Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 3: Chương 3: Người chơi thứ hai tử vong




Edit: AnhTuc72

Giang Vấn Nguyên ngủ sớm, bị đánh thức thì không buồn ngủ nữa, cậu yên tĩnh nằm trên giường, lắng nghe âm thanh bên ngoài. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng bánh xe lăn, có người chơi thuận lợi mang xe về ký túc xá. Một lúc sau, thêm một chiếc xe đẩy khác trở về. Giang Vấn Nguyên chờ mãi, cũng không chờ được âm thanh của chiếc xe đẩy đất thứ ba.

Người chơi lấy được công cụ về một lần nữa nằm lại trên giường, âm thanh lắng xuống, tiếng róc rách của suối nước sau ký túc trở thành âm thanh chủ yếu còn lại ---

Tiếng nước chảy êm dịu, mang lại trấn an hiệu quả, Giang Vấn Nguyên đợi một lúc lâu không có kết quả, chìm vào mơ màng trong tiếng nước. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào mộng đẹp, cậu phảng phất nghe được tiếng xe lửa chạy qua.

Kỳ lạ thật, đường sắt ở khu vực này chỉ có một cái thông qua đường hầm đang sửa chữa kia, lấy đâu ra tiếng xa lửa?

Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Vấn Nguyên tỉnh lại, Tả Tri Hành và Trương Thần đều đã rời giường.

“Sớm nha.” Trương Thần nhìn Giang Vấn Nguyên cười sáng lạng, nghỉ ngơi một buổi tối, cậu ấy như thay máu sống lại.

Giang Vấn Nguyên leo thang xuống dưới, cậu sửa lại đầu tóc hơi tán loạn của mình, “Chào buổi sáng Trương Thần, chào buổi sáng Tả Tri Hành.”

“Buổi sáng tốt lành.” quần áo lao động quê mùa trên người Tả Tri Hành không hề tổn hao đến khí chất tinh anh xã hội của hắn.

Trong trò chơi, mỗi sáng có thể tỉnh lại chúc buổi sáng tốt lành cùng đồng đội, là một chuyện vô cùng xa xỉ.

Giang Vấn Nguyên hỏi hai người: “Tối hôm qua hình như tôi nghe thấy tiếng xe lửa, hai người thì sao?”

Tả Tri Hành dáng vẻ bình tĩnh, “Nghe được.”

Trương Thần thống khổ đè dạ dày, “Em đề nghị, chúng ta vẫn nên đi ăn sáng trước. Em sợ sau đi đi qua đường hầm sẽ không nuốt nổi vũ khí sinh hóa trong nhà ăn đâu.”

Ba người đi vào nhà ăn, bên trong có không ít người chơi, tối hôm qua tinh thần bị tàn phá, mỗi người đều mang công cụ tùy thân theo, ngay cả xe chở hàng bất tiện cũng mang theo. Giang Vấn Nguyên nhìn một vòng quanh nhà ăn, xe chở đất rất lớn, cậu nhanh chóng tìm ra hai chiếc xe và chủ nhân của chúng, là một cặp nữ và một cặp một nam một nữ. Nội tâm Giang Vấn Nguyên trở nên trầm trọng, Tần Cao Chí không có ở đây.

Bữa sáng là cháo thịt nạc trứng bắc thảo và bánh quẩy, Trương Thần như đang chiến đấu với kẻ thù lớn múc muỗng cháo đầu tiên, cháo vào miệng là tan, mang theo mùi thơm của gừng và hành lá, thịt nhuyễn, trứng Bắc Thảo tươi ngon, Trương Thần thiếu chút nữa khóc ra: “Khoai tây mặn xào thịt ngày hôm qua chắc chắn là do người chơi mười bốn tuổi kia làm, trẻ em hiện tại thật không chăm chỉ, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được!”

Giang Vấn Nguyên hơi lưỡi mèo*, không thích ăn cháo lắm, cậu không có khẩu vị mà gặm bánh quẩy, “Sao cậu xác định là Triệu Mộng làm?”

* Chỉ người không ăn được đồ ăn nóng.

Triệu Mộng chính là người chơi nữ hai tai bị lấy đi thính giác, cơm hai ngày nay của người chơi đều là cô ấy làm. Vì vẻ ngoài Giang Vấn Nguyên không tệ, Triệu Mộng khi phát đồ ăn cho cậu còn cho thêm một ánh mắt quyến rũ. Đáng tiếc Giang Vấn Nguyên là gay, ánh mắt đó của Triệu Mộng như vứt cho người mù nhìn.

Trương Thần đang muốn thảo luận đề tài này với Giang Vấn Nguyên, Lê Dũng và bạn của anh ta đi tới, đặt bữa sáng ngồi đối diện bọn họ. Tả Tri Hành buông nửa phần cháo đang ăn dở, “Trên người các người có mùi máu.”

“Chúng tôi mới từ đường hầm bên kia lại đây.” Vẻ mặt Lê Dũng đen đủi, “Có người chơi khuân đất chết, hình như tên Tề Cao Chí gì gì đó, chết ở cửa đường hầm phụ cận, trên thi thể nhiều chỗ gãy xương, toàn bộ chân trái lìa khỏi cơ thể, bị nghiền thành thịt nát dính trên đường ray. Chúng tôi mất rất nhiều công sức mới rửa sạch được.”

“Tra rõ được nguyên nhân cái chết không?” Tả Tri Hành hỏi.

“Tôi có chụp ảnh lại.” Lê Dũng đưa điện thoại cho Tả Tri Hành, “Bước đầu phán đoán, hẳn là bị xe lửa cán chết.”

Khi Tả Tri Hành lật xem ảnh chụp, Lê Dũng tiếp tục nói: “Hôm qua chúng tôi cùng đội công nhân sữa chữa có tán gẫu một chút, bọn họ nói gần cổng đường hầm xe lửa phụ cận tổng cộng đã xảy ra bốn sự cố bị xe lửa tông, từ vụ đầu tiên đến vụ thứ tư cách ba mươi năm. Vụ đầu tiên tàn tật, ba vụ sau toàn bộ chết hết. Những công nhân đó cũng không phải dân bản xứ, tình hình cụ thể bọn họ cũng không rõ lắm.

Trương Thần nhanh chóng uống xong cháo, tiếp di động trong tay Tả Tri Hành, quay đầu hỏi Giang Vấn Nguyên, “Cùng xem không?”

Giang Vấn Nguyên nặng nề gật đầu.

Hai người ngồi sát vào, lật xem album di động, ảnh chụp Tần Cao Chí không có chân trái, chết không nhắm mắt, biểu cảm hoảng sợ đọng lại trên khuôn mặt đẫm máu. Trên đường ray dính máu thịt mơ hồn, nếu không phải ở đó có chiếc giày, không thể nhận ra đó là một cái đùi người.

Tả Tri Hành không lấy không tin tức của Lê Dũng, “Hôm qua chúng tôi ở khu chất đống đất đào phát hiện bốn bia mộ. Trên ba khối đã khắc tên, Hà Phương, Lương Tuyết Tình và Phan Qua, còn một khối để trống.

Kết hợp với tình báo của Lê Dũng, số người chết là chính xác, vậy bia mộ kia là của ai? Hết thảy mấu chốt tựa như đều liên quan đến sự cố đâm xe lửa và người sống sót kia.

Xem qua trạng thái tử vong của Tần Cao Chí, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành không muốn ăn tiếp, bọn họ thu dọn đồ ăn thừa, đến đường hầm bắt đầu làm việc.

Thi thể Tần Cao Chí được dùng khăn trải giường trong ký túc xá bọc qua loa, ném ở bụi cây đường hầm phụ cận, vết máu vương vãi khắp nơi. Đội công nhân sửa chữa ra ra vào vào ở đường hầm, bận rộn sửa chữa đường hầm bị sụp, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của thi thể kia.

Tả Tri Hành đeo bao tay, ngồi xổm xuống thi thể Tần Cao Chí, không cho Giang Vấn Nguyên và Trương Thần thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp xốc khăn trải giường nhuộm máu lên, lộ ra tử trạng đáng sợ của thi thể.

“Má ơi!” Trương Thần không cách nào thích ứng, khi xem ảnh chụp đã run lẩy bẩy, hiện tại nhìn thấy thi thể, thẳng một đường nhảy xa ba mét.

Tả Tri Hành không nói lời nào nhìn Trương Thần đang hô loạn “Thiên linh linh địa linh linh”, cũng không trông đợi Giang Vấn Nguyên giúp đỡ, nhanh chóng tiến hành kiểm tra thi thể.

Động tác kiểm tra của hắn vô cùng thuần thục khiến Giang Vấn Nguyên lần đầu tò mò về nghề nghiệp của anh ta ngoài đời thực. Giang Vấn Nguyên ngồi xổm cạnh hắn, “Trong ảnh chụp rôi phát hiện điểm kỳ quái, trên tay trái Tần Cao Chí giống như có đấu vệt đen.

Trương Thần, giờ đang niệm tới “Amen Hallelujah” trừng mắt, “Trần Miên, anh không thấy sợ hả?”

Giang Vấn Nguyên dừng một chút, “Từng nhìn thấy thi thể.”

Ánh mắt Tả Tri Hành nhẹ nhàng đảo qua người Giang Vấn Nguyên, cuối cùng dừng trên người Tần Cao Chí. Hắn bắt đầu nhấc tay trái cứng ngắc của thi thể, dùng khăn trải giường lau vết máu trên cổ tay trái, quả nhiên giống như lời Giang Vấn Nguyên, trên đó có một vòng vệt đen. Xem hình dạng, như là có người từng dùng sức bắt mạnh lấy tay trái Tần Cao Chí mới để lại dấu vết sâu như vậy.

Trừ bỏ cái chân đã vỡ thành thịt vụn kia, Tả Tri Hành nhanh chóng kiểm tra toàn bộ thi thể Tần Cao Chí một lần, giống với Lê Dũng nói, trên người anh ta có nhiều chỗ va chạm dẫn đến gãy xương, cơ bản đều tập trung trên lưng.

Khi khăn trải giường được đắp lên người thi thể lần nữa, sắc mặt Trương Thần mới hơi chuyển biến tốt lên, cậu phân tích nói: “Vậy nên, Tần Cao Chí bị người túm tay đứng trên đường ray, sau đó bị xe lửa cán chết?”

Tả Tri Hành cởi bao tay đã dính máu, bổ sung: “Khi bị đâm thì đưa lưng về phía xe lửa.”

Ba người chắp tay bái lạy thi thể Tần Cao Chí, sau đó đến đường hầm bắt đầu làm việc.

Trong đường hầm, đội công nhân sửa chữa đã không còn để ý chút nào đến người chơi, chuyên chú công tác như cũ, so với ngày hôm qua đã lên được gần hai mét. Hôm qua Lương ca có nói, phía trước đường hầm sụp xuống ước chừng hai mươi mét, dựa vào tiến độ của đội sửa chữa, mười ngày vừa vặn đào thông đường hầm một lần nữa. Nếu trong mười ngày bọn họ không qua được trò chơi, hậu quả chắc chắn bọn họ gánh không nổi.

Ngày hôm qua từng có kinh nghiệm canh giờ làm việc một lần, ba người canh đủ một giờ liền rời đi.

“Chung ta mang xẻng về ký túc xá đi, phổi em bị con rối lấy đi một nửa chức năng, di chuyển với một vật nặng như vậy thật sự không tiện.” Trương Thần đề nghị, “Em sẽ bổ sung bảo hiểm cho cửa ký túc xá, các anh cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.”

“Tôi không có ý kiến.” Tả Tri Hành nhìn về phía Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên phản ứng chậm nửa nhịp, hoàn toàn không đuổi kịp đề tài của hai người, “Làm sao vậy?”

Trương Thần cảm thấy là do Giang Vấn Nguyên nhớ lại lúc nãy, thể hiện dáng vẻ quan tâm hỏi: “Trần Miên anh sao vậy, sao em cứ có cảm giác từ lúc tiến vào đường hầm anh luôn thất thần, có phải lúc nãy bị thi thể kia dọa không, thấy không thoải mái?”

Giang Vấn Nguyên xoa thái dương, “Tôi tự hỏi một ít vấn đề, nghĩ hơi nhập tâm. Hai người vừa nãy nói gì?”

“Chúng ta đang thương lượng chuyện đem xẻng để lại trong ký túc xá, anh đang suy nghĩ cái gì vậy hả.” Trương Thần không tin Giang Vấn Nguyên thật sự đang tự hỏi trong đầu, cậu khẳng định anh ấy chính là đang tìm cơ.

“Tôi suy nghĩ chuyện Tần Cao Chí chết.” Giang Vấn Nguyên không phát hiện chút tâm tư của Trương Thần, nghiêm túc đáp, “Tối qua đi lấy dụng cụ có năm người, tại sao người chết lại là Tần Cao Chí mà không phải người khác. So với những người sống sót trở về, cái chết của Tần Cao Chí có thể là do hai nguyên nhân, thứ nhất, anh ta không tuân theo quy tắc hai người sử dụng xe chở đất; thứ hai, lúc anh ta thu hồi dụng cụ bị bỏ lại một mình. Tôi có khuynh hướng thiên về nguyên nhân thứ hai hơn, bởi vì nếu hôm qua anh ta mang xe trở về ký túc xá, buổi tối căn bản không cần mạo hiểm rời đi.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, khi sắp đến ký túc xá, Giang Vấn Nguyên dừng bước.

“Hơn nữa, cách Tần Cao Chí chết rất kỳ quái, nếu mục đích hung thủ là tra tấn anh ta, khiến anh ta chết trong đau khổ, hắn có thể để anh ta đối diện với chiếc xe lửa đang lao đến chuẩn bị cán chết mình, cũng có thể làm Tần Cao Chí nằm trên đường ray nhìn xe lửa nghiền qua đầu. Căn cứ theo thi thể Tần Cao Chú và vị trí của anh ta mà suy đoán, chân trái Tần Cao Chí đạp trên đường rat, bị hung thủ nắm lấy cổ tay trái, đưa lưng về phía xe lửa. Vết đen trên cổ tay Tần Cao Chí so với đàn ông trưởng thành lớn hơn một chút, nếu hình thể hắn ta xấp xỉ đàn ông trưởng thành thì vài giây trước khi Tần Cao Chí bị đâm, hung thủ cũng đưa lưng về phía đường ray giống anh ta. Nếu mục đích hung thủ là giết người, chính mình cũng sẽ gánh lấy nguy cơ bị đâm chết như nạn nhân, không phải rất kỳ quái sao?”

Trương Thần thật sự phục, “Trần Miên, anh thật sự là lần đầu tiến vào trò chơi đó hả???!”

“Hiện tại tôi cũng bắt đầu hoài nghi cậu có phải chủ động tiến vào trò chơi Bàn tròn này hay không.” Tả Tri Hành nói.

“Hai người đừng giễu cợt tôi.” Giang Vấn Nguyên nói, “Người yêu tôi có chút hứng thú với mấy thứ hung ác, anh ấy thích tìm kiếm đồ vật mới lạ, lôi kéo tôi cùng xem phim phóng sự một trăm loại cách chết. Mới đầu tôi xem còn có chút không khỏe, sau khi quen rồi còn cùng anh ấy phân tích nguyên nhân tử vong, không nghĩ tới ở nơi này lại có chút tác sụng.”

“Thế mà lại là xem phóng sự luyện ra kỹ năng? Xem ra khi trở lại hiện thực em cũng nên xem.” Trương Thần giương mắt nhìn Giang Vấn Nguyên, “Bất quá, sở thích của bạn gái anh* thực sự có chút cổ quái.”

*Trong tiếng Trung, cả “anh ấy” (他) và “cô ấy” (她) đều đọc giống nhau là “tā” nên Trương Thần mới hiểu lầm người mà Giang Vấn Nguyên nói là nữ.

Giang Vấn Nguyên chuyển đề tài, “Bây giờ nhu cầu cấp bách của chúng ta là tìm hiểu bốn vụ đâm xe lửa năm đó. Cách tiếp xúc với đội sửa chữa hẳn là không hiệu quả, chúng ta có thể thử tiếp cận dân bản xứ.”

Tả Tri Hành gật đầu: “Nguyên liệu nấu ăn là nông dân phụ cận cung cấp, bọn họ hẳn là có manh mối.”

“Em đề nghị trước tiên đi theo cách thứ hai.” Trương Thần vung tay, “Manh mối thứ hai cách chúng ta rất gần.”

Không cần nói rõ, ba người đều đọc được đáp án manh mối từ trong mắt nhau ---

Dụng cụ mà Lương ca dùng giống với người chơi, lại ở cùng một khu ký túc với người chơi, giả thiết thân phận người chơi là dân làng sống cạnh đường hầm, Lương ca lại ở cùng vị trí với người chơi, thân phận anh ta, không cần nói cũng biết.

Không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.

Giang Vấn Nguyên dẫn đầu: “Tôi cùng Trương Thần vào nhà, Tả Tri Hành anh tới trông chừng đi.”

Tả Tri Hành chưa nói gì, Trương Thần đã lên tiếng: “Tại sao không phải là em trông chừng...”

Giang Vấn Nguyên nhìn cậu ta: “Cậu còn ủy khuất. Anh hỏi cậu, vạn nhất Lương ca đang trên đường về, cậu có bản lĩnh thuyết phục anh ta sao? Cửa ra ký túc xá của chúng ta đều nằm cùng một hướng.”

Trương Thần lúng túng, “Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, em nào có tư cách đoạt vị trí của đại lão.”

Tả Tri Hành: “...”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.