Edit: Ry
Mặc Uyên Kiếm Tôn điên rồi, y giết tất cả mọi người, cuối cùng bị các đại môn phái liên thủ tiêu diệt. Đám người kia thấy thẹn trong lòng, khó mà nói nên lời, bèn xóa bỏ vết tích sai lầm đó khỏi dòng lịch sử.
Tống Thanh Thời trở lại trong sương mù, mắt đẫm lệ, cậu muốn trở lại nói cho Vô Hoan trong thế giới ký ức của Mặc Uyên rằng cậu còn sống, dù có luân hồi bao nhiêu lần, cậu sẽ luôn trở lại tìm y. Thế nhưng, sương mù dày đặc ngăn cản con đường, có làm thế nào cậu cũng không quay lại được.
Trong lúc lo lắng, cậu chợt phát hiện, nhiệm vụ trong pháp trận của Mặc Uyên Kiếm Tôn xuất hiện lựa chọn mới: Bắt đầu lại.
Tống Thanh Thời không chút do dự chọn bắt đầu lại, xông về phía thế giới nhiệm vụ.
Lần này, cậu muốn cứu cả Khúc Ngọc Dung lẫn Vô Hoan, làm một bài thi hoàn mỹ!
...
Tống Thanh Thời biết chỗ mục tiêu của nhiệm vụ ở, tiết kiệm phần lớn thời gian. Hành động mãnh liệt như hổ, lần nữa đốt cháy bảo khố của Thiên Hương Lâu, trước tiên kéo Vô Hoan trong địa lao ra ngoài, không nói lung tung nữa, trực tiếp cõng y ra ngoài tường rào, sợ y chạy loạn lại dùng kim châm làm y hôn mê, giấu vào trong góc khuất. Sau đó lại quay về tìm Khúc Ngọc Dung đang khóc thút thít trong phòng, giơ lên tấm bảng gỗ đã chuẩn bị sẵn, dùng chữ biểu thị là mình tới cứu hắn.
Khúc Ngọc Dung khi ấy vừa mới rơi vào trong Thiên Hương Lâu, vẫn chưa muốn trở thành tiểu quan, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Hắn thấy có người cứu thì vui mừng quá đỗi, không cần biết đối phương là ai đã chạy theo.
Tống Thanh Thời mang theo hắn, cõng Vô Hoan, đi theo tuyến đường và phương án ban đầu, thuận lợi về tới túp lều nhỏ.
Sau khi Vô Hoan tỉnh lại, Khúc Ngọc Dung đảm nhiệm phiên dịch, nhìn chữ trên ván gỗ, truyền đạt ý tứ của Tống Thanh Thời, ba người thuận lợi giao tiếp, cuối cùng không tạo thành hiểu lầm kỳ quái.
Lần này, Tống Thanh Thời không bị Vô Hoan đánh, thuận lợi hoàn thành trị liệu, cũng giữ cả hai lại bên mình chăm nom.
Khúc Ngọc Dung rất đẹp, nhưng nhan sắc của hắn dúng trí thông minh để đánh đổi, hắn chẳng những ngốc, mà còn mắc chứng khó đọc. Tống Thanh Thời thử dạy hắn đọc sách, chỉ đọc câu hơi dài là hắn đã điên đảo rối loạn, nhảy chữ để lọt chữ, cố gắng ba ngày cũng không đọc xong trang đầu tiên, sốt ruột đến mức vừa khóc lóc vừa nói xin lỗi. Tống Thanh Thời cũng phải trợn tròn mắt, có cảm giác như gặp phải con nhà giàu dốt nát có giáo viên hàng đầu phụ đạo cho nhưng điểm ba môn Toán Văn Anh cộng lại vẫn không thoát liệt.
Tình tình Khúc Ngọc Dung rất tốt, cùng sống với mọi người ở căn nhà tranh nơi hoang dã, ăn uống bết bát, nhưng hắn rất nghe lời, chưa từng phàn nàn chuyện gì. Nhưng... Hắn đã từng là tiểu thiếu gia được cả nhà họ Khúc nâng niu trong lòng bàn tay, được nuông chiều từ bé đến lớn, không có khả năng tự lo cho mình, rất nhiều thứ không phải hắn chủ quan muốn vượt qua là có thể quen được.
Hắn khó khăn nuốt hết cháo thuốc Tống Thanh Thời làm ra xong, dạ dày bị đau, thượng thổ hạ tả, suýt chút nữa bay nửa cái mạng. Hắn muốn thử giúp làm cơm, lại tạo thành hỏa hoạn, đốt mất nửa căn nhà tranh, dọn dẹp sẽ nhớ nhầm vị trí, xếp cho đống dược liệu lộn xộn, đốn củi sẽ chặt vào tay, đi múc nước suýt chút nữa rơi vào trong khe núi. Ban đêm, hắn không thể ngủ được khi nằm trên đệm giường đơn sơ, nói là vải vóc quá thô mài cho da hắn đỏ hết, chỉ qua mấy ngày đã hốc hác đi hẳn.
Khúc Ngọc Dung rất áy náy, mỗi ngày đều nói xin lỗi. Hắn muốn cố gắng làm thật tốt mọi chuyện, nhưng luôn thất bại.
Tống Thanh Thời hiểu rồi, đây là hoàng tử hạt đậu...
Trong nguyên tác, mặc dù Khúc Ngọc Dung bị các loại nam nhân chà đạp, nhưng cuộc sống vẫn luôn an nhàn sung sướng, tu vi dựa vào các loại dược vật trân quý tích thành, cho nên những vấn đề này không hiện ra.
Kế hoạch nuôi hắn thành con ngoan trò giỏi của Tống Thanh Thời, để hắn ở trong biển tri thức tìm ra được giá trị của đời người hoàn toàn thất bại. Việc duy nhất Khúc Ngọc Dung có thể làm tốt là giúp cậu nói chuyện với Vô Hoan, hỗ trợ cậu dạy cho Vô Hoan nhận chữ. Tống Thanh Thời rất bất đắc dĩ, nhưng việc trí thông minh không đủ cũng chẳng phải là lỗi của Khúc Ngọc Dung, cậu đành phải coi Khúc Ngọc Dung như tổ tông mà cúng bái, áp dụng phương pháp giáo dục nhi đồng, cố gắng khen ngợi, cố gắng dỗ dành, bồi dưỡng lòng tự tin của hắn, hi vọng có thể nhồi vào vài thứ, đừng để lại bị mấy tên khốn nạn kia lừa gạt nữa...
Cậu tốn rất nhiều công sức với Khúc Ngọc Dung, cuối cùng cũng nuôi được thân thể thiếu gia không yếu ớt mảnh mai như trước.
Vô Hoan ngoan ngoãn hiền lành, không cần quan tâm, thường xuyên giúp cậu làm việc, quan hệ với Khúc Ngọc Dung cũng không tệ.
Tống Thanh Thời rất yên tâm với trí thông minh của Vô Hoan, mỗi ngày đều điều trị cho y, dùng đan dược trợ giúp tu hành... Lần này làm lại nhiệm vụ, có rất nhiều chuyện cậu không cần phải đi đường vòng, thuận lợi chữa khỏi cho chân và cơ thể của Vô Hoan, sau đó chuẩn bị dược vật giúp khôi phục thị lực, tính toán thời gian, đợi đến lúc thì đi cứu lão Kiếm Tôn.
Kế hoạch của cậu thật hoàn mỹ...
Khúc Ngọc Dung càng ngày càng ỷ lại vào Tống Thanh Thời, thường xuyên bám lấy cậu làm nũng, hắn nói không muốn rời đi, hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cậu.
Vô Hoan im lặng rất lâu, bỗng bật cười, y rất dịu dàng xoa đầu Khúc Ngọc Dung, nhẹ giọng hỏi: “Vĩnh viễn à?”
Khúc Ngọc Dung vui sướng đáp: “Ừm, ta thích Thanh Thời ca ca.”
Tống Thanh Thời thấy quan hệ của mọi người có vẻ không tệ, yên lòng, chuyên tâm chế dược, kiếm tiền sinh hoạt.
Một thời gian sau...
Ngày ấy, Tống Thanh Thời đi hái thuốc mà lòng cứ thấy bất an, bèn trở về sớm, phát hiện không thấy Khúc Ngọc Dung đâu. Cậu tìm một vòng, trông thấy Vô Hoan vội vàng trở về từ con suối, mau chóng chạy tới, viết chữ vào lòng bàn tay y hỏi xem tung tích của Khúc Ngọc Dung.
Vô Hoan bình tĩnh nói: “Ta không biết, hắn nói lên núi hái quả, vẫn chưa về.”
Tống Thanh Thời bất an, đang định nói đi tìm, đột nhiên, trong đầu lại xuất hiện cảnh cáo nhiệm vụ thất bại.
Thân thể của cậu lại xuất hiện triệu chứng ma hóa...
Tống Thanh Thời kinh ngạc cúi đầu xuống, phát hiện ống tay áo ướt sũng của Vô Hoan còn sót vài vết máu mới tinh chưa rửa sạch.
Cả người cậu cứng đờ, hiểu ra mọi chuyện...
“Đừng quan tâm đến tên kia nữa.” Vô Hoan phát hiện mình chưa kịp xử lý sạch sẽ chuyện xấu đã làm, dần trở nên nóng nảy. Y thống khổ van nài: “Hắn thật phiền, ta không thích thanh âm hắn nói chuyện với ngươi, không thích ngươi khen hắn, cũng không thích ngươi dồn hết sự chú ý cho hắn... Mỗi lần nghe thấy hắn nói chuyện với ngươi, ta sẽ rất khó chịu, không khống chế được cảm xúc. Ta thích ngươi, thích đến ghê gớm, ngươi đừng thích người khác, chỉ thích ta thôi có được không?”
Tống Thanh Thời phát hiện mình đã bỏ qua chuyện rất quan trọng --- Thích của Vô Hoan có chứa ham muốn độc chiếm mãnh liệt, lòng y không chứa chấp được bất cứ kẻ nào, y sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt mọi uy hiếp.
Khúc Ngọc Dung chết rồi, nhiệm vụ thất bại.
Tống Thanh Thời nhìn màn sương dần hiện lên trước mặt, nước mắt trào ra, biết mình phải làm lại...
...
Lần thứ ba, cậu rút kinh nghiệm xương máu, cứu hai người ra xong tìm một hộ gia đình tốt nhận nuôi Khúc Ngọc Dung, hoàn toàn cách ly hai người. Tiệc vui chóng tàn, nhan sắc và sự ngu xuẩn của Khúc Ngọc Dung khiến kẻ xấu ngấp nghé, nhiệm vụ thất bại vô cùng thê thảm...
Lần thứ tư, cậu tự kiểm điểm, sau khi cứu hai người ra, bèn tìm một người trong sạch nhận nuôi Khúc Ngọc Dung, thường xuyên ghé thăm, phòng ngừa kẻ xấu nhân cơ hội. Nhưng Vô Hoan không nhìn được, tâm tư mẫn cảm, phát hiện cậu thường lén lén lút lút ra ngoài gặp “tình nhân”, tuyệt vọng và ghen ghét khiến y rơi vào điên cuồng, lại dẫn dắt bi kịch xảy ra, nhiệm vụ thất bại càng thảm hại hơn...
Lần thứ năm, cậu lại kiểm điểm, sau khi cứu hai người ra, quyết định tàn nhẫn, giấu diếm thân phận, giả làm lão y sư trị thương cho Vô Hoan, sau đó giao phó cho một người đáng tin cậy để chăm sóc, hoàn toàn cắt đứt cơ hội yêu nhau của hai người, chuyên tâm xử lý nhiệm vụ Khúc Ngọc Dung, tiện thể giúp Vô Hoan thu thập dược liệu chữa mắt. Thế nhưng, chẳng được bao lâu, không biết sao Vô Hoan lại chết rồi... Cậu hoảng loạn đến mức suýt sụp đổ, vội vàng kết thúc nhiệm vụ, bắt đầu lại từ đầu.
Lần thứ sáu...
Lần thứ bảy...
...
Tống Thanh Thời làm đi làm lại nhiệm vụ của Mặc Uyên Kiếm Tôn đến hơn một trăm lần, lần nào cũng thất bại.
Chỉ cần cậu cứu được Vô Hoan, Vô Hoan sẽ yêu cậu, cũng sẽ diệt trừ tất cả trở ngại xung quanh, tạo thành nhiệm vụ thất bại. Cậu chỉ cần mặc kệ Khúc Ngọc Dung, tên ngu ngốc kia sẽ gây ra đủ thứ chuyện, liên tục lặp lại bi kịch, tạo thành nhiệm vụ thất bại. Cậu thậm chí còn thử để Khúc Ngọc Dung rơi vào trạng thái ngủ say, giấu người đi, đợi cảm xúc của Vô Hoan ổn định rồi quay lại giải quyết... Nhưng cái này không phù hợp với tiêu chuẩn hạnh phúc, bị Hệ Thống nhận định là thất bại. Cậu cũng thử để Vô Hoan ngủ say trước, đợi hoàn thành nhiệm vụ Khúc Ngọc Dung xong sẽ quay lại, nhưng Vô Hoan lần nữa tỉnh lại, nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cậu, cho rằng cậu là người xấu, trực tiếp chạy trốn, sau đó lại là bi kịch...
Nhiệm vụ rơi vào vòng lặp vô hạn.
Trong lúc không ngừng giải đề, Tống Thanh Thời cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của “không thể giải“. Nhiệm vụ mà Mặc Uyên Kiếm Tôn đưa ra và nhiệm vụ mà Hệ Thống đưa ra là hai chuyện khác nhau.
Nhiệm vụ của Mặc Uyên Kiếm Tôn là: Cứu Vô Hoan.
Nhiệm vụ Hệ Thống đưa ra là: Cứu Khúc Ngọc Dung.
Hai nhiệm vụ này xung đột với nhau, nếu như cậu hoàn thành nhiệm vụ cứu Khúc Ngọc Dung, sẽ thất bại nhiệm vụ của Mặc Uyên Kiếm Tôn, nếu như lựa chọn cứu Vô Hoan, nhiệm vụ của Hệ Thống cũng thành thất bại. Nếu như lựa chọn đồng thời cứu vớt, Vô Hoan sẽ giết chết hoặc tiêu diệt Khúc Ngọc Dung, tạo thành nhiệm vụ thất bại.
Vô Hoan quá thông minh, y không tin vào chuyện nhiệm vụ, cũng không thể nói dối trước mặt y. Y còn giỏi diễn kịch, giả vờ như tin tưởng, sau đó ra tay vào thời khắc mấu chốt, trực tiếp phá hủy nhiệm vụ... Y yêu hận mãnh liệt, trong sự kiêu ngạo lại mang theo khuynh hướng tự hủy, nếu như Tống Thanh Thời nói dối hoặc từ chối tình cảm của y, y sẽ rơi vào tuyệt vọng, tạo thành kết cục tự sát càng thảm thương hơn...
Tống Thanh Thời làm bài đến mức sắp khóc rồi, nhưng cậu vẫn kiên trì, không ngừng tìm ra cách giải đề và phương pháp mới.
Cuối cùng, pháp trận của Mặc Uyên Kiếm Tôn bị sức mạnh khổng lồ của Phượng Quân xé mở, cậu bị cứng rắn kéo ra khỏi pháp trận.
Trong pháp trận, thanh âm Mặc Uyên Kiếm Tôn để lại nói với cậu: “Đáp án của 'không thể giải' chỉ có một: Từ bỏ.”
Tống Thanh Thời giãy giụa muốn trở lại: “Ta quyết không từ bỏ.”
...
Thiên Vũ Môn, trên võ trường, đám người thất bại đã trở về từ lâu, đang thảo luận đáp án.
Mỗi người tiến vào trong pháp trận của Mặc Uyên đều được bố trí thân phận khác nhau, cao có thấp có, bọn họ đều lựa chọn đi chuộc Khúc Ngọc Dung. Cũng có vài người tâm địa thiện lương, thấy Vô Hoan quá đáng thương, thuận tay cứu ra rồi ném cho người bên ngoài, sau đó mặc kệ. Nhưng mà bọn họ đều không hiểu vì sao mình đã thành công cứu rỗi Khúc Ngọc Dung rồi, nhiệm vụ vẫn sẽ thất bại...
Đau khổ nhất là môn chủ Thiên Vũ Môn Vũ Văn Diên, lão may mắn, thân phận được bố trí cho là môn chủ một môn phái nào đó, là đại năng Nguyên Anh, có quyền có thế. Lão chạy tới Thiên Hương Lâu, lấy ra một số tiền lớn chuộc Khúc Ngọc Dung về, thu làm đệ tử thân truyền, vô cùng tận tụy, coi hắn như con trai ruột mà nuôi, dùng đan dược giúp tu vi hắn lên Kim Đan, cho đọc các loại sách thánh hiền, học lễ nghĩa liêm sỉ, còn dùng gậy cưỡng ép bẻ thẳng tính hướng của hắn, cho hắn cưới thục nữ danh môn làm vợ, sinh được hai đứa con trai mập mạp. Có nhìn thế nào thì cũng là người thắng trong đời, đang ở đỉnh cao của hạnh phúc đúng không?
Nhưng...
Khi lão chuẩn bị mỉm cười nhắm mắt xuôi tay, Khúc Ngọc Dung lại tới nói cho lão biết, nói cả đời mình luôn đau khổ, hắn có người vẫn luôn yêu mến, là một nam nhân, lại e ngại sự phản đối của sư tôn, chỉ có thể âm thầm qua lại. Thê tử của hắn cũng có tình nhân khác, hai người hứa hẹn mỗi người chơi phần mình, con trai đều là con của người khác, hắn chỉ hỗ trợ che giấu và chăm sóc...
Đúng, tình nhân của Khúc Ngọc Dung là đại đệ tử của lão trong thế giới nhiệm vụ, là môn chủ đời kế tiếp.
Hai tên nghịch đồ cũng nắm tay quỳ gối trước giường bệnh, khóc lóc xin lão thành toàn.
Vũ Văn Diên hộc huyết mà chết...
Sau khi lão trở lại hiện thực, ngồi liệt trên tảng đá, cực kì không ổn.
Vũ Văn Ngọc cũng quy củ làm nhiệm vụ một lần, mặc dù không thành công, nhưng cũng thấy được việc đời, mở ra vô vàn cánh cửa tới thế giới mới, suy nghĩ rất nhiều thứ trước kia chưa từng nghĩ tới.
Tống Cẩm Thành lại rất có trí, hắn rút được thân phận thiếu gia nhà giàu, biết mình không có thực lực, dứt khoát không làm nhiệm vụ, ngay cả Thiên Hương Lâu cũng không vào, trực tiếp chạy đi chơi. Vào Nam ra Bắc, du sơn ngoạn thủy, mua chỗ này ăn chỗ kia, chơi vui đến quên cả trời đất, bây giờ đang khoe khoang với mọi người mỹ nhân và mỹ thực mình gặp được...
Mỗi người ít nhiều đều có chút thu hoạch, trò chuyện vô cùng khí thế.
Phượng Quân để lộ thần lực kinh khủng, nổi giận xé nát Hổ XAnh, khiến đám người đang chìm trong vui sướng tỉnh lại. Bọn họ nhìn dây leo màu đỏ múa may đầy trời, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tống Thanh Thời tiêu hao quá nhiều tinh thần trong pháp trận, rơi vào mê man.
Phượng Quân quỳ trước mặt cậu, cẩn thận sờ lên nhịp tim và hô hấp, kiểm tra biển ý thức và đan điền đều thấy không có vấn đề gì, sau đó y nắm lấy bàn tay trắng nõn kia, xác nhận vẫn ấm áp như cũ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Y ngẩng lên, liếc nhìn Vũ Văn Diên đang không biết phải làm sao, lạnh lùng nói: “Đỉnh Bất Diệt sẽ đền bù cho Thiên Vũ Môn pháp khí tốt hơn.
Vũ Văn Diên mừng rỡ, liên tục tạ ơn.
Phượng Quân trân trọng ôm lấy thiếu niên đang ngủ say vào lòng, đạp lên vô số dây leo màu đỏ, nhẹ nhàng rời đi.