Edit: Ry
Tống Thanh Thời chưa từng thấy An Long như vậy, sợ đến mức không biết phải làm sao. Cậu ngoan ngoãn khử hết độc tố trong người hắn, rồi lại làm gấu bông cho ôm suốt nửa canh giờ, không dám nói lời nào, không dám cử động, mãi về sau mới miễn cưỡng được thả.
Hạo Long lại không hề bị thương, chỉ là kiệt sức, quá mệt mỏi nên cậu dặn phòng bếp chuẩn bị một đống lớn trứng gà sống cho nó ăn, còn dặn An Long không được phép uống rượu, rượu thuốc cũng không được.
Thời điểm cậu về đến cung Phục Linh, đã là nửa đêm.
Cơ thể vừa mới phục hồi đã rã rời, cõi lòng cũng mệt mỏi.
Việt Vô Hoan ngồi trên bậc thang ở cung Phục Linh chờ cậu, thấy dáng vẻ của cậu thì hơi ngẩn ra, không nói gì thêm.
"Ngươi đang chờ ta?" Tống Thanh Thời trông thấy y thì hơi vui vẻ, tiếc là từ đầu đến chân bị An Long cọ cho đầy bùn đất bẩn thỉu, chú pháp tẩy sạch cũng không thể xóa đi mùi hôi thối của đầm lầy, giờ cậu chỉ muốn đi tắm rửa.
Việt Vô Hoan thay cậu mang tới áo mới, đưa đến ngoài cửa phòng tắm.
Tống Thanh Thời ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, suy nghĩ về lời nói và cử chỉ của An Long ngày hôm nay, trong lòng có chút bối rối.
Đừng nói là An Long thích mình nhé?
Tống Thanh Thời lập tức nản chí vứt bỏ cái suy đoán hoang đường này. Mặc dù cậu không rõ người ta yêu đương thì ở bên nhau như thế nào, nhưng chưa thấy qua heo chạy cũng đã từng nếm thịt heo, chị gái cậu ở thế giới kia là nữ thần trắng giàu đẹp cực kỳ cao cấp, người theo đuổi có thể trải dài trên mấy con phố, mỗi người đều làm đủ chiêu trò để có được nụ cười của chị, có những người còn vòng vo tam quốc lấy lòng cậu, tặng cậu đủ loại đề thi và sách vở, chỉ mong cậu nói tốt về họ với chị.
Làm gì có ai như An Long, theo đuổi mà quấy rối, chọc giận người ta khắp nơi?
Cái này rõ ràng là kiểu bạn xấu mọi người hay nói mà?
Trong trường, đàn anh đàn em đùa giỡn đánh lộn với nhau có khi còn hơn thế này, có kề vai sát cánh, có ôm ôm ấp ấp, có chửi bới nhau, có đặt cho nhau biệt danh khó nghe, có đi uống rượu với nhau, có cùng nhau đi tắm, nghe nói còn chế giễu lẫn nhau... Hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bọn họ kiếm bạn gái, mà ở trước mặt bạn gái bọn họ còn như một người khác, người này còn ngoan ngoãn nghe lời hơn cả người kia.
Hơn năm trăm năm trước, mỗi lần cậu bị An Long lừa ra ngoài chơi, kiểu gì An Long cũng sẽ là người đầu tiên phát hiện ra mỹ nữ, sau đó huýt sáo thu hút sự chú ý của mỹ nữ, rồi còn gọi cậu cùng ngắm, dạy cậu làm thế nào để chọc ghẹo người ta. Cậu không có hứng thú với mấy chuyện này, rất nhiều lần từ chối, mà An Long vẫn chăm chỉ không ngừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, cái gì mà trong sáng dịu dàng, nóng bỏng xinh đẹp; cái gì mà nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cao gầy đầy khí chất; cái gì mà phong tình dị vực, cổ điển tao nhã; lại còn tiểu thư khuê các, ngọc sáng phong trần...
Nhờ phúc của An Long mà quãng thời gian đó cậu được ngắm mỹ nữ nhiều nhất đời.
Không ai lại không thích đồ vật xinh đẹp.
Tống Thanh Thời cũng không bài xích chuyện thưởng thức những thứ xinh đẹp, nhưng nhất định phải dùng ánh mắt tôn trọng để nhìn, lấy lễ để tiếp đón, chứ có chết cậu cũng không muốn làm dê xồm! Càng không muốn vì mấy chuyện khốn nạn An Long làm mà bị các mỹ nữ xem như cùng một giuộc, bị pháp khí đuổi đánh đầy đường, còn vì đuối lý mà không dám phản kháng!
Chuyện này vĩnh viễn được xếp là chuyện mất mặt nhất đời cậu!
Cậu có đánh An Long từ đầu chó thành đầu heo cũng không hả giận.
An Long còn không biết hối cải, vui tươi hớn hở hỏi: "Ngươi không thích nữ nhân, chẳng lẽ lại thích nam nhân?"
Tống Thanh Thời bị hắn hỏi cho ngơ ngác, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nhưng mà cậu mê say nghiên cứu và tu hành, luôn thanh tâm quả dục, chưa từng biết đến mùi vị của sự rung động, nên cũng chưa từng nghĩ đến tính hướng của bản thân, sao có thể biết đáp án của câu hỏi này được? Cậu thử phác họa ra mẫu người mình thích ở trong đầu, cuối cùng chỉ thấy trống rỗng.
Cậu ngẫm nghĩ nửa ngày, phát hiện ra mình lại bị An Long đánh lạc hướng, cậu là người là chuẩn bị tu đạo vô tình, nghĩ mấy chuyện này để làm gì?
An Long kiên nhẫn truy hỏi đến cùng: "Ngươi thích nam nhân như thế nào, Tây Lâm nam nhân chúng ta đối xử với đạo lữ cực kỳ tốt, đừng nhìn vẻ ngoài hung dữ mà lầm, thật ra bọn ta cực kỳ sợ vợ, nói đi hướng Đông tuyệt đối không dám nhìn hướng Tây, bảo quỳ ván giặt đồ tuyệt đối không dám quỳ bàn chông... Ngươi có muốn cân nhắc thử không? Ta sẽ giúp ngươi tìm một người thật tốt, đảm bảo cực kỳ ngoan ngoãn."
Nét mặt của hắn thực sự quá đê tiện, trông như muốn xem cậu làm trò cười.
Tống Thanh Thời rất không thích loại chủ đề này, có cảm giác lại bị đùa giỡn, cậu không muốn tiếp tục lý sự với con chó ngốc chỉ biết nói linh tinh chọc người này nữa, bèn chạy về Dược Vương Cốc nhốt mình trong thư phòng đọc sách rất nhiều ngày. Cho đến khi An Long lấy tổ thần ra thề sẽ không tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, không đề cập tới đề tài này nữa, cậu mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
An Long biết mình sai, trở nên ngoan ngoãn trong một quãng thời gian dài.
Sau đó, cậu thành công kết Anh, tu đạo vô tình.
Thật ra đạo vô tình không ảnh hưởng đến cuộc sống và tình hữu nghị, chỉ là tuyệt tình đoạn dục, dốc lòng cầu đạo, không còn ưu phiền vì tình yêu. Sau khi Tống Thanh Thời tu đạo vô tình, cậu chưa từng trải qua nỗi khổ bị tâm ma quấy nhiễu, trên con đường tu đạo không hề gặp bình cảnh, nhanh chóng phát triển, hiển nhiên lựa chọn ban đầu không hề sai, đây chính là đạo tâm thích hợp nhất với cậu.
An Long lại như điên như dại, mắng rất nhiều lời khó nghe, cuối cùng sập cửa bỏ đi.
Tống Thanh Thời vì thế mà tức giận rất lâu.
Đợi đến khi nguôi giận, cậu lại hơi lo lắng, để Diệp Lâm nghe ngóng tin tức, biết được An Long ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, cuộc sống trôi qua rất vui sướng, hai người khó khăn lắm mới làm hòa trở lại, giờ hắn còn khiến đám nữ tu tiên cơ đến cổng Dược Vương Cốc gây chuyện, quấy rầy việc nghiên cứu của cậu, cậu tức giận đến mức chỉ muốn đi đánh người. Đúng thật là cái tên trai thẳng khốn kiếp không tim không phổi!
...
Tống Thanh Thời đứng dậy từ trong suối nước, cậu cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi!
Sao An Long có thể từ bỏ mỹ nữ xinh đẹp, thích một tên đàn ông vô vị như cậu được? Cậu cũng không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như Việt Vô Hoan, đầu hắn ta có vấn đề à?
Tám phần là bị tu sĩ Trúc Cơ gây thương tích, khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, lại ngại không dám nói, cho nên mới khổ sở như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như cậu thua đàn em nhỏ tuổi hơn mình, cậu cũng sẽ khổ sở đến phát khóc.
Trong khoảng thời gian này nhẹ nhàng với hắn một chút vậy, không nên tùy tiện đốt hắn, để hắn bớt giận, rồi nghĩ cách giải quyết chuyện Cốt Túy.
Tống Thanh Thời đi theo lô-gíc trong đầu, ra khỏi suối nước nóng, phủ thêm áo rồi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Việt Vô Hoan đã chờ sẵn ở ngoài cửa, y nhìn cậu nửa ngày, bỗng vươn tay ra, dùng sức xoa hai cái lên dấu răng vẫn chưa mờ trên cổ Tống Thanh Thời, khó xử nói: "Cơ thể tôn chủ rất dễ để lại dấu vết, nếu không xóa nó đi, ra ngoài e là sẽ khiến người ta chê cười..."
"Trở về ta sẽ dùng thuốc bôi, ngày mai chắc sẽ biến mất." Tống Thanh buồn bực thề: "Cái tên họ chó đó lần nào phát cáu cũng thế này, sau này sẽ không bao giờ cho hắn cắn loạn nữa." . ngôn tình hài
Việt Vô Hoan hỏi: "An tiên tôn thích cắn người?"
"Đúng, cái này chưa là gì đâu." Tống Thanh Thời không nhịn được bắt đầu nói xấu: "Ngươi chưa thấy bộ dáng hắn khi nổi điên cắn đứt cổ kẻ địch..."
Việt Vô Hoan mỉm cười, nhẹ giọng trả lời, đỡ cậu chậm rãi trở về tẩm cung, khống chế Huyết Vương Đằng đi lấy cao xóa vết bầm, nhẹ nhàng giúp cậu thoa một lớp thật dày lên dấu răng, cho đến khi thuốc cao màu trắng che đi toàn bộ dấu vết mới dừng lại. Tiếp đó, y lại tỉ mỉ giúp cậu xoa bóp tay chân không được linh hoạt.
Y đã lấy xuống mặt nạ hoàng kim, mắt phượng xinh đẹp được ngọc Dạ Quang chiếu sáng, giấu đi ánh u tối. Khóe miệng y mím rất chặt, do dự hồi lâu, cuối cùng cúi xuống, chậm rãi nói: "Sử dụng Cốt Túy ở trong trận sương độc, là lỗi của ta. Ta biết An tiên tôn trúng độc lại không nói ra, cũng là lỗi của ta. Chọc giận An tiên tôn, khiến tôn chủ phải phiền lòng, đó càng là lỗi..."
Tống Thanh Thời lập tức phủ nhận: "Đây không phải là lỗi của ngươi."
Tuy nói hai người tranh chấp là vì hiểu lầm, nhưng đấu đá trên tiên giới vốn là ngươi chết ta sống, đã bao giờ có đạo lý vì loại chuyện này mà nhận lỗi? Mà dưới sự tiến công đầy bạo lực của An Long, Việt Vô Hoan sao có thể không tổn hao lông tóc mà trở ra? Chỉ là sau khi tỉnh lại, trông thấy Việt Vô Hoan bình yên vô sự nên cậu đã không nghĩ nhiều.
Cậu nghĩ đến đây, chợt tỉnh ngộ, vội vàng dùng thần niệm tìm kiếm trong cơ thể Việt Vô Hoan, kết quả tìm được không ít vết thương cũ, có cái còn chưa lành hẳn, nhất là dấu vết cố trùng chui vào đùi, thuận theo kinh mạch, uốn lượn bò về phía buồng tim, rõ ràng là do cổ Phệ Tâm của An Long gây nên.
Cổ Phệ Tâm có thể tích nhỏ, tốc độ di chuyển lại rất nhanh, không thể nắm được quỹ đạo di chuyển của nó, cũng không có thời gian sử dụng thuốc tê.
Trong khoảnh khắc trúng cổ phải quyết định thật nhanh, tự tay rạch mở cơ thể, từng chút mở ra kinh mạch để tìm nó. Chỉ cần hơi do dự khi xuống tay, hoặc là xui xẻo để cổ Phệ Tâm bò được đến trái tim, đó sẽ là con đường còn thống khổ hơn cả cái chết.
Đây cũng là một trong những cổ trùng tàn ác nhất của An Long, nghe thì có vẻ còn hi vọng sống sót, nhưng tu sĩ có thể thật sự sống sót khỏi nó lại chỉ lác đác vài người.
Việt Vô Hoan cái gì cũng không chịu nói.
Tống Thanh Thời suýt chút nữa tức đến nổ tung, cậu muốn đi xé xác con Alaska kia, nhưng vừa mới đứng dậy, lại nhớ tới Cốt Túy vô cùng tàn nhẫn trên người An Long, đầu óc trở nên tỉnh táo. Cậu lại ngồi xuống, hít sâu hai cái, ổn định lại tâm trạng phẫn nộ của mình, thử suy nghĩ vấn đề một cách lý trí.
Cốt Túy và cổ Phệ Tâm, cả hai đều là những đồ vật không thể tha thứ, cho nên xem như đã kết tử thù.
Hai người vì cứu cậu mà sinh ra hiểu lầm, tấn công lẫn nhau, mới tạo thành cục diện bây giờ...
Tống Thanh Thời nghĩ một vòng, phát hiện tội lỗi bắt nguồn từ mình, có hơi chột dạ.
Cậu nhìn Việt Vô Hoan, lại nghĩ tới An Long, chưa từng đối mặt với cục diện phức tạp như vậy, cảm giác so với lúc bị sét đánh còn khổ sở hơn, chỉ hận sao hai thứ đồ này không rơi thẳng vào người mình đi.
Bộ dáng hiểu chuyện ngoan ngoãn của thiên sứ nhỏ khiến cậu không khỏi thiên vị.
Thế nhưng, không được...
Nếu như cậu lại cố chấp bao che khuyết điểm, An Long sẽ càng tức giận, chết cũng không từ bỏ ý đồ, lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài, môn chủ của Vạn Cổ Môn bị người ta hại, chính là đánh vào mặt mũi của môn phái họ, lúc đó sẽ không thể dùng đúng sai để cân nhắc nữa. Mà như vậy sẽ càng thêm bất lợi với Việt Vô Hoan, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, cậu không nên làm thế. Tốt nhất là vẫn nên nghĩ cách xoa dịu lửa giận của An Long, để hắn từ bỏ chuyện truy xét, giữ bí mật việc này. Sau đó lại tách hai người ra, dùng thời gian để khiến tất cả phai nhạt.
Nhưng mà, thiên sứ nhỏ oan ức như vậy phải làm sao bây giờ?
Việt Vô Hoan nhìn ra phiền não của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Tôn chủ đừng lo lắng, Vô Hoan sẽ đến tạ tội với An tiên tôn, chấm dứt việc này."
Tống Thanh Thời lập tức gạt đi: "Không được! Ngươi không sai, không cần phải đi tạ tội!"
Cậu biết An Long sẽ ra tay tàn nhẫn đến mức nào với người mà hắn thấy ngứa mắt, không thể để thiên sứ nhỏ phải chịu sự uất ức đó được.
Việt Vô Hoan cúi đầu, vén mái tóc dài hơi gợn sóng ra sau tai, mắt phượng khép hờ, nhẹ nhàng hôn một cái lên lòng bàn tay trái của cậu, thành kính nói: "Khiến ngươi phải phiền não, tức là lỗi của ta."
Tống Thanh Thời cảm thấy lòng bàn tay như có lông vũ quét qua, ngưa ngứa, vành tai không biết sao lại thấy hơi nóng, may mà có tóc dài che khuất đi sự khác thường. Cậu bất an thu tay về, trái tim đập loạn hai nhịp, kiên trì nói: "Ngươi không sai."
Việt Vô Hoan cười: "Không sai thì cũng có thể nhận lỗi mà, những chuyện này ta đã quen rồi."
Khi ở sơn trang Kim Phượng, dù y có làm gì cũng đều phải nhận lỗi về mình, dù có bị người cưỡng hiếp, y cũng phải quỳ xuống nhận sai chịu trừng phạt.
Bây giờ lòng y đã không còn phân rõ thế nào là thiện ác, thế nào là đúng sai, mạnh là đúng, yếu chính là sai, còn sống là đúng, chết chính là sai, để đạt được mục đích, không thủ đoạn nào là không thể dùng.
Y có thể giết chết bất cứ kẻ nào, cũng có thể nhận lỗi với bất cứ ai.
Y không cảm giác được giữa hai cái này có gì khác nhau...
Tất cả mọi người nói tâm lý của y không bình thường, y là kẻ điên.
Những ai biết y là kẻ điên ở Dược Vương Cốc, lại còn không biết giữ mồm giữ miệng đều đã bị y giết.
Suỵt, hãy trốn cho thật kỹ, để tôn chủ phát hiện ra bí mật thì sẽ tệ đến mức nào đây?
Y có thể khóa lại ma thú dục vọng trong lòng, có thể bóp chặt những ý nghĩ điên cuồng trong đầu, đương nhiên cũng có thể chịu đựng con sói hung ác bẩn thỉu kia. Cứ tươi cười giấu sát ý vào trong bóng tối, làm ra vẻ ngoan hiền vô hại, chờ đợi một thời cơ thật thích hợp. Thứ y muốn có quá nhiều, cho nên không thể gấp gáp, hãy chậm rãi dệt lưới, chậm rãi sắp đặt, trước khi con mồi hoàn toàn lọt vào trong cạm bẫy, tuyệt đối không thể để lộ bộ mặt thật.
Y mỉm cười nhìn Tống Thanh Thời, trong mắt ngập tràn dịu dàng yêu chiều...
"Vô Hoan." Tống Thanh Thời được y nhìn như vậy thì cực kỳ cảm động. Cậu suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói: "Ngươi không cần vì ta mà làm những chuyện đó, ta là sư tôn của ngươi, mặc dù... Ta không xứng với cái chức sư tôn này lắm, ngoại trừ y thuật và nghiên cứu ra thì cái gì cũng không biết, cũng chưa từng làm chuyện gì ra dáng sư tôn, còn vô trách nhiệm bỏ mặc ngươi suốt mười năm, khiến ngươi phải chịu rất nhiều khổ sở."
Việt Vô Hoan lập tức ngắt lời cậu: "Không, đó là vì ngươi ngăn cản thiên kiếp cho ta..."
Tống Thanh Thời biết mình ăn nói vụng về, sợ nói không lại y, bèn dứt khoát vươn tay chặn miệng y lại, bướng bỉnh nói: "Cản thiên kiếp cho đồ đệ là việc của sư tôn! Là tại ta không tính trước được nguy cơ khi ngươi Trúc Cơ, không chuẩn bị chu đáo, không nhìn ra cường độ của thiên kiếp, lại còn không điều chỉnh tốt Nguyên Anh, hoảng hốt ra tay, nên mới bị trọng thương đến hôn mê như vậy."
Việt Vô Hoan bị cậu bịt miệng đến ngây người, bờ môi chạm phải lòng bàn tay nong nóng, mang đến niềm vui được giấu kín.
Tống Thanh Thời thấy y thành thật im lặng thì hài lòng cười: "Vô Hoan, chuyện này cứ để ta giải quyết đi."
Cậu cũng nên leo ra khỏi tháp ngà, học cách xử lý những mối quan hệ phức tạp.
Việt Vô Hoan nặng nề nhìn cậu một hồi, rồi khàn giọng nói: "Vâng."
Y giúp Tống Thanh Thời kéo xuống rèm giường tơ tằm màu đen, dập tắt ngọc Dạ Quang, một lần nữa đeo lên mặt nạ, đứng dậy cáo lui.
Bên trong trướng tối đen, từ sau lớp chăn truyền ra âm thanh có phần hơi thẹn thùng:
"Vô Hoan, đừng sợ, ta... Sẽ dốc hết tất cả để bảo vệ ngươi..."
Cậu biết để Việt Vô Hoan thoát khỏi gông xiềng của quá khứ, đạt được hạnh phúc là rất khó, thế nhưng cậu cũng biết cố gắng thêm chút nữa.
Cậu không có IQ tuyệt đỉnh, không có EQ cao siêu, giao lưu với người khác còn có chút vụng về...
Nhưng dù đề bài có khó đến đâu, cậu cũng sẽ không từ bỏ, dù có thất bại cả nghìn lần vạn lần, cậu cũng sẽ cố gắng tìm ra đáp án chính xác.
Việt Vô Hoan nhìn bóng dáng đằng sau tấm rèm. Trải qua những tháng năm ngày đêm làm bạn, thay thuốc rửa ráy, từng đường cong, từng bộ phận trên cơ thể ấy, xúc cảm của từng tấc da thịt đã sớm khắc sâu trong đầu y, không cần tận mắt nhìn thấy y cũng có thể tượng tượng được người đang nằm trong trướng kia hiện giờ mê người đến mức nào. Y dùng Tỏa Tình cưỡng ép đè xuống dục vọng đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể, giọng nói lại điềm đạm êm ái đến tột cùng: "Ta biết."
Dây leo màu đỏ chậm rãi bò vào trong trướng, nhẹ nhàng quấn lên cổ chân trắng nõn, tựa như một vòng dây thừng lỏng lẻo có thể dễ dàng cởi ra.
"Ngủ ngon. Hãy để nó ở bên cạnh ngươi, hiện giờ ngươi không tiện đi lại, khi cần gọi ta đến chỉ cần giật nhẹ là được." Việt Vô Hoan không khỏi buông thả sự tham lam của mình trong chốc lát. Đây là viên đá quý báu nhất của y, tinh khiết không tì vết, nhất định phải trông coi, giữ gìn cho thật tốt, có là kẻ nào cũng đừng hòng cướp được từ trong ngực y.