Trên núi Thanh Viên, sắc mặt Trúc Ảnh trong bóng đêm đen kịt có vẻ hơi tái nhợt, hắn cầm di động trong tay, ngoái đầu nhìn căn phòng phía sau, phân vân hồi lâu, cuối cùng trong mắt ánh lên tia tàn khốc, năm ngón tay thu lại, khẽ phát lực, một luồng sáng màu xanh nhạt dâng lên từ lòng bàn tay, di động thoắt cái hóa thành tro tàn, rơi xuống không trung theo kẽ ngón tay.
Tại khách sạn bên này, Kiều Mạt cúp điện thoại xong thì ngồi trên giường khóc nửa tiếng, tự kiểm điểm nửa tiếng, lại thầm rủa xả Kim Trăn nửa tiếng nữa… Rốt cuộc mệt đến thiếp đi.
Hôm sau, đến trưa, Ô Mãn thấy phòng Kiều Mạt mãi không có động tĩnh gì thì hơi khó hiểu. Gõ cửa hồi lâu không phản ứng, hắn cảm thấy có chút kỳ quái nên mở cửa đi vào.
Ô Mãn vừa vào phòng đã rùng mình một cái, hắn ngẩng đầu nhìn van chỉnh nhiệt độ của điều hòa, nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất thấp, đêm qua trời đột nhiên đổ mưa to và kéo dài mãi tới giờ chưa tạnh, nhiệt độ trung bình của toàn khu vực chợt giảm xuống bốn năm độ.
Ô Mãn giơ tay vặn van trên tường, chỉnh cho nhiệt độ cao hơn, sau đó vào phòng, thấy Kiều Mạt nằm co cụm trên giường.
“Điện hạ? Tới giờ ăn trưa rồi.” Ô Mãn bước đến bên giường, nói. Kiều Mạt nhắm nghiền hai mắt, không đáp lại. Ô Mãn thấy sắc mặt cậu không ổn lắm, bèn đưa tay sờ má cậu, phát hiện thế mà nóng dọa người.
“Điện hạ, ngài bị sốt à?” Ô Mãn ra chiều kinh ngạc, sau đó ngẫm lại, dù tu vi của hoàng tử nhỏ cao tới đâu chăng nữa, lúc này chung quy cũng là thân thể con người, sức chịu đựng có lẽ cao hơn phàm nhân đôi chút, nhưng vẫn có khả năng sinh bệnh.
Ô Mãn lập tức cảm thấy áy náy, đêm qua quả nhiên không nên bỏ mặc Kiều Mạt một mình trong phòng, hắn biết trong khoảng thời gian ở cùng Kim Trăn, tất thảy việc lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt của Kiều Mạt đều do một tay Kim Trăn lo liệu. Kiều Mạt luôn là áo đến vươn tay, cơm đến há miệng, chỉ e ngay cả chỗ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa ở đâu cũng không biết.
Ô Mãn sờ sờ trán Kiều Mạt, giữ yên để đánh giá một chút, nhiệt độ khoảng ba mươi chín độ, đáy lòng không khỏi khẽ run lên. Nhiệt độ này với thân thể nhân loại đã là sốt cao rồi, với thủy tộc luôn có thân nhiệt thấp quả thực phải nói là thiêu đốt.
Ô Mãn vội vàng ôm Kiều Mạt lên, đặt cậu vào bồn tắm, vặn vòi để nước lạnh xối xuống người cậu. Dòng nước mát lạnh tưới lên ngực, hoàng tử nhỏ dường như tỉnh táo hơn, cậu khẽ hé mắt nhìn Ô Mãn, miệng hơi giật giật.
Ô Mãn đến gần môi Kiều Mạt, cẩn thận lắng nghe cả buổi mới rốt cuộc nghe rõ bốn chữ từ miệng cậu:
“Nạp tiền điện thoại.”
Ô Mãn nhất thời không tài nào hiểu nổi, chẳng biết Kiều Mạt sốt đến ngớ ngẩn luôn rồi hay là làm sao, bệnh thành nông nỗi này mà trong đầu lại nhớ thương chuyện đó, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Thấy Ô Mãn đáp lại, Kiều Mạt tựa hồ thở phào, dựa lên bồn tắm rồi lịm dần vào giấc ngủ sâu. Ô Mãn xả nước cho cậu xong thì lập tức ra khỏi phòng tìm Đầu Trọc, trong thùng thuốc của đoàn phim có chuẩn bị sẵn thuốc.
Lần này Kiều Mạt ngủ một mạch mấy ngày, trong thời gian này, ngoại trừ lúc được Ô Mãn đút thuốc thì mí mắt cậu run run vài cái, còn đâu không hề tỉnh lại. Ô Mãn gọi thêm Vi Vi, hai người thay phiên nhau chăm sóc Kiều Mạt, Mạc Vũ Sinh rảnh rang cũng thường sang đây hỏi thăm tình trạng của cậu.
Ngày thứ hai sau khi ngã bệnh, Kiều Mạt hạ sốt, kiểm tra thấy các triệu chứng cũng đã khôi phục bình thường, song cậu vẫn cứ mê man bất tỉnh, giống như con thú nhỏ đã mệt lả đến tột độ, không ăn không uống, an tĩnh nằm ngủ trên giường.
Chạng vạng ngày thứ ba, Tô Tô và Tịnh Tịnh cũng cùng qua phòng Kiều Mạt, ba cô nàng đồng thời chất vấn Ô Mãn.
Tô Tô lời lẽ chính nghĩa: “Anh làm trợ lý kiểu gì vậy, hồi ở Cửu Trại Kiều Mạt đã bệnh cả tuần rồi, sao đến đây lại bệnh tiếp hả?”
Ô Mãn rơi lệ đầy mặt: “Tôi sai rồi.”
Tịnh Tịnh hiên ngang lẫm liệt: “Lúc Kim tổng còn ở đây, anh đã không có việc gì làm rồi, giờ Kim tổng đi vắng, anh phải thực hiện nghĩa vụ trợ lý của mình chứ, còn muốn tiền thưởng hay không.”
Ô Mãn nước mắt ràn rụa: “Tôi xin kiểm điểm.”
Vi Vi cất lời thấm thía: “Hên sao trời mưa suốt, đoàn phim không thể khởi công, chứ để Kiều Mạt bệnh không dậy nổi rồi làm chậm tiến độ, coi chừng đạo diễn Lục lột sống anh.”
Ô Mãn chảy lệ ròng ròng: “Tôi đáng chết.”
Vi Vi nhìn vẻ mặt lo âu của Ô Mãn, cũng không đành lòng chỉ trích hắn quá nhiều, đổi đề tài:
“Mấy bà nói có khi nào bộ phim của tụi mình bị trúng tà không, chưa thấy làm gì mà thuận lợi hết.”
Tịnh Tịnh nói: “Đạo diễn Lục chai luôn rồi, so với vụ người chết và động đất hồi trước, mưa suốt mấy ngày có xá gì, ổng tụ tập người ra làng du lịch phía sau chơi mạt chược rồi.”
Tô Tô hừ lạnh: “Đạo diễn Lục chai cũng là do chi phí ăn ở được giảm một nửa thôi, tuy kéo thêm vài ngày nhưng chi tiêu cũng không vượt quá dự toán, nên ổng mới có tâm tình đi chơi mạt chược đó.”
TV trong phòng cũng đang đưa tin về trận mưa to ở Trương Gia Giới, cơn mưa hiếm thấy này đã khiến nhiều khu vực núi đồi bị sạt lở và đất trượt, phong cảnh bị tổn hại nghiêm trọng, một bộ phận thôn xóm bị ngập nặng.
Tịnh Tịnh nhìn mây đen dày đặc bên ngoài, có chút khó hiểu mà rằng:
“Quê tui nằm sát đây nè, đáng lý mùa này không nên có mưa to mới đúng, kỳ cục ghê.”
Tô Tô ngáp một cái, mơ màng nói: “Thời tiết thế này thiệt tình khiến người ta không có hứng làm gì sất.” Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt trên giường, nói tiếp: “Không chừng cũng vì thời tiết quỷ quái này nên Kiều Mạt mới thích ngủ như vậy.”
Ô Mãn thấy di động trên đầu giường Kiều Mạt, nhớ Kiều Mạt có dặn mình nạp tiền, bèn cầm lên bấm thử số mình, quả nhiên nghe tiếng nhắc nhở điện thoại bị khóa. Thấy tin nhắn chưa gửi thành công trong hộp tin, Ô Mãn mơ hồ cảm giác được cơn bệnh của Kiều Mạt hình như có liên quan tới Kim Trăn, hắn không dám trì hoãn giây phút nào nữa, tức tốc về phòng lên mạng nạp tiền cho Kiều Mạt.
Có điều, nạp xong rồi mà di động của Kiều Mạt vẫn im lìm, mấy ngày kế tiếp không hề có một cuộc điện thoại, cũng chả có lấy cái tin nhắn nào.
Năm ngày sau, Kiều Mạt rốt cuộc tỉnh lại. Thấy Kiều Mạt mở mắt, trái tim luôn treo lơ lửng của Ô Mãn cuối cùng cũng hạ xuống, hai mắt hắn rưng rưng như trút được gánh nặng.
Kiều Mạt tròn mắt dòm cái cằm râu ria xồm xoàm của Ô Mãn: “Ô Mãn, sao ngươi lại mọc râu?”
Ô Mãn rơi lệ: “Ba cái chuyện vớ vẩn này điện hạ ngài không cần chú ý, ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi, nếu ngài còn tiếp tục ngủ nữa, tôi quả thực phải đi tìm Nhị điện hạ thỉnh tội tự sát mất thôi.”
Kiều Mạt hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ta lại ngủ lâu lắm à?”
Ô Mãn bi thiết: “Không lâu, mới năm ngày thôi.”
Nghe vậy, mắt Kiều Mạt sáng rực lên, tiếp theo lập tức quay đầu cầm di động trên đầu giường, thấy màn hình không có bất kỳ tin nhắc nhở nào, liền ngước mắt nhìn Ô Mãn.
Ô Mãn đáp ngay: “Đã nạp đủ rồi, cũng đổi thành gói vô thời hạn.”
Trên mặt Kiều Mạt tức khắc lộ vẻ thất vọng, ngơ ngác dòm di động.
Ô Mãn bên cạnh dè dặt hỏi: “Điện hạ, không phải ngài với Kim tổng cãi nhau đó chứ?”
Kiều Mạt ngẩng lên nhìn Ô Mãn, uể oải đáp: “Trúc Ảnh nói Kim Kim không cần ta nữa.”
Ô Mãn nghe xong, lập tức giận sôi: “Trúc Ảnh là cái thá gì, nhất định tên khốn đó đang châm ngòi ly gián, điện hạ mà tin hắn thì càng chứng tỏ mình ngu hơn thôi.”
Kiều Mạt cất giọng đáng thương: “Nhưng sao Kim Kim mãi không liên lạc với ta.”
Ô Mãn tức giận: “Vậy ngài có thể tự liên lạc mà.”
Ô Mãn nhớ lại mấy ngày nay mình và những người khác nơm nớp lo sợ cho an nguy của Kiều Mạt, hết áy náy lại đau lòng, kết quả nguyên nhân gây bệnh lại do Trúc Ảnh ngầm giở trò quỷ, nhất thời giận run cả người.
Kiều Mạt khẽ nhấp đôi môi khô khốc, trong mắt hiện vẻ do dự: “Ta gọi điện cho ảnh, nhưng Trúc Ảnh bắt máy, bọn họ ở cùng nhau, ta không dám gọi lại, sợ vẫn là Trúc Ảnh bắt máy, gần đây ta lại không xem tình cảm thiên địa, không biết nên mắng chửi thế nào.”
Ô Mãn nén xúc động muốn đấm ngực giậm chân, nghiến răng nói: “Điện hạ, không sao hết, ngài yên tâm gọi đi, nếu là người khác bắt máy thì tôi chửi giùm cho.”
Thấy Kiều Mạt vẫn ra chiều do dự, Ô Mãn bèn cúi xuống túm chặt vai Kiều Mạt:
“Điện hạ, ngài yên tâm đi, ngài quên mình là ai rồi sao? Ngài là Cửu hoàng tử được cưng chiều nhất Long cung mà, trên đầu ngài có Long vương Long mẫu, trước mặt có tám hoàng huynh, sau lưng có toàn bộ tứ hải long cung và Thiên giới, có đông người như vậy làm chỗ dựa, ngài còn lo lắng gì nữa? Nếu Kim tổng thực sự có lỗi với ngài, mỗi người một ngụm nước miếng thôi cũng đủ dìm chết anh ta rồi.”
Kiều Mạt bĩu môi: “Kim Kim là của ta, không cho mọi người dìm chết ảnh.”
Ô Mãn tức đến muốn cười: “Là của ngài, vậy chẳng phải ngài nên gọi điện kêu anh ta mau về sao? Ở đây luyện đại pháp nằm giường ủ ê chán chường làm chi hả.”
Kiều Mạt lắc đầu: “Hôm bữa ta có chút phân tâm trong lúc tu luyện, chân khí hơi đi ngược chiều, tâm mạch bị tổn hại nhẹ nên mới sinh bệnh. Giờ khỏi rồi.”
Ô Mãn không nói thêm nữa, cầm điện thoại bấm số Kim Trăn, đưa tới bên tai Kiều Mạt, cổ vũ:
“Điện hạ, phóng xuất khí phách của Đại Long cung chúng ta đi… Gọi anh ta chạy về đây ngay.”
Kiều Mạt nghe tiếng loa xong thì trợn mắt, nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Ô Mãn: …
Kiều Mạt thở dài: “Coi bộ phải nói anh hai làm luôn cho Kim Kim một dãy số xuyên suốt tam giới mới được.”
Cả bụng oán giận của Ô Mãn bị vụ tín hiệu không thông dồn hết về, hắn phẫn uất nói:
“Điện hạ, vậy cũng tốt, để tối nay về tôi soạn cho ngài một bộ công lược mắng chửi người, ngài chuẩn bị đi rồi gọi lại cho anh ta. Kinh nghiệm cho thấy mắng chửi trong thời gian quá gấp sẽ cảm thấy mình phát huy không đủ hoàn hảo.”
Kiều Mạt gật gật đầu, ngồi dậy trên giường, thân thể rõ ràng tóp đi một vòng, sắc mặt cũng tai tái. Ô Mãn mua một đống thức ăn ở nhà hàng của khách sạn cho Kiều Mạt, toàn chọn món cậu thích, tiếc rằng khẩu vị của hoàng tử nhỏ vẫn không tốt lắm.
Ô Mãn thấy thế, hôm sau liền đội mưa đi mua hai hộp donut, vẫn không thể khơi dậy sự thèm ăn của cậu. Hồi phục được hai ngày, sức khỏe của Kiều Mạt không còn gì đáng ngại nữa, có điều cậu vẫn nằm oặt ẹo trên giường, không hề có tinh thần.
Ô Mãn cảm thấy mình chả còn bài gì để xài nữa, hoàng tử nhỏ phiên bản thất tình còn khó trị hơn phiên bản thiên lôi. Hắn suy nghĩ không biết có nên gọi điện xin Ngao Tứ hỗ trợ từ xa không.
Buổi chiều thứ ba sau khi Kiều Mạt tỉnh lại, di động của cậu rốt cuộc đổ chuông, song cũng không phải Kim Trăn gọi về. Thấy ba chữ “Tạ Thanh Thần” trên màn hình, Kiều Mạt có chút kinh ngạc, từ khi đến đây, cậu chưa hề gặp Tạ Thanh Thần lần nào. Ô Mãn nói trong mấy ngày cậu bệnh nằm mê man, Tạ Thanh Thần có đến thăm cậu hai lần, sau đó thì không lộ mặt nữa.
Bạn đang ?
Kiều Mạt hơi nghi hoặc, ấn nghe.
“Kiều Mạt.” Đầu kia, giọng Tạ Thanh Thần nghe có chút cấp bách và chật vật, hô hấp cũng dồn dập, trong âm thanh xen lẫn tiếng gió và tiếng mưa rơi, hiển nhiên là đang ở ngoài.
“Kiều Mạt, mau tới cứu tôi, cửa hang Cửu Thiên thôn Thủy Động.”