Editor: Vivi
Hoa Linh tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, vết bầm trên mặt đã mờ đi, tuy không dọa người như tối qua nhưng vẫn còn nhìn ra vết thương. Mắt trái do xương gò má sưng lên chèn ép nên hơi híp lại, Hoa Linh nhịn đau rửa mặt loa qua rồi cứ vậy chạy đến Kinh Lôi Điện không thèm thay quần áo.
“Ế đâu? Ế!”
Vừa vào cửa điện, Hoa Linh liền vội vã gọi Bình Ế.
“Xem mặt giùm tớ với! Thằng khốn Hình Thiên, tớ muốn giết hắn!”
Trong Kinh Lôi Điện chỉ có mình Phi Liêm, không có bóng dáng Bình Ế. Phi Liêm nâng mắt nhìn Hoa Linh, kinh ngạc nói: “Cậu làm sao vậy?”
Hoa Linh cả giận nói: “Hình Thiên đánh.”
Tâm tình Phi Liêm hiển nhiên rất tốt, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười: “Đánh nhau với Hình Thiên, cậu tự tìm ngược à?”
Hoa Linh tức giận ngó trái liếc phải, không thấy người cần tìm, tò mò hỏi: “Ế đâu rồi?”
Phi Liêm đáp: “Bình Ế đi thăm Hậu Khanh. Từ lúc bế quan tới giờ Hậu Khanh không hề ra ngoài, chuyện của Hình Thiên là đại sự của Ma giới, Bình Ế cảm thấy nên báo cho Hậu Khanh biết.”
Hoa Linh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, xong mới gật đầu, nói: “Đúng là nên như vậy.” Y dừng lại chốc lát, nhớ tới lần mang Hậu Khanh đến Dưỡng Tâm Điện. Lúc Hậu Khanh nhìn thấy di vật của bọn Hình Thiên, Khoa Phụ đã rất khiếp sợ và bi thương. Hoa Linh không quên được vẻ mặt ấy, đặc biệt là nét kinh ngạc và bi thống khi Hậu Khanh nhìn Kiền Thích. Hoa Linh mơ hồ nhận thấy ngoài đau buồn thì hình như Hậu Khanh còn giấu đi một ít tâm tư khác nữa.
Tuy rằng sau đoạn thời gian đó, Hậu Khanh luôn che giấu cảm xúc của mình, bên ngoài vẫn bình tĩnh thong dong như trước, thế nhưng Hoa Linh vẫn có thể cảm giác được phần nào cảm xúc mà Hậu Khanh đang cố giấu. Không biết lầm này Hậu Khanh nhận được tin Hình Thiên phục sinh tâm tình sẽ biến hóa thế nào.
Phi Liêm nhìn mặt Hoa Linh, vươn tay mở một ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một chai thuốc mỡ ném cho Hoa Linh: “Đây là thuốc tiêu sưng giảm đau Bình Ế để lại, cậu ấy đã tự mình dùng qua, hiệu quả khá tốt, cậu bôi tạm đi.”
Hoa Linh tiếp được thuốc mỡ, dòm qua ngăn kéo của Phi Liêm, trông thấy bên trong xếp đủ loại thuốc đựng trong chai nhỏ, không khỏi chua xót nói: “Ây, vì sao đều là anh em mà đối xử lại khác biệt như thế chứ! Tớ cũng phải xin Ế một hòm thuốc!”
Phi Liêm bị Hoa Linh trêu chọc, hai má ửng hồng, không tự nhiên mở miệng: “Cậu có ở Ma giới đâu, chuẩn bị cậu cũng không dùng tới. Nếu cậu muốn thì chờ Bình Ế về rồi đòi cậu ấy một phần.”
Hoa Linh nhíu mày, không trêu chọc Phi Liêm nữa. Vết sưng trên mặt đau chết đi được, y cúi đầu nhìn nhìn chai thuốc mỡ trong tay, thân chai có viết hai hàng chữ nhỏ xinh, hiển nhiên là tác phẩm của Bình Ế. Hoa Linh vừa đi đến ghế dựa vừa đọc to hướng dẫn sử dụng: “Công dụng: Bôi ngoài da, trước khi bôi nên làm sạch chỗ bị thương, chủ yếu dùng cho vết sưng ở cúc gây ra bởi ngoại lực… Chà chà, Bình Ế chuẩn một tiên sinh dạy học còn viết sai chính tả nè. Mát mẻ giảm đau, giảm nhiệt tiêu sưng. Chống chỉ định: Không dùng cho vết thương do bị xé rách hoặc lúc chảy máu…”
Hoa Linh thoải mái đọc qua một lượt, sau đó trợn mắt nhìn ba chữ “bị xé rách”, sau đó nữa thì đảo mắt đọc lại chỗ bị cho là sai chính tả, suy nghĩ xoay chuyển.
Khi y nhìn Phi Liêm lần hai, sắc mặt hắn… hồng 囧 hồng 囧.
“Ha ha ha ha ha…”
Kinh Lôi Điện bùng nổ một trận cười to như sấm.
Cùng lúc đó, ở ngọn núi nào đó ở Ma giới, Bình Ế ngồi đối diện Hậu Khanh, Hậu Khanh khiếp sợ nhìn Bình Ế, hồi lâu sau mới lắp bắp nói: “Hình Thiên… Cậu ấy, thật sự sống lại?!”
Vẻ mặt Bình Ế phức tạp, khẽ gật đầu nói: “Tình hình trước mắt quả thật là như thế, chờ Ngao Túc thu hồi di cốt của Hình Thiên về hợp nhất với cơ thể Hình Thiên bây giờ, chúng ta sẽ nhận được một Hình Thiên hoàn chỉnh.”
Môi Hậu Khanh run run, khuôn mặt tuyệt mỹ có hơi tái nhợt, nhưng vẻ vui mừng lại khiến cả người hắn càng thêm chói mắt.
“Hình Thiên, Hình Thiên… Cậu ấy thật có thể phục sinh…”
Hậu Khanh tự lẩm bẩm, nước mắt theo gò má lăn xuống.
Bình Ế nhìn thấy nước mắt Hậu Khanh rơi liên tục, muốn ngăn cũng không nổi, đành mở miệng an ủi: “Đây là chuyện tốt, dù thế nào thì kết quả vẫn là Hình Thiên tiếp tục sống cùng một chỗ với chúng ta. Tình huống của cậu và cậu ấy gần giống nhau, khác chăng là cậu chịu ít thương tổn hơn cậu ấy một chút. Chờ thương thế của Hình Thiên lành lại, cậu xuất quan đi, chúng ta mở tiệc chúc mừng.”
Trong mắt Hậu Khanh mang theo vui sướng, gật gật đầu. Chỉ mình y biết y vui vẻ cỡ nào khi nghe được tin này. Từ lúc được mở phong ấn trên núi Thanh Viên rồi biết chuyện năm đó, y vẫn luôn áy náy, nội tâm dằn vặt không thôi. Tuy Thần Đồ không đề cập tới vấn đề năm đó với Hoa Linh và y, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hoa Linh y đều vô cùng hổ thẹn. Y đã từng nghĩ, nếu có thể trở lại lúc ban đầu, nếu có thể ngăn lại cái chết của Hình Thiên, y nguyện ý trả bất cứ giá nào, cho dù mình phải tan xương nát thịt cũng không đáng kể.
Từ lúc nhập quan tu luyện tới nay, Hậu Khanh hồi tưởng lại toàn bộ chuyện cũ một lần, ngẫm lại tình cảnh trong quá khứ, đối chiếu với hiện tại, Hậu Khanh không chỉ một lần muốn nói ra tất cả mọi chuyện. Thế nhưng nghĩ lại nghĩ, Hình Thiên đã chết, nếu không thể tha thứ cho “thành tựu” năm đó của mình, vậy có phải bọn Thần Đồ lại sắp sửa mất thêm một huynh đệ hay không…
Nghĩ đến đây, Hậu Khanh lại nhịn xuống kích động muốn nói ra chân tướng, chịu đựng nội tâm dày vò bắt đầu bế quan tu luyện. Làm Ma tinh, năng lực của Hậu Khanh là mở ra các loại kết giới thời không, y hi vọng sẽ có một ngày có thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất: nắm giữ năng lực mở ra cánh cửa thời không luân hồi vạn năm. Như vậy, nói không chừng y có thể xuyên qua vạn năm trở lại đêm trước đại chiến Trác Lộc, bù đắp sai lầm của mình năm đó, ngăn cản bi kịch liên tiếp phát sinh sau đó…
Nhưng mà này hết thảy áp lực nặng nề đều tiêu tan nhờ tin tức Bình Ế mang tới. Y vẫn luôn lo sợ khúc mắc trong lòng Thần Đồ, sợ Hoa Linh sau khi biết chân tướng sẽ không tha thứ cho hắn, sợ sẽ không có cách nào cứu vãn sai lầm trước đây, không có cách nào trở thành huynh đệ với nhau như lúc ban đầu. Thế nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng nữa, vì Hình Thiên đã sống lại! Việc mà y đã từng không tiếc dùng hết tinh lực cả đời để thực hiện đã sắp hoàn thành!
Hậu Khanh đứng lên, đi tới ôm Bình Ế đang không hiểu gì nhìn mình, giọng nói tuy nghẹn ngào nhưng vẫn ấm áp như gió xuân: “Quá tốt rồi, Hình Thiên còn sống, cậu ấy còn sống, vậy là quá đủ rồi… Thật sự là quá tốt…”