Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 9: Chương 9: Khuôn mặt trên lòng bàn tay




Lộ Viễn bị dọa mất hồn mất vía, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Giang Vấn Nguyên tuy cũng chịu đả kích, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, vội vàng giơ kính nhìn lại vị trí người đàn ông bên trên.

Trong không trung, một khối thi thể không đầu đang đứng, tay phải nó cầm một cây đao đầy máu, hẳn là dụng cụ đã chặt mất cái đầu. Sau khi mất đầu, thi thể không mất đi tính linh hoạt, nó ném cây đao xuống, giơ tay về phía bầu trời, lòng bàn tay hạ xuống, cổ tay xoay tròn, như thể khuôn mặt trên lòng bàn tay đang quan sát phong cảnh trong thế giới mộng ảo.

Khi Lộ Viễn lấy lại tinh thần, xác chết không đầu đã thưởng thức xong phong cảnh của thế giới mộng ảo, bước tập tễnh trở lại lâu đài ở giữa.

Giang Vấn Nguyên lau sạch máu trên mặt, ngồi xổm xuống đầu người bên cạnh, dùng khăn giấy lau máu dày đặc trên mặt nó, “Lộ Viễn, cậu xem vết thương và vết bầm bên trên đi, cơ bản đều tập trung ở nửa bên phải. Hơn nữa dấu vết của miệng vết thương, một số là vết thương cũ, mấy ngày trước đã có.”

Đàu người còn rất mới, máu tí tách nhỏ giọt, cơ bắp trên mặt vẫn chưa hoàn toàn mất đi độ đàn hồi, khi Giang Vấn Nguyên lau máu, mí mắt nó còn giật vài cái. Lộ Viễn cảm thấy toàn bộ dạ dày mình đều cuộn lên, lấy tay che mũi miệng, nhịn xuống xúc động muốn chạy đi, ngồi xổm bên cạnh Giang Vấn Nguyên, quan sát vết thương trên đầu người.

Đúng như Giang Vấn Nguyên nói, nửa bên trái đầu người chỉ có một chỗ xương bị dập nát, hẳn là khi rơi xuống tạo thành, vết thương khác đều tập trung ở sườn mặt phải. Điều đó cho thấy, chủ nhân cái đầu mấy ngày gần đây bị ngược đãi đánh đập, mà thứ ngược đã hắn rất có thể là cánh tay phải kia.

Giang Vấn Nguyên đứng lên, tìm cái bao chống nước ở gần đó đắp lên cái đầu, chắp tay trước ngực mong hắn yên giấc ngàn thu.

“Đi thôi, chúng ta đến lâu đài xem cơ thể hắn.”

Lộ Viễn xấu hổ nhìn Giang Vấn Nguyên, dùng ngôn ngữ câm điếc: Chân em mềm nhũn rồi, không đứng dậy nổi, có thể kéo em một cái không?

Giang Vấn Nguyên kéo Lộ Viễn, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thi thể, cả người sững lại bất động tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời, chờ ý thức tôi khôi phục, người đã nằm trên giường. So với cậu, biểu hiện của tôi kém rất nhiều. Vì thế nên cậu cũng không cần tự ti, về sau sẽ quen thôi.”

Lộ Viễn: Cám ơn anh, thế nhưng em cảm thấy dù có nỗ lực thế nào cũng không đạt tới trình độ như anh được.

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, “Cậu quá để mắt đến tôi. Thật sự vừa rồi lúc nhìn cái đầu kia trong lòng tôi cũng rất sợ hãi. Chính vì sợ hãi mới không nghĩ đến chuyện quan sát lần nữa hay mang nó đến chỗ lâu đài đặt cạnh phần thi thể còn lại, vì vậy mới cố gắng làm tốt bước cuối cùng.”

Lộ Viễn: Anh nói hình như rất có lý...

Trong lúc trò chuyện, thang máy vang lên âm thanh nhắc nhở, cửa thang máy trang trí thành vỏ sò mở nắp ra.

Giang Vấn Nguyên không biết mình bị thu khứu giác có phải may mắn không. Thang máy tràn đầy vết máu, trên đất có một mảng máu lớn, lẻ tẻ một ít xương cốt và thịt nát, hình như là ở cổ.

Lộ Viễn không nhịn được phát ra tiếng nôn khan, Giang Vấn Nguyên thấy rõ vết máu trên thang máy thì lập tức rời khỏi. “Nút lên lầu tám có vết máu, lầu tám là nhà hàng buffet.”

Bên cạnh còn một hệ thống thang máy sao biển khác nhưng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn thống nhất lựa chọn đi thang bộ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, lỡ cái xác kia ngồi ở cửa thang máy chờ bọn họ mở ra thì sao.

*(Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn tìm được hai cây chổi phòng thân ở buồng vệ sinh, đi thang bộ lên lầu tám.

Giang Vấn Nguyên đi phía trước, nép vào tường đứng ở cửa cầu thang bộ, trong túi Giang Vấn Nguyên có rất nhiều đạo cụ được mục phổ cập khoa học kiến nghị, cậu lấy ra một cái kính hóa trang to cỡ bàn tay, quan sát tình huống nhà hàng buffet.

Nhà hàng theo phong cách cung đình vũ hội, chiếm diện tích rất lớn, phạm vi kính hóa trang hữu hạn, Giang Vấn Nguyên không tìm được thi thể kia, nhưng khu bàn điểm tâm có dấu vết, trên khăn trải bàn cũng dính vết máu. Nhà hàng buffet im ắng, nếu nghe kỹ, có thể nghe được tiếng chén dĩa va chạm, giống có người ở bên trong dùng cơm.

Nếu là những người khác trong lâu đài thì cũng bình tĩnh quá rồi, một cái xác không đầu còn có thể di chuyển đột nhiên xuất hiện bên trong, hắn còn có tâm tình để ăn được. Loại bỏ khả năng không hợp lí đó, cái đang dùng cơm chỉ còn lại bộ thi thể không đầu. Nhưng cái đầu còn nằm ngoài kia, ăn cơm bằng cái quỷ gì?

“Chúng ta đến đó nhìn đi.” Giang Vấn Nguyên nói, “Thể lực tôi còn tốt, cậu nhìn cũng rất rắn chắc, chúng ta đối phó với một bộ thi thể sắp cạn máu, nếu đánh không lại chắc cũng có thể chạy thoát.”

sắc mặt Lộ Viễn trắng bệch, cuối cùng vẫn cắn môi đáp ứng.

Giang Vấn Nguyên khom lưng cầm chổi bước ra khỏi cầu thang, Lộ Viễn giơ chổi theo sát sau đó. Hai người vào nhà hàng, một màn làm người ta sởn tóc gáy hiện ra trước mắt ——

Cái xác không đầu ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, máu không ngừng trào ra từ chỗ bị chặt đầu, xối xuống nhuộm đỏ quần áo trên người, tay phải nó giơ lên nơi vốn thuộc về cái đầu, tay trái lặp lại động tác lấy đồ ăn, đưa đến chỗ lòng bàn tay phải. Thức ăn bị bóp nát, trào ra từ kẽ tay. Lúc Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn tới, nó đã ở nhà hàng một lúc lâu, trên mặt bàn và dưới đất kín mảnh thức ăn vụn.

Cây chổi trên tay Lộ Viễn rơi xuống, tay run đến nỗi diễn đạt sai, nhưng đại khái Giang Vấn Nguyên vẫn hiểu được: Nó ăn cơm sao? Vì mất máu nên ăn cơm bổ sung năng lượng? Anh có cảm thấy... cái mặt trong lòng bàn tay phải kia đang biến nó thành cái đầu của thi thể kia không?

Sau khi mất đầu, thính lực thi thể giảm đáng kể, nhưng nó căn bản không quan tâm hai kẻ không mời mà đến, chỉ một mực ăn đồ ăn. Nó rất không hài lòng với hiệu xuất của tay trái, dứt khoát bỏ phương pháp dùng tay lấy thức ăn, chống tau trái xuống mặt bàn, hạ thấp người, vùi tay phải vào đồ ăn, hy vọng hút được năng lượng.

Thi thể không đầu bản chất vẫn là người, cánh tay không thể nào chuyển hóa năng lượng được, vì thế động tác nó dần trở nên chậm chạp, chừng một giờ sau, tay phải đã chặt đầu ghé vào đồ ăn, bất động.

Thi thể không đầu dựa trong đồ ăn, vị thức ăn hòa cùng mùi máu, quậy thành một bãi không tên rất đúng với tinh thần hai từ “ô nhiễm“. Sắc mặt Lộ Viễn trắng bệch: Em nghĩ điều tra cái tay phải một chút, anh còn muốn điều tra gì, chúng ta có thể phân công hợp tác nhanh chóng hoàn thành, một giây em cũng không muốn ở chỗ này nữa.

Cảm giác Giang Vấn Nguyên cũng không tốt lắm, tạm thời vẫn có thể nhịn, “Cậu kiểm tra giúp tôi xem thân thể hắn có vết thương bên ngoài nào khác hay không, tôi làm thực nghiệm với tay phải hắn ta.”

Lộ Viễn không nhiều lời, xắn tay áo bắt đầu làm việc. Giang Vấn Nguyên lấy súng bong bóng* và một bình Glycerin*, cậu lau khô tay phải của thi thể, lấy súng phun nước thử rửa cái mặt cười đi nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, glycerin cũng vậy, không xi nhê gì.

*Súng có xà phòng để thổi bong bóng.

Hai người lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc kiểm tra, sau đó lấy khăn trải bàn che thi thể lại, không chờ thang máy mà dùng thang bộ đi thẳng ra khỏi lâu đài.

Một lúc sau, Lộ Viễn mới báo cáo kết quả cho Giang Vấn Nguyên: Trừ cái đầu bị chặt, trên người hắn ta không có vết thương nào khác.

Mới đầu Lộ Viễn không rõ Giang Vấn Nguyên có ý gì khi kiểm tra thi thể, nhưng khi có kết quả điều tra, cậu cũng suy nghĩ một chút.

Người đàn ông chém đầu tự sát và thi thể không đầu ăn cơm, đủ để chứng minh tính nguy hiểm của lòng bàn tay phải. Lòng bàn tay nghĩ rằng nó mới là đại diện cho cái đầu, cũng coi cái đầu là một khối u ác tính, từ đó phát triển lên, sớm muộn gì nó cũng sẽ chặt cái đầu đi, thay thế vị trí kia.

Chỗ này có một điểm quan trọng, lòng bàn tay muốn trở thành cái đầu, rốt cuộc đó là ý muốn của bản thân khuôn mặt trên lòng bàn tay trạng thái của người bị vẽ khuôn mặt trên lòng bàn tay?

Nếu là cái trước còn có thể đối phó, cùng lắm là ắn răng xỏe bớt một miếng thịt hoặc chặt tay, vẫn giữ được mạng. Nếu là cái sau thì thảm rồi, cả người lẫn ý thức đều bị khống chế, lòng bàn tay muốn chém đầu, khả năng cao đầu còn phối hợp duỗi cổ, còn phản kháng cái gì nữa.

Thi thể không đầu không có vết thương ngoài, chứng tỏ hắn và tay phải tồn tại khoảng thời gian không trực tiếp đối kháng, cơ thể là một chỉnh thể ý thức thống nhất, tình huống cầu cứu người chơi có lẽ là phút giây tỉnh táo ngắn ngủi.

Bây giờ, mỗi người chơi tiến vào đây đều bị vẽ biểu cảm lên lòng bàn tay, tình huống không ổn đến cực hạn.

Mới vài giờ vào trò chơi Bàn tròn, Lộ Viễn đã thấy thể xác và tinh thần đều mệt: Chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi một lát đi.

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, “Buổi tối tôi không định đi ra ngoài, trước tiên đi hoàn thành công việc rồi mới đến khách sạn.”

Vẻ mặt Lộ Viễn mờ mịt: Nữ hướng dẫn viên vẫn chưa tuyê bố nhiệm vụ của chúng ta mà?!

“Thân phận giả của chúng ta là khách du lịch, tuy không thể cưỡng chế giao công việc, nhưng du khách cái gì cũng không chơi, không phải vi phạm giả thiết đặt ra sao?

Giang Vấn Nguyên mở lòng bàn tay trái, nhìn mặt cười bên trong, “Trước lúc qua màn, chúng ta phải hết khả năng tìm ra thuốc ức chế hoặc cách rửa cái mặt này đi. Người đàn ông kia trước khi chết đã đến vườn hoa ngắm cảnh, tôi muốn thử một lần. Cậu có thể lựa chọn không chơi, đúng lúc có thể để tôi tham khảo.”

Lộ Viễn nghĩ nghĩ: Em cũng muốn chơi.

Giang Vấn Nguyên nhìn cậu cười, “Dù sao hôm nay sẽ có người không chơi trò chơi, có thể lấy bọn họ tham khảo. Chúng ta chơi trò khác nhau đi, vừa hay lâu đài gần đây có hai hạng mục, xe mỏ bảy chú lùn* và đi thuyền đến hang động pha lê**, cậu chọn cái nào?”

*Xe mỏ bảy chú lùn:

**晶彩奇航 - Jingcai Qihang, mình tra nó là trò “Voyage to the Crystal Grotto” có trong Disneyland.

Một lần nữa được quyền ưu tiên lựa chọn, Lộ Viễn cảm thấy Giang Vấn Nguyên lại sắp hố mình, cậu bĩu môi: Anh chọn trước đi.

“Nếu chọn trước, tôi chọn xe mỏ bảy chú lùn.” Giang Vấn Nguyên nói.

Lộ Viễn hối hận khi Giang Vấn Nguyên chọn đúng cái cậu muốn.

Giang Vấn Nguyên rất bội phục Lộ Viễn khi có thể sử dụng một biểu cảm đã có khả năng bày tỏ nhiều nội dung như vậy, “Nhưng cuối cùng tôi vẫn muốn chọn đi thuyền đến hang động pha lê.”

Lộ Viễn: Tại sao?

Giang Vấn Nguyên: “Thật ra năm trước trước, mỗi năm mùa hè tôi đều cùng bạn đi bơi, hơn nữa cũng thích đến bờ biển chơi. Nhưng khi nhìn thấy tuyến đường của trò đi thuyền đến hang động pha lê và suối phun lại khó chịu. Nếu như chơi cái đó, có lẽ sẽ tiến một bước trong việc xác minh nguyên nhân làm tôi khó chịu.”

Trong lòng Lộ Viễn cả kinh, người này là người ngồi gần ghế trống sao? Thật ra Giang Vấn Nguyên nói ra lý do lựa chọn khiến cậu bỗng phát hiện ra rằng mình cũng có phản ứng kháng cự đó, nhưng cậu là một người mê lặn, tại sao lại sợ nước chứ? Sợ nước rất có thể là cảm xúc của khuôn mặt ở lòng bàn tay, tuy không thể tẩy đi, nhưng có lẽ nó nó vẫn phản cảm đối với những thứ có tác dụng làm sạch.

Hai người theo kế hoạch phân công hành động, Lộ Viễn chơi xe mỏ bảy chú lùn, Giang Vấn Nguyên ngồi đi thuyền đến hang động pha lê, đều là hai hạng mục an toàn, hai người bình an gặp lại.

Lộ Viễn lặng lẽ quan sát Giang Vấn Nguyên, lại không cách nào phân biệt được biểu tình bình tĩnh sau khi chơi xong kia là kết quả tốt hay xấu.

Khu vui chơi Hạnh Phúc là một khách sạn toàn diện hướng ra hồ với sáu công viên giải trí.

Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn dùng xe đạp tự lái vào khách sạn, thấy Giản Dịch đứng ở cửa vẫy tay với bọn họ,:Khách sạn tổng hợp này quá lớn, chỉ riêng phòng cho khách đã có 420 gian, chỗ dùng cơm cũng dựa theo sáu chủ đề chia làm sáu nơi. Tiết Hựu nói vì phương diện giao lưu tin tức, mỗi 10 giờ sáng mỗi ngày tụ tập ở nhà ăn thế giới mộng ảo.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.