Hoa Linh thấy Ngao Túc nhìn mình chằm chằm, ngực dâng lên vẻ sốt sắng, hai mắt Ngao Túc sau thấu kính hơi nheo lại, đối diện trong nháy mắt, Hoa Linh có một loại ảo giác hai ánh mắt nhìn về phía mình như mang theo dây xích, vững vàng trói y lại, hô hấp cũng thuận theo ngưng trọng. Đây không phải lần đầu y nhìn thấy ánh mắt này của Ngao Túc, nhưng nhìn ở cự li gần như vậy vẫn là lần đầu tiên. Y mơ hồ nhận thấy rằng phía dưới vẻ ngoài nhã nhặn kia của hắn đang ẩn giấu một con người khác. Cảm giác này khiến Hoa Linh vừa thấp thỏm vừa kích động. Lòng hiếu kì và dục vọng khiêu chiến trong cơ thể cũng bị áp bách mạnh mẽ phát ra từ Ngao Túc kéo lên.
Y hơi nghiêng đầu, vươn hai tay ôm lấy gáy Ngao Túc, trong mắt nhiễm vài phần ma mị, cong khóe môi, thấp giọng mở miệng:”Đại hoàng tử điện hạ, nếu muốn hôn lần nữa, cứ việc nói thẳng, bản vương sẵn sàng phụng bồi. Chỉ có điều, cậu phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
Trong mắt Ngao Túc nguy hiểm dâng lên càng nhiều, hắn ôm eo Hoa Linh, nói:”Nếu muốn kết hôn với người Phượng tộc, việc gì phải chờ tới hôm nay?”
Hoa Linh nghe vậy, thần sắc trên mặt rõ ràng hòa hoãn mấy phần, trong mắt cũng mang theo ý mừng, biết ngay mà, đám chim thối kia sao có thể so với Ma vương chứ!
Nhìn người trong lòng mừng tít mắt, nét mặt Ngao Túc vẫn không tốt lên, hắn siết chặt eo Hoa Linh, sức lực tăng thêm mấy phần, lãnh ý trong mắt cũng không thua kém.
Cảm nhận được bên hông bị ôm chặt, Hoa Linh biết bất mãn của Ngao Túc với hai chữ “Chó cắn” vẫn không thuyên giảm, y nở nụ cười, dán sát vào mặt Ngao Túc, trong giọng nói mang theo vài phần mị hoặc:”Đừng giận, tôi nói rồi, kĩ thuật hôn của Đại hoàng tử điện hạ rất tuyệt, hôn thêm một lần cũng tốt.”
Dứt lời, Hoa Linh ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Ngao Túc.
Ngao Túc hơi cứng đờ, cảm giác được phần mềm mại trên môi kia, hắn không hề nhúc nhích, mặc Hoa Linh ngốc nghếch mà thận trọng lè lưỡi liếm môi mình, như một con mèo nhỏ muốn chủ nhân khen ngợi.
Ngao Túc vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, Hoa Linh gặm liếm một hồi, thấy Ngao Túc vẫn thờ ơ không khỏi có chút xấu hổ, y rời khỏi môi Ngao Túc, trừng hai mắt:”Đừng hẹp hòi như thế chứ? Không phải dùng sai từ thôi sao? Không hôn thì dẹp đi!”
Dứt lời, Hoa Linh đẩy tay Ngao Túc ra, toan đứng lên thì bị Ngao Túc bế lên, trực tiếp đi thẳng tới giường.
Hoa Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị tàn nhẫn ném xuống giường, y kinh ngạc ngẩng đầu lên:”Cậu…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, cơ thể Ngao Túc đã đè lên người y, hung hăng hôn xuống.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn trên núi. Nếu nói nụ hôn trên núi là trầm ổn cẩn thận thì nụ hôn lúc này tràn ngập lửa nóng bá đạo. Ngao Túc mút môi Hoa Linh, đầu lưỡi mang theo ý trừng phạt trêu chọc đầu lưỡi y, thỉnh thoảng còn không nhẹ không nặng cắn mấy cái. Môi miệng Hoa Linh bị Ngao Túc nuốt sạch, khí tức và mùi vị của hắn triệt để vây y lại, nụ hôn của hắn tham lam mà gấp gáp, như thể phải hút sạch không khí trong người Hoa Linh mới vừa lòng.
Cơ thể Hoa Linh bị cố định thành hình chữ đại, Ngao Túc nắm chặt hai tay y, hai chân kề sát eo y, khiến y hoàn toàn không thể cử động. Toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài của Hoa Linh đều bị Ngao Túc nắm giữ.
Hoa Linh bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, đôi môi ngứa ngáy, đầu lưỡi bị đau, hai mắt nổ đom đóm, khoái cảm mang theo đau đớn khiến thần kinh y vô cùng hưng phấn, lúc y sắp ngất vì thiếu dưỡng khí thì Ngao Túc mới kết thúc nụ hôn này.
Hoa Linh nằm trên giường, lồng ngực phập phồng, tầm mắt mơ mơ màng màng. Ngao Túc cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Hoa Linh, hàn ý trong mắt đã biến mất, đôi mắt sau thấu kính biến trở về lạnh nhạt như bình thường.
Đầu óc Hoa Linh mê man, nụ hôn bá đạo cường thế này của Ngao Túc chọt lên một ý nghĩ trong đầu y: Hàng này là nhịn quá lâu, nhịn ra hai nhân cách luôn hả? Tuy rằng người yêu nhiệt tình xíu cũng tốt, nhưng mà… Hoa Linh vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào =.=
Nhưng Hoa Linh không kịp nghĩ nhiều, vì hai tay Ngao Túc đã gỡ bỏ áo của y, thuận theo bên eo chậm rãi thăm dò vào cơ thể y, bàn tay Ngao Túc man mát, đầu ngón tay như mang theo kén mỏng, ngón tay thô ráp xẹt qua da thịt nơi sườn khiến y không chủ động run lập cập, một luồng cảm xúc ngứa ngáy truyền thẳng lên đại não.
“Đừng…” Hoa Linh cắn môi, trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy, y không sợ đau, nhưng rất sợ nhột, chỗ mẫn cảm trên cơ thể rất nhiều, và xui xẻo là Ngao Túc hiện tại đang sờ chỗ nguy hiểm nhất!
Ngao Túc phảng phất hoàn toàn không nghe thấy giọng Hoa Linh, ngón tay tiếp tục sờ lên trên, mò tới dưới nách, cơ thể Hoa Linh lúc này căng như dây đàn, ánh mắt nhìn Ngao Túc mang theo cầu xin.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trong mắt xuất hiện ý cười, hai ngón tay trỏ cong lên, gãi vào nách Hoa Linh.
“Á!!!!!!! ”
Cơ thể Hoa Linh kịch liệt run rẩy, như con thú nhỏ bị điện giật, kêu lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm ngực, kẹp chặt ngón tay Ngao Túc, nét mặt đau khổ.
“Không muốn, không muốn, Ngao Túc, rút ra, rút ra.”
Ngao Túc không nhúc nhích nhìn Hoa Linh dưới thân, trong lúc lơ đãng, ngón tay động đậy một chút.
Người Hoa Linh đột nhiên bắn lên mười mấy cm, khổ nỗi Ngao Túc đang kẹp chặt eo y, khiến y không thể cử động, hệt như cún con bị nhốt trong túi, không ngừng dãy dụa.
“Đại hoàng tử, không phải như vậy, cậu muốn hôn muốn đánh gì cũng được, tuyệt đối không muốn cào… A! A!! A ~~~ ”
Theo cử động của ngón tay Ngao Túc, trong phòng vang lên hàng loạt tiếng kêu rên.
Lúc ban đầu còn có thể vừa khóc vừa cười kêu gào mắng chửi, một lúc sau chỉ còn lại tiếng khóc rưng rức xin tha…
Sau mười mấy phút, Ngao Túc rốt cục đình chỉ loạixoa xoaôn nhu tàn khốc, Hoa Linh giờ đã giãy dụa đến hết sức, vành mắt ửng đỏ, tóc tai rối bù, như con thú bị bắt nạt đến xù lông, phẫn nộ oán hận cảnh giác nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc cúi đầu, ôn nhu hôn khẽ lên môi Hoa Linh hai lần, sau đó thì thầm bên tai y:”Nếu anh cảm thấy hôn môi như bị chó cắn, vậy chúng ta sẽ đổi phương thức thân thiết thành —— mèo cào.”
Hoa Linh:…
Hoa Linh cắn răng xoắn xuýt mấy phút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ai bảo tay Ngao Túc vẫn còn kẹp trong nách y chứ! Y ngẩng đầu lên, tội nghiệp mở miệng:”Đại hoàng tử điện hạ, tôi sai rồi, sau này không dám nói linh tinh không lựa lời nữa…”
Nhìn thành khẩn trong mắt Hoa Linh, Ngao Túc cuối cùng cũng hài lòng, hắn thả Hoa Linh ra, đỡ y đứng dậy sửa sang lại quần áo xộc xệch.
Hoa Linh ủy khuất ngồi trên giường không lên tiếng, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ phản kích các loại.
Dám cào ta nhột, Ngao Túc, mi nhất định phải chết, chờ đó (~_~メ)…
Khi hai người vừa kết thúc trận chiến kịch liệt này, ngoài cửa có tiếng gõ vang lên.
“Ai?!” Hoa Linh tức giận mở miệng hỏi, sao không đến sớm hơn mười phút chứ???
“Là ta, tiểu tử kia tỉnh rồi.” Ngoài cửa vọng vào giọng của Ngao Tứ.
Ngao Túc đứng dậy xuống giường, y phục trên người chỉnh tề thẳng thớm, có vẻ như hành động kịch liệt vừa rồi không ảnh hưởng gì tới hắn, nói cũng đúng, hắn chỉ giật giật ngón tay thôi, còn đứa giật giật như lên cơn động kinh là Linh Vương điện hạ.
Sau khi cửa mở, Ngao Tứ dẫn An An vào gian phòng, nhìn thấy Hoa Linh ngồi trên giường đầu tóc ngổn ngang, vành mắt ửng đỏ, khí tức bất ổn, quần áo xộc xệch, Ngao Tứ trợn to hai mắt, sau đó tán thưởng nhìn anh cả nhà mình.
Ban ngày mới hôn miệng, buổi tối đã muốn động phòng. Chậc, anh cả không hổ là anh cả.
Nhìn trêu tức trong mắt Ngao Tứ, Hoa Linh ném trả ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, đồng tình với Thái tử không thể không kết hôn với người Phượng tộc lập tức tan thành mây khói.
Đáng đời!
An An đi theo sau Ngao Tứ không hề chú ý tới không khí quỷ quái giữa hai người trong phòng, cậu cúi thấp đầu, vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi bá khí phát ra từ hai vị hoàng tử.
Hoa Linh sửa sang xong cơ thể từ trên xuống dưới, đứng dậy đi tới bên cạnh An An, nói với cậu:”An An, cậu có biết mấy con chim này không?”
Dứt lời, chỉ tay về phía mấy con chim trên bàn, An An thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy con chim đó, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, cậu bật thốt lên:”Đại Mao? Nó làm sao vậy?!”
Sau đó, cậu sợ hãi nghi ngờ nhìn Hoa Linh, Hoa Linh thấy vậy quay lại nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc xòe tay ra, móc từ trong túi thêm mấy con chim đang mê man nữa, thả xuống đất.
An An mở to hai mắt, đôi môi hơi run, cậu nhìn một loạt chim lớn trên mặt đất:”Tiểu Nha, Đồ Sinh,… Dì Hai?? Mấy người… mấy người bị gì vậy?! Sao lại biến thành thế này?!” Trong giọng An An mang theo bi thương, gần như sắp khóc.
“Cậu biết chúng nó?” Hoa Linh mở miệng hỏi.
An An cúi đầu nhìn chim trên đất, nước mắt rơi xuống, một hồi lâu sau mới gật gật đầu: “Bọn họ đều là người thân và bạn bè của tôi, nhà của tôi ở trên núi Bạc Đầu. Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, cùng nhau tu luyện, hơn một tháng trước, tôi phát hiện mình có thể hóa hình, lập tức vui vẻ đi thông báo cho bọn họ, bọn họ không đồng ý cho tôi hóa hình xuống núi, nói rằng nhân gian rất nguy hiểm, tôi cãi nhau với người trong nhà một trận, sau đó giận dỗi xuống núi, tới hát trong quán bar.”
Hoa Linh như có điều suy nghĩ nhìn An An, mở miệng hỏi: “Sau đó cậu không gặp lại họ nữa?”
An An gật đầu: “Tôi luôn luôn tiếp tục tu luyện dưới núi, vốn muốn kiếm chút thành quả rồi mới trở về tìm bọn họ, trong khoảng thời gian này không hề lên núi.”
Hoa Linh hỏi lại: “Vậy cậu dẫn tôi lên núi làm gì?”
An An trên mặt lộ ra một tia xấu hổ: “Tôi muốn mượn thân thể của ngài để tu luyện, nhưng không biết làm thế nào, cho nên mới mang ngài lên núi để hỏi bọn họ xem sao.”
Hoa Linh nhướn mày: “Chỉ hỏi thôi sao? Tôi còn tưởng cậu mang tôi cho bọn nó ăn.”
An An hoảng sợ nói: “Sao lại thế được? Chúng tôi đều là tiểu yêu tu luyện chính kinh, không ăn thịt người, ngoại trừ sâu thì thịt khác đều không ăn.”
Hoa Linh:…
Được rồi, người không biết không có tội.
An An ngồi xổm xuống, đau lòng sờ sờ cánh một con chim trên đất, nói: ”Sao bọn họ lại biến thành thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngao Túc ở một bên trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: “Gần đây trên núi Bạc Đầu xuất hiện sát khí, bọn họ đã bị sát khí nhập thể, nội đan bị ăn mòn, tính mạng đáng lo, ngoại trừ vài con ở ngoài này được ta tận lực bảo vệ nội đan, còn những con khác đã bị ta lấy nội đan ra ngoài, nếu có khả năng thì cậu nói chuyện với bọn họ mộ chút, ta muốn biết trên núi Bạc Đầu đã xảy ra chuyện gì.”
An An nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu run run chốc lát, cuối cùng gật gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng sờ sờ con chim bị cắm ống dẫn, trong tay nổi lên một tia sáng trắng truyền vào cơ thể con chim kia.
Giọng An An đột nhiên trở nên hơi trầm thấp khàn khàn, cậu chậm rãi mở miệng: “Đại Mao, ta là Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe giọng An An, ba người trong phòng hơi sững sờ, Hoa Linh nghe thấy giọng An An lúc này hệt như giọng ca nghe được đêm đó, y liền hiểu ra An An đang dùng linh lực thôi miên con chim kia, dựa vào đó thức tỉnh thần trí và kí ức của nó.
Ánh mắt Ngao Túc nhìn An An mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, linh lực của tiểu Bách Linh này hình như có chút ý nghĩa.