Editor: Vi quàng tử
Hoa Linh cảm thấy hình như tóc mình cũng bị Hỏa Diễm kéo dựng lên rồi, qua hai lần tiếp xúc, dù biết vị Thái tử Phượng tộc này không thích đi theo lẽ thường cho lắm, nhưng sáng vừa xưng bạn gọi bè, chiều đã chạy đến cầu hôn thì quả thực là lệch hẳn khỏi quỹ đạo bình thường mất rồi…
Hoa Linh như bị sét đánh, đơ chập hồi lâu mới quay về thực tại, kinh ngạc nhìn Hỏa Diễm, nhẹ nhàng nói: “Tôi là nam.”
Hỏa Diễm nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt vẫn chấp nhất:
“Tôi có thể sinh con.”
Hoa Linh: “…”
Sét đánh lần hai!
Hỏa Diễm thấy Hoa Linh lại ngoác miệng nhìn mình, cậu hơi ngượng, do dự mở miệng: “Sau khi đàn ông Phượng tộc kết hôn với đàn ông ngoại tộc, cơ thể sẽ có đầy đủ bộ phận sinh dục. Nếu chúng ta ở chung, tôi… Tôi có thể ở phía dưới vì anh sinh con! Ừm, tôi là Thái tử nên chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là tôi cưới vợ, không thể lấy chồng, vậy anh phải làm Thái tử phi, anh, anh để ý cái này hả?”
Hoa Linh xiêu vẹo trong gió, không thể tin nổi nhìn Hỏa Diễm.
Lát sau, Hoa Linh vất vả tìm về giọng nói của mình: “Hỏa Diễm, cậu hiểu lầm rồi, tôi không để ý cái đó… Không đúng, ý của tôi là, tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn của cậu.”
Hỏa Diễm nghe vậy, hết sức kinh ngạc, sau đó tóc hình quạt xẹp xuống rủ trên bả vai, khổ sở nhìn Hoa Linh: “Tại sao? Tôi có chỗ nào không tốt ư? Rõ ràng chúng ta ở cạnh nhau rất vui vẻ! Tôi chưa bao giờ gặp ai khiến tôi động lòng như anh!”
Hoa Linh dở khóc dở cười, lại có chút áy náy không đành lòng: “Hỏa Diễm, chúng ta mới gặp có hai lần, cũng không có…”
Hỏa Diễm nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, cắt ngang: “Đúng, nên tôi đã nhất kiến chung tình với anh hai lần, tôi muốn kết hôn với anh!”
Hoa Linh: “…”
Nhìn khuôn mặt tràn ngập ý chí của Hỏa Diễm, Hoa Linh không khỏi cười khổ. Thật ra Hỏa Diễm rất tốt, cả khuôn mặt lẫn gia thế, tiền tài. Hơn nữa, từ đầu đến chân cậu đều thuộc mẫu người y thích nhất năm xưa, tính cách thẳng thắn này càng được Linh Vương điện hạ yêu thích. Nếu là y của trước đây, không cần Hỏa Diễm chủ động y đã quấn riết không buông.
Nhưng bây giờ, đối diện với “món ăn” yêu thích, trong lòng Hoa Linh không chút gợn sóng, ngoài kinh ngạc cũng chỉ còn hổ thẹn.
Hoa Linh khẽ thở dài: “Hỏa Diễm, cậu rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng chúng ta không hợp, hơn nữa tạm thời tôi không muốn cân nhắc mấy chuyện này. Lòng tốt của cậu tôi nhận, về chuyện kia, chúng ta vẫn làm anh em tốt thôi nhé?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Linh, đau thương trên mặt Hỏa Diễm càng nhiều, từng lọn tóc đung đưa theo gió, phần ngọn còn uốn vòng lại, vô cùng oan ức, thập phần đáng thương.
Hoa Linh chợt có cảm giác như vừa ngược đãi một loài động vật đáng thương nhất quả đất, đủ tàn nhẫn!
Tuy áy náy không thôi nhưng y vẫn kiên định từ chối Hỏa Diễm, đồng thời đưa tay kéo Hỏa Diễm quỳ trên đất đứng dậy, mở miệng: “Thật sự rất xin lỗi, Hỏa Diễm…”
Hỏa Diễm đứng lên, hất tóc, đáp: “Tôi vẫn không hiểu tôi không tốt chỗ nào.”
Hoa Linh bất đắc dĩ nói: “Không phải cậu không tốt, mà là do hai ta không hợp.”
Hai mắt Hỏa Diễm lại sáng ngời, tiếp tục hỏi: “Bởi vì Tiên Ma đối lập à? Đó là xã hội cũ rồi, bây giờ không phải Ma Tôn nhà các anh cũng gả tới Long cung rồi hả?”
Hoa Linh: “Khụ khụ… Là cưới, Thần Đồ cưới Tiểu Hoàng tử Long cung.”
Hỏa Diễm chớp mắt, nói tiếp: “Cưới hay gả không quan trọng, quan trọng là… Đây không phải đã chứng minh tam giới chấp nhận…” Nói đến đây, nồng tình mật ý trong mắt Hỏa Diễm bắn ra không ngừng: “Tình yêu không phân biệt tam giới, giới tính, chủng tộc.” Cậu dừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Không phân biệt cao thấp.”
Hoa Linh: “…”
Hoa Linh khổ não, không biết nên giải thích thế nào cho cậu hiểu mình bây giờ chả có tâm trạng nào để yêu đương, vừa may ngoài cửa truyền vào tin thông báo: “Linh Vương điện hạ, Liêm vương mời ngài tới Kinh Lôi Điện nghị sự.”
Hoa Linh nghe vậy, ngẩng đầu nói với Hỏa Diễm: “Hỏa Diễm, tôi thật sự không thể đáp ứng cậu, hôm nay Ma giới có việc, mời cậu trở về, ngày khác tôi tới Phượng tộc tìm cậu nói chuyện.”
Hỏa Diễm thất vọng thở dài, không tình nguyện gật gật đầu, rời khỏi phòng ăn cùng Hoa Linh đi ra cửa lớn một trước một sau. Lúc đi qua Kinh Lôi Điện, Hỏa Diễm ngó thấy Ngao Túc phía xa, kinh ngạc hỏi: “Đó là Đại Hoàng tử Long cung đúng không? Sao hắn lại ở đây?”
Hoa Linh nâng mắt lướt qua Kinh Lôi Điện, thấy bọn Phi Liêm và Ngao Túc đều ở trong đó. Thính lực của cả đám đều rất khủng, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân của y và Hỏa Diễm. Cho nên bây giờ cả đám đều đang nhìn sang bên này.
Hoa Linh thấy vậy nhanh chóng quay đầu trốn khỏi tầm mắt Ngao Túc, tiếp tục dẫn Hỏa Diễm ra cửa lớn. Một thân quần áo hoa lệ mù mắt của Hỏa Diễm hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của đám Phi Liêm, bọn họ dừng nghị sự, đồng loạt hóng hớt xem Hỏa Diễm và Hoa Linh đang làm trò gì.
Hoa Linh nhíu mày, tận lực xem nhẹ ánh mắt dán sau lưng của Ngao Túc, bình tĩnh đi tiếp. Hỏa Diễm đã thấy rõ mặt Ngao Túc, tò mò nói: “Đại Hoàng tử Long cung xuất quan? Xem ra chuẩn bị sắp xếp chuyện kết hôn với Tiểu Liễn rồi.”
Hoa Linh nghe vậy, bước chân dừng một chút, không nói gì.
Đưa Hỏa Diễm tới cửa, Hoa Linh suy nghĩ một chút, lấy đuôi cá vàng trong túi ra đưa cho cậu, nói: “Hỏa Diễm, tôi thấy vẫn trả món lễ vật này lại cho cậu tốt hơn.”
Hỏa Diễm nghe vậy, sắc mặt xám xịt, mở miệng: “Tôi đã nói là tặng cho anh rồi, nếu cái này mà anh cũng không nhận thì tức là anh không coi tôi là bạn bè! Đã vậy chi bằng chúng ta tuyệt giao luôn đi.”
Hoa Linh đáp: “Nhưng ý nghĩa của nó có hơi đặc thù…”
Hỏa Diễm buồn bực nắm tóc: “Một cái đuôi cá có gì đặc thù chứ? Tôi nói nó có ý gì thì là ý đó, tôi tặng cho ai thì chính là của người đó, anh cứ tính toán kĩ như thế làm gì? Nếu anh không nhận, sau này đừng đến tìm tôi.”
Hỏa Diễm tức giận nghiêng đầu không nhìn Hoa Linh, nhưng con ngươi vẫn đảo qua đảo lại không ngừng, chứng tỏ trong lòng cậu đang rất lo lắng Hoa Linh thật sự kín đáo đưa đuôi cá tuyệt giao thật.
Nhìn Hỏa Diễm tức giận như trẻ con, Hoa Linh bất đắc dĩ chẳng biết nói sao. Y đành khẽ cười rồi bỏ đuôi cá trở lại túi.
Hỏa Diễm thấy thế, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay mặt sang nhìn Hoa Linh một lát rồi đỏ mặt nói: “Tôi chờ anh tới tìm tôi, anh phải nói cho tôi biết thế nào mới phù hợp với anh, tôi có thể thử thay đổi… Tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.”
Dứt lời, Hỏa Diễm quay người, chạy như bị ma đuổi, chỉ sợ ở lại thêm một giây nữa sẽ bị Hoa Linh từ chối lần hai.
Hoa Linh nhìn Hỏa Diễn biến mất, ngẩn người hồi lâu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xoay người về Kinh Lôi Điện.
Vừa ngẩng đầu đã đụng phải cái nhìn chưa từng gián đoạn của Ngao Túc.
…
Lúc chạng vạng, đại điện huyên náo cả ngày rốt cục yên tĩnh lại, Hoa Linh mệt mỏi mò tới tẩm cung của Hình Thiên, hồi chiều Ngao Túc bàn chuyện với đám kia xong lập tức rời khỏi Ma giới, đi thẳng đến mộ Hình Thiên, Ma giới phái hai Ma sứ đi theo hắn.
Nghĩ đến ánh mắt Ngao Túc nhìn mình, Hoa Linh cứ thấy lo lo thế nào. Trong mắt hắn không có quá nhiều tâm tình, vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng chẳng hiểu sao Hoa Lịn vẫn lạnh cả người. Đặc biệt là lúc tầm mắt Ngao Túc rơi xuống góc đuôi cá trong túi lộ ra, y cứ có cảm giác, khụ, bắt gian tại trận?
Phi phi phi… Bắt gian gì chứ? Ông đây méo có đồng nào quan hệ với hắn hết! Giả như y và Hỏa Diễm yêu nhau thật, thì đường đường là Ma Vương phong lưu phóng khoáng của Ma giới, chả lẽ thất tình còn phải ngồi nhà đếm hoa u sầu hả?!
Hoa Linh phỉ nhổ cảm giác chột dạ quỷ dị tự nhiên xuất hiện, nhanh chân vào phòng Hình Thiên
Vừa tới cửa phòng Hoa Linh đã nghe thấy tiếng hót êm dịu vui vẻ của một con chim, nghe vào tai lập tức tinh thần tươi thắm sảng khoái.
Hoa Linh nghe xong, đoán là tiếng ca của An An. Y nhẹ nhàng đẩy cửa thì ngó thấy Hình Thiên đang ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm nghiền. An An đậu trên vai Hình Thiên, vui sướng hát ca.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hình Thiên mở mắt ra, An An cũng ngừng hát, xòe cánh bay tới đậu trên vai Hoa Linh.
Hoa Linh vuốt ve đầu An An, cười với Hình Thiên:
“Mới có nửa ngày mà sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, xem ra tâm tình không tệ nhỉ?”
Hình Thiên nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra ý cười, nói: “Sắc mặt của cậu cũng không tồi, vừa trắng vừa đỏ, chả lẽ hoa đào nở trong nửa ngày?”
Giọng Hình Thiên mang ý bỡn cợt, hiển nhiên là nghe không sót một chữ câu chuyện trong phòng ăn.
Hoa Linh trừng mắt, sầm mặt mở miệng: “Thế thì đã sao? Tớ bắt cậu đến thổ lộ với tớ à? Thêm cậu nữa là có thể chơi cờ tỉ phú rồi đấy.”
Hình Thiên nhìn bộ dạng buồn rầu của Hoa Linh, nhịn không được bắt đầu cười ha hả: “Ngân Linh, trước đây sao tớ không nhận ra cậu rất quý hiếm nhỉ? Cả rồng lẫn phượng, khá lắm, nhìn không ra cậu còn có sở thích tuyên chiến với chủng vật cấp cao, đã vậy còn là hoàng thân quốc thích…”
Hoa Linh cố gắng kìm nén mong muốn tẩn cho Hình Thiên một trận, oán hận nói: “Cậu cho là tớ thích thế lắm hả?! Một Ngao Túc thôi đã khiến tớ đủ mệt rồi, tự dưng nhảy đâu ra một Thái tử Phượng tộc, sớm không tới muộn không tới lại cứ nhất quyết phải tới ngay lúc này! Cứ như toàn bộ tình duyên tích lũy mấy ngàn năm tuôn ra một lúc vậy!”
Hình Thiên tiếp tục cười: “Sớm mấy trăm năm, sợ là Phượng nhỏ còn chưa chào đời đâu. Cậu đường đường là Ma Vương vạn năm, thế mà bị hai đứa bé làm cho đỏ mặt lúng túng, chậc chậc….”
Hoa Linh rốt cục nhịn hết nổi, đấm một cú lên vai Hình Thiên, rống: “Đứa bé? Cậu thấy Ngao Túc giống đứa bé chỗ nào hả?! Ngoại trừ tuổi còn hơi nhỏ ra thì những chỗ khác không hề nhỏ đâu…”
Ý Hoa Linh muốn nói là Ngao Túc tuy còn trẻ nhưng tố chất thân thể cùng tâm cơ trí lực lại vượt xa người thường. Chả biết đầu óc thế nào mà đến lúc nói ra lại mang thêm vài ý nghĩa khác.
Hình Thiên hơi kinh ngạc, sau đó trêu tức trong mắt càng thêm dày đặc, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Hoa Linh: “Ồ? Không nhỏ à…”
Hoa Linh nghe xonh, dù da mặt có dày hơn nữa cũng không đỡ nổi, cắn răng uy hiếp: “Hình Thiên, cậu muốn chết đúng hay không? Đừng quên cậu bây giờ còn giả lắm…”
Nhìn tai Hoa Linh hồng lên, Hình Thiên không cười nữa, cũng không tiếp tục trêu chọc Hoa Linh, nghiêm nghị nhìn y.
Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trầm mặc, không khí có chút ngưng trệ, một hồi lâu sau, Hình Thiên chậm rãi mở miệng: “Hoa Linh, cảm ơn cậu.”
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Hình Thiên, tạm chưa hiểu vì sao hắn lại thay đổi ngữ khí.
Hình Thiên nhìn thẳng vào hai mắt Hoa Linh, tiếp tục nói:
“Tớ rất vui, rất rất vui khi mình vẫn còn cơ hội nhìn thấy các cậu. Không cần biết đã phải trải qua những gì, trả giá đắt thế nào, tớ đều cảm thấy đáng giá.”
Hoa Linh trong lòng hơi nóng lên, lẳng lặng nhìn Hình Thiên.
Trong mắt Hình Thiên có chút mờ mịt, có vẻ đang lâm vào hồi ức, hắn nói tiếp: “Ở đại chiến năm xưa, lúc sắp chết, trong đầu tớ chợt lóe lên cảnh mười huynh đệ chúng ta cùng nhau uống rượu. Khi đó tớ mới biết, tiếc nuối lớn nhất của tớ không phải là đánh mất danh hiệu Chiến thần, mà là đánh mất cơ hội cùng các cậu uống rượu. Lúc tớ tỉnh lại trong phòng thí nghiệm của Ngao Túc, tớ không biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì, cũng không biết thời gian đã qua lâu như vậy. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tớ là đi tìm các cậu, cho nên mới tìm cơ hội trốn ra ngoài. Nói thật, bây giờ biết hết những chuyện bên trong, tớ rất kinh ngạc. Tuy rằng tớ vẫn không hiểu vì sao Ngao Túc lại phục sinh tớ, nhưng tớ không hận việc hắn khiến tớ chịu nhiều thống khổ như vậy. Vết thương thân thể với tớ có là gì đâu, trước đây lúc đánh trận bị thương còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Ngược lại, tớ còn có chút cảm kích hắn, chẳng cần biết mục đích ban đầu của hắn là gì, chỉ cần kết quả là tớ có thể gặp lại các cậu, thế là đã rất tốt rồi.”
Trong lòng Hoa Linh ngũ vị tạp trần, viền mắt nóng lên. Từ lúc Hình Thiên khôi phục ý thức tới nay, Hoa Linh vẫn luôn tránh né đề tài nặng nề này. Bởi vì chuyện này là do Ngao Túc gây nên, mà y lại từng có quan hệ thân mật với Ngao Túc, Hoa Linh cảm thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm, trong lòng vẫn luôn áy náy. Bởi thế nên y không biết nên an ủi Hình Thiên thế nào. Mà hiện tại, hiển nhiên Hình Thiên đã nhìn thấu hổ thẹn trong lòng y, còn an ủi y nữa.
“Ngân Linh à, cậu không cần vì chuyện này mà tiếp tục trách cứ Ngao Túc và bản thân cậu. Dù sự thật giống như lời cậu nói, dù Ngao Túc thật sự xem tớ như một vật thí nghiệm thì có làm sao đâu. Kết quả cuối cùng vẫn là tớ đã trở về, có thể trở thành một vật thí nghiệm phục sinh thành công như vậy cũng coi như là may mắn lớn nhất với tớ.”
Ánh mắt Hình Thiên thẳng thắn mà trong sáng, hắn nắm chặt cánh tay Hoa Linh, mở miệng nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn quý trọng mỗi khoảnh khắc được ở chung với các cậu, bất kể quãng thời gian này kéo dài bao lâu tớ đều thoả mãn.”
Hoa Linh nước mắt dạt dào, cảm xúc đè nén tích tụ bấy lâu lập tức trào ra qua mấy câu nói của Hình Thiên. Y nhào vào lồng ngực Hình Thiên, quyết định khóc một trận thật thống khoái.