Edit: Ry
An Long cả đêm ngủ không ngon, trong mộng đều là gương mặt của yêu nghiệt kia, đánh không được, chửi không được, thật sự là quá thử thách ý chí của hắn...
Hắn cứ thế bị dọa cho tỉnh cả ngủ, lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như vậy, sợ thành một con chó.
An Long tức đến mức chửi mấy câu, sau đó khoan khoái chạy đi tìm bé đáng yêu để chữa trị tâm hồn đang bị tổn thương của mình, lại trông thấy Việt Vô Hoan ở phòng nghiên cứu đang báo cáo công việc với Tống Thanh Thời. Hắn lặng lẽ tránh né, lại bị Việt Vô Hoan phát hiện, y cười đến phong tình vạn chủng, hắn lập tức muốn leo tường bỏ chạy, tránh cho việc không nhịn được lại móc cổ trùng ra xử lý yêu nghiệt này.
Tống Thanh Thời hoang mang: "Sao An Long lại chạy mất rồi? Không phải là hắn muốn làm bằng hữu với ngươi à?"
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Không biết."
An Long: "..."
Hắn tức giận, hắn quyết định trả thù.
Đường đường là Cổ Vương Tây Lâm hành tẩu giang hồ, hung danh hiển hách, người người e sợ, sao có thể bị một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ nắm thóp được?
Hắn cẩn thận suy xét lại giới hạn của Tống Thanh Thời, ngầm gọi ra một con huyễn cổ. Huyễn cổ cũng không phải là cổ trùng có hại gì, nó sẽ chỉ cảm nhận dục vọng và bản chất trong lòng con người, sau đó chế tạo ra mộng cảnh tương ứng để thỏa mãn chúng. Mộng cảnh được tạo rất chân thực, rất tốt đẹp, phần lớn thời gian đều là mộng xuân phóng túng dâm đãng. Hắn thường dùng thứ này để đối phó với đám nữ nhân không ngừng quấn lấy mình, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình dùng, vào mộng cảnh để nếm thử mỹ vị hắn không có được.
Bản tính Việt Vô Hoan dâm đãng như thế, kinh nghiệm còn phong phú như vậy, dưới sự ảnh hưởng của huyễn cổ, chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Để con yêu nghiệt đó ăn uống no đủ, sẽ không rảnh để dây dưa với người tuấn tú như hắn nữa, sau đó hắn chỉ cần động tay động chân một chút, trực tiếp phơi bày mộng cảnh cho Tống Thanh Thời xem, để nhục nhã y trước mặt cậu, tiện thể đạt được mục đích khác nữa. Cho dù sau đó có bị phát hiện truy hỏi thì hắn cũng có thể giả ngu dùng đùa vui để lấp liếm cho qua.
An Long lặng yên không một tiếng động đặt cổ trùng vào trong cơ thể Việt Vô Hoan, vui sướng chờ đợi kết quả.
...
Việt Vô Hoan ngồi một mình ở thư phòng, bỗng cảm thấy hơi choáng...
Khi tỉnh lại, y đang đứng dưới trời hoa đào, trí nhớ hỗn loạn vô cùng, không biết hôm nay là ngày nào. Cho đến khi y thấy bàn tay chai sần vì luyện kiếm và bảo kiếm trong tay, mới dần nhớ lại cuộc đời mình.
Y xuất thân là người phàm, có cơ duyên tiến vào tiên giới, ban đầu bị Tạ Khuyết lừa về tu hành dưới trướng gã, sau đó y phát hiện ra mục đích bẩn thỉu của gã, bèn chạy trốn trước khi nguy cơ tìm đến. Y một mình lang bạt rất nhiều năm, gặp được một vị Kiếm Tôn già, Kiếm Tôn tiếc cho tài năng của y, nhận y làm đồ đệ, truyền dạy kiếm pháp.
Mặc dù linh căn của y không mạnh, nhưng y là thiên tài kiếm đạo, tất cả các chiêu kiếm, chỉ cần gặp một lần là sẽ không quên, vừa học đã biết.
Sau khi kết Kim Đan, y giết Tạ Khuyết, sau đó du lịch khắp bốn bể, khiêu chiến với cao thủ vượt bậc ở mọi nơi. Sau khi y giết tên tu sĩ Nguyên Anh đã làm rất nhiều việc ác, y đột phá giới hạn của kinh mạch, bước lên Nguyên Anh, ngồi vững địa vị của Kiếm Tôn. Khen ngợi, ghen tỵ và mến mộ chen nhau mà đến, người người khen y loan tư phượng thái, tuấn mỹ vô song, là ngôi sao chói mắt nhất trên bầu trời, là Phượng Hoàng lộng lẫy nhất.
Y thích những sắc màu diễm lệ, thích mặc áo gấm màu đỏ vàng, thích tùy ý phô trương, thích tùy ý làm bậy, thích thu thập các loại đá quý đủ màu và đồ trang sức, trân châu, mã não, hồng ngọc, lam bảo, phỉ thúy... Mỗi viên đá quý đều không chút tì vết, màu sắc hoàn mỹ. Y giấu toàn bộ những viên đá ấy ở trong hộp, chờ mong tương lai sẽ đưa cho người y thương.
Y mất rất nhiều năm tìm kiếm...
Trong thời gian đó, y gặp rất nhiều người theo đuổi ưu tú, có nam tu, có nữ tu, có Đại Năng Phân Thần, cũng có thiếu niên vừa mới vào tiên môn... Có người muốn kết duyên, có người là vui thú qua đường, có người yêu điên cuồng, có người thương thầm trong tim, nhưng y không thích một ai hết. Thế là, y từ chối tỏ tình, từ chối cầu xin, từ chối tất cả, một lòng chờ đợi cái người có thể khiến y cam tâm tình nguyên dâng tặng toàn bộ đá quý.
Y đi rất nhiều nơi, đá quý trong hộp cũng càng ngày càng nhiều.
Thế nhưng, người kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng, y mệt mỏi, tùy tiện chọn một ngọn núi tiên để nghỉ chân.
Trên núi nở đầy hoa đào, mỗi ngày y đều luyện kiếm dưới tán đào.
Bỗng một ngày, y phát hiện ra trên một ngọn núi khác cách đây không xa, dường như có ai đó mỗi xế chiều sẽ chăm chú nhìn y. Không có ác ý, ánh mắt rất đúng đắn, mỗi ngày chỉ xuất hiện khoảng hai khắc khi y luyện kiếm, chưa từng tạo thành bất cứ phiền phức gì, cũng không khiến y cảm thấy khó chịu. Y đã quen với việc bị người khác quan sát, vậy nên với ánh mắt vô hại không biết là của người hay của vật, y không buồn để ý.
Không ngờ rằng, y luyện kiếm mười năm, người kia cũng nhìn y mười năm.
Thời gian chưa từng thay đổi, quy củ, không vượt nửa bước qua lôi trì, như thể chỉ coi y là phong cảnh ngoài khung cửa nhà mình.
Cuối cùng, y cảm thấy hiếu kỳ, muốn nhìn xem người này là ai.
Y lặng lẽ che giấu sự điều tra của linh thức, nhân lúc đêm khuya, lẻn vào trong ngọn núi kia.
Ngọn núi này cực kì đơn điệu, khắp nơi đều là những tảng đá trụi lủi, sau núi có một vườn thuốc, trồng vài loại dược thảo kỳ quái. Bên cạnh vườn thuốc là một mái nhà đơn sơ, đèn trong phòng vẫn sáng, dưới ánh đèn có người thiếu niên đang tập trung đọc sách, dáng người hơi gầy yếu, mặc những lớp áo trắng như tuyết, toàn thân trên dưới không có bất kì trang sức nào. Những sợi tóc mảnh nhỏ tùy tiện tản ra, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến con thú nhỏ lông xù, da cậu rất trắng, tướng mạo thanh tú, lại cực kì đáng yêu, nhất là cặp mắt kia... Trong suốt như thể không dính chút bụi trần.
Hóa ra sắc trắng tinh khiết lại đẹp hơn tất cả những gam màu tươi đẹp khác...
Trái tim y bỗng đập rất nhanh, lại không biết nên đối mặt như thế nào, bèn len lén lấy xuống thạch anh trên người, đặt ở trong sân, lặng lẽ chạy đi, hi vọng cậu sẽ phát hiện rồi đến gặp y. Nhưng mà, có vẻ như thiếu niên rất chậm hiểu, chẳng những không phát hiện ra thạch anh, mà còn không nhận ra y đã từng ghé thăm.
Hầu hết thời gian, thiếu niên đều bận rộn làm nghiên cứu của mình, không rảnh quan tâm chuyện khác.
Y chưa từng theo đuổi ai nên có chút ngượng ngùng, không dám thổ lộ.
Thế là, mỗi ngày y đều để những chú chim ngậm một viên đá quý, lén lút đặt đến bên người thiếu niên, có đôi khi là đặt cạnh con suối nhỏ, có lúc là vườn thuốc, có khi là dưới gốc cây... Mỗi lần thiếu niên phát hiện ra, nét mặt đều rất hoang mang, đáng yêu vô cùng. Cậu bỏ toàn bộ những viên đá nhận được vào trong hộp thuốc, mỗi ngày sẽ chăm chú ngắm nhìn bọn chúng rồi suy nghĩ một hồi, không biết đang nghĩ gì.
Mặc kệ, đưa sính lễ đến là được.
Càng ngày y càng thích thú, mỗi ngày đều suy nghĩ nên làm gì để mê hoặc thiếu niên yêu mình.
Y ăn mặc càng ngày càng rêu rai, kiếm pháp cũng càng luyện càng đẹp, thỉnh thoảng còn chém cho hoa đào bay đầy trời, hoặc làm huyễn kĩ chặt đứt thác nước.
Y tìm thật nhiều thảo dược quý giá, trồng từng thứ lên ngọn núi nơi thiếu niên ở.
Đêm Nguyên Tiêu, y kiếm một ngàn đèn Khổng Minh đủ màu, chứa đầy trân châu, sau đó thả đầy trời lấp lánh, đẹp đến nỗi cướp hết vẻ đẹp của những ánh sao. Y để những ngọn đèn Khổng Minh này trôi về phía thiếu niên, sau đó một vệt ánh kiếm như du long quét qua, đèn màu dập tắt trong chớp mắt, trân châu ào ào trút xuống như mưa, tất cả rơi xuống cạnh thiếu niên, dọa cho cậu ngơ ngác không hiểu gì, y thì núp trong bóng tối cười ha hả.
Ngày Thất Tịch, y gọi đến vô số chim chóc, đậu đầy quanh nhà cậu, ríu rít hót cả ngày, khiến cho cậu mờ mịt luống cuống phải chạy ra ngoài xem xét, lại nghe thấy từ bên khu rừng đối diện truyền đến một khúc « Phượng Cầu Hoàng » du dương.
...
Y cảm thấy mình giống như chim trống đang tìm bạn đời, mỗi ngày sung sướng khoe khoang những chiếc lông vũ xinh đẹp, cầu xin người chú ý đến mình.
Tiếc rằng người y theo đuổi, tỉnh tỉnh mê mê, dường như cũng không biết tình là vật chi.
Sau đó, y đến bí cảnh tìm bảo bối, gặp phải phiền phức, bị trọng thương.
Y nằm trong phòng dưỡng thương, rất nhiều ngày không ra ngoài.
Tiếng gõ cửa do dự truyền đến...
Cuối cùng thiếu niên cũng bước vào ngọn núi của y, đỏ mặt, ngượng ngùng xin lỗi: "Rất xin lỗi, ta không cố ý nhìn lén đâu, chỉ là ở một mình, thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô đơn. Mỗi ngày có thể thấy được những sắc thái xinh đẹp của ngươi, ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ..." Hóa ra thiếu niên đã biết những chuyện y làm, cũng vụng về bắt chước y, lén lút bỏ rất nhiều đan dược và thảo dược vào trong những chiếc bình trong sân làm quà đáp lễ, nhưng mà y lại chưa từng chú ý đến bên trong những cái bình bám đầy bụi bẩn kia là gì. Lần này cậu thấy y đã rất nhiều ngày không xuất hiện, trong lòng lo lắng nên mới ghé thăm.
Hóa ra trong lòng thiếu niên có y.
Y mừng rỡ đến độ khiến vết thương nứt ra.
Y thuật của thiếu niên rất cao, cậu chữa trị vết thương cho y, mỗi ngày chăm sóc y.
Thiếu niên cực kì đơn thuần, rất hướng nội, không quá hiểu cách để biểu đạt bản thân, nhưng rất dịu dàng cẩn thận, chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì.
Ánh mắt của thiếu niên luôn rất chân thành, trêu chọc cho lòng y ngứa ngáy khó nhịn.
Thế là, y kéo thiếu niên chạy khắp nơi, đi xem các loại cảnh đẹp, có rừng rậm lộng lẫy cỏ cây, có ráng chiều rực rỡ tột cùng trên biển, có hố tỏa sáng lung linh những đá quý, có con sông thét gào dưới vực sâu vạn trượng, có sự kích thích khi lao từ chín tầng mây xuống... Bọn họ cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, cùng chữa bệnh cứu đời, cùng đến bí cảnh thám hiểm, cùng đi uống rượu xem kịch...
Thiếu niên đối với y dần từ không lưu loát chuyển thành quen thuộc, cuối cùng cũng nói nhiều hơn, cuối cùng... Y cũng lấp đầy bóng dáng của mình trong cặp mắt trong suốt kia, lấp kín tên mình trong tiếng cười trong trẻo.
Cuối cùng, y nắm tay thiếu niên, cẩn thận từng chút một hỏi: "Bàn tay này có thể để ta nắm cả đời được không?"
Thiếu niên cười đến đôi mắt cong cong: "Được."
Phượng Hoàng đậu trên cây ngô đồng, chờ đợi viên đá quý xinh đẹp thật nhiều năm, cuối cùng cũng có kết cục.
Bọn họ kết thành đạo lữ trong sự chứng kiến của đất trời.
Trong đêm, y phát hiện thiếu niên càng thêm đáng yêu.
Hơi kích động, hốc mắt sẽ đỏ lên, kích thích thêm chút nữa, nước mắt sẽ rơi xuống.
Thiếu niên luôn liều mạng kiềm chế, nhưng từ nghẹn ngào đến khóc lớn, thật sự không nhịn được bao lâu, cuối cùng, dù đã khóc đến mức khàn cả giọng, vẫn sẽ luôn ôm lấy y không ngừng nói: "Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"..."
Thiếu niên nói một lần rồi lại một lần, mỗi lần càng khiến y thêm yêu thích, cho đến khi trở nên điên cuồng.
Y tặng cho cậu mọi loại đá quý tốt nhất thiên hạ.
Y tặng cho cậu mọi đóa hoa đẹp nhất thế gian.
Y muốn thu thập dược liệu, muốn thu thập sách thuốc, muốn thu thập tất cả những thứ thiếu niên thích, để tặng hết cho cậu.
Bọn họ đi khắp tứ hải bát hoang, nhìn hết cảnh đẹp chuyện tốt, uống cạn rượu ngon mỹ thực, cuối cùng chọn một chỗ làm nhà.
Bọn họ là cặp đạo lữ ân ái nhất, có cuộc sống hạnh phúc nhất, chưa từng buông tay nhau ra.
Rồi một đêm, y bỗng bừng tỉnh, thiếu niên không có ở bên gối, trong lòng y dâng lên nỗi bất an không tên, cảm thấy dường như mình đã quên điều gì. . ngôn tình tổng tài
Một chiếc gương xuất hiện trước giường...
Y chợt nhớ ra, hình như cả đời này y chưa từng soi gương, chưa từng ngắm nhìn mặt mình, đối với dung mạo của mình chỉ có những ấn tượng mơ hồ.
Hết sức kì lạ, hết sức đáng sợ.
Y chậm rãi đứng dậy, như thể bị thứ gì đó điều khiển, bước về phía tấm gương, cởi quần áo ra, nhìn vào trong gương.
Trong gương là một thanh niên vừa xa lạ vừa quen thuộc, bộ dáng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn, khung xương đồng đều, cơ bắp hoàn hảo căng chặt, không có một chút thịt thừa, vòng eo cực nhỏ, từng đường cong mang theo sức mạnh. Tướng mạo tuy tinh xảo nhưng lại không mất sự hào hùng, mắt phượng xinh đẹp mang theo cao quý không cho phép kẻ khác khinh nhờn, cực kì sạch sẽ.
Không sai, mặt của y hẳn là nên như vậy...
Y nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng, hình ảnh trong gương bắt đầu vặn vẹo, dưới mắt trái của y bỗng xuất hiện một viên lệ chí màu đỏ rực rỡ, mang theo hơi thở lả lơi, không chút lưu tình nghiền nát những cao quý, phá hủy tất cả tinh khôi. Cơ thể của y dần trở thành một thiếu niên yếu mềm, toàn bộ sức mạnh biến mất, dung mạo xinh đẹp nhuộm lên sắc thái ma mị, dấu ấn nóng hổi hiện ra trên lưng, muốn kéo y xuống vực sâu nhơ bẩn, không ngừng khinh nhờn...
Y hoảng loạn rút kiếm ra, đánh nát tấm gương.
Mộng đẹp kết thúc...
Y tỉnh dậy khỏi mộng cảnh, mãi không thể bình tĩnh lại, y hoảng sợ nhìn đôi bàn tay không một vết chai, nhìn cơ thể dơ bẩn không chịu nổi, một lần nữa soi gương, gương mặt xinh đẹp đến nực cười trong gương và lệ chí nơi mắt trái như đang chế giễu y mộng tưởng hão huyền.
Không có sức mạnh, không có thanh danh, không có đá quý, không có thiếu niên, không có nhà...
Y vẫn là Việt Vô Hoan ngoài dơ bẩn ra thì không có gì cả...
Tấm gương trong tay không cam lòng rơi xuống, đập trên mặt đất, vỡ vụn.
Thật bẩn, tất cả mọi thứ đều thật dơ bẩn...
Y không thể khống chế được hô hấp của mình, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng y không thể khống chế được cơ thể, chỉ có thể cuộn mình chìm vào trong bóng tối, không ngừng run rẩy, ngực đau tưởng như sắp vỡ ra, ngón tay ở trên người cào xé ra từng vệt máu. Y giống như một con cá sắp chết, khó khăn thở phì phò, lại không có cách nào hít không khí vào trong cơ thể, chỉ có thể dần ngạt thở, cũng không thể kêu cứu, trơ mắt nhìn chính mình từng bước đi về phía cái chết.
Cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra.
Là Tống Thanh Thời phát hiện ra có gì đó không ổn, vọt vào, ôm chặt lấy y.
Y vùng vẫy muốn gọi tên thiếu niên, muốn nói gì đó, thế nhưng từ cổ họng phát ra lại chỉ có những tiếng gào thét khàn khàn.
Bộ dạng này quá đỗi xấu xí...
Y vốn luôn nghĩ rằng mình ở Dược Vương Cốc, sau khi nhận được lòng tốt và sự dịu dàng của người kia, nên mới chậm rãi yêu người.
Bây giờ y mới nhận ra, hóa ra từ lần đầu gặp nhau bên bờ sông ấy, y vừa gặp người đã yêu.
Cho nên, y mới có thể kiên cường kéo cơ thể tàn tạ những thương tích tới gần, cho nên, y mới xen vào việc của người khác, muốn ngăn cản sự hiểu lầm mỹ lệ kia, cho nên, y mới muốn chạm lên những sợi tóc mềm mại ấy, cho nên, y mới nổi giận vì bị người phát hiện ra thân thể dơ bẩn này, cho nên, y mới trông mong người sẽ có vận mệnh tốt đẹp hơn mình...
Cho nên, y mới nắm chặt lấy người, không muốn buông tay khỏi sự dịu dàng ấy.
Cơ thể bắt đầu co giật, thế giới biến thành bóng tối, y bất lực chống đỡ, chậm rãi ngã xuống.
Y đã không thể nghe được thiếu niên đang sốt ruột kêu gào điều gì.
Trong đầu chỉ còn lại lời nói mê hoặc nhất trong mộng cảnh kia:
"Vô Hoan, ta thích ngươi."