Nói xong chữ cuối cùng, Lý Na im bặt, không dám nói tiếp.
Lữ Anh Kỳ ngồi cạnh cô nói ra lời cô không muốn nói, “Thông thôn Tháp Phụ coi chúng ta là tế phẩm?”
Giang Vấn Nguyên không trả lời nghi vấn của Lữ Anh Kỳ, hỏi ngược lại: “Cậu căn cứ vào chuyện gì.”
Lữ Anh Kỳ ẩn trong bóng tối nhưng vẫn có cảm giác tầm mắt ba người đang dừng trên người y, y hơi rụt rè phân tích, “Người chơi có tổng cộng 19 người, tính cả giáo sư và trợ giảng, ba du khách nữa là 24 người, vừa khít số phòng ở tiểu lâu. Thời hạn trò chơi là 12 ngày, lễ tế Thần Thụ lại nằm ngày chót đó. Rất khớp.”
Đối với lời Lữ Anh Kỳ nói Lý Na không khỏi tán đồng, cô bổ sung: “Thôn thôn Tháp Phụ có quái vật nguy hiểm như vậy nhưng thôn dân lại giấu chúng ta. Bố trí phòng ốc, không có màn cửa, đèn ánh sáng mạnh, phòng hai người lại đặt ba chén trà và ba ghế dựa, ngụ ý xem chúng ta như điểm tâm chiêu đãi con quái kia!
“Anh Trần, em nói đúng không?” Lý Na càng nói càng phẫn nộ, cô nhìn Giang Vấn Nguyên đang phát quang.
Giang Vấn Nguyên hình như đang thất thần, không trả lời cô, Lý Na nóng lòng muốn được công nhận, không nhịn được tăng thêm âm lượng, “Anh Trần!”
Giang Vấn Nguyên lấy đèn của trợ giảng ra, đốt lên đặt trên bàn tròn, nhìn vào quầng sáng lam nhạt, “Nếu cô muốn biết cái nhìn của tôi với tế phầm, tôi chỉ có thể nói, tôi cũng không xác định.”
Lý Na cực kỳ khó hiểu, “Chẳng lẽ số chứng cứ đó còn chưa đủ sao, tại sao còn không xác định.”
“Vì có quá nhiều điểm khả nghi.”gvn nhìn chăm chú đèn lồng, “Nếu cô có thể giải thích hết lượng nghi vấn đó, tôi sẽ tiếp thu giả thuyết tế phẩm của cô.”
Giang Vấn Nguyên chậm rãi phân tích:
“Cô cho rằng quái vật là căn cứ giả thuyết quan trọng duy trì tế phẩm, nhưng tôi cảm thấy điểm đáng ngờ lớn nhất lại nằm trên người nó.
Người dân thôn Tháp Phụ khi ra ngoài nhất định phải choàng lụa đen, bắt chước theo hình mẫu quái vật, bọn họ cũng am hiểu sâu sắc cách tránh nó, trong thôn chừa ra rất nhiều khu vực tối có thể ẩn nấp. Đủ loại dấu vết có thể xác minn quái vật bóng đen là một bộ phận trong sinh hoạt thường ngày của thôn Tháp Phụ, nó không chịu khống chế của người trong thôn, thường xuyên ghé vào đây, có tính công kích rất mạnh với con người. Thân phận giả lập của chúng ta là học sinh nghiên cứu phong tục tập quán, nhất định sẽ thường xuyên tới lui trong thôn, có rất nhiều cơ hội chạm mặt nó. Nếu chúng ta là tế phẩm của nó thì người trong thôn có thể để mặc chúng ta tự do hành động như bây giờ sao, không phải là quá thiếu cẩn thận à?”
Lý Na nghẹn lời, nhưng cô vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, thử chắp vá phản bác, “Hình dạng quái vật khá giống với thôn dân, chúng ta lại không biết nhược điểm của nó, lão làng như anh Trần trong vòng chơi này khá ít, đa số nếu gặp nó là chết chắc rồi. Vậy nên người trong thôn không cần lo lắng chúng ta có phát hiện ra quái vật không! Sai lầm duy nhất của họ là không tính hai người Tưởng Chiến và Giang Vấn Nguyên các anh vào.”
Giang Vấn Nguyên lắc đầu, “Cách nói này quá miễn cưỡng. Lùi một vạn bước, giả dụ cách nói của cô được thành lập, người dân thôn Tháp Phụ không sợ chúng ta phát hiện quái vật bóng đen. Nhưng trước mắt tôi và Tưởng Chiến đã phát hiện, còn biết cách tránh nó, hành vi của thôn dân lại không giải thích được. Bọn họ chỉ bịt tai trộm chuông làm như không có quái vật, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì lên người hai chúng tôi. Một khi họ thả ra chắc chắn chúng ta sẽ tìm cách rời đi, đến lúc toàn bộ tế phẩm chạy hết không phải thôn dân sẽ lãnh đủ sao? Cô cảm thấy nếu họ xem chúng ta là tế phẩm sẽ dễ dàng cho chúng ta tự do như vậy?”
“Chuyện này...” Lý Na mở miệng vài lần rồi lại trầm mặt không nói, cô xoa tóc mình thành cái ổ gà, “Bất quá thì thôi đi!”
Lý Na tuyên bố từ bỏ, Lữ Anh Kỳ vỗ vai an ủi cô, hai người như đang bồi dưỡng tình hữu nghị, Lữ Anh Kỳ tiếp tục biện luận giúp Lý Na, “Có thể người dân thôn Tháp Phụ cũng không lo chuyện chúng ta sẽ chạy trốn. Dân trong thôn đều ăn cành khô lá rụng, một năm chỉ được ăn cành lá tươi hai lần, họ hào phóng cho chúng ta mỗi ngày hai bữa, cành lá tươi đó có khả năng không chỉ là bữa tối cuối cùng một hôm nào đó của chúng ta, mà còn có thể là căn cứ để quái vật tìm chúng ta qua hơi thở.”
Giang Vấn Nguyên mím môi, ai rồi cũng có một đoạn tình cảm hữu nghị, cậu nhìn Tưởng Chiến.
Tưởng Chiến kéo khóe môi, “Lữ Anh Kỳ, động não chút nữa. Nếu quái vật bóng đen có khả năng tìm con mồi qua hơi thở, cậu nghĩ chúng ta giờ này còn ngồi đây thảo luận chuyện tế phẩm được à? Hơn nữa lúc cậu và Lý Linh Linh chia cành lá cho bọn nhot, nếu chúng thật sự có vấn đề tại sao người lớn trong thôn không ngăn cản, bọn nhỏ cũng ăn rất vui vẻ.”
Lữ Anh Kỳ không thể nói gì hơn, y yên lặng đối diện Lý Na một lát, hai người đồng thời nói: “Được rồi, hai người em đầu hàng. Chúng ta không phải tế phẩm.”
Giang Vấn Nguyên nhả ra một câu, “Ai nói chúng ta không phải tế phẩm.”
Lý Na: “!!!”
Lữ Anh Kỳ: “???”
Đùa tụi em hả?!
“Quan điểm của hai người là 'người thông thôn Tháp Phụ coi chúng ta là tế phẩm cho Thần Thụ', tôi phản đối lại chỗ chủ ngữ 'thôn Tháp Phụ' này.” Giang Vấn Nguyên giải thích, “Thực tế bây giờ chúng ta đang nằm ở vị trí tế phẩm. Điểm đáng ngờ của thôn Tháp Phụ rất lớn nhưng đào sâu một chút sẽ phát hiện rất nhiều chỗ mâu thuẫn. Hung thủ đưa chúng ta lên đài tế lễ là ai, manh mối bây giờ quá ít, gần như là không có.”
Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Lý Na nhớ đến hung thủ một vòng chơi kia. Catherine che giấu cực kỳ sâu, nếu không phải do Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên đủ bình tĩnh phán đoán thì chắc chắn cô sẽ coi Lyle là hung thủ. Lý Na lập tức trở nên cảnh giác, cô hỏi Giang Vấn Nguyên: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Mặc kệ hung thủ là ai cũng không tránh khỏi có liên quan đến Thần Thụ và quái vật bóng đen kia.” Giang Vấn Nguyên đếm ngón tay, “Chuyện chúng ta cần làm có khá nhiều. Đi gặp người chơi ném điện thoại trong rừng; bữa cơm tiếp theo nghĩ cách trộm đao của tên nhóc kia; bây giờ chúng ta đã biết cách tránh quái vật, chờ đến ngày mai sẽ đến rừng rậm một chút, đến xem cây Thần kia.”
Bây giờ là 11 giờ khuya – thời điểm thôn Tháp Phụ náo nhiệt nhất, đa số người chơi cũng đã về phòng. Trên hành lang tiểu lâu không có ánh đèn, dù Giang Vấn Nguyên đã tắt đèn lồng trên tay đi nhưng ánh đèn hắt ra từ trong phòng cũng đủ để đi trên đường. Lữ Anh Kỳ không tiện hành động, lần đi tìm người chơi ném điện thoại này y không đi cùng, y bị Giang Vấn Nguyên điều đến thôn lôi kéo tình cảm thôn dân mua lụa đen.
Trước đó Giang Vấn Nguyên có nói qua, người chơi ném di động ở cùng một du khách trên lầu hai, phòng thứ ba từ trái sang. Gian phòng này rộng hơn phòng khác, trong phòng cũng không bật đèn.
Lý Na lúng túng theo sau Giang Vấn Nguyên, tuy cô không trực tiếp gặp quái vật nhưng Giang Vấn Nguyên miêu tả con quái đó sinh động như thật vậy, cô rất sợ nó sẽ mò theo ánh sáng tìm tới đây, giọng nói cũng không tự chủ đè thấp xuống, “Trong phòng không bật đèn, có phải anh ta ra ngoài rồi không.”
Giang Vấn Nguyên đau đầu xoa bóp giữa mày, “Cô quên lời chúng ta nói rồi sao, lúc trong rừng đột nhiên anh ta trở nên sợ sáng, nếu bên trong sáng đèn tôi mới cảm thấy có phải anh ta ra ngoài rồi không.”
Lý Na xấu hổ cười, “Em không cẩn thận quên mất...”
Giang Vấn Nguyên gõ cửa, chỉ một lúc sau bên trong đã truyền đến tiếng bước chân, có người ra mở cửa. Người kia chỉ mở ra một khe nhỏ, sau khi nhìn thoáng qua ba người bên ngoài thì thu tâm nhìn, “Có chuyện gì?”
Người này không phải người chơi họ muốn tìm, là du khách ở cùng phòng anh ta.
Giang Vấn Nguyên không đổi sắc mặt dùng chân chặn cửa, tay cũng giữ cửa, “Chào cậu, chúng tôi tới tìm bạn học mình, chúng tôi có vài chuyện muốn thảo luận với cậu ấy.”
Du khách gọi với vào trong, “Này, bạn học cậu tới tìm.”
Người chơi kia lẩm bẩm mắng vài câu thô tục, “Bạn học với không bạn học cái gì, không tiếp!”
Giang Vấn Nguyên thừa dịp du khách không chú ý thì huých vai, thẳng tay mở cửa. Cậu và Lý Na đi vào phòng, Tưởng Chiến không đuổi theo mà đứng nguyên ở cửa, giữ cho cửa mở.
Trong phòng không bật đèn, bọn họ dùng ga giường che kín cửa sổ lại, đèn chiếu sáng cũng bị hủy đi. Giang Vấn Nguyên cầm đèn lồng của trợ giảng vào, người chơi kia không kịp phòng bị bị ánh sáng đâm vào mắt thì che mắt kêu thảm thành tiếng.
Tiếng kêu thực sự quá thảm thương, Lý Na tránh sau Giang Vấn Nguyên lắp bắp: “Anh Trần, chúng ta trước tiên có thể tắt đèn...”
Giang Vấn Nguyên không nghe Lý Na, “Nhìn họ kìa.”
Lý Na ló đầu ra nhìn, hai người trên đất thống khổ lăn lộn vẫy vùng. Đúng lúc này có vài người chơi thính tai ở tầng hai mở cửa chạy về bên này, trong số đó có cả Dương Cầm và Lưu Vân Vân từng muốn nịnh bợ Giang Vấn Nguyên. Dương Cầm tính tình không tốt, sau khi bị Giang Vấn Nguyên giáo huấn ngày hôm đó thì ghi hận trong lòng, vừa nhìn thấy hai người đang lăn lộn phía trong thì hô to, “Các người đang làm gì, giết người hả! Bớ người ta có kẻ giết người!”
Dương Cầm muốn làm to chuyện, gân cổ hét to, không ngờ còn có người giọng cao hơn cô ta.
Lý Na hét lớn: “A a a a a a a ——!!!”
Dương Cầm có cảm giác thất bại nặng nề: “...”
Giang Vấn Nguyên ở ngay cạnh Lý Na, lỗ tai trước giờ chưa từng chịu tấn công cường độ cao như vậy. Cậu còn cầm đèn trong tay để đề phòng hai người trên đất, không thể không xin Tưởng Chiến giúp đỡ, “Tưởng Chiến, giúp tôi một chút!”
Tưởng Chiến bước tới che lại hai tai cho Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên: “...”
Lý Na dần bình tĩnh lại, hu hu khóc ròng rã: “Anh ta, bọn họ, họ không có bóng...”
Tưởng Chiến buông tay, giải thích cho Giang Vấn Nguyên bằng giọng đương nhiên, “Tôi bệnh sạch sẽ, Lý Na khóc trên mặt toàn chất lỏng không rõ nguồn gốc, tôi không muốn bịt miệng cô ta.”
Giang Vấn Nguyên nghẹn lời lần hai, sao cậu tự tin lỗ tai tôi không có bệnh sạch sẽ?
Tấu hài một hồi, người chơi vây xem cuối cùng cũng phát hiện khác thường. Dưới ánh đèn trong tay Giang Vấn Nguyên, những người khác đều có những cái bóng mơ hồ kéo dài, chỉ có hai người đang che mắt kia hoàn toàn không có.
Độ sáng đèn lồng trong tay Giang Vấn Nguyên quá thấp, để xác nhận không phải do độ sáng tại thành ảo giác, có người chơi mở đèn pin mình mang theo chiếu lên hai người kia. Khi ánh đẻn rải lên da, da họ bỗng bốc khói xèo xèo, màu đỏ tràn ra trên vùng da bị chiếu sáng, mùi thịt lập tức bay ra. Dưới cường độ sáng cao như vậy vẫn không xuất hiện cái bóng nào.
Người chơi đang rọi đèn sợ đến mức nhanh tay tắt đèn đi, Giang Vấn Nguyên cũng bước ra khỏi phòng khép cửa lại. Trong đám người vây xem có người bất mãn: “Hai người đó đều biến thành quái vật tại sao không giết họ đi, không giết thì cũng phải trói lại chứ. Cứ thả ra như vậy lỡ họ làm ra chuyện gì bất lợi thì sao!”
Giang Vấn Nguyên lạnh lùng liếc người đó một cái, “Tôi cảm thấy bọn họ không tạo ra uy hiếp với tôi, nếu cậu cảm thấy chuyện tôi thả họ có gì không ổn thì có thể tự mình đi trói lại.”
Người chơi kia bị Giang Vấn Nguyên làm cho nghẹn họng, nhỏ giọng nói thầm không chơi nổi, giận dữ trở về phòng. Những người khác cũng tản đi. Dương Cầm và Lưu Vân Vân không giá họa thành công đã sớm chuồn mất. Rất nhanh hành lang lầu hai chỉ còn ba người Giang Vấn Nguyên.
Sắc mặt cậu hơi nghiêm trọng, nói với hai người còn lại: “Chúng ta về thôi, xem Lữ Anh Kỳ có mua được lụa đen không, nếu không mua được thì phải nhanh chóng tìm vật thay thế. Nếu tôi không sai thì màn chơi này càng về sau sẽ càng nguy hiểm.”
Khi ba người trở lại lầu một thì Lữ Anh Kỳ đã chờ sẵn trong phòng, y không bật đèn, “Hình như lúc nãy chỗ các anh có chuyện ầm ĩ, phát sinh gì à?”
Lý Na đứng ở cửa, cảnh giác nhìn Lữ Anh Kỳ, “Sao cậu không bật đèn vậy!”
Lữ Anh Kỳ sửng sốt, “Không phải nói bật đèn có thể dẫn quái vật tới hả, tôi chỉ có một mình, đi lại bất tiện, so với mạng thì bật đèn không quan trọng lắm đâu.”
Lý Na đại khái cũng hiểu nhưng cô vẫn bật đèn lên, sau khi xác định Lữ Anh Kỳ có bóng thì mới tắt đi, cô nhờ vào ánh đèn tù mù ngồi xuống bên cạnh Lữ Anh Kỳ, rót cho mình chén nước, “Cậu không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào đâu, người chơi ném điện thoại kia không có bóng!”
Giang Vấn Nguyên đặt đèn lên bàn, cầm lụa đen Lữ Anh Kỳ để trên bàn lên. Lữ Anh Kỳ bất đắc dĩ: “Bọn họ chỉ đồng ý bán cho em hai cái thôi, nhìều nữa không bán, thêm tiền cũng không bán.”
“Mua được là tốt rồi.” Giang Vấn Nguyên xếp lại áo choàng đặt lên bàn, “Lý Na, cô biết may không?”
Lý Na hơi ngượng, “Cúc áo thì vẫn may được.”
Giang Vấn Nguyên lấy hộp kim chỉ và một cây dù gấp trong túi tùy thân ra, “Bọc lụa đen một vòng quanh dù, đường may xấu đẹp không quan trọng nhưng phải đảm bảo ánh sáng không lọt qua được. Sáng mai tôi phải dùng, cô làm nhanh chút.”
Lý Na như gặp đại địch nhận lấy kim chỉ và dù, chỉ cần nghĩ đến chuyện Giang Vấn Nguyên có thể cầm cây dù này gặp quái vật, mặc kệ kim đâm mấy lỗ trên tay cô vẫn kiên quyết may năm đường. Nếu lúc đó lỡ may không cẩn thận dẫm lên vạt vải lê trên đất cũng sẽ không bị kéo rách.
Giang Vấn Nguyên lấy một tấm lụa đen khác, “Tôi và Tưởng Chiến ra ngoài một lát, có thể bật đèn để may, quái vật bóng đen có lẽ sẽ không tập kích tiểu lâu hôm nay...” Mười hai phòng, phòng đầu tiên đã bị lấy mất bóng.
“Chúng ta đi đâu?” Tưởng Chiến theo Giang Vấn Nguyên một đoạn đường mới hỏi cậu.
“Đương nhiên là đi tìm vũ khí. Dáng vẻ hai người trên lầu hai cậu cũng thấy rồi, đừng nói với tôi cậu cho rằng một món vũ khí đã đủ rồi nha.” Giang Vấn Nguyên nói, bước chân không chậm lại chút nào.
“Chúng ta đi bên này đi.” Tưởng Chiến chỉ vào một hướng, “Tôi đã quan sát qua, gia đình này là nhà giàu nhất thôn, kẻ có tiền tương đối tiếc mạng, chắc không ít vũ khí đâu.”
Kết cấu phòng ốc ở thôn Tháp Phụ khá giống nhau, tất cả đều quấn lụa đen, Giang Vấn Nguyên thực sự không biết căn cứ vào đâu Tưởng Chiến có thể tìm được cái nhà giàu nhất thôn kia. Tưởng Chiến không chỉ có mắt tia nhà giàu cực chuẩn mà còn có kỹ xảo rất cao siêu, hắn không cần Giang Vấn Nguyên hỗ trợ, một mình một ngựa lẻn vào nhà lấy đi một chủy thủ* và một cái nỉa rơm cán gỗ**, không hề kinh động đến bất kỳ ai trong nhà.
*银匕首 (anh5): Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.
**木柄金叉 (anh5)
Chờ Tưởng Chiến hội hợp với Giang Vấn Nguyên núp trong góc thì con chó nhà phú hộ mới sủa ầm ỉ lên. Giang Vấn Nguyên kéo Tưởng Chiến chạy nhanh, vừa chạy vừa nói, “Vừa rồi không phải cậu dùng năng lực con rối đi trộm đồ chứ! Nếu không tại sao cậu vừa ra thì con chó kia lại sủa ầm lên như vậy!”
Tưởng Chiến chạy một mạch nhưng hơi thở không hỗn loạn chút nào, trong mũi hắn phát ra tiếng hừ nhẹ, “Nếu tôi dùng con rối rồi có thể không đòi thù lao chỗ cậu sao, không cần nghi ngờ năng lực của tôi!”
Khi hai người trở về tiểu lâu đã bốn giờ sáng, Lý Na vẫn chưa may xong, mỗi lần đâm kim xuống thì mi mắt sụp thêm một chút. Khi mắt sắp sụp hết thì đâm kim vào tay, lại tỉnh táo. Lữ Anh Kỳ đại khái không xem nổi nữa nên may giúp cô từ đầu ngược lại may lên. Sau khi hai người hợp tác may xong, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo của Lý Na chiếm năm phần, năm phần đường may thẳng thớm đẹp đẽ thuộc về Lữ Anh Kỳ.
Lý Na nhìn vẻ mặt vô tội của Lữ Anh Kỳ: “...”
Cô quật cường ngẩng đầu, tôi không thua, may không đẹp là do tôi bị thu một tay mà thôi.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ cơm sáng, bốn người cài báo thức xong thì dựa theo kết quả rút thăm chợp mắt một chút. Bữa sáng như cũ là cành lá tươi và thịt nướng, nhưng hôm nay không ai muốn chạm vào cành lá, họ không ăn số cây kia mà ăn thịt nướng và đồ ăn thôn dân tặng Lữ Anh Kỳ.
Giang Vấn Nguyên và Tưởng Chiến thu dọn gọn gàng xong thì chuẩn bị ra ngoài.
Lý Na gọi Giang Vấn Nguyên, “Tối qua lúc hai người đi em và Lữ Anh Kỳ có bàn bạc qua, tụi em không muốn kéo chân hai người mãi nên muốn đi cùng vào rừng!”
Tưởng Chiến huýt sáo, “Vậy thì tới đi. Thế nhưng giờ chúng ta chỉ có hai vũ khí thôi, chờ một chút, tôi tìm vũ khí cho hai người.”
Tưởng Chiến lấy cặp kim thử độc và đũa bạc ra, tháo chân ghế đóng đũa bạc lên đỉnh, kiểm tra thật chắc. Toàn bộ quá trình xong trong 15 phút. “Xong rồi, cho hai người.”
Giang Vấn Nguyên nhìn hai người có vũ khí mới đang nóng lòng muốn thử kia, cũng không nói nhiều, chỉ khẽ thở dài.
Bốn người giẫm lên bóng mình đi vào rừng, cây cối ban đêm như ma quỷ lay động nhìn ban ngày khá bình thường. Côn trùng rộn rã trắng đêm đã nghỉ, không thấy tiếng chim kêu, rừng rậm im ắng, chỉ nghe tiếng ba người đạp lên lá khô như tiếng bánh xe lắn.
Bốn người lúc nào cũng duy trì cảnh giác, đã đi trong rừng rậm nửa giờ.
“Tới rồi!” Lý Na kinh ngạc nhẹ thốt lên.
Khác với hàng ngàn cây cối xung quanh, cái cây trong lời Lý Na có thân thô ráp, to đến mức năm người trưởng thành ôm không xuể. Nhánh cây nhảy ra vô hạn, lá cây xanh biếc rậm rạp phủ trên đỉnh đầu, dù bây giờ trời đầy mây Thần Thụ vẫn khiến người ta có cảm giác lá nó đang sáng lên, đẹp đến mức ngôn ngữ bình thường không thể hình dung hết.
“Hả? Sao em nhìn giống Thần Thụ ra quả vậy?” Lý Na nhón chân duỗi cổ nhìn quanh cây lớn, “Anh Trần, không phải anh nói thôn trưởng bảo cây sẽ không kết quả à? Anh nhìn chỗ đó kìa, màu đỏ, trên tròn dưới nhọn, có phải rất nhiều quả không?”
Giang Vấn Nguyên chưa trả lời Lý Na đã thấy ánh sáng lách khỏi mây, chiếu vào Thần Thụ ——
Một giây đó mọi người quên luôn cách nói chuyện.
Dưới ánh mặt trời, bóng thần thụ phủ lên lớp lá khô trên đất, những quả đỏ dưới bóng cây kia hình dạng khác hoàn toàn với bản thể trên cành: chúng mang hình người đang treo cổ trên cây!
Gió sớm mang theo hơi sương ẩm ướt vờn quanh lá cây cổ thụ. Từng chiếc lá như viên ngọc xanh đong đưa, hoàn toàn lộ ra hình dạng dạng 'quả' cây.
...