Chuyển ngữ: AnhTuc712.
*Vì có hai Trần Miên nên Trần Miên thật viết [ Trần Miên ] không có nháy đơn, còn Trần Miên giả thì mình viết là [ 'Trần Miên' ] hoặc [ Trần Miên giả ] nha.
Giang Vấn Nguyên ngồi trên giường nhìn 'Trần Miên' đang suy sụp trên đất. Dù 'Trần Miên' này cách xa vạn dặm với Trần Miên trong trí nhớ của cậu, nhưng sâu trong tiềm thức cậu vẫn nhận định đây là người yêu của mình. Hơn nữa theo thời gian trôi, cậu rất nhanh sẽ quên điểm không hài hóa trên người 'Trần Miên', cho rằng hành vi 'Trần Miên' là hợp lý.
Từ đủ loại dấu hiệu, không khó suy đoán năng lực đặc thù của con rối này: Thôi miên người được chọn, trở thành người quan trọng nhất với người đó, để người đó bảo vệ người giữ rối. Ở thời điểm quan trọng thậm chí người bị thôi miên đồng ý trả giá sinh mạng mình.
Con rối này ảnh hưởng lên tiềm thức rất khủng khiếp, Giang Vấn Nguyên có thể tránh được cũng không phải dựa vào việc sử dụng con rối đấu lại thôi miên. Giang Vấn Nguyên dùng khóe mắt nhìn Trần Nhan không biết từ khi nào đã ngồi cạnh cậu, năng lực con rối chỉ tác động đến cậu và 'Trần Miên', không thể ảnh hưởng đến người thứ ba, là Trần Nhan luôn giúp cậu giữ nghi ngờ với Trần Miên.
Giang Soái, Trần Nhan, đây là tên tài khoản cặp cậu và Trần Miên đã sử dụng một thời gian rất dài. Khi Giang Vấn Nguyên nói cái tên này với Tần Khải Nguyệt, cậu luôn chờ cái tên Trần Nhan này. Nhưng người nói ra nó không phải 'Trần Miên' – người ngồi thứ hai trên bàn tròn, mà là một người chơi nữ nhỏ nhắn đáng yêu.
Giang Vấn Nguyên hôm qua nói lời kia với 'Trần Miên' trong nhà ăn biệt thự, thật ra là đang thăm dò Trần Nhan.
Hôm qua lúc ăn cơm, bất luận là Trần Nhan hay 'Trần Miên' thì thói quen ăn uống cũng không giống trong trí nhớ cậu. Nhưng đồ ăn trong đĩa Trần Nhan, tất cả đều là món Giang Vấn Nguyên thích mà Trần Miên không đời nào nuốt nổi.
Trần Nhan đau khổ ăn hết đống đồ đó, trong mắt Tần Khải Nguyệt và 'Trần Miên' là nuốt không trôi vì mới nhìn xác hai chị em. Thế nhưng trong mắt Giang Vấn Nguyên, Trần Nhan đang trả lời vấn đề của cậu: Tôi không biết đây có phải lần cuối cùng ăn cơm cùng em không, nhưng tôi vẫn muốn ăn cùng em thức ăn em thích.
Ngoài ra, lúc Trần Nhan suy nghĩ chuyện gì đó sẽ vô thức miết vành tai, đây là thói quen của hắn trong trí nhớ cậu. Trần Nhan luôn thích tìm cậu nói chuyện, làm cậu lặp lại nhiều lần cái tên Trần Nhan này. Trần Nhan còn lặp lại động tác này trước mặt cậu, cô đang ngầm ám chỉ với cậu: Tôi mới là người yêu thanh mai trúc mã 5 năm của em.
Cùng một không gian thời gian, sẽ không tồn tại hai Trần Miên.
Đúng thật là nhờ vào những mâu thuân này Giang Vấn Nguyên mới có thể duy trì nghi ngờ với 'Trần Miên', không bị thôi miên hoang toàn.
Song song với việc duy trì tỉnh táo, trái tim đã mất đi hai phần ba chức năng của cậu lại thấy đau gấp trăm lần.
Trước khi vào thế giới trò chơi, Giang Vấn Nguyên thông qua thói quen ăn uống khóa chặt Trần Miên, vì cậu chỉ nhận thấy thói quen đồng nhất ở Trương Thần, Lộ Viễn, Bạch Mai và Tưởng Chiến, trừ điểm này, ngoài thế giới họ không hề có điểm gì giống hắn. Nhưng Trần Nhan thì khác, họ đã cùng ăn ba bữa cơm, thói quen ăn uống hoàn toàn khác với Trần Miên trong trí nhớ cậu. Điểm giống nhau của họ thể hiện ở chỗ khác.
Trần Miên hoàn toàn có thể sửa lại toàn bộ thói quen của mình một cách tự nhiên, cũng có thể cố ý lặp lại thói quen lúc sinh thời. Giang Vấn Nguyên có thể phát hiện sự tồn tại của Trần Miên hoàn toàn là kết quả do hắn cố tình dẫn dắt. Nếu hắn cố ý để lại manh mối mong cậu phát hiện thì tại sao không nói thẳng với cậu?
Cho dù tại vòng này, khi cậu đứng trước nguy cơ bị thôi miên, Trần Nhan cũng không trực tiếp xé chiếc mặt nạ của 'Trần Miên' kia xuống, mà chọn giúp cậu chống cự bằng thủ đoạn khác. Giang Vấn Nguyên không thể không hoài nghi, không phải do Trần Nhan sợ không dám nói trực tiếp với cậu, mà hắn không có cách nào làm được chuyện đó.
Giang Vấn Nguyên không biết hắn làm vậy vì điều gì, nhưng cậu có thể khẳng định, tình cảnh của hắn vô cùng nguy hiểm. Người chơi có con rối giả dạng Trần Miên rất có thể là trò chơi Bàn tròn dùng để thử hắn, nó muốn biết Trần Miên có ở cạnh Giang Vấn Nguyên không. Nếu cậu không thể dựa vào ý chí của bản thân thoát khỏi thôi miên, chri sợ âm mưu của nó đã thành công rồi.
Giang Vấn Nguyên hít một hơi sâu, ép suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu xuống. Cậu nhìn 'Trần Miên' đang nơm nớp lo sợ ngồi dưới đất, 'Trần Miên' giả nói với cậu “Anh là Trần Miên” trong không gian bàn tròn, đây rất có thể là từ mấu chốt để thôi miên. Giang Vấn Nguyên hỏi 'Trần Miên': Tôi hỏi lại một lần, rốt cuộc anh là ai? Đừng để tôi nghe lại câu 'Anh là Trần Miên'.”
'Trần Miên' gục đầu không dám nhìn Giang Vấn Nguyên, toàn thân như đang giấu đi một bóng ma tăm tối, “Từ ngữ thôi miên cậu cũng biết rồi, chắc chắn cậu dùng con rối thoát khỏi thôi miên...” Hắn cắn môi, rất không biết xấu hổ ra yêu cầu với cậu, “Chỉ cần cậu bảo đảm đêm nay tôi không chết, ngày mai tôi sẽ giả trừ thôi miên cho cậu!”
Tần Khải Nguyệt cũng không biết con rối trong lời Trần Miên giả là gì, nhưng y sẽ không cắt ngang hắn biện minh, phẫn nộ đấm vào mặt 'Trần Miên', “Anh thôi miên mình thành người yêu của Giang Soái, muốn cậu ấy bán mạng vì anh, tự anh không cảm thấy nhục à?!”
Trần Miên giả bị đánh cắn nhầm vào lưỡi, hắn phun ra một ngụm máu, đã thành lợn chết không sợ nước sôi, có chết cũng không mở miệng, “Trò chơi bàn tròn sinh ra con rối thôi miên không phải để người chơi dùng à? Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tôi muốn sống sót trở ra thì sai chỗ nào!”
Tim phổi không cung cấp đủ oxy nhưng não Giang Vấn Nguyên vẫn hoạt động rất nhanh, cậu bắt đầu lừa Trần Miên giả: “Anh đã dùng rối khi vào không gian bàn tròn, anh cảm thấy tại sao tôi có thể phát hiện điểm kỳ lạ, sau đó dùng rối phản kháng lại anh? Vì Trần Miên đã chết rồi. Trần Miên còn sống là một chuyện không hợp lý. Nếu không chúng ta tiếp tục trạng thái thôi miên, tôi khiến anh cũng giống như Trần Miên trong hiện thực, thế nào?”
Giang Vấn Nguyên vì cơ thể mệt mỏi nên giọng hơi yếu, nhưng mỗi câu nói rơi vào tai Trần Miên giả đều mang sát ý nồng đậm. Giống với Trần Miên trong thực tế? Giang Vấn Nguyên vẫn chưa qua trò chơi, chưa có được cơ hội ước nguyện, mà người chết không cách nào sống lại, nên chỉ có thể là hắn đi tìm người chết thôi? 'Trần Miên' run rẩy cuộn người, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình. Song hắn vẫn như cũ không chịu nói, hắn sợ giải trừ thôi miên sẽ càng chết nhanh hơn.
Giang Vấn Nguyên giáng cho Trần Miên giả một đòn xong thì lại tung ra một viên kẹo ngọt, “Tuyến chuyện xưa của màn chơi này tôi đã có manh mối, manh mối về hung thủ giết bốn người Lang ca, sớm muộn cũng sẽ mặt đối mặt với kẻ đó. Nếu anh giải trừ thôi miên tôi không đảm bảo chắc anh có thể sống sót, nhưng nếu không giải thì bây giờ anh nên chuẩn bị di ngôn đi là vừa.”
Trần Miên giả rất nhạy cảm với chuyện sống chết, hắn có thể cảm giác được Giang Vấn Nguyên không phải đang hù mình mà thật sự muốn giết hắn! 'Trần Miên' cảm giác yết hầu như bị ai bóp chặt khiến hắn thở không thông, “Tôi không phải Trần Miên, tôi không phải Trần Miên! Tôi là Quan Sơn! Lão đại anh tha cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn chết...”
Sau khi câu lệnh phá giải được nói ra, trong mắt Giang Vấn Nguyên, thân hình 'Trần Miên' dần thu nhỏ lại, gương mặt méo mó biến hình, cuối cùng biến thành một người rất gầy, một người nam vẻ mặt gian xảo tầm 30 tuổi. Giang Vấn Nguyên chớp mắt, hỏi Trần Nhan bên cạnh: “Cô xem Quan Sơn có biến đổi gì không.”
Trần Nhan quan sát kỹ Quan Sơn một lúc, “Không thấy khác lạ gì, hắn vẫn luôn thế này.”
Giang Vấn Nguyên: “......” Quả là làm khó anh, nhìn mình bị một kẻ mạo danh như vậy vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
Luôn giữ trạng thái chống cự thôi miên là một chuyện vô cùng hao tâm tổn sức, sau khi được giải trừ, thần kinh căng thẳng của Giang Vấn Nguyên thả lỏng trở lại, di chứng bắt đầu xuất hiện. Cậu cảm thấy đầu đau từng đợt, nói với Trần Nhan: “Tôi đi ngủ trước, hai giờ sau gọi tôi dậy.”
Giang Vấn Nguyên ngủ rất sâu, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì trời đã tối hoàn toàn.
Trần Nhan không biết tìm đâu về một lò than kiểu cũ đặt bên cửa sổ, mở cửa thông khí, bắc nồi nấu nướng. Cô nấu cháo, bên trong thêm không ít thứ, mùi thơm quyện nhẹ vào không gian.
Trần Nhan canh bên nồi đất, luôn chú ý quan sát Giang Vấn Nguyên bên này. Cậu vừa động thì cô đã đến mép giường, cầm áo khoác trên đầu giường khoác lên cho cậu, “Cậu tỉnh rồi, vừa hay cháo cũng chín, để nguội một chút là ăn được rồi.”
“Tại sao không gọi tôi dậy.” Giang Vấn Nguyên im lặng ấn chuông cảnh báo trong lòng, vì có Trần Nhan ở đây nên cậu thả lỏng cảnh giác, chưa đặt báo thức đã ngủ luôn.
“Giang ca cậu oan uổng tôi rồi. Giờ cơm trưa tôi đã gọi cậu, nhưng cậu ngủ quá sâu nên không tỉnh được.” Tần Khải Nguyệt giữ bếp, Quan Sơn đang im lặng ngồi ở góc giường xa cậu nhất, thấy cậu tỉnh cũng không nhúc nhích, cả mặt và người đều bị thương. Ngoài một quyền trên mặt là Tần Khải Nguyệt đánh, những cái khác đều là Trần Nhan đánh. Tần Khải Nguyệt không ngờ một cô gái dễ thương như Trần Nhan có thể ra tay hung tàn như vậy, Quan Sơn xém chút đã bỏ mạng trong tay cô luôn rồi.
Giang Vấn Nguyên mặc quần áo chống lạnh xong thì ngồi xuống bàn, bát cháo nóng hổi được đưa tới tay, Trần Nhan phục vụ cực kỳ chu đáo. Giang Vấn Nguyên uống từng ngụm cháo bát tiên, đã hơn chín tháng rồi cậu chưa được uống cháo ngon đến vậy. Trước đây mỗi khi khó chịu thì cậu không muốn ăn, Trần Miên suy nghĩ chơi đùa rất lâu mới luyện được kỹ năng nấu cháo siêu ngon, mỗi lần cậu bệnh sẽ nấu cháo bát tiên dễ hấp thu dinh dưỡng cho cậu.
Giang Vấn Nguyên mới uống mấy ngụm, hương vị quen thuộc không ngừng kích thích vị giác cậu, cậu cảm thấy hốc mắt cay cay, tuyến lệ không chịu khống chế để nước mắt trào ra. Trần Nhan lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, trên mặt là nụ cười chế nhạo, “Giang ca, cậu có phải lưỡi mèo không vậy, nóng đến chảy nước mắt rồi. Cậu uống chậm một chút, chúng tôi ăn tối hết rồi, cả nồi cháo này là của cậu hết, không sợ thiếu đâu.”
Giang Vấn Nguyên biết Trần Nhan đang nhắc nhở cậu không lộ ra sơ hở. Họ rõ ràng là người sinh mệnh gắn bó mật thiết nhất, sau khi trải qua sống chết chia ly, có thể gặp kỳ tích tương ngộ ở nơi như địa ngục này, nhưng họ không thể thân thiết với nhau, phải xem nhau như người xa lạ.
Giang Vấn Nguyên rất khó chịu, cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trần Nhan, muốn biết tại sao Trần Nhan lại dùng hình thức giống quỷ bám người xuất hiện trong trò chơi, muốn biết tình trạng Trần Nhan cuối cùng là như thế nào. Song cậu không thể hỏi gì, còn phải vờ như chẳng sao cả, “Tôi ngủ hết ngày, hai người đừng nói là vẫn luôn canh ở đây, không có thu hoạch gì nha.”
Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan đều khống chế rất tốt, người có óc quan sát nhạy bén như Tần Khải Nguyệt cũng không phát hiện gì bất thường. Tần Khải Nguyệt ngồi đối diện Giang Vấn Nguyên, trong giọng nói mang theo cảm giác hưng phấn nho nhỏ, “Tôi nói cho! Chiều nay chúng tôi có phát hiện quan trọng!”
Tần Khải Nguyệt ung dung nói: “Trên tay Giả kỳ thủ có vết thương do dao khắc, tuy ông ta giải thích nguyên nhân vì khắc bài vị cho con nhưng tôi vẫn nghi ngờ ông ta. Giả kỳ thủ không cho chúng ta tiếp theo điều tra bàn cờ tự động nhưng chưa nói không cho chúng ta điều tra chuyện khác, nên chúng tôi chuyển hướng sang vợ hiện tại và vợ trước của ông ta, hy vọng có thể đào được manh mối gì đó từ hai người này...”
Giả phu nhân là một phụ nữ khác chất phác, bà ấy cho người khác cảm giác giống với một quản gia có nề nếp hơn cả nữ quản gia của nhà này. Giả phu nhân không có chính kiến, sinh hoạt đều xoay quanh Giả kỳ thủ và hai tiểu thư Duyệt Kỳ, Ái Kỳ. Dùng từ “Giả phu nhân” để hình dung chi bằng thay bằng “bảo mẫu” thì càng thích hợp hơn.
Trước khi hai tiểu thư được sinh ra thì Giả kỳ thủ từng có hai mối tình, một thì nhiệt tình như lửa, một là công chúa nhỏ nũng nịu, so với Giả phu nhân chất phác thì Giả kỳ thủ vẫn chưa tu thành chính quả với hai người này, cuối cùng chọn Giả phu nhân chất phác không hề thú vị mà ông ta gặp chưa quá hai lần.
Quan hệ Giả kỳ thủ và Giả phu nhân tôn trọng nhau như khác, Giả phu nhân xử lý chu đáo Giả gia để ông ta có thể tập trung chơi cờ, dù bị chồng thường xuyên vắng vẻ nhưng Giả phu nhân không oán giận gì, bà thầm lặng trả cả cuộc đời cho Giả gia.
Vì trời sinh tính tình chất phác, Giả phu nhân ăn nói rất khách sáo, Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan biết được không ít tin tức đáng cân nhắc từ chỗ bà.
Lần này Giả kỳ thủ vì giới thiệu con mình nên mời người trong giới chơi cờ đến tổ chức yến hội long tọng, vị vợ trước chưa bao giờ lộ mặt của ông ta cuối cùng cũng có tin tức, nói đã tìm được hậu nhân của nhà khoa học năm đó, muốn sửa lại bàn cờ làm quà tặng con mình.
Nhân cơ hội này, Giả phu nhân đề nghị với Giả kỳ thủ mời vợ trước tham gia yến hội. Yến tiệc này là bước đệm đầu tiên giúp Duyệt Kỳ và Ái Kỳ bước vào giới cờ vua, rất quan trọng với hai người. Giả kỳ thủ đã ly hôn hơn mười năm với vợ trước, Giả phu nhân sớm không còn để ý đến quan hệ vợ chồng hai người nữa.
Nhưng Giả kỳ thủ không chấp nhận đề nghị này, vợ trước ông ta không tham gia yến hội. Kỳ quái hơn, Giả phu nhân chưa hề gặp qua kỹ sư và trợ lý sửa bàn cờ kia.
Tối qua lúc Tần Khải Nguyệt, Trần Nhan và Quan Sơn tạm biệt Giả phu nhân, Tần Khải Nguyệt như vô ý nhắc tới chuyện Giả kỳ thủ khắc bài vị cho con, “Sáng nay lúc tôi nhìn thấy Giả kỳ thủ, trên tay ông ấy có vết thương do khắc rất sâu. Giả kỳ thủ vì thương linh hồn cno mình mà khắc bài vị, tình cha con thật khiến người ta cảm động. Hiện giờ bão tuyết phong sơn, lỡ may vết thương bị uốn ván thì chỉ sợ vong linh hai vị tiểu thư cũng không an lòng.”
Trên mặt Giả phu nhân chấc phác lần đầu xuất hiện trạng thái nôn nóng, “Đều do tối qua tôi không kiên trì ngồi cạnh ông ấy, ông ấy luôn chạm rất tốt, từ ngày kết hôn tới nay tôi chưa từng thấy ông ấy bị thương. Chắc chắn sau khi tôi ngủ, để ông ấy một mình với bài vị con mình nên mới mất khống chế bị thương như vậy.”
Tạm biệt Giả phu nhân, ba người Tần Khải Nguyệt đến trò chuyện với khách khứa trong nhà Giả kỳ thủ. Từ lời nhóm khách, có thể xác minh giả phu nhân không nói dối chuyện vợ trước Giả kỳ thủ, kỹ sư và trợ lý, chưa có ai từng gặp ba người này trong bữa tiệc.
Một người tên Trác Kỳ Thủ có giao tình hai mươi năm với Giả kỳ thủ, khi nói đến vợ trước của Giả kỳ thủ thì còn rất bùi ngùi. Ba người Trác Kỳ Thủ, Giả kỳ thủ và vợ trước của ông ta là bạn tốt, năm đó khi Giả kỳ thủ thành hôn, Trác Kỳ Thủ còn đến làm phù rể. Trác Kỳ Thủ cho rằng Giả kỳ thủ và vợ mình sẽ đầu bạc răng long, nhưng họ lại ly hộn đột ngột, hơn nữa sau khi ly hôn Giả kỳ thủ không gặp lại vợ trước.
Trác Kỳ Thủ và Giả kỳ thủ lang bạt trong giới chơi cờ, là bạn cũng đồng thời là đối thủ cạnh tranh, người này rõ mười mươi khả năng của Giả kỳ thủ. Có ba lần thực lực của Giả kỳ thủ biến đổi rõ ràng. Lần đầu tiên là sau khi Giả Thường Thắng chết, năng lực của Giả kỳ thủ nâng lên một bậc; lần thứ hai là sau khi ly hôn vợ trước, toàn tâm tập trung vào cờ vua, chẳng mấy chốc thực lực lại tăng lên; lần thứ ba là một năm trước yến hội này, Giả kỳ thủ bắt đầu xuống dốc, năng lực liên tiếp thụt lùi, thế nên ông ta mới có thể dành ra một phần chú ý lên người cặp song sinh, ký thác nguyện vọng trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới cho hai chị em.
Sau khi nói tất cả những gì nên nói, Trần Nhan múc thêm một chén cháo cho Giang Vấn Nguyên. Cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, trong mắt ánh sao lấp lánh, “Giang đại lão, cậu cảm thấy hung thủ giết chết cặp song sinh là ai?”
Giang Vấn Nguyên nhìn Trần Nhan đang nhập tâm vào trạng thái sùng bái không hề có chút giả trân nào, dùng tất cả sức mạnh ý chí mới ngăn cho khóe miệng mình không run lên. Tần Khải Nguyệt là tay mới, Quan Sơn thì không được việc, ban ngày có thể thu thập nhiều tin tức hữu dụng như vậy đoán chừng là do Trần Nhan dẫn dắt, giống cậu ở thế giới trước.
Hỏi cậu vấn đề này, Giang Vấn Nguyên không hề cảm thấy Trần Nhan biết ít hơn cậu. Giang Vấn Nguyên uống chén tiếp theo, nồi cháo bát tiên kia là của cậu, cậu sẽ uống hết, “Tôi vẫn còn hoài nghi một số chuyện, chờ đêm nay gặp được hung thủ giết Lang ca rồi nói sau.”
Hơn nửa đêm, Quan Sơn hoảng sợ không cách nào yên giấc được, hắn lăn qua lộn lại trên giường, làm thế nào cũng không xong. Hắn dứt khoát ngồi dậy nhìn Giang Vấn Nguyên ở giường cách vách. Giang Vấn Nguyên ngủ hết ngày, buổi tối không định ngủ nữa, cậu dùng gối kê sau lưng, cầm điện thoại xem một đống tư liệu học tập Tả Tri Ngôn gửi cho cậu. Trần Nhan ôm eo Giang Vấn Nguyên, hơn nửa người nằm nhoài trên đùi cậu ngủ ngon lành.
Có lẽ vì quá sợ hung thủ nên nỗi sợ của Quan Sơn với Giang Vấn Nguyên giảm xuống, đã dám chủ động nói chuyện với người mình từng bẫy. “Sau khi trở thành người chơi của trò chơi Bàn tròn tôi vẫn không thể thích nghi với thế giới tàn khốc này. Từ lúc lấy được con rối thôi miên, tôi đều dùng nó trước khi vào màn, nhưng mấy màn liền không thể dùng được vì không có người hợp điều kiện thôi miên. Giang Soái, cậu là người đầu tiên tôi gặp đồng ý trả cả sinh mạng vì người quan trọng kia. Cậu vào trò chơi vì muốn làm người đó sống lại à?”
Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn Quan Sơn, trạng thái hắn không đúng lắm, lúc này nếu rảnh quan trọng nguyện vọng của người khác thì không bằng lo cho cái mạng nhỏ của mình vẫn hơn. Giang Vấn Nguyên buông điện thoại, kéo chăn che mặt Trần Nhan lại, “Nói tôi chưa từng nghĩ đến chuyện khiến Trần Miên sống lại thì nhất định là đang nói dối. Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ chuyện này.”
Quan Sơn cực kỳ khó hiểu, hắn chống tay lên mép giường thò người về hướng Giang Vấn Nguyên, “Tại sao muốn từ bỏ chuyện làm Trần Miên sống lại. Trò chơi Bàn tròn có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, cậu lợi hại như vậy, qua cửa trò chơi, hồi sinh Trần Miên, hai người sống hạnh phúc bên nhau, kết cục đoàn viên mãn nguyện như vậy không tốt à?”
Giang Vấn Nguyên dựa vào ánh sáng đèn đầu giường nhìn vào đôi mắt vẩn đục của Quan Sơn, “Không tốt, nguyện vọng làm Trần Miên sống lại cho tôi loại cảm giác rất không tốt. Vậy nên tôi sẽ không ước nguyện Trần Miên sống lại.”
Quan Sơn chỉ vào Giang Vấn Nguyên, tức giận nói: “Cậu thật không biết lý lẽ!”
Hắn vừa dứt câu thì một tiếng nện nặng trĩu vang lên tên mái nhà họ, tiếng lôi kéo lại vang lên. Quan Sơn giật mình đánh thót, vừa rồi lúc chất vấn Giang Vấn Nguyên trạng thái giật mình kỳ quái biến mất tăm, mặt hắn kinh hoảng, thét to như heo bị chọc tiết, “A a a a! Có phải là hung thủ tới giết người không!”
Tiếng thét kia đánh thức Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan, đỡ mất công Giang Vấn Nguyên phải làm.
Âm thanh kéo lê đi theo đường hệt hôm qua, rơi xuống tại ống khói lò sưởi. Nhóm Giang Vấn Nguyên đã chuẩn bị một bẫy đầy gai nhọn ở đó, nếu người nhảy xuống thì chắc xác đã lạnh. Nhưng tiếng kéo lê chỉ dừng một lúc rời lại tiếp tục vang lên, đến tận khi âm thanh đó đến trước cửa phòng nhóm Giang Vấn Nguyên thì mới dừng lại.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa thong thả vang lên.
Quan Sơn sợ hãi khóc lóc thảm thiết, sau khi nghe tiếng gõ cửa thì đột nhiên chủ động đi đến, động tác cứng đờ như con rối bị buộc dây. Hắn mở cửa phòng.
Bóng dáng ngoài cửa cao lớn, là bộ giáp binh lính trên ghế của bàn cờ tự động. Bên hông võ sĩ khôi giáp đeo một cây đao, nó đi vào phòng, để lộ bàn cờ tự động phía sau. Âm thanh kéo lê là tiếng khi nó kéo bàn cờ.
Sau khi kéo bàn cờ vào phòng, đóng cửa lại, dọng xong bàn cờ thì nó ngồi bên quân đen, im lặng chỉ chỉ bàn cờ. Ý của nó rất rõ ràng, nó muốn chơi cờ.
Quan Sơn tuyệt vọng phát hiện cơ thể mình bị khống chế đi đến bàn cờ. Đến quy tắc cờ vua hắn còn không hiểu thì có thể thắng thế nào được? Nếu thua trận không phải sẽ giống mấy người Lang ca bị róc thịt nghiền óc sao?
Nhưng Quan Sơn trăm lần không ngờ rằng khi mình sắp ngồi lên ghế chời cờ thì Giang Vấn Nguyên lại đẩy hắn ra, ung dung ngồi xuống, Trần Nhan muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi.
Giang Vấn Nguyên nói với võ sĩ khôi giáp: “Tôi có thể cùng chơi ván cờ sinh tử này. Nếu là ván đấu sống chết, tôi là Giang Soái, cho tôi biết tên đi.”
...