Hoa Linh mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi tuốt tiểu Hoa Hoa đến run chân…
Thật mẹ nó gặp quỷ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Xong việc, Hoa Linh giơ tay trái lên nhìn tỉ mỉ tường tận, nhắc tới cũng lạ, nói là bị Ngao Túc khống chế cũng không đúng lắm. Bởi vì phần lớn thời gian nó đều bình thường. Hoa Linh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy hình như chỉ khi mình nghĩ đến Ngao Túc, nó mới không nghe theo sai khiến của mình, hơn nữa, lại chỉ làm theo một mục đích duy nhất.
Hay lắm, thì ra tay cũng sẽ tâm thần phân liệt…
Hoa Linh đang cân nhắc có nên đi tìm Bình Ế kiểm tra tật xấu này một chút, bằng không dựa theo mức độ này, sớm muộn gì cũng sẽ suy thận thì di động trong phòng ngủ vang lên. Hoa Linh sầm mặt đi về phòng ngủ, cầm điện thoại ở đầu giường, trên màn hình hiện “Phương tiểu thịt tươi”, trên mặt Hoa Linh vẽ lên một nụ cười, nhấn nút gọi: “Bảo bối, nhớ tôi à?”
Giọng nói Hoa Linh tràn đầy từ tính, câu hỏi mang theo tia ám muội trắng trợn khiến người đỏ mặt. Thanh âm của đối phương có chút ngại ngùng, nghe giọng có vẻ là một thiếu niên: “Ừm, Hoa… Hoa tổng, lần trước ngài nói muốn đi ôn tuyền, em, em chỉ muốn xác nhận một chút…”
Hoa Linh nghe vậy, nhớ lại cuộc trò chuyện với Phi Liêm, không khỏi hơi ủ rũ, thở dài nói: “Ai, xin lỗi bảo bối, vừa nãy có một cú điện thoại, tuần sau có việc phải ở lại hải thị, không thể đi.”
“Hả? A không… không sao, em chỉ hỏi một chút….” Thiếu niên sốt sắng bày tỏ không sao hết, nhưng trong giọng nói vẫn toát ra mấy phần thất vọng.
Hoa Linh suy nghĩ một chút, lông mày hơi hạ xuống, mở miệng nói: “Bằng không, hôm nay em đến đây? Chúng ta cùng ăn cơm tối, sau đó đi tắm mát xa hai người?” Tốc độ nói của Hoa Linh chậm lại, lời mời ám chỉ tâm ý không thể nghi ngờ.
Đối phương tựa hồ có hơi hoảng loạn, mở miệng nói: “Hôm nay không được, Hoa tổng, em còn ở ngoại thành quay quảng cáo, ngày hôm nay không thể quay về.”
Trong mắt Hoa Linh phong tình vạn chủng, khóe miệng cong lên, nói rằng: “Tôi biết em chưa trở về, nhóc ngốc, xem em sợ chưa kìa.”
Đối phương nghe vậy, khẩn trương nói quanh co nửa ngày, cuối cùng đưa ra quyết định, nói một câu hoàn chỉnh: “Hoa tổng, tuần sau, em có thể về hải thị, còn có một tháng nghỉ ngơi, lúc đó, lúc đó em có thể cùng ngài….” Nói xong lời cuối cùng, giọng nam nhẹ như muỗi kêu.
Hoa Linh cười cười: “Được, em nhớ chú ý thân thể, đừng làm việc quá sức, tuần sau gặp.”
Cúp điện thoại, trong mắt Hoa Linh loé ra một tia phức tạp, trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Y kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào làm cả phòng như bừng sáng lên.
Sau đó y đi tới tủ quần áo, mở cửa, một loạt quần lót màu đen kiểu cách giống nhau treo móc chỉnh tề thành một hàng, y cầm một cái, vắt khăn tắm qua một bên, mặc quần lót, chất vải đàn hồi mềm mại, chặt chẽ bao lấy cặp mông vểnh của Hoa Linh, muốn gợi cảm có gợi cảm, muốn dụ người có dụ người.
Hoa Linh vẩy tóc, rót một li rượu đỏ, cầm li rượu bán khỏa thân đứng sát cửa sổ sát đất, phòng y ở tầng cao nhất trong cái khách sạn ba mươi ba tầng, hoàn toàn không sợ có người nhìn trộm.
Nhớ tới thiếu niên thẹn thùng trong điện thoại, ý cười trên môi Hoa Linh dần dần phai nhạt, đứa bé này tuy ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng tiếc nỗi lá gan quá nhỏ, nếu muốn kéo người lên giường e là phải tốn kha khá công sức.
Ai, Hoa Linh có chút lòng chua xót, lại có chút bất đắc dĩ, thế nhân đều biết Ma vương Ngân Linh Tử yêu thích sắc đẹp, nam nữ ăn tất, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, phóng đãng mê loạn, nhưng không ai có thể nghĩ tới chân tướng: Kẻ trong miệng người ta bị kêu là Dâm Ma suốt ngàn năm vẫn là một lão xử nam chong xáng.
Hoa Linh cúi đầu trầm tư nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ. Nếu như tính từ lúc bắt đầu tu thành hình người, mình hình như đã hơn tám ngàn tuổi, lão xử nam hơn tám ngàn tuổi… Thật đáng thương mà.
Mấy ngày nay tuốt đến chuyên cần, có hôm trong mộng còn tuốt đến hai, ba lần, Hoa Linh rõ ràng cảm thấy thể lực không chống đỡ nổi, mình đang bị cái quái gì thế này? =.= Là cách lúc dậy thì quá lâu, dùng ngôn ngữ của nhân gian thì là, thời kì mãn kinh?
Hoa Linh nhìn thân thể mình trên mặt kính, hai chân thon dài thẳng tắp, eo vai tỉ lệ cân xứng, cơ bắp đường nét hoàn mỹ, trên thân thể không hề lộ ra một vết sẹo. Y không khỏi có chút đau lòng cho chính mình, điều kiện thân thể tốt như vậy mà vẫn không tìm được đối tượng… Đừng nói đối tượng, bạn tình 419 cũng chưa bao giờ có. Chẳng trách Phi Liêm đồng ý cho mình ba năm nghỉ cưới, hắn chắc chắn đã nhìn ra xu thế độc thân của mình…
Nghĩ đến đây, khí huyết trong người Hoa Linh sôi trào, dựa vào cái gì Thần Đồ kết hôn xong có thể mang theo bà xã chu du ở nước ngoài ung dung tự tại, mà mình đang độc thân lại phải ở lại tham dự ba cái hội nghị tam giới hành xác a a a!!!
Vì vậy, đại ma vương trong buổi sáng xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng, đề ra cho mình một mục tiêu: Năm nay, nhất định phải cởi sạch mác F.A.
Nghĩ đến đó, ý chí chiến đấu tràn đầy trong người Hoa Linh, tinh thần sáng láng, y tìm một bộ đồ yêu nghiệt màu tím, chỉnh trang bản thân một phen. Nửa giờ sau, nhìn con người suất khí mê người trong gương, không khỏi hài lòng gật gật đầu.
Sau đó cầm điện thoại giơ lên chếch 45° tách tách tách chụp vài tấm up lên weibo, caption vỏn vẹn ba chữ: Hẹn hò đi.
Trong vòng một phút, comment gần một trăm cái, nào là chiều cao cân nặng, số đo ba vòng, số điện thoại, có người còn trực tiếp hỏi phòng bao nhiêu…
Inbox cũng vang lên không ngừng, Hoa Linh lần lượt mở từng cái ra xem, chọn mấy kẻ có gan lớn vừa mắt, liếc thêm một cái, thấy phía dưới một mảnh khen ngợi, không khỏi bành trướng lòng hư vinh, thả vài cọng thính cho mấy vị 419 vừa ý, hài lòng ra khỏi phòng đi xuống tầng dưới ăn điểm tâm.
Nhìn thấy thân ảnh Hoa Linh đi từ thang máy vào phòng ăn, hai nữ tiếp tân trước khách sạn thấp giọng bà tám.
“Hoa tổng thật đẹp trai, chỉ có ngài ấy mới có thể đem loại quần áo này mặc đến tao nhã khéo léo.”
“Tui cảm thấy áo sơ mi đỏ thẫm nhìn hấp dẫn hơn, đặc biệt là cái quần da bó sát kia, chậc chậc…”
…
Lời nói của hai em gái lọt vào tai Hoa Linh không sót một chữ, đại ma vương tâm tình càng thoải mái, một hơi ăn hết tám cái bánh bao, hai bát cháo, năng lượng tiêu hao lúc tối và sáng nay đã được nạp đầy.
Ăn uống no đủ, Hoa Linh trở về phòng, tiếp tục đùa giỡn mấy bạn nhỏ 419 trên weibo, đang phân vân không biết nên chọn em giai trắng mịn dương quan hay mãnh nam cơ bắp cường tráng thì điện thoại lại reo lên.
Hoa Linh nhìn nhìn, màn hình hiện người gọi là Bình Ế, hắn lập tức nghiêm túc tiếp điện thoại.
“Ế? Có chuyện gì không?”
Hoa Linh biết hôm nay Bình Ế đangđiều tra việc vũ khí của Hình Thiên bị trộm, lúc này gọi đến tất là có chuyện đứng đắn, quả nhiên, Bình Ế thanh âm nghiêm túc: “Ngân Linh, Liêm nói với cậu về chuyện vũ khí của Hình Thiên rồi đúng không?”
Hoa Linh gật đầu: “Ừ, thế nào? Đã tìm được chưa?”
Bình Ế đáp: “Chưa, tớ chỉ tra được nó bị người dẫn tới nhân gian, cụ thể ở chỗ nào hiện tại vẫn chưa xác định được.”
“Nhân gian?” Hoa Linh hơi kinh ngạc, “Người phàm đừng nói là tiến vào Dưỡng Tâm Điện, ngay cả lối vào giữa hai giới phàm ma cũng không thể tìm tới, từ khi Thần Đồ phong bế thông đạo trên núi Thanh Viên, có thể tự do qua lại giữa hai giới chỉ có mấy người chúng ta cùng mười hai Ma sứ, càng chưa nói đến người tu luyện đến cảnh giới như chúng ta ở thế gian hiếm như lá xanh mùa thu.”
Bình Ế nói: “Đúng, cho nên chuyện này rất kỳ quái, tớ ầm thầm điều tra mười hai Ma sứ thì thấy bọn họ đêm qua đều không hề rời khỏi Ma giới, hôm nay tớ đến thế gian điều tra nghe ngóng mấy người có tu vi hơi cao, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.”
Hoa Linh nghe vậy, khẽ cau mày, mở miệng nói: “Thế, có phải là do người tiên giới…”
Bình Ế trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Hiện tại không thể vội kết luận, tam giới đang hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, còn chuẩn bị mở hội nghị tam giới, tớ không nghĩ ra lí do để tiên giới làm thế. Vũ khí của Hình Thiên tuy rằng uy lực cực đại, nhưng nó là Thần khí chuyên chúc của Hình Thiên, Hình Thiên chết rồi, nó cơ bản cũng nằm trong trạng thái bị phong ấn. Trộm nó đi ngoại trừ khơi mào tranh chấp, cũng không giúp gì được cho kẻ trộm.”
Hoa Linh nghe vậy, lạnh lùng nói: “Ý của cậu là, có người muốn dựa vào việc này gây xích mích cho quan hệ hai giới Tiên Ma?”
Bình Ế trả lời: “Ừ, không loại trừ loại khả năng này, hơn nữa, tớ còn phát hiện một chuyện.” Giọng nói Bình Ế có chút trầm thấp, mang theo cả tức giận.
“Nói.” Hoa Linh nói.
“Mộ Hình Thiên ở thế gian, hình như có người đi vào.” Bình Ế nói.
“Cái gì?!” Hoa Linh nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
“Nhưng không có việc gì, di vật không bị trộm, di cốt của Hình Thiên cũng bảo tồn hoàn hảo, nhưng mà kết giới ngoài cửa quả thật có dấu vết bị người phá.” Bình Ế nói tiếp.
“Lúc trước tớ đã nói phải đem di cốt của Hình Thiên về Ma giới, các cậu lại không nghe.” Hoa Linh hơi kích động, trong thanh âm mang theo vài phần tức giận.
“Ngân Linh, bình tĩnh chút, để mấy người họ ở lại thế gian, là quyết định của tất cả mọi người, đừng quên nguyên nhân Thần Đồ đã nói.” Trong giọng Bình Ế mang theo vài phần đau xót.
Hoa Linh cắn môi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình của mình: “Mấy người khác thì sao? Mộ của Cộng Công và Xi Vưu có tình huống dị thường không?”
“Trước mắt thì không có, tớ vẫn đang tiếp tục điều tra. Tớ không biết chuyện này với chuyện vũ khí của Hình Thiên bị trộm có liên lạc với nhau không, trước tiên thông báo với cậu một chút, hội nghị tam giới có thể tớ không kịp trở về, lúc đó cậu và Phi Liêm nên để ý quan sát một chút, nhìn xem đại biểu hai giới Tiên Phàm có ai khả nghi không.” Bình Ế tỉnh táo nói.
“Tớ biết rồi.” Hoa Linh nghiêm nghị.
Cúp điện thoại, Hoa Linh đã hoàn toàn không có tâm tư hẹn chịch, y ngửa mặt nằm trên giường, đưa tay vuốt ve cơ quan đầu giường, một hình chiếu lớn xuất hiện trên trần nhà, hình ảnh trên đó y hệt trần nhà trong Dưỡng Tâm Điện, là cảnh tượng lúc chết của Xi Vưu, Hình Thiên, Khoa Phụ, Cộng Công.
Hoa Linh đã rất lâu không xem tấm bích họa này, mỗi một lần nhìn thấy cảnh tượng này, lòng y đều sẽ đau vô cùng, hệt như cảnh tượng mấy ngàn năm trước vẫn rõ ràng trước mắt.
Tuyên ngôn bạo ngược của Xi Vưu, nụ cười thật thà của Cộng Công, thân thủ nhanh nhẹ của Khoa Phụ, còn có tiếng cười thẳng thắn của Hình Thiên…
“Hình Thiên, cậu mà thất bại thì còn mặt mũi mà về hả?”
“Ha ha ha… Ông đây là Chiến Thần, còn lâu mới thua!”
…
Hai câu này vang vọng trong đầu Hoa Linh suốt mấy ngàn năm, từng câu từng chữ, rõ ràng mà sâu sắc.
Hoa Linh lẳng lặng đưa mắt nhìn bích họa chốc lát, sau đó giơ cánh tay lên che hai mắt của mình, nhẹ giọng tự nói: “Hình Thiên, cậu chinh chiến vô số trận, mỗi một lần trước trận chiến tớ đều sẽ nói với cậu câu này, chỉ có lần cuối cùng ấy, tớ không nói, mà cậu cũng không trở về…”
Ánh nắng chiếu vào trên giường lớn, nhìn như ấm áp hoà thuận vui vẻ, mà thân thể thon dài khoác quần áo màu tím của Hoa Linh trên chăn màu trắng lại có vẻ cô đơn…
Một hồi lâu sau, Hoa Linh nhảy dậy khỏi giường, ủ rũ lúc trước quét đi sạch sành sanh, thay vào đó là sắc mặt quả quyết tàn nhẫn, vết sẹo màu tím trên trán mơ hồ hiện lên, trong mắt một mảnh tiêu điều, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ trời, thần sắc băng lãnh mà nghiêm nghị.
Không quan tâm ngươi là thần thánh phương nào, có mục đích gì, dám đụng đến đồ vật của huynh đệ ta, không bắt được ngươi, không giết chết ngươi, Ma vương Ngân Linh Tử ta sẽ làm lão xử nam đến hết đời, chết hóa thành tro bụi!