Editor: Sakura Trang
Ánh sáng...
Ánh mắt mơ hồ không rõ, thân thể vô cùng mệt mỏi cũng khiến cho Vi Sinh Lan không thể tự hỏi càng nhiều, chỉ biết nàng còn sống.
“Chủ tử?” Nhận thấy được Vi Sinh Lan đột nhiên thở dồn dập, nữ tử đang quỳ trên mặt đất báo cáo công việc không nhịn được hỏi. Ngẩng đầu đã thấy người đang ngồi ngay ngắn bên trên hình như đang chịu đựng cái gì thống khổ, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi nhuộm ướt thái dương, thân thể cứng đờ vẫn không nhúc nhích.
Đối mặt với tình huống đột phát không có nguyên nhân nào này, trong phúc chốc nữ tử hoảng hồn. Tất nhiên nàng không thể biết trong nháy mắt, cổ thân thể này đã xảy ra một chuyện thật là thay đổi một linh hồn.
Tia sáng trước mắt yếu dần, mặc dù Vi Sinh Lan cố gắng chống đỡ, thân thể vẫn dần dần thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Khoảng cách thân thể mất đi ý thức ngã xuống, còn chưa cảm thụ được đau đớn do ngã xuống đất, đã lần thứ hai chìm vào trong một mảnh bóng tối kia
...
...
Lần nữa Vi Sinh Lan tỉnh dậy thì, phát hiện mình đã nằm trên giường hẹp, bày biện bên trong gian phòng coi như quen thuộc để cho nàng cảm thấy mê muội.
Đây là phòng ngủ của nàng, càng nói chính xác hơn là, đây là phòng ngủ khi nàng còn đang ở vương đô. Mặc dù rời xa hơn ba năm, nàng cũng không đến mức nhận sai nơi mình từng ở.
Lại dễ dàng lục lọi được hốc tối mà lúc trước mình đã tự tay thiết kế ở nơi đầu giường mình đang dựa, ngay cả cách bày trí vật trong hốc đều có một không hai như trong trí nhớ.
Dưới tình huống xé rách da mặt như vậy, nhị hoàng tỷ của nàng tất nhiên sẽ không để lại đường sống cho nàng. Giả dụ có người cứu nàng, lại vì sao mang nàng về nơi trung tâm quyền lực này. Lương Châu xa xôi còn không tránh khỏi, huống chi là nơi vương đô tay sai trải rộng này...
Luôn tự hỏi mãi, nhưng Vi Sinh Lan không thể nào tìm ra cách giải thích hợp lý.
Dù sao nàng cũng không còn thứ gì để mất.
Tự giễu nghĩ như vậy, Vi Sinh Lan chuẩn bị ngồi dậy. Tuy nhiên vừa mới hoạt động cơ thể, một cảm giác đau đớn giống như kim châm liền xuất hiện. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Nằm xuống cho ta, ngại chỉ có nội thương thấy thiếu nên muốn có thêm ngoại thương phải không.” Dung Cảnh bước vào cửa thăm hỏi trùng hợp thấy Vi Sinh Lan đang giày vò thân thể, vốn khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh lại càng phủ thêm một tầng sương lạnh.
Đã nói với nàng bao nhiều lần là “Tập võ tâm phải như nước”, hiện tại xem ra, sợ là cũng như gió thoảng bên tai thôi.
Vi Sinh Lan nghe giọng nói quen thuộc này thì trong chốc lát giật mình cứng đờ như điêu khắc, nhìn người trước mặt trong mắt tràn đầy không thể tin.
Điều này không có khả năng... Sao lại có thể chứ?!
“Khụ! Khụ khụ!” Tâm trạng phập phồng mạnh mẽ, đau đớn vừa mới kìm nén như tìm được nơi đột phá khó có thể nhịn thêm.
Lông mày Dung Cảnh cau lại, giơ lên tay trái nhanh như gió điểm huyệt để ngừng lại nội lực đang hỗn loạn trong cơ thể Vi Sinh Lan.
Nhìn tay đang muốn rút lại kia, Vi Sinh Lan đột nhiên nắm chặt lấy ống tay áo người trước mặt, đầu ngón tay từ từ trở nên trắng có thể thấy dùng bao nhiêu sức.
“Sư tôn.” Tiếng nói khàn khàn ngoài dự liệu, Vi Sinh Lan mở miệng mới cảm thấy một mảnh khô khốc.
Dung Cảnh liền nhìn nàng, định nói lời răn dạy nhưng khi nhìn thấy vành mắt hơi đỏ nhìn hắn không chớp mắt của Vi Sinh Lan, nhất thời không nói nên lời.
“Ừ.” Dung Cảnh nhẹ giọng đáp lại, thầm than người này từ nhỏ đã thực biết làm sao để cho hắn nhẹ dạ.
“Sư tôn...” Chỉ là nhìn người này còn bình yên vô sự đứng trước mặt nàng, Vi Sinh Lan đã nghẹn ngào ngoài trừ hai từ này ra không nói nổi từ nào khác.
Bài trừ tất cả các khả năng, cuối cùng chỉ còn lại điều cuối cùng, không nói khó tin đến mức nào, nhưng nó lại là sự thật.
Cảm xúc chân thật từ bàn tay một người mà nàng vĩnh viễn không nhận lầm nói cho nàng --- nàng sống lại, lại là sống ít nhất đến ba năm trước, tất cả còn chưa xảy ra.
Thấy khi Vi Sinh Lan khi kéo hắn biểu lộ ra sự không vừa lòng, Dung Cảm không nhịn được bật cười.
Đây chỉ có khi Vi Sinh Lan tuổi nhỏ mới có thể đơn giản biểu hiện ra, Dung Cảnh cũng đã lâu không gặp bộ dáng tự lộ ra ngoài của nàng.
“Trước không truy cứu tai họa này của con, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta sẽ quay lại thăm con.” Dung Cảnh để tránh người khác lời ra tiếng vào, sau khi xác định Vi Sinh Lan không còn đáng lo liền đẩy cửa rời đi.
Dung Cảnh vừa mới bước ra cửa phòng, tiểu đồng đứng chờ ngoài cửa liền tiến lên, sau khi cúi đầu hành lễ liền cẩn thận hỏi: “Đại nhân, dược thiện này muốn mang vào luôn không ạ?”
Ngoại trừ một ít tâm phúc của Vi Sinh Lan biết thân phận thật của Dung Cảnh, những người khác trong vương phủ đều chỉ nói đây người vương gia nhà mình tôn như khách quý.
Khách quý vừa tuổi trẻ lại là nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ dụ dỗ khiến người mơ màng, có hạ nhân ngầm cho rằng Dung Cảnh sẽ trở thành chủ tử tương lai của mình cũng không ít. Chẳng qua cho dù không phải, dựa vào thái độ của Vi Sinh Lan, bọn họ cũng không dám chậm trễ chút nào.
“Ừ, ngươi cần phải hầu hạ nàng dùng hết.” Dung Cảnh chỉ thoáng gật đầu, nói xong liền bước thẳng rời đi.
Tiểu đồng nhìn gì đó mình bưng trong tay, nhất thời có chút khó khăn. Vương gia nhà mình không thích mùi vị của thuốc, hắn làm tiểu thị bên người tất nhiên là rất rõ ràng điểm ấy.
Vào phòng sau khi để vật trong tay lên bàn, tiểu đồng bỏ nắp đậy, mùi vốn bị che giấu nhất thời tràn ngập gian phòng.
“Vân Sanh, nhanh bưng đi, để đầu bếp nấu một phần khác.” Vẻ mặt Vi Sinh Lan thay đổi, rõ ràng là ngửi thấy mùi nồng nặc này.
Mặt Vân Sanh mang theo nụ cười, cũng không có dừng động tác bày cơm trong tay: “Chủ tử, đây là Dung công tử căn dặn đầu bếp là đó, vừa nãy còn căn dặn nô nhất định phải để cho người ăn hết, người đừng làm khó dễ nô.”
Đổi thành chủ tử khác, hắn là trăm triệu không dám nói như thế. Xưa này Vi Sinh Lan đối xử khoan dung với hắn, bình thường nếu hắn không phải phạm vào lỗi sai gì lớn, cũng chỉ răn dạy vài câu liền cho qua. Lúc này mới để cho hắn thỉnh thoảng “làm càn” như vậy.
Đây là sư tôn có ý khiển trách, Vi Sinh Lan không thể làm gì khác hơn là xua tay: “Mà thôi, không cần đổi.”
Một bên uống xong cháo Vân Sanh dùng muôi đút cho, đột nhiên Vi Sinh Lan giống như nói chuyện phiếm lên tiếng hỏi: “Vân Sanh, ngươi theo bản vương mấy năm rồi?”
“Hồi bẩm chủ tử, hơn năm năm rồi.” Vân Sanh không biết vì sao nàng lại hỏi vấn đề này, tiếng trả lời trở nên cung kính.
Vi Sinh Lan ừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại.
Nói cách khác, bây giờ là Cảnh Sơ mười bảy năm, trùng hợp ba năm trước. Trong mắt Vi Sinh Lan che dấu sự ánh sáng lạnh cắn người, trong lòng là trầm trọng đồng thời càng thêm tỉnh táo.
Cho rằng rời xa vương đô, dời đến nơi Lương Châu xa xôi, là thoát khỏi sự tranh đấu của ngôi vị hoàng đế. Mà cho dù bất cứ vị hoàng nữ trong đó nào trở thành tân đế, đều không có lý do gì lan đến người Vương gia không có thực quyền như nàng.
Những ngày sau đó, tùy ý cho thế lực trong tay dần tan rã, Vi Sinh Lan cũng không đau lòng chút nào.
Nhưng nếu như không tranh không đoạt cũng không thể để đám người kia yên lòng, mà sẽ là sự đuổi tận giết tuyệt... Vì sao nàng còn cần nhượng bộ?
Vi Sinh Kỷ, ngồi trên long ỷ... Đời này ngươi còn ngồi nổi sao.