Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 87: Chương 87: Mỹ nhân bóng xà




Edit: Ry

Nụ hôn như sóng to gió lớn, hung ác đập vào tim, thủy triều lên xuống, cuốn lên tiếng nước, vĩnh viễn không có điểm dừng...

Tống Thanh Thời không chịu nổi, nghẹn ngào nói: “Ngừng, dừng lại...”

Rốt cuộc Phượng Quân cũng chịu thả môi cậu ra, hơi đi xuống, trừng phạt ngậm lấy yết hầu, dùng đầu lưỡi vẽ hai vòng, rồi hung hăng in xuống một dấu hôn, sau đó mới thả lỏng mười ngón tay.

“A.” Tống Thanh Thời vô thức thẳng người, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Cậu vội vàng rút tay ra, đẩy kẻ còn muốn tiếp tục đi xuống thưởng thức: “Ta còn chưa sẵn sàng.”

“Vì sao?” Phượng Quân nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đã đỏ đến kinh khủng, lý trí kéo căng đến cực hạn, nếu như đáp án không đúng, y sẽ lập tức mất khống chế trở nên điên cuồng.

Tống Thanh Thời giúp y khoác lại ngoại bào, rồi sửa sang y phục của mình, vuốt lại mái tóc bị vò rối, buồn phiền nói: “Chuyện này rất quan trọng, nếu làm thì phải kết đạo lữ. Ta cảm giác là mình rất thích ngươi, nhưng kí ức của ta rất rối loạn, có rất nhiều thứ không nhớ rõ, ta muốn phải hiểu hết mọi chuyện rồi mới chạm vào ngươi.”

Lỡ trong cái đống kí ức mà cậu mất đó có vô tình chọc phải nợ hoa đào hay làm tra nam, hay phạm pháp phạm tội, làm chuyện xấu, thiếu nợ người ta gì gì đó, thì sao có tư cách kết đạo lữ với Phượng Quân? Sao có thể chiếm tiện nghi của người ta?

Với cả, cậu cảm thấy chuyện lớn như vậy nên báo với Việt tiên sinh một tiếng. Việt tiên sinh đối xử tốt với cậu như vậy, giống như người thân thiết nhất trên đời, cậu có cảm giác tín nhiệm và gần gũi rất mãnh liệt với Việt tiên sinh.

Lửa giận sinh ra vì dục vọng bị cắt ngang lập tức thu hồi, Phượng Quân sững sờ hỏi: “Ngươi mất trí nhớ nhưng vẫn thích ta?”

Vì sao? Dáng vẻ của y đã thay đổi, thậm chí còn giả làm nữ.

“Không biết, nhưng ta có cảm giác với ngươi.” Tống Thanh Thời hôn lên mặt y một cái, nhớ tới tình cảm trên cuốn sổ kia, cười nói: “Có lẽ... Dù ta có mất trí nhớ bao nhiêu lần, dù ngươi có biến thành cái dạng gì, ta đều sẽ yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên.” Cậu không thoát được lòng bản tay của đối phương, vì chỉ cần nhìn thấy, cậu dã muốn nhảy vào.

Phượng Quân suy nghĩ thật lâu, vuốt ve dấu hôn trên yết hầu cậu, nói lời xin lỗi: “Ta quá thô bạo, ta...” Y không biết vì sao mình lại làm ra chuyện tồi tệ như vậy, rõ ràng đã định chầm chậm lên kế hoạch, nhưng thấy được cơ hội lại lập tức ỷ vào việc đối phương sẽ không kháng cử, được một tấc lại muốn tiến một thước, gần như muốn nuốt chửng tất cả.

Tống Thanh Thời nói: “Không sao, ta thích.”

Phượng Quân cậu sẽ vô thức nói những lời cám dỗ, cố gắng đè xuống toàn bộ dục vọng vừa dấy lên. Y muốn nói cho cậu biết hai người đã làm những chuyện này, quên cũng không sao, nhận nợ là được rồi, cùng nhau bắt đầu lại, trước hết kết đạo lữ, định danh phận, rồi lại nghiên cứu chuyện khác.

Nhưng mà chuyện này biết tính sao?

Y có chút do dự...

Tống Thanh Thời trực tiếp hỏi: “Phượng Quân, ngươi rốt cuộc là ai? Ta cảm giác ngươi hẳn là còn một cái tên khác, quá khứ của chúng ta như thế nào? Chúng ta quen nhau như thế nào? Lại vì sao mà bị chia cắt?”

Phượng Quân nhìn ánh mắt trong trẻo của cậu, cảm nhận được cơn ngạt thở đã lâu không thấy.

Y phải làm sao mới có thể trả lời rằng: Ta là Việt Vô Hoan bị người đời tùy ý chà đạp, tiếng xấu lan xa? Chúng ta quen nhau ở hang ổ của ma quỷ tên là sơn trang Kim Phượng, ta là nô lệ đãi khách, lúc tự sát được ngươi cứu vớt? Ta là một kẻ điên cố chấp yêu ngươi, tâm lý có bệnh, muốn làm rất nhiều chuyện quá đáng với ngươi? Tình cảm của ta hại ngươi bị hủy đạo tâm, Nguyên Anh cũng phá, mất hết tất cả, chúng ta phải chia lìa cũng do ngươi chọn đáp án sai lầm là ta, nên bị Hệ Thống trừng phạt, xóa mất kí ức? Giờ ta muốn thay thế đối tượng nhiệm vụ mới của ngươi?

Y không muốn làm Việt Vô Hoan, không muốn đối mặt với quá khứ, không muốn trở thành sai lầm. Y muốn bắt đầu lại tất cả...

“Không biết.” Phượng Quân nắm chặt ống tay áo cậu, cúi đầu, đau khổ yêu cầu: “Đừng hỏi nữa, được không? Ta thích ngươi, thật sự rất thích ngươi. Ngươi đã nói ta có thể tùy hứng...”

Rốt cuộc là từ khi nào y đã trở nên tham lam như thế? Muốn đòi lấy càng nhiều, đến mức gần như không thể tiết chế. Cái gì y cũng muốn, muốn bản thân thuần khiết, muốn thiếu niên thuần khiết, muốn tình yêu thuần khiết, dù dùng những lời dối trá để lừa lấy cũng được, cũng không sao.

Y cười đến gần như tàn nhẫn, trả lời: “Chuyện quá khứ, ta đã quên hết rồi, không còn một chút gì.”

Bất cứ ai cũng có thể nghe ra đó là lời nói dối, thế nhưng, y muốn ép đối phương phải chấp nhận.

“Đừng khổ sở, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì.” Tống Thanh Thời đã hiểu tâm ý của y, không hỏi nữa, dịu dàng an ủi: “Nếu như ký ức về ta khiến ngươi đau khổ như vậy, vậy... Từ bỏ đi...”

Phượng Quân nhẹ giọng hỏi: “Bắt đầu lại?”

Tống Thanh Thời quả quyết: “Bắt đầu lại.”

Nếu đối phương đã muốn bắt đầu lại, cậu sẽ lại theo đuổi lần nữa, nghiêm túc giữ gìn mối quan hệ, đợi cho đến khi chút bất an trong lòng tan đi, cậu sẽ mua một chiếc nhẫn, cầu hôn người ấy, cố gắng làm một đạo lữ tốt.

Phượng Quân lại nếm được khoái cảm đỉnh cao, y ngửi hương thơm nơi cổ áo đối phương, khống chế hô hấp: “Ta vẫn có thể nhẫn nại.”

Nếu cõi lòng đã vui sướng đến vậy, y tạm thời sẽ không cân nhắc phương án cuối cùng kia. Hai thứ ngu xuẩn phiền phức đó cũng có thể dùng thủ đoạn ôn hòa một chút để xử lý.

Tống Thanh Thời lấy giấy bút, bắt đầu viết thư.

Phượng Quân liếc nhìn, phát hiện là viết Việt tiên sinh, kinh ngạc hỏi: “Sao lại muốn viết thư cho y?”

“Hắn là người rất thân thiết với ta, là một trưởng bối đáng tin, ta rất quý hắn.” Tống Thanh Thời cắn đuôi bút, nghiêm túc viết thư: “Giờ ta đã gặp được đối tượng nghiêm túc kết giao, muốn nói cho y một tiếng. Tương lai chúng ta kết đạo lữ cũng cần có một người làm chứng chứ nhỉ?”

Phượng Quân bỗng rơi từ đám mây vui sướng xuống đất...

Y có cảm giác, sau khi chân tướng bại lộ, có thể mình sẽ xong đời.

Y “giết” Việt tiên sinh trước, liệu có che giấu được việc này không?

Nhưng mà, giết thế nào bây giờ?

Lỡ Tống Thanh Thời đau lòng khổ sở thì phải làm sao?

...

Tống Cẩm Thành nằm ở trên giường, ôm chăn run lẩy bẩy.

Mặc dù hắn chẳng làm được gì, nhưng thị lực và khả năng quan sát vẫn tốt hơn người bình thường nhiều, vận số cũng xui hơn người bình thường... Cho nên, lúc hắn bò xuống giường đi vệ sinh, lại thấy được cái bóng kì quái trên cửa sổ phòng đối diện.

Rõ ràng là Phượng Quân cô nương kéo đứa nhỏ tên Tiểu Bạch kia vào phòng, ngay sau đó, cửa sổ rung lên, bóng một con rắn gần như chiếm cứ cả căn phòng, làm hắn suýt hét ầm lên, tưởng là Phượng Quân cô nương bị rắn ăn, thế nhưng... Cái bóng của Phượng Quân cô nương lại xuất hiện bên cạnh con rắn đó, mà bóng của nàng càng lúc càng cao, giống như một nam nhân, vô số dây leo kinh khủng duỗi ra bên cạnh y, gắt gao quấn lấy tấc thứ bảy của con rắn...

Bóng một người một rắn biến mất trong giây lát.

Hắn trốn vào trong khe cửa, dụi mắt rất lâu, hoài nghi mình nhìn lầm.

Rất lâu sau, cửa mở ra, Phượng Quân cô nương thản nhiên đi từ trong ra. Tống Cẩm Thành vừa định thở phào, lại phát hiện khi Phượng Quân cô nương đóng cửa, trong phòng loáng thoáng một cái đuôi rắn màu trắng to lớn đang lắc lư? Giống hệt như con rắn bọn họ gặp phải lúc ban ngày?

Trên cửa sổ không còn bóng rắn.

Đây là... Bày kết giới?

Rốt cuộc là ai Phượng Quân cô nương là ai?

Tống Cẩm Thành bị dọa thành chim cút, hắn trơ mắt nhìn Phượng Quân cô nương bưng kem ly, đi vào phòng Tống Thanh Thời, hắn không biết làm thế nào để cứu huynh để trở về từ tay yêu quái...

Hắn quyết tâm, giả vờ như không có việc gì, đi ngang qua cửa sổ phòng Tống Thanh Thời, sau đó từ khe cửa sổ không đóng kín nhìn vào trong, đúng lúc nhìn thấy Phượng Quân cô nương ôm Tống Thanh Thời điên cuồng hôn, tên ngốc Tống Thanh Thời kia bị mê hoặc cho mụ mẫm, còn chưa biết mình gặp phải loại mỹ nhân rắn rết gì?

Huynh đệ, mau tỉnh lại đi! Yêu quái ngụy trang thành mỹ nữ đó! Người thật còn cao hơn ngươi nửa cái đầu, vung tay một cái là có thể giải quyết yêu xà khổng lồ, là nam! Cho nên ngươi không ăn nổi y đâu, mà bị ăn sạch đó! Căn cứ vào thoại bản của sư tỷ, tám phần là loại yêu quái này sẽ đẩy ngã ngươi ở trên giường, ép ngươi phải thừa nhận, làm đủ loại chuyện tàn nhẫn không thể miêu tả, thậm chí làm xong còn ăn tươi nuốt sống đó! Cái này... Đúng là bi kịch nhân gian mà!

Tống Cẩm Thành sắp ngất rồi...

Đừng trách hắn không có dũng khí xông vào cứu người, cho dù có cũng là mua một tặng một, không được.

Hắn chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, con yêu quái này chỉ cướp sắc chứ không cướp mạng. Buổi sáng ngày mai, nếu huynh đệ Thanh Thời vẫn còn sống, hắn sẽ thử cứu người ra, cùng chạy trốn.

Ôi, sao số Thanh Thời huynh đệ lại khổ như vậy chứ? Đã mất trí nhớ rớt tu vi thì chớ, quên tên nữ thần thì cũng thôi đi, thế mà còn chọc phải thứ khủng bố như vậy, cái số này... Còn đen hơn hắn nữa.

Tống Cẩm Thành trằn trọc, nhìn chằm chằm cửa phòng Tống Thanh Thời, nhịn đến hừng đông cũng không thấy Phượng Quân ra, hắn càng thêm xót xa, cho rằng Tống Thanh Thời bị giày vò cả đêm, e là không trụ được rồi.

Hắn suy nghĩ, quyết định viết thư cho Việt tiên sinh, miêu tả kỹ càng những việc mình chứng kiến, biểu thị mình chưa chắc đã trốn được, nếu như phong thư này thành di thư của hắn, mong Việt tiên sinh chuyển lời cho cha mẹ xin đừng thương tâm, cũng nhờ ngài giết yêu quái, báo thù cho hai người.

Tống Cẩm Thành lén lút dùng chim truyền tin gửi thư đi, trốn ở trong chăn, đợi vận mệnh bi kịch giáng lâm.

Mặt trời lên cao, cuối cùng Phượng Quân cũng thỏa mãn bước ra khỏi phòng, xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Tống Cẩm Thành nắm lấy cơ hội, lẻn vào tìm người. Hắn nhìn thấy Tống Thanh Thời mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, đắp chăn gấm, tóc dài lộn xộn, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn, trên yết hầu còn có một dấu hôn đỏ thẫm, dường như bị chơi đùa cả đêm. Tống Cẩm Thành suy bụng ta ra bụng người, nghĩ nam nhân trưởng thành gặp phải loại chuyện này, e là tâm tình tìm chết cũng có, hắn tranh thủ thời gian khuyên nhủ: “Thanh Thời huynh đệ, phấn chấn lên, thiên hạ không có gì không thể vượt qua.”

Tống Thanh Thời quay đầu trông thấy hắn, cười khổ nói: “Không sao, có hơi khó...”

Tống Cẩm Thành thấy cậu miễn cưỡng vui cười, sắp rớt nước mắt: “Ngươi chịu khổ rồi.”

Tống Thanh Thời an ủi: “Không sao, ta có thể từ từ thích ứng.”

“Đừng thích ứng.” Tống Cẩm Thành kéo tay cậu, vội la lên: “Ta đã chuẩn bị xong đem hành lý và linh mã rồi, tranh thủ tên kia còn chưa quay lại, trốn mau!”

Tống Thanh Thời tự dưng bị kéo ra khỏi giường, không hiểu gì. Đêm hôm qua, sau khi bóc trần tâm tư, Phượng Quân bèn nói cho cậu nghe thật nhiều nghiên cứu dược học mới nhất và phù trận thú vị, hai người ngồi trong chăn, vui vẻ nghiên cứu cả đêm. Dược học với cậu không hề khó, chỉ cần nhìn phương pháp điều chế là sẽ hiểu được logic của nó, nhưng mà phù trận khó hơn nhiều, cậu cảm giác mình đi sau thời đại rất nhiều, có chút không theo kịp, phải dốc hết sức chậm rãi làm quen, học lại lần nữa.

Tống Cẩm Thành thúc giục: “Mau lên, nếu không không kịp nữa.”

Tống Thanh Thời thấy hắn sốt ruột như vậy, cũng cảm thấy nguy hiểm: “Được, để ta gọi Phượng Quân và Tiểu Bạch.”

Tống Cẩm Thành suýt ngất, muốn mở miệng giải thích.

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra.

Phượng Quân dùng ánh mắt khủng bố nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.