*manh khí trắc lậu: xào từ câu ‘bá khí trắc lậu’, nghĩa là cực kỳ cực kỳ moe
Vừa xuống máy bay, Kiều Mạt đã cảm nhận được hương vị biển cả tươi mát trong không khí phả vào mặt. Hải Thành là một trong số ít thành thị không nhiễm khói bụi, Kiều Mạt nghe thấy mùi nước biển thân thuộc, tâm trạng phấn khích như đứa trẻ.
Hai người ngồi trên xe đưa rước của sân bay, xuất phát đến làng du lịch ven biển. Xe chạy tới một bến tàu, Kiều Mạt theo Kim Trăn và tài xế lên một ca nô. Nửa tiếng sau, ca nô đến một hòn đảo nhỏ.
Bấy giờ Kiều Mạt mới biết cái gọi là “đặt một làng du lịch ven biển” của Kim Trăn kỳ thực chính là bao trọn một hòn đảo. Tài xế đưa hai người đến biệt thự nghỉ mát xong thì rời đi, thế là trên đảo chỉ còn Kim Trăn và Kiều Mạt.
Hòn đảo không lớn, cả đảo chỉ có vài ba biệt thự nhỏ, còn lại toàn bãi cát. Kiều Mạt hưng phấn lượn một vòng trong biệt thự, đoạn lao vào lòng Kim Trăn, nói:
“Kim Kim, trong tủ lạnh có quá trời thức ăn luôn, nhưng em không biết nấu.”
Kim Trăn vỗ mông Kiều Mạt, cười bảo: “Đói cũng không đến phiên em.”
Kiều Mạt cười cong cả mắt: “Biết Kim Kim hiền huệ nhất mà.”
Kim Trăn khẽ siết vòng tay đang ôm eo Kiều Mạt, cúi đầu thì thầm vào tai cậu:
“Nếu còn xài từ lung tung thì tử hình em ngay tại đây luôn, dù sao ở đây cũng không có ai.”
Nghe vậy, hai mắt Kiều Mạt liền sáng rực, hỏi Kim Trăn: “Kim Kim, trên đảo chỉ có hai mình thôi hả?”
Kim Trăn gật đầu: “Trong vòng một tuần sẽ không có người nào ở khách sạn tới đây, nếu cần gì có thể gọi điện cho nhân viên, họ sẽ phái người đem đến.”
Kiều Mạt gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ chờ mong.
Kim Trăn sắp xếp hành lý, làm cơm trưa cho hai người. Sau khi ăn uống no đủ, Kiều Mạt rủ Kim Trăn tới bãi cát ven biển.
Trời quang vạn dặm, bầu trời xanh thẳm và nước biển xanh lam hòa thành một thể hoàn chỉnh, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy đường phân cách tại chốn chân trời xa xa, gió biển nhè nhẹ xen lẫn ánh mặt trời ấm áp phất qua hai má, khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà thư thái.
Rời xa phố thị huyên náo tiếng người, trên bờ biển chỉ có âm thanh sóng vỗ bờ và tiếng kêu của những chú chim biển thỉnh thoảng bay qua. Kiều Mạt và Kim Trăn đều chỉ mặc quần bãi biển, dưới ánh mặt trời, Kiều Mạt ngắm cơ bụng và cơ ngực màu mạch của Kim Trăn, hai mắt cứ gọi là sáng lấp lánh.
Thấy dáng vẻ của Kiều Mạt, Kim Trăn nhớ tới lần gặp nhau đầu tiên của hai người tại Kim Điện, khi ấy Kiều Mạt cũng chảy nước miếng với mình như vậy. Kim Trăn không khỏi cong môi cười, dù thế nào cũng chẳng ngờ nổi tiểu diễn viên mà mình cho rằng vừa mê trai vừa ngu ngốc chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi đã trở thành người quan trọng nhất đời mình. Ngắm nụ cười đơn thuần mà hăng hái của cậu, cõi lòng Kim Trăn chứa chan cảm giác thỏa mãn và tràn đầy chưa từng có.
Hắn nằm trên ghế, vừa khoan khoái sưởi nắng, vừa nhìn Kiều Mạt chạy tới lăn đi trên bãi cát như bé cún vui vẻ.
Khiến con người đơn thuần trước mắt có được niềm vui giản đơn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của mình.
Sau nửa tiếng lăn lộn trên cát, Kiều Mạt rốt cuộc thở hổn hển chạy về bên Kim Trăn, dang chân ngồi trên đùi hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt hàm chứa chút thần bí và thấp thỏm.
“Kim Kim…” Kiều Mạt chống hai tay trên bụng Kim Trăn, trên mặt có vài phần do dự.
Kim Trăn tháo kính mát, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Kiều Mạt, dù gấp nhưng vẫn ung dung nhíu mày, chờ câu tiếp theo.
“Kim Kim, em… em biến thân cho anh xem được không?” Kiều Mạt dè dặt quan sát ánh mắt Kim Trăn.
Kim Trăn nhìn điệu bộ thận trọng dè dặt của Kiều Mạt, không khỏi hơi khó hiểu, bèn hỏi:
“Biến thành thần thú à?”
Kiều Mạt gật đầu, sắc mặt khá nghiêm trọng: “Bản thể của em là rồng, dài hơn hình người nhiều, hơn nữa Đại long tộc em khí phách ngời ngời, em lo…”
Kim Trăn thích thú hỏi: “Lo cái gì? Sợ bị người khác thấy hả? Yên tâm đi, trên đảo không còn ai khác đâu.”
Kiều Mạt lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Kim Trăn đượm chút âu lo: “Em lo dọa đến anh.”
Kim Trăn: …
Kiều Mạt nói tiếp: “Lỡ anh không thích hình dáng của em, không cần em nữa thì phải làm sao.”
Kiều Mạt vừa nói vừa cúi xuống gục lên ngực Kim Trăn, hai tay ôm vai hắn làm nũng, má cọ lên ngực hắn, than thở:
“Nếu hù anh chạy mất thì em biết đi đâu tìm một hiền…”
Lời chưa nói xong, Kiều Mạt đã cảm thấy bên hông bị siết chặt, Kim Trăn dùng ngón tay nhéo hai cái không nặng không nhẹ tỏ ý cảnh cáo ở phần thịt mềm dưới xương sườn của cậu.
Kiều Mạt ngậm miệng ngay tắp lự, ngẩng đầu hôn hôn cằm Kim Trăn để lấy lòng.
Bấy giờ Kim Trăn mới hài lòng buông tay ra, xoa xoa tóc Kiều Mạt, trầm giọng nói:
“Yên tâm đi, không cần biết em là người hay thú, anh đều có thể đè chặt, chạy không được.”
Kiều Mạt nghe vậy thì bĩu môi bất mãn: “Anh không biết uy nghiêm của Đại long tộc em…”
Đang nói chuyện thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như cười như không của Kim Trăn, Kiều Mạt chợt cảm thấy bản thân trước mặt Kim Trăn đã sớm chẳng còn uy nghiêm gì nữa rồi, cậu im lặng thở dài, chấp nhận hiện thực, đồng thời âm thầm thề với lòng rằng nhất định phải phô bày tư thế oai hùng của mình, khiến Kim Kim nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Hoàng tử nhỏ nhảy khỏi người Kim Trăn, đứng trên mặt đất, lột quần bãi biển và quần bơi xuống, thân thể trần trụi tạo dáng khoe cơ ngực khỏe đẹp với Kim Trăn, cất giọng tràn ngập ý chí chiến đấu:
“Kim Kim, anh nhìn kỹ nha.”
Kim Trăn cười ngắm thân thể Kiều Mạt, gật đầu.
Kiều Mạt sải bước ra bờ biển, vọt lên không trung bằng tư thế cá nhảy, thân thể tạo thành đường cong tuyệt đẹp, đầu chúc xuống biển.
Kim Trăn ngồi thẳng người, nhìn từng đợt sóng trên mặt biển thi nhau đánh vào bờ. Kiều Mạt xuống nước xong thì không có động tĩnh nữa.
Chừng một phút sau, Kim Trăn thấy trên mặt biển dần dần xuất hiện một lốc xoáy, tiếp theo, một tia sáng lam chiếu lên từ dưới nước, hòa với sắc trời và biển tạo thành ánh sáng rực rỡ. Phút chốc, một luồng sáng bạc cũng nhảy ra khỏi nước, phóng vút lên tận trời.
Kim Trăn ngẩng đầu, nhìn ngân long dài hơn mười thước trên không trung, chỉ thấy ngân long xông thẳng lên trời, bốn chân như sinh ra tường vân, thân thể to như cái thùng được phủ kín vảy bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói lọi, cả thân rồng uốn lượn về phía trước, hướng lên trời, tôn lên bầu trời xanh thẳm, loáng thoáng trông như bức tranh thần diệu.
Ngân long lưu loát lộn mấy vòng trên không, tựa cây bút màu bạc phác họa nên những đường cong lộng lẫy. Sau đó, ngân long dừng giữa không trung và cúi đầu nhìn về phía Kim Trăn trên bãi cát.
Xuôi theo ánh nắng, Kim Trăn híp mắt lại, thấy rõ hình dáng của chú rồng, tuy hóa thành hình rồng nhưng thần thái trong mắt hoàng tử nhỏ vẫn y như cũ, ánh mắt trong suốt mà đơn thuần thấp thoáng vài phần khoe khoang và đắc ý. Cậu khẽ lắc lư đầu, khoe cái sừng trên đầu cho Kim Trăn thấy.
Cặp sừng nhỏ hình chữ Y nom chả khác nào chạc cây trên đỉnh đầu, lông nhung nhung, điểm xuyết thêm vẻ đáng yêu cho tạo hình vốn uy vũ khí phách, Kim Trăn nhìn mà khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Thấy nụ cười của Kim Trăn, ngân long trên không trung càng thêm hăng hái, bay lên bay xuống hồi lâu, bày ra đủ loại tạo hình độ khó cao, trườn đi nhanh như chớp.
Kim Trăn đứng lên, lẳng lặng ngắm nhìn, ý cười trên mặt ngày càng sâu, quả là một thần thú hoạt bát dễ cưng mà.
Hồi lâu sau, chỉ thấy thân thể ngân long cấp tốc thu nhỏ lại, đồng thời bay nhanh về hướng Kim Trăn. Lúc đến trước mặt Kim Trăn, long thân đã biến thành dáng vẻ dài hơn ba thước, toàn bộ nhỏ đi một cỡ. Cậu đột nhiên nhào lên lưng Kim Trăn, long thủ vắt trên vai hắn, cả thân mình quấn quanh hắn hai vòng, đuôi cuốn chặt một chân hắn —— chả cần biết là người hay rồng, tư thế lão thụ bàn căn ngàn năm vẫn thế.
Kim Trăn đưa tay sờ lớp vảy trên thân rồng, lạnh ngắt mà trơn bóng, đoạn hắn nghiêng đầu dòm cái đầu rồng đang ghệ trên vai mình, tiểu ngân long khẽ lắc lư đầu, không ngừng cọ cọ cổ hắn, cái sừng chữ Y cà lên trán hắn ngưa ngứa.
Kim Trăn vuốt ve sừng của tiểu ngân long, khi đầu ngón tay chạm đến phần chẽ, tiểu ngân long cũng phát ra tiếng rên thoải mái, hơi híp mắt, khoan khoái dùng sừng cọ xát lòng bàn tay hắn. Ngón tay Kim Trăn men theo sừng vuốt xuống dưới, lướt qua vành tai nhọn nhọn, lông bờm mềm mượt sau cổ, hai sợi râu dài trên miệng…
Tiểu ngân long hưởng thụ âu yếm của Kim Trăn như đứa trẻ đang làm nũng, ngón tay hắn trượt xuống cằm, xoa cổ cậu. Khi ngón tay đụng đến chỗ ba tấc dưới hàm, thân thể tiểu ngân long bỗng cứng lại một thoáng, trong mắt xẹt qua tia đề phòng, nhưng tia sáng sắc bén như phản xạ có điều kiện này chỉ dừng trong mắt cậu nửa giây, rồi ánh mắt lại sáng rỡ như trước.
Nhưng Kim Trăn vẫn cảm nhận được thân rồng đang quấn trên người có chút cứng ngắc, chỉ thấy tiểu ngân long nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần nghiêm túc, cậu hơi duỗi người ra, ngẩng đầu lên, triển hiện toàn bộ phần cổ của mình trước mặt hắn.
Lúc này Kim Trăn mới phát hiện đầu ngón tay của mình đụng phải một miếng vảy đặc biệt có hình dạng khang khác những miếng khác.
Thấy vậy, Kim Trăn lập tức vỡ lẽ, miếng vảy này chính là nghịch lân của rồng trong truyền thuyết, thường là điểm yếu của rồng. Trong lòng Kim Trăn bỗng trào dâng niềm xúc dộng, hắn nhớ tới lời Kiều Mạt từng nói với mình: không bao giờ muốn giấu giếm anh bất kỳ chuyện gì nữa.
Biểu hiện giờ phút này tiểu ngân long đã chứng minh hết thảy, cậu phơi bày tất cả trước mắt người yêu dấu, tình yêu và tín nhiệm của cậu khiến trái tim Kim Trăn được sưởi ấm, hắn dời ngón tay, bàn tay chuyển qua phủ lên phần gáy của tiểu ngân long, nhẹ vỗ về lông bờm mềm mại. Thân mình cứng đờ của tiểu ngân long dần mềm đi, cậu uốn éo một cách thoải mái, thè lưỡi lưỡi liếm má Kim Trăn thật mạnh, nước miếng ươn ướt dính đầy sườn mặt hắn.
Kim Trăn: …
Tư thế mới: rửa mặt.
Tiểu ngân long lại hớn hở tiếp tục quấn Kim Trăn liếm tới liếm lui, mãi đến khi mặt mũi tóc tai hắn được gột rửa một lần, hắn mới bình tĩnh vỗ vỗ tiểu long, bảo:
“Biến về đi.”
Tiểu ngân long hưng phấn gật gật đầu, cuối cùng thè lưỡi liếm ngang miệng Kim Trăn.
Kim Trăn: …
Giỏi lắm, cả răng cũng đánh luôn.