CHƯƠNG 1
Khúc Ninh lại thất thần, cậu đang suy nghĩ bữa khuya hôm nay ăn gì mới ngon, lần trước đi chỗ kia ăn lẩu không tệ nhưng mà cay quá, không được, không thể ăn quá cay, nếu hôm sau Địch Giang mà tới tìm cậu thì không tốt, tuy là cái khả năng này gần như bằng không.
Không nên không nên, sao lại nghĩ tới Địch Giang chứ.
Vậy hay là ăn sủi cảo nhân tôm là được rồi, trên đường về tiện đà ghé mua luôn, nhưng mà dù gì cũng là lần đầu tự thưởng cho cuộc đời diễn nghệ của mình, tối về ăn mừng qua loa như này có phải quá thê thảm rồi không, đều là do Địch Giang, Địch Giang chết tiệt!
Xùy! Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Vậy hay là tới chỗ Địch Giang từng dẫn cậu đi ăn quán cơm Tây, khung cảnh chỗ đó rất là thanh nhã, có thể chọn một vị trí gần cửa sổ, uống rượu đỏ ngắm cảnh đêm, cho chút xíu đau buồn ứ trong lòng này bay mất theo gió đi thôi.
Ừm. Chỗ Địch Giang từng dẫn tới, có thể nào đụng tới hắn với tân hoan hay không? Khúc Ninh khó mà bảo đảm mình sẽ không xộc tới tạt rượu đỏ vào mặt bọn họ.
Á á á! Tại sao nghĩ tới cái gì đều vòng về Địch Giang á á á!
“Khúc Ninh? Khúc Ninh?” Ngồi cạnh là một diễn viên đóng chung phim, đang đẩy nhẹ vai cậu.
“Ả?” Khúc Ninh cuối cùng cũng rớt xuống khỏi suy tưởng lung tung, mờ mịt nhìn hắn.
“MC gọi cậu kìa! Mau đứng lên!”
Khúc Ninh vội vội vàng vàng đứng lên, suýt nữa đã trượt chân, may mà loạng choạng không nhiều, không tới nỗi mất mặt, không phải là không thể mất mặt trước mắt bao người, quan trọng nhất là không thể mất mặt trước mắt tân hoan của Địch Giang.
MC hiển nhiên rất có kinh nghiệm, còn có thể nói nói cười cười với một vị khách mình phải gọi vài lần mới có phản ứng, “Xem ra Khúc Ninh đang rất là vui vẻ, đến nỗi còn không có phản ứng luôn này.”
“Năm nay thành quả của Khúc Ninh rất không tồi, đóng hai bộ phim truyền hình đều gây được tiếng vang nhiệt liệt, đồng thời còn biểu diễn ca khúc chủ đề của ‘Bích Thủy Quyết’, bài hát này đã chiếm giữ đầu bảng xếp hạng ca khúc hot suốt tám tuần rồi.”
“Chúng ta đều biết, Khúc Ninh xuất thân là ca sĩ, đã hát lại còn đóng phim, thành quả to lớn trong năm nay, cậu ấy lần thứ hai chứng minh cho chúng ta thấy, cậu hoàn toàn xứng đáng là một nghệ sĩ toàn năng…”
Khúc Ninh hé miệng, nói, “Cảm ơn…”
Khúc Ninh nhận cúp, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn fan hâm mộ, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn công ty, nói chung người nào đơn vị nào cần cảm ơn đều cảm ơn một lần, cuối cùng mới bước xuống sân khấu.
Giải thưởng cậu nhận được là ‘Giải nghệ sĩ toàn năng bậc nhất của năm’, tên nghe chẳng ra làm sao cả, bất quá cái lễ trao giải này vốn cũng chẳng có tầm quan trọng gì, đơn giản chỉ là một đám minh tinh không lớn không nhỏ tham gia náo nhiệt, có mặt là có giải thưởng, không tới thì cho dù bản thân là ai cũng không có giải.
Khúc Ninh ôm cúp của mình sờ tới sờ lui, hát được diễn được là toàn năng? Đúng là vô nghĩa. Huống chi trong lòng cậu tự biết mình hát bình thường diễn cũng bình thường, nếu không có đại kim chủ Địch Giang, một tên minh tinh hạng ba nhỏ nhoi như cậu, một phân thịt heo nghĩ cũng không có.
Trong lòng cậu ngọt ngào lại phiền muộn một hồi, ngẩng đầu, “Má!”
Người bên cạnh lại càng bị cậu dọa sợ.
Trên sân khấu đang trao giải người mới xuất sắc nhất cho người kia, không phải là tân hoan của Địch Giang đó sao?
Đó là một cô gái vừa vào nghề, có người nói xuất thân từ vũ đạo, da trắng khí chất thoải mái, mặc một thân váy trắng chấm đất, không phải quá đẹp, nhưng lại có vài phần thanh lệ khó tìm.
Khúc Ninh gồng cổ nhìn về phía trước, Địch Giang và mấy nhân vật cùng địa vị trong giới giải trí được mời đến cùng nhau ngồi ở hàng trước nhất, ban tổ chức chương trình đã cố ý bố trí sẵn chỗ ngồi.
Quả nhiên, Địch Giang thảnh thơi tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nâng đầu, nhìn về phía sân khấu.
Khúc Ninh sắp tức chết rồi, lấy di động ra phiền muộn quẹt quẹt giải tỏa, rảnh tay chọc hai cái, lại khóa, cứ làm đi làm lại như thế.
Coi anh đó! Không đổi tư thế cái cổ anh không đau ha!
Khúc Ninh ôm cúp chụp chụp mấy tấm, rồi chọn tấm nhìn cưng nhất, sau đó mở tin nhắn, lá gan to lên bắt đầu quấy rầy kim chủ.
Đầu tiên là bỏ qua biểu tình mấy người khác, thấy cánh tay Địch Giang cử động, như là đang móc di động ra, liền gửi luôn ảnh selfie của mình tới.
Địch Giang nhanh chóng trả lời: “Bảo bối làm sao rồi?”
Khúc Ninh: “Xem ảnh của em! Xem ảnh của em! Xem ảnh của em!”
Địch Giang: “Thấy rồi.”
Địch Giang và cậu lúc trao đổi qua mạng luôn luôn lời ít ý nhiều, theo như hắn nói, hắn lười gõ chữ.
Không sao cả, công phu mặt dày của Khúc Ninh đã luyện tới lô hỏa thuần thanh.
Cậu gửi hết mấy tấm selfie còn lại qua, có tấm làm mặt xấu, cau mày mím môi lại, như một con mèo nhỏ không được tự nhiên.
Khúc Ninh: “Em đẹp trai hông?”
Địch Giang trầm mặc mười giây đồng hồ: “Đẹp.”
Khúc Ninh: “Em dễ thương hông?”
Địch Giang: “Dễ thương.”
Khúc Ninh ngẩng đầu nhìn, Trần Giản đã tiến tới giai đoạn cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn mọi người kết thúc diễn thuyết.
Khúc Ninh: “Anh thích hông?”
Địch Giang: “Thích.”
Thích. Trong lòng Khúc Ninh âm thầm đảo mắt, kim chủ trở nên da mặt dày đến nỗi lời ngon tiếng ngọt không mất tiền cũng không vào thật sự quá khổ não.
Nghĩ đi nghĩ lại, còn có thể làm sao đây, người ta là kim chủ thiệt to, là áo cơm cha mẹ, là điện là ánh sáng là thần thoại duy nhất.
Khúc Ninh nhanh chóng tẩy não mình lần thứ hai, cuối cùng nhụt chí thở dài một hơi, cúi đầu yên lặng gõ chữ: “Trả lời! Cho anh một trăm tệ, hài lòng chưa?” Liên lạc qua chữ nghĩa chính là có chỗ này tốt, cho dù mình do dự mình đắn đo, cũng sẽ không mảy may tiết lộ tâm tình.
Địch Giang nhắn lại: “Ấu trĩ.”
“Không quấy rầy anh, anh xem trao giải tiếp đi.”
Địch Giang vẫn nghiêm túc như cũ: “Tốt.”
Địch Giang đóng điện thoại, ngẩng đầu lên lại thì trên sân khấu đã đổi người, hắn bất đắc dĩ cười cười, sau đó ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lễ trao giải đã về phần kết, trên sân khấu vừa múa vừa hát, khách khứa dưới sân khấu cũng lục tục rời đi, Khúc Ninh nhìn thẳng bóng lưng Địch Giang, đi theo ra ngoài.
Trần Giản vào toalet trang điểm lại, Địch Giang liền phong độ đứng đợi ở hành lang cách đó không xa, làm kẻ bề trên đã lâu, dù là lười biếng dựa tường cũng không giảm bớt khí thế uy nghiêm, nhân viên công tác đi ngang qua nơm nớp lo sợ chào hỏi hắn, hắn liền nhẹ nhàng gật đầu.
Khúc Ninh không sợ, ánh mắt không hề kiêng nể quét lên quét xuống toàn thân hắn.
Thật đẹp mắt, cậu nghĩ.
Vóc người Địch Giang cao to, rõ ràng là người ngồi suốt trong phòng làm việc, vóc người lại chăm chút tương đối tốt, bắp thịt rắn chắc mà không quá lố, lúc ôm mình… Xùy!
Địch Giang nhìn thấy cậu trái lại cũng không kinh ngạc, ôm eo cậu, tiện tay đẩy ra cánh cửa phòng nghỉ cho khác phía sau, nghiêng mình đi vào.
“Nhận được giải, có vui không nào?” Rõ ràng là một bộ dạng trêu chọc con nít.
Khúc Ninh còn ôm hắn không buông, Địch Giang lúc làm tình nhân đều rất dịu dàng, hiện tại cũng phối hợp ôm lại cậu, ngón tay vòng qua gáy cậu chậm rãi vuốt ve.
Thật tốt. Mỗi lúc thế này, cậu đều có cảm giác được sủng ái được che chở.
Khúc Ninh thật ra cũng có tự tin Địch Giang sẽ không đá mình, chỉ là một chốc lát nữa đây thôi, cái ôm ấp này sẽ thuộc về người khác.
Mũi Khúc Ninh xót xót, Địch Giang không coi là chơi bời trăng hoa, nhưng tuyệt đối không cấm dục, người bên cạnh tới tới đi đi, bản thân mình là kẻ lưu lại lâu nhất, có lẽ là do cậu thuận mắt hiểu chuyện, giữ lại cũng không phải chuyện phiền hà gì. Tân hoan cựu ái, Địch Giang vẫn thản nhiên như thường, Khúc Ninh cũng đã quen, thế nhưng ai quy định đã quen thì không thể khổ sở?
“Có gì mà vui? Cũng đâu phải ôm giải Ảnh đế, anh còn là tổng tài Hải Ngu này, cầu gì cái đó chứ.”
Khúc Ninh mất tự nhiên bĩu môi, đôi bên lộ ra má lúm đồng tiền.
Địch Giang bật cười, “Ừ, bảo bối có lý tưởng là chuyện tốt.”
Nếu đổi một người khác, những lời này chính xác phải coi là được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng đối với sự khó chịu của Khúc Ninh, Địch Giang lại căn bản sẽ không hề nghĩ tới phương diện kia.
Có lệ. Không tập trung. Trong lòng Khúc Ninh lại đánh giá như vậy.
Vì thế lại càng ấm ức.
Khúc Ninh căm giận buông hắn ra, “Cô ta có gì tốt?”
Trọng tâm câu chuyện của cậu chạy quá nhanh, Địch Giang nghi hoặc: “Ai?”
Khúc Ninh cố sức kéo cà vạt hắn, “Anh đừng có làm bộ!”
Đầu mày Địch Giang mới nhăn tới phân nửa, Khúc Ninh lập tức thông minh vươn tay giúp hắn vuốt áo phẳng phiu, thuận tiện chỉnh sửa lại tây trang.
Đầu ngón tay Khúc Ninh nắm chéo áo hắn, thanh âm rất thấp, “Em có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Cô ta vóc người tốt hơn em, nhìn đẹp hơn em, hay là, trên giường lợi hại hơn em hả?”
Địch Giang phụt một tiếng bật cười.
Tuy rằng có rất nhiều thứ không thể nào so sánh, nhưng hắn cư nhiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chốc, cuối cùng mới cho ra kết luận: “Đại khái, là vì mới mẻ đi.”
Chọc Khúc Ninh tức đến muốn cho hắn một đấm.
Địch Giang vỗ vỗ lưng cậu, giọng nói dịu dàng lại mang nội dung vô tình, “Bảo bối, tôi phải ra ngoài, em về nhà sớm đi, chú ý an toàn. Tiểu Triệu sao lại không đi với em?”
Tiểu Triệu là trợ lý của Khúc Ninh, về phần vì sao không theo, Khúc Ninh có thể nói cho hắn biết là chính mình không biết tự lượng sức muốn cướp người trong tay tân hoan nên cho trợ lý về trước, kết quả còn chưa mở miệng đã bị cự tuyệt sao.
Khúc Ninh trong lòng ngửa mặt lên trời thở dài, chôn đầu trong hõm vai hắn, cách lớp vải cắn nhẹ một cái.
Dùng lực rất nhẹ, Địch Giang thậm chí còn không cảm giác được, thấy cậu không có phản ứng, cho là cậu không vui giận hờn vu vơ, nên nghiêng đầu hôn một cái lên tóc mai cậu, “Bảo bối?”
Khúc Ninh khẽ run một cái, cậu thật sự rất thích Địch Giang gọi mình như thế, nhất là khi thanh âm của hắn kề sát bên tai, trầm thấp gợi cảm, chấn động từ thanh tuyến truyền tới, chấn đến mức trái tim mình đều tê dại.
Tuy rằng, có lẽ đây chỉ là lời hắn tán tỉnh ngoài miệng, bất kể là tình nhân loại nào đều có thể nhận được đối đãi này.
Khúc Ninh bỗng dưng ngẩng đầu, kéo cánh tay hắn, “Địch Giang, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không.”
“Em nói đi.”
“Anh có thể đừng gọi cô ta như thế được không, ý em là, anh đừng gọi người khác như thế, chỉ gọi một mình em thôi.”
Địch Giang nghe cậu trình bày lộn xộn có chút không hiểu, “Cái gì?”
Bị hắn hỏi tới, Khúc Ninh lúc đầu còn lẽ thẳng khí hùng giờ lại trở nên hơi ngượng ngùng, ngập ngừng giải thích, “Bảo bối đó…”
Địch Giang đột nhiên nở nụ cười, “Được, đáp ứng em.”
Khúc Ninh thỏa mãn, “Được rồi, em đây liền tha thứ anh đó.”
Đâu đến phiên cậu tha thứ hay không, bất quá Địch Giang cũng lười so đo với cậu.
Khúc Ninh được đồng ý trong lòng rất vui, bất quá khi thấy Trần Giản đi tới rất tự nhiên khoát tay Địch Giang, tâm tình liền rớt xuống đáy cốc.
Khúc Ninh mày bị ngu à, có gì mà vui vẻ, người ta vẫn đi rồi đó!
Không có mặt mũi kêu Tiểu Triệu tới đón mình, Khúc Ninh gọi xe về nhà, xuống xe ở tiểu khu gần đó, mua một phần xương sườn rán bánh mật, đây là một cửa tiệm mới mở, nhìn cũng không tệ lắm.
Kết quả đêm nay không như dự liệu, ngay cả bữa khuya cũng không như dự liệu.
Khúc Ninh cắn một cái, thấy có hơi ướt ướt mằn mặn, lau một cái, mới phát hiện mình rơi mấy hàng nước mắt.
Thật không có tiền đồ.
Chương 2Lâu rồi mới vớ 1 chương dài cỡ này……..
Thi không tốt nên muốn xả giận =.= Ai muốn tui làm thêm 1 chương Phùng Xuân thì giơ tay nào
Bàn về việc làm sao tóm được một vị kim chủ thiệt to