Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 87: Chương 87: Pháp khí của anh dâu xài tốt lắm




Trong lòng Kiều Mạt vẫn luôn cánh cánh nỗi thấp thỏm bất an, cậu theo tiểu đệ tử Thanh Viên môn đi trong núi chừng mười mấy phút, tới chỗ thủy trụ, chỉ thấy trong một cái ao cực lớn có một suối phun cao hơn mười mét đang bắn bọt nước ồ ồ.

Kiều Mạt hơi kinh ngạc, hỏi: “Trụ đây à?”

Tiểu đệ tử Thanh Viên môn gật đầu: “Mỗi trụ ngũ hành đều không giống nhau, đây là hệ thủy, đương nhiên chính là cột nước.”

Kiều Mạt nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó cậu nhìn thấy có mười mấy người đang tụm năm tụm ba bên bờ ao, đều là thanh thiếu niên tuổi không lớn lắm, còn có vài cô nàng phái Nga Mi. Kiều Mạt thấy thế, không nhịn được phải hỏi:

“Những người hệ thủy khác đâu? Ở đâu hết rồi?”

Đệ tử Thanh Viên môn đáp: “Mọi người đã đến đủ.”

Kiều Mạt: …

Trên đài tụ tập vài trăm người, cộng thêm các đệ tử đằng sau ngũ đại môn phái và nhiều môn phái nhỏ đến hỗ trợ, gộp lại cũng phải bảy tám chục, cớ sao hệ thủy chỉ lèo tèo vài người vậy?

Đệ tử Thanh Viên môn nhìn thấu thắc mắc của Kiều Mạt, liền nói: “Anh Kiều Mạt, người tu luyện hệ thủy vốn đã ít ỏi, trong hơn một trăm đệ tử đồng lứa của Thanh Viên môn tôi mà chỉ có năm người mang hành cách hệ thủy. Cộng thêm đệ tử ngoại môn của Kim gia và các môn phái cũng chỉ được mười sáu người này thôi.”

Kiều Mạt mở thiên nhãn xem xét tu vi mười mấy người kia, cao nhất cũng mới đến Tâm Động.

Tự dưng có cảm giác dẫn lính nhi đồng đi xông pha chiến đấu là sao ta…

Kiều Mạt thở dài, an ủi mình: nể tình Kim Lan trừ bỏ cấm chế trong cơ thể Kim Kim, nhịn thôi.

Nghĩ đến Kim Trăn, cõi lòng Kiều Mạt lại bị bóng ma bao trùm, so với tình huống của cậu, tình cảnh bên Kim Trăn còn nguy hiểm hơn. Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn hang Thanh Viên trên đỉnh núi, yên lặng nghẹn ngào.

Khoảng mười mấy phút sau, phía Bắc núi Thanh Viên truyền đến tiếng Kim Lan:

“Các vị đạo hữu đã đến nơi đông đủ rồi, xin hãy đáp lại sau khi chuẩn bị và sắp xếp xong.”

“Kim trụ sắp xếp xong.” Giọng Huyền Vô đại sư vang lên.

“Mộc trụ đã xong.” Giọng Cô Hồng sư thái truyền đến.

“Thổ trụ vào chỗ.” Một giọng nói không mấy quen thuộc cất lên, Kiều Mạt biết hẳn là chưởng môn của một trong năm phái.

Cậu khẽ khụ một tiếng, khí vận đan điền, cao giọng truyền âm: “Thủy trụ ok.”

Lúc này, đám người bên bờ đã xếp thành vòng xung quanh ao.

Kiều Mạt nhìn thấy thế nước của thủy trụ đột nhiên tăng mạnh, bốn phía quanh ao hình thành một màn nước trong suốt, thoạt trông như cây cột khổng lồ.

Thấy vậy, Kiều Mạt liền thò tay vào màn nước, lập tức cảm giác được trong nước có một lực hút vô hình đang hút bàn tay mình, mấy người khác cũng nhao nhao bắt chước. Kiều Mạt ra chiều nghiêm trọng, chăm chú nhìn màn nước trước mắt.

Giọng Kim Lan truyền đến lần thứ hai:

“Kim mộc thủy hỏa thổ, trận phong ấn ngũ hành, hôm nay con cháu Kim gia vì phong ma trừ yêu mà khởi động trận này, kính mong chư vị tổ tiên phù hộ thế hệ ta mở trận thành công.”

“Khởi trận!” Hai chữ mạnh mẽ của Kim Lan vang vọng đến tận chân trời.

Nghe vậy, Kiều Mạt tức tốc rót chân khí trong cơ thể vào thủy trụ thông qua bàn tay. Trong lúc thò vào, Kiều Mạt không khỏi giật mình, ngay khoảnh khắc chân khí trào ra từ bàn tay, cậu cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ tập kích thân thể mình, chân khí tuôn ào ạt vào màn nước như nước chảy.

Dựa theo cách hút này… Kiều Mạt không nhịn được mà khẽ cau mày, nâng mắt nhìn mọi người quanh ao.

Quả nhiên, chưa đầy mười phút, mười sáu người bên ao đã xụi lơ cả đám, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Vì thế, khởi trận chưa được mười lăm phút, hoàng tử nhỏ đã lâm vào tình thế chiến đấu hăng hái mình ên.

Kiều Mạt: …

Cậu bình ổn tâm thần, cúi đầu quan sát thủy trụ một chút, chỉ thấy màu sắc thủy trụ đang từ từ thay đổi theo chân khí mình rót vào, chậm rãi đậm dần từ đáy lên trên, hiện tại đã cao tới đầu gối.

Kiều Mạt hiểu chỉ cần biến nguyên cây trụ này thành màu lam đậm, ắt hẳn mệnh châu hệ thủy trong hang sẽ hiện lên. Cậu ngẩng đầu nhìn thủy trụ đồ sộ cao hơn mười mét, đường kính tầm ba mét, rốt cuộc ngấm được cái câu ‘ngẩng đầu 45 độ rồi gì mà ưu thương lóng lánh’ trước nay vốn không hiểu, giờ phút này cậu vô cùng ưu thương, ưu thương cộng thêm nội thương…

*nguyên văn là “ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, trong mắt lóng lánh niềm ưu thương”

Kiều Mạt vừa dốc sức ngưng thần điều tức, sinh ra chân khí, vừa không ngừng rót vào thủy trụ, ngặt nỗi tốc độ ra vào hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Khi trục hoành màu lam chậm chạp dâng đến eo Kiều Mạt, hoàng tử nhỏ cảm thấy chân khí trong cơ thể đã bị thủy trụ này triệt để hút khô rồi.

Làm sao bây giờ, thái dương Kiều Mạt rịn mồ hôi lạnh, nếu như bên mình không thành công, phong ấn sẽ không cách nào tiến hành, quan trọng hơn là Kim Kim nán trong hang thêm một khắc nào, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.

Nghĩ đến đây, lòng Kiều Mạt nóng như lửa đốt, cậu nghiến răng, rút một tay về, móc ra hai viên kim đan trong túi áo trước ngực, ném vào miệng ăn.

Kim đan vừa vào bụng, Kiều Mạt liền nhận thấy cảm giác cháy bỏng dâng trào trong lục phủ ngũ tạng, nóng đến mức cậu khó chịu khôn xiết. Nhớ tới lần trước ăn nửa viên, Kiều Mạt biết ăn một lúc hai viên thì thân thể mình chỉ e khó mà chịu nổi, nhưng giờ đây cậu không hơi đâu quan tâm nhiều, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải mau nhồi đầy cây cột chết bầm này.

Cậu cảm giác được dược tính mãnh liệt của kim đan đang va đập thất kinh bát mạch trong cơ thể mình, chân khí mạnh mẽ đột ngột sinh ra đang phun trào một cách ngang ngược. Kiều Mạt cắn răng, dồn hết sức lực khống chế huyệt đạo khép kín và hướng đi của kinh mạch, dồn số chân khí ấy vào bàn tay.

Tuy rất vất vả, nhưng hiệu quả của kim đan đúng là khủng khiếp, màu lam đậm đang dâng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, mười mấy phút sau, độ cao đã vượt qua đầu Kiều Mạt.

Cơn chấn động ban đầu qua đi, Kiều Mạt dần dần thích nghi với cảm giác nóng cháy và giằng xé trong cơ thể, cậu gắng nhịn đau, cố gắng dẫn đường cho chân khí. Có điều, một lát sau, cậu bỗng thấy đan điền đau nhức, giống như một sợi dây trong người bị đứt, đau đến phát run. Cậu cắn răng nâng người lên, đứng thẳng một cách gian nan.

Cũng may cơn đau chỉ kéo dài chốc lát, sau đó lại trở về như cũ. Kiều Mạt cảm thấy sau cơn đau, tựa hồ kinh mạch cũng thông hơn một ít, cảm giác chả khác nào sau khi đột phá tu vi, chẳng qua vẫn có chút bất đồng. Nhưng hiện tại cậu không rảnh để ý, tất thảy lực chú ý đều dồn lên việc khống chế chân khí.

Lúc này, chợt thấy một cái bóng mờ mờ thong thả hiện ra trên tảng đá sau lưng cậu, dần hóa thành hình người, đi tới gần Kiều Mạt.

Nghe tiếng bước chân phía sau, Kiều Mạt hơi sửng sốt, cậu rất quen với khí tức của người tới, liền ngạc nhiên quay đầu lại:

“Hoa Hoa, sao anh lại đến đây?”

Người đằng sau đúng là Hoa Linh, Hoa Linh vẫn ăn bận sặc sỡ như trước, hắn ngẩng đầu nhìn thủy trụ, lại nhìn Kiều Mạt đang rót chân khí vào thủy trụ trong tình trạng kiệt sức, không khỏi lắc đầu, thở dài bảo:

“Tôi tưởng cậu đến đây làm gì chứ? Hóa ra là làm chuyện này…”

Nguồn:

Hoàng tử nhỏ thấy Hoa Linh thì hai mắt sáng rỡ, vui vẻ nói: “Anh dâu Hoa, anh tới giúp đỡ hả?”

Hoa Linh nghe thấy xưng hô anh dâu kia, không kiềm được mà nổi hắc tuyến đầy mặt, lạnh lùng đáp: “Tác dụng của phong ấn này là áp chế con dân Ma giới tôi, cậu bảo tôi giúp cậu áp chế bọn họ, bộ cậu không thấy yêu cầu như vậy với một Ma vương có hơi quá đáng à?”

Nghe thế, nụ cười trên mặt Kiều Mạt tắt ngóm ngay tắp lự, bất mãn nói: “Không giúp thì né xa xa giùm, bằng không áp luôn anh giờ.”

Hoa Linh: …

Ôi cái kỹ năng đổi sắc mặt được tôi luyện nhuần nhuyễn này.

Hoàng tử nhỏ tiếp tục cố gắng nhồi đầy cột, thỉnh thoảng ngoái lại dòm hang Thanh Viên trên đỉnh núi, trong mắt không giấu nổi sốt ruột và lo lắng.

Hoa Linh nhìn điệu bộ của hoàng tử nhỏ, thở dài: “Lúc này rồi mà cậu còn hơi sức nhớ thương chỗ khác, như vậy cũng được hả?”

Kiều Mạt: “Kim Kim đang ở trong hang kia, không biết tình huống thế nào, tôi lo lắm.”

Nói rồi cậu u oán nhìn Hoa Linh, cất giọng chán nản:

“Hết cách rồi, ai biểu tôi đây số khổ, đến anh dâu nhà mình cũng không chịu hỗ trợ…”

Hoa Linh: …

Cái danh xưng anh dâu cứ vậy quyết định xong rồi hả?

Hoa Linh nhìn ánh mắt lo lắng của Kiều Mạt, cuối cùng vẫn không đành lòng, bảo:

“Tôi là hệ kim, giờ thực sự không giúp được gì, thủy trụ này lại yêu cầu chân khí hệ thủy thuần khiết, tuy kim thủy không tương khắc, nhưng chân khí thuộc tính khác rót vào vô tác dụng thôi.”

Hoàng tử nhỏ bất mãn: “Khoa học kỹ thuật nhân gian sao mà lạc hậu quá chừng, lần sau nhất định phải tìm anh cả xin một cái máy chuyển hoán thuộc tính chân khí mới được.”

Hoa Linh không kiềm được kinh ngạc: “Đó là cái gì? Có thể chuyển hoán thuộc tính chân khí sao?”

Kiều Mạt gật đầu: “Là phát minh mấy năm trước của anh cả đó, tuy rằng chuyển hoán qua lại sẽ có suy giảm, nhưng dùng vẫn tốt lắm. Làm thành hình dạng vòng tay, đẹp lắm, mẫu hậu có xin một cái, thấy đeo miết à.”

Kiều Mạt nhìn Hoa Linh, nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói:

“Hoa Hoa, tuy tính tình anh tôi hơi muộn tao, nói hơi ít, nhưng ảnh xài tốt lắm, thông minh lại giỏi giang, thường xuyên làm ra mấy món đồ thần kỳ, còn liên tiếp đạt danh hiệu thanh niên mười tốt của Tiên giới mấy đợt liền. Những phát minh của ảnh bán bản quyền được cả đống tiền, hồi ấy lúc mẫu hậu lo anh cả cưới không nổi vợ, anh hai liền nói không cần lo lắng cho ảnh, ảnh là thổ hào ngầm, nếu tung hết giá trị con người ra thì chả biết bao nhiêu tiên tử ngọc nữ chủ động mò tới cửa đâu…”

Hoa Linh: …

Vì quái gì chỉ tò mò một vấn đề lại khơi ra lắm đề tài kỳ cục dữ vậy.

“Bởi mới nói, Hoa Hoa, anh phải nắm cho chắc nha, lạng quạng là anh cả bị người ta cướp mất đó.” Kiều Mạt nói tiếp.

“Khụ khụ.” Hoa Linh rốt cuộc chịu hết xiết, bèn lên tiếng cắt ngang quá trình thúc đẩy tiêu thụ của hoàng tử nhỏ, cười có lệ: “Nghe có vẻ anh cậu rất không tệ, được rồi, chờ mai mốt có cơ hội nhất định phải gặp.”

Ánh mắt hoàng tử nhỏ sáng ngời lấp lánh: “Tốt quá, anh đồng ý rồi nha, chờ Kim Kim ra tôi nói với ảnh liền, bảo đảm ảnh cũng vui lắm luôn.”

Nhớ tới Kim Trăn, ánh mắt Kiều Mạt lại ảm đạm, trông về đỉnh núi xa xa.

Thấy bộ dạng của cậu, Hoa Linh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Kiều Mạt, cậu muốn biết tình hình hiện tại của Kim Trăn không?”

Kiều Mạt gật đầu: “Đương nhiên muốn, nếu không phải không được rời khỏi cây cột chết bầm này, tôi bay lên tìm ảnh từ khướt rồi, cái gì mà lực đẩy kết giới, không cho tôi vào, tôi dùng Long Ngâm diệt luôn cái cửa hang.”

Hoa Linh bật cười: “Vụ này tôi có thể giúp cậu.”

Kiều Mạt mừng ra mặt: “Giúp thế nào?”

Hoa Linh chìa tay ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một cái chuông bạc, hắn khẽ vuốt miệng chuông rồi đáp:

“Thứ này tên là Thiên Khôi Linh, là một thần khí, nó đã luôn nằm trên người tôi kể từ phút giây tôi có thể hóa thành hình người, cũng là pháp khí tôi thích nhất.”

Kiều Mạt dòm cái chuông nhỏ kia, vội cất giọng tò mò: “Xài làm sao?”

Hoa Linh cười khẽ, xòe ngang lòng bàn tay, miệng chuông hướng lên trên, chỉ thấy một luồng chân khí vàng kim dần khuếch tán ra ngoài từ miệng chuông hình cái loa, chiếu hình lên không trung, một gương tròn đường kính hai mét xuất hiện trong không khí.

Hình ảnh trong gương nhòe nhòe dao động vài giây, rồi dần dần rõ nét, bóng dáng Kim Trăn xuất hiện.

Kiều Mạt thấy Kim Trăn, hai mắt tức khắc sáng lên, trên mặt toát ra niềm kinh hỉ không cách nào che giấu, cậu hưng phấn nói:

“Hoa Hoa, anh tốt quá đi, cái chuông rình coi này đúng là xài tốt quá chừng!”

Hoa Linh: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.