Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 21: Chương 21: Mau đến cùng xen-sọt




Hoa Linh nhìn hình chiếu video trước mắt, đã kinh ngạc đến cạn lời, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, thầy giáo giáo dục tình dục vỡ lòng cho Úc Lũy sẽ là —— Cổn Cổn.

Nếu như biết có một ngày như thế, hắn lúc trước thà rằng chính mình hi sinh phiền phức một chút, cũng sẽ giảng giải cho Úc Lũy một chút thường thức tình ái, ít nhất giữa người với người giao tiếp còn có thể bí mật mang theo một ít phương diện đạo đức, mà sẽ không giống Cổn Cổn như vậy trực tiếp tự thân dạy dỗ, thú tính quá độ, không hề lễ nghi, không hề xấu hổ, không hề tình cảm…

Nhìn Dương Tiễn sắc mặt tái nhợt, Hoa Linh cảm thấy rất có lỗi với hắn, lúc này,bên trong video Úc Lũy đã kéo hết quần áo trên người ra, lộ ra eo lưng rắn chắc, đem Dương Tiễn dưới thân bày thành tư thế quỳ nằm úp sấp, cúi người xuống, tìm kiếm động khẩu.

Hoa Linh trừng vách tường, cảm thấy được nơi cổ họng có chút hơi lạnh lẽo, hắn tựa hồ có thể dự kiến hình ảnh nóng bỏng tiếp theo, nhưng là ngay vào lúc này, trước mắt hình ảnh đột nhiên lóe lên, sau đó xuất hiện một đống gạch men, Úc Lũy cùng Dương Tiễn hai người thân thể trần truồng hoàn toàn bị gạch men che lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Úc Lũy động tác mạnh bạo cùng với thân hình Dương Tiễn giãy dụa phát run.

Hoa Linh:”…”

Hắn quay đầu, nhìn Ngao Túc mặt không hề cảm xúc, vẻ mặt đứng đắn, Ngao Túc nhìn thấy Hoa Linh quay đầu nhìn mình, mở miệng nói: “Hình ảnh hạn chế nhất định phải thêm gạch men, nếu không sẽ ảnh hưởng hài hòa tam giới.”

Hoa Linh không nhịn được phun tào: “Lẽ nào nhìn trộm video thì hài hòa lắm ấy?”

Nhìn Ngao Túc ánh mắt băng lãnh bắn hướng mình, Hoa Linh lập tức mềm nhũn ra, bất đắc dĩ nói: “OK, cậu là lão đại, cậu nói thế nào thì là thế ấy.”

Ngao Túc nhìn Hoa Linh mấy giây, trầm giọng nói: “Tôi xem có thể không xen-sọt, anh không được.”

“Tại sao?” Hoa Linh bất mãn kêu lên: “Bàn về tuổi tác, tôi có khi bằng ngươi tám đời tổ tông nhà cậu đấy.”

Ngao Túc quay đầu, tiếp tục xem video trên tường,mở miệng nói: “Anh lòng mang tạp niệm, hơn nữa thận hư.”

Hoa Linh:”…”

Một hồi lâu sau, Linh Vương điện hạ âm thanh chậm rãi vang lên, mang theo vài phần oan ức: “Rõ ràng đã tốt hơn nhiều rồi mà…”

Nhìn Ngao Túc vẻ mặt kiên định, Hoa Linh rốt cục từ bỏ ý định muốn coi full HD.

Ngao Túc bấm vào bảng điều khiển trên cổ tay, đem nội dung ba tiếng sau x16 lần …

Bất quá, mặc dù rất nhanh lại còn bị xen-sọt, Hoa Linh vẫn là đại thể thấy rõ chuyện phát sinh trong vòng mấy canh giờ sau đó, tổng kết như sau: ( Úc công (công) bắt đầu thăm dò Tiểu cúc)—– nhìn Cổn Bảo ân ái mà bắt chước.

Lôi đình(Sấm sét)vạn quân mãnh ra kê, thế như chẻ tre thăm dò đáy động;

Hoa cúc non nở rộ đột nhiên tễ(chen vào), sóng máu cuồn cuộn thêm trợ tề;

Trợn mắt nghiến răng hoàn toàn vô lực, cúi đầu khom lưng lại uốn gối;

Nước mắt giàn giụa mồ hôi như mưa, âm ô quát tháo chuyển thấp khóc;

Thái sơn áp đỉnh vững như đê, súng sắt( là gì thì biết rồi ha ><)không màng vẫn tiến nhanh.

Núi non trùng điệp vọt tới trời, tuyệt không thể tả cam như di(cam như di= ngọt như kẹo);

Tình thế ban đầu không mệt mỏi, hoa nở mấy độ tươi mà ướt;

Ý chí sục sôi lại chiến đấu, tích tụ vạn năm một lần bắn cúc.

( Mình thật sự xin lỗi vì cái phần dịch thơ ngáo đá này TTATT)

Sau tối nay, Ma tôn Úc Lũy từ đây thoát khỏi kiếp vạn năm xử nam, hắn rốt cuộc hiểu rõ, cũng không phải hết thảy khoái cảm đều đến từ khói lửa chiến trường, tư vị trên giường, cũng có thể khiến người ta sảng khoái tràn trề…

Mà mấy tiếng sau, hắn cũng hiểu được, chinh phục người yêu so với chinh phục kẻ địch còn gian nan hơn nhiều…

Năm giờ sáng, Dương Tiễn hôn mê đã tỉnh lại, hắn sau khi mở mắt ra chuyện thứ nhất, chính là giơ cánh tay mạnh mẽ cho Úc Lũy ngồi bên giường một kích, lúc trước Ngao Túc giảm xuống lực áp chế trên vòng tay của Dương Tiễn, cho nên,một chưởng này Dương Tiễn dùng hếy sức lực toàn thân, đem Úc Lũy ngồi đầu giường trực tiếp đánh bay ra ngoài, Úc Lũy thân thể lớn như vậy giống như đạn pháo đập vào vách tường, trực tiếp xuyên thủng vách tường, bay sang căn phòng sát vách của mình.

Hoa Linh đang ở trong phòng nói chuyện với Phi Liêm báo cáo tình huống khẩn cấp bên này, mãi đến ba giờ sáng mới được ngủ, Linh Vương điện hạ vốn đã thiếu ngủ bị tiếng đập tường kinh thiên động địa đánh thức, quả thực có xúc động muốn giết người.

Mấy phút sau, Hoa Linh khoác áo tắm, đi sang phòng Úc Lũy, nhìn thấy Úc Lũy mặt mũi sưng vù.

Nhìn lại một chút Dương Tiễn đã tỉnh, Hoa Linh không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì, vốn hắn đã đoán được Dương Tiển sau khi tỉnh lại tất nhiên nổi giận, thế nhưng Úc Lũy chết sống không nghe cảnh cáo, nhất định muốn canh giữ ở bên người Dương Tiễn, cho nên, ăn đập là tất nhiên.

Hoa Linh cũng không đồng tình Úc Lũy, hắn nợ Dương Tiễn không chỉ là đánh một trận, còn có n lần làm…

Căn phòng cách đó Tịnh Không và Tô Cùng mấy người cũng đều bị thức tỉnh, mấy người mắt buồn ngủ mông lung đi ra kiểm tra tình huống, Ngao Túc cũng từ trong phòng của mình đi ra, nói cho mọi người biết không có chuyện gì, bảo bọn họ đều về đi ngủ.

Hoa Linh nhìn Ngao Túc một thân chỉnh tề chính trang, không khỏi có chút âm thầm kinh ngạc, lúc này hắn mới nhớ, hình như mình từ trước tới nay chưa từng gặp qua Ngao Túc mặc đồ ngủ… Hoặc là bộ dạng không mặc quần áo.

Hoa Linh nháy mắt một cái, hắn đột nhiên muốn biết Ngao Túc có phải là vô luận ngày hay đêm, người trước người sau đều là một bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ như thế, nhưng đáng tiếc Linh Vương điện hạ lúc này chưa tỉnh ngủ máu lên não có chút không đủ, lời thốt lên lại biến thành: “Đại hoàng tử điện hạ, cậu vẫn luôn cấm dục như vậy à?”

Ngao Túc kỳ quái nhìn Hoa Linh, không có phản ứng,đi thẳng tới phòng Dương Tiễn, kiểm tra tình trạng thân thể Dương Tiễn.

Hoa Linh thì lại hoàn toàn không có ý thức mình dùng sai từ, mơ mơ màng màng cùng Ngao Túc đi vào phòng Dương Tiễn, Ngao Túc mở máy quét hình trên kính mắt, làm kiểm tra cho Dươg Tiễn.

Mà lúc này, Úc Lũy sát vách cũng theo cái động trên tường chui trở về, đứng ở bên giường nhìn Dương Tiễn, ánh mắt rối rắm.

Hoa Linh chỉ chỉ cái động trên tường, đơn giản rành rọt nói với Úc Lũy: “Sửa lại.”

Úc Lũy nhìn Dương Tiễn, cả mặt sưng húp không nhìn ra biểu tình gì, yên lặng tiêu sái đến bên tường, thi triển pháp lực, sửa cái hang lớn kia.

Hai mắt Dương Tiễn tràn ngập tơ máu, thần sắc phẫn nộ khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ trở nên hơi dữ tợn, hắn hung hăng trừng Úc Lũy, nếu không phải Ngao Túc vừa vào phòng đã tăng lực áp chế của vòng tay, Dương Tiễn e rằng sẽ lần thứ hai phát lực đem Úc Lũy trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Hoa Linh nhìn thần sắc Dương Tiễn, không biết nên mở miệng như thế nào, vốn là muốn an ủi và giải thích cũng đều nuốt trở về bụng, hắn hiểu được, bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt để nói chuyện.

Vì vậy, trong phòng bốn người đều lặng im, cả gian phòng chỉ có tiếng tít tít từ kính mắt của Ngao Túc quét hình cho Dương Tiển phát ra nhẹ nhàng, một lát sau, Ngao Túc mở miệng nói: “Quét hình kết quả biểu hiện, mấy chỗ vết thương trên thân thể cũng đã khép lại, chỉ là mất máu quá nhiều, muốn triệt để khôi phục thể lực đại khái còn cần một hai ngày, hơn nữa phần eo cùng dây chằng khố bộ bị thương nhẹ, tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Nghe Ngao Túc nói, Dương Tiễn cau mày, trên mặt hiện ra vẻ nhục nhã, đôi môi hắn hơi run rẩy, hai đạo tầm mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Úc Lũy.

Úc Lũy cũng không lên tiếng, đứng nơi cửa động kia tất tất sách sách làm cái gì.

Nửa ngày sau, Dương Tiễn cảm xúc hơi khôi phục một ít, mặt mũi hắn có chút uể oải, ngẩng đầu lên nói với Ngao Túc: “Đại hoàng tử điện hạ, có thể hay không nhờ ngài một chuyện.”

Dương Tiễn vừa mở miệng, tầm mắt ba người trong phòng lập tức đều tập trung vào trên người hắn, Hoa Linh một bên âm thầm hoảng sợ: Không phải là muốn giết Úc Lũy chứ… Hoặc là càng thảm hơn, thiến luôn????

Ngao Túc nhìn Dương Tiễn, mở miệng nói: “Nói đi.”

Dương Tiển sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt loé ra một chút đau đớn, mở miệng nói: “Chuyện xảy ra đêm qua, xin đừng nói cho Ngao Tứ.”

Nghe Dương Tiễn nói, Hoa Linh hơi sửng sốt một chút, Ngao Túc còn chưa mở miệng, Úc Lũy đã nhảy lên, hướng về Dương Tiễn rống to: “Ngươi… vậy mà còn nhớ thương hắn?”

Hoa Linh đột nhiên quay người tàn nhẫn trừng Úc Lũy một cái, lạnh lùng nói: “Cậu câm miệng.”

Úc Lũy há miệng, bộ dạng mặt sưng mũi sưng thoạt nhìn có chút buồn cười, không có lên tiếng nữa.

Trên giường Dương Tiễn nhìn Úc Lũy, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói: “Ta tại sao không thể nhớ thương hắn, ta nhớ thương hắn mấy trăm năm, cùng ngươi có quan hệ gì?”

Úc Lũy ánh mắt nổi giận, thế nhưng hắn nhìn thấy Dương Tiễn mặt mũi tiều tụy và đôi môi tái nhợt, cuối cùng vẫn là nhịn được không nói tiếp, yên lặng xoay người tiếp tục mân mê cái động kia.

Ngao Túc trầm mặc chốc át, cuối cùng gật gật đầu, mở miệng nói: “Được.”

Hoa Linh nhìn Dương Tiển thần sắc lạnh lùng mà mang theo hận ý, lại nhìn bóng lưng cô đơn của Úc Lũy, đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, không biết hai người bọn họ, đến tột cùng người nào đáng đồng tình hơn …

**************************************************************

Vừa qua tám giờ sáng, Ngao Tứ trở về khách sạn, trong phòng ăn khách sạn, Ngao Tứ gặp Ngao Túc cùng Hoa Linh, Ngao Túc tuân thủ lời hứa, chỉ là đơn giản nói cho hắn biết thân thể Dương Tiễn không khỏe, cần nghỉ ngơi hai ngày, cũng không có nói rõ ràng nguyên nhân.

Ngao Tứ hỏi thăm về bệnh tình của Dương Tiễn, biết được cũng không đáng ngại cũng không quan tâm quá nhiều, vẻ mặt hắn có chút nghiêm nghị, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, hắn suy nghĩ một lát, buồn bực mở miệng nói với Ngao Túc: “Anh cả, em cảm thấy Tiểu Vũ hình như có chuyện gì.”

Ngao Túc cùng Hoa Linh nghe vậy, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngao Tứ cau mày suy tư chốc lát, mở miệng nói: “Dùng từ của thế gian thì, em ấy hình như là trúng tà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.