Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 83: Chương 83: Sứ mệnh của Kim gia rất quan trọng




Kim Trăn vốn không muốn Kiều Mạt dính líu vào chuyện này, lần trước lúc đi núi Thanh Viên về, hắn đã ý thức được trong sự kiện phong ấn bị tổn hại có khả năng hàm chứa nguy hiểm lớn. Nhưng thái độ của Kiều Mạt vô cùng kiên quyết, cậu ôm chặt người hắn, tỏ vẻ thà chết chứ không buông tay.

“Kim Kim, hồi trước anh đã bỏ em lại một lần rồi, lần này em tuyệt đối không rời xa anh nữa đâu.”

“Em muốn về cùng anh, không cho em về chứng tỏ anh chột dạ, hừ hừ. Lỡ anh lại ngủ chung phòng với Trúc Ảnh…”

“Bộ em có cái gì không thể cho người ta thấy hả? Muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn thân hình có thân hình, muốn thân phận có thân phận, muốn tu vi có tu vi, anh chạy đi đâu tìm một mỹ nam ưu tú như em để ôm về nhà.”

Kim Trăn: …

Hai tiếng sau, hai người cùng ngồi máy bay đi Bắc Kinh. Tuy lần này đi vội vàng, không kịp mua donut, song tâm trạng hoàng tử nhỏ lại cực tốt, cậu dựa lên vai Kim Trăn, cười hì hì nói:

“Kim Kim, anh quyết định rất sáng suốt, hiện tại tu vi của em đã cao lắm rồi, không kém ông chú cố đẹp trai kia của anh đâu, em nhất định có thể giúp được việc.”

Nghe vậy, Kim Trăn nghiêm túc quay qua nhìn Kiều Mạt, nói:

“Tiểu Cửu, anh có thể đồng ý dẫn em đi, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, đi rồi không được tự tiện mạo hiểm, phải nghe lời anh, không thể ỷ mình có ít tu vi rồi tùy ý cậy mạnh.”

Kiều Mạt gật đầu, vươn tay ôm cổ Kim Trăn: “Ừm, em sẽ nghe theo anh tất cả.”

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Kiều Mạt, thần kinh căng thẳng của Kim Trăn thoáng thả lỏng. Kiều Mạt cọ lên má Kim Trăn, nói tiếp:

“Kim Kim, nhà anh rốt cuộc đang làm gì vậy? Phong ấn nghĩa là sao? Nói với em được không?”

Kim Trăn đáp: “Dòng họ Kim gia bọn anh tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, nhà Kim thị vốn thuộc thời kỳ Hoàng đế, người trong bộ lạc Hiên Viên, sau đại chiến Trác Lộc, tuy phe Hoàng đế giành được thắng lợi, nhưng tổn thất cũng cực kỳ thảm trọng, trong bộ lạc chỉ còn vài mạch tộc nhân, trong đó có tổ tiên Kim gia. Năm ấy Hoàng đế nhận được sự ủng hộ của Nữ Oa và các Thổ thần, đánh bại phe Ma thần do Xi Vưu cầm đầu, thập đại Ma thần chết mất hơn nửa. Nữ Oa và chúng thần đạt thành hiệp nghị với hai Ma thần trong số đó, buộc họ trú ngụ tại Ma giới, trong vòng vạn năm không được khơi dậy tranh chấp với nhân gian. Đồng thời, vài vị thần tiên cũng hợp lực thiết hạ phong ấn ngũ hành, phong bế lối đi giữa hai giới phàm ma. Sau đó lựa chọn một gia tộc tại nhân gian để bảo hộ phong ấn qua nhiều thế hệ. Nữ Oa chọn tổ tiên Kim gia là người thủ ấn. Từ đó về sau, trong máu của con cháu Kim gia có sức mạnh phong ấn đặc biệt, ngoài ra còn lập nhiều gia quy, mỗi đời chọn một đứa con kế thừa tổ tiên, gánh vác chức trách thủ ấn. Đổi lại, Nữ Oa thiết hạ thần lực che chở trên người bộ tộc Kim thị, nhiều thế hệ Kim gia phồn vinh, quan vận lẫn tài vận đều suôn sẻ không bị cản trở. Cho nên, hậu đại Kim gia căn bản đều là con trưởng làm quan, con thứ thủ ấn.”

Kiều Mạt chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vậy, thảo nào nhà các anh lúc nào cũng có tiền.”

Kim Trăn gật đầu, nói tiếp: “Mấy ngàn năm qua, phong ấn vẫn luôn bình yên vô sự, nhưng người nhà họ Kim cũng chẳng dám lơ là, nhiều thế hệ tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, chọn ra người thừa kế thủ ấn, dốc lòng tu luyện. Trong mấy ngàn năm từng xuất hiện hai vị phi thăng thành tiên, ông chú cố là người có hi vọng phi thăng trong gần hai ngàn năm trở lại đây. Song đến thế hệ này, tình hình phong ấn đã xảy ra biến hóa, vài tháng trước Kim Bác Á đã phát hiện một trụ trong năm trụ phong ấn ngũ hành bị nứt, lần trước anh bị gọi về núi Thanh Viên chính vì chuyện này.”

Sắc mặt Kim Trăn dần trở nên nghiêm trọng: “Ông nội triệu tập cả nhà họ Kim lại, báo cho bọn anh biết tình huống phong ấn không ổn, một khi phong ấn bị phá hủy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Mấy ngàn năm nay Ma giới luôn nghỉ ngơi lấy lại sức, giấu tài, hiện tại Thần gió Phi Liêm – một trong tam đại Ma vương cầm quyền – là một Ma thần năng lực cực mạnh, thời hạn vạn năm mà hai Ma tôn và Nữ Oa định ra năm xưa đã sắp hết, nếu lối đi giữa hai giới phàm ma bị hủy, ma vật Ma giới sẽ ồ ạt xâm lấn nhân gian, toàn bộ nhân gian sẽ sinh linh đồ thán.”

Kiều Mạt chớp chớp mắt: “Còn Tiên giới mà, yên tâm đi, Tiên giới sẽ không để chuyện này phát sinh.”

Kim Trăn lắc đầu: “Tiên giới quả thực sẽ không ngồi yên bỏ mặc, nhưng người Tiên giới cũng chưa chắc hiểu biết tình hình hiện nay của Ma giới, thắng bại khó nói, huống chi dù Tiên giới gia nhập chiến cuộc, ba giới tiên ma phàm đại chiến, cuối cùng tổn thất lớn nhất vẫn là nhân gian.”

Kiều Mạt nghĩ đến hình người của mình khi so với hình rồng, đúng là yếu ớt không chịu nổi một kích, thế là gật đầu.

Kim Trăn tiếp tục nói: “Hơn nữa, lần trước về núi Thanh Viên, Kim Bác Á còn cho bọn anh biết một chuyện, chuyện này chỉ có chưởng môn nhân thủ ấn thuần khiết mới được biết, ngay cả ông nội cũng không biết, lần này tình huống nguy cấp nên Kim Bác Á mới tiết lộ. Trên núi Thanh Viên có năm trụ đứng, chia ra năm phương, hút linh khí trời đất, hội tụ thần lực ngũ hành. Nơi giao giữa năm trụ chính là hang Thanh Viên, trong hang chính là nơi phong ấn lối đi giữa hai giới phàm ma, Kim Bác Á bảo trong hang còn phong ấn một Ma thần nữa.”

Kiều Mạt kinh ngạc trợn tròn mắt: “Phong ấn mấy ngàn năm á?”

Kim Trăn gật đầu, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường: “Ma thần này là Ma tinh trong thập đại Ma thần, tên là Hậu Khanh.”

Kiều Mạt không phát hiện dị sắc trong mắt Kim Trăn, ngược lại thấy đầu óc sáng lên, hỏi:

“Kim Kim, ma khí trong cơ thể anh liệu có liên quan tới Hậu Khanh không? Lẽ nào kẻ xâm lấn cơ thể anh chính là hắn? Hóa ra là một trong thập đại Ma thần, hèn chi lợi hại dữ vậy, bị phong ấn còn có thể xâm lấn người khác.”

Kim Trăn ra chiều nghiêm trọng, lắc đầu bảo: “Không phải, tuy giờ anh vẫn chưa biết Hậu Khanh là ai, nhưng trong những đoạn ký ức hỗn độn của anh từng xuất hiện cái tên này, khí tức của hắn tạo cảm giác rất quen thuộc, hoàn toàn khác với nguồn sức mạnh trong cơ thể anh.”

Kiều Mạt nghiêng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà, Kim Kim, em nhớ anh từng nói năm anh sáu tuổi đã từng ngất xỉu trước một hang động trên núi Thanh Viên, kể từ đó thân thể anh cũng xuất hiện dị thường, hang đó chính là hang Thanh Viên đúng chứ? Nếu trong hang phong ấn Ma thần, anh bị Ma thần xâm lấn, cách giải thích này cũng hợp lý mà. Biết đâu chừng Ma thần gì kia đã sớm biến mất rồi, chuyển dời đến cơ thể anh.”

Trên mặt Kim Trăn nhìn không ra dao động cảm xúc, hắn trầm mặc một giây rồi lên tiếng: “Mới đầu anh cũng tưởng thế, song gần đây ký ức trong đầu anh ngày càng rõ ràng, anh cảm thấy chuyện có lẽ không đơn giản như vậy. Hang Thanh Viên là cấm địa của Kim gia, mấy ngàn năm tới nay chưa một ai bước vào, cũng chẳng ai biết tình huống trong hang.”

Kim Trăn thở dài: “Bất luận thế nào, anh vẫn cảm giác Ma thần bị phong ấn chắc hẳn có quan hệ mật thiết với ký ức trong đầu anh, lần này nếu có cơ hội, anh hi vọng có thể tìm ra chân tướng.”

Kiều Mạt thấy vẻ mặt Kim Trăn thì có chút đau lòng, bèn ôm má hắn hôn một cái, cất giọng làm nũng:

“Kim Kim, không sao đâu, chẳng cần biết trong cơ thể anh có cái gì, em vẫn tin anh chính là anh, chỉ cần anh không quên em là tốt rồi. Chờ việc nhà anh xử lý xong, em sẽ dẫn anh về Long cung, phụ vương chắc chắn có biện pháp xóa ma khí trong người anh, dù phụ vương không biết, anh cả cũng nhất định biết, anh đừng lo.”

Kim Trăn nghe Kiều Mạt nói xong thì không nhịn được phải hỏi: “Sao nghe cứ như anh cả em giỏi hơn phụ vương em vậy?”

Kiều Mạt cười đáp: “Cũng không phải thế, xét về tu vi đương nhiên phụ vương giỏi hơn, nhưng tính anh cả em hơi kỳ cục, ảnh thích ngâm cứu ba cái phép thuật và đồ vật kỳ quái, nói theo kiểu nhân gian thì ảnh là một… học bá hệ cấm dục cung Xử Nữ.”

Kim Trăn nhíu mày: “Dùng từ trôi chảy lắm, có tiến bộ.”

“Ha ha!” Kiều Mạt vui vẻ rúc vào lòng Kim Trăn, nói tiếp: “Cái lồng bạch tuộc hoa hướng dương mà lần trước em nói với anh chính là một phát minh mới của anh cả, xúc tu bạch tuộc có thể xếp người ta thành đủ loại tư thế, mùi hoa hướng dương lại có thể gây tê thần kinh người, khiến người ta bị nhốt một cách thoải mái bên trong, nhìn có vẻ xài tốt lắm…”

Kim Trăn: …

Hình như đề tài lại rẽ sang hướng quái gở rồi.

Tiếp đó, Kiều Mạt lại hào hứng giới thiệu sơ về sáu ông anh khác cho Kim Trăn nghe.

Nghe xong, Kim Trăn lặng thinh giây lát, cảm thấy vẫn nên tự mình giải quyết vấn đề của mình thì tương đối đáng tin hơn. Từ miệng hoàng tử nhỏ là có thể nghe ra, Nhị hoàng tử Ngao Tứ tính tình ngạo mạn thật đấy, nhưng đã xem như bình thường nhất trong mấy ông anh trai…

Nhờ Kiều Mạt an ủi, âu lo trong lòng Kim Trăn chậm rãi vơi đi đôi chút, hắn trầm ngâm nhìn Kiều Mạt đang cười hì hì chọc mình vui, cõi lòng ấm áp tột độ, có thể gặp được cậu đúng là phúc đức mình tu luyện mấy đời mới có. Kim Trăn lặng lẽ nắm tay Kiều Mạt, dịu dàng nhìn cậu, yên lặng nghe cậu nói.

Máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Bắc Kinh, vừa xuống máy bay, chênh lệch hơn mười độ khiến Kiều Mạt lạnh run cả người. Mới mấy tháng không về Bắc Kinh, Kiều Mạt đâu ngờ nhiệt độ ở đây đã giảm nhiều dữ vậy, cậu hắt xì ba cái, đang lo không biết có cái thứ tư không thì áo khoác của Kim Trăn đã đắp lên vai cậu.

“Kim Kim, em không cần, em khỏe lắm…” Kiều Mạt vừa chảy nước mũi, vừa nói với Kim Trăn.

Kim Trăn lắc đầu bất đắc dĩ, không để ý ánh mắt người ngoài, đưa tay choàng vai Kiều Mạt, lập tức đi ra ngoài.

Người tới đón lại là Hoắc Ly, hắn thấy hình ảnh thân mật của Kim Trăn và Kiều Mạt thì cau mày, nhìn không ra Kim nhị thiếu thông suốt rồi còn là một tình thánh chung thủy, hắn phải cân nhắc xem có nên mở ván cược với Tống Tử Dương không mới được.

Lên xe rồi, Hoắc Ly như cười như không nhìn Kiều Mạt, nói:

“Kiều Mạt, đã lâu không gặp, thần sắc trông không tệ nhỉ.”

Kiều Mạt ngơ ngác, ngẩng đầu dòm Hoắc Ly, hỏi: “Anh là ai vậy?”

Hoắc Ly: …

Kim Trăn nhịn cười, nói với Kiều Mạt: “Hoắc Ly, anh họ anh, ông chủ Xán Tinh.”

Nghe thế, Kiều Mạt liền ra chiều bừng tỉnh đại ngộ, lập tức tươi cười bảo:

“Té ra là Hoắc tổng nha, tôi nhớ rồi.”

Thấy phản ứng nhiệt tình của Kiều Mạt, trái tim thủy tinh bị đập nát của Hoắc Ly cuối cùng cũng lành lại đôi chút, quả nhiên mình vẫn có sức hấp dẫn. Ngay lúc hắn chưa kịp đắc ý xong, giọng Kiều Mạt lại cất lên:

“Hoắc tổng chính là người đàn ông của Vi Vi đúng không, Vi Vi hay nhắc tới anh lắm, bởi tôi mới nói sao nghe quen tai dữ thần.”

Hoắc Ly: …

Thì ra nhờ ké hào quang của Vi Vi nên mình mới được người ta nhớ kỹ sao.

Trái tim thủy tinh nát thành mảnh vụn rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.