Hai ngày sau, Mễ Tình vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi xoài tràn ngập mọi nơi.
Cô đứng trước cửa phòng bếp, nhìn vào trong.
Trên mặt đất có một giỏ xoài lớn, ước chừng cũng hơn 10 cân, Tiêu Cố đeo tạp dề, đứng bên bếp gọt xoài.
Mễ Tình liếm môi, hỏi: “Anh đang làm gì thế?
Tiêu Cố gọt xoài vô cùng cẩn thận, thậm chí không buồn quay đầu nhìn cô: “Làm xoài sấy.”
Con ngươi Mễ Tình giật giật, lại chỉ giỏ xoài dưới đất: “Anh mua xoài ở đâu mà lắm thế?”
Tiêu Cố nói: “Người khác tặng.”
Mễ Tình líu lưỡi, ai rảnh rỗi lại đi tặng anh nhiều xoài như vậy? Cô suy nghĩ trong chốc lát, nháy mắt mấy cái hỏi: “Có phải nữ sinh thầm mến anh tặng không?” Vì để lấy lòng anh mà bỏ nhiều vốn thế cũng bằng lòng à?
Cuối cùng Tiêu Cố cũng nghiêng đầu nhìn cô: “Đàn ông tặng.”
Mễ Tình: “…”
Wow, ông chủ Tiêu nhìn như thế này… nam nữ đều thích, giá trên thị trường không tồi.
Cô cười, tiếp tục nhìn: “Cần tôi giúp gì không?”
Lần trước cô giúp anh thái rau chân vịt, rồi được ăn cơm Tây ngon miệng, bây giờ cô giúp anh gọt xoài, chưa biết chừng sẽ được ăn xoài sấy.
Tính toán nhỏ nhặt xấu xa đang khuấy động trong đầu Mễ Tình, cô vẫn nhớ vị của 5 miếng xoài trước đây. Tuy trong tiệm cũng có xoài vụn, nhưng không ngon bằng.
Tiêu Cố không cho cô cơ hội ấy: “Xoài được gửi từ nông trại ở Đài Loan, một quả xoài chỉ lấy được hai miếng, đây có thể coi là bài kiểm tra trình độ nấu ăn, cô vẫn nên lượn đi chơi đi thôi.”
Mễ Tình chép chép miệng: “Vậy có cần tôi giúp anh gọt vỏ không?”
“Không cần, tôi sợ cô gọt xấu.”
Mễ Tình: “…”
Vậy anh tự chơi một mình đi!
Cô thở phì phò xoay người chuẩn bị rời đi, Tiêu Cố ở phía sau gọi lại: “Cô lấy hai quả xoài ăn đi.”
Mễ Tình sững cả người, thụ sủng nhược kinh [1]: “Thật sao?”
[1] Thụ sủng nhươc kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Tiêu Cố khẽ nâng khóe miệng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Chỉ là hai quả xoài thôi mà, cô đâu cần ngạc nhiên như thế?”
Vì nó là xoài nên cô mới hết hồn đấy! “Xoài không phải thứ anh thích nhất à?”
Tiêu Cố thu lại ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm gọt xoài: “Cô không ăn thì thôi.”
Mễ Tình sợ anh đổi ý, xông lên cầm lấy hai quả xoài, về phòng mình.
Cô vốn thấy ông chủ dạo gần đây đổi tính đổi nết, so với hồi cô mới đến thì tốt hơn nhiều. Mễ Tình vừa nghĩ vừa gọt vỏ xoài, cắn một miếng.
Ai ôi, xoài chín vừa, hương vị ngọt ngào nồng nàn, nếu làm xoài sấy sẽ vô cùng ngon.
Chưa biết có phần của cô không.
Mấy hôm sau, Tiêu Cố đều ở trong bếp làm xoài sấy, Mễ Tình đến bây giờ mới phát hiện, trong phòng bếp kia có cái lò lớn hình dáng kì quái, thực ra, đó là máy nướng nhiệt độ thấp.
Tiêu Cố làm khô từng miếng xoài, lấy túi ni lông từ tủ bát ra, chia đều xoài cho vào túi.
Lúc Mễ Tình về, thấy Tiêu Cố ôm chó ngồi trên salon xem tivi, ánh mắt cô dừng lại ở miếng vụn xoài trên miệng anh, hỏi: “Xoài anh làm ngon lắm à?”
“Ừ” Tiêu Cố cắn một miếng xoài, Mễ Tình có thể tưởng tượng ra mùi vị vừa thơm vừa nồng của nó.
Cô đứng tại chỗ, nhìn xoài sấy.
Dường như bây giờ Tiêu Cố mới để ý, anh nhẹ nhàng nâng khóe miệng, ném cho cô một túi xoài: “Cầm lấy ăn đi.”
Mễ Tình ôm cái túi vừa bay qua, thật không thể tin nổi.
Một túi? Anh ta như thế mà cho cô hẳn một túi? Trong lòng cô chỉ có mong ước nhỏ nhoi là được hưởng vài miếng thôi!
Tiêu Cố thấy cô ôm xoài đứng tại chỗ không nhúc nhích, cau mày: “Chê ít à? Mười cân xoài chỉ làm được một túi như thế thôi.”
“Không không không.” Mễ Tình liên tục lắc đầu,“Cám ơn phúc lợi của ông chủ!”
Cô vui sướng chạy vào phòng.
Tiêu Cố nhìn cửa phòng cô, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, mấy nhân viên khác cũng không có cái phúc lợi này đâu.
Mễ Tình nhảy vào phòng, khẩn trương mở túi, hương vị xoài bay khắp phòng. Chắc nông trại này rất nhỏ, nên miếng xoài cũng nhỏ theo, giống quả trứng gà, nhìn rất đáng yêu.
Mễ Tình cắn một miếng, hạnh phúc cười híp mắt.
Vẫn cách làm đó, vẫn hương vị đó.
Tối hôm đó không phải do đói cô mới thấy ngon, mà là ngon thật. Cô vui vẻ giải quyết nửa túi, rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau, trước khi mở hàng, Mễ Tình ghé quầy thu ngân xem laptop. Cô dùng cái này để soạn bài bổ túc tiếng anh cho Tiểu Mập, tuy giao tiếp của cô không có vấn đề, nhưng kiến thức cô nắm rất ít, nhớ không rõ, nếu cô tham gia thi tiếng anh, không chắc có thể lấy điểm cao.
Tiêu Cố cầm mấy túi xoài nhỏ đi vào, thấy mặt cô hiện lên vẻ phiền não, đến gần hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Mễ Tình thấy Tiêu Cố, theo bản năng lấy tay che laptop, tuy rằng ông chủ không cấm việc nhân viên làm việc ở ngoài, nhưng trong tiệm làm việc riêng, hình như không ổn lắm.
Cô càng làm thế càng thu hút sự chú ý, Tiêu Cố liếc laptop, nói: “‘Wish’ có nghĩa là nguyện vọng khó thực hiện, đứng trước tân ngữ, ‘hope’ là hy vọng, bất đồng phương thức với ‘wish””.
“A? Cám ơn.” Mễ Tình sửng sốt, mới gật đầu nói tiếng cảm ơn. Cô nhìn bóng lưng Tiêu Cố, nhịn không được nghĩ, anh lấy cô ra so sánh với bác Trương bán bánh đối diện? Bác Trương sao biết được chỗ bất đồng phương thức?
Ông chủ Tiêu này, chắc chắn đã tốt nghiệp trung học.
Tiêu Cố đem mấy túi xoài sấy nhỏ đặt ở trên quầy, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Đây là xoài sấy tôi mới làm.”
“A, thật tốt quá, có rất nhiều khách đều hỏi khi nào có xoài sấy.” Lâm Tĩnh Dung vui vẻ cầm xoài sấy, nhân viên khác nghe được, tụ tập rất nhanh.
Chỉ có Mễ Tình bình tĩnh, không tranh giành, của các người hết đấy.
Tiêu Cố đã thấy mọi người tập hợp đông đủ, nói: “Nhân lúc có đủ mọi người, tôi sẽ nói qua về chuyến du lịch năm nay.”
Mọi người vừa nghe, lỗ tai dựng thẳng lên. Lâm Tĩnh Dung cũng giật mình: “Nhanh quá, đã hơn một năm nữa rồi.”
Tiêu Cố gật đầu: “Năm nay vẫn tổ chức vào hai ngày 15, 16. Nhân viên trên một năm đều có thể tham gia.”
Mễ Tình nghe thấy liền buồn bực, à, vậy không phải chuyện của cô rồi.
“Ông chủ Tiêu, suối nước nóng lần trước tôi nói có được không? Ngay cạnh thành phố A, tới đó 2 ngày rồi về là vừa. Tôi nghe bạn bè nói chỗ đó rất xịn” Tiểu Đức Tử cười tủm tỉm nhìn Tiêu Cố, du lịch mãi mãi là đề tài làm người ta hưng phấn.
Tiêu Cố gật đầu nói: “Tôi đã xem qua tư liệu về suối nước nóng đó, quả thật không sai, nếu mọi người đều đồng ý, vậy đến đó đi.”
“Được đấy!” Nhóm nhân viên nhất trí đồng ý, Mễ Tình chép miệng, hừ, tắm suối nước nóng thôi mà, kích động thế làm gì, cô từng đi suối nước nóng ở Nhật Bản nữa kia.
Bên kia, Cố Tín đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi onl QQ.
Trong lúc vô ý, anh thấy tin nhắn của Thẩm Thi Thi, tên và ảnh đại diện đều là cô thật, liếc một cái là anh nhận ra.
QQ công khai của anh mỗi ngày đều có nhiều fans gửi tin nhắn, tuy chủ yếu là trả lời tự động, nhưng đôi khi anh ngẫu nhiên chọn 1 2 người hâm mộ trò chuyện, coi như quà tặng người hâm mộ.
Chẳng qua, đến bây giờ, fan may mắn đó vẫn luôn là Thẩm Thi Thi.
“Anh Cố đẹp trai, người đệm đàn piano đã đến rồi đây.” Giọng nói của người đại diện vang lên sau lưng, Cố Tín đăng xuất QQ.
Quay đầu lại, sau lưng là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, ngoại hình khí chất đều xuất chúng. Cố Tín đánh giá trong chốc lát, nhíu mày: “Chu Nghi Nhiên?”
Chu Nghi Nhiên nở nụ cười, thanh âm như đàn dương cầm tao nhã: “Không nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ tôi.”
Người đại diện hơi ngu ngơ: “Hai người biết nhau sao?”
Làm khổ
Cố Tín đứng lên, cười: “Vẫn nhớ qua từng ấy năm.”