Bàn Vận Công

Chương 7: Chương 7: CHƯƠNG 6




Ngày ấy sau khi quay lại vương phủ thì Lễ bộ Thị lang phái người bẩm báo với Thất vương gia là họ chuẩn bị rời đi.Tống Vĩ nghe xong liền lạnh mặt vất lại hết những quan viên đang nghị sự ở thư phòng để chạy đi, hại mọi người ai nấy nhìn nhau không hiểu.

“Vương gia xảy ra chuyện gì vậy?” – Từ tướng quân lên tiếng trước tiên.

“Có lẽ là việc liên quan đến Ngụy đại nhân.” – Hà giáo úy sờ cằm tỏ ra am hiểu.

“Lễ bộ Thị lang rời đi thì Ngụy đại nhân cũng phải đi theo, Vương gia sao có thể không hốt hoảng.” – Hoàng sư gia khẽ phẩy quạt.

“Thì ra là thế, khó trách mà ngài ấy nhanh chân đến vậy.” – đến đây thì Từ tướng quân đã hiểu ra.

Trong bốn người chỉ có mỗi Dương tướng quân là không tán thành – “Chỉ là một tên yêm thần, sao Vương gia lại để tâm nhiều như thế?”

Ba người kia không hẹn mà cùng quay lại vất cho gã một ánh nhìn khinh thường. Vương gia đối với Ngụy Tiểu Diểu như thế nào hiện giờ đến cả chó giữ phủ còn biết, chả lẽ mắt ngươi chỉ nhìn thấy mỗi đầu của quân địch à?

“Sao các người nhìn ta như thế?”

“Tướng quân, cho phép hạ quan nhắc nhở ngài một câu, ngàn vạn lần đừng có nói xấu Ngụy đại nhân trước mặt Vương gia.” – Hoàng sư gia đập nhẹ cây quạt lên vai gã – “Nói không chừng chẳng bao lâu nữa chúng ta phải gọi người ấy là Vương phi đấy.”

“Bớt nói nhảm đi, một tên hoạn quan sao có thể trở thành Vương phi được?”

“Ngươi còn nói nữa?!!”

“Câm miệng ngay cho ta!”

“Ta có nói gì sai đâu. Ngụy Tiểu Diểu chỉ là một tên thái giám không có… Á… các ngươi mau thả ta ra… ta không nói hắn là yêm thì… này này…”

“Yêm yêm yêm cái đầu ngươi, người mà còn dám nói nữa coi chừng bọn này thiến ngươi đấy, để ngươi cũng không có cái ấy luôn.” – Từ, Hà, Hoàng ba người sáu tay vội vàng bịt mồm gã, hận không thể lấy kim khâu lại luôn cho khỏi nói bậy nói bạ nữa

Nói ai cũng được, chỉ riêng Ngụy Đại tổng quản là không được. Thất vương gia vì người đó mà rời kinh đi xa, cũng có thể vì người đó mà làm cho nghiêng trời lệch đất, một tên tướng quân nho nhỏ như ngươi mà cũng dám ăn nói như thế à? Nếu để Vương gia nghe được thì chết chắc rồi.

Mọi người trong bụng ai cũng biết Sở Nam này là sính lễ mà chủ tử mình vất vả chuẩn bị. Một hoạn quan thì sao, chỉ cần Vương gia thích thì dù có là đầu heo bọn họ cũng không có tư cách xen vào.

Thất vương gia có thể làm một minh chủ, cũng có thể trở thành một bạo quân, tất cả tùy thuộc vào ngài ấy muốn thế nào thôi.

Mà Ngụy Tiểu Diểu thì không phải đầu heo, ngược lại còn là người hiền lành sáng suốt, dù là hoàng đế hay thường dân bá tánh cũng chỉ hết lời khen ngợi chẳng có điều tiếng gì, ngoại trừ là một thái giám và không thể sinh con thì quả thật đúng là một Vương phi tốt có thể phò tá Vương gia cả đời anh minh thần võ.

Thất vương gia oai hùng uy nghiêm, Ngụy Tiểu Diểu tao nhã thanh lịch, một cương một nhu, một văn một võ, mới trông có vẻ trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng khi đứng bên cạnh nhau lại thành ra hòa hợp, văn võ lưỡng toàn.

Bọn họ vốn dĩ không bài xích chuyện nam nhân yêu nhau, xem như là chuyện bình thường, một thời đại nam phong cũng do đó mà bắt đầu thịnh hành. Xin chớ trách sử quan lo lắng đến bạc đầu, lớn gan biện luận: “Cả triều đều đoạn tụ, ngày mất nước nào còn xa.”

Mặc xác là đoạn tụ hay mất nước thì phong trào chẳng mấy chốc mà thịnh hành, đương nhiên vẫn có những người ra mặt phản đối, tỷ như tên đầu đất Dương tướng quân.

“Các người thật sự không ngại chuyện Vương phi của chúng ta là…. nam nhân?”

“Câm miệng ngay!”

“Chả lẽ các người không muốn nhìn thấy tiểu thế tử ư?”

“Đã bảo ngươi câm miệng mà!”

“Ta vẫn cho rằng Vương gia không nên đối với một yêm… này này này…”

“Lột quần hắn xuống thiến bà nó đi.”

“Khốn kiếp! Các ngươi dám hả… cứu mạng với….”

Khác hẳn với cảnh huyên náo ở thư phòng, bên mé viện của Lễ bộ Thị lang lại có vẻ yên ắng hơn.

Lễ bộ Thị lang trở về vương phủ rồi chỉ nằm dài trên tháp ngủ trưa, Ngụy Tiểu Diểu ngồi một bên im lặng đọc sách, mắt nhìn chữ mà trong đầu chỉ nghĩ chuyện đâu đâu.

Chuyện đâu đâu nào có thể là gì khác ngoại trừ Thất vương gia chứ. Tâm tư biến chuyển không ngừng, lúc thế này lúc thế khác chẳng có gì rõ ràng cả.

Đang nghĩ đến người nọ thì người nọ đã xông thẳng vào không cần thông báo, túm được y liền hỏi ngay – “Thế ngươi có đi không hay ở lại?”

Ngụy Tiểu Diểu hoảng hốt vội ngăn hắn lại – “Vương gia xin nhỏ tiếng một chút, Lý đại nhân còn đang ngủ.”

“Ta hỏi ngươi đi hay ở lại?” – Tống Vĩ vẫn không buồn nhỏ tiếng, mặc xác người kia đang ngủ hay không ngủ.

“Tiểu Diểu, là ai vậy?” – Lễ bộ Thị lang mơ màng hỏi.

“Lý đại nhân…”

Tống Vĩ đã chịu đựng con kỳ đà Lý Tùng Thanh đủ rồi nên chỉ một mực giữ chặt tay Ngụy Tiểu Diểu, không cho y có cơ hội trốn về bên cạnh chỗ dựa là đức ngài Thị lang nữa, hai mắt sáng quắc lên nhìn y.

“Tiểu Diểu, Vương gia hỏi thì ngươi cứ trả lời đi, không cần bận tâm đến ta.” – nói rồi liền ngồi dậy ngáp một cái.

Tống Vĩ vẫn không chớp mắt, chỉ nhìn y chằm chằm.

Ngụy Tiểu Diểu trầm ngâm một chặp rồi hạ quyết tâm – “Vương gia, đêm nay tiểu nhân có thể đến viện của ngài thưa chuyện không?”

Tống Vĩ hơi sửng sốt, sau đó trả lời – “Đương nhiên là có thể.”

“Vậy thỉnh Vương gia đêm nay chờ tiểu nhân.”

“Được.”

Việc này có phải gọi là tiên hạ thủ vi cường không? Ngay cả Lễ bộ Thị lang cũng bất ngờ, hai mắt bình thường vẫn nhập nhèm nay phải mở lớn. Y sớm đã biết Ngụy Tiểu Diểu lúc thường thì ôn hòa nhã nhặn nhưng thật chất không phải dạng nhu nhược đơn giản, chỉ có điều y không nghĩ Ngụy Tiểu Diểu còn có thể ra một chiêu hồi mã thương thế này.

Đợi Tống Vĩ đi rồi thì Lễ bộ Thị lang mới lên tiếng nổi – “Tiểu Diểu, đừng bảo ngươi dự định hiến thân nhé.”

“Dù tiểu nhân có hiến thân thì cũng muốn Vương gia không chê bai mình.”

Lễ bộ Thị lang không ngờ Ngụy Tiểu Diểu lại thẳng thắn thừa nhận nên hơi giật mình – “Hắn mừng còn không kịp nữa là, sao lại chê bai ngươi.”

Phải thế không? Ngụy Tiểu Diểu cười nhạt nghĩ thầm chỉ mong là thế.

“Ta nói với ngươi này, trước khi làm chuyện đó nhớ bảo Vương gia chuẩn bị cho ngươi kỹ càng đã, kẻo không sẽ đau lắm.” – Lễ bộ Thị lang chẳng thèm ngượng ngùng mà lôi kéo người nói xem chuyện long dương cần chú ý những gì, thẳng thắn truyền đạt hết kinh nghiệm của mình. Dù sao những khi y và Hoàng đế vui vẻ bên nhau thì Ngụy Tiểu Diểu luôn ở sát bên, nghe và thấy cũng không ít rồi, còn gì không thể nói đâu.

Hây dà, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, so với nghe chuyện của dân chúng thì nghe chuyện này vẫn thú vị hơn. Huống hồ chi y nhìn ra được tuy Ngụy Tiểu Diểu cố tránh né nhưng trong lòng đã thích Thất vương gia rồi, chẳng những thế mà còn rất rất thích nữa. Thỉnh thoảng trong mắt Ngụy Tiểu Diểu lại ánh lên thứ tình yêu sâu đậm đến chết người, chẳng kém gì Thất vương gia cả.

Nếu hai người đã có tình cảm với nhau thì sao không mau mau đưa vào động phòng để chuyện tốt được thành, mắc mớ gì cứ phải lôi qua kéo lại khiến những người đứng ngoài như y cảm thấy thật chẳng thể hiểu nổi.

Thật ra mấy việc này chỉ e Ngụy Tiểu Diểu còn hiểu biết hơn Lễ bộ Thị lang nhiều. Năm đó lúc Hoàng đế vời Lễ bộ Thị lang đến Thính Hạ lâu lần đầu tiên thì y đã hỏi ngài có cần áp dụng quy củ của hậu cung hay không.

Trước lúc nam sủng hầu hạ hoàng đế cần cạo sạch lông trên người, sau đó tẩy rửa thật sạch sẽ mặt phía sau, cuối cùng dùng ngọc cụ khuếch trương huyệt khẩu sẵn sàng, thậm chí lúc hầu hạ cần dùng tư thế nào, phải lấy lòng thế nào đều có quy củ cả.

Nhưng Hoàng đế nói toàn bộ miễn hết mà trực tiếp chạy đến chỗ Lễ bộ Thị lang, ngay cả những việc tẩy rửa sau đấy đều tự mình làm lấy, chẳng cho phép bất kỳ kẻ dưới nào nhúng tay vào.

Nay chính mình nên áp dụng quy củ hay có thể được giống như Lý đại nhân? Ngụy Tiểu Diểu nghĩ đến đó thì trong lòng chợt thấy đắng nghét. Y chỉ là một tên hoạn quan, sao dám đòi hỏi ngang hàng với người trong lòng của Hoàng đế bệ hạ chứ.

“Sau khi xong việc nhớ nhắc Vương gia giúp ngươi làm sạch mặt sau, bằng không sẽ ốm mất.” – Lý đại nhân vẫn còn thao thao bất tuyệt, xem y như đệ đệ nhà mình mà chỉ bảo.

Ngụy Tiểu Diểu im lặng lắng nghe, không hề cảm thấy mất mặt hay mất hứng gì, hiền lành đến mức Lý Tùng Thanh phải cảm thán chắc kiếp trước lão Thất nhà họ Tống tu hành cẩn thận lắm nên kiếp này mới gặp được một người thế này.

Bỗng nhiên y nhớ đến một câu cũ rích trong mấy quyển tiểu thuyết diễm tình, cái gì mà chỉ nguyện lòng quân tựa lòng ta, đừng phụ ý tình tương tư, rồi cái gì mà chỉ cầu được mãi mãi, hết mực tốt đẹp.

Lý Tùng Thanh tận đáy lòng thật sự mong mỏi hai người tâm ý tương thông, thiên trường địa cửu.

Thế gian lại thêm một việc vui, đáng mừng đáng mừng.

——————————–

Tống Vĩ dùng cơm chiều và tắm rửa sạch sẽ xong liền ngoan ngoãn ngồi trong viện chờ người đến, còn sai kẻ dưới chuẩn bị một bình rượu và hai cái chén.

Lòng hắn vừa mong ngóng vừa hưng phấn, nhưng những xúc cảm đó không biểu lộ trên mặt mà chỉ thấy mỗi hai mắt lấp lánh sáng thôi.

Tối nay trăng tròn viên mãn, ánh trăng mênh mang trải dài như tưới nước lên mặt đất, dưới trăng sáng hoa xuân đua nhau hé mình, đúng là một cảnh sum vầy ấm cúng.

Chừng đến khi trăng khuất một nửa thì Ngụy Tiểu Diểu đạp lên ánh trăng mà đến, vừa vào phòng đã cung kính hành lễ – “Tiểu nhân để Vương gia đợi lâu, mong Vương gia thứ lỗi.”

Y không mặc quan phục mà chỉ khoác một thân thường phục thanh nhã, cùng một động tác quen thuộc mà lại có cảm giác khoáng đạt tự nhiên không giống với lúc thường. Kẻ có diện mạo tuấn tú ôn nhuận như ngọc này từ nhỏ đã lăn lộn trong chốn quan trường hậu cung mà lại không vướng phải thói hư tật xấu của bọn quan lại.

Tống Vĩ thấy tóc y vẫn còn hơi ẩm nên chưa búi lên mà chỉ tùy ý dùng dây buộc lại phía sau, gò má trắng trẻo mềm mại, trên người thoang thoảng hương mai thanh nhã thì chợt hiểu y cũng đã tắm rửa rồi mới đến đây. Nghĩ đến đó thì tim hắn lại dồn dập, hai mắt càng sáng hơn, thân dưới cũng nổi lên cảm giác khô nóng. Hắn nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Tiểu Diểu thế này thì chẳng những tim đập thình thịch mà dục vọng cũng trỗi dậy.

“Ngồi đi!”

“Dạ!”

“Là Nữ Nhi Hồng hai mươi bốn năm.” – Tống Vĩ rót đầy chén và đẩy về phía y.

“Tạ Vương gia ban thưởng rượu.” – Ngụy Tiểu Diểu vâng lời nâng chén lên, không phản kháng khước từ gì cả. Đêm nay hiển nhiên không phù hợp để nói những lời trái với lòng mình.

Nữ Nhi Hồng hai mươi bốn năm à… Y năm nay hai mươi bốn tuổi, dù không còn nhỏ nhưng dung mạo so ra thì trẻ hơn người bình thường, trông chỉ như mới mười bảy mười tám tuổi thôi. Hoạn quan không thể để râu như nam nhân bình thường mà giọng nói cũng có phần giống nữ nhân, chẳng trách có người bảo bọn họ là thứ quái vật bất nam bất nữ.

Ngụy Tiểu Diểu bỗng cảm thấy hương rượu Nữ Nhi Hồng trong chén tỏa ra nồng đượm, càng uống càng cay xè chẳng có mỹ vị gì cả.

Hai người lặng lẽ đối ẩm, Tống Vĩ cũng không vội vàng thúc giục mà kiên nhẫn đợi.

Hắn cố tình chọn Nữ Nhi Hồng hai mươi bốn năm là muốn ám chỉ đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của họ, bởi vậy càng uống càng thấy ngọt, vị rượu và nỗi lòng của hắn thật sự vô cùng giống nhau.

[9: Chi tiết này xuất phát từ sự tích tên của hoàng tửu Thiệu Hưng. Người Thiệu Hưng có phong tục là khi sinh được con gái, vào dịp đầy tháng của đứa bé thì người mẹ sẽ đích thân đi ủ một vò rượu đựng vào hũ gốm có chạm trổ hình hoa sau đó chôn xuống đất. Đến khi đứa bé lớn lên và đi lấy chồng thì sẽ đào lên khoản đãi khách khứa hoặc cho con làm của hồi môn. Vì thế loại rượu này còn có một cái tên khác là Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng.Trong truyện thì năm nay Ngụy Tiểu Diểu hai mươi bốn tuổi, Tống Vĩ dùng một vò rượu Nữ Nhi Hồng đã ủ hai mươi bốn năm nhằm biểu thị tâm ý đây là đêm đầu tiên Tiểu Diểu được gả cho mình, là đêm động phòng hoa chúc của hai người, dùng vò rượu hai mươi bốn năm thay cho rượu giao bôi.]

Ngụy Tiểu Diểu không uống nhiều lắm, chỉ một chén thôi đã thấy hơi rượu bốc lên, lúc này mới nhìn thẳng vào Tống Vĩ, một hành động mà lúc thường chẳng bao giờ có, trong lòng có rất nhiều việc muốn nói mà không sao thốt nên lời.

Tống Vĩ là người phá vỡ sự im lặng này – “Nói đi!”

Ngụy Tiểu Diểu cảm giác mình đã say đôi ba phần rồi, bèn thu hết dũng khí nhẹ giọng hỏi – “Vương gia, ngài có muốn thân thể này không?”

“Ngươi biết rõ câu trả lời mà.”

“Vương gia, ngài đã muốn thì tiểu nhân dâng cho ngài.” – y tạm dừng rồi lại nói tiếp – “Nhưng chỉ một đêm nay thôi, sau đó ……… thỉnh Vương gia buông tha cho tiểu nhân, được không?”

“Ngươi cam tâm tình nguyện?” – ánh mắt Tống Vĩ chợt trở nên hung ác, toàn bộ mong chờ lẫn hưng phấn ban nãy đều hóa thành lửa giận. Ngụy Tiểu Diểu luôn rất biết cách trong một khoảnh khắc khiêu khích hắn, cả lửa dục lẫn lửa giận.

“Tiểu nhân cam tâm tình nguyện.”

“Ta không cần cái loại cam tâm tình nguyện này của ngươi. Ngươi biết rất rõ cái ta cần là tất cả của ngươi, là cả một đời của ngươi.”

“Thứ tiểu nhân có thể cho Vương gia chỉ có tấm thân đê tiện này. Một đêm ơn trạch đã là phúc phận cả đời của tiểu nhân, không dám cầu gì hơn, mong Vương gia thành toàn.” – Ngụy Tiểu Diểu trưng ra vẻ mặt nhún nhường dễ bảo, bình tĩnh khó ngờ.

Phần Tống Vĩ lại tái mét mặt mày, gân xanh trên trán nổi rõ, ngữ giọng lạnh thấu xương – “Dùng một đêm đổi lấy một đời? Ngươi dám dùng thân thể của mình đến đây đàm phán với bổn vương ư? Ngươi đã tự hạ thấp chính mình như thế thì sao bổn vương còn phải quý trọng ngươi chứ?”

“Tiểu nhân thật sự không đáng để Vương gia…”

“Câm miệng đi!”

Tống Vĩ sắp tức chết rồi.

Hắn đột ngột túm lấy tay Ngụy Tiểu Diểu, giận dữ kéo y vào bên trong, vung tay một cái ném thẳng lên giường.

Ngụy Tiểu Diểu bị lôi đi một mạch, vừa nhận ra đã ngã dúi lên giường đến choáng váng mặt mày. Y chưa kịp hoàn hồn thì y phục trên người đã bị Tống Vĩ xé rách. Lúc đến đây y chỉ mặc trung y và áo ngoài chứ không mặc tiết khố, vì vậy hiện giờ gần như toàn bộ thân thể y đã lộ hết ra rồi.

Ngụy Tiểu Diểu hoảng hốt muốn che thân thể mình lại, hai tay theo bản năng đưa xuống vị trí bên dưới để giấu đi nơi kiêng kỵ nhất của các thái giám.

“Bổn vương thật sự muốn nhìn xem thân thể ngươi ti tiện đến mức nào.” – Tống Vĩ xuất ra một chưởng chặn tay y lại rồi kéo lên trên đỉnh đầu, tay kia tập kích thẳng vào nơi ấy.

Ngụy Tiểu Diểu không kháng cự mà để mặc hắn làm theo ý mình.

Lúc Tống Vĩ chạm đến nơi ấy thì sắc mặt đã không còn có thể dùng hai chữ khó coi để diễn tả nữa rồi. Nhưng hắn lại bật cười buông tay y ra, giọng nói lại lạnh đi vài phần nữa – “Ngươi đã mang toàn bộ quy củ của hậu cung dùng hết lên người mình rồi, bổn vương cũng chỉ đành thành toàn cho ngươi thôi. Nên làm sao thì chắc ngươi rõ hơn bất kỳ ai đúng không?”

Ngụy Tiểu Diểu khựng lại, cố áp chế nỗi thẹn thùng cùng cảm giác nhục nhã xuống, mang toàn bộ y phục rách rưới trên người cởi xuống, một thân trần trụi nằm xuống, sau đó dùng tay nắm chặt lấy hai bên đầu gối, chậm rãi tách hai chân ra đến mức cực hạn.

Khi hai chân dạng ra cũng là lúc chiếc mông nâng lên cao, toàn bộ mặt sau của y bày ra trước mắt Tống Vĩ, trong huyệt khẩu rõ rành rành có một viên trân châu màu trắng nằm giữa những nếp nhăn màu hồng phấn, phảng phất hệt như những cánh hoa xếp chung quanh đài nhị vậy. Thật là một cảnh tượng *** mỹ đến không nói nên lời.

Tống Vĩ sa sầm mặt mày, hô hấp cũng nặng nhọc hơn, chợt nghe thấy tiếng hắn ra lệnh – “Lấy ra!”

Đầu ngón tay trắng bệch của Ngụy Tiểu Diểu đưa xuống phía dưới chạm lấy viên trân châu, từ từ rút thanh bạch ngọc đang cắm bên trong ra, phần thanh ngọc tiếp giáp với viên trân châu trông có vẻ tinh xảo, càng lộ ra ngoài thì càng thô to, huyệt khẩu của y cũng càng xanh càng lớn.

Ngụy Tiểu Diểu nghiến chặt răng cố nén cảm giác đau đớn bên dưới, mãi đến khi vật ấy được rút hẳn ra thì mới thở hắt một hơi.

Tống Vĩ nhìn thấy rõ hình dạng vật ấy, ở giữa thô to hai bên tinh xảo, mỗi bên còn được khảm một viên trân châu. Lúc thường nếu vô tình thấy ở nơi khác còn không biết có tác dụng gì, hóa ra là để dùng vào việc này đây.

Ngụy Tiểu Diểu đặt vật ấy xuống rồi dùng tay đỡ đầu gối như cũ, duy trì tư thế mở rộng hai chân, mông nâng cao đúng theo tiêu chuẩn lúc hầu hạ, không phải là người tình mà chỉ là một món đồ chơi tùy ý thưởng ngoạn.

Giờ phút này y không thể tự xem mình là một con người, y chỉ là một công cụ tiết dục, một thứ hèn hạ thấp kém, dù cho chủ tử đùa bỡn thế nào thì y cũng không được phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Tầm mắt Tống Vĩ lần nữa rơi xuống ngay chỗ huyệt khẩu. Tướng mạo Ngụy Tiểu Diểu vốn thanh tú, nơi đóa hoa ấy lại mềm mại sạch sẽ, xương chậu và tinh hoàn trơn nhẵn, phía trên rũ xuống một vật nhỏ xíu hơi nhợt nhạt màu da, xung quanh không có một sợi lông nào khiến y trông như một nam hài chưa phát dục, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Ngụy Tiểu Diểu biết Tống Vĩ đang nhìn thân thể mình, những mong hắn sẽ cảm thấy ghê tởm mà buông tha. Nghĩ thế y càng mạnh tay hơn, bắp đùi cũng vì thế mà càng đau đớn hơn.

Tống Vĩ chọc một ngón tay vào nơi ấy, bên trong vừa ấm áp vừa mềm mại hệt như một chiếc miệng nhỏ nhắn vậy.

Cả người Ngụy Tiểu Diểu run rẩy rồi cứng đờ. Y hít sâu một hơi cố thả lỏng để mặc Tống Vĩ muốn cắm cái gì thì cắm, cho dù là một thanh đao thì y cũng phải cam tâm tiếp nhận.

Cảm giác những thớ thịt bên trong đang bao bọc ngón tay hơi mấp máy khiến Tống Vĩ khô nóng cả người. Nơi ấy như đang khiêu khích tay hắn hãy đâm vào sâu hơn nữa đi.

Đây là nơi mà hắn ngày muốn đêm nghĩ, lý trí hắn sau cùng cũng tan thành tro bụi bèn rút tay ra và vén vạt áo lên, nâng vật ấy đâm thẳng vào không chút do dự.

“Á!” – trong phút chốc sự đau đớn xâm chiếm lấy Ngụy Tiểu Diểu khiến y phải kêu lên thành tiếng, cơ thể cứng ngắt càng làm cho tràng bích bên trong siết chặt vật thể kia hơn.

“Thả lỏng!” – Tống Vĩ lạnh lùng bảo.

Ngụy Tiểu Diểu hít sâu một hơi rồi cố thả lỏng hết sức. Trước đó y đã chuẩn bị đủ mọi đàng thế mà khi bị vật kia đâm vào vẫn làm cho y không thể thích ứng. Y có cảm giác mình bị một chiếc chày to giã mạnh vào, tưởng chừng như trong nháy mắt có thể mất mạng.

Tống Vĩ tạm dừng động tác, chậm rãi đợi đến khi y thích ứng được, mặt mày vẫn lạnh lùng nhìn y, vừa nhìn thì lòng đã mềm. Dù lửa giận vẫn còn nhưng hắn cũng không muốn làm người này bị thương.

Nói thế nào thì cũng là bảo bối hắn trân trọng nhiều năm qua, làm sao có thể thật sự bắt y chịu đau chịu khổ chứ.

Bổn vương quả nhiên chỉ là một con hổ giấy. Tống Vĩ đã cười nhạo chính mình như thế, lòng thầm tính toán có nên khôi phục cách cư xử ôn nhu như lúc thường không. Nhưng rồi hắn vẫn lạnh mặt quyết tâm cho Ngụy Tiểu Diểu một bài học, để y hiểu được cảm giác bị người khác hạ nhục là thế nào.

Vốn dĩ hắn muốn có một đêm tình nồng ý đượm, hòa hợp gắn bó, hiện giờ lại hóa ra cảnh ngươi không tình ta không nguyện. Điều này khiến Tống Vĩ lại bừng lửa giận, lòng hắn đối với Ngụy Tiểu Diểu vừa yêu vừa giận, chỉ muốn xé xác y ăn sạch vào bụng luôn cho rồi.

Nghĩ thế nên Tống Vĩ không thèm để ý Ngụy Tiểu Diểu đau ra sao mà tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, dần xâm nhập sâu hơn.

Ngụy Tiểu Diểu bởi vì đau mà không tránh khỏi một phen run rẩy, cảm giác bị xâm nhập này quá mức rõ ràng, mọi giác quan như tập trung hết về một nơi, hệt như thân thể mình chỉ còn duy nhất nơi ấy, mà nơi ấy thì đang bao lấy vật thể của người kia.

Lúc vật kia tiến vào đến nơi sâu nhất thì y hy vọng nó đừng cử động, chỉ cần dừng lại ở đó là đủ, nhưng y cũng mong nó hãy cử động, tràng bích dường như đã cảm nhận được một sự ma sát nho nhỏ nào đó rồi.

Thứ cảm giác này quá mức xa lạ, tê dại xen lẫn đau đớn, không biết là thoải mái hay là khó chịu nữa.

Nhưng chắc chắc là không thể ngừng nỗi ham muốn lại được.

Cảm giác ham muốn này khiến y cảm thấy vô cùng hổ thẹn nên cật lực áp chế, nỗ lực bảo trì tư thế hiện tại. Nếu chưa được sự cho phép thì nam sủng không được chạm vào cơ thể chủ nhân, bởi vậy y chỉ có thể chạm vào Tống Vĩ ngay tại nơi sít sao kia. Y muốn bảo Tống Vĩ hãy cử động nhưng y chỉ có thể cắn chặt môi, ngay cả rên rỉ cũng chẳng dám.

Tống Vĩ dừng lại, cảm nhận thứ cảm giác bị vây chặt một cách tỉ mỉ, thân thể cũng dần dần đạt đến cơn khoái cảm, trong lòng mừng rỡ như điên. Cuối cùng hắn cũng đã chạm được vào bên trong của Ngụy Tiểu Diểu, giữ chặt được người mà mình đã khao khát bằng ấy năm.

Hắn muốn dùng đôi tay mình vuốt ve thân thể người bên dưới, muốn dùng đầu ngón tay vân vê hai điểm nhỏ trước ngực y, muốn cúi người hôn lên đôi môi y, muốn quyện chặt lấy đầu lưỡi y. Nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn. Hiện giờ chỉ cần Ngụy Tiểu Diểu cử động nhẹ một chút thôi thì hắn cũng sẽ phun trào mọi thứ.

Mãi đến khi bình ổn lại tâm trạng phần nào thì hắn mới rút ra, rút ra hoàn toàn nhưng vẫn đặt đỉnh đầu ngay cửa mình y, nhẹ nhàng cọ xát chứ không tiến vào nữa.

Tay chân Ngụy Tiểu Diểu bất chợt run rẩy, huyệt khẩu co rút như muốn vật kia đâm thẳng vào nhưng vì nó quá lớn nên không sao vào được.

Y cảm thấy rất đau, hình như là đã bị thương rồi nhưng tận sâu bên trong y vẫn tồn tại mãnh liệt một thứ hy vọng được lấp đầy, cho dù bị xé nát, cho dù bị phá hủy đến tan tành cũng không sao, y tình nguyện đổ máu cho đến chết.

Y đột nhiên nhớ đến một nội thị bị ba thị vệ cưỡng bức đến chết, có phải hay không người ấy cũng cảm nhận thứ cảm giác bức bách điên cuồng này, để rồi sau đó ôm theo sự đau đớn lẫn khoái lạc cực hạn mà về nơi hoàng tuyền?

“Vương gia…” – cuối cùng y cũng không nén được phải bật lên thành tiếng.

“Im đi, không được phép lên tiếng!” – Tống Vĩ quát khẽ. Ngữ giọng mềm mại như tơ kia làm hắn suýt chút nữa đã tiết ra. Hắn bực tức lại thẳng lưng tiến thẳng vào lần nữa.

Lần này sự đau đớn lại thêm phần kịch liệt, Ngụy Tiểu Diểu sống chết cắn chặt môi, nuốt hết những tiếng rên rỉ nỉ non chực chờ nơi khóe miệng trở lại vào trong.

Mơ hồ đâu đây có mùi vị dịch thể lẫn trong hương mai hoa trên người y, máu tí tách rơi xuống ngay tại bên dưới kết thành một mảng trên đệm giường giống hệt một bông hoa nhỏ diễm lệ, sau đó dần bung nở thành một đóa mẫu đơn đỏ rực.

Tống Vĩ ngửi thấy mùi máu cùng lúc với cảm giác ẩm ướt bèn chậm rãi rút ra, nhìn lại mới thấy quả nhiên huyệt khẩu của Ngụy Tiểu Diểu bị thương rồi. Máu từ từ chảy ra đỏ sẫm một mảng.

Cứ như máu của xử nữ vậy.

Ánh mắt của Tống Vĩ hơi trầm xuống, sau đó hắn cúi người vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vết thương, ngăn máu thôi chảy ra.

Đối với hắn mà nói thì đây chính máu đêm đầu tiên của Ngụy Tiểu Diểu, so với Nữ Nhi Hồng thì càng ngọt ngào, càng say đắm hơn gấp bội.

Hành động này của Tống Vĩ làm cho Ngụy Tiểu Diểu ngẩn ra vì khiếp hãi.

“Vương gia, đừng làm như thế.” – y thất thanh kêu lên, kích động muốn đẩy Tống Vĩ ra xa nơi ấy nhưng lại không dám mạnh tay, chỉ đành dùng tay giữ chặt đầu hắn lại – “Bẩn lắm, Vương gia!”

“Là ngươi bẩn hay là ta bẩn?” – Tống Vĩ khàn giọng hỏi lại.

“Đương nhiên là ta…” – Ngụy Tiểu Diểu lần đầu tiên tự xưng ta trước mặt Tống Vĩ, cũng chỉ bởi tình cảnh mới rồi khiến y thẹn thùng không sao tả xiết.

“Nếu ngươi mà bẩn thì ta đây so ra còn bẩn hơn nhiều. Ta với ngươi chẳng có ai sạch sẽ hơn ai cả.” – Tống Vĩ ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt y – “Tiểu Diểu, nhìn ta đi!”

Lúc này Ngụy Tiểu Diểu ngoan ngoãn ngước lên nhìn hắn trong nỗi sợ hãi, đáy mắt ầng ậng hơi nước giấu không được vẻ kinh hoàng.

“Tiểu Diểu, ta thích ngươi, thích một người tên Ngụy Tiểu Diểu, không phải thích một tên nô tài cứ tự xưng tiểu nhân.” –Tống Vĩ nói với vẻ mặt không có chút tàn khốc nào như mới rồi, giọng điệu cũng hòa hoãn dịu dàng như lúc thường.

Nước mắt của Ngụy Tiểu Diểu lại dày thêm, chỉ cần chớp mắt sẽ chực trào ra nên y cố sức mở mắt thật to để nhìn Tống Vĩ, lại không dám nói tiếng nào. Y sợ chỉ cần mở miệng thì mình sẽ khóc mất thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mà lại tỏ ra quật cường của Ngụy Tiểu Diểu thì bao nhiêu lửa giận của Tống Vĩ cũng bị những giọt nước trong khóe mắt y dập sạch sẽ.

Oan gia, y đúng là oan gia từ kiếp trước đến đòi nợ hắn.

Cứ như thế đã vài lần rồi, dù không phải là chán ghét nhưng quả là có phần lực bất tòng tâm. Dù có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không thể giận Ngụy Tiểu Diểu được, hắn còn đang nghĩ mình có nên đổi thủ đoạn khác không.

Trong đầu Tống Vĩ thầm nghĩ đến trăm phương ngàn kế mà không khỏi cười khổ. Quản lý phiên quốc lẫn mang binh đánh giặc cũng chẳng mệt đến thế này. Quả nhiên thu phục Ngụy Tiểu Diểu là chuyện khó khăn nhất trên đời.

Hắn vừa nghĩ vừa vươn tay mở một ngăn tủ ở đầu giường lấy ra một bình sứ men xanh, mở nắp rồi quay lại chỗ hai chân y, quệt lấy một ít cao dịch trắng xoa lên vết thương.

Là cao chiết xuất từ Thiên Sơn tuyết liên phối cùng nhiều loại dược liệu quý khác, có tác dụng cầm máu giảm đau giúp mau lành vết thương, là thứ thuốc quý chỉ được dùng trong hoàng thất. Ngày trước Ngụy Tiểu Diểu đã từng thấy Hoàng đế bệ hạ dùng cho Lý đại nhân…

“Vương gia, ta không đau, ngài đừng lãng phí.” – Ngụy Tiểu Diểu vội vàng ngăn lại, tự thấy bản thân không đủ tư cách dùng loại thuốc này.

“Nói dối!” – Tống Vĩ cong tay đẩy vào, bên trong lẫn bên ngoài đều bị thương thì sao có thể không đau. Hắn thầm tự trách bản thân quá xúc động đã làm người này bị thương, cuối cùng kẻ đau lòng lại là chính mình.

Ngụy Tiểu Diểu vội cắn chặt môi, nơi đó đặc biệt mẫn cảm với dị vật, vừa chạm vào đã co rút như muốn đẩy vật ấy ra.

“Thả lỏng đi, đừng căng cứng cả người như thế.”

“…” – thoáng chốc mặt mày Ngụy Tiểu Diểu đỏ lựng cả lên, thẹn không để đâu cho hết.

Tống Vĩ lẳng lặng giúp y thoa thuốc xong cũng không sợ lãng phí mà mang số còn lại thoa hết một vòng quanh hậu đình y, ngón tay cũng nhờ thế mà ra vào dễ hơn.

Tống Vĩ là người cao lớn, tay to như chiếc quạt, ngón tay cũng lớn hơn người thường, một ngón tính ra còn bằng cả hai ngón của Ngụy Tiểu Diểu. Ngụy Tiểu Diểu cảm giác tay hắn mỗi lúc một sâu hơn, ngay cả những chỗ không bị thương bên trong cũng đã ướt át cao dịch rồi.

“… Vương gia, đủ rồi.”

“Còn đau hay không?”

“Đỡ nhiều rồi.”

Tống Vĩ thấy vết thương không chảy máu nữa bèn rút tay ra dù lòng chẳng hề muốn. Nơi đó vừa ấm lại vừa mềm, tuyệt vời không thể tả.

Hắn rất muốn lại có thể tiến vào lần nữa nhưng nay người đã bị thương, nếu còn tiếp tục thì khác gì cầm thú. Huống chi máu của người kia đổ xuống thì lòng hắn đau như dao cắt, so với những cảnh đổ máu trên chiến trường còn khó chịu bội phần.

Hương dược quyện chặt hương mai hoa, không khí cũng dịu đi, tràn ngập nơi đây là thứ tình cảm không nói nên lời. Hai người lúc này không còn một bên ấm ức hiến mình bên kia nổi trận lôi đình nữa, song phương bình tĩnh ở cạnh nhau.

Ngụy Tiểu Diểu nghĩ tới nghĩ lui mấy bận, cuối cùng thu hết dũng khí nhỏ giọng hỏi – “Vương gia… ta có thể ôm ngài được không?”

Tống Vĩ hẵng còn giận nên không nói gì, nhưng khi chạm đến ánh mắt ảm đạm của người kia liền kéo tay y đặt lên vai mình, sau đó tiến đến gần hơn để y có thể dễ dàng níu lấy.

Ngụy Tiểu Diểu vừa kinh ngạc vừa sung sướng, nhẹ nhàng ôm chặt lấy bờ vai vững chãi kia, đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt một cách ngưỡng mộ, tâm tình nhộn nhạo, kềm không được lại hỏi – “Vương gia… ngài hôn ta được không?”

Tống Vĩ hơi khựng lại, sau lại nâng mặt y lên, nụ hôn như gió rền mưa dữ đổ tràn xuống tựa chừng muốn xé nát môi y lẫn cắn đứt lưỡi y vậy.

Ngụy Tiểu Diểu bị hôn đến mờ mịt cả đầu óc, thở cũng không xong, mặt mày đỏ ửng mà trong lòng như có nước lũ dâng trào, cuồn cuộn như sóng biển xô bờ.

Một lần như thế này cũng đủ để cả đời phải tưởng niệm rồi.

“Vương gia… mau tiến vào đi… ta muốn có ngài…”

Một lời mời hấp dẫn như thế thì đời này ai có thể chối từ đây?

Lúc Tống Vĩ cởi sạch y phục, một thân để trần áp sát vào thì y thật sự bật khóc. Mặc dù thân thể không có nhiều khoái cảm lắm, lại vẫn đau đớn như trước nhưng tâm tình thì lại mừng vui như muốn nổ tung.

Giờ khắc này y thật sự cảm thấy bản thân đã sở hữu được nam nhân phía trên, mà hắn cũng đã sở hữu được mình.

Bọn họ sở hữu lẫn nhau, da thịt kề cận, máu hòa làm một.

Cuối cùng y đã hiểu hết những lời mà Ngụy Nhược Thảo nói, dù thân thể đau đến thế nào thì lòng vẫn sung sướng đến chết.

“Tiểu Diểu… Tiểu Diểu… Tiểu Diểu…” – Tống Vĩ day nhẹ tai y, không ngừng gọi tên y, nhẹ nhàng đẩy đưa, tận lực để y không cảm thấy quá đau đớn.

Ngụy Tiểu Diểu ngoan ngoãn tiếp nhận, cả người lẫn tâm đều trầm mê. Không biết có phải y đã bị ảo giác rồi hay không mà sau khi cọ xát một hồi thì chỗ đó cũng không còn đau nữa, thậm chí còn sinh ra một thứ thoải mái khác thường, nội bích tê dại, thắt lưng và tay chân đều mềm nhũn cả.

“Có đau không?” – Tống Vĩ dịu dàng hỏi.

“Không đau lắm…” – Ngụy Tiểu Diểu quay sang nói nhỏ bên tai hắn – “Vương gia, nhanh một chút được không…”

Tống Vĩ nhướng mày đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn cố tự kềm chế.

“Ư…” – Ngụy Tiểu Diểu bật phát tiếng rên rỉ, sự tê dại mỏng manh như một dòng điện chạy qua người y, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh, trống ngực đánh dồn không thôi.

“Có phải lại đau rồi không?” – Tống Vĩ vừa hôn y vừa hỏi. Hắn bị tiếng rên kia làm cho giật thót, sợ là mình lại làm bị thương y.

“Không đau, chỉ là hơi kỳ quái một chút…” – Ngụy Tiểu Diểu nhắm mắt lại cố diễn tả cảm giác trong cơ thể mình. Ngoại trừ đau đớn còn có hơi khó chịu, tê dại, bủn rủn, mỗi thứ một chút, như có gì đang gặm cắn vậy.

“Có phải là thoải mái không?”

“Không… không biết nữa…”

“Thế này thì sao?”

“Ừm… mạnh một chút… Á…. Vương gia, ngài chậm chút đi……… A…. a…”

Dòng điện tê dại kia hình như đã nhanh hơn, như một gợn sóng bắt đầu lan tỏa, dần dần đẩy lùi hết những thứ cảm giác khác. Y thật sự hy vọng dòng điện này có thể mạnh thêm một chút, nhiều thêm một chút.

Thân thể y càng lúc càng nóng như thiêu như đốt, cả người thấm đẫm mồ hôi.

Tống Vĩ cũng hệt như thế, hai tay ôm riết lấy Ngụy Tiểu Diểu để cả hai dính sát vào nhau.

“Vương gia… vương gia….” – sự cọ xát da thịt khiến Ngụy Tiểu Diểu càng thêm ngây ngất. Ý thức mỗi lúc mỗi bay cao, dường như đã bay khỏi chín tầng mây và nảy sinh một cảm giác choáng váng khó tả.

Khoái cảm càng trở nên mãnh liệt hơn, bản thân Tống Vĩ cũng không thể khống chế được nữa, vật ấy của hắn thư sướng như ngâm trong ôn tuyền, đỉnh đầu được tràng bích bên trong bao chặt lấy. Hắn cũng quyết định bỏ qua lý trí, thẳng lưng đâm vào, càng lúc càng mạnh.

“Tiểu Diểu… Tiểu Diểu… ta thích ngươi…”

“Vương gia… ta cũng… a… a…”

Mồ hôi tí tách từng giọt, thần hồn điên đảo.

Tống Vĩ cố hết sức bình sinh xỏ xuyên người bên dưới mình, sau một hồi ra sức đẩy đưa liền gầm nhẹ như dã thú, nhấn vào đến chỗ sâu nhất và xuất tinh, tất thảy luồng dịch nóng rẫy đó phun thẳng vào bên trong cơ thể Ngụy Tiểu Diểu.

Trong nháy mắt Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy hơi thở của mình ngừng lai, đầu óc trống rỗng một mảnh.

–o0o–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.