Edit: Ry
Liên tục nhiều ngày cuồng phong mưa rào, không có một tia nắng, trong không khí tràn ngập ẩm ướt oi bức.
Hoàng A Bảo là nông dân trên của Hoàng Gia thôn trên núi Hắc Tùng, trong thôn bọn họ đều là người phàm, mưu sinh bằng ruộng đi săn, cuộc sống rất nghèo khó.
Nửa tháng trước, mẹ của hắn bị bệnh, ban đầu trên cánh tay xuất hiện lốm đốm vào đường vân màu đen nhạt, sau đó các điểm lấm tấm ấy dần trở nên sâu hơn, khuếch tán, cuối cùng lan tràn toàn thân.
Tu Tiên Giới phong phú linh khí, người phàm rất ít khi bị bệnh tật, phần lớn cũng chỉ là bệnh nhẹ nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏi. Mẫu thân tưởng rằng ăn phải đồ linh tinh, không nỡ dùng tiền, dưới sự khuyên can hết lời của con trai con dâu, bà mới chịu mời lang trung trong thôn đến, tùy tiện ăn hết hai thang thuốc dân gian cũng không thấy tốt hơn. Đêm trước, mẫu thân rời giường uống nước, sau đó ngã ra bàn, không dậy đượcn ữa, trên tay thê tử và nữ nhi cũng xuất hiện màu đen nhàn nhạt, cuối cùng Hoàng A Bảo cũng phát hiện điều không ổn.
Lang trung trong thôn nói không khám ra được bệnh này, chỉ đường cho hắn đến y quán Dược Vương ở thành Đồng Dương.
Dược Vương y quán là y quán mà Dược Vương Cốc mở ở khắp nơi, y thuật cao minh, chi phí cũng hơp lí, thỉnh thoảng còn sẽ chữa bệnh từ thiện cho người nghèo.
Thê tử A Thái cởi xuống vòng tay bạc trên tay, ở lại chăm sóc cho mẫu thân đang hôn mê, để Hoàng A Bảo cõng nữ nhi, mang theo tất cả tài sản trong nhà, tới thành Đồng Dương cầu y.
Từ núi Hắc Tùng đến thành Đồng Dương là ba trăm dặm đường, Hoàng A Bảo không ngủ không nghỉ đi ba ngày ba đêm, lòng bàn chân cọ sát ra đầy bọng máu, sưng đến mức ngay cả giày cũng không đi nổi, cuối cùng cũng chạy đến được Dược Vương y quán trước khi không chống đỡ được nữa. Hắn ôm đứa con gái bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, quỳ gối trước mặt vị y sư trẻ tuổi kia.
Vị y sư trẻ tuổi kia họ Trình, vừa mới tốt nghiệp khỏi Dược Vương Cốc không lâu, rất đắc ý.
Y lập tức tiếp nhận người bệnh đáng thương này, trải qua chẩn bệnh sơ bộ, cho rằng bị lây nhiễm bởi mấy thứ bẩn thỉu, thử dùng Khư Uế Đan, Tiêu Chướng Tán và các loại phương thức trị liệu khác đều không có hiệu quả. Đường vân đen càng lúc càng đậm, y không nghĩ ra nguyên nhân, quyết định lấy linh ngựa, mang đôi cha con này về Hoàng Gia thôn xem tình hình.
Vào lúc giữa trưa, Hoàng Gia thôn lại lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng gà chó kêu thường ngày cũng không có.
Khắp nơi trong làng đều là vết máu và thi thể...
Trình y sư cảm thấy không lành: “Gần đây có cường đạo sao?”
Vừa nói xong, chính y cũng cảm thấy không hợp lý, Hoàng Gia thôn quá nghèo khó, không có gì đáng để cướp giật.
Hoàng A Bảo đã luống cuống, hắn giao con gái cho Trình y sư chăm sóc, vội vàng chạy về nhà mình, đẩy cửa ra... Hắn thấy là thi thể mẫu thân cầm cây kéo trong tay, bị loạn đao chém chết. Hắn cực kỳ bi thương, tìm kiếm thê tử khắp nơi, lại thấy gà và heo trong nhà đều đã chết, thê tử xưa nay hiền lành đang cầm con dao phay nhuốm máu, trốn trong góc tối run rẩy.
Trên người thê tử phủ kín đốm đen, con mắt cũng đỏ lên.
Hoàng A Bảo vội vàng hỏi thăm: “A Thái, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu thân, bỗng nhiên phát cuồng, nàng muốn giết ta.” Thanh âm của thê tử run rẩy trong bóng tối, như thể đang khắc chế điều gì: “Nàng muốn giết ta, giết ta, nên ta...”
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở nhà họ Hoàng rất tốt, hai người bình thường luôn nói cười, ngay cả cãi nhau cũng hiếm hoi. Hoàng A Bảo không dám tin đi qua, muốn kéo thê tử ra khỏi bóng tối, cẩn thận hỏi thăm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy bả vai đau đớn, thê tử của hắn nở nụ cười quỷ dị, hung hăng bổ con dao phay về phía hắn.
“A Thái?” Hoàng A Bảo và thê tử là thanh mai trúc mã, hắn chưa từng thấy nàng như vậy, cố nhịn đau, muốn ngăn con dao phay đang tiếp tục bổ tới: “Nàng điên rồi sao?”
Trong mắt thê tử không có bất cứ tình cảm nào, động tác cũng rất cứng ngắc, giống như con rối bị khống chế.
Nữ nhân gầy yếu bé nhỏ, sức lực bỗng trở nên thật khủng bố, Hoàng A Bảo không thể đè lại con dao phay trong tay nàng.
Bỗng nhiên, một ánh lửa đánh tới, là Trình y sư dùng hỏa phù đốt về phía A Thái, nhưng nàng vẫn không biết đau như cũ, điên cuồng tấn công, muốn chém chết tướng công mình yêu nhất. Trình y sư bất đắc dĩ, rút bảo kiếm ra, chặt đứt cái tay đang cầm dao của A Thái, sau đó phóng kiếm ra, ghim nó lên vách tường.
Hoàng A Bảo sững sờ ngồi dưới đất.
Lúc này, Trình y sư mới thấy rõ trên cánh tay hắn cũng hiện đầy đốm đen, con mắt bắt đầu đờ đẫn...
Trên vai hắn truyền tới đau đớn kịch liệt, là đứa bé gái trên lưng đang hung hăng cắn hắn, xé xuống một miếng thịt. Trình y sư bị đau, vứt đứa bé xuống, đứa nhỏ đó lại dùng động tác kì quái bò qua, muốn tiếp tục cắn xé.
Trình y sư cảm thấy không lành, muốn lấy phù chú ra ngăn địch. Thế nhưng, y hoảng sợ phát hiện trên cánh tay mình cũng xuất hiện những chấm đen nhàn nhạt...
...
Trình y sư kiểm tra xong thi thể trong Hoàng Gia thôn, dùng phù trận khóa bản thân vào trong phòng trống, mỗi ngày quan sát biến hóa bệnh tình của mình, viết xuống bệnh án: Đây là căn bệnh truyền nhiễm không biết tên, mới đầu triệu chứng sẽ rất nhỏ, không có cảm giác, dễ dàng bị bỏ qua, giai đoạn sau lại phát triển rất nhanh. Trước hết người bệnh sẽ xuất hiện những đường vân màu đen nhạt rải rác, sau khi đốm đen lan ra khắp người thì sẽ mất ý thức, khi tỉnh lại biến thành con rối tàn nhẫn chỉ biết chém giết, không phân xa lạ, giết chết tất cả vật sống, khoảng ba đến năm ngày sau sẽ chết. Triệu chứng tử vong của người bệnh là...
Trước khi y mất đi ý thức, dùng chim truyền tin, gửi tư liệu và hi vọng tới Dược Vương Cốc.
Lòng nhân ái của thầy thuốc, y hi vọng đồng môn có thể tìm được nguyên nhân căn bệnh, cứu trợ muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
Mới bước chân ra đời, chí khí đầy bụng lại không thể thực hiện.
Đây là nghiên cứu cuối cùng trong đời y, cũng là tuyệt bút.
Bởi vì, y đã không còn đường nào để trốn...
...
Đỉnh Bất Diệt, ban đêm.
Thần Quân ưng thuận trọng thưởng, cho phép Thiên Công Các bất kể chi phí bất kể vật liệu trân quý, các chủ cũng rất có hứng thú với hạng mục nghiên cứu kinh phí xa xỉ, hắn cùng với các đồ đệ giày vò đến trắng cả tóc, cuối cùng cũng làm ra được pháp khí mà Dược Vương Tiên Tôn muốn --- Một chiếc lồng giam được làm từ xương Quỷ Kình, hoàn toàn khép kín, trên cửa lồng dùng thiên thạch thủy tinh làm một cửa sổ nho nhỏ để quan sát, đủ để thấy rõ tình huống bên trong.
Tống Thanh Thời kiểm tra xong vô cùng hài lòng, moi ruột gan tìm từ ca ngợi, khen lấy khen để các chủ của Thiên Công Các.
Sau đó, cậu bỏ Ma Chướng Ô Uế đã chuẩn bị sẵn vào, bơm chất độc vào theo.
Ma Chướng Ô Uế thuận lợi chết đi.
Tống Thanh Thời cùng với các y sư của Dược Vương Cốc, ăn nằm ngủ nghỉ bên ngoài lồng giam, ngày đêm quan sát biến hóa của thi thể trong lồng. Họ đợi khoảng chừng 15 ngày, thi thể của Ma Chướng Ô Uế chậm rãi hóa thành khí đen, sau đó lại hội tụ trong góc lồng giam, trở thành một con Ma Chướng Ô Uế mới, giương nanh múa vuốt va đập vào lồng giam.
Các y sư đều kinh hãi, nhao nhao múa bút thành văn, thảo luận biến hóa không thể tưởng tượng nổi này.
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, cẩn thận đưa ra quan điểm: “Định luật bảo toàn năng lượng.”
Năng lượng sẽ không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nó sẽ chỉ chuyển hóa từ hình thức này sang hình thức khác, hoặc từ vật thể này chuyển sang vật thể khác, mà tổng năng lượng sẽ luôn được bảo toàn không thay đổi.
Ma Chướng Ô Uế được tạo thành từ ma khí, mà ma khí là một dạng năng lượng.
Cho nên, sau khi Ma Chướng Ô Uế bị tiêu diệt, năng lượng sẽ trùng sinh ở một nơi khác, tạo thành Ma Chướng Ô Uế mới, giết mãi không hết.
Đây là chuyện cậu đã hoài nghi rất lâu, cuối cùng cũng đã tìm được bằng chứng.
Thế nhưng, Ma Chướng Ô Uế bắt nguồn từ đâu?
Dưới sự trợ giúp của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời tra cứu thời kì lịch sử tăm tối và quá trình Ma Chướng Ô Uế sinh ra.
Việt Vô Hoan hỏi: “Sau khi Đỉnh Bất Diệt phát động chiến tranh, Ma Chướng Ô Uế dần xuất hiện, có phải là oán hận không?”
Tống Thanh Thời lắc đầu: “Oán hận là tình cảm, không nằm trong phạm vi bảo toàn năng lượng. Tu Tiên Giới cũng có ma vật được tạo thành từ oán hận, ví dụ như oán nữ hoặc là tàn hồn, sau khi tiêu diệt sẽ biến mất, nó không phải là Ma Chướng Ô Uế.”
Việt Vô Hoan do dự nói: “Có khi nào, Ma Chướng Ô Uế là người không?”
Tống Thanh Thời im lặng...
Đây là đáp án mà bọn họ không muốn đối mặt nhất, nhưng cũng gần với sự thật nhất.
“Vào thời kì của Mặc Uyên, trong chiến dịch Phục Ma, chúng ta đã gặp rất nhiều con người biến thành ma vật, lúc ấy... Tất cả mọi người cho rằng là do bọn họ có huyết thống của ma tộc.” Việt Vô Hoan khó khăn phân tích: “Có lẽ, chiến dịch Phục Ma chưa hề kết thúc, ma vẫn tồn tại, bọn chúng lặng lẽ ẩn nấp trong cơ thể con người, kích thích ra dục vọng độc ác nhất. Cho nên, khắp nơi trên Tu Tiên Giới mới ác nghiệt, tàn nhẫn, vô sỉ... Rác rưởi như vậy.”
Đỉnh Bất Diệt tiêu diệt một lượng lớn rác rưởi, ma khí mất đi vật dẫn để ẩn náu, bèn biến thành Ma Chướng Ô Uế giết không hết, trừ không sạch.
Chẳng phải An Long vì có dục vọng mãnh liệt nên mới bị ma khí chiếm cứ, không ngừng cải tạo, càng lún càng sâu, cho đến khi không thể thoát thân sao?
Việt Vô Hoan nhẹ giọng hỏi: “Là lỗi của ta sao?”
Tống Thanh Thời khẳng định nói: “Không phải.”
Trận mưa xối xả bắn vào, Việt Vô Hoan cực kỳ phiền muộn, y đi qua đóng cửa sổ lại, lại trông thấy trong mây đen xuất hiện vô số ánh chớp, tiếng ầm ầm vọng lại từ nơi xa, vạn ngọn Hồn Đăng chập chờn trong mưa gió, tạo thành những tiếng vang hỗn loạn, khiến lòng y càng thêm bực bội, không nhịn được nói: “Ta chán ghét thế giới nhơ nhuốc này, nếu mọi thứ đều bị hủy diệt thì tốt rồi...”
Tống Thanh Thời an ủi: “Đừng từ bỏ, có lẽ sẽ tốt hơn thôi.”
Việt Vô Hoan cười lạnh nói: “Ta không quan tâm.”
Tống Thanh Thời do dự nói: “Ngươi là Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt, có lẽ... Ngươi có thể cứu thế giới này.”
“Nó không xứng.” Việt Vô Hoan không chút do dự nói: “Thế giới này chưa từng có chút thương hại nào với ta, chỉ có chà đạp, sỉ nhục, đau khổ và căm hận, tại sao ta phải thương xót cho nó? Nếu để cho ta tìm được thứ khống chế vận mệnh, ta sẽ thiên đao vạn quả nó, vĩnh viễn tra tấn.”
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, dè dặt hỏi: “Vì sao nó lại muốn chà đạp sỉ nhục ngươi, mà không phải là trực tiếp ngươi?”
Việt Vô Hoan đau khổ nhắm mắt lại, không muốn trả lời.
Tống Thanh Thời thấp giọng nói: “Thật ra ngươi đã đoán được rồi mà? Mặc dù không biết thứ tội ác khống chế đằng sau là gì, cũng không chắc chắn tại sao lại là ngươi... Nhưng thứ nó muốn có được, là oán hận của ngươi, nỗi hận sẽ khiến ngươi không thể được giải thoát, không thể phi thăng...”
Việt Vô Hoan nở nụ cười khổ: “Biết rồi thì sao?”
Một lần rồi lại một lần bị chà đạp, một lần rồi lại một lần bị tra tấn, một lần rồi lại một lần mất đi người thương, một lần rồi lại một lần rơi vào điên cuồng, một lần rồi lại một lần nhận hết đớn đau mà chết... Nghìn lần luân hồi, chưa bao giờ kết thúc trong yên bình.
Dù đoán được mục đích của thứ tội ác sau màn, y cũng không khống chế nổi lòng mình.
Cảnh ngộ như thế, ai có thể không hận?
Y hận đến khắc cốt ghi tâm, hàng đêm thao thức...
...
Bỗng nhiên, vô số tia sét điên cuồng bổ xuống cùng một vị trí, đất đai lật mình, núi rừng chấn động.
Trên vách đá dưới vực sâu vô tận, phù chú trên mặt đất dưới trận động đất nhao nhao tróc ra, sấm sét không hề có quy luật đánh vào cùng một nơi, rốt cuộc phá tan pháp trận, nới lỏng quái vật đang bị xiềng xích trói chặt... Hắn mở đôi mắt đỏ dựng đồng, vươn ra móng vuốt sắc bén, dốc sức giãy giụa, muốn đột phá lồng giam đang cầm tù mình.
Việt Vô Hoan phát hiện điều bất thường, điều động hóa thân tới tu bổ kết giới, đồng thời bản thể cũng chạy tới vực sâu vô tận.
Thế nhưng, không kịp nữa rồi...
Trận động đất khủng khiếp càng thêm kịch liệt, sấm sét càng thêm điên cuồng, nham thạch ầm ầm đổ xuống, sau khi uy lực của xiềng xích yếu đi, bị quái vật cứng rắn xé đứt. Hắn mở to hai mắt đỏ bừng, không chút lí trí nhào về phía hóa thân của Việt Vô Hoan...
Hóa thân nát, biến thành vô số điểm sáng màu đỏ rồi biến mất.
Quái vật cuối cùng cũng phá tan lồng giam, bay về phía bầu trời đen nhánh, trong đầu tràn ngập giết chóc chỉ còn lại hai chữ:
“Thanh Thời...”