Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 59: Chương 59: Nhìn thẳng vào đạo tâm




Edit: Ry

Việt Vô Hoan cảm thấy mình bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã, y chật vật cúi đầu xuống, không dám đối mặt với cặp mắt thanh tịnh kia.

Từ khi Tống Thanh Thời thu nhận và giúp đỡ y, cho y tình thương, ở phương diện nào đó thanh danh của cậu đã bị hủy.

Khi đó y vừa mới ra khỏi cốc, còn chưa làm được chuyện gì gây dựng nên tên tuổi của người điên, danh tiếng công tử lại vang xa, mọi người coi y là trò cười, sẽ hỏi Dược Vương Tiên Tôn ở trên giường thích trò gì, hỏi y dùng tư thế gì để hầu hạ lão tổ quái gở hài lòng? Thậm chí còn có những kẻ to gan cảm thấy Dược Vương Tiên Tôn dễ dàng bị mê hoặc ở trên giường, muốn thử đưa nô lệ xinh đẹp đến Dược Vương Cốc đổi đan dược... Sau đó y hoàn toàn điên cuồng, lộ ra nanh vuốt, đám người đó mới e ngại, những lời đồn thổi mới dần lắng xuống, ít nhất không ai dám ở trước mặt y nói những lời đó nữa.

Mỗi lần nghĩ đến việc con người thanh khiết đã rời xa hồng trần này, lại bị y kéo vào thế tục dơ bẩn, dính lên vết nhơ.

Việt Vô Hoan cực kỳ khổ sở.

Y cũng từng nghĩ vò mẻ không sợ nứt, cứ buông thả yêu thương trong lòng đi, biến những lời đồn thổi đó thành sự thật. Y am hiểu đủ loại thủ đoạn quyến rũ dụ dỗ người khác, hiểu được như thế nào để người ta đạt được cực lạc trên giường, muốn để tôn chủ hưởng qua hương vị của dục vọng, không thể rời khỏi cơ thể y nữa, là chuyện rất đơn giản.

Thế nhưng, y không thể...

Những thủ đoạn đó sẽ khiến y không phân được hiện tại và quá khứ, cuối cùng khiến cho chính tình cảm của mình cũng nhiễm lên sắc thái ghê tởm.

Sau khi trải qua những chuyện kia, trong lòng y kháng cự chuyện nằm dưới đến tột cùng, cảm thấy hầu hạ người khác là sỉ nhục lớn nhất trong thiên hạ. Y không thể nằm xuống lại để người y thương phải làm, y cảm thấy chuyện đó là sỉ nhục nên để người y thương phải chấp nhận nó? Cái này có khác nào lấy oán trả ơn?

Tuyệt đối, không được...

Y không thể nào tiếp thu được sự đê hèn đó, y hận không thể giết chết chính mình ở trong mộng cảnh. Mỗi lần phát tiết dục vọng xong, đầu y sẽ trở nên trống rỗng, trước mắt như nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của những tên súc sinh kia, nhìn thấy những thiếu niên phải khổ sở hầu hạ chúng, nhìn thấy bản thân chẳng biết xấu hổ, sau đó bừng tỉnh trong cảm giác ghê tởm buồn nôn.

Y không còn dám đụng đến chuyện giường chiếu, y sợ dục vọng của thân xác này...

Trên đời có tình nhân nào vô dụng như vậy ư?

Việt Vô Hoan càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Đêm qua, là tiếng tiêu đã tiết lộ tình cảm trong lòng y, khơi gợi lên tâm tư của tôn chủ, nên mới có nụ hôn ngọt ngào nhất ấy. Y không thể lại tiếp tục buông thả chính mình, y không xứng có được tình cảm thuần khiết như vậy, y sẽ chỉ đẩy đối phương vào vực sâu của thống khổ.

"Vô Hoan?" Tống Thanh Thời thấy y im lặng, lặp lại: "Suy nghĩ của ngươi là gì?"

Ta yêu người, nhưng xin người đừng yêu ta...

Việt Vô Hoan quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười. Y vén phần tóc xõa lên tai, trong mắt phượng xinh đẹp toát ra sắc thái dụ người, y duỗi ngón tay ra, như khiêu khích lướt trên mặt Tống Thanh Thời, dùng thái độ hờ hững nhất, nói thứ ngôn ngữ không có chút liêm sỉ nào: "Suy nghĩ? Thân thể của ta thuộc về tôn chủ, ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó..."

Cả người Tống Thanh Thời cứng đờ.

Việt Vô Hoan nhìn ra sự cứng nhắc của cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên đôi môi kia, dính lên chút hơi thở, sau đó thu về, khẽ chạm lên chính môi mình, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Chẳng lẽ, tôn chủ bận tâm về chuyện đêm qua? Tôn chủ thật sự quá đáng yêu, say rượu mất lý trí, không phải là chuyện thường gặp sao?"

Ký ức khi say rượu có chút hỗn loạn, có chút không nhớ rõ.

Đại khái Tống Thanh Thời còn nhớ là do mình chủ động trước, cậu cố gắng vừa hồi tưởng vừa nói: "Ta cưỡng hôn ngươi, sau đó..."

Bỗng nhiên, cái hôn ướt át ngọt ngào lại rơi xuống môi cậu.

Tống Thanh Thời không dám tin nhìn Việt Vô Hoan, giọng nói bị nghẹn lại, trong đầu trống rỗng.

"Là cưỡng hôn như vậy sao?" Việt Vô Hoan cười rời khỏi môi cậu, liếm khóe miệng mình, mập mờ nói: "Nếu như tôn chủ thích, mỗi ngày đều có thể thưởng thức, đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm, Vô Hoan cũng thích trò chơi này, ngươi muốn nhiều hơn nữa cũng được."

Tống Thanh Thời vốn không giỏi nói chuyện, gặp loại tình huống này càng không nói ra lời.

Cậu bối rối đứng dậy, miệng hết mở rồi lại khép, muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được mấy âm tiết: "Ta, ta không, không..."

Việt Vô Hoan lập tức khôi phục bộ dáng cấm dục, lạnh lùng nói: "Xem ra là ta hiểu lầm rồi."

Y bóp méo tình yêu thành dục vọng, hiểu lầm nụ hôn thành trò chơi.

Tống Thanh Thời hoàn toàn luống cuống, cậu không có kinh nghiệm, không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, nhưng cậu không thích Việt Vô Hoan nói như vậy, cậu không muốn trở thành quan hệ như thế.

Việt Vô Hoan lẳng lặng nhìn cậu, hỏi lại: "Tôn chủ, suy nghĩ của ngươi là gì?"

Tống Thanh Thời đã hiểu, cậu cúi đầu xuống: "Sau này ta sẽ không uống rượu nữa, cũng sẽ không làm những chuyện hồ đồ như vậy với ngươi nữa."

Việt Vô Hoan lại hỏi: "Tôn chủ, ngươi cho rằng Vô Hoan là gì?"

Tống Thanh Thời lí nhí: "Là sư đồ, là bằng hữu..."

Việt Vô Hoan biết mình đã thành công, y đã uốn nắn lại được phần tình cảm vừa nảy sinh này, một lần nữa phong tỏa nó vào trong lòng đất, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.

Y khẽ nói lời xin lỗi: "Thật có lỗi, là ta càn rỡ."

Tống Thanh Thời lắc đầu: "Không sao, ngươi có thể càn rỡ."

Việt Vô Hoan ngẩn người.

Tống Thanh Thời cười nói: "Ngươi có thể càn rỡ ở trong lòng ta, làm bất cứ chuyện gì."

"Không nên tùy tiện làm cam kết như vậy." Việt Vô Hoan bị cậu nhìn có chút hoảng hốt, y tránh né ánh mắt đang thăm dò nội tâm mình: "Ta không phải như ngươi tưởng tượng đâu."

Tống Thanh Thời hỏi: "Vậy dáng vẻ chân thật của ngươi là như thế nào?"

Việt Vô Hoan ngậm miệng.

Hỗn loạn, điên cuồng, tà ác, cố chấp, dơ bẩn...

Không từ thủ đoạn, tham lam đáng sợ, cho dù không có được tình cảm, cũng muốn độc chiếm...

Việt Vô Hoan cảm giác trong đầu mình càng ngày càng có nhiều thứ, càng lúc càng loạn, tư duy bắt đầu mất kiểm soát, dần trở nên kỳ quái.

Y nhân lúc vẫn còn mấy phần lý trí, bối rối đứng dậy, tùy tiện tìm một cái cớ, chật vật bỏ trốn.

Tống Thanh Thời ngồi một mình ở trong phòng, qua rất lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Dù ngươi có như thế nào, ta cũng thích."

...

Hai người trải qua những chuyện lộn xộn này, không còn tâm tình để du ngoạn nữa.

Trên người Việt Vô Hoan còn độc của cổ trùng, tốt nhất vẫn nên trở lại Dược Vương Cốc cẩn thận điều trị. Thế là y bị ép nằm nghỉ ngơi ở trên giường, ăn mì sợi đầy tình thương do Tống Thanh Thời làm, sau đó nhìn Tống Thanh Thời bận rộn thu thập hành lý của cả hai, mua sắm dược liệu, rồi đến Tiên Thú Môn thuê pháp thuyền, chuẩn bị trở về Dược Vương Cốc.

Mì sợi tôn chủ làm, hương vị có vẻ rất ổn định, lần nào cũng giống hệt nhau...

Việt Vô Hoan uống nước mỳ, nhìn sổ sách, y nghĩ giá của hoa Ô Thủ còn có thể mặc cả thấp thêm chút nữa.

Mặt mũi Tống Thanh Thời tràn đầy đắc ý, biểu thị mình rất biết chăm sóc người khác, khả năng độc lập sinh hoạt cũng rất tốt, không phải phế vật không có thư kí vạn năng là cái gì cũng không biết.

Việt Vô Hoan lập tức nuốt hết những lời định nói xuống, mỉm cười: "Tôn chủ làm tốt lắm."

Tống Thanh Thời khoe ra chiến lợi phẩm: "Ta còn mua quà cho mọi người nè."

Thương nhân ở thành Nam Hải quá biết chào hàng, sau khi nhận ra cậu là tu sĩ, lập tức nói cho cậu biết đã ra ngoài du lịch là phải mang lễ vật về cho môn phái, vui một mình không bằng mọi người cùng vui.

Tống Thanh Thời cảm thấy rất có lý...

Trước kia cậu hiếm khi đi ra ngoài, thêm nữa không có đệ tử, thôn trang quanh Dược Vương Cốc được cậu che chở nên tự nguyện gia nhập trở thành dược trang, dược phó cũng là bọn họ tự tuyển chọn rồi đưa tới, quản sự cũng là bọn họ tự đề cử. Dù sao cũng không có ai dám trêu chọc Dược Vương Tiên Tôn, bảo gì làm nấy, cậu cũng phát tiền lương cho dược phó, còn ban thưởng đan dược, miễn cưỡng chồng ra được mấy tu sĩ Trúc Cơ, xem như là có cơ duyên.

Tống Thanh Thời cảm thấy không tệ, mọi nơi trong Dược Vương Cốc đều được quét dọn sạch sẽ, mặc dù nhóm dược phó sợ cậu, nhưng rất trung thực nghe lời.

Sau khi Việt Vô Hoan đứng ra quản lý, y mới biết nhóm dược phó cực kỳ lộn xộn, quản sự tham ô tiền lương, đánh nhau ẩu đả, lạm dụng tư hình*, còn lén lút bán dược thảo đi... Việt Vô Hoan phải bày sổ sách ra, giảng đủ phương pháp đạo lý, uyển chuyển để Tống Thanh Thời nhận thức rõ được sự nghèo khó của Dược Vương Cốc, cuối cùng để cậu hiểu được không có lão tổ Nguyên Anh nào sống nhiều năm giống cậu mà chỉ tích lũy được có chút xíu gia sản như vậy.

*hình phạt riêng

Tống Thanh Thời chịu đả kích nghiêm trọng...

Sau khi tỉnh lại, cậu hoàn toàn được Việt Vô Hoan bao nuôi, chuyện gì cũng không quan tâm.

Giờ cậu âm thầm tự kiểm điểm, quyết định hối cải, trở thành một con người mới...

Việt Vô Hoan đào tạo ra rất nhiều học đồ cho Dược Vương Cốc, cậu làm cốc chủ, đi ra ngoài du lịch, cũng nên mang về chút quà cho mọi người chứ nhỉ?

Tống Thanh Thời sợ mạch não của mình lại không đúng, lén lút hỏi Việt Vô Hoan, chắc chắn nhận được sự ủng hộ xong, cậu mới yên lòng đón nhận những lời chào hàng, vui vẻ mua một đống hoa tươi làm bánh ngọt, búp bê và tượng gỗ. Còn gọi mấy thương nhân vào nhà trọ, để Việt Vô Hoan tự chọn lấy những loại vải vóc và đá quý xinh đẹp, mình giữ lại một phần, phần còn lại mang về chia cho mọi người.

Cậu còn đến cửa hàng bánh ngọt, giày vò nhà bếp của họ một chút để nghiên cứu cách làm mấy loại điểm tâm, dự định về làm cho Việt Vô Hoan.

Việt Vô Hoan thấy cậu bận rộn, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa, hơi yên tâm hơn.

Tống Thanh Thời hào hứng chạy tới, cầm theo một cái diều mỹ nhân rực rỡ đủ màu, đưa cho y: "Cái này đẹp không? Ngươi cầm lấy đi."

Việt Vô Hoan hiểu ý cậu: "Hoa La Anh trên núi Mộc Lan sắp nở rồi, tôn chủ cùng đi chơi diều với ta được không?"

Tống Thanh Thời vui vẻ: "Vô Hoan cũng thích thả diều à?" Trước kia cậu thấy người ta thả, trông có vẻ rất vui.

"Thích." Việt Vô Hoan cười nhận lấy con diều, nhìn hình vẽ cẩu thả ở trên: "Cái này không đủ tinh xảo, đưa cho đám Thanh Loan chơi đi, ta sẽ làm cho ngươi cái tốt hơn, loại có cả sáo, khi bay trên trời sẽ phát ra tiếng chim hót. Đã lâu rồi ta chưa làm những thứ này, có thể sẽ hơi ngượng tay..."

Tống Thanh Thời nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, nếu như thất bại, ta sẽ cưỡi gió mang nó bay lên! Mang nó bay lên tận chín tầng trời."

Việt Vô Hoan tưởng tượng cảnh tôn chủ cầm diều bay lên trời, cười đến không ngừng được.

Tống Thanh Thời không hiểu lắm y đang cười cái gì, nhưng vui vẻ lúc nào cũng tốt, nên cũng cười theo.

Hai người lăn lộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng xử lý xong hết các chuyện, xách theo một đống hành lý lớn, ngồi lên pháp thuyền, bay về nhà.

...

Trong Dược Vương Cốc, Thanh Loan nhận được tin bọn họ sắp trở về, vẩy nước quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị chào mừng họ.

Tống Thanh Thời không coi trọng mấy cái nghi thức xã giao này, việc đầu tiên là kéo Việt Vô Hoan đến phòng nghiên cứu của mình, xử lý lại các vết thương, xác nhận chất độc đã yếu đi, phần lớn đau đớn đã biến mất mới an lòng. Sau đó cậu tự mình đến bảo khố tìm ra đống đan dược dùng để duy trì Nguyên Anh được cất giữ, nuốt toàn bộ vào.

Trên Nguyên Anh tràn đầy vết nứt, cậu mạnh mẽ dùng Hàn Ngọc Quyết khóa nó lại, ngăn tốc độ sụp đổ của nó.

Cậu đã xác định mình mất tư cách làm bác sĩ, nên cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào đạo tâm của mình.

Trên đời quả nhiên không có đường tắt nào có thể đi, đạo vô tình so với các đạo khác dễ tập trung tu hành hơn, nhưng cũng phải gánh chịu nguy cơ càng lớn. Cậu cũng không muốn cân nhắc đến các tu sĩ tu đạo vô tình khác xử lý tình huống này như thế nào, nhưng đối với cậu mà nói, cái này chỉ là làm bài sai thôi.

Tình cảm của cậu từng là một mảng hoang vu trống rỗng, là chú chim diễm lệ kia vẽ nên sắc thái trong đó.

Đạo tâm sụp đổ, đại diện cho động lòng.

Cậu hiểu được mùi vị của thích, nó rất không tệ.

Tống Thanh Thời nhẹ nhàng sờ lên môi mình, cảm thấy thật vui vẻ. Từ ngày cậu rời khỏi núi sâu, bước trên con đường tu hành đến nay, thật ra cũng không có mục tiêu gì. Đối với cậu mà nói, tu hành là một chuyện rất đơn giản, gần như chưa từng gặp phải bình cảnh, thế nên cậu cũng không biết tu sĩ bình thường phải tranh mệnh với trời, tâm cảnh chật vật đến bao nhiêu.

Phần lớn thời giờ cậu đều dùng cho việc đọc sách và nghiên cứu, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà vượt qua một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, thỉnh thoảng sẽ gặp vài người khách qua đường, lại không thể khắc xuống trong lòng cậu quá nhiều vết tích...

Khi cậu nhận ra, bên người ngoài mây trắng trên trời, đã không còn thứ gì khác.

Cuộc sống như vậy không có bất cứ ý nghĩa gì.

Cậu đã từng rất nghiêm túc nghĩ về nguyên nhân, xác nhận là vấn đề của bản thân mình, trái tim cậu không giống với người khác, nó như làm từ đá vậy, rất khó cảm nhận được buồn vui. Cậu cũng từng hâm mộ tình yêu của người khác, thế nhưng bản thân lại không thể rung động với ai, dù có là nam hay nữ, có là mỹ nhân hay kẻ xấu xí, có là cao thấp mập ốm, thiện lương hay ác độc... Tất cả cậu đều không có cảm giác.

Việt Vô Hoan giống như sắc thái chói mắt nhất, trực tiếp xé mở trái tim cậu, rồi bước vào, để cậu nhận ra mình còn có cảm xúc...

Cậu sẵn lòng vì cảm xúc ấy mà dốc hết tất cả.

Cậu không quá rõ Việt Vô Hoan nghĩ về mình như thế nào, nhưng cậu không quan tâm đến những chuyện đó. Có thể thích một người với cậu đã là hạnh phúc lớn nhất, là ân huệ được ban tặng, cho dù có phải cho đi tất cả vẫn không đổi lấy được gì, sinh mạng này cũng đã không còn nhàm chán vô vị.

Tống Thanh Thời vui vẻ chọc chọc Nguyên Anh của mình: "Đừng sợ, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Đạo tâm đau buốt là cảm giác của hạnh phúc, là khởi đầu mới.

Cậu sẽ sửa lại sai lầm, đi lên con đường chính xác.

Sinh viên y đều có tư tưởng rất thoáng, sẽ không sợ hãi.

Hủy đạo trùng tu còn không đáng sợ bằng chuột bạch chết hết, dù sao thì lúc chuột bạch chết cậu còn không tìm ra được vấn đề ở chỗ nào.

Hiện giờ chỉ là học lại chương trình mình đã học, thi lại một lần nữa thôi.

Tống Thanh Thời lấy giấy bút, chỉnh sửa lại chút kiến thức...

Trúc Cơ là mở rộng đan điền, tạo dựng cơ sở, sau đó tích tụ Kim Đan, Kim Đan lại hóa thành Nguyên Anh.

Hủy đạo tức là Nguyên Anh sẽ vỡ vụn, Kim Đan tiêu hủy, tu vi tụt xuống Trúc Cơ.

Bài thi này không hề khó, hiện giờ tài nguyên tu luyện trên tay cậu nhiều hơn năm đó cả trăm lần, cậu còn là dược sư số một tiên giới, có thể tự mình luyện chế đan dược hỗ trợ thăng cấp, chế tạo phù trận tụ linh lực, bố trí tốt độc trận phòng ngự. Tất cả đều là những thứ rất quen thuộc, sẽ không bị lòng vòng kéo dài, tiết kiệm được khối thời gian. Sau khi hủy đạo phải phong tỏa tin tức, bế quan một thời gian, khống chế U Hỏa trong cơ thể cho thật tốt, sau đó tạm bỏ dở nghiên cứu, chuyên tâm tu luyện, tốn khoảng hai ba mươi năm để trở lại Kim Đan, việc tự vệ sẽ không thành vấn đề, lại dùng tiếp hai ba trăm năm tu đến Nguyên Anh, thay một đạo tâm thích hợp, chậm rãi trở lại đại viên mãn.

Không vội...

Cậu còn chút chuyện nhất định phải xử lý sạch sẽ.

Vì thế nên tạm thời dùng Hàn Ngọc Quyết để khống chế tốc độ sụp đổ của Nguyên Anh, phối hợp với đan dược và trị liệu, kéo dài thời gian hủy đạo. Bích Thủy Tán phải nhanh chóng luyện ra, bỏ vào nước tắm rồi dùng châm cứu... Nếu may mắn, hẳn là có thể kéo dài thêm hai ba năm.

Việt Vô Hoan đã tiếp nhận hết tất cả công việc đối ngoại của Dược Vương Cốc, luyện đan và chế dược cũng không cần quá nhiều linh lực, Huyền Hỏa và U Hỏa vẫn còn đây, cậu lại thường xuyên ru rú trong nhà mấy chục năm không ra khỏi cửa, sẽ không bị phát hiện sự bất thường. Để xem có tìm được mấy cái tiên pháp như «Thôn Hải Quyết» hay «Hấp Linh Ma Công» không, truyền hết đống linh lực sắp suy tàn này cho Việt Vô Hoan, đỡ lãng phí, tốt nhất là có thể trực tiếp đẩy y lên Kim Đan, gia tăng độ an toàn cho Dược Vương Cốc.

Tống Thanh Thời xác nhận không có gì sai sót, lại chọc chọc Nguyên Anh của mình, dặn dò: "Mi phải chiến đấu hăng hái lên nhé, cố gắng kiên trì thêm chút nữa."

Điều cậu lo lắng nhất là, không biết nên nói chuyện này với Việt Vô Hoan như thế nào...

Vô tình đạo tâm bị hủy, có nói thế nào cũng rất xấu hổ, nếu bị truy hỏi là đạo tâm bị hủy như thế nào thì sẽ càng thêm lúng túng, rất dễ bị hiểu lầm thành muốn đối phương phải chịu trách nhiệm, Việt Vô Hoan lại ngoan ngoãn phục tùng cậu như vậy, rất có thể sẽ vì thế mà ép bản thân phải chấp nhận phần tình cảm này của cậu. Đây là chuyện cậu không muốn thấy nhất, như thế thì cậu có khác gì mấy thằng khốn nạn cầm dao ép người con gái nhà người ta nói yêu, em mà không nói anh chết cho em xem?

Trong lòng Việt Vô Hoan có bóng ma nghiêm trọng, rất khó tiếp nhận tình cảm của người khác, nếu cưỡng ép chạm vào cấm địa, sẽ tạo thành phản ứng kịch liệt.

Cậu hiểu được sự từ chối của đối phương, cũng hiểu vì sao y từ chối, nói chung cũng không thể cứ tiếp tục quấn lấy người ta được? Nếu như Việt Vô Hoan biết việc này, nảy sinh lòng áy náy, bệnh tâm lý càng thêm nghiêm trọng thì phải làm sao giờ? Tốt nhất là tìm được một lí do khác, ví dụ như đánh nhau bị thua hay luyện công luyện đến xóa, đạo tâm bị hủy gì gì đó...

Cậu không biết nói dối nên rất dễ bị vạch trần, Việt Vô Hoan lại thông minh như vậy, e là không lừa nổi.

Chuyện này không giấu được...

Trong bảo khố, Tống Thanh Thời ngồi dưới đất, phiền não suy nghĩ rất rất lâu.

_______________________________

Mấy ngày tới tui bận chút việc nên sẽ không có chương mới nha, với edit bên này cũng hòm hòm rùi nên tui phải qua chăm mấy bộ kia nữa =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.