Vấn Nguyên gỡ thẻ gỗ vẽ totem trên một gian phòng phía nam lầu một xuống, đẩy cửa đi vào, “Không nói rõ bắt buộc hai người một gian, hơn nữa nếu có bắt buộc thật, tôi cũng không chắc sẽ tin tưởng làm theo lời họ.”

Nghe Giang Vấn Nguyên nói, trong lòng Lý Na tràn ngập nghi ngờ nhưng không trực tiếp hỏi cậu. Vừa rồi Lý Na hiểu lầm Giang Vấn Nguyên muốn vứt bỏ cô, dư vị tuyệt vọng còn lưu lại trong lòng. Tuy cô rất ghét Dịch Khinh Chu nhưng hắn ta nói không sai, cô có thói quen ỷ lại người khác, nó sẽ trở thành nhược điểm trí mạng trong trò chơi.

Nửa tiếng sau, 6 giờ sáng, chân trời nổi lên ánh sáng.

Tên nhóc lúc nãy đã trở lại, đem thức ăn truyền thống của thôn Tháp Phụ cho người chơi và Lữ Anh Kỳ đang ngồi xe lăn. Mặt Lữ Anh Kỳ đỏ bừng, chốc chốc lại nấc rượu một cái, xem chừng bị rót cho không ít. Có lẽ sợ y cảm lạnh, trên người y còn được khoác một tấm lụa đen của người trong thôn.

Lữ Anh Kỳ say mèm nhưng vẫn còn nhận thức, y vẫy tay với Giang Vấn Nguyên, “Anh Trần, em về rồi!”

Giang Vấn Nguyên để hai người Lý Na và Tưởng Chiến đi lấy bốn phần từ xe ăn, tiện tay đưa con ma men này vào phòng.

Sau khi cửa đóng, vẻ say rượu trên mặt Lữ Anh Kỳ biến mất hoàn toàn. Y cười hai tiếng, từ trước tấm lụa một cái đèn dầu trông rất quen mắt, “Đây là đèn của trợ giảng, dọc đường em treo trên người anh ta nhìn nó thật lâu, bỗng dưng cảm thấy nó đặc biệt nên cầm về.” Lữ Anh Kỳ như dâng vật quý đưa đèn cho Giang Vấn Nguyên, “Anh Trần, anh xem có dùng được không!”

Giang Vấn Nguyên giấu ký đèn dưới gầm giường, khen Lữ Anh Kỳ một câu, “Rất hữu dụng, cậu đã giúp một việc lớn.”

Lữ Anh Kỳ mừng rỡ, hai mắt sáng lên, có vẻ đã thấm chút cồn, bằng không nửa người đã bị thu rồi sao còn còn được.

Lữ Anh Kỳ ngồi xe lăn, vừa hay còn lại ba người mỗi người một ghế, bốn người cùng ngồi quanh bàn tròn nhìn khay đồ ăn. Dưới ánh đèn sáng ngời, thịt nướng sáng loáng còn tỏa hơi nóng, hương thơm lừng. Song sự chú ý của họ không phải thịt nướng mà là lá và nhánh cây trong mâm. Lá cây chỉ rửa qua nước, không chế biến gì thêm, trên nhánh cây có dấu vết bị nướng qua.

Lữ Anh Kỳ đã ăn một ít đồ ở chỗ trưởng thôn, y giới thiệu với ba người: “Dân thôn Tháp Phụ ngày ngủ đêm thức, không thể làm nông, lá cây và cành cây là món chính của họ. Lá cây đủ đầy, nước sốt phong phú, ăn vào rất ngọt. Nhánh cây cần lột vỏ, phải nhai mạnh chút, vị giống gân trâu. Mùi vị hai thứ đó không tệ lắm.”

Ba người còn lại nếm thử một ít, đúng như lời Lữ Anh Kỳ nói, cành lá đó ăn rất ngon.

Lữ Anh Kỳ lột vỏ một cành cây, “Lúc nãy em nghe giáo sư và trưởng thôn trò chuyện, giáo sư muốn phổ biến món ăn dùng cành lá này ra ngoài nhưng trưởng thôn từ chối, nói chúng đều là phân thân của Thần Thụ, rời khỏi thôn Tháp Phụ sẽ héo khô. Chúng ta đến tham gia lễ tế Thần Thụ, tin tức này chắc sẽ hữu dụng.”

Giang Vấn Nguyên nếm thử vị cành lá, không ăn nhiều, cậu hỏi Lữ Anh Kỳ: “Họ có nói chuyện tế thần không, tế phẩm là gì?”

Lữ Anh Kỳ lắc đầu, hơi tiếc nuối: “Lúc em đi họ chưa nói đến chuyện đó, sớm biết ở lại lâu một chút, có lẽ sẽ nghe được gì đó.”

Tâm thái Giang Vấn Nguyên tốt hơn Giang Vấn Nguyên, cậu bình tĩnh nói: “Không biết cũng không sao, điều tra là được. Trợ giảng cảnh cáo chúng ta có thể chứng minh, tín ngưỡng của thôn Tháp Phụ đối với Thần Thụ là rất thành kính, nhất định sẽ dốc sức chuẩn bị tế phẩm cho thần.”

Lý Na đi trong rừng hơn một giờ đã bị dọa không nhẹ, nghe Giang Vấn Nguyên nói tối lại ra cửa thì rùng mình một cái mạnh, “Không thể ăn no chút rồi đi sao? Trời sẽ sáng nhanh thôi.”

Tưởng Chiến rất thích ăn nhánh cây, hắn lặng lẽ ăn luôn phần của Giang Vấn Nguyên. Khi đã ăn cái cuồi cùng vào miệng thì vẫn chưa đã thèm mà nói: “Đương nhiên không thể. Thôn Tháp Phụ có đèn đường, chuyện này chứng minh mặc dù họ sợ sáng nhưng vẫn có tính hướng sáng, chỉ là chọn ban ngày nghỉ ngơi đêm xuống làm việc. Lý Linh Linh chắc vừa rồi cô không để ý, lúc tên nhóc mang cơm cho chúng ta trên eo có thêm một cây đao.”

Giang Vấn Nguyên tán đồng, “Thế giới này, ngày càng nguy hiểm hơn đêm.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.