Kiều Mạt phục hồi từ trạng thái ngây đơ như phỗng, tính ngoan ngoãn mở miệng gọi anh dâu hai.
Nhưng vừa thốt ra mấy chữ ấy đã thấy sắc mặt Mạc Vũ Sinh thoáng cái trở nên lúng túng, hoàng tử nhỏ bèn uốn lưỡi sửa thành:
“Anh… hai, hóa ra anh quen anh Mạc hả?”
Ngao Tứ cười cười hôn chụt lên má Mạc Vũ Sinh cái nữa, đáp:
“Đúng vậy, trước khi đi Brazil anh có kể chuyện của em cho cậu ấy nghe, cậu ấy bảo từng tình cờ gặp em tại Kim Điện vào buổi tối. Không ngờ sau này hai người lại cùng gia nhập một đoàn phim.”
Kiều Mạt vỡ lẽ, rốt cuộc hiểu tại sao Mạc Vũ Sinh luôn mơ hồ đối tốt với mình, nút thắt trong lòng được tháo gỡ, cảm giác thân thiết bỗng chốc nâng cao một bậc. Xét thấy sự đối lập rõ ràng giữa anh hai loang lổ việc xấu tại Long cung và Mạc Vũ Sinh ôn nhuận hòa ái, hoàng tử nhỏ quyết định đứng về phe anh dâu ngay và luôn.
Kiều Mạt chạy ba bước thành hai bước tới gần Mạc Vũ Sinh, giúp anh đẩy tay Ngao Tứ ra, hỗ trợ người ta thoát khỏi vuốt rồng xong, cậu nhìn Ngao Tứ và cất giọng chính nghĩa:
“Anh hai, không được ăn hiếp anh Mạc.”
Đoạn, cậu đẩy Mạc Vũ Sinh sang một bên, tự mình ngồi bên cạnh Ngao Tứ, giở giọng giáo dục thấm thía bằng giọng điệu ba vợ:
“Tiểu Nhị à, thích là làm càn, nhưng yêu là kiềm chế, con đây là thích quá đà rồi biết không?”
Ngao Tứ nghe vậy thì ra chiều ngạc nhiên nhìn Kiều Mạt, giơ tay búng trán cậu, cười nói:
“Ô, mới mấy bữa không gặp mà đến anh hai cũng dám dạy bảo? Cánh cứng rồi phỏng?”
Hoàng tử nhỏ ngồi thẳng tắp, hất cằm kiêu ngạo: “Em cũng là người có đàn ông, phải cứng chớ.”
Lời vừa thốt ra, cả sắc mặt Mạc Vũ Sinh cũng dịu đi thấy rõ, ánh mắt toát ra ý cười khó giấu, bầu không khí xấu hổ ban nãy biến mất tăm.
Ngao Tứ cười gian, chộp lấy thắt lưng Kiều Mạt, bàn tay khẽ dồn lực, ngón tay kẹp thịt trên eo cậu, nói:
“Được, để anh hai sờ thử coi eo nhỏ này cứng cỡ nào.”
“Ngao ~”
Hoàng tử nhỏ phát ra tiếng hét thảm, Ngao Tứ biết tỏng điểm yếu của thằng em mình ở đâu, phần eo dưới xương sườn là chỗ hiểm chí mạng của hoàng tử nhỏ. Kiều Mạt lập tức bị cảm giác vừa đau vừa nhột tập kích, tê tái không gì sánh kịp…
Kiều Mạt nỗ lực vặn vẹo người, khổ nỗi sức chiến đấu của cậu chả khác gì bã trước mặt Ngao Tứ, hệt như chú gà con bị xách lên chà đạp.
“Anh… anh hai, tha… tha cho em đi, em không bao giờ cứng nữa.” Hoàng tử nhỏ gào khóc một cách đáng thương.
Ngao Tứ chẳng mảy may dao động, xách Kiều Mạt lên đùi, tăng thêm lực trên tay, khiến Kiều Mạt muốn ứa cả nước mắt.
Mải vui đùa ầm ĩ nên ba người trong phòng đều không chú ý cửa phòng đã mở. Lúc dẫn người đại diện rời đi, trợ lý của Ngao Tứ đã cẩn thận treo bảng xin đừng làm phiền trên tay vịn, nhưng sơ ý quên khóa cửa…
Cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra.
“Nhóc con, còn dám bàn về đàn ông với anh không? Đàn ông của cưng quan trọng hơn cả anh hả? Còn dám giáo huấn anh nữa không?” Ngao Tứ hỏi.
“Ha ha ha, không dám, lần sau không dám nữa đâu…” Kiều Mạt ngồi trên đùi Ngao Tứ, nắm vai Ngao Tứ, thắt lưng không ngừng uốn éo muốn tránh thoát bàn tay hắn. Song cậu cứ quẫy một phát là ngón tay Ngao Tứ liền chạm nhẹ một cái, luồng chân khí nhỏ như cây kim từ đầu ngón tay vừa khéo rót vào huyệt vị trên eo Kiều Mạt, sức lực của hoàng tử nhỏ bị rút dần, thắt lưng đầu gối bủn rủn…
Kim Trăn đứng tại cửa phòng nhìn hai người trên sofa tương tác với nhau.
Sáng nay trước khi khởi hành, Trúc Ảnh lại tìm hắn lải nhải một tràng, tuy Kim Trăn rất ghét Trúc Ảnh, nhưng lời Trúc Ảnh nói lại như một hạt giống nảy mầm trong lòng hắn. Vừa xuống máy bay, Kim Trăn tức tốc về thẳng khách sạn, trở lại phòng không thấy Kiều Mạt đâu, trong lòng hắn đã bắt đầu khó chịu, cộng thêm vấn đề mông đực rựa trên tin hot sáng nay vẫn chưa giải quyết, tâm trạng Kim nhị thiếu suy sụp cực điểm, lửa giận nghẹn nơi đáy lòng rục rịch muốn bộc phát.
Tiếp theo hắn gặp Lục Tường trong hành lang, biết Kiều Mạt đi gặp ảnh đế Ngao Tứ, trước kia Kim Trăn từng điều tra sạch sành sanh mọi quan hệ xã hội và bạn bè họ hàng của Kiều Mạt, nhưng chẳng hề thấy cậu và Ngao Tứ từng cùng xuất hiện ở đâu. Thế nên, hắn ôm nghi hoặc tới phòng Ngao Tứ, ai dè vừa mở cửa đã đụng trúng cảnh tượng này.
Chỉ thấy Kiều Mạt ngồi trên đùi một gã tóc dài, tên đó nắm thắt lưng Kiều Mạt, Kiều Mạt vặn vẹo người, thân thể ưỡn thẳng lên trên, rồi lại xụi lơ sụp xuống, cứ thế ưỡn thẳng rồi mềm xuống…
Lên lại xuống, xuống lại lên…
Xóc nảy lên xuống trên đùi đàn ông theo tiết tấu…
Tư thế ngồi của Ngao Tứ và Kiều Mạt vừa vặn nghiêng với cửa, tầm mắt cả hai đều không đối diện cửa phòng, nên chẳng ai phát hiện Kim Trăn, lực chú ý của Mạc Vũ Sinh cũng tập trung trên người hai anh em.
Kim Trăn đứng nguyên chừng nửa phút, ngó động tác cua đồng na ná cưỡi ngựa của hai người, nghe tiếng ưm a xin tha đầy nóng bỏng của Kiều Mạt.
Lát sau, Ngao Tứ và Kiều Mạt không hẹn mà cùng cảm nhận được sát khí ùn ùn ập tới trong tích tắc.
Ngao Tứ biến sắc, quay đầu nhìn ra cửa, chau mày, trong mắt hiện vẻ cảnh giác.
Kiều Mạt cũng hậu tri hậu giác phát hiện bất thường, quay sang đối diện với ánh mắt lạnh băng của Kim Trăn.
*hậu tri hậu giác: ai cũng biết hết chỉ mình mình biết sau cùng, chậm tiêu
“Kim Kim?!” Hoàng tử nhỏ thấy Kim Trăn, trong mắt tức thì toát ra vẻ mừng rỡ. “Anh về lúc nào sao không báo trước với em?”
Hoàng tử nhỏ hỏa tốc nhảy dựng khỏi ghế, muốn nhào thẳng tới chỗ Kim Trăn.
Tuy Ngao Tứ đã buông thắt lưng Kiều Mạt ra, nhưng lại vung tay kéo cánh tay cậu, dòm lướt qua Kim Trăn tại cửa, mày khẽ nhướng lên, ngữ khí trêu ghẹo biến mất, nghiêm mặt hỏi:
“Tiểu Cửu, vị này là?”
Kiều Mạt vừa thấy Kim Trăn phát là không dời mắt nổi nữa, nghe Ngao Tứ hỏi mới ý thức được vẫn chưa chính thức giới thiệu, thế là cười tít mắt bảo Ngao Tứ rằng:
“Anh hai, lại đây gọi em dâu chín đi.”
Ngao Tứ: …
Mạc Vũ Sinh: …
Nghe thế, Ngao Tứ đảo mắt qua bụng dưới của Kim Trăn, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đoạn cúi đầu thì thầm bên tai Kiều Mạt: “Ồ, không tệ nha, song hạch cơ à?”
Kiều Mạt hí hửng nhướng mày, đắc ý hơn cả bản thân được khen ngợi: “Đương nhiên, người em nhìn trúng mà lỵ.”
?
Ngao Tứ quét mắt khắp thân thể Kim Trăn một vòng, mắt thoáng trầm xuống:
“Nhưng coi bộ chưa chắc đã dùng tốt.”
Kiều Mạt hả hê đáp: “Ai dùng người đó biết.”
Ngao Tứ: …
Nói cứ như cưng đã dùng rồi ấy, tiểu xử long.
Đối diện, Kim Trăn nhìn hai người xì xà xì xầm chẳng coi ai ra gì, sắc mặt càng lạnh hơn, hắn lạnh lùng liếc Kiều Mạt một cái, rồi ngẩng đầu đối mắt với Ngao Tứ, trầm giọng hỏi:
“Anh là ai?”
Ngao Tứ nghe vậy thì cười khoe răng trắng, phô bày nụ cười mỉm thuộc phái thần tượng rất chi mê người: “Ngao Tứ.”
Kim Trăn nhìn hắn, tiếp tục hỏi: “Tôi biết.”
Ngao Tứ sửng sốt, nghĩ bụng biết rồi còn hỏi cái vẹo gì, nhưng ngay tiếp theo lại thấy trong ánh mắt âm trầm của Kim Trăn ẩn giấu tia sát khí, hắn lập tức hiểu Kim Trăn muốn hỏi gì.
Ngao Tứ ngồi thẳng lên, bày tư thế đường hoàng, đáp: “Tôi là anh hai của Tiểu Cửu.”
Kim Trăn: “Ruột thịt?”
Ngao Tứ: “Cùng ba cùng mẹ, ruột không thể ruột hơn.”
Kim Trăn: “Cách cậu ấy xa một chút, cậu ấy là của tôi.”
Ngao Tứ: …
Sau một khắc trầm mặc, Nhị thái tử điện hạ ho nhẹ hai cái, nói:
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Kim, Tiểu Cửu bây giờ vẫn mang họ Ngao đúng không?”
Kim Trăn sầm mắt dòm lướt qua Kiều Mạt, hỏi: “Em họ Ngao?”
Kiều Mạt còn chưa kịp lên tiếng, Ngao Tứ đã cười bảo: “Cậu Kim, cậu ngay cả Tiểu Cửu tên thật là gì cũng không biết còn đòi cướp người với tôi ư?”
Nghe thế, Kim Trăn thoáng ngẩn ra, kinh ngạc chốc lát, trong mắt toát ra cảm xúc phẫn nộ xen lẫn bi thương, sau lại cắn chặt khớp hàm, nét mặt dần khôi phục vẻ lạnh lùng.
Nhìn cảm xúc biến hóa trên mặt Kim Trăn, cõi lòng hoàng tử nhỏ khẽ đau nhói, cậu vội sải bước tới đối diện hắn, ra chiều cấp bách mà rằng:
“Kim Kim, em vốn họ Ngao, Kiều Mạt là tên hiện dùng của em ở đây, em không cố ý giấu anh đâu, tại em sợ cho anh biết nhiều tên anh không nhớ nổi thôi.”
Ngao Tứ: …
Cưng tưởng ai cũng giống mình chắc, tên các anh trai cũng ngơ ngơ ngáo ngáo không phân biệt nổi, cứ Ngao Đại Ngao Nhị mà gọi…
Kim Trăn không đáp, lạnh mắt nhìn Kiều Mạt hồi lâu, tựa hồ đang tự hỏi điều gì. Mãi sau dường như đã quyết định xong, hắn mới khàn giọng hỏi: “Em gạt anh không chỉ có một chuyện này đúng không?”
Kiều Mạt ngây ra, chẳng biết nên đáp lời thế nào. Kim Trăn lại mở miệng nói tiếp:
“Buổi tối hôm em gặp anh tại Kim Điện, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn mặt anh, mà là đan điền của anh, câu nói đầu tiên sau khi uống rượu là ‘một cái đỉnh bự ghê’, thứ em nhìn trúng không phải bản thân anh, mà là hai viên nội đan trong người anh.”
Kim Trăn cất giọng lãnh đạm mà trấn tĩnh, bình lặng như đang tường thuật chuyện người khác.
Kiều Mạt ngơ ngác mở to mắt, có chút hoảng hốt nhìn Kim Trăn. Trong mắt của Ngao Tứ bên cạnh lại thoáng lộ vẻ kinh ngạc, hắn đâu ngờ Kim Trăn thế mà đã sớm biết mục đích của Kiều Mạt.
Nét mặt Kim Trăn chẳng hề dao động, nói tiếp đến hết: “Trúc Ảnh đã nhiều lần nhắc anh chú ý mục đích em tiếp cận anh, anh biết hắn hoài nghi có đạo lý, nhưng anh lựa chọn cho em cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, nhưng giờ xem ra anh đánh cược thua rồi.”
Kim Trăn nhếch môi cười trào phúng, ánh mắt nhìn Kiều Mạt trở nên lạnh lùng mà xa lạ: “Em đã đến vì nội đan, vậy chắc nhìn ra tình huống cơ thể anh rồi, nếu em có biện pháp cởi bỏ phong ấn thì cứ việc lấy đi.”
Nói xong, Kim Trăn quay lưng bỏ ra khỏi phòng.
Kiều Mạt chết trân tại chỗ, lâu thật lâu không động đậy.
Mãi khi Ngao Tứ đến gần vỗ vai Kiều Mạt, mới phát hiện mặt cậu đã ướt sũng, lệ không ngừng trào xuống từ hốc mắt…
Hoàng tử nhỏ dùng tay ôm ngực, chớp đôi mắt to, trong mắt hàm chứa ưu thương và nỗi khó hiểu sâu sắc, quay sang nói với Ngao Tứ:
“Anh hai, chỗ này của em đau quá, hóa ra Ô Mãn nói đúng, tim thực sự sẽ đau.”
Người ấy đi rồi, phất ống tay áo, không mang theo dù chỉ một áng mây, lại khiến trái tim thủy tinh vỡ nát rơi đầy đất.
———————————–