Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 36: Chương 36




Hoa Linh đi cùng Ngao Túc về nhà gỗ nhỏ, không biết có phải Ngao Túc cố ý sắp xếp không mà những nhà gỗ khác thì cách nhau rất gần, riêng nhà gỗ của bọn họ thì ở tận trong rừng cây giữa sườn núi, xung quanh là núi đá tre xanh, tươi tốt sum suê, yên tĩnh đến lạ.

Nghe tiếng lá sàn sạt, tim Hoa Linh cũng như bị gió thổi đi, một góc yên lặng, xem ra đêm nay Ngao Túc muốn làm gì đó, Hoa Linh nuốt nước miếng, vừa căng thẳng vừa chờ mong.

Hai người đi vào nhà gỗ nhỏ, Hoa Linh mới phát hiện bên trong có một động thiên khác, gian phòng không lớn, giường rất lớn, làm bằng gỗ, rộng gần ba mét, màn giường màu hồng nhạt, trên giường bày hai chiếc khăn mặt thành hình con gấu trắng nhỏ, xung quanh khăn rải đầy cánh hoa hồng.

Mở cửa phòng vệ sinh, Hoa Linh phát hiện bên trong phòng tắm là một suối nước nóng lộ thiên, thiết kế dựa lưng vào núi, mấy ống trúc ồ ồ chảy ra nước suối óng ánh.

Cá ngựa nhỏ trốn trong túi Hoa Linh thấy thế liền vui sướng chui ra ngoài. Vèo một phát nhảy xuống suối nước nóng, thích ý lăn lộn giãy dụa.

Tâm tình Hoa Linh trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều, sợ là chỉ có căn nhà gỗ nhỏ này mới có suối nước nóng như thế này, nghĩ đến cánh hoa hồng trên giường, trong lòng Hoa Linh ấm áp, không nhìn ra Ngao Túc còn lãng mạn như vầy.

Hoa Linh cười khanh khách ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ, thấy Ngao Túc đã xếp xong hành lí của hai người, đang đứng trước giường lớn trước, nhìn chăm chú mặt giường.

Hoa Linh đi tới trước mặt hắn, đang muốn mở miệng khen lại phát hiện cánh hoa trên giường xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy cánh hoa lấm ta lấm tấm rải rác trên giường lúc trước giờ đã chỉnh tề xếp thành một phương trận, bày ra chính giữa giường lớn, dựa theo hình dáng to nhỏ đối xứng sắp xếp chỉnh tề, khoảng cách hàng ngũ hoàn toàn giống nhau, hình dáng cánh hoa cũng đều hoàn mỹ nhất trí, chỉnh tề không kém gì binh sĩ duyệt binh…

Hoa Linh:…

Được rồi, tiếp thu hiện thực đi, muốn hàng này lãng mạn là ảo tưởng sức mạnh chắc luôn.

Mợ nó cậu xếp thành hình trái tim cũng được chứ sao!!!! Nó cũng đối xứng đấy!!!!

Sửa sang xong cánh hoa trên giường, Ngao Túc rốt cục hài lòng gật đầu, sau đó liền ngồi cạnh bàn, mở máy vi tính ra, đồng thời mở bản đồ ba chiều trên cổ tay, kết hợp với tin tức Ngao Tứ gửi tới, bắt đầu nghiên cứu tình huống cụ thể trên mỗi hòn đảo trong quần đảo Liên Lại.

Hoa Linh thấy thế, hoãn lại tâm tình xao động, cũng đi tới bên cạnh Ngao Túc, cùng nhìn bản đồ, thấy trên bản đồ xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, hình như còn đang nhấp nháy.

“Đây là cái gì?” Hoa Linh nhìn mấy điểm đỏ đó, mở miệng hỏi.

Ngao Túc đáp: “Là người Phượng tộc, bọn họ phái ra rất nhiều người tuần tra trên quần đảo Liên Lai. Có tình huống gì lạ sẽ thông báo ngay cho Hỏa Liễn.”

Hoa Linh nghĩ tới Hỏa Liễn, không nhịn được mở miệng nói: “Hỏa Liễn có địa vị rất cao trong Phượng tộc hả?”

Ngao Túc gật đầu: “Hắn là con trai của Phượng Vương đương nhiệm, là người Phượng Vương thương nhất.”

Hoa Linh suy tư: “Tôi nghe nói người Phượng tộc khác với những chủng tộc khác, tuy rằng từ xưa tới nay Phượng vi Hùng, Phượng Hoàng vi Thư, có phải vì thuộc tính bản thân Phượng tộc đặc biệt, như kiểu cho dù không có thư hùng, cũng có thể sinh ra đời sau?”

Ngao Túc gật đầu: “Đúng là như vậy, Bắc Hải Long vương đời trước cưới đàn ông Phượng tộc, Phượng tộc là một chủng tộc tương đối đặc thù, nếu kết hôn cùng tộc thì chỉ có phượng hoàng nữ mới có thể sinh con, còn kết hôn ngoại tộc thì nam cũng có đủ năng lực sinh con, đây là điều đặc biệt trong gen của Phượng tộc.”

Hoa Linh nhìn điểm đỏ chi chít trên bản đồ: “Chẳng trách năng lực sinh sôi của Phượng tộc mạnh như thế, tôi nhớ hồi đại chiến Trác Lộc, toàn bộ Phượng tộc tính cả loại không thể hoá hình cũng chỉ có mười mấy con, bây giờ số lượng đã đủ chiếm cứ toàn bộ quần đảo Liên Lai rồi.”

Ngao Túc tiếp lời: “Ừ, trước mắt Phượng tộc có hai đại tông phái, mỗi truyền nhân trực hệ của một tông phái có đến mấy trăm người, tính cả chi thứ xuất ra, con số rất khổng lồ.”

Hoa Linh nghe vậy, hỏi: “Cái gì hai đại tông phái?”

Ngao Túc nhìn Hoa Linh, kiên trì giải thích: “Là Hỏa tộc và Xích tộc, chiếu theo dòng họ mà phân, hiện nay Phượng Vương là người Hỏa tộc, Vương Hậu là người Xích tộc, Hỏa tộc chủ yếu là nam, Xích tộc chủ yếu là nữ. Phía dưới còn có mười mấy dòng họ nhỏ nữa, thuộc sự quản lí của Hỏa tộc và Xích tộc.”

Hoa Linh nghe vậy, tiếp tục hỏi: “Nếu Hỏa Liễn là đứa con Phượng Vương thương nhất, vậy chẳng phải sẽ là người có khả năng làm Phượng Vương đời tiếp theo cao nhất sao?”

Ngao Túc nhẹ lắc đầu: “Thái tử Phượng tộc đã được lập từ lâu, là anh hai của Hỏa Liễn, vị trí Thái tử, Phượng Vương quả thật có ý muốn dành cho Hỏa Liễn, nhưng chính hắn không nguyện ý, cho nên Phượng Vương cũng không miễn cưỡng.”

Hoa Linh nghe vậy, lông mày nhíu lại: “Hắn không muốn? Chẳng lẽ chỉ vì muốn gả cho Long tộc mà chủ động bỏ luôn ngôi vị hoàng đế?”

Ngao Túc trầm mặc một chút, trả lời: “Nội tình cụ thể tôi cũng không biết. Gần trăm năm qua Hỏa Liễn rất ít khi đến Long cung, cho nên không nghe hắn nói về chuyện này.”

Hoa Linh cắn răng, nâng cằm: “Không nhìn ra, mị lực của Nhị Thái tử điện hạ thật lớn, thậm chí còn có người vì hắn mà vị trí Phượng Vương cũng không cần.”

Hiểu được tình huống của Hỏa Liễn, khinh bỉ dành cho Ngao Tứ trong lòng nhiều thêm vài phần đồng tình, công sức mà Mạc Vũ Sinh và Hỏa Liễn bỏ ra không kém nhau bao nhiêu, xem ra Nhị Thái tử điện hạ lần này phải giằng co không ít, bất luận chọn bên nào, cái mác hoa tâm tra nam dán lên người hắn tuyệt đối gỡ không ra.

Hoa Linh lười xoắn xuýt việc của Ngao Tứ, bởi vì trước mắt có việc quan trọng hơn phải làm, đây chính là sống vạn năm chờ một đêm đó… Nhất định phải chuẩn bị cẩn thận.

Hoa Linh vùi trong ngực Ngao Túc chán ngán một hồi, cuối cùng ôm cổ hắn nói: “Tôi đi tắm.”

Ngao Túc gật đầu, buông người trong lòng ra, tiếp tục nghiên cứu bản đồ ba chiều.

Hoa Linh lôi trong vali ra một đống chai lọ kem dưỡng da các loại, ôm tất cả vào phòng tắm. Những thứ này bình thường y rất ít khi dùng, nhưng đêm nay lòng yêu thích cái đẹp trong y đột nhiên trỗi dậy, y muốn mình phải thật đẹp thật thơm, không vì gì khác, chỉ vì người yêu mắc bệnh sạch sẽ trầm trọng, Linh Vương điện hạ cũng phải đem mình rửa sạch từ trong ra ngoài.

Nước suối ấm áp rất thoải mái, Hoa Linh ở trong bồn vừa xem Cừu Vui Vẻ vừa chơi với Cá ngựa nhỏ, bất tri bất giác đã trôi qua một tiếng, Hoa Linh đứng dậy khỏi bồn, lau khô thân thể xong, Hoa Linh nhìn mình lõa thể qua gương chạm đất, hài lòng gật gật đầu.

Y lấy áo tắm choàng lên người, lúc chuẩn bị đi ra lại do dự đứng ở cửa chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người lấy quần sịp màu đen treo trên móc mặc vào.

Sau khi mặc tử tế, Hoa Linh đi ra khỏi phòng, có chút thấp thỏm nhìn Ngao Túc, thấy hắn vẫn hết sức chăm chú nghiên cứu bản đồ, Hoa Linh dọn khăn mặt và cánh hoa trên giường, nằm xuống.

Hoa Linh lăn qua lộn lại trên giường, bày ra mười mấy tư thế dụ người mà Ngao Túc vẫn bất động, căng thẳng thấp thỏm trong lòng dần biến thành bất mãn.

Chuyện gì đây…

Ở chung một phòng hổng lẽ hông phải để XXOO mà là để bớt tiền phòng hả?

Bản vương cũng đã loại bỏ chướng ngại tâm lý tắm rửa sạch sẽ dâng đến bên mép mà nhà mi ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm?

Đêm đầu tiên triền miên tốt đẹp đâu?

Lẽ nào thật sự chỉ là… ngủ thuần khiết?



Hoa Linh trừng một bên mặt Ngao Túc một hồi, rốt cục nhịn không được, y kéo áo tắm một bên vai xuống, lộ ra bả vai trắng mịn, duỗi ra một chân, bày ra tư thế nằm nghiêng khêu gợi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Không phản ứng…

Tằng hắng một tiếng.

Vẫn không phản ứng…

Sau khi tiếng ho khan thứ ba nặng nề vang lên, Ngao Túc không quay đầu nói: “Cạnh biển buổi tối nhiệt độ hạ thấp, đắp kín chăn, mai còn phải đi tuần tra đảo, tránh cảm mạo.”

Hoa Linh:…

Ngao Túc vừa dứt lời, Hoa Linh cảm nhận được một cơn gió mát lướt qua da thịt trần trụi, đồng thời, một cơn gió lạnh hơn cũng thổi qua lòng y…

Xem ra đêm nay thật sự là đắp chăn bông ngủ thuần khiết rồi, haiza, mình suy nghĩ nhiều quá.

Hoa Linh hơi thất vọng thở dài, căng thẳng thấp thỏm lúc trước biến mất, y vươn mình chui vào chăn, tiếp tục xem Cừu Vui Vẻ —— may đây là phim hoạt hình dài tập, hơn nữa có thể xem bất cứ lúc nào, đúng là có thể giảm bớt tình trạng lúng túng.

Xem một lát, Hoa Linh cũng hơi buồn ngủ, y dụi mắt, thấy Ngao Túc vẫn ngồi trên ghế không chút ủ rũ, hàng này buổi tối đều không ngủ à? Hoa Linh mơ hồ nghĩ, y ôm gối, mí mắt ngày càng nặng, rốt cục trầm trầm ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ màng như thấy Ngao Túc đứng dậy đóng cửa sổ, gió lạnh ngoài phòng biến mất, nhưng Hoa Linh vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Một lát sau, Hoa Linh cảm thấy bên người nặng xuống, hình như y bị người ôm vào lòng, Hoa Linh khẽ run, lập tức dán vào nguồn nhiệt bên cạnh.

Mấy giây sau, y thấy thân thể chìm xuống, người bên cạnh đã vươn mình đè trên người y, hai bàn tay dọc theo lồng ngực y hướng phía dưới tìm kiếm, xoa xoa toàn thân y.

Bàn tay với nhiệt độ và xúc cảm quen thuộc khiến đầu óc Hoa Linh dần dần tỉnh táo lại, y từ từ mở mắt, ánh sáng trong phòng rất mờ, Ngao Túc tắt đèn, chỉ giữ một đèn ngủ đầu giường, ánh đèn ảm đạm chiếu vào Ngao Túc, Hoa Linh nhìn thấy trong mắt người phía trên như có hai đốm lửa nho nhỏ.

“Cậu…” Hoa Linh hơi kinh ngạc, toan há mồm thì Ngao Túc cúi đầu hôn môi Hoa Linh.

Mỗi một lần hôn môi, Ngao Túc lại mang đến cho Hoa Linh một lần thể nghiệm hoàn toàn mới, lần này, Ngao Túc hôn cẩn thận mà ôn nhu, phảng phất như người trong lòng là một bảo vật trân quý bảo, hai tay của hắn mềm nhẹ xoa nắn trên người Hoa Linh, môi lưỡi khiêu khích tràn đầy sủng nịch.

Hoa Linh bị thế trận hôn sờ làm cho hoa mắt, chân ngứa ngáy, trong đầu không tự chủ xẹt qua một ý nghĩ: Đồng dạng là xử nam, tại sao trình độ ve vãn của hàng này cao dữ vậy?

Thân thể Hoa Linh bị đùa giỡn run rẩy từng trận, ngọn lửa tình dục trong lòng bị đốt lên, trong đầu trống rỗng, không tự chủ ôm vai Ngao Túc, nghênh đón nụ hôn của hắn, áo tắm trên người đã sớm bị gỡ bỏ vứt qua một bên.

Nhưng vào lúc này, hai tay Ngao Túc bơi lội đến dưới thân Hoa Linh, nhẹ nhàng vuốt ve bắp thịt bên eo y, đầu ngón tay nâng lên viền quần sịp màu đen…

Nhận ra động tác của Ngao Túc, đầu óc Hoa Linh nháy mắt thanh tỉnh, thân thể cứng đờ, đang định ngăn cản Ngao Túc, nhưng đáng tiếc, tay Ngao Túc kéo một cái, xé toạc quần sịp của Hoa Linh thành hai mảnh.



Trong phút chốc, một trận ánh sáng sáng ngời tỏa ra từ dưới thân Ngao Túc, chiếu sáng cả căn nhà gỗ nhỏ.

Ngao Túc kinh ngạc từ môi Hoa Linh ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn dưới thân.

Người Hoa Linh như bị điểm huyệt, cứng đơ nằm trên giường, y buông một tay, mu bàn tay che hai mắt lại, cánh tay có hơi run lên. Y không dám nhìn mặt Ngao Túc, bởi vì y không biết vẻ mặt Ngao Túc sẽ như thế nào khi nhìn thấy cảnh này.

Đúng, y đang phát sáng, nói đúng hơn, là mông của y đang phát sáng.

Là một con đom đóm, tuy rằng tu hành vạn năm, từ lâu đã hóa thành hình người, nhưng một số đặc tính vĩnh viễn không cách nào thay đổi, Hoa Linh sẽ không bao giờ quên đêm đầu tiên đi thuê phòng, sau khi tắt đèn, cho dù cách quần sịp và áo tắm, chút tia sáng kia cũng dọa đối phương sợ đến ngất xỉu tại chỗ.

Từ đó về sau, Hoa Linh biết rõ người khác không thể chấp nhận thân thể này của mình, buổi tối, y luôn chói mắt như vậy, cho nên sẽ…. chói đến chọc mù mắt đối tượng hẹn hò.

Y cũng từng nghĩ hay là thẳng thắn tìm người làm ban ngày cũng được, nhưng mà trong xương Linh Vương điện hạ ngoài xem thường lừa dối kiêu ngạo còn có một phần chờ đợi nho nhỏ, có lẽ sẽ có một người, yêu y, yêu tất cả mọi thứ của y, yêu đến mức đủ khả năng chấp nhận y “chói sáng”, không hề sợ hãi…

Bởi vì suy nghĩ ngây thơ sâu tận đáy lòng này đã biến y thành một tên xử nam từ trong xương tủy…

Trải qua vạn năm, tình cờ tuốt tuốt, cũng trôi qua không quá khó khăn…

Quần lót của Hoa Linh đều là quần sịp màu đen góc bẹt, dày mà chặt chẽ, không thấm nước mà có thể lại ánh sáng, đây có lẽ là tiếc nuối duy nhất của Linh Vương, quần chữ T, quần lưới… Mấy kiểu quần sịp hay ho đó, không có duyên mặc thử. Đối với tình huống của y, không lộ ánh sáng mới là quần sịp tốt nhất.

Hoa Linh nằm trên giường, thấy Ngao Túc chống trên người mình không nhúc nhích, trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Lẽ nào, mình đoán sai level can đảm của Ngao Túc? Hắn cũng bị dọa?

Không, Ngao Túc con gì cũng thấy rồi, chắc chắn sẽ không bị mình dọa, nhưng, hắn không thích thì phải làm sao??? Đổi thành người khác sợ là chả ai lại đi thích kẻ có thân thể kì quái như mình.

Tim Hoa Linh dần dần nguội xuống, y nheo mắt, dựa vào ánh sáng từ mông nhìn mặt Ngao Túc, giờ khắc này, hắn rũ mắt, lẳng lặng nhìn hạ thân của y.

Hoa Linh không thấy rõ nét mặt của hắn, cơ thể lại không dám động, đành cắn môi kiên nhẫn đợi phản ứng của hắn.

Mỗi một giây đều là dày vò.

Qua hồi lâu, Ngao Túc rốt cục có động tác, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Linh, mở miệng nói: “Đây là thứ quấy nhiễu anh mấy ngàn năm qua?”

Hoa Linh sắp cắn ra dấu răng trên môi, y không nghe rõ vui buồn trong câu hỏi của Ngao Túc, đành phải gật đầu khe khẽ.

Sau đó, Ngao Túc nói tiếp, giống như đang tự nhủ: “Ừm, trong phòng thí nghiệm dạ minh châu chiếu rất sáng, cho nên khi đó không phát hiện, thì ra là như vậy.”

Hoa Linh thấy trên người nhẹ đi, Ngao Túc xuống khỏi người y, sau đó ngồi dậy khỏi giường.

Theo động tác của Ngao Túc, tim Hoa Linh cũng hoàn toàn nguội hẳn, bầu không khí ám muội giữa hai người… hoàn toàn biến mất sau ánh sáng.

Hoa Linh nhìn lén Ngao Túc qua kẽ tay, thấy hắn xuống giường mặc áo tắm, sau đó rời phòng đi ra sảnh.

Mũi Hoa Linh mũi cay cay, thất vọng và tự ti xông vào ngực, trong lòng đau như bị kim châm.

Quả nhiên, ngay cả Ngao Túc cũng không chấp nhận được.

Quả nhiên, Úc Lũy nói rất đúng, cần phải lăn giường trước rồi mới tính đến chuyện yêu.

Quả nhiên, phải thừa dịp mình còn chưa trầm luân quá sâu quay trở về, hi vọng vẫn về kịp.



Hoa Linh xoa xoa mũi, khóe mắt vẫn hơi ửng hồng. Y yên lặng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm quần lót.

Lúc y ủ rũ ngồi bên giường, Ngao Túc đẩy cửa vào phòng. Hoa Linh không biết nên nói gì, y cúi đầu, quấn khăn tắm ngang hông, không phải để che mông phát sáng, mà để duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng.

Ngao Túc thấy Hoa Linh ngồi bên giường, rõ ràng hơi sửng sốt, hắn bật đèn lên, sau đó đi tới bên cạnh cúi đầu nhìn y.

Thấy vành mắt ửng hồng của Hoa Linh, Ngao Túc nhíu mày, ngồi xổm xuống sờ trán Hoa Linh, hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Tim Hoa Linh khẽ run, cố nén nước mắt nghiêng đầu qua chỗ khác, ngẩng cao đầu, mở miệng nói: “Không cần cậu quan tâm.”

Ngao Túc nghi hoặc nhìn Hoa Linh, sau đó mặc y giãy dụa, ôm y trực tiếp đặt lên giường, sau đó, lật người y nằm úp sấp.

Kéo khăn tắm bên hông Hoa Linh xuống, ánh sáng trong phòng lại rõ hơn mấy phần, bờ mông tròn vo vểnh cao của Hoa Linh như hai ngọn đèn lớn tỏa ra tia sáng chói mắt.

Hoa Linh tức giận muốn đứng dậy, lại bị Ngao Túc đè lại trên giường.

“Cậu…” Giọng Hoa Linh có hơi nức nở, vừa thẹn vừa giận.

Ngao Túc cúi người xuống, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hoa Linh nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Ngao Túc đang cầm một kim tiêm.

“Cậu muốn làm gì… A!” Hoa Linh còn chưa dứt lời, kim tiêm trên tay Ngao Túc đã đâm vào mông Hoa Linh.

Ngao Túc vừa khẽ xoa mông y vừa tiêm chất lỏng trong xi lanh vào.

Hoa Linh đau đến hút khí, nửa phút sau, Ngao Túc rút kim tiêm ra, nhìn Hoa Linh đau đến cau mày, Ngao Túc nhéo cằm y, trong mắt xẹt qua một tia ôn nhu: “Sợ đau thế à? Lần sau sẽ cho anh ngửi Mê Điệt Hương trước.”

(*) Mê Điệt Hương: là loại dược thảo bổ dưỡng gây kích thích; rất ấm và hữu dụng cho tình trạng mệt mỏi hay mất sức tạm thời. Loại dược thảo này còn kích thích sự tuần hoàn của máu và làm giảm chứng nhức đầu. Ngoài ra thì tinh dầu Mê Điệt Hương còn có thể giúp giảm đau hiệu quả. (Theo Thảo dược Hoa Đà)

Hoa Linh bấp chấp này đó, tức giận trừng Ngao Túc: “Cậu tiêm gì cho tôi?”

Ngao Túc xoa xoa mông Hoa Linh giúp y giảm bớt đau đớn: “Quần lót che ánh sáng của anh quá chặt, mặc nó ngủ thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến tuyến tiền liệt. Sau khi cởi ra thì ánh sáng lại quá chói mắt, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Ngao Túc tăng lực trên tay, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ, cùng lúc đó, một bàn tay dọc theo khe mông Hoa Linh xuống phía dưới tìm kiếm, chặn lại trung tâm huyệt vị, nhẹ nhàng xoa bóp hai lần.

Cơ thể Hoa Linh đột nhiên run lên, tiểu Hoa Hoa trước người suýt nữa ngẩng đầu.

“Cậu muốn làm gì?” Hoa Linh vừa thẹn vừa giận nói.

“Kiểm tra một chút.” Ngao Túc trên mặt không có một tia tình dục, động tác cũng rất chăm chú, đầu tiên là niết niết nếp nhăn bên ngoài chốc lát, sau đó đầu ngón tay dọc theo hậu huyệt Hoa Linh thăm dò tiến vào.

Người Hoa Linh cứng đờ, cảm thấy ngón tay Ngao Túc chạm tới điểm mẫn cảm của mình, hai chân lập tức mềm nhũn. Đầu ngón tay Ngao Túc giật giật hai lần, chính xác chạm đến điểm mẫn cảm trong vách huyệt.

“Tôi f*ck…” Hoa Linh không nhịn được chửi tục, sau đó một luồng bạch trọc thuận theo đầu tiểu Hoa Hoa ồ ồ chảy ra…

Ngao Túc hoàn toàn không thấy phản ứng phía trước của Hoa Linh, nghiêm túc kiểm tra tuyến tiền liệt của y từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới một lần. Sau đó hài lòng gật đầu: “Không sao rồi.”

Hoa Linh lúc này như cá nằm trên thớt, không còn giãy dụa, nằm lì trên giường, trước mắt từng trận bạch quang, tất cả thần trí đều bị một ngón tay của Ngao Túc đâm đến điên đảo.

Giời ạ, người ta chỉ giật giật ngón tay, mình liền bắn…

Hoa Linh chôn mặt vào gối, không nhúc nhích.

Ngao Túc kiểm tra xong, vẫn tiếp tục khẽ xoa mông Hoa Linh, sau mười mấy phút, giọng Ngao Túc vang lên: “Tốt.”

Lúc này Hoa Linh cũng khôi phục lí trí sau khoái cảm cao trào, nghe Ngao Túc nói, y cố nén xấu hổ ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì tốt?”

Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trong mắt loé ra một nụ cười, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ mông Hoa Linh.

Sau đó, Hoa Linh kinh ngạc nhìn ánh sáng trong phòng nháy mắt yếu bớt xuống, chỉ còn dư lại ánh sáng tản ra từ đèn tường. Hoa Linh nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn mông của mình, quả nhiên, ánh sáng biến mất, hai mông trắng nõn dưới ánh đèn chiếu rọi mơ hồ lộ ra một chút phấn hồng, là kết quả nhào nặn vừa nãy của Ngao Túc.

“Sao… Sao không sáng nữa?” Hoa Linh kinh ngạc không thôi, y biết rõ mông mình luôn sáng lên, không quản bốn mùa, không phân ngày đêm, chỉ có điều vào ban ngày không thấy được thôi, y đã từng dùng rất nhiều phép thuật nhưng vẫn không thể loại trừ ánh sáng này.

“Cậu làm thế nào vậy?” Hoa Linh giờ không còn thẹn thùng, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Ngao Túc.

Ngao Túc cong khóe môi: “Loại đặc tính phát sáng này trước đây tôi từng nghiên cứu, bởi vì đây là thuộc tính đặc trưng của vật chủng, cho nên không thể nào loại bỏ triệt để, chỉ có thể cải tạo một chút. Vừa nãy tôi tiêm cho anh một loại dung dịch che ánh sáng, dung hợp một phần gen của tôi làm chất dẫn, chỉ cần tôi đụng vào nó một chút, dung dịch sẽ có tác dụng, che đi nhân tố phát sáng trong người anh. Nếu chạm lần nữa thì sẽ thả ra.”

Ngao Túc nói, lại vỗ một cái lên mông Hoa Linh, trong nháy mắt, ánh sáng liền vung đầy cả phòng.

Hoa Linh run run nhìn Ngao Túc vỗ mông mình, lúc tắt, lúc bật…

Ánh sáng trong phòng theo tay Ngao Túc, lúc sáng, lúc tối…

Trong đầu Hoa Linh sấm nổ vang rền: Vấn đề quấy nhiễu y mấy ngàn năm, cứ thế bị Ngao Túc… một đâm giải quyết xong??!!

Khoa học thật sự là lực lượng sản xuất quan trọng số một!!!!

Hoa Linh bây giờ đã triệt để tiến nhập trạng thái không biết xấu hổ, trần truồng mặc Ngao Túc vỗ mông mình, vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

Vỗ một cái, sờ một chút, chọt một cái…

Ngao Túc vừa biến đổi trò gian sàm sỡ mông Hoa Linh vừa suy nghĩ.

Một hồi lâu sau, trong mắt của hắn tinh quang lóe lên, nói:

“Nếu mở rộng đặc tính này hơn có thể nghiên cứu ra một đầu đề mới —— đèn bàn dạng người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.