Ngao Tứ ra khỏi sân bay, kéo hành lý đến bãi đậu xe bên ngoài, sắc mặt hơi mỏi mệt, ánh mắt đượm chút phiền não.
Mấy tháng qua, nhân gian xảy ra vô vàn sự kiện không yên ổn, ngày càng nhiều ma vật xuất hiện nhan nhản khắp nơi, Ngao Tứ vốn không muốn quản ba cái việc đâu đâu giữa phàm ma, nhưng lại chịu không thấu từng đợt sóng ma vật không sợ chết cứ lao đầu vào họng súng. Hắn đi một chuyến đến miền Tây đóng vài cảnh cameo cho một phim điện ảnh, không tốn nhiều thời gian, chỉ có nửa tháng, ai dè thời gian đóng phim còn chẳng lâu bằng thời gian đánh ma vật.
Trở lại Bắc Kinh, Nhị hoàng tử nhớ đến còn một đống việc đang chờ mình giải quyết, huyệt thái dương không kiềm được mà nảy thình thịch.
Hai tháng trước, Lục hoàng tử Ngao Thạch cũng ở nhân gian gọi điện cho Ngao Tứ, hỏi mượn thần khí Phần Thiên Hỏa Kích mà phụ vương ban cho hắn, hắn lấy làm lạ, Ngao Thạch thuộc tính thổ, muốn pháp khí hệ hỏa để làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, hôm sau liền đóng gói thần khí gửi chuyển phát nhanh cho Ngao Thạch theo đúng địa chỉ.
Dăm hôm sau, Ngao Thạch lại gọi tới, lần này là mượn Tị Thủy Châu. Nhận được điện thoại xong, Ngao Tứ rốt cuộc sinh nghi, Ngao Thạch là người có cảm giác tồn mờ nhạt nhất trong chín anh em, hồi ở Long cung, Ngao Thạch đã vô cùng kiệm lời, đôi khi có thể ngồi tĩnh tọa một mình mấy ngày mấy đêm không nhúc nhích. Long mẫu cảm thán, nhất định là tại đặt cho thằng sáu cái tên không tốt, thành ra hành động và tính tình cũng chả khác chi tảng đá. Vài vị hoàng tử hoạt bát khác đều không tiếp xúc nhiều với Ngao Thạch, dù sao mình nói hơn mười câu mà người ta chỉ ừ một chữ, kiểu giao tiếp đơn phương này quá là đả kích nhiệt tình tán gẫu rồi.
Nhưng Tiểu Cửu lại không xếp trong hàng ngũ ấy, cậu rất thân với Ngao Thạch, chỉ cần Ngao Thạch về Long cung, Tiểu Cửu sẽ quấn cứng lấy Ngao Thạch đến khi hắn đi mới thôi. Nhiều khi cả ngày toàn nghe Tiểu Cửu lải nhải, Ngao Thạch lẳng lặng nghe, Tiểu Cửu chẳng ngại nói đến nhàm chán, Ngao Thạch cũng không ngại nghe đến vô vị.
Từ khi Ngao Thạch đến nhân gian, ngoại trừ định kỳ về Long cung thăm Tiểu Cửu, thời điểm khác hoàn toàn bặt âm vô tín, thỉnh thoảng mọi người suýt nữa quên ở Long cung còn có hoàng tử này. Cả Ngao Tứ lẫn Ngao Thạch đều sống tại nhân gian khá lâu, lần mượn đồ này là lần đầu tiên Ngao Thạch liên hệ với Ngao Tứ.
Ngao Tứ biết nhân gian có loại tổ chức gọi là bán hàng đa cấp, năng lực tẩy não siêu cường, chuyên lừa lọc gia đình bạn bè, tình huống khác thường của Ngao Thạch khiến hắn nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ hoàng tử của Đại long tộc ta cũng bị lừa rồi?
Hắn lo sốt vó, bèn gọi cho Ngao Thạch hẹn gặp mặt, Ngao Thạch lại vịn cớ đang bận không đi được để từ chối, Ngao Tứ xem các dấu hiệu của bán hàng đa cấp trên Baidu, càng thêm nghi ngờ.
Chuyện của Ngao Thạch bên này còn chưa làm rõ, Mạc Vũ Sinh bên kia lại xảy ra vấn đề, trong thời gian Ngao Tứ đóng phim tại miền Tây có nhận được điện thoại của Mạc Vũ Sinh, bảo là các cảnh quay trong về cơ bản đã hoàn tất, anh định về quê nghỉ ngơi hai tháng. Nghe thấy tin đó, Ngao Tứ lập tức biến sắc, mỗi lần Mạc Vũ Sinh về quê sẽ luôn có người giới thiệu bạn gái cho anh.
Thành thử sau mỗi đợt về quê, cảm xúc của Mạc Vũ Sinh luôn cực kỳ sa sút, thái độ đối xử với hắn cũng hờ hững hơn nhiều.
Nhị hoàng tử không tài nào hiểu nổi cái tính bà tám của mấy người họ hàng nhà Mạc Vũ Sinh, chỉ cảm thấy đám cô bảy dì tám thích kết nhân duyên linh tinh này quá ư phiền phức. Ngày trước Mạc Vũ Sinh bị hắn cưỡng chế bẻ cong, nên trong lòng Ngao Tứ luôn âm ỉ nỗi lo lắng, lỡ có ngày Mạc Vũ Sinh bị sợi tơ hồng nào đó dắt chạy mất thì sao.
Cho nên, Ngao Tứ giận tái mặt, bảo Mạc Vũ Sinh không được về, Mạc Vũ Sinh đương nhiên không nghe, hai người gây lộn trong điện thoại. Dưới cơn nóng giận, Nhị hoàng tử bóp hư luôn em táo 6 mới tậu.
Nghĩ tới đây, Ngao Tứ càng thêm phiền muộn, thấy bên ngoài sân bay có mấy người nghi là phóng viên đang đứng chờ, hắn liền đổi hướng, đi tới một lối ra bí mật khác ở đằng sau. Vừa đi vừa móc điện thoại đã gãy thành hình cung trong túi quần ra nhìn nhìn, màn hình đen thùi, Ngao Tứ thầm nghĩ lần sau về Long cung phải nhớ xin anh cả cái di động tôn tốt mới được, đồ vật nhân gian chỉ được cái mã chứ không bền tí nào, ngoài cái nokia mấy năm trước xài được một năm, điện thoại của hắn căn bản là mỗi năm hư bốn năm cái.
Rất ít người biết lối ra bí mật này, Ngao Tứ thuận lợi đến bãi đậu xe, vừa ra cửa đã chạm mặt một người đang vội vã chạy tới, không cẩn thận đụng phải cánh tay Ngao Tứ, người nọ thấy thế thì cuống quýt nói xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận…”
Trong lúc nói chuyện, người nọ ngẩng đầu trông thấy mặt Ngao Tứ, không khỏi kinh ngạc: “Anh là Ngao Tứ? Ảnh đế Ngao Tứ?!”
Giờ phút này Ngao Tứ đang hết sức khó chịu, vốn định rời đi thật nhanh, nhưng thấy mặt người nọ thì không nhịn được mà ngây ngẩn, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sở hữu gương mặt búp bê đáng yêu, mái tóc mềm hơi xoăn, lông mi rất dài, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập mừng rỡ và sùng bái, bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền khả ái.
Quả là một khuôn mặt khiến người ta không cách nào phiền chán, đồng thời cũng chẳng đành lòng cự tuyệt. Nhìn vẻ đơn thuần và thẳng thắn trong mắt thanh niên, Ngao Tứ bỗng nhớ tới Tiểu Cửu, vì vậy hắn đè nén bực dọc, hàn huyên vài câu với thanh niên, còn ký tên, chụp ảnh.
Mỹ nam luôn là cảnh đẹp ý vui, sau khi rời khỏi, tâm tình Ngao Tứ cuối cùng cũng dịu đi phần nào.
Mà thanh niên phía sau thì đứng im không cử động, nhìn bóng lưng bỏ đi của Ngao Tứ, nụ cười ngây thơ vô hại trên mặt thoắt cái tắt ngóm và thay bằng bản mặt hồ ly đắc ý, gã lấy chứng nhận phóng viên trong túi quần đeo lại lên cổ, cúi đầu xem ảnh chụp chung với Ngao Tứ trong di động, cười nhếch mép, hả hê nói:
“Xì, ảnh đế thì thế nào? Muốn chơi lẩn trốn với ông mày hả? Nên biết ông từng làm ký giả chiến địa trước khi làm phóng viên giải trí đấy nhá.”
…
Ngao Tứ vừa ra khỏi bãi đậu xe, chợt nghe thấy ngoại ô phía Tây truyền đến từng đợt tiếng sấm, hắn ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, không khỏi thắc mắc. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một luồng ma khí trên không trung vọt tới chỗ mình, mắt hắn lóe sáng, nhìn thấy một con cú mèo đen cực lớn đang phi như bay về phía mình từ phương Nam.
Lại một ma vật muốn chết nữa, trong lòng Ngao Tứ hơi mất kiên nhẫn, vươn tay, một quầng sáng đỏ khổng lồ lóe ra từ lòng bàn tay, bắn về phía cú mèo ngay tắp lự.
Chỉ thấy cánh của cú mèo run lên, nhưng không né tránh mà cứng rắn chịu đựng đòn tấn công, thân thể lung lay, vẫn cố chấp bay đến chỗ hắn. Ngao Tứ chau mày, đang định ra tay lần nữa, lại phát hiện hai móng trước của cú mèo đang quắp một vật thể màu trắng. Ngao Tứ tập trung nhìn kỹ, phát hiện vật thể kia chính là một trong hai tiên khí trước kia của Long cung —- Tặc Nang.
Không ngờ lại rơi vào tay ma vật, Ngao Tứ tức giận đánh tới, đang chuẩn bị tung đòn sát thủ với cú mèo thì thấy nó thả lỏng móng vuốt, ném Tặc Nang cho hắn, sau đó quay phắt người trên không trung, cố sức bay đi thật xa.
Ngao Tứ hơi sửng sốt, thu lại ánh sáng trong tay, đưa tay đón Tặc Nang đang rơi xuống, cái túi phình to, bên trong hiển nhiên chứa thứ gì. Ngao Tứ gỡ miệng túi, một chú rùa kim tiền lăn ra, vừa chạm đất liền hóa thành hình người.
“Ô Mãn?” Nhìn người trước mắt, Ngao Tứ có chút ngạc nhiên. “Sao ngươi lại chui ra từ đây? Tiểu Cửu đâu?”
Trên mặt Ô Mãn lộ rõ vẻ lo âu, hỏi: “Nhị hoàng tử, sao di động của ngài không gọi được vậy? Tiểu hoàng tử gặp chuyện rồi.”
Ngao Tứ biến sắc: “Tiểu Cửu làm sao? Không phải nó đi biển chơi Kim Trăn à? Lúc ở đảo còn gọi điện báo bình an với ta mà.”
Ô Mãn sốt ruột: “Đúng vậy, nhưng sau đó Hải Thành xảy ra động đất dẫn phát sóng thần, Tiểu hoàng tử và Kim tổng liền về Bắc Kinh. Ngài ấy về tới nơi thì gửi tin nhắn cho tôi, bảo muốn về nhà một chuyến cùng Kim tổng, mấy bữa nữa trở lại. Nhưng mới đây thôi tôi nhận được điện thoại của tổ tổ tổ tổ gia gia, ông nói nhìn thấy Thiên Lôi Điện Mẫu của Tiên giới bay xuống nhân gian, sợ là hôm nay dưới trần có người muốn Độ Kiếp.”
Sắc mặt Ngao Tứ hơi hòa hoãn lại: “Tu vi của Tiểu Cửu vẫn chưa đến Độ Kiếp, không phải nó.”
Ô Mãn buồn rười rượi: “Tôi cũng bảo vậy, ngặt nỗi tổ tổ tổ gia gia nói là thấy Thiên Lôi Điện Mẫu đi về hướng Bắc Kinh nên sai tiên Phi Ngư đến hỏi, Thiên Lôi nói người Độ Kiếp chính là Tiểu hoàng tử điện hạ.”
Ngao Tứ giật mình: “Làm sao có thể?”
Ô Mãn cất giọng khổ não: “Đúng thế, tôi cũng thấy kỳ, lần trước điện hạ tu luyện xong rõ ràng chỉ lên Hợp Thể, từ Hợp Thể đến Độ Kiếp còn phải tu luyện một quãng thời gian mới đúng chứ, ngài ấy không thể nào đột phá trong thời gian ngắn như vậy…”
Nghe Ô Mãn nói xong, Ngao Tứ sực nhớ tới sáu viên kim đan mình gửi cho Kiều Mạt, một linh cảm bất an trào dâng trong lòng hắn.
Ô Mãn bên cạnh nói tiếp: “Điện thoại của điện hạ và Kim tổng luôn trong trạng thái không liên lạc được, tôi luẩn quẩn trên vùng trời Bắc Kinh đã lâu mà chẳng hề cảm nhận được tia khí tức nào của điện hạ, rốt cuộc ngài ấy đi đâu chứ…”
Ô Mãn chưa dứt lời, không trung phương Tây đã truyền đến tiếng sấm rậm rạp. Ngao Tứ ngẩng đầu quan sát mây đen trên trời như có điều suy nghĩ, đoạn thân hình hắn vụt biến, vài giây sau, một cự long vàng kim xuyên qua mây đen dày đặc, bay vun vút về phương Tây.
Tốc độ của Ngao Tứ trong hình rồng đã cực kỳ nhanh, nhưng tiếng sấm nọ vang lên đã lâu, nghe âm thanh ầm vang liên tục kia, cõi lòng Nhị hoàng tử nóng như lửa đốt. Hiện Tiểu Cửu chỉ có một pháp khí là Long Ngâm, hơn nữa dưới tình huống nhân gian áp chế pháp lực, Long Ngâm cũng chưa chắc có thể phát huy trăm phần trăm pháp lực, nếu Tiểu Cửu Độ Kiếp lúc này, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Mười mấy phút sau, kim long liền bay đến phụ cận ngoại ô phía Tây, lúc còn cách núi Thanh Viên một đoạn dài, thì một tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên trên đỉnh núi.
Ngao Tứ sửng sốt, hắn nhận ra đó không phải tiếng gầm của Tiểu Cửu, giờ đây tầng mây nặng trịch cơ hồ áp sát đỉnh núi Thanh Viên, vô số tia chớp đan xen vào nhau, hình thành một cột lôi hình trụ và điên cuồng bổ xuống một nơi trên đỉnh núi.
Mà ngay phía dưới tầng mây kia, chỉ thấy một cự long xanh đen bay ra từ sườn núi, chuyển động xung quanh cột lôi, đầu hướng về phía trước, nhắm thẳng vào đám mây.
Trên không trung, Ngao Tứ nhìn thấy cự long xanh đen thì không khỏi ngớ ra: là thằng sáu.
Tuy Ngao Thạch rất hiếm khi hóa hình rồng, song vì vảy trên người hắn mang màu xanh đen đặc biệt của nham thạch, thành thử Ngao Tứ liếc mắt là nhận ra liền, ngay cả tiếng ngâm vừa rồi của Ngao Thạch cũng là lần đầu tiên Ngao Tứ nghe thấy.
Chỉ thấy huyền long đã bay lên đỉnh mây đen, rồi đột nhiên há miệng với khu vực trung tâm đám mây, một điện cầu to lớn bắn ra từ miệng hắn và xông thẳng lên đám mây. Mây đen bị điện cầu phía trên tách ra đôi chút, nhưng thoáng chốc sau lại nhanh chóng hội tụ.
Ngao Tứ thấy thế, bèn cấp tốc bay lên đỉnh mây đen, há miệng, một luồng lửa lao xuống đỉnh mây.
Trên bầu trời núi Thanh Viên, hai cự long một vàng kim một xanh đen bay lượn vòng quanh, hai cái đầu lớn chia làm hai bên, từng luồng lửa và điện cầu không ngừng bắn ra, mãnh liệt nhắm về phía mây đen đang hình thành lôi trận.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Hoa: “Tiểu Cửu, cậu là tiểu ngân long, anh hai là kim long, anh sáu là huyền thanh long, vậy anh cả cậu màu gì vậy?” *tò mò mắc cỡ*
Kiều Mạt: “Vấn đề này… cao thâm quá nha, để tôi nghĩ nghĩ đã, hình như mỗi lần anh cả biến hình rồng đều có màu khác nhau thì phải… (⊙v⊙)” *ngạc nhiên*
Hoa Hoa: “(⊙v⊙), tôi biết rồi, anh cả cậu nhất định là —– biến.sắc.long!” *bừng tỉnh đại ngộ*
Kiều Mạt: “Anh dâu, anh giỏi quá à, còn chưa gặp anh cả bao giờ đã hiểu ảnh vậy rồi.” *sùng bái*
Kim Kim & Ngao Đại: …
Chẳng lẽ từ rày phải thường xuyên nghe đối thoại thiếu muối thế kia sao?