Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 103: Chương 103: Quy Đan vạn năm




Edit: Ry

Hai người lang thang khắp nơi, bốn bể là nhà.

Về sau, Tống Thanh Thời tình cờ cứu được một lão Kiếm Tôn bị nghịch đồ làm trọng thương. Lão Kiếm Tôn họ Mặc, tuổi tác đã cao, sau khi giết nghịch đồ phẩm hạnh không đoan chính, lão rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thu một đồ đệ mới phẩm hạnh tốt hơn..

Lão nhìn Tống Thanh Thời và Vô Hoan, một người mù một người câm...

Im lặng là vàng, kiếm thuật không cần nói chuyện, quý ở kiên trì và nghiêm túc.

Lão Kiếm Tôn không chút do dự lựa chọn Tống Thanh Thời, mặc dù đứa nhỏ này đầu hơi bé, nhưng trông có vẻ ngoan ngoãn và thành thật.

Tống Thanh Thời cảm thấy đây là phúc lợi của trận pháp, rất chịu khó học tập. Sau khi nghe giảng, cậu nghiêm túc dùng giấy bút đưa ra đủ loại câu hỏi: Một kiếm đâm nghiêng là nghiêng bao nhiêu độ? 45 độ hay là 35 độ? Vẽ ra tam giác là tam giác đều hay tam giác nghiêng? Có bao nhiêu đường phân giác? Gia tốc biến đổi trong khoảng bao nhiêu? Đâm vào trong trước hay là đâm ra ngoài trước? Đâm ở vị trí nào? Mỗi lần bao nhiêu giây?

Lão Kiếm Tôn xem hết tờ giấy tràn đầy câu hỏi này, suy nghĩ nửa khắc đồng hồ, đau thương nói: “Ta vẫn nên dạy đứa mù thì hơn.”

Tống Thanh Thời bi thảm bị trục xuất sư môn, xám mặt tiếp tục đi hái thuốc nghiên cứu chế dược.

Lão Kiếm Tôn kinh ngạc phát hiện mặc dù Vô Hoan không nhìn thấy, nhưng thiên phú rất xuất chúng, chỉ cần dạy y một lần y sẽ không làm sai, mà còn có thể suy một ra ba, cảm quan nhạy cảm, hơn người bình thường gấp trăm lần. Lão Kiếm Tôn càng dạy càng mừng, gần như coi Vô Hoan là con ruột, mang tri thức cả đời truyền dạy hết cho y, hi vọng y ngộ ra được tâm kiếm đạo chân chính.

Đó là thứ mọi kiếm tu chạy theo cả đời.

Trước hết tu kiếm hình, rồi tu kiếm ý, cuối cùng tu ra kiếm tâm, chém hết thảy chướng ngại, leo lên đỉnh cao của kiếm đạo.

...

Trong Đào Hoa Cốc, thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Vô Hoan cả ngày lẫn đêm không ngừng học tập, y luyện kiếm mười năm, Tống Thanh Thời cũng ở cạnh y luyện đan mười năm. Cậu nhờ vào giao thiệp và tài chính của lão Kiếm Tôn, góp nhặt không ít vật liệu, nghĩ trăm phương ngàn kế, làm ra các loại đan dược trân quý giúp Vô Hoan mở rộng kinh mạch người phàm, hỗ trợ tu hành, đề cao tốc độ tu luyện, vì thế mà lại làm trễ nải chuyện tu luyện của bản thân, tiến độ chậm hơn rất nhiều.

Cuối cùng Vô Hoan cũng kết thành Kim Đan.

Lão Kiếm Tôn vui mừng, đổi tên y thành Mặc Uyên.

Tống Thanh Thời sợ ngây người.

“Ta cũng không biết tên mình từ đâu mà đến, nếu bị người khác phát hiện ta xuất thân từ nơi bẩn thỉu như vậy, e là sợ liên lụy đến danh dự của sư tôn.” Vô Hoan lại rất tán thành: “Từ nay về sau, ta muốn hoàn toàn xóa bỏ quãng thời gian đó, phân rõ giới hạn với quá khứ.”

Mặc dù thị trấn kia rất nhỏ, y cũng không treo biển hành nghề tiếp khách ở Thiên Hương Lâu, thanh danh không lớn, nhưng chung quy vẫn là lịch sử không vẻ vang, hơn nữa dung mạo của y rất đẹp, chỉ cần thấy qua đều khó mà quên.

Giờ y đã trưởng thành, cũng hoàn toàn nẩy nở, trổ mã đến càng thêm diễm lệ, cho dù lúc ra ngoài đã dùng thuốc cao bôi đen mặt, nhưng vẫn gặp được không ít tu sĩ nam nữ cầu hoan cầu ái, thỉnh thoảng còn gặp phải súc sinh ỷ vào việc y mù mà muốn cưỡng ép. Y biến súc sinh thành thứ để luyện kiếm hoặc vật liệu thử độc.

Nếu như y không đổi tên, ngộ nhỡ sau này gây dựng được tên tuổi trong giới kiếm thuật, lại bị nhận ra lai lịch, chẳng phải là giao chứng cứ cho người ngoài? Đến lúc đó sẽ có đủ lời bịa đặt đồn đại xấu xa, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.

Ai thèm tin người từng làm tiểu quan sẽ giữ mình trong sạch? Sẽ chỉ trêu chọc ong bướm không cần thiết, gây thêm phiền phức.

Tống Thanh Thời hiểu được suy nghĩ của lão Kiếm Tôn và Vô Hoan, nhưng vẫn muốn giãy giụa: Có thể đổi tên khác không?

Mặc dù cậu đọc được lịch sử huy hoàng của Mặc Uyên Kiếm Tôn ở trong sách, hiện giờ cũng đang ở trong trận pháp của Mặc Uyên Kiếm Tôn, hình như đang đi trên một tuyến đường đã được định sẵn, nhưng trong đoạn kí ức cậu đã đánh mất, cậu mơ hồ cảm giác được, hình như kết cục của Mặc Uyên Kiếm Tôn là bị điên?!

Không được! Cái tên này quá xui xẻo!

Tống Thanh Thời dùng tấm ván gỗ viết chữ kháng nghị, luống cuống tay chân, hiệu suất truyền đạt cực tệ.

Lão Kiếm Tôn chẳng những không hiểu cho cậu, mà còn hơi giận dữ: “Ngươi có ý kiến gì với cái tên ta đặt hả? Đây là tên đứa con đã mất của ta! Rất khó nghe sao?!”

Tống Thanh Thời quật cường giơ bảng: Mặc Tử, Mặc Hữu, Mặc Mặc, Mặc Dư, Mặc Tiểu Hắc.

Lão Kiếm Tôn cho cậu một cái tát, răn dạy: “Ngươi dứt khoát đổi tên thành Mạc Ngư* đi!”

*Mạc Ngư là mò cá, ý chỉ đục nước béo cò, thừa dịp hỗn loạn tự giành lợi ích cho mình, cũng chỉ người lười biếng không chịu làm việc đàng hoàng.

Vô Hoan nghe xong mấy cái tên trên bảng gỗ, im lặng hồi lâu, cẩn thận nói: “Ta cảm thấy cái tên Mặc Uyên rất tốt.”

Chuyện này cũng giống như việc Tống Thanh Thời không thể nói chuyện, là kịch bản đã cố định trong kí ức của Mặc Uyên Kiếm Tôn, dù cậu có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, tên mới của Vô Hoan nhanh chóng được quyết định. Mặc dù Tống Thanh Thời kiên trì gọi y là Vô Hoan, nhưng cậu là người câm, có gọi mấy cũng vô dụng...

Tống Thanh Thời trải qua rất nhiều ngày, cuối cùng cậu vẫn cố gắng bò ra khỏi tâm trạng suy sụp... Chuyện về Mặc Uyên Kiếm Tôn đã thành lịch sử, có khổ sở cũng vô dụng. Nếu như đây là kí ức, cậu muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho mọi việc thành ra như vậy, cũng để xem có thể thay đổi kết cục của Vô Hoan trong huyễn cảnh không.

Dù là chân thực hay là hư ảo, cậu đều không muốn từ bỏ hi vọng để Vô Hoan có được hạnh phúc.

...

Kiếm tu tốt cần dùng máu của kẻ địch mạnh để mài kiếm.

Sau khi lão Kiếm Tôn nhắm mắt xuôi tay vì tuổi già, Tống Thanh Thời cùng Vô Hoan rời khỏi Đào Hoa Cốc. Tu Tiên Giới rất hắc ám, hia người bọn họ một người có nhan sắc tuyệt trần, một người có đơn linh căn hệ Thủy thích hợp làm lô đỉnh, đều là thứ dễ dàng thu hút kẻ xấu. Hai người gặp rất nhiều người tâm tư người bẩn thỉu, hoặc dụ dỗ hoặc lừa gạt, hoặc cướp hoặc đoạt... Chuyện ghê tởm gì cũng có.

Kiếm của Vô Hoan càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng nhuốm máu, thanh danh cũng càng ngày càng vang xa.

Tống Thanh Thời thu thập vật liệu của Huyền Thiên Quá Minh Đan khắp nơi, cậu đã lấy được Tử Linh Thảo và Bồ Đề Thạch, chỉ còn mỗi nội đan của rùa già vạn năm là mãi không có tin tức, trong lòng sầu lo vô cùng.

Vô Hoan đã học được cách dùng thần niệm phân biệt cảnh vật xung quanh, không cần đến mắt của mình. Tính cách y trở nên hoạt bát hơn nhiều, thường xuyên trêu đùa Tống Thanh Thời, thích bóp mặt với bụng cậu, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải cân thử, phát hiện nặng hơn thì rất thỏa mãn, thấy nhẹ đi chút xíu là sẽ lo lắng, ép cậu phải cố gắng ăn cơm.

Trước kia lúc đi đường, y đã từng nghe rất nhiều người chê bai Tống Thanh Thời xấu xí, lão Kiếm Tôn cũng thường xuyên nói Tống Thanh Thời trông vừa gầy vừa quắt, đã chậm chạp còn vụng về ngốc nghếch, không khiến người khác thích.

Có lẽ... Tống Thanh Thời thật sự rất xấu...

Nhưng dù Tống Thanh Thời có trông thế nào thì y cũng thích! Y ghét nhất là người khác chê Tống Thanh Thời thế này thế kia!

Mỗi lần y đều hờn dỗi với sư tôn.

Dần dà lão Kiếm Tôn cũng không nói nữa.

Vô Hoan cũng không rõ rốt cuộc tình cảm của mình với Tống Thanh Thời là gì, thế nhưng, hương thuốc thoang thoảng luôn quẩn quanh bên y đã sớm bay vào trong tim, quấn quýt lấy nhau, hóa thành nút thắt không thể cởi. Có đôi khi y sẽ ích kỉ mà nghĩ, vẻ ngoài Tống Thanh Thời xấu xí, không được ai thích cũng tốt, y có thể một mình thích cậu, một mình giấu cậu đi...

Nhưng mà cứ như vậy cũng không tốt, người luôn bị chê xấu xí, trong lòng sẽ khổ sở.

Mèo mập luôn được mọi người khen đáng yêu, vậy người mập lên cũng sẽ thành đáng yêu nhỉ?

Vô Hoan rất cố gắng làm các loại đồ ăn ngon, muốn nuôi Tống Thanh Thời thành bé con mũm mĩm đáng yêu, tiếc là thể chất của Tống Thanh Thời không béo nổi, có ăn nhiều mấy cũng chỉ thêm được chút thịt. Mặc dù sờ tới sờ lui đầy đủ thịt thà, cơ thể mềm mềm, buổi tối ôm ngủ rất thích, nhưng cách tiêu chuẩn mập mạp đáng yêu còn xa lắm.

Không biết từ khi nào, Tống Thanh Thời ra ngoài cũng bắt đầu đeo mạng che hoặc mũ rộng vành, né tránh đám đông.

Vô Hoan cho là cậu tự ti vì dung mạo của mình, càng thêm lo lắng, không dám nói về những chuyện này nữa, chỉ có thể sau khi luyện kiếm lại càng thêm cố gắng tiến hành sự nghiệp nhồi vịt. Y chẳng những đổi đủ cách làm đồ ngọt, mà còn tìm các loại đồ ăn ngon, dỗ dành cho cậu ăn nhiều thêm mấy miếng, chỉ thiếu điều cầm thìa đuổi theo đút nữa thôi.

Tống Thanh Thời được yêu mà sợ, mỗi ngày xoa cái bụng tròn vo, biểu thị: Có loại chưa no, gọi là Vô Hoan cảm thấy cậu chưa no...

Cả đường vừa đi vừa nghỉ, thu thập dược liệu, thưởng thức món ngon, cuối cùng bọn họ cũng thăm dò được tung tích của rùa già vạn năm.

Trong sông Nguyệt Yến có một cái động, bên trong có con rùa già không biết đã sống ba nhiêu năm, nhưng hình như trong động có thứ gì đó kì lạ, rất nhiều người bước vào đều xảy ra vấn đề về tinh thần. Vô Hoan biết Tống Thanh Thời vẫn luôn chuẩn bị dược vật chữa mắt cho mình, y cũng rất muốn nhìn được người quan trọng nhất, hai người bèn bàn bạc một chút... Mặc dù Tống Thanh Thời có hơi lo lắng, nhưng đánh giá tuổi tác của Vô Hoan và những ghi chép lịch sử về Mặc Uyên Kiếm Tôn, xác nhận thời kì này sẽ không xảy ra vấn đề, bèn quyết định đi giết rùa già, lấy nội đan.

Trong lịch sử, Mặc Uyên Kiếm Tôn không bị mù.

Tống Thanh Thời rất tự tin với lần hành động này.

Hai người thuận lợi xuống nước, lại bất ngờ gặp phải hai con Thủy Ma Thú, trong lúc dây dưa, Thủy Ma Thú bị thương, tạo thành sóng lớn, Vô Hoan bị cuốn vào trong động, không có tin tức. Tống Thanh Thời thì bị xúc tu của Thủy Ma Thú cuốn lấy, không thể cứu viện. Lòng cậu nóng như lửa đốt, bất chấp tất cả, thả U Hỏa ra, ăn mòn độc chết một con Thủy Ma Thú, còn lấy đi ngọc Thủy Linh của nó, giữ lại làm vật liệu tẩm bổ cho linh căn của mình.

Hình như hai con Thủy Ma Thú là bạn đời, một con chết rồi, con còn lại giận dữ.

Thủy Ma Thú ở trong nước gần như là trong suốt, xuất quỷ nhập thần.

Tống Thanh Thời bị nó dây dưa mãi, giày vò đến hoàng hôn, trên người bị thương rất nhiều, cuối cùng cũng đuổi được con súc sinh chết tiệt kia đi, sau đó xông vào trong động, tìm tung tích của Vô Hoan.

Cậu thấy Vô Hoan ngơ ngác ngồi bên cạnh xác rùa đen bị chém loạn xạ, máu me khắp người, y như bị mất hồn, không khỏi giật mình.

Cậu cẩn thận chạy tới, phát hiện máu trên người Vô Hoan là máu của rùa đen thì nhẹ nhàng thở ra.

Tống Thanh Thời vỗ mặt Vô Hoan, viết chữ vào lòng bàn tay y: Ngươi ổn chứ?

“Thanh, Thanh Thời?” Vô Hoan như thể bừng tỉnh từ cơn ác mộng, túm chặt lấy tay cậu: “Ta, đá của ta vẫn còn đây...” Y nói chuyện lộn xộn, hô hấp nặng nề, như thể không thở nổi, y nắm rất chặt, như muốn siết đứt cổ tay Tống Thanh Thời, có làm sao cũng không chịu buông ra.

Tống Thanh Thời đau đến hít hà, thấy trạng thái tinh thần của y không đúng lắm cũng không dám giãy giụa, sợ kích thích thành nghiêm trọng hơn.

Vô Hoan thuận thế kéo cậu vào trong ngực, ôm thật chặt, liều mạng vò vào trong người, như thể muốn nuốt cậu vào bụng rồi giấu đi, lại không biết nuốt như thế nào, chỉ có thể lặp đi lặp lại xoa nắn.

Tống Thanh Thời cảm giác xương sườn cũng sắp bị ôm gãy rồi, đau đến mức sắp chảy nước mắt, có chút muốn khóc, lại không dám khóc.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vô Hoan cũng dần lấy lại tinh thần, nhớ tới cách để cắn nuốt. Y nâng mặt người trong ngực, cọ xát, ngửi chút hương vị, sau đó hôn lên bờ môi mềm mại, cạy mở hàm răng, luồn vào trong không ngừng đòi hỏi thêm nhiều nữa. Dù là tình cảm hay là thể xác, không chừa lại chút gì, muốn ăn hết tất cả, mọi thứ thuộc về mình rồi y mới có thể an tâm.

Y hiểu được dục vọng trong lòng, cũng hiểu được tình cảm của mình.

Y như con thú dữ điên cuồng, từng bước ép sát, cầu xin, khát vọng, xâm chiếm, cắn nuốt, cướp đoạt...

Thiếu niên khẽ vùng vẫy một hồi rồi từ bỏ phản kháng, thở hổn hển trong lòng y, lùi lại từng bước, cho y tìm cho y lấy, gần như giao ra tất cả.

“Xin, xin lỗi.” Cuối cùng Vô Hoan cũng nhận ra đây là hiện thực, tỉnh táo trở lại. Y khắc chế dục vọng gần như sắp sụp đổ của mình, nhân lúc sai lầm lớn còn chưa tạo thành, ngừng lại, giúp Tống Thanh Thời mặc lại quần áo cho tử tế, không ngừng nói xin lỗi: “Nơi này có một trận pháp kì quái, khiến ta gặp ác mộng, ta...”

Tống Thanh Thời viết chữ trong lòng bàn tay y: Ngươi mơ thấy cái gì?

Vô Hoan sửng sốt hồi lâu, không dám hồi tưởng lại cơn ác mộng ấy, qua rất lâu, y mới nói: “Trong ảo cảnh, ngươi đã chết rất nhiều lần...”

Trận Ác Mộng Phệ Tâm sẽ đào móc ra chuyện mà nội tâm sợ hãi nhất. Mỗi lần y sẽ mơ thấy mình và Tống Thanh Thời yêu nhau, thế nhưng chỉ một giây sau y sẽ mất cậu, khắp nơi đều là mùi máu, bàn tay ấm áp trở nên lạnh lẽo, hơi thở của không còn. Y một lần rồi lại một lần ôm thiếu niên không còn hơi thở, cảm giác mình không còn gì nữa, thế giới cũng bị hủy diệt.

Hô hấp của y lại trở nên dồn dập, dù biết là ảo giác, nhưng y vẫn đau khổ đến khó mà chịu đựng.

Tống Thanh Thời kéo y, suy nghĩ, lại ghi nhắc nhở vào lòng bàn tay: Ngươi nghĩ lại đi, sao lại phát hiện được sơ hở?

“Ngươi trong ác mộng, trên người không có mùi thuốc.” Vô Hoan nhớ lại sơ hở, cũng tỉnh hẳn, y ngả đầu vào vai Tống Thanh Thời, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp, ngửi hương thơm nhàn nhạt kia, nghẹn ngào nói: “Thế nên ta mới biết đó là giả, ngươi vẫn còn đang bên ta...”

Tống Thanh Thời biết y không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, nên cũng không cúi đầu nhìn, chỉ không ngừng vỗ vai y biểu thị an ủi, sau đó dùng linh lực chải vuốt lại biển ý thức đang hỗn loạn của y, giúp y ổn định cảm xúc.

Vô Hoan không ngừng lặp đi lặp lại: “Ngươi vẫn còn đây...”

Tống Thanh Thời ôm lấy y.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vô Hoan cũng hồi phục...

Y ngượng ngùng ngẩng đầu, mang theo đôi mắt đỏ bừng, đưa nội đan của rùa vạn năm trong tay cho Tống Thanh Thời, do dự hỏi: “Đây là vị thuốc cuối cùng của Huyền Thiên Quá Minh Đan, có nó, có phải ta sắp được nhìn thấy ngươi rồi?”

Tống Thanh Thời gật đầu.

“Thanh Thời, nếu như ta khôi phục thị lực, không mù nữa... Ta sẽ không còn là gánh nặng, ta sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn, thế nên, ta có thể thích ngươi không?” Vô Hoan suy nghĩ rất lâu, thường ngày y cũng xem như là giỏi ăn nói, vậy mà lúc này lại không nghĩ ra được cách nào để biểu đạt tốt hơn. Cuối cùng, y dè dặt hỏi: “Thanh Thời, ta có thể làm đạo lữ của ngươi không?”

Vừa rồi trong lúc điên cuồng, y đã bộc lộ bản tính xâm lược của mình, không thể ngụy tranh thành cừu non được nữa.

Y không chắc thiếu niên có bằng lòng chấp nhận không.

“Ngươi đừng sợ ta, cũng đừng rời khỏi ta.” Vô Hoan cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: “Nếu như, ngươi không muốn, chúng ta cũng có thể giống như bây giờ...”

Y sẵn lòng khắc chế tất cả bản tính.

Chỉ cần có thể giữ lại thiếu niên bên người, cái gì y cũng có thể đồng ý.

Tống Thanh Thời kéo tay y qua, nhẹ nhàng viết lên: Ta bằng lòng.

Vô Hoan đột nhiên cảm thấy ác mộng đã tiêu tan, cả thế giới đều sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.