Thanh Vu diễn cảnh này một lần là qua, Lục Tường vừa hô ngừng cái là Kiều Mạt bật ngay khỏi người Hoa Dung như lò xo, sau đó phóng vụt tới cạnh Kim Trăn, hoàn toàn không để ý vết máu trên khóe miệng và ngực.
“Kim Kim, anh không sao chứ?” Kiều Mạt nhìn Kim Trăn với sắc mặt hơi sầu lo, trong phút giây giả chết vừa rồi, cậu cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ Kim Trăn đứng phía sau, chính là sát khí đến từ nội đan hệ mộc trong cơ thể Kim Trăn mà cậu rất quen thuộc. Vừa nghĩ tới tình trạng tối qua của Kim Trăn, Kiều Mạt lập tức cảm thấy lo lắng khủng khiếp, lo thân thể hắn không thoải mái. Hên sao lúc ấy cậu “chết” rồi, bằng không nét mặt đột biến là cái chắc.
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới lúc Lục Tường hô ngừng, cậu chạy đến gần Kim Trăn ngay và luôn, hoàn toàn ngó lơ mấy người khác. Thấy ánh mắt đượm nỗi lo lắng của Kiều Mạt, trái tim Kim Trăn ấm áp, lệ khí trong cơ thể bị dằn xuống trong nháy mắt. Hắn cầm lấy khăn tay kế bên lau đi vết máu trên khóe môi cậu, mở miệng nói:
“Diễn khá lắm, nhanh đi thay quần áo đi.”
Thấy mắt Kim Trăn sáng sủa như bình thường, trái tim treo lửng lơ của Kiều Mạt thoáng hạ xuống, cậu vừa đi về hướng phòng thay đồ, vừa thầm nghĩ nên ghi chuyện diệt trừ ma vật trong người Kim Trăn vào lịch trình hàng ngày.
Cùng lúc ấy, ý nghĩ tương tự cũng hình thành trong đầu Kim Trăn, hắn phải nhanh làm rõ những ký ức trong đầu rốt cuộc là gì mới được. Kim Trăn khẽ chau mày, hắn ghét cái trạng thái không hay biết gì mà còn không kiểm soát được thế này.
Đoàn phim còn hai cảnh phải quay ở Cửu Trại, nhưng do núi lở nên dẫn đến một địa điểm ngoại cảnh bị tổn hại, thành ra tiến độ chậm hơn dự tính mấy ngày. Mà toàn bộ phần diễn của Kiều Mạt tại đây đã hoàn thành, nên chuỗi ngày sinh hoạt sau đó của cậu rất ư thoải mái và vui vẻ, chỉ một lòng một dạ ngâm cứu xem làm thế nào mới có thể dần dần tăng tu vi cùng Kim Trăn.
Có điều, sau vài ngày thực tiễn, Kiều Mạt phiền muộn rồi. Ác chiến mấy đêm, đổi qua đổi lại bảy tám tư thế, tu vi của cậu vẫn dậm chân không biến hóa tí ti nào. Từ khi kinh mạch của Kim Trăn khôi phục, chân khí trong cơ thể Kiều Mạt không giảm bớt nữa, song cũng chẳng gia tăng. Trước kia lúc hai người giao hợp, Kiều Mạt có thể cảm giác được chân khí của mình đơn phương chảy vào người Kim Trăn, mà hiện tại giữa cả hai giống như hoàn toàn không có chân khí lưu thông.
Sáng nay, Kim Trăn dậy sớm đến phim trường, Kiều Mạt nằm sấp trên giường rầu rĩ mãi không thôi, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề chứ, vì cớ gì lại không được?
Đương vặn óc nghĩ suy thì cảm thấy phía sau dâng lên khí tức quen thuộc, ngoái đầu dòm, Hoa Linh mấy ngày không gặp lại xuất hiện trong phòng.
Theo bản năng, hoàng tử nhỏ quấn chăn kỹ càng hơn, u oán mà bất mãn nhìn Hoa Linh, nói:
“Ê, xông vô phòng ngủ của người khác thiệt sự không phải thói quen tốt đâu, trước khi vô không thể gõ tường trước hả?”
Hoa Linh cau mày, cười đểu:
“Khách sạn của tôi, tôi làm chủ.”
Kiều Mạt thở dài: “Hoa Hoa nè, anh nói coi, anh cũng lớn rồi, sao còn không hiểu chuyện hệt con nít vậy, làm tiểu tam là không đúng.”
Hoa Linh: …
Kiều Mạt: “Lần trước tôi đã nói với anh rồi, giữa tôi và Kim Kim không có kẽ hở sáp vô đâu, cái chuyện song tu với cả đống người gì gì đó, tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến, nên từ nay anh đừng quấn chết dí lấy tôi nữa.”
Hoa Linh: …
Kiều Mạt: “Miễn cưỡng không hạnh phúc, tuy tôi đây quả thực quyến rũ đầy mình, nhưng anh tới chậm rồi, kiếp sau nhớ nhanh chân hẹn trước. Ờm, không đúng, kiếp sau chắc Kim Kim cũng yêu tôi thôi, anh vẫn nên yêu người khác lè lẹ đi.”
Hoa Linh: …
Kiều Mạt: “Được rồi, nếu anh đã không có gì muốn nói thì mời đi giùm, Kim Kim sắp về đưa cơm trưa cho tôi rồi, hồi nữa ảnh trở lại mà thấy anh ở đây, thể nào cũng nổi máu ghen nữa cho coi.”
Mặt Hoa Linh đã vặn vẹo thành một chữ 囧, hắn dù gì cũng đã sống mấy ngàn năm, cũng xem như hiểu biết về nhiều loại thần ma, song chưa từng gặp ai có khả năng tu luyện hai kỹ năng tự kỷ tự đại và mặt dày mày dạn tới cảnh giới này.
Nói nói cười cười, thuyền giặc tinh thần phân liệt…
*thuyền giặc tinh thần phân liệt: nguyên văn là “đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt (thuyền giặc tan thành tro bụi trong tiếng nói cười”, ý chỉ trong trận chiến Xích Bích, Chu Du thiêu chết quân Tào mà không cần tốn nhiều sức, về sau dùng để ví von chuyện gì đó dễ dàng hoàn thành. Còn ở đây nghĩa là Hoa Linh bị em Mạt dễ dàng làm cho tinh thần phân liệt
Hoa Linh điều chỉnh lại tâm tình, trầm mặc vài giây rồi mới lên tiếng:
“Hôm nay tôi tới tìm cậu là vì chuyện đứng đắn.”
Kiều Mạt nghe thấy ba chữ “chuyện đứng đắn”, lập tức cảm thấy hoa cúc căng thẳng, nắm chặt chăn theo phản xạ có điều kiện, cảnh giác nhìn Hoa Linh chằm chằm.
Hoa Linh: …
Đây là phản ứng gì hả?
“Khụ khụ.” Kiều Mạt ra chiều bi tráng: “Tuy tôi biết mình đánh không lại anh, nhưng tôi vẫn thề sống chết bảo vệ trinh tiết.”
Hoa Linh: …
Thứ cậu cần chính là tiết tháo đó.
Nom bộ dạng đề phòng lại ngọ nguậy muốn xù lông của Kiều Mạt, Hoa Linh bỗng cảm thấy bé rồng trước mắt dễ thương muốn chết, thế là nổi hứng đùa giỡn. Hắn thuấn di đến cạnh Kiều Mạt, cười bảo:
“Dáng vẻ cậu như vậy lại khơi dậy vài phần hứng thú của tôi, hay là trước khi bàn chuyện đứng đắn, chúng ta làm ít chuyện nhơ bẩn nhé?”
Kiều Mạt đỏ bừng mặt, nghẹn nửa ngày mới đáp: “Tôi, tôi, tôi hôm nay bị rượt…”
Hoa Linh: …
Được rồi, chiêu này đủ nhơ bẩn. Thiệt muốn quỳ lạy mà…
Hoa Linh bị lôi đến 囧囧 luôn, cuối cùng cũng từ bỏ ý định so giới hạn với Kiều Mạt, hắn nghĩ nếu còn giỡn nhây nữa, tiếp theo ắt hẳn sẽ là Kiều Mạt tới tháng…
Hắn ấn ấn thái dương, chuyển hướng đề tài:
“Kiều Mạt, kinh mạch của Kim Trăn đã khôi phục bình thường rồi đúng không? Cậu cảm thấy song tu cùng cậu ta có hiệu quả không?”
Kiều Mạt nghe Hoa Linh nhắc đến việc này, mắt sáng lên ngay tắp lự, đúng ha, sao lại không nghĩ tới ma đầu này chứ, hắn nhất định tinh thông việc này. Sắc mặt hoàng tử nhỏ thoáng cái thay đổi, nhìn Hoa Linh bằng vẻ mặt tươi cười roi rói.
Mạc Vũ Sinh mà ở đây giờ này, bảo đảm sẽ mừng lắm luôn. Trải qua mấy ngày huấn luyện, kỹ năng biến sắc mặt của Kiều Mạt mỗi lúc một lão luyện, xâu chuỗi chuẩn xác, liền mạch lưu loát.
“Hoa Hoa, chắc chắn anh biết song tu thế nào đúng không?” Kiều Mạt nịnh nọt.
Hoa Linh nhíu mày, cất giọng lười biếng: “Tôi chỉ là một tiểu tam thôi, chỉ biết ba cái chuyện nhơ bẩn, làm gì hiểu biết nhiều vậy chứ?”
Kiều Mạt cười hì hì sáp lên, bảo:
“Hoa Hoa, đừng nhỏ mọn vậy mờ, chẳng phải anh đẹp giai nào cũng có tấm lòng bao la hải nạp bách xuyên sao?”
*hải nạp bách xuyên: biển có thể thu nạp trăm sông
Hoa Linh nghe vậy, lập tức ra chiều vui mừng, nói: “Cuối cùng cũng có câu tiếng người.”
Kiều Mạt thấy thế thì càng thêm ân cần, thiếu điều ngoáy đuôi với Hoa Linh.
Thấy Kiều Mạt như vậy, Hoa Linh bắt đầu hoài nghi hình rồng mình thấy ngày ấy dưới đáy hồ phải chăng là do hoa mắt, nghe bảo khí chất Long tộc cao quý khí phách lắm mà ta, kỳ thực tên này là hải cẩu đúng không…
Nể tình cái câu “mỹ nam”, Hoa Linh quyết định không so đo với Kiều Mạt, hỏi:
“Hiện tại cậu với Kim Trăn song tu không có hiệu quả gì đúng không?”
Kiều Mạt ra sức gật đầu, bức thiết nói: “Cầu giải thích, online chờ.”
Hoa Linh cười đáp: “Tôi biết ngay mà, đã sớm nói với cậu rồi, cậu ta không thích hợp với cậu, vẫn nên đừng uổng phí sức lực nữa.”
Kiều Mạt cất giọng não nề: “Nhưng kinh mạch của ảnh khôi phục rồi mà, tại sao vẫn không được?”
Hoa Linh lắc đầu: “Thân thể Kim Trăn không chỉ có vấn đề ở kinh mạch, không phải chính cậu cũng biết sao? Trong người cậu ta có phong ấn, phong ấn chặn mấy cửa ra của kinh mạch, lúc chuyển động cuồng loạn, nếu không có ai khai thông sẽ phát nổ rồi chết, phương pháp song tu bình thường tất nhiên không xài được.”
Kiều Mạt thuỗn ra, cậu thiệt không ngờ phong ấn kia vậy mà còn có công hiệu như thế, hồi tưởng lại biểu hiện của Kim Trăn khi ăn kim đan đêm đó, lại nghĩ tới mấy lực cản lúc cậu dẫn đường khơi thông cho hắn, Kiều Mạt rốt cuộc tỏ tường những nguyên nhân trong đó.
Hồi lâu sau, cậu ngẩng đầu, cắn răng nói: “Chú hai của Kim Kim thiệt đáng giận, Hoa Hoa, liệu có cách gì loại trừ được phong ấn trong cơ thể Kim Kim không?”
Hoa Linh nghe vậy, trong mắt hiện lên tia trêu tức, cười gian: “Cậu đang cầu tôi đó à? Vụ này không phải chỉ khen một câu mỹ nam là xong đâu nha?”
Kiều Mạt thoắt cái lùi ra sau nửa thước, túm chặt chăn trước ngực, kiên định nói:
“Muốn người thì không có, muốn tiền thì ghi sổ nợ.”
Hoa Linh: …
Coi mòi tin đồn Tiên giới phát sinh khủng hoảng kinh tế là thiệt rồi, dạo này ngay cả kinh tế Long tộc cũng sa sút tới độ này kia mà.
Hoa Linh ngồi bên giường trầm tư vài giây, đột nhiên cảm giác được trong hành lang truyền đến khí tức quen thuộc từ xa, liền nhếch môi, bảo Kiều Mạt rằng:
“Nói cho cậu biết cũng được, nhưng trước tiên tôi muốn thu ít tiền lời.”
“Hở? Tiền lời gì cơ?” Kiều Mạt lơ mơ.
Hoa Linh ngoắc tay với cậu, cười bảo: “Lại gần đây tôi nói cho nghe.”
Kiều Mạt nhìn hắn đầy ngờ vực, suy xét thoáng chốc rồi thận trọng tiến sát hơn.
Ánh mắt Hoa Linh chợt lóe sáng, thình lình vươn tay tóm lấy cánh tay Kiều Mạt, kéo về lòng mình, tay còn lại lôi chăn trước ngực cậu.
Kiều Mạt né không kịp, nhào vào lòng Hoa Linh, cậu kinh hãi, đang tính đứng dậy thì nhận thấy mạch môn bị Hoa Linh khống chế, một cảm giác như kim châm từ cổ tay tiến vào cơ thể. Thân mình Kiều Mạt nhất thời mềm rũ, sức lực toàn thân bị rút sạch láng, chỉ có thể nằm nhũn nhão trong lòng Hoa Linh.
“Anh…” Kiều Mạt vừa sợ vừa giận trừng Hoa Linh.
Trong mắt Hoa Linh hiện ý cười, cúi đầu ghé sát tai Kiều Mạt, khẽ khàng nói: “Suỵt.”
Kiều Mạt sửng sốt, không biết hắn muốn làm gì, đúng lúc này, cửa phòng phát ra tiếng động, Kim Trăn đẩy cửa vào.
…
Kiều Mạt trợn mắt nhìn Kim Trăn đứng tại cửa, muốn mở miệng nói lại phát hiện mình vậy mà không thốt nổi tiếng nào.
Kim Trăn thoáng ra chiều kinh ngạc, sau đó nỗi tức giận nhanh chóng trào dâng, sự lạnh lẽo hiện rõ trong mắt.
Ánh mắt lạnh như băng của Kim Trăn quét qua thân trên trần trụi của Kiều Mạt, tiếp theo dừng trên mặt Hoa Linh, hỏi:
“Anh đang làm gì hả?”
Hoa Linh cười tươi rói: “Như cậu chứng kiến.”
Kim Trăn nhìn ánh mắt lo lắng của Kiều Mạt, nói với Hoa Linh:
“Không muốn chết thì buông cậu ấy ra.”
Hoa Linh cười, lắc đầu: “Chỉ bằng cậu bây giờ vẫn chưa thể gây thương tổn cho tôi.”
Ánh mắt Kim Trăn trầm xuống, hai luồng chân khí trong cơ thể hắn luân phiên bắn ra trong tích tắc. Hoa Linh nhìn sát khí tỏa ra từ khắp người Kim Trăn, cười khẽ, hơi thu lại vẻ bỡn cợt trong mắt, nghiêm mặt nói:
“Kim Trăn, chuyện cậu phải làm bây giờ không phải là cả ngày dính trên giường Kiều Mạt đó chứ.”
Kim Trăn nhìn Hoa Linh chăm chú bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nét mặt Hoa Linh trở nên nghiêm túc, hai tầm mắt tập trung trên mặt Kim Trăn, nói:
“Kiều Mạt ở bên cậu là vì muốn song tu cùng cậu, nhưng từ khi ở chung với cậu, tu vi của cậu ấy chẳng những không mảy may tiến bộ, ngược lại còn suýt bị cậu đào rỗng.”
Nghe thế, nét mặt Kim Trăn ngơ ngác thấy rõ, hắn biết mỗi lần Kiều Mạt làm với mình xong đều mệt lả, song chưa từng oán giận và bất mãn bao giờ, hắn hoàn toàn không ngờ lại là như vậy. Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu được điểm bất thường trong lời nói của Kiều Mạt hôm ấy.
Hoa Linh khẽ cười khẩy, nói tiếp: “Tôi bảo rồi, yêu một người là phải dụng tâm yêu thương, thế mà ngay cả việc cậu ấy làm ra hy sinh lớn như vậy cậu cũng không biết, trái tim cậu thực sự nằm trên người cậu ấy sao?” Lời nói của Hoa Linh thấp thoáng hàm ý sâu sa.
Kim Trăn nhìn thoáng qua Kiều Mạt, Kiều Mạt mở to mắt vô tội, ánh mắt lo ngay ngáy.
Kim Trăn trầm giọng đáp: “Chuyện hai chúng tôi không liên quan đến anh.”
Trong mắt Hoa Linh hiện vẻ phức tạp, mở miệng nói: “Thật không khéo, tôi rất thích cậu bé này, không muốn thấy cậu ấy bị cậu tổn thương, thứ cậu có thể cho cậu ấy, tôi cũng có thể, thứ cậu không thể cho cậu ấy, tôi vẫn có thể.”
Kiều Mạt hung tợn lườm Hoa Linh, Hoa Linh triệt để nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục nói với Kim Trăn:
“Cậu ấy lấy thân làm đỉnh, dùng rất nhiều chân khí mới chữa khỏi kinh mạch cho cậu, cậu có biết đối với người tu luyện mà nói, những trả giá đó có ý nghĩa thế nào không? Ngoài miệng nói thích nói thương cậu ấy, nhưng hành động thực tế thì sao? Cậu có biết điều cậu ấy thực sự mong muốn là gì không?”
Nghe Hoa Linh nói xong, sắc mặt Kim Trăn càng nghiêm trọng hơn.
“Ha ha, hơn nữa đáng thương nhất chính là mặc dù kinh mạch của cậu được chữa trị, hai người vẫn cứ không thể song tu. Cậu ấy tiếp tục ở cùng cậu hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích gì.” Từng lời của Hoa Linh tựa một cây dao găm hung hăng vạch mở chân tướng.
Kiều Mạt sắp khóc tới nơi, cậu nhìn đăm đăm sắc mặt ngày càng rét buốt của Kim Trăn, giờ phút này thậm chí muốn bóp chết Hoa Linh.
Kim Trăn trầm mặc thật lâu, cơn giận trong mắt ngược lại dần biến mất, nói với Hoa Linh: “Thả cậu ấy ra, ra ngoài, tôi có lời muốn hỏi anh.”
Dứt lời, quay lưng ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Kiều Mạt cũng cảm giác được mình có thể cử động, cậu nhảy phắt dậy, hoàn toàn không quan tâm mình hiện tại chỉ mặc độc cái quần sịp. Lúc đứng dậy, trong tay hiện lên luồng sáng lam, đâm thẳng đến cổ họng Hoa Linh.
Ngặt nỗi, lưỡi đao còn chưa tới trước mặt Hoa Linh đã tiêu tan thành vô hình, Hoa Linh cười nhìn Kiều Mạt, ra bộ cậu đánh không lại thì làm gì được tôi.
Kiều Mạt tức đến trắng cả mặt, nghiến răng nói: “Anh cố ý.”
Hoa Linh khoanh tay, nhướng mày cười: “Đúng vậy, có giỏi thì tới cắn tôi đi.”
Bạn đang ?
Sắc mặt Kiều Mạt từ trắng chuyển đỏ, lại từ đỏ chuyển trắng, xẹt qua xẹt lại như tắc kè hoa, cuối cùng căm giận bảo:
“Tôi, tôi, tôi còn lâu mới ăn phân.”
Nói xong, cầm quần áo trên đầu giường, vọt ra khỏi phòng.
Hoa Linh: …
Phân?!