Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Chương 11: Tố chất tâm lý




Edit: Ry

CẢNH BÁO: Chương truyện có yếu tố bạo lực, vặn vẹo không thích hợp cho các bạn nhỏ, các bạn tâm lý mong manh và bà mẹ đang mang thai. Nếu bạn không đọc được truyện có yếu tố máu me kinh dị (sau này có rất nhiều) và nhân vật điên cuồng vặn vẹo thì mời dừng bước tại đây.

“Ta không sợ, ngươi nói đi.”

Tố chất tâm lý của Việt Vô Hoan tốt hơn sinh viên mới nhiều, y đi xuyên qua cả căn phòng đầy máu thịt, đến bên cậu, đặt bữa tối xuống, sau đó nhíu mày, giơ tay giúp cậu lau đi vụn bánh nơi khóe miệng. Gần đây y đã quen dùng bữa với tôn chủ, mỗi khi y ngửi thấy mùi hương sạch sẽ kia, khẩu vị sẽ tốt hơn rất nhiều.

Tống Thanh Thời quan sát y một lúc lâu, thấy y không có khuynh hướng sụp đổ, lặng lẽ để cái chậu về lại chỗ cũ, trong lòng cậu càng thêm xác định Việt Vô Hoan là hạt giống tốt cho Y học. Việt Vô Hoan thông minh, lý trí, bình tĩnh, khéo tay, không sợ máu, có đầy đủ tất cả các tố chất của một bác sĩ khoa ngoại ưu tú, nếu là ở Trái Đất thì các giáo sư của Viện Y Học sẽ đánh nhau để giành y về làm bác sĩ dưới trướng mình.

Cậu vui vẻ giảng cả một tràng lý thuyết về giải phẫu, rồi nói cho y biết tầm quan trọng của giải phẫu đối với Y học, sự cống hiến to lớn của những người thầy thầm lặng với nhân loại.

Việt Vô Hoan lắng nghe rất chăm chú, thậm chí còn chủ động đi quan sát thi thể và hình dạng của nội tạng.

Y cảm thấy sự lo lắng của Tống Thanh Thời có hơi buồn cười. Trong đám khách của sơn trang Kim Phượng, không thiếu những tu sĩ có đam mê hành hạ thể xác, bọn chúng thỉnh thoảng sẽ mang nô lệ ra đánh chết. Chính y cũng đã chết đi sống lại trong tay bọn chúng rất nhiều lần, bị hành hạ cho thương tích đầy mình, nếu như không phải thể chất hệ Mộc có sức khôi phục rất mạnh, y đã được giải thoát từ lâu rồi.

Thi thể là cái gì? Chỉ là một khối thịt thôi.

Từ lần đầu tiên hầu hạ kẻ khác, thứ y sợ hãi chỉ có người sống.

Việt Vô Hoan nhìn kỹ từng khối thi thể, thầm cảm thán. Bỗng, y dừng bước, nhìn chằm chằm vào một cái xác đàn ông cao lớn nằm ở trong góc, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức không muốn nhớ tới. Y hơi hoảng loạn, rồi ý thức được cái gì đó, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ác ý thấu trời, khóe miệng dần vẽ nên một độ cong.

Y chậm rãi xoay người, giấu đi vẻ mặt ban nãy, dịu dàng xin phép: “Tôn chủ, có thể để ta thử giải phẫu khối thi thể này được không?”

Tống Thanh Thời đang ăn bữa tối tình yêu mà thiên sứ nhỏ tặng cho mình, nghe thấy lời này thì ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cậu ngẫm nghĩ, dù sao thì nơi này cũng không phải Viện Y Học của thế giới gốc, cũng chẳng có nhiều quy củ về giải phẫu đến vậy, nếu Việt Vô Hoan đã có lòng quyết tâm học hỏi, cậu cũng nên ủng hộ.

Thế là cậu tìm một cái mũ trùm đầu mới, đưa cho Việt Vô Hoan đội, sau đó để y rửa tay sát trùng, đeo khẩu trang với găng tay.

Việt Vô Hoan bất an sờ đôi bao tay, không hiểu: “Tại sao lại phải đeo những thứ này?”

“Để phòng ngừa lây nhiễm vi khuẩn và mầm bệnh.” Tống Thanh Thời dặn dò: “Nơi này không có Formalin, cũng không có nước sát trùng tiêu chuẩn, toàn dùng linh thạch trận pháp để bảo tồn thi thể, trong đó có không ít người không rõ nguyên nhân cái chết, thậm chí dính đủ thứ bẩn thỉu vẫn được nhét vào. Ta không yên tâm, ngươi trước hay sau khi làm thí nghiệm với giải phẫu đều phải làm quen dần việc khử trùng đi.”

Đây là bệnh sạch sẽ nho nhỏ của sinh viên y. Có thế nào cậu cũng không tin đống chú pháp làm sạch kia có thể tiêu diệt hết vi khuẩn, nhất định phải sát trùng mới chịu được.

Việt Vô Hoan nhìn thi thể bên cạnh một cái, yên lòng, cười nói: “Đúng là rất bẩn.”

Tống Thanh Thời trang bị đầy đủ cho y xong mới đưa dao giải phẫu, giới thiệu với y: “Khối thi thể này là An Long đưa cho ta. An Long là Cổ Vương Tây Lâm, là một y sư rất lợi hại cũng như là chuyên gia về côn trùng. Hắn rất tốt, chúng ta vẫn luôn thường xuyên trao đổi tài nguyên. Mấy hôm trước hắn vừa phái người đưa tới khối thi thể này, ra đề cho ta, nói là kiểu chết rất thú vị, để cho ta đoán xem là chết như thế nào.”

An Long là người bạn duy nhất của nguyên thân, trước kia hai người thường xuyên gửi thư cho nhau trao đổi kiến thức chuyên ngành, nhưng chẳng biết vì sao mà mấy năm gần đây lại không liên lạc nữa.

Lúc Tống Thanh Thời thu dọn những đồ đạc nguyên thân để lại, đã đọc đống thư kia, cực kì khâm phục trình độ cao siêu của An Long, sau đó chủ động viết thư, dùng phương thức hiện đại giúp hắn giải quyết mấy vấn đề về nấm nuôi sâu đã đau đầu nhiều năm. Nhận được thư thì An Long vui mừng quá đỗi, phái người đưa tới rất nhiều lễ vật, bởi vì nguyên thân thích nên trong đống lễ vật còn có mấy xác chết có nguyên nhân tử vong khác nhau, hắn còn nói là mấy ngày nữa muốn đích thân tới nhà để nói lời cảm tạ.

Tống Thanh Thời rất thích phần lễ vật này, biểu thị cực kì hoan nghênh đại lão si mê côn trùng học.

Việt Vô Hoan mỉm cười nhận dao, nặng nề ấn xuống, không chút do dự rạch ra lồng ngực của thi thể.

“Từ từ! Từ từ!” Tống Thanh Thời giật mình, vội vàng ngăn cản, chỉ đạo cho y: “Ngươi phải quan sát kĩ kết cấu của da cơ rồi hẵng mổ, phải để ý hướng của mạch máu và kinh mạch, cắt từng lớp một, lần này ngươi quá mạnh tay, sắp đứt cả xương lẫn nội tạng luôn rồi! Chú ý tới nội tạng!”

“Vâng.” Việt Vô Hoan nhìn trái tim bất động dưới lưỡi dao, cười đến vui vẻ. Y hỏi Tống Thanh Thời: “Tôn chủ, ngươi có biết thân phận của khối thi thể này không?”

Tống Thanh Thời suy nghĩ: “Hình như là một đại hiệp chính đạo, cái gì Dụ...”

“Người người đều nói đại hiệp Dụ Thanh quang minh lỗi lạc, là chính nhân quân tử, giờ lại rơi vào tình cảnh chết cũng không có người nhặt xác cho.” Việt Vô Hoan khẽ nói, trong giọng nói là vô vàn sự trào phúng: “Thật quá đáng tiếc.”

“Tiên giới có quá nhiều người chết, cũng không ai muốn khắp nơi đều là thi thể. Mặc kệ thân phận của người này là gì, chết rồi đều giống nhau.” Tống Thanh Thời nhìn chằm chằm vào động tác của y, không để ý đến sự không đúng trong giọng điệu kia, hốt hoảng kêu lên: “Cẩn thận, ngươi cắt phải tim rồi!”

Việt Vô Hoan mở to mắt, khẽ kêu lên đầy ngạc nhiên: “Hóa ra không phải là màu đen ư?”

Y cười, vẽ một đường rồi lại một đường, lăng trì cơ thể khiến y buồn nôn này, cắt nát bấy toàn bộ nội tạng. Y cực kì vui sướng, vui sướng như gã đã làm với y năm đó.

Năm ấy là khi y vừa mới tiến vào sơn trang Kim Phượng chưa được bao lâu, vẫn là đồ chơi của riêng Kim Phỉ Nhận, còn chưa chịu chấp nhận thân phận của mình, ôm mấy phần ngây thơ, hi vọng ai đó tốt bụng có thể cứu vớt mình ra khỏi Địa Ngục.

Sơn trang Kim Phượng mở tiệc chiêu đãi tiên trưởng Thanh Hồng Môn, nếu nói đến kiếm pháp thì Thanh Hồng Môn là danh môn chính phái của tiên giới, nổi tiếng ghét ác như thù. Dụ Thanh lại là đệ tử được coi trọng nhất, một thanh niên nổi bật, cả người đều là chính khí, đối với các mỹ nhân đến phục vụ cũng không hề chớp mắt, như thể không ham sắc đẹp, cũng không muốn làm chuyện gì dơ bẩn.

Việt Vô Hoan cảm thấy gã có thể là người tốt, thu hết dũng khí, thử cầu cứu.

Dụ Thanh nhìn y thật lâu, không nói gì.

Việt Vô Hoan cũng biết là hi vọng xa vời, không dám miễn cưỡng người ta.

Thế nhưng, y trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Dụ Thanh lại cưỡng hiếp mình.

“Từ lúc ở trong bữa tiệc ta đã cảm thấy, đôi mắt này của ngươi thật xinh đẹp, là trời sinh để quyến rũ người khác.”

Mặc dù Dụ Thanh không có được ngọc thần niệm để khống chế Hợp Hoan Ấn, nhưng y cũng không thể chống cự được tu sĩ Kim Đan, mau chóng bị pháp khí trói chặt, mặc cho người chém giết.

...

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng y cũng được thả ra khỏi Địa Ngục, lại bị người ta phát hiện, làm ầm ĩ đến tai Kim Phỉ Nhận và tiên trưởng Thanh Hồng Môn.

Y mang theo cơ thể đầy thương tích, quỳ gối trước mặt tất cả mọi người.

Dụ Thanh là đệ tử sáng giá nhất của Thanh Hồng Môn, thanh danh cực tốt, bây giờ lại động vào người tình của trang chủ, đúng là không chấp nhận được.

Mặt Thanh Hồng Môn đen sì, liên tục nói xin lỗi với Kim Phỉ Nhận, hứa sẽ phạt nặng Dụ Thanh, khung cảnh thật khó coi.

Kim Phỉ Nhận rộng lượng tươi cười, giải quyết chu đáo chuyện này: “Là do nô lệ của ta không chịu nổi cô đơn, đại hiệp Dụ đâu có tội gì?”

Việt Vô Hoan ngẩn người, ngẩng đầu muốn giải thích, bỗng bị Kim Phỉ Nhận cho một cái nhìn cảnh cáo, bàn tay trong ống tay áo khẽ động, Hợp Hoan Ấn sau lưng y bắt đầu nóng lên, cho dù y có giãy dụa kháng cự như thể nào, miệng vẫn liên tục nói ra những lời khó nghe:

“Là nô không an phận, thấy dung mạo tiên trưởng Dụ quá uy vũ nên đã dùng cơ thể quyến rũ người...”

“Nô không bị thương, chỉ là chân hơi mềm...”

“Là nô sai, xin trang chủ hãy xử phạt cho thật tốt tên nô lệ thấp hèn này.”

“...”

Rõ ràng y là người bị xâm hại, lại bị ép phải thừa nhận là lỗi của mình, mọi chuyện kết thúc trong mỹ mãn.

Trong phòng tiệc, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Kim Phỉ Nhận thấy Dụ Thanh thích, bèn đưa cả ngọc thần niệm cho Dụ Thanh chơi mấy ngày, y được trải nghiệm đủ loại thú vui tàn nhẫn của vị đại hiệp chính đạo này.

Y bị thương rất nặng, nhưng không bao giờ kêu đau nữa, càng không bao giờ cầu xin sự tha thứ.

Bởi vì y đã hoàn toàn hiểu rõ thân phận nô lệ của mình, không còn mơ mộng hão huyền nữa.

...

“Nguyên nhân tử vong nằm ở trong đầu, côn trùng đã ăn quá nửa não của hắn.” Việt Vô Hoan dùng một cái cưa bổ đầu của thi thể rồi đưa ra kết luận, khẽ nói: “Chắc chắn hắn chết rất đau đớn, rất thảm thiết...” Y thấy may mắn vì khẩu trang đã che giấu đi nụ cười và ác ý của mình, nếu không thì nét mặt của y hiện giờ hẳn rất giống ma quỷ ác độc.

Tống Thanh Thời chăm chú quan sát thi thể, gật đầu: “Ừm, đúng là chết rất thảm, đáng tiếc.”

Việt Vô Hoan mỉm cười: “Đúng vậy, đáng tiếc.”

Y nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, dư vị của niềm hạnh phúc dần tan đi, trong lòng không ngừng kêu than thật đáng tiếc.

Nếu như có thể mổ xẻ lúc gã còn sống thì thật tốt biết bao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.