Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ

Chương 40: Chương 40: Mọi người bị thương .




Trong không khí vẫn còn gợn sóng linh áp, lại một tiếng nổ vang trời rung phách, năng lượng to lớn, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, so với vừa nãy chỉ hơn không kém, linh thức của Ngao Túc cùng Hoa Linh đều khẽ run lên.

Hoa Linh chỉ cảm thấy trong lòng một trận bức bối, bên tai ong ong, Ngao Túc cấp tốc đứng dậy, đưa tay kéo quần áo xếp chỉnh tề bên giường, ngón tay của hắn vừa mới chạm vào tay áo, bộ kia quần áo màu trắng kia hệt như có sinh mệnh thuận theo tay phải của hắn hấp thụ lên, chưa tới ba giây Ngao Túc đã mặc xong quần áo chỉnh tề.

Hắn vừa mở bản đồ hiện chỉ số trên vòng tay vừa nói với Hoa Linh: “Điều tra tình huống của những người khác.”

Sau đó Ngao Túc bước nhanh ra khỏi nhà gỗ nhỏ, bên ngoài vẫn một màn đen kịt, thế nhưng bản đồ trên tay Ngao Túc trên giờ khắc này biến thành một mảnh lam đậm, toàn bộ vùng trời Liên Lai đều bị một luồng sát khí cực đại bao phủ.

Ngao Túc nhanh chóng tìm kiếm nơi phát ra sát khí.

Hoa Linh đứng dậy, cầm lên áo thun và quần hoa hồi sáng mặc vào, lòng như lửa đốt mở máy truyền tin trên vòng tay, nói: “Tình huống mọi người thế nào? Nghe được mau trả lời.”

Trong máy truyền tin một mảnh yên lặng, Hoa Linh nóng nảy lặp lại mấy lần, bên trong rốt cục có âm thanh, là giọng Úc Lũy: “Tớ không sao, Dương Tiễn cũng không có chuyện gì, tâm mạch Thiên Bảo có chút hao tổn.”

“Những người khác đâu? Nghe thấy thì trả lời!” Hoa Linh lo lắng nói tiếp. Đáng tiếc trong máy truyền tin hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Hoa Linh thay đổi, y chạy ra khỏi nhà gỗ, vừa chạy vừa nói: “Tớ đi xem Tịnh Không, Tô Cùng và Tạ Thanh Thần, Úc Lũy, cậu đi xem Lưu Sa và Kim Lan, Dương Tiễn đi tìm Linh Vũ cùng An An.”

“Được.” Dương Tiễn đáp lời, giọng suy yếu.

Hoa Linh lo lắng, hai tiếng nổ vừa nãy sinh ra uy lực bạo sát,khiến tâm mạch của y khẽ chấn động, uy thế cỡ này, người tu luyện bình thường sợ là khó mà chịu được, Hoa Linh biết rõ, kể cả Dương Tiễn cũng vậy, đòn thứ hai chắc chắn được kết giới của Úc Lũy che chở mới lông tóc vô thương, nếu không thì không nói trước được. Bởi vậy, tình huống của những người khác nhất định không tốt chút nào.

Hoa Linh chạy nhanh đến nhà gỗ của Tịnh Không và Tô Cùng. Một đá mở cửa, bật đèn vọt vào thì thấy Tịnh Không và Tô Cùng nằm trên hai giường riêng, người Tịnh Không hơi co quắp, mặt hướng lên trên, thần sắc thống khổ mịt mờ, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, đồng tử mở to.

Hoa Linh bước nhanh tới trước mặt cậu, thân thủ thăm dò mạch cổ tay của cậu, mặt mày biến sắc, tâm mạch của câuh bị trọng thương, nếu như chữa trị chậm trễ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, Hoa Linh vươn tay điểm mấy đại huyệt quan trọng trên người Tịnh Không, truyền vào một cỗ chân khí hộ thể tạm thời.

Sau đó Hoa Linh đi tới bên cạnh Tô Cùng, thấy tiểu đạo sĩ đầu hướng xuống dưới nằm lì trên giường, thân thể không nhúc nhích, Hoa Linh lật người cậu ra lại thì thấy cậu ta sắc mặt xanh xám, mắt mũi miệng đang rỉ máu. Hoa Linh dò mạch của cậu ta, cực kỳ yếu ớt, gần như đã sắp biến mất, nghiêm trọng hơn Tịnh Không rất nhiều.

Hoa Linh thấy vậy, lập tức hét vào máy truyền tin: “Ngao Túc, mau tới đây, Tô Cùng sắp không chịu nổi rồi!”

Nửa phút sau, Ngao Túc xuất hiện trong nhà gỗ nhỏ, Hoa Linh lo lắng nhìn Ngao Túc: “Cậu ta không có hô hấp.”

Ngao Túc lấy trong túi ra ba cái châm dài, xốc quần áo Tô Cùng lên, đâm xuống trán, ngực và rốn của cậu ta, mi mắt Tô Cùng run run, cổ họng phát ra vài tiếng, sau đó lồng ngực khôi phục phập phồng lên xuống.

Hoa Linh thấy vậy, khẽ thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi nhà, chạy về phía nhà gỗ của Tạ Thanh Thần.

Tình trạng Tạ Thanh Thần tốt hơn Tịnh Không và Tô Cùng, tuy tâm mạch cũng bị thương khá nặng không thể cử động nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Lúc này nỗi lo lắng trong lòng Hoa Linh mới nhẹ đi một chút.

Máy truyền tin truyền ra giọng Dương Tiễn:

“Linh Vũ và An An không sao, trên người Linh Vũ có linh bội hộ thân Thái Bạch Kim Tinh, hẳn là lúc sát khí nổi lên kích phát kết giới bảo vệ, che chắn trước hắn và An An, nhưng mà linh áp chấn động quá mạnh, hai người bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, tâm mạch tổn thương không quá lớn.”

Úc Lũy cũng nói: “Lưu Sa Ám Ly cũng không có gì đáng ngại, ảnh hưởng với người Ma giới của sát khí từ Kiền Thích không mạnh như người Tiên Phàm, thương thế không đáng lo ngại, lát nữa sẽ tỉnh lại.”

Hoa Linh nghe vậy, lập tức hỏi: “Kim Lan đạo trưởng thì sao?”

Úc Lũy trả lời: “Kim Lan đạo trưởng không có trong phòng.”

“Hả?” Hoa Linh nghe vậy không khỏi sững sờ, “Vào lúc này, hắn lại không ở trong phòng?”

Lúc này, trong máy truyền tin truyền đến giọng Kim Lan, tuy có chút suy yếu nhưng coi như còn ý thức: “Tôi không sao, tôi ở trên bờ cát, tâm mạch bị hao tổn, nhưng còn chịu đựng được.”

Hoa Linh khẽ nhíu mày, không rảnh truy cứu vì sao nửa đêm rồi Kim Lan còn chạy ra bãi cát, y bảo Úc Lũy đến mang Kim Lan về, còn y thì quay lại chỗ Tịnh Không và Tô Cùng, người bị thương nặng nhất chính là hai tên này.

Khi y vừa mới đi tới cửa nhà gỗ, thấy Hỏa Liễn sắc mặt không tốt từ một hướng khác đi tới, Hoa Linh theo bản năng mở miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Hỏa Liễn liếc Hoa Linh, đáp: “Không có chuyện gì, anh Ngao Túc gọi tôi đến giúp đỡ.” Dứt lời Hỏa Liễn không nói nhiều lời, bước nhanh vào trong nhà gỗ nhỏ.

Hoa Linh theo phía sau, hai người một trước một sau tiến vào nhà gỗ, thấy Hỏa Liễn, Ngao Túc gật gật đầu với hắn, sau đó nhìn Tô Cùng trên giường. Hỏa Liễn nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình trạng Tô Cùng. Hắn khẽ nhíu mày, hai tay chắp trước ngực, sau đó thực hiện một động tác pháp ấn phức tạp, một luồng hồng khí từ ngực của hắn dâng lên, thuận theo cánh tay hắn tràn ra.

Hắn kề sát hai tay vào hai huyệt vị ở ngực và bụng dưới Tô Cùng, hồng khí thuận theo mạch môn đi vào cơ thể. Sau khi hồng quang tiến vào cơ thể Tô Cùng chia thành hai đường, một đi chữa trị kinh mạch toàn thân, một đi vào đan điền bao lấy nội đan màu lam nhạt của cậu ta, viên nội đan bị hư tổn dưới sự bao bọc của hồng quang đột nhiên sáng lên, như đang hấp thu mạt hồng quang ấy, sau đó chậm rãi khôi phục hình thái vốn có, hồng quang biến mất, lam quang ngày càng chói mắt.

Hoa Linh nhìn động tác của Hỏa Liễn, đuôi lông mày hơi nhướn lên, đáy mắt lộ ra mấy phần bất ngờ, nói khẽ với Ngao Túc: “Hắn là, thân thể niết bàn?”

Ngao Túc gật đầu. Lúc này, Úc Lũy và Dương Tiễn vừa chạy tới cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Úc Lũy nghe Hoa Linh nói, hơi kinh ngạc hỏi: “Cái gì là thân thể niết bàn?”

Ngao Túc giải thích: “Đặc tính của Phượng tộc, lực công kích của bọn họ so với loại thú khác cũng không mấy ưu thế, sở dĩ bọn họ có địa vị cao trong các chủng tộc là vì lúc bọn họ sinh ra đã mang trên người hai thuộc tính lớn, một là Ngũ hành gia trì, hai là trị liệu. Người Phượng tộc bình thường chỉ có một đặc tính, người từ nhỏ có cả hai loại thuộc tính này trên người, chính là thân thể niết bàn. Điều này rất hiếm có trong Phượng tộc, Hỏa Liễn người duy nhất xuất hiện thân thể niết bàn trong Phượng tộc hơn một ngàn năm qua.”

Úc Lũy nghe vậy, gật gật đầu, kết luận: “Há, ra là cực phẩm nãi hoa.”

Lúc này, sắc mặt Tô Cùng rốt cục khá hơn một chút, Hỏa Liễn thu tay về, lau mồ hôi trên trán, nói với Ngao Túc: “Anh Ngao Túc, có thể rút kim ra rồi.”

Ngao Túc gật đầu, lấy ba cây châm ra khỏi người Tô Cùng. Hỏa Liễn lập tức quay người, tiếp tục kiểm tra cho Tịnh Không, đồng thời nói: “Em đã gọi vài người trị liệu tốt nhất trong tộc đến giúp đỡ, anh Ngao Túc yên tâm đi.”

Ngao Túc nghe vậy, nói: “Đa tạ Phượng tộc hết sức giúp đỡ.”

Hỏa Liễn ngoái đầu lại nhìn Ngao Túc, trong mắt có ý cười: “Long Phượng vốn là người một nhà, đây đều là chuyện phải làm, huống hồ trị liệu còn là sở trường của Phượng tộc bọn em.”

Ngao Túc gật đầu nói: “Được, vậy nơi này giao cho cậu.”

Dứt lời Ngao Túc ra hiệu với Hoa Linh, Úc Lũy cùng Dương Tiễn, bốn người đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, đi đến bàn đá cạnh bãi biển, Ngao Túc mở bản đồ trong tay, nói: “Bước đầu tra xét, nơi xuất hiện gợn sóng linh áp nằm gần đá hệ Thổ, thuộc khu vực phụ trách lúc sáng của Ám Ly và Lưu Sa, nhưng tiếc là hai người bọn họ hiện tại đều đang hôn mê bất tỉnh, bằng không căn cứ vào kia hiệu linh thức rất nhanh liền có thể phán đoán ra vị trí chính xác, hiện tại chỉ có thể dựa vào bản đồ biểu hiện nồng độ linh áp để đoán xem vị trí xuất hiện.”

Hoa Linh trầm mặc ngồi cạnh Ngao Túc, Dương Tiễn hỏi: “Sát khí trình độ như này trước đây tôi chưa từng gặp qua, đây hẳn là uy lực của Kiền Thích?”

Úc Lũy đi đến trước mặt Dương Tiễn, khẳng định nói: “Đúng, luồng áp lực này tôi rất quen thuộc, có thể cảm giác được chính là Kiền Thích.”

Ngao Túc nhìn bản đồ, mâu sắc như mực thâm thúy, trầm giọng mở miệng: “Uy thế đạt đến trình độ này, đã không còn do bản thân Thần khí tự tản ra.”

Hoa Linh mím chặt môi, lông mày nhíu chặt.

Dương Tiễn nhìn Hoa Linh: “Xem ra, Kiền Thích đã một lần nữa ký khế ước nhận chủ.”

Hoa Linh cắn răng, trong mắt mang theo phức tạp khó có thể chấp nhận, một hồi lâu sau, y vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, tán đồng lời giải thích của Dương Tiễn.

Ngao Túc không hề bị lay động, bình tĩnh phóng to bản đồ trong tay, nói: “Ngao Tứ đang trên đường trở về, hiện tại bốn người chúng ta chỉ có thể đi điều tra trước một chút.”

Dương Tiễn nghe vậy, nói: “Kiền Thích đã chính thức hiện thế một lần nữa, nó nhất định sẽ không giống pháp khí tầm thường mất linh, cho nên, kẻ xâm nhập kia hiện tại rất có khả năng đã rời khỏi nơi đó.”

Ngao Túc tiếp lời: “Hiện tại không tra được hành tung cụ thể của gã, vậy chỉ còn cách đi điều tra nơi gã đã xuất hiện, có lẽ sẽ lưu lại đầu mối gì đó.”

Dương Tiễn suy nghĩ về uy lực của hai tiếng nổ vừa nãy, lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ cau mày: “Uy thế như vừa rồi, có thể xuất hiện lần nữa không?”

Úc Lũy nghe vậy, vỗ vai Dương Tiễn: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì.”

Dương Tiễn quay đầu trừng Úc Lũy, sau đó xoay mặt nhìn Ngao Túc: “Nếu bọn Tô Cùng lại phải trải qua chấn động như thế lần nữa, e rằng dù có hai thân thể niết bàn của Hỏa Liễn cũng không đủ sức xoay chuyển cả đất trời.”

Úc Lũy nhìn Dương Tiễn trừng hướng mình, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hắn bắn ra một trận vui mừng: “Í? Ngươi rốt cục chịu nhìn ta? Ha ha, quá tốt rồi, tốt cục không tức giận nữa.”

Dương Tiễn:…

Hoa Linh hoàn toàn không nghe thấy Úc Lũy nói gì, hỏi: “Đúng rồi, uy thế như lúc nãy có ảnh hưởng gì tới người bình thường không?”

Ngao Túc lắc đầu: “Sát khí chỉ nhằm vào linh thức cùng nội đan, người bình thường không có hai thứ này nên sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhiều nhất là choáng đầu hoa mắt, không đáng lo. Chỉ tiếc mấy tiểu yêu tu luyện trên quần đảo Liên Lai, đạo hạnh không sâu, sợ là khó thoát kiếp nạn này.”

Hoa Linh nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, sắc mặt đột biến, quay người chạy vội về nhà gỗ của mình.

Ngao Túc nhìn bộ dạng Hoa Linh, lập tức đứng dậy đi theo.

Hoa Linh chạy nhanh chạy vào nhà gỗ nhỏ, xông thẳng vào phòng tắm, chỉ thấy Cá ngựa nhỏ vốn đang thích ý bơi lội trong bồn lúc này hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng và khóe mắt đều ngưng kết vết máu màu xanh lam, thân thể cứng ngắc nổi trên mặt nước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.