Edit: Ry
Tống Thanh Thời cầm đống tư liệu mà Diệp Lâm Tiên Quân gửi tới, câm nín.
Cậu đã học khóa sinh lý vệ sinh, cho rằng chuyện giữa nam và nữ rất đơn giản, không ngờ giữa nam với nam lại phức tạp gấp bội, cần dùng nhiều cách thức kì quái như vậy mới có thể làm hài lòng bên xâm nhập.
Sinh viên xuất sắc một khi đã muốn làm chuyện gì thì đương nhiên sẽ muốn được max điểm, dù có khó cũng muốn học.
Cậu tranh thủ trong lúc đợi bồn nuôi cấy Hắc Tử Điệp ra kết quả, tìm một cuốn sổ mới, bắt đầu đọc tư liệu, liệt kê ra điểm quan trọng, ghi lại.
Đầu tiên, cậu xác định linh căn của mình rất thích hợp sử dung lô đỉnh pháp truyền lại tu vi, nếu như mấy chuyện ngoài ý muốn mà cậu cân nhắc không xảy ra, hoặc là Nguyên Anh không vỡ trước thời hạn, thì nên thử thuyết phục Việt Vô Hoan tiếp nhận một phần tu vi của cậu, gia tăng khả năng tự vệ.
Tình trạng khắc chế dục vọng của Việt Vô Hoan đã nghiêm trọng đến mức tự hại mình.
Đó là một tín hiệu nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho y tiếp tục phát triển thêm.
Vấn đề tâm lý che chắn không bằng đả thông, so với việc bỏ mặc y tiếp tục không ngừng lo nghĩ trốn tránh, khiến tổn thương càng lúc càng lớn, chi bằng thử liệu pháp cởi bỏ khúc mắc, trực tiếp để y đối mặt với nguyên nhân khiến y phải băn khoăn.
Việt Vô Hoan cần phải hiểu được, việc y nảy sinh dục vọng với người y thích chẳng có gì là đáng sợ, chuyện y muốn làm sẽ không gây tổn thương cho đối phương, dù có thể sẽ đau, nhưng chỉ cần đôi bên cam tâm tình nguyện thì sẽ sung sướng.
Có điều... Làm người tiếp nhận khó đến như vậy sao? Trong này có rất nhiều hình ảnh về các tư thế có độ khó cao, vừa nhìn đã thấy đau rồi.
Tống Thanh Thời càng xem tư liệu càng xoắn xuýt, cậu không biết Việt Vô Hoan thích dạng nào, nhưng là tân thủ nhập môn thì nên bắt đầu với các tư thế đơn giản sẽ tốt hơn, thử chọn ra mấy tư thế cậu làm được xem sao.
Cậu còn chăm chỉ nghiên cứu thoại bản, ghi chép các câu thoại kinh điển trên giường sẽ khiến cho bên xâm nhập vui vẻ, trong thoại bản có không ít đoạn miêu tả bên xâm nhập mỗi khi làm đều thích đặt câu hỏi, nhận được đáp án chính xác mới được cho thêm điểm.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu như Việt Vô Hoan cũng muốn đặt câu hỏi, cậu trả lời bị lật xe thì phải làm sao bây giờ?
Các loại vấn đề có khả năng xuất hiện và đủ loại câu trả lời đều nên được chuẩn bị kĩ càng, rồi còn phải học thuộc lòng.
Các loại thuốc cao và thuốc trị thương cũng phải chuẩn bị sẵn, dù tình huống có oanh liệt đến đâu, tuyệt đối không được kêu dau, cũng không được để xuất hiện các kiểu tình trạng như bị thương không thể cử động, nếu không thì mất hết mặt mũi tu sĩ Nguyên Anh, lại còn khiến cho Việt Vô Hoan có thêm bóng ma tâm lý với chuyện này.
Tống Thanh Thời chuẩn bị mất mấy ngày, xác định không còn vấn đề gì nữa, trực tiếp mở thần niệm xác định vị trí Việt Vô Hoan, đợi đến đêm y trở về phòng mình sẽ lập tức chạy tới tìm người.
Trong thời gian ngắn Việt Vô Hoan không thể tìm được thứ thay thế cho Thiên Tâm Trúc, sợ tôn chủ bò lên giường rồi hôn môi sẽ khiến y mất khống chế, bèn tùy tiện tìm vài cái cớ để tránh né.
Tống Thanh Thời cuống cuồng, kết giới lửa lập tức dâng lên, trực tiếp chặn lại đường lui của y. Cậu kiên trì nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Việt Vô Hoan bị ép tới đường cùng, đành phải hỏi: “Có phải là chuyện kia không?”
Tống Thanh Thời nhanh chóng trả lời: “Thiên Tâm Trúc.”
“Như tôn chủ đã thấy, cơ thể của ta quá mức ghê tởm, rất dễ nảy sinh dục vọng.” Việt Vô Hoan biết bí mật của mình đã phơi bày ra ánh sáng, không thể trốn tránh, chỉ có thể tuyệt vọng thẳng thắn: “Ta sợ mình không thể khống chế được, không biết xấu hổ mà làm những chuyện dơ bẩn đê tiện kia với ngươi, cho nên ta cần Thiên Tâm Trúc.”
Tống Thanh Thời ngập ngừng hỏi: “Dơ bẩn đê tiện?”
Cậu vẫn cho mình là một người non nớt, còn Việt Vô Hoan thì có kinh nghiệm phong phú cái gì cũng biết. “Bẩn” là biểu tượng tượng trưng cho vết thương trên cả thể xác lẫn tinh thần sau khi bị ép buộc, và cũng đại diện cho lòng người ghê sợ. Bấy giờ cậu mới ý thức được, Việt Vô Hoan chưa từng trải qua giáo dục giới tính chính thống, lại thêm y không ngừng bị những lời lẽ kinh tởm hạ nhục, bị ép phải thừa nhận rằng mình dâm đãng, cho nên y coi phản ứng bình thường của cơ thể thành hồng thủy mãnh thú, kháng cự bản năng, chỉ sợ sẽ lại chịu nhục nhã vì dục vọng.
Dục vọng là nhu cầu bình thường của con người, nhưng cần phải là ngươi tình ta nguyện, là hoạt động phải được tiến hành dưới sự tuân thủ luật pháp.
Tống Thanh Thời quyết định dạy cho y một khóa, giảng giải kết cấu sinh lý cơ thể, kiến thức chính xác về sinh lý vệ sinh. Cậu giảng từ quá trình tiến hóa của con người, còn bày thêm sơ đồ cấu tạo cơ thể người, tiện thể giảng thêm một ít nội dung về xã hội học và đạo đức học, nói ròng rã hơn một canh giờ, suýt nữa thì quên mất mình tới đây để làm gì.
Việt Vô Hoan nghe đến ngơ ngác, vùng vẫy giãy chết: “Chúng ta quá khác biệt, cơ thể của ta... Dục vọng với ngươi vô cùng mãnh liệt, thế nhưng ngươi không có dục vọng với ta, cơ thể ngươi quá sạch sẽ, cái gì cũng không hiểu...”
Sự đối lập này quá mãnh liệt...
Khiến y không có cách nào để đối mặt, chỉ có càng thêm ghét bỏ chính mình.
Tống Thanh Thời ý thức được sự trốn tránh của y, quả quyết in lên môi y một nụ hôn thật sâu.
Việt Vô Hoan bị hôn đến mức choáng váng.
Sở trường của Tống Thanh Thời là học tập, những ngày này sớm tối đều hôn, dưới sự dạy bảo của Việt Vô Hoan, cậu cũng dần nắm giữ được kỹ xảo khiến cả hai cùng sung sướng, bây giờ nộp lên bài thi max điểm.
Việt Vô Hoan cảm giác cơ thể dần nóng lên, y sợ sẽ làm trò cười, muốn đẩy ra người đang dính sát vào mình, lại phát hiện cơ thể của đối phương cũng có phản ứng không bình thường.
“Vô Hoan, ngươi có cảm nhận được không?” Tống Thanh Thời buông y ra, khẽ nói: “Ta cũng có dục vọng với ngươi, chỉ là ta quá ngốc, không biết nên thể hiện như thế nào, ta cũng sợ ngươi sẽ không thích.”
Việt Vô Hoan thở dốc nói: “Ta thích.”
Tống Thanh Thời lại hôn y một cái, hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói: “Đừng dùng Thiên Tâm Trúc nữa, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì với ta, ta không sợ đau đớn.”
“Ngươi biết mình đang nói cái gì sao?” Việt Vô Hoan hiểu ý cậu, liều mạng giữ lấy chút lý trí còn lại, thử thuyết phục cậu từ bỏ: “Ngươi là nam nhân, tiếp nhận loại chuyện này, không cảm thấy nhục nhã ư?”
“Không.” Tống Thanh Thời nghĩ một lát, trả lời: “Ta chỉ làm chuyện này với người mình thích, không có gì nhục nhã hết.”
Việt Vô Hoan không dám tin: “Thích?”
Tống Thanh Thời nghiêm túc nhìn y: “Vô Hoan, ta thích ngươi.”
Câu nói này đã vang lên vô số lần trong vọng tưởng của y, như đưa y về lại mộng cảnh tốt đẹp nhất.
Việt Vô Hoan sững sờ nhìn cái bóng duy nhất trong đôi mắt thanh tịnh của thiếu niên kia, cảm giác như nghe được cả tiếng tim đập của mình.
Thế giới thực và mộng cảnh chồng lên nhau...
Gông xiềng trong lòng được tháo bỏ từng lớp, con thú dục vọng đang gầm thét, Tỏa Tình như mất tác dụng, hay là chính y đã quên kiềm chế tình cảm của mình...
Tống Thanh Thời nhận ra cơ thể y đã căng cứng đến cực hạn, vội lấy ra mấy bình thuốc cao và thuốc trị thương, đặt hết vào lòng bàn tay y: “Đừng sợ, ta sẽ không bị thương đâu.”
Việt Vô Hoan dùng một tia lý trí còn sót lại, lẩm bẩm nói: “Thanh Thời, không được...”
Tống Thanh Thời cởi pháp y, cậu như một món quà đang mở ra từng lớp đóng gói, để lộ ra trái tim thuần khiết nhất, giao hết bản thân cho người mình thích, muốn lưu lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng y.
Việt Vô Hoan không thể dời nổi ánh mắt của mình.
“Vô Hoan, ngươi muốn dùng tư thế nào làm với ta?” Tống Thanh Thời nhớ tới đống tư liệu và trọng điểm mình đã chỉnh lý, cậu len lén liếc nhìn tài liệu, cảm thấy sao mà khó quá, có hơi thiếu tự tin, quyết định giao quyền lựa chọn cho người có kinh nghiệm: “Ta nên nằm nhỉ? Nằm sấp? Quỳ? Hay ngươi muốn trói ta lại?”
Sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu Việt Vô Hoan đứt đoạn.
Huyết Vương Đằng từ bốn phương tám hướng chui ra, quấn lên tay chân Tống Thanh Thời, kéo cậu lại gần, khống chế trong lòng bàn tay. Y nhẹ nhàng hít hà hương thuốc đã khát vọng từ lâu nơi cổ người thiếu niên, âm thanh run rẩy khàn khàn: “Ngươi hối hận cũng không kịp nữa rồi, ngươi thật sự biết mình đang làm gì sao?”
“Biết.” Tống Thanh Thời nghĩ đến đáp án tiêu chuẩn trong thoại bản: “Ta thiếu làm.”
Trong mắt Việt Vô Hoan lộ ra sự điên cuồng khủng bố, lệ chí xinh đẹp dưới sự kích thích của dục vọng mà đỏ đến mức gần như rỉ máu, con thú dữ đói khát đã bị giấu kín nhiều năm rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lồng giam. Y rất đói, đói đến cồn cào không chịu nổi, nhất định phải dùng đầu lưỡi chậm rãi nhấm nháp con mồi đã mong nhớ ngày đêm, dùng móng vuốt hung hăng khinh nhờn, cuối cùng từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, không còn tiếp tục khoan nhượng nữa.
Giấy trắng không tì vết cuối cùng cũng bị vấy bẩn...
Tất cả đều là hơi thở của y.
...
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thời tỉnh lại trong tình trạng bị Huyết Vương Đằng quấn quanh, cậu thử cựa quậy, phát hiện mình đang bị trói chặt trong ngực Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan xả hết ra dục vọng y đã kiềm chế rất lâu, chuyện cần làm đều đã làm xong, y cũng không còn mơ tới những khung cảnh đáng sợ kia nữa, tinh thần thả lỏng hơn, sự mỏi mệt tích tụ bao năm qua trào lên, càng khiến giấc ngủ của y thêm sâu.
Tống Thanh Thời không muốn đánh thức y khỏi giấc ngủ sâu khó khăn lắm mới có được, không nhúc nhích nữa, kề sát vào trái tim y, đếm tiếng tim đập, nghĩ xem liệu biểu hiện của mình đêm qua có đạt tiêu chuẩn không.
Cậu ra vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra rất căng thẳng.
Loại chuyện này thật ra không hề đau như cậu tưởng tượng, dường như còn rất thoải mái, cậu cũng không biết miêu tả cảm giác kì diệu ấy như thế nào, chính là khả năng khống chế của Việt Vô Hoan quá mạnh, khiến cơ thể cậu hoàn toàn mất khống chế, quá mức nhạy cảm, cũng quá mức kích thích, khiến cậu không nhịn được mà bật khóc, có chút mất mặt.
Nửa đoạn sau cả người cậu choáng váng, có chút không làm nổi nữa, hình như Việt Vô Hoan còn hỏi cậu có chịu được không, có muốn dừng lại không. May mà cậu vẫn còn nhớ đáp án tiêu chuẩn trên sách, gắng gượng trả lời: “Còn muốn.” “Làm chết ta đi.” “Thật thoải mái.”
Sau đó, hình như Việt Vô Hoan càng thêm điên cuồng...
Đầu óc cậu trống rỗng, cái gì cũng không biết.
Tống Thanh Thời suy tư thật lâu, cảm thấy mình hẳn là không phạm sai lần nghiêm trọng nào đâu, việc rửa ráy và bôi thuốc sau khi xong việc cậu vốn định tự làm, nhưng mà Việt Vô Hoan lại đen mặt giật mất, kiên quyết không cho phép cậu đụng vào.
Loại chuyện này cũng đã làm xong, cậu cũng coi như là thoát kiếp đơn côi rồi nhỉ?
Tống Thanh Thời đắc ý nghĩ.
...
Việt Vô Hoan ngủ đến trưa muộn mới tỉnh, trước khi mở mắt ra, y còn cho rằng đêm qua có một giấc mộng tương đối tốt đẹp. Mặc dù cuối cùng y vẫn mất kiểm soát, nhưng trong mộng cảnh lần này, Tống Thanh Thời rất dịu dàng, dù y có để lộ bộ mặt thật đáng sợ, người ấy cũng không chạy trốn, không cầu xin tha thứ, thậm chí còn cổ vũ y muốn làm gì thì làm, cuối cùng để y hoàn toàn mất khống chế.
Giấc mộng này không mang lại cảm giác tội lỗi mãnh liệt như trước, y rất thỏa mãn.
Y hi vọng sẽ lại được thêm một lần nữa.
Việt Vô Hoan mở mắt ra, thấy Tống Thanh Thời đang nằm sấp trên người mình, cả người lấm tấm dấu hôn và vết cắn, trên tay chân vẫn còn để lại vô số vết hằn do lúc cuối y mất khống chế, dùng Huyết Vương Đằng trói cậu lại.
Tống Thanh Thời thấy y đã dậy, bèn hôn một cái: “Buổi sáng tốt lành.”
Việt Vô Hoan cứng ngắc, lý trí trong đầu trở nên hỗn loạn tưng bừng...
Điên cuồng đêm qua không phải là mơ, rốt cuộc y đã làm những chuyện đáng sợ gì? Y nhớ mang máng mình đã làm rất quá đáng, thấy người ta khóc rồi vẫn không chịu ngừng, thậm chí còn bị kích thích cho càng thêm điên cuồng, còn không biết xấu hổ nói rất nhiều lời thô tục.
Giờ một ngọn U Hỏa đốt tới, y có chết cũng không oan.
Việt Vô Hoan nhanh chóng thu Huyết Vương Đằng về, thấp thỏm chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Tống Thanh Thời bò dậy, hoạt động cơ thể một chút. Thoại bản nói nếu làm quá mức thì cả người sẽ đau nhức, cậu cảm thấy quá phóng đại rồi, sức khôi phục của tu sĩ tốt như vậy, làm gì đến mức ấy, mà Việt Vô Hoan cũng rất cẩn thận mở rộng cho cậu, chỉ hơi bị rách chút xíu, sẽ mau chóng khỏi thôi.
Diệp Lâm Tiên Quân đã dặn dò, bảo cậu phải nhẹ nhàng với Việt Vô Hoan một chút, đừng khiến y bị tổn thương.
Thật ra lúc thực hành cậu mới phát hiện, khi bị kích động sẽ có ham muốn cắn đối phương, cậu rất vất vả kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn được cắn một cái lên vai Việt Vô Hoan.
Tống Thanh Thời tiến tới quan sát vết thương, thấy vẫn còn may, không sâu, nhiều lắm là bị trừ hai điểm.
Việt Vô Hoan thấy cậu không giận thì càng thêm bất an, y không khống chế được, để lại khá nhiều vết thương nhỏ, khắc trên da thịt tuyết trắng, trông mà đau lòng.
Tống Thanh Thời phát hiện ánh mắt của y, nhìn vết tích trên người mình, cười nói: “Không sao đâu, ta có nhiều mạch máu nhỏ dưới da, chạm nhẹ cũng để lại vết, chứ thật ra không đau, chỉ cần bôi chút thuốc là sẽ nhanh chóng tan bầm thôi.”
Việt Vô Hoan cẩn thận hỏi: “Ngươi không chê ta làm quá mức sao?”
Tống Thanh Thời vừa mặc quần áo vừa ung dung nói: “Tốt lắm, ta còn tưởng là sẽ đáng sợ hơn cơ, không ngờ Vô Hoan rất dịu dàng, không đau chút nào.
Việt Vô Hoan nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cậu, sững sờ ngồi đó, y chợt thấy được tờ giấy ghi chép rơi xuống từ trong tay áo Tống Thanh Thời, hình như là cậu đã chuẩn bị cho việc này, trên đó viết đầy đủ các loại tư thế muốn thử, mỗi loại đều có... Khẩu vị nặng hơn dự đoán của y, còn có hai kiểu mà y không biết.
Y hiểu rồi...
Quả nhiên huyễn cổ có yếu tố giả dối.
Thiếu niên y thích không thích dịu dàng quan tâm như trong mộng cảnh, mà thích mới lạ điên cuồng?
Tức là, y ở trên giường có chơi điên hơn nữa cũng không sao?
__________________________
Thắp một nén nhang cho mông Thanh Thời~
Hình như tui quên gắn tag thanh thủy =))))))))))))))))))))))))