Bàn Về Trình Độ Vuốt Mèo Của Một Đầu Bếp

Chương 6: Chương 6




Tiền Doanh đợi ngoài cổng tiểu khu Harbourside cả tối, nửa đêm mười hai giờ hắn nhiệt huyết xông thẳng tới đây, xuống xe bị gió lạnh thổi mới bừng tỉnh. Thời gian trễ quá, thời cơ cũng không phù hợp. Chắc chắn Kha Nhất Thần đã ngủ, chắc chắn Kha Minh Hiên cũng đang ở nhà. Chẳng phải hắn sợ đại thiếu gia Kha, nhưng không nhất thiết muốn phân cao thấp với người nọ, dẫu sao anh ta cũng là nửa kia của Biên Dĩ Thu.

Hơn nữa hắn tin nếu có mặt Kha Minh Hiên, e rằng sẽ không hỏi được gì.

Vì vậy hắn mượn đèn đường hút hết một điếu thuốc, lên xe, ngả ghế ra bắt đầu đếm giờ.

Quãng thời gian một đêm không khó chịu đựng lắm, bởi vì thật ra hắn đã kinh qua cuộc sống như thế mấy năm nay. Ban đầu dường như mỗi phút mỗi giây đều trôi quá chậm, về sau hắn hình thành thói quen, chia thành tốp nhỏ mà nhớ nhung những chi tiết vô hạn trong khoảng thời gian hữu hạn kia. Đa số là kỷ niệm thực, kế đó trộn lẫn vài trí tưởng tượng hợp lý. Tỷ như giá trị quan thuộc nằm lòng khi ở trong ngục tù buồn tẻ nhàm chán, hắn lẩm bẩm một tiếng “giàu mạnh”, sau đó sẽ ôn lại khung cảnh vịn tường vào từ đằng sau tại khách sạn ngày ấy.

Cần cổ ngẩng cao của Lâm Gia Ngạn nhẵn mịn thon dài tựa thiên nga, lớp mồ hôi dày đặc như màu ngà dưới ánh hoàng hôn. Em ấy khẽ nức nở tách hai chân, do thể lực sắp kiệt quệ đứng không vững, nên phải kẹp vô cùng chặt.

Khi đó mình làm gì nhỉ?

Nắm bắp đùi run lẩy bẩy kia, tiếp thêm sức cho cơ thể mềm yếu ướt át ấy. Người nọ thuận thế dựa vào lồng ngực, ở góc độ gian xảo xâm nhập đột ngột mà thét lên bắn ra.

Rõ ràng nên cưỡng đoạt em ấy một chốc nữa, cứ vững vàng đè em ấy như thế, nghịch đầu nhũ nhạy cảm không thể chạm, và rồi đòi em ấy kêu 'ông xã'.

Thật đáng tiếc... số lần nghe được quá ít, không đủ dư vị.

Tiền Doanh giương khóe miệng giữa hồi ức thật giả, đôi mắt mở ra, sắc trời đã hửng sáng.

Hắn nhìn chằm chằm xe của Kha Minh Hiên chạy đi, vuốt mặt hít thở sâu một hơi, xuống xe tìm tới cửa.

Mãi đến khi đứng tại cửa nhà Biên Dĩ Thu, Tiền Doanh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên mở miệng làm sao.

Nên túm áo mất nghĩa khí mà rống to: “Mau khai con mẹ nó ra Lâm Tiểu Ngạn đang ở đâu!!!”, hay là nên ôm đùi van xin: “Tôi nhớ em ấy nhiều năm vậy rồi đâu phải anh không biết...”

Hắn cân nhắc trước cánh cửa hết mấy phút, bỗng nhiên cửa bật ra từ bên trong.

Tiền Doanh đối mặt với Tả Thành đang lờ mờ trong giây phút, tiếp đó bị một thanh âm trẻ con hàm hồ làm cho thức tỉnh.

“Chú Edward ơi con nhớ chú xỉu luôn!”

Tiền Doanh cúi đầu nhìn, bên chân Tả Thành ló ra cái đầu nhỏ, miệng đầy bọt đang ngậm bàn chải đánh răng.

Tả Thành vỗ đầu Kha Nhất Thần: “Lúc trong miệng có đồ không được nói chuyện!”

Kha Nhất Thần làm mặt quỷ rụt đầu về, Tả Thành ngẩng lên nhìn Tiền Doanh.

“Anh tìm “bố già” sao? Anh ấy mới ra ngoài với tổng giám đốc Kha rồi.”

Lần này Tiền Doanh thật sự ngớ ra. Khóe miệng hắn co giật, cùng Tả Thành mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Kha Nhất Thần đánh răng xong lại xuất hiện một cách mạnh mẽ từ bên chân Tả Thành.

“Dạo này chú Edward bận ạ? Ba nói chú không rảnh làm đồ ăn ngon cho tụi con.”

Tiền Doanh cười, hắn ngồi xổm xuống nhìn cặp mắt to tinh ranh của Kha Nhất Thần.

“Chú không bận, tới nấu bữa sáng đặc biệt cho con nè.”

Nhà Biên Dĩ Thu có dì làm ba bữa ăn theo giờ, nhưng ai mà so được với bếp trưởng Số 18 Nam Tân chứ. Tiền Doanh cởi áo khoác rửa sạch tay, mở tủ lạnh xem có nguyên liệu gì, rồi bận bịu ngay trong căn bếp khủng sang trọng tiềm lực vô biên đó.

Tả Thành đứng ở cửa bếp nhìn chòng chọc hắn, đối với kẻ thù cũ đã từng bắt cóc “bố già” của cậu này, vệ sĩ Tả chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, cậu là người thẳng tính, dù Biên Dĩ Thu và Kha Nhất Thần đều cực kỳ mất cốt khí mà giao thiệp với tên đầu bếp này, cậu vẫn đứng ở phe Kha Minh Hiên, cho rằng Tiền Doanh không phải thứ gì tốt.

Song hiển nhiên Kha Nhất Thần không nghĩ thế, nhóc rất thích Tiền Doanh, bởi có đồ ăn ngon.

Vì vậy bé cưng Kha Nhất Thần cứ như một chú chó con cần mẫn lượn quanh chân hắn truyền đồ này đồ nọ, chốc thì muốn giúp Tiền Doanh rửa cà chua, chốc thì muốn lấy sữa bò trong tủ lạnh. Rốt cuộc Tiền Doanh chịu không nổi ánh mắt sắc bén đến từ cửa phòng bếp, dùng kỹ thuật dao cực nhanh xử lý một miếng mỡ bò, một củ cà rốt và mấy khoanh bắp cải tím. Hắn xiên rau củ với nhau thành một tàu chiến nhỏ, bảo Kha Nhất Thần ngồi yên, cho nhóc một phần nguyên liệu y hệt để nhóc bắt chước làm theo.

Mỡ bò rất mềm, Kha Nhất Thần bèn cẩn thận ngồi ngay ngắn.

Tả Thành mặt không biến sắc “hừ” một tiếng, lúc này điện thoại đặt ở phòng khách reo lên, cậu ngó ngó Tiền Doanh đang nấu điểm tâm và Kha Nhất Thần đang lắp đồ chơi, vội vàng chạy ra ngoài.

Pho tượng kia đi rồi, Tiền Doanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Kha Nhất Thần thấy biểu cảm của hắn, thần bí vẫy tay nói: “Chồng của Tả Tả yêu chú ấy lắm ó. Nếu không qua đây sớm hơn bình thường một tiếng thì cũng là gọi ba cuộc điện thoại nha.”

Tiền Doanh khóe miệng giật giật: “Tả Thành? Chồng? Con biết nhiều ghê nhỉ.”

Kha Nhất Thần dương dương đắc ý lắc cẳng chân: “Đương nhiên, con cũng là người có bạn trai rồi á.”

Tiền Doanh suýt tí bị sặc: “Chú nhớ con mới có bốn tuổi mà.”

Kha Nhất Thần vừa chuyên tâm cắm cà rốt vào lỗ vuông của mỡ bò, vừa thờ ơ nói: “Con lên lớp chồi rồi, không tính là yêu sớm đâu nha.”

Tiền Doanh nín cười tiếp tục chuẩn bị măng tây, dao gọt vỏ lướt qua, lớp vỏ xanh lá mỏng dài nối thành một đường. Lúc này Kha Nhất Thần lại chêm thêm câu: “Bạn trai con họ Lâm, xinh lắm luôn.”

Một nhát dao đâm thẳng vào đầu ngón tay Tiền Doanh.

“Keng” một tiếng, con dao kia rơi xuống bàn bếp cẩm thạch, Kha Nhất Thần khó hiểu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy tấm lưng rộng của Tiền Doanh như rung lên. Nhóc chớp chớp mắt, gọi: “Chú Edward?”

Qua một hai giây, Tiền Doanh xoay người, nụ cười rất dịu dàng, chẳng qua giọng điệu lúc mở miệng hơi cứng nhắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Hắn cười híp mắt nói với thằng cu nhỏ: “Ờm, con vẫn nên gọi chú là chú Tiền thôi, chú buôn bán mà, phải theo đuổi ước mơ, khi nhà hàng mở rộng rồi con mới thường xuyên có được thức ăn ngon chớ.”

Kha Nhất Thần gật đầu rất ngoan. Sau đó lại nghe thấy Tiền Doanh thản nhiên chuyển đề tài: “Bạn trai con á... mặt mũi thế nào?”

Mắt Kha Nhất Thần sáng rỡ, tự hào ưỡn ngực: “Dĩ nhiên là siêu đẹp, chú Lâm... à hông, bạn trai con còn quay quảng cáo nữa nhé!”

Tiền Doanh cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn dằn lòng mà trò chuyện với đứa nhỏ: “Quảng cáo à... là minh tinh hả?”

Kha Nhất Thần giương cằm lắc đầu: “Hông phải đâu, minh tinh là bạn trai của nhiều người lắm, chú Lâm chỉ thuộc về một mình con thôi.”

Nhóc dứt lời nhảy khỏi ghế ăn, quăng lại một câu: “Chú chờ xíu, con hay gọi video cho chú ấy á.”

Tiền Doanh trưng bản mặt đờ đẫn nhìn Kha Nhất Thần biến mất rồi lại xuất hiện thật nhanh, cầm trong tay MiniPad, mở ứng dụng Wechat, đồng thời vào một khung hội thoại nào đó gửi lời mời video.

Tận khi thanh âm mê hoặc nọ phát ra từ loa, ngón tay của Tiền Doanh mới mất kiểm soát thình lình co rút, hắn siết mép bàn bếp, bằng không sẽ chẳng biết tay chân mình nên để ở đâu.

Trên màn hình nho nhỏ, người ấy đang mỉm cười với Kha Nhất Thần, tóc tai lộn xộn, dáng vẻ chưa chỉnh tề, rõ ràng là vừa thức dậy.

Cậu nói: “Hi cục cưng, chào buổi sáng.”

Trái tim Tiền Doanh như bị vật nào đó bóp mạnh, đau tới khó chịu, nhưng lại... rất thoải mái.

Người ấy hơi khác so với năm năm trước, mặt mày khoan khoái hơn nhiều, nụ cười cũng mềm mại hơn. Nhưng —— vẫn sáng ngời lóa mắt như xưa.

Kha Nhất Thần cầm MiniPad hôn cái chóc, vô cùng nghiêm túc nói: “Yêu chú ó, chào buổi sáng ạ.”

Lâm Gia Ngạn ở bên kia cười điên cuồng, khép ngón tay cho Kha Nhất Thần một nụ hôn gió: “Chú cũng yêu con, nhưng chú sắp đi rửa mặt rồi, lát nữa phải ra ngoài.”

Kha Nhất Thần rất có tư thái gật gật đầu: “Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, chú làm việc đi, rảnh thì hẹn con.”

Lâm Gia Ngạn cười càng thêm vui vẻ, khóe môi Tiền Doanh cũng không tự chủ được cong lên. Hắn thậm chí vô thức tiến lên một bước, tuy không biết mình có thể nói những gì với Lâm Gia Ngạn, thế nhưng nụ cười kia cứ như sợi tơ mịn buộc trên đầu trái tim, lôi hắn đi về phía đó.

Trong video chợt truyền đến giọng của một người khác, trầm êm từ tính, do nguyên nhân khoảng cách mà không rõ ràng lắm, nhưng Tiền Doanh vẫn nghe thấy.

Người đàn ông đó nói: “Tắm mau đi, Gia Ngạn.”

Lâm Gia Ngạn quay đầu sang hướng khác đáp lời, tiếp đó ngoảnh lại vẫy tay với Kha Nhất Thần, cúp video.

Tiền Doanh cảm thấy mình cần yên tĩnh một lát, nhưng đối mặt với đại bảo bối Kha Nhất Thần này, hắn không thể không thu hồi vụ nói láo để vào nhà. Hắn làm salad ngũ sắc và thịt xông khói măng tây nhằm nịnh hót Tả Thành, cho Kha Nhất Thần dùng bánh mì trứng và đoàn hàng hải nhỏ lắp ráp bằng rau củ. Cuối cùng bản thân chỉ uống ly sữa bò.

Tả Thành ăn mềm không ăn cứng, thái độ nhìn chung khá tốt, đích thân ném hộp khăn giấy qua để hắn lau miệng. Tiền Doanh suy tính một hồi, kêu Tả Thành gọi điện cho Biên Dĩ Thu, hắn có chuyện tìm y.

Tả Thành không biết đầu cua tai nheo, gọi điện thoại thôi mà, cậu chẳng nghĩ nhiều, bèn dâng “bố già” vô tội của cậu đến bên tai Tiền Doanh.

Biên Dĩ Thu: “A lô? Ai tìm tôi à?”

Tiền Doanh: “Tôi.”

Biên Dĩ Thu đầu bên kia im lặng mười giây, lúng túng cười ha ha.

Tiền Doanh kệ y, mặc cho y cười nhảm tới rút gân mặt mới chậm rãi mở miệng.

“Em ấy trở về lâu lắm rồi đúng không?”

“... Đúng.”

“Em ấy không muốn gặp tôi sao?”

“...”

“Em ấy còn hận tôi nhỉ.”

Biên Dĩ Thu ho một tiếng, vô cùng muốn dùng lực đạp Kha Minh Hiên, mà người nọ thì mù tịt quăng ánh mắt thắc mắc tới, căn bản không hiểu sao tự dưng “bố già” Biên coi trời bằng vung của hắn lại lộ ra biểu tình gượng gạo với điện thoại như vậy.

Rốt cuộc Biên Dĩ Thu vẫn yếu ớt thốt ra câu kia.

“Vốn dĩ cậu ấy không biết cậu đã ra tù...”

Tiền Doanh trầm mặc trong phút chốc, để lại một chữ vô vị.

“Ồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.