[Quy tắc của công chúa] Điều thứ mười: “Khi không gặp được hoàng tử của mình, kỵ sĩ của ngươi sẽ bảo vệ ngươi.”
Hiện giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, hắn nhanh chóng rút bội kiếm ra, đâm mạnh vào vách đá. Cheng, một cú đâm này khiến cánh tay của hắn như gãy lìa, với cơ thể chăm rèn luyện của mình, cuối cùng hắn cũng giữ được Giselle lại.
Hắn liếc mắt nhìn xuống, phát hiện mính cách mặt đất khoảng 3 - 4 mét, hắn buồn rầu nhìn Giselle: “Ngươi có thể buông tay ra và ôm lấy chân của ta được không?”
Bây giờ Giselle vẫn còn hoảng sợ, y vội vàng gật gật đầu, một tay ôm lấy chân của Milleres, tay khác buông tay hắn ra, treo ở trên đùi của Milleres.
“Giselle.” Milleres lên tiếng: “Bây giờ có dám nhảy xuống không?”
Giselle kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói ngươi điên rồi.
Milleres nói: “Hiện giờ chân ngươi cách mặt đất khoảng 2 mét, ngươi cố gắng để mông mình tiếp đất, nhảy xuống chắc không sao đâu.”
“Nếu có sao thì sao?!” Giselle nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nếu một thanh niên tốt như ta cứ thế mà chết thì sao đây?! Người ta còn chưa biết ta là nam đâu đó!
Milleres đảo mắt khinh thường: “Có 2 mét mà thôi. Cùng lắm thì bị chẹo chân, nếu mông tiếp đất thì chỉ bị đau một lúc thôi.”
“Nếu gãy xương thì sao!!” Giselle hét lên.
“Ta nuôi ngươi, mau nhảy đi, chân của ta sắp bị ngươi kéo đứt rồi! Ngươi nhớ phải giảm cân đấy!”
“Ỳ ỳ ỳ, quả nhiên là ngươi chê ta mập......”
“A!!!!” Giselle hét to nhảy xuống, mông tiếp đất: “Bịch!”
“A a a a a mông đau quá a!!”
“Haizz.” Milleres thở dài: “Ngươi tránh ra một chút.”
“Ỳ ỳ ỳ, người ta phải nghỉ ngơi một chút đã!”
“Tránh ra hay không?” Milleres uy hiếp, Giselle lại phải khuất phục trước thế lực tà ác một lần nữa, ỳ ỳ ỳ bò sang một bên. Thật sự là dùng cả tứ chi để bò đi.
Milleres dùng sức rút kiếm ra, phát hiện không rút ra được, hắn đành phải dùng đấu khí, đấu khí toàn thân đều tích tụ vào tay, rồi lại dùng sức một lần nữa, 'xoẹt' một tiếng, cuối cùng cũng rút ra được.
Hắn lộn một vòng ở trên không, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Giselle ở bên cạnh đập đất, trong lòng tràn ngập hâm mộ ghen tị hận: “Vì sao hả!! Vì sao ta phải bị mông mới rơi xuống được, ngươi lại có thể nhảy xuống soái như vậy!! Vì sao hả!! Không công bằng!”
Milleres nhướng mày, đi đến bên người y, ghé sát vào tai y nói: “Ngươi đã học võ bao giờ chưa?”Lỗ tai của Giselle đở bừng.
Milleres lại nói tiếp: “Ngươi đã học kỹ năng chiến đấu bao giờ chưa?”
Mặt Giselle đỏ bừng.
Đừng hiểu lầm, tất cả đều vì khi Milleres nói chuyện, hơi thở của hắn phả vào lỗ tai khiến y cảm thấy ngứa ngứa, cảm thấy đỏ mặt, không phải vì xấu hổ đâu.
Xấu hổ? Giselle yên lặng nghĩ, mình biết xấu hổ từ bao giờ ấy nhỉ?
Haizz, mình già rồi, ngã có 2 mét mà đã thấy đau mông rồi. Ngày trước y rơi từ chỗ Thương Đế rơi xuống bụng mẫu hậu y mà chẳng thấy đau tí nào cả.
Giselle bi thương nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn chính trực của Milleres, ngay cả tên mặt than kia cũng có thể đùa giỡn y, hoá ra đã trải qua hết những thăng trầm của cuộc sống, hiểu rõ được cuộc đời hư ảo!
Milleres vươn tay khua khua trước mặt y: “Sao lại dùng ánh mắt ngu ngốc đấy để nhìn ta?”
Giselle tức giận cắn tay hắn: “Ngươi mới ngu ngốc, cả nhà ngươi mới ngu ngốc, ánh mắt của bản điện hạ là ánh mắt bi thương!! Bi thương đấy, ngươi có hiểu không?! Cái đồ vô tâm vô phế!
Milleres xoa cánh tay bị cắn, yên lặng phun tào: Đó mà là bi thương à? Là đờ đẫn thì có......
Milleres đứng dậy: “Mông còn đau không?”
Giselle gật đầu lia lịa.
Hắn lại hỏi một câu: “Vậy còn đói bụng không?”
Giselle lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Milleres bĩu môi: “Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm chút thức ăn.”
Giselle yếu ớt phất phất tay: “Đi nhanh về nhanh nha.”
Milleres: “..... Cái người vừa hùng hổ như trâu là ai vậy?”
Giselle suy yếu liếc hắn một cái: “Lúc đó là ta được tổ độ.”
Milleres: “........”
Milleres đi quang rừng rậm một vọng, không dám đi quá xa, chỉ hái rất nhiều trái cây, hắn thử vài quả, hẳn là không có độc, nhưng ở trong này lại không tìm thấy động vật nào cả.
Milleres không mất bao lâu liền quay trở lại, ôm một đống trái cây, đi đến trước mặt Giselle. Trong tầm mắt của Giselle, Milleres ôm trên tay một đống trái cây, đứng ngược sáng như một vị thiên thần, thiên thần của y cần lấy một quả đưa cho y: “Thử xem?”
Giselle cướp lấy hét rú lên mà gặm, quả nhiên thức ăn mới chính là thiên thần của mình, vừa nãy y không hề thấy cảm động tí nào đâu!
Milleres mỉm cười ngồi khoanh chân xuống, cũng cầm lấy một quả há to mồm gặm, dù sao thì hai người đều rất đói bụng.
Sau khi Giselle ăn khoảng mười mấy quả, bắt đầu oán giận: “Quả này không ngọt, vô vị.” Ném đi.
“Quả này chua quá, khó ăn chết đi được.” Ném --------
“Ồ, quả này ngọt quá.” Ném ---------
Rốt cuộc thì Milleres cũng không nhịn được, cầm đại lấy một quả nhét vào trong miệng y: “Ngươi đủ rồi đấy, ở chỗ này ngươi không phải là công chúa, không thể chọn ba lấy bốn được, có cái ăn là tốt lắm rồi.”
Trong miệng Giselle ngậm quả kia, a a ô ô mà nói không rõ. Một tay của Milleres xoa tóc Giselle, một tay tiếp túc gặp trái cây, lỗ tai Giselle lại lén lút đỏ lên, dường như cảm thấy quả này ăn ngon hơn một chút.
Sau khi giải quyết xong vấn đề ăn uống, kỵ sĩ tính sẽ quay lại vương quốc Kalia, mặc dù không biết chỗ này cách vương quốc Kalia bao xa.
Giselle rõ ràng không đồng ý với ý kiến này, nhưng vẫn không tình nguyện theo sát kỵ sĩ.
“Haiz, thật hối hận khi không mang theo chút vàng bạc châu báo ra.” Giselle thở dài nói.
Milleres nói lời chính nghĩa: “Công chúa, chúng ta không thể ăn cắp của cải của người khác.”
Giselle: “Nhưng nó không phải người, nó là long mà.”
“Long cũng giống vậy.....”
“Được rồi được rồi.” Giselle cắt đứt lời hắn: “Chúng ta bị nó nhốt lâu như vậy, lấy chút đồ coi như bồi thường không được sao?”
Milleres nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý.
“Chỗ này thật kỳ lạ, không có ma thú.” Milleres chém đứt một cành cây che trước mặt, cau mày nói.
“Chẳng lẽ nơi này hẳn phải có ma thú sao?” Giselle nói.
Milleres liếc mắt nhìn y: “Ngươi lại trốn tiết địa lý hả?”
Giselle bi phẫn trả lời: “Lúc này rồi mà ngươi còn nói tới tiết địa lý gì hả!”
Milleres nhịn không được mà nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y: “Chẳng mềm tí nào cả.”
Giselle như sét đánh ngang tai, tim gan vỡ vụn: “Ỳ ỳ ỳ, quả nhiên là bị ghét bỏ đúng không?! Từ sau khi biết ta là nam nhân, người đã ghét bỏ ta, người ta không muốn sống nữa!”
Milleres bất đắc dĩ dắt tay y, tiếp tục đi về phía trước: “Nói người là nam chắc chẳng ai tin, ẻo như vậy mà.”
Giselle tức giận: “Ta ẻo thì trách ta sao?! Có trách thì trách nương ta ấy!”
Milleres bối rối, lời này nghe có vẻ đúng, lại cẩn thận ngẫm lại thì thấy không hợp lý.......
Giselle vẫn tức giận: “Nếu mẫu hậu ta không nuôi ta như nữ thì ta sẽ ẻo như vậy sao?! Hơn nữa lúc trước ta là nữ nhân, các ngươi đều nói ta như hán tử! Hiện giờ ta như nữ nhân thì ngươi lại nói ta ẻo! Ngươi muốn như thế nào hả! Muốn ta biến thành nhân yêu hả!”
Milleres: “Cái này chỉ dùng trong lúc ngươi bị kẹp giữa nam và nữ, vừa nam vừa nữ, nhân yêu là bất năm bất nữ.”
Giselle tức giận nói: “Gia (ông đây) phải làm hán tử! Hán tử!”
Milleres lại dắt tay y lần thứ hai: “Được rồi được rồi, đi thôi, công chúa hán tử của ta.”
Lửa giận của Giselle bắn ra tứ phía: “Ta không phải là công chúa! Ta là hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử!!”
Milleres xoay người, chỉ tay vào y: “Ngươi nói ngươi muốn làm hán tử hả.”
“Ừm.”
“Vậy sau này không được phép nói ỳ ỳ ỳ.”
“..... Ừm.”
“Không được phép nói người ta các thứ.”
“...... Ừm.....”
“Không được phép nói giọng điệu vớ vẩn ví dụ từ 'nha~'.”
“............. Ừm.....”
“Còn nữa, không được phép một khóc hai nháo ba thắt cổ, không được phép ăn kiêng, không được phép chọn.....”
“Ngừng!” Giấc mơ hán tử của Giselle hoàn toàn tan nát: “Ta vẫn là công chúa đi.”
Khoé mắt Milleres giật giật: “Ngươi đúng là không có tiền đồ.”
Trên con đường đi chung buồn tẻ, Milleres bắt đầu phổ cập kiến thức cho Giselle: “Chỗ này là rừng rập Cablin, một trong tam đại cấm địa của đại lục Rose. Bên trong có rất nhiều ma thú, từ cấp một tới cấp mười hai đều có, bởi vậy mức độ nguy hiểm rất cao, rất nhiều thám hiểm gia chỉ dám lượn bên ngoài vài vòng, càng đi sau vào trong, ma thú càng lợi hại.”
Giselle khó hiểu nói: “Vậy vì sao chúng ta lại đi vào bên trong.”
Milleres âm trầm quay đầu nhìn y một cái: Bởi vì vương quốc Kalia ở phía đông, phải đi xuyên qua rừng rậm này mới tới.”
Giselle rùng mình: “Vậy không phải là rất nguy hiểm...... Chúng ta có thể đi đường vòng không..... Ngươi đùng dùng ánh mắt ai oán đó nhìn ta được không?”
Milleres trọc đầu hắn âm trầm nói: “Nếu lúc trước ngươi đứng ở cửa sổ, cố tình để long bắt đi mà đến bên người ta để được ta bảo vệ thì chuyện này đã không xảy ra!”
“Ngươi nhất định không đánh lại long đâu.” Giselle uỷ khuất nói.
Milleres: “Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy.”
Giselle bĩu môi: “Ta ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Cho dù đánh không lại...” Milleres nói: “Ta cũng sẽ không để ngươi bị long bắt đi.”
Hắn quay đầu lại nói: “Bất kể ra sao ta cũng sẽ mang ngươi bình an về tới nhà.” Trong mắt hắn có sự ôn nhu và kiên định: “Cho dù có phải đánh đổi cả linh hồn của ta.”
Mắt Giselle loé sáng nhìn chằm chằm Milleres, ngay khi Milleres nghĩ Giselle cảm động mà muốn lấy thân báo đáp, Giselle lại thành công phá huỷ thời khắc ấm áp mà lại nhiệt huyết này: “Y! Y! Y! Người ta biết mị lực của mình khiến người ta không thể chống cự được mà, cho dù người ta có là thân nam nhi thì Milleres ngươi cũng yêu ta tới như vậy nha, tự hào quá đi à ~” Cuối lời là tiếng “à” hết sức trầm bổng.
Milleres quyết định quay đầu tiếp tục mở đường, nếu vị công chúa này của hắn bị câm điếc gì đó thì thật hoàn hảo.
Giselle ở phía sau khó chịu hỏi: “Milleres, không phải là ngươi ghét bỏ chỉ số thông minh có ta đấy chứ.”
Milleres quay đầu lại nhìn y một cái, muốn nói lại thôi.
Giselle hung tợn nói: “Ngươi dám ghét bỏ ta!”
Milleres thở dài: “Ta không muốn xúc phạm ngươi, thân là kỵ sĩ lại không thể nói dối, cho nên ta quyết định không nói là tốt nhất.”
Giselle tức giận quấn lên lưng của Milleres: “Ngươi dám nghĩ tới chỉ số thông minh của ta?!”Milleres nói: “Ta không ghét bỏ chỉ số thông minh của ngươi.”
“Hô, vậy là tốt rồi.” Giselle thở phào nhẹ nhõm.
“Toàn thân từ trên xuống dưới của ngươi ta đều ghét.” Milleres nói hết ra, cả người vui sướng, giống như lúc cái thứ gì đó đứng thẳng vào buổi sáng và...., xong việc sẽ có cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều đả thông.
Giselle vẻ vòng tròn ở trên lưng Milleres: Mệt mỏi quá....... Cảm giác không muốn yêu nữa......
Đợi khi trời sắp tối đen, Milleres thả công chúa đã ngủ trên lưng mình xuống, thở dài, thật sự là ở đâu cũng ngủ được, vô tâm vô phế.
“Thức dậy.” Milleres chọc vào cái trán của Giselle nói.
Vẻ mặt Giselle mơ màng mở mắt ra: “Về đến nhà rồi hả?”
“Không đâu.” Milleres thở dài: “Theo tốc độ long bay lúc trước, ít nhất phải vài ngày nữa mới đến.”
Giselle nhĩ bãi liễu nhất cá khổ qua lưỡng (?), Milleres lại hỏi: “Ngươi biết đốt lửa không?”
(Nguyên văn: 摆了一个苦瓜两)
Giselle quay đầu nhìn hắn.
“Chính là ma pháp hệ hoả, ta nghe đạo sư của ngươi nói, ngươi hình như học ma pháp hệ hoả cũng không tệ lắm.”
“A.” Giselle đứng lên nói: “Nhóm lửa hả? Ta giỏi nhất cái đó đấy. Ta còn đót cả phòng khác của thập nhất ca nữa đó!”
Xin công chúa đừng dùng giọng điệu tự hào như vậy được không....... Milleres lo lắng nhìn tứ phía, liệu có đốt cháy cả rừng không đây.
“Ta đi nhặt chút củi, ngươi chờ ở đâu, đừng chạy lung tung, đừng dùng ma pháp tuỳ tiện.”
“Nhanh đi nhanh đi.” Công chúa Giselle ghét bỏ mà phất phất tay.
Milleres đột nhiên cảm thấy mang theo một vị công chúa như vầy, hắn và sinh vật ở rừng rậm đều rất nguy hiểm.
Milleres kiếm trên mặt đất một chút củi không ướt, còn chém rất nhiều cành cây, chỉ chốc lát sau liền bê về.
Mà công chúa của hắn đang nghịch lửa, ngọn lửa màu vàng rực nhảy nhót trong lòng bàn tay của y.
Milleres xụ mặt nói: “Không phải nói ngươi đừng dùng ma pháp tuỳ tiện sao?”
Giselle kinh hoảng dập lửa đi, sau đó ngẩng đầu vô tội nói::“Ta cũng không biết sao nó tự dưng hiện lên nữa.”
Milleres cười nhạt: “Ngươi là đang nói tay ngươi vật dễ cháy hả?”
Giselle thành thành thật thật ngậm miệng nói.
Milleres gom củi lại, nói với Giselle: “Châm đi, nhỏ thôi.”
Giselle gật gật đầu, giữa đống củi bốc lên một ngọn lửa, từ từ cháy lan ra xung quanh đống củi. May là lúc này không có tai nạn gì.
Milleres xoa xoa đầu Giselle: “Thật không ngờ ngươi lại có lúc hữu dụng như vậy.”
Giselle cười hì hì nói: “Ta đói bụng.”
Milleres: “...... Dập lửa đi, chúng ta đi tìm thức ăn.”
Giselle bất mãn gặm trái cây: “Trái cây gần khu này chua quá.”
Milleres nói: “Có quả ăn cũng không tồi.”
Giselle buông trái trong tay ra: “Không phải ngươi nói trong rừng rậm có ma thú sao? Sao một con cũng chẳng thấy vậy.”
Milleres phun hột trong miệng ra: “Ngươi nên nhớ, trên người long có long uy, gần nơi nó giấu kho báu đương nhiên là không có sinh vật nào dám lại gần rồi, trừ phi là ma thú cấp cao một chút, ma thú cấp cao lại ở sâu trong rừng, cho nên nơi này có lẽ không có ma thú.”
“À.” Giselle gặm một miếng trái cây: “Vậy ngày mai có thể ăn thịt ma thú không?”
“Chắc là có thể đi......” Milleres đột nhiên phản ứng lại: “Hoá ra ngươi muốn ăn thịt à, khó trách muốn động tới ma thú.”
“Đúng rồi, Giselle, cái vỏ trứng kia đâu?”
Giselle lấy vỏ trứng trong ngực ra: “Còn ở đây. Sao vậy?” Milleres tới gần vỏ trứng kia, nhíu mày nói: “Sao chẳng có bao nhiêu long uy trên đó?”
Giselle nhún vai nói: “Nói không chừng lúc ấy nó quá nhỏ, không có long uy thì sao?”
Milleres không đồng ý lắc đầu: “Trước cứ kệ đã, trời tối rồi, ngủ đi.”
Giselle gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị nằm xuống, liền bị Milleres ngăn lại, hắn cởi áo choàng của mình xuống: “Lót cái này mà ngủ, trên mặt đất bẩn.”
Giselle nháy mắt đưa tình: “Vậy ngươi thì sao?”
Milleres cười cười: “Ta không sao cả.”
Giselle đi tới gần Milleres, đắp áo choàng lên hai người: “Chúng ta cùng ngủ đi, ta cũng không cao quý tới như vậy.”
Khuôn mặt của Milleres bên ngọn lửa, trong mắt loé lên một tia sáng không rõ.
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay số từ rất nhiều đi, đúng