Edit: Ry
Đêm đã khuya, những lời thì thầm nói mãi không hết.
Việt Vô Hoan giúp Tống Thanh Thời tìm lại từng chút kí ức đã mất, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ tồi tệ ở sơn trang Kim Phượng. Y chậm rãi kể lại quá khứ của hai người, kể về mọi thứ y không thích, những thứ y che giấu, bao gồm cả những kẻ y đã giết, bao gồm cả tình yêu của An Long, việc Bạch Tử Hạo là đáp án chính xác, còn có gã rác tưởi tự xưng là nhiệm vụ giả... Trí nhớ của y vô cùng tốt, không để lọt một chi tiết nào.
Y không giữ lại chút gì, kể hết toàn bộ, thử không mang theo thành kiến đối diện với những thứ mình căm thù.
Tống Thanh Thời theo thói quen lấy giấy bút ra, sắp xếp lại mọi tình tiết, phân loại theo logic, màn sương luôn che đậy ký ức dần nhạt đi dưới sự bổ sung của một lượng lớn tin tức, lộ ra một phần sự thật. Cậu đối chiếu với kí ức của mình, vạch ra mấy điểm mấu chốt, để Việt Vô Hoan bổ sung cho rõ ràng.
“Năm ngươi biến mất, An Long đã tới cứu ta.” Việt Vô Hoan đã từng rất chán ghét khoản nợ ân tình này, bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt: “Sau khi ta trùng sinh trong lửa của Đỉnh Bất Diệt, trở thành hóa thân của Phượng Hoàng, phát động chiến tranh, thanh trừ những môn phái nhơ nhuốc và đống rác rưởi đó. Ta giết rất nhiều người, thế giới trở nên hỗn loạn, An Long không có nơi nào để đi, bèn canh giữu ở Dược Vương Cốc.. Hắn hận ta thấu xương, thường xuyên mắng chửi, nhiều lời rất khó nghe. Thế nhưng, hắn không gia nhập bất cứ thế lực nào muốn chinh phạt Đỉnh Bất Diệt, đối đầu với ta.”
Tống Thanh Thời sửa sang lại một chút logic tính cách và hành vi của An Long: “Cái này không giống việc hắn sẽ làm.”
An Long sẽ xé nát tất cả mọi thứ hắn thấy ngứa mắt.
Việt Vô Hoan hồi tưởng lại nói: “Hắn nói trước khi ngươi biến mất đã nói một câu kì quái với hắn, hình như là 'Nếu như giết Vô Hoan, ngươi sẽ hối hận', hắn tin vào câu nói đó, nên dù có tức giận hơn nữa cũng không động thủ với ta. Ta cũng rất nghi ngờ câu nói này, Thanh Thời, ngươi còn nhớ nguyên nhân khiến ngươi nói câu đó không?”
Tống Thanh Thời liều mạng cắn bút, lắc đầu, quá khó, tất cả kí ức của cậu đều là những mảnh vỡ, giống như chơi xếp hình vậy, hơn nữa còn đã mất không ít mảnh ghép mấu chốt: “Ta không nhớ nổi, chính là trong lòng có trực giác, hắn và ngươi không phải là kẻ địch...”
“Vậy ta tin tưởng trực giác của ngươi.” Việt Vô Hoan quả quyết nói: “Ngươi đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mặc dù mỗi lần đều bị xóa ký ức, nhưng đã trải qua nhiều lần như vậy, ấn tượng về những chuyện đó đã khắc sâu vào trong xương tủy ngươi, ngươi sẽ không hoàn toàn quên mất nó.”
Giống như lần đầu bọn họ gặp gỡ, sẽ luôn có cảm giác rung động.
Đó chính là kí ức in dấu sâu trong xương cốt.
“Ta không ghét An Long, thậm chí... Rất thưởng thức hắn, sẵn sàng giúp hắn, tin tưởng hắn.” Tống Thanh Thời đã từng lo cho cảm xúc của Việt Vô Hoan nên có nhiều thứ chỉ dám để trong lòng chứ không dám nói, giờ Việt Vô Hoan đã hóa giải khúc mắc, bằng lòng tin tưởng vào tình cảm của cậu, cậu cũng không kiêng kị thảo luận chuyện này: “Đã xác định có rất nhiều lần luân hồi, có lẽ chúng ta có thể đặt giả thiết An Long đã từng là bằng hữu rất quan trọng của ngươi?”
Việt Vô Hoan cười nhạt: “Bằng hữu? Bằng hữu kiểu muốn vung đao cướp tình...”
Y bỗng nhiên ý thức được điều gì, thoáng ngừng lại.
Tống Thanh Thời do dự hỏi: “Nếu như bỏ đi sự tồn tại của ta, giữa các ngươi không có bất cứ cảm giác thưởng thức lẫn nhau nào sao?”
An Long bị phong ấn ở vực sâu vô tận, thỉnh thoảng những lúc tỉnh táo, hắn sẽ gọi tên của Việt Vô Hoan... Ban đầu là chửi mắng lẫn nhau hoặc trào phong, lâu dần trở nên thân thuộc. Thỉnh thoảng y sẽ mang cho An Long mấy bình rượu, An Long cũng sẽ kể lại chuyện lúc y và Tống Thanh Thời gặp nhau... Đương lúc tuyệt vọng trong bùn lầy hôi thối như vậy, chỉ cần có người sẵn sàng mang hắn ra ngoài, dù có là ai, hắn đều sẽ yêu.
Thế nhưng, chính tình yêu đã được định sẵn sẽ không thể có được ấy đã khiến trái tim hắn xuất hiện kẽ hở, làm nó chìm sâu vào trong vực sâu vô vọng, không thể tự kiềm chế.
Loại cảm giác này có giống chính y bị vận mệnh đùa bỡn không?
Việt Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ, y cảm thấy An Long vừa ngu vừa đáng ghét, nhưng vẫn có mấy phần thưởng thức sức mạnh và sự ngông nghênh của hắn... Bây giờ nhìn tên ngốc bị bóp méo thành quái vật xấu xí dưới vực sâu kia, lòng y cũng rất không thoải mái, cảm giác người này dù có chết thì cũng nên chết trong tay mình, hoặc là đường đường chính chính tử trận trên sa trường, chứ không phải bị thứ hèn hạ như vậy điều khiển, uất ức mà chết đi dưới lòng đất tối tăm. Thế nên những năm qua, y vẫn luôn tìm kiếm phương pháp giải thoát cho An Long...
An Long đã từng nói, hắn không thể nào chấp nhận được một Việt Vô Hoan sụp đổ tinh thần xấu xí như vậy, cũng không thể chấp nhận khi y ngu xuẩn giấu đầu che đuôi, ngay cả giết cũng không có hứng thú để giết. Hắn muốn thấy Việt Vô Hoan giống như một chú chim mỹ lệ kiêu ngạo, có vậy mới xứng bị hắn đánh bại, nhổ hết lông vũ xinh đẹp, đính lên tường làm đồ trang trí.
Lời này rất giống khiêu khích, y hung hăng dạy dỗ tên đần bị khóa dưới vực sâu đó một trận.
Bây giờ nghĩ lại...
Bọn họ đều có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với nhau?
Việt Vô Hoan lại nghĩ đến tên ngốc kia, có chút uất ức, cũng có chút tức ngực, cực không tình nguyện đáp: “Nếu như từng là bằng hữu, nhất định là do kiếp trước ta sơ suất kết giao...”
Tống Thanh Thời đại khái đã hiểu, một lần nữa ghi lại: “Nếu như Hệ Thống có thể sắp xếp các loại trùng hợp, bỏ vận mệnh của ngươi vào vực sâu tuyệt vọng, từng bước một ép ngươi phải điên cuồng, thì nó cũng có thể đẩy vận mệnh của An Long vào vực sâu, sau đó chế tạo trùng hợp để ta cứu hắn...”
Nếu vậy mọi chuyện đều hợp lý.
Cậu đã từng thấy tình hữu nghị của An Long và Việt Vô Hoan ở đâu đó, nên mới tin tưởng An Long như vậy, muốn làm bằng hữu với An Long, đồng thời chăm sóc và quan tâm hắn nhiều hơn các bệnh nhân khác. Nhưng An Long đang chìm trong tuyệt vọng lại coi cậu thành cọng cỏ cứu mạng, bắt đầu nảy sinh tình yêu, cho nên sau khi Việt Vô Hoan xuất hiện, hai người liền trở thành kẻ địch ngươi chết ta sống, không có khả năng liên thủ với nhau.
Mấy mục đích của Hệ Thống đều đạt được.
Một, cố chấp và độc chiếm của Việt Vô Hoan bị kích thích nặng thêm, ngoài Tống Thanh Thời ra, y không thể có bất cứ bằng hữu nào khác.
Hai, An Long trong chuyện tình cảm tự mua dây buộc mình, trở thành quân cờ bị vận mệnh điều khiển.
Ba, có thể mượn tay An Long tiêu diệt bất cứ thứ gì nó muốn tiêu diệt.
“Hắn là còn lí do khác khiến Hệ Thống lựa chọn An Long, những năm qua ta muốn giết An Long, thử đủ loại biện pháp,“ Việt Vô Hoan cầm cuốn sổ của cậu, bổ sung: “Nhưng dường như An Long có được xương cốt cứng rắn nhất thế gian, thân xác hắn lớn mạnh đến tình trạng không thể tưởng tược nổi, chỉ có hắn mới có thể chịu được sự cải tạo đáng sợ như vậy.”
Cậu nhấc bút lên, khoanh tròn tên của An Long và tư liệu về hắn.
Sau khi Ma Chướng Ô Uế xuất hiện, An Long cũng bắt đầu biến dị.
Có lẽ, đây chính là mấu chốt để tìm được chân tướng của vấn đề.
...
Việt Vô Hoan vất vả lắm mới kể hết mọi chuyện xảy ra những năm qua, y nhìn Tống Thanh Thời đang điên cuồng ghi chép, không nhịn được hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: “Đối tượng của nhiệm vụ lần này là ai?”
Tống Thanh Thời nhớ tới chuyện nghiêm trọng này, cậu lặng lẽ nhìn Việt Vô Hoan một chút, muốn nói lại thôi.
Việt Vô Hoan cam đoan: “Lần này ta nhất định sẽ kiềm chế toàn bộ ham muốn độc chiếm, đặt đối tượng nhiệm vụ đáng chết đó ở bên cạnh, chăm sóc đầy đủ.”
Tống Thanh Thời vô thức ngồi thẳng người: “Lần này, có chút đặc biệt...”
Việt Vô Hoan làm đạo lữ với cậu nhiều năm như vậy, nhìn động tác đã biết cậu đang chột dạ: “Ngươi làm sai rồi? Đừng lo, chúng ta có thể nghĩ chút biện pháp để cứu chữa.”
“Không phải, ta nói với ngươi chuyện này trước.” Tống Thanh Thời hít sâu một hơi, quả quyết nhận lỗi: “Hình như ta làm nổ Hệ Thống rồi...”
Việt Vô Hoan nhìn đống tư liệu khổng lồ vừa mới chỉnh sửa xong, có hơi tức ngực.
Tống Thanh Thời giải thích: “Ta quên là làm nổ thế nào rồi, nhưng... Hình như là do ta làm hỏng nó? Có lẽ số lần thất bại quá nhiều nên Hệ Thống tức quá nổ tung? Có điều lúc Hệ Thống nổ, ta đã nhanh tay bắt được một nhiệm vụ, mới chạy được về đây tìm ngươi. Nhiệm vụ này nói miệng không rõ lắm, để ta viết ra cho ngươi xem.”
[Tiêu diệt nhân vật phản diện độc ác nhất Tu Tiên Giới, Đỉnh Bất Diệt 口口口, 口口口口口口口口.”
Việt Vô Hoan càng tức ngực: “口口口 là cái gì?”
Tống Thanh Thời rất thẳng thắn: “Ta không biết, lúc hiện ra nó đã như thế rồi, nhiệm vụ lần trước cũng có rất nhiều kí tự đó. Bởi vì nó viết là thụ thể chất cực phẩm đẹp tuyệt trần, ta lại cảm thấy ngươi là thụ đẹp nhất trên đài Lang Can, thích vô cùng, nên mới trực tiếp ôm về.”
Việt Vô Hoan cảm động, muốn lôi Hệ Thống ra làm nổ thêm phát nữa.
Tống Thanh Thời kì vọng hỏi: “Đỉnh Bất Diệt của các ngươi còn nhân vật phản diện độc ác nào không?”
Việt Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ một chút, khẳng định: “Trong mắt người đời, không ai tàn ác bằng ta.”
Tống Thanh Thời có chút rầu rĩ: “Nếu như đối tượng của nhiệm vụ thật sự là ngươi, ta không thể làm được rồi.”
Hai người bọn họ đã giày vò nhiều năm như vậy, tình cảm đậm sâu, không thể làm mấy tiết mục ngu xuẩn như đau khổ xoắn xuýt xem có nên giết đối phương không, hoặc là hi sinh bản thân để thành toàn cho đối phương gì gì đó.
Tống Thanh Thời nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày xem việc này nên xử lý như thế nào, quay sang lại phát hiện Việt Vô Hoan vẫn luôn tươi cười, cười vô cùng vui sướng, cực kì thiếu nghiêm túc.
Việt Vô Hoan cảm thán: “Ngươi nhận nhiều nhiệm vụ như vậy, cuối cùng ta cũng có thể làm câu trả lời chính xác một lần.”
Tống Thanh Thời nhắc nhở: “Thầy chấm thi nổ rồi, ngươi có là câu trả lời chính xác cũng vô dụng.”
“Hệ Thống chỉ là công cụ tuyên bố nhiệm vụ, Ma Chướng Ô Uế và sự ma hóa của An Long vẫn không biến mất mà càng ngày càng mãnh liệt, chứng tỏ thứ đứng sau điều khiển vận mệnh vẫn còn, nhiệm vụ cũng vẫn còn.” Việt Vô Hoan đã nghiên cứu kí ức của tên nhiệm vụ giả Triệu Nghiệp kia vô số lần, rất hiểu trình tự của nhiệm vụ, nhắc nhở Tống Thanh Thời vẫn còn đang bận tâm chuyện vụn vặt: “Nó thật sự bị ép đến mức nóng nảy nên mới có thể tuyên bố một nhiệm vụ ngu xuẩn như vậy nhỉ? Đối tượng của nhiệm vụ giao cho ngươi là ta, chứng tỏ tiết tấu làm nhiệm vụ và cách thức hoàn thành hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của chúng ta.”
Tống Thanh Thời hiểu ý y trong nháy mắt.
“Tiêu diệt” có biết bao nhiêu lớp nghĩa, Việt Vô Hoan chưa từng lộ mặt, chỉ cần y từ bỏ thân phận Thần Quân là sẽ không còn nhân vật phản diện của Đỉnh Bất Diệt nữa, xem như đã tiêu diệt. Hoặc là y nâng đỡ ra một Thần Quân còn tàn ác hơn, trở thành nhân vật phản diện mới, cũng tính là tiêu diệt. Hoặc là Tống Thanh Thời không đủ khả năng, cố gắng làm nhiệm vụ, bảo trì tiến độ thích hợp, kéo dài cái nhiệm vụ này ra khoảng ngàn năm vạn năm, cũng là phương pháp giải quyết.
“Trong pháp trận Mặc Uyên và linh hồn của Triệu Nghiệp, ta đã xem mấy thứ được gọi là nguyên tác đó, không khác lắm với thoại bản, ấu trĩ vô cùng.” Việt Vô Hoan vẫn luôn tươi cười: “Định nghĩa nhân vật phản diện rốt cuộc là như thế nào? Là thân phận, hành vi hay là theo nhận thức của người đời? Ngươi mang ta về nhà làm đạo lữ, để ta ngoan ngoãn phục tùng ngươi, rửa tay nấu canh, cũng đâu thể tính là nhân vật phản diện được? Hay là ta làm chút việc thiện ở vài nơi, bỏ tiền trả thuế ruộng, xây dựng thư trai, cứu trợ già yếu, tuyên truyền ra ngoài, tẩy trắng hoàn toàn vết nhơ, thế là ta đã cải tà quy chính thành người lương thiện rồi? Hay là ngươi cố gắng khiêu chiến nhân vật phản diện, nhưng không đủ sức mạnh, bị nhân vật phản diện bắt nhốt trong phòng tối, mỗi ngày bị ép làm ấm giường và luyện đan với đọc sách nghiên cứu, mất rất nhiều năm cũng không thể trốn thoát, vậy là được rồi.”
Tống Thanh Thời cảm thấy rất hợp lý, cậu ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Vậy tại sao lại tính nhiệm vụ về Bạch Tử Hạo là thất bại? Hắn đâu có chết.”
Việt Vô Hoan cười nói: “Lúc ấy hắn kết đạo lữ với Kim Phỉ Nhận, cả đời bị trói buộc bên cạnh tên súc sinh đó, thân xác lẫn tinh thần đều bị khống chế, trở thành nô lệ chân chính. Tên rác rưởi kia dụ dỗ hắn làm rất nhiều chuyện ghê tởm, đều đã qua rồi... Ta không nói ra để làm bẩn lỗ tai ngươi nữa. Tóm lại, lúc đó ngươi muốn giết An Long, trong tình thế cấp bách, Hệ Thống đã đưa ra nhận định Bạch Tử Hạo sẽ không được hạnh phúc, tuyên bố nhiệm vụ của ngươi thất bại, cưỡng ép kéo ngươi đi, vậy là có thể bảo vệ hắn.”
Trong pháp trận của Mặc Uyên, Tống Thanh Thời muốn biến Khúc Ngọc Dung thành mỹ nhân ngủ, hoặc nhốt Khúc Ngọc Dung lại, đều bị Hệ Thống nhận định là thất bại...
Tống Thanh Thời hiểu ra.
Bởi vì Hệ Thống bị nổ nên nhiệm vụ xuất hiện vấn đề.
Nó không kịp đưa ra bố trí tốt hơn, nên mới trực tiếp nhét cho cậu cái nhiệm vụ đơn giản thô bạo này.
Từ trận pháp của Mặc Uyên và nhiệm vụ về Bạch Tử Hạo có thể thấy, nhiệm vụ của Hệ Thống không hề có thời hạn, chỉ có thể đánh giá tiêu chuẩn theo mức độ hoàn thành. Khi Tống Thanh Thời tiếp nhận nhiệm vụ, tức là tham gia làm bài thi, nó sẽ phải tuân theo quy tắc để chấm điểm cho bài thi này.
Bây giờ, dưới tình huống nhiệm vụ giả và đối tượng nhiệm vụ phối hợp với nhau, bọn họ hoàn toàn có thể nắm giữ nhiệm vụ lần này trong lòng bàn tay...
Giáo viên Hệ Thống lúc ra đề bài chắc không nghĩ tới sẽ có người gian lận trong nhiệm vụ nhỉ?