Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 55: Chương 55




EDIT BY CHERYL CHEN

Nhìn gương mặt đẹp trai của Tiêu Cố, Mễ Tình không thể chống đỡ được.

Gò má của cô hơi nóng lên, cô ho nhẹ, cố ý xuyên tác ý của anh để đánh trống lảng: “Anh cũng đến tuổi lập gia đình rồi á?”

Tiêu Cố cười gật đầu, mỗi cử động nhỏ toàn là cưng chiều.

Một đôi tình nhân đứng trước cửa sổ oanh oanh yến yến, bố Mễ đi tới, lạnh mặt nhìn hai người: “Được rồi, đứng đây làm trò này để người ta ghét cho, về nhà thôi.”

Mễ Tình nghe xong lại ôm tay Tiêu Cố, bố Mễ cau mày, nói: “Sao, con vẫn muốn ỳ ra ở đây à?”

Tiêu Cố khoác hông Mễ Tình, nhìn bố Mễ nói: “Bây giờ cô ấy mang thai con của con, đúng ra phải ở với con.”

“Ở lại với cậu á?” bố Mễ bật cười, “Cậu giải quyết xong chuyện Tống gia đi rồi hãy nói, bây giờ nó ở lại nhà họ Cố, không danh không phận để làm gì?”

Tiêu Cố hơi nhếch môi, trầm mặc, quay đầu nhìn Mễ Tình: “Vậy em cứ về nhà trước đã, anh sẽ đến đón em sớm thôi.”

Mễ Tình phồng mang trợn má, giọng bất mãn: “Rất nhanh là bao lâu?”

Tiêu Cố cười nói: “Hai ngày thôi, em chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ.”

“Vâng…” Mễ Tình vừa nói đã bị bố kéo đi.

Sau khi về nhà, Mễ Tình cuối cùng cũng được trả SIM điện thoại, cô lắp SIM vào máy, phát hiện trong phòng cũng có wifi. Cô muốn gọi cho Tiêu Cố nhưng lại sợ anh đang bận, nên lại thôi.

Xế chiều, Hoắc Lệ lại tới. Lần này, cô ấy không bị bố Mễ chặn lại, mà lên tầng tìm Mễ Tình.

Dì Minh cầm chút bánh trái hoa quả vào cho các cô, hai người trong phòng tâm sự.

Hoắc Lệ xúc một miếng bánh gato, như muốn nói lại thôi: “Tớ nghe nói, cậu đang mang thai à?”

Mễ Tình sặc táo, lấy tay che miệng, giương mắt nhìn cô: “Cậu nghe ở đâu thế? Sao phát tán nhanh thế này?”

Hoắc Lệ cười nói: “Mấy chuyện này sao giữ bí mật được, hơn nữa hôm nay em tới Cố gia, ồn ào như thế.”

“Con của người tớ gặp hôm Giáng sinh à?”

“Ừ.”

Hoắc Lệ suy nghĩ miên man: “Trước kia tớ không nghĩ anh ấy là con trai dì Có, bây giờ anh ấy về Cố gia rồi, Cố gia sẽ có nhiều biến động đây!”

Mễ Tình hơi lo lắng vì việc này. Hôm nay ở trên xe, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiêu Cố, đoán chừng người Cố gia không phải ai cũng hoan nghênh anh.

“Nhưng cái này cậu đừng quan tâm, cậu cứ tập trung dưỡng thai đi!” Hoắc Lệ thấy Mễ Tình nhíu mày, chủ động đổi chủ đề, “Bây giờ việc đã đến lúc này, chú Mễ sẽ không ép cậu gả cho Tống gia nữa. Hôn sự của cậu và Tiêu Cố khi nào cử hành?”

Nói đến hôn sự, Mễ Tình hơi ngượng: “Cũng nhanh thôi, nếu không… lộ rõ bụng cũng không tốt.”

Hoắc Lệ nhìn cô, cười nói: “Mới đầu tớ nghe tin cậu mang thai, còn tưởng cậu giả vờ, không ngờ là thật.”

“Cậu có thấy tớ hơi to gan không?” Mễ Tình cắn miếng táo nhỏ, cũng cười, “Khi nào tiến hành hôn lễ, cậu làm phù dâu cho tớ nha.”

“Được.” Hoắc Lệ đáp ứng ngay, đôi mắt lại thêm mờ mịt, “Hôn lễ các cậu có mời Chu Nghi Nhiên không?”

“Có chứ!” Mễ Tình nói xong, như hiểu được Hoắc Lệ đang lo lắng cái gì, giả vờ thoải mái mà cười, “Tớ và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, gặp nhau cũng chẳng có gì lúng túng. Nhưng cậu này, thích thì phải giữ thật chặt, tớ thấy dưới Weibo cậu ấy ngày nào cũng có fan nữ gọi ‘nam thần’ đấy.”

Hoắc Lệ bật cười: “Thì ra cậu vẫn lén xem weibo cậu ấy à?”

Mễ Tình ngẫm nghĩ, hạ giọng nói: “Cậu có nhớ tiệc rượu mừng sinh nhật mẹ cậu năm xưa, tớ bị chó to nhà cậu dọa sợ không?”

Hoắc Lệ gật đầu: “Ký ức vẫn còn đó, bởi vì chuyện này mà tớ bị mẹ mắng nửa tháng trời.”

Mễ Tình cười haha: “Khi đó có một cậu bé đeo tai thỏ đến giúp tớ đuổi chó đi, tớ cứ nghĩ là Chu Nghi Nhiên, sau đó mới biết, là Tiêu Cố.”

Hoắc Lệ ngạc nhiên, nhìn cô vẻ khó tin: “Tiêu Cố ở đó sao?”

Mễ Tình gật đầu: “Anh ấy chỉ đến thành phố C một lần duy nhất đó.”

Hoắc Lệ bối rối một lúc rồi cúi đầu cười: “Hai người các cậu đúng là duyên phận trời định trước.” Cô nói đến đây dừng lại, nhìn Mễ Tình, “Cậu vì chuyện đó mới có thiện ý với Chu Nghi Nhiên à?”

“Ừ, tình cảm đó cũng dễ hiểu thôi, mỗi cô gái đều mong được gả cho một anh hùng.”

“Không, tớ không…”

“Chậc.”

Hai người trò chuyện đến khi mặt trời xuống núi. Hoắc Lệ đứng dậy tạm biệt, Mễ Tình vốn định giữ bạn ở lại ăn cơm tối nhưng lại bị từ chối khéo: “Hôm nay tớ có hẹn rồi, mai mọi người có buổi tụ tập nho nhỏ, cậu có muốn đi không?”

Mễ Tình lúc đầu không muốn chạy lăng xăng khắp nơi, nhưng nghĩ đến buổi tụ tập có Cố Trân Cố Bảo, cô muốn gặp hai người đó biết bao, lập tức đồng ý: “Được, lúc đó nhớ gọi tớ nhé.”

Hoắc Lệ gật đầu, rời khỏi Mễ gia.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Mễ Tình về phòng. Cô tắm rửa xong, thấy thời gian không còn sớm, leo lên giường gửi một tin nhắn Wechat cho Tiêu Cố: “Ăn cơm chưa~”

Tiêu Cố nhắn lại một tin nhắn thoại: “Anh đang chuẩn bị ăn.”

Giọng nói của anh làm Mễ Tình khá thỏa mãn, cô nghe đi nghe lại mấy lần, rồi bụm miệng viết tin nhắn mới: “Vâng, anh vất vả quá đi, em sắp đi ngủ rồi.”

Tiêu Cố lại gửi tiếp tin nhắn thoại, chỉ có bốn giây, Mễ Tình mở ra, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo ý cười truyền tới: “Em gửi tin nhắn thoại sang đây, anh muốn nghe giọng em.”

Mễ Tình ngẫm nghĩ, vẫn gửi tin nhắn văn bản: “Muốn nghe giọng công chúa nhỏ thì nói ‘Ngủ ngon, công chúa nhỏ‘ đi.”

Cô nhắn xong lại gửi thêm: “Phải cực thâm tình í.”

Một lát sau, Tiêu Cố gửi thoại mới, chỉ có hai giây.

“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”

Lòng Mễ Tình nhảy dựng lên với tần suất cực nhanh, âm thanh Tiêu Cố dù chỉ nhỏ xíu thôi cũng đủ làm rối loạn hô hấp của cô.

Cô tự xoa xoa ngực, húng hắng hai tiếng, rồi gửi tin nhắn thoại: “Giọng nghe lả lơi như thế, có phải muốn quyến rũ em không?”

Tiêu Cố mỉm cười: “Thành công rồi à?”

“Hừ, còn không mau qua đây thị tẩm.”

“Ngày mai anh sẽ đi gặp Tống Nam Xuyên.”

Tống Nam Xuyên, là vị hôn phu mà cô không nhớ tên, cũng là cậu ba được Tống gia coi trọng nhất.

Mễ Tình không muốn nói nhiều về người này, hơn nữa, cô thấy Tiêu Cố ra tay nhất định sẽ không có vấn đề, hỏi sang cái khác: “Anh đến thành phố C, Cẩu Đản ở đâu?”

Tiêu Cố nói: “Thiên Thiên tạm ở nhà hàng xóm, ông ngoại định để anh quản lí chi nhánh công ty ở thành phố A, mấy ngày nữa là được về rồi.”

“Vâng..” Mễ Tình gật đầu, có thể tiếp tục lăn lộn ở thành phố A với Tiêu Cố cũng là chuyện tốt.

“Anh đi ăn cơm đã, em nghỉ ngơi sớm đi, nhớ uống thuốc nhé.”

Nghe được hai chữ ‘uống thuốc’, Mễ Tình trở nên to gan: “Biết rồi bác sĩ Tiêu, anh nói ba lần rồi.”

Tiêu Cố gửi icon cười sang rồi out khỏi Wechat.

Mễ Tình lưu câu ‘Ngủ ngon, công chúa nhỏ‘ Tiêu Cố nói lại rồi đeo tai nghe, nghe như nhạc ru ngủ.

Đêm nay cô ngủ ngon hơn đêm trước nhiều, một giấc mơ cũng không có, ngủ một giấc tới tận hừng đông.

Bố Mễ đã đi làm, Mễ Tình ăn sáng với mẹ, ngồi trong vườn hoa phơi nắng. Buổi trưa, Hoắc Lệ đến đón cô đi ăn uống, Mễ Tình báo với mẹ rồi đi theo Hoắc Lệ.

Bữa trưa hôm nay vẫn ở nhà hàng bọn họ thường đến, Mễ Tình nghĩ quả thật không sai, Cố Trân Cố Bảo cũng ở đây.

Chu Nghi Nhiên đã đến rồi.

Tuy Mễ Tình từng nói với Hoắc Lệ rằng, cô và Chu Nghi Nhiên có gặp nhau cũng không thấy lúng túng, nhưng sự thật bây giờ, cô vẫn thấy hơi xấu hổ.

Cô cười với Chu Nghi Nhiên, rồi ngồi bên cạnh Hoắc Lệ. Có bồi bàn hỏi cô muốn uống gì không, cô ngẫm nghĩ rồi gọi một ly nước ấm.

Cố Trân nhìn cô, đôi lông mày tinh xảo hơn nhướng lên: “Có thai rồi đúng là khác xưa ha.”

Mễ Tình cười haha: “Chị không biết đâu, bác sĩ Tiêu quản chặt lắm.”

Cố Trân bị lời nói của cô làm cho bật cười, Cố Bảo đến gần, vẻ hóng hớt: “Ui chao, làm thế nào mà cậu lại yêu đương với Tiêu Cố? Hôm qua là lần đầu tiên tớ thấy anh ấy, ui, quả thật phải nói là cực đẹp trai, dễ dàng lừa được mấy cô nhóc như cậu.”

“Thôi đi, chỉ có em mới không biết ngại mà nói người ta lừa gạt gái trẻ thôi.” Cố Trân uống một hớp rượu, không chút lưu tình bóc mẽ em trai.

Cố Bảo bĩu môi nhìn chị, nói: “Em và Tiêu Cố không cùng một đẳng cấp, em xin thề, em chưa bao giờ lừa gạt Mễ Tình.”

Cố Trân mặc kệ em trai.

Chu Nghi Nhiên hồi lâu không nói chuyện, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nếu em đã mang thai, mấy buổi hội họp thế này đừng đi nhiều, cẩn thận một chút vẫn tốt.”

Lời này đương nhiên là nói với Mễ Tình, Mễ Tình cảm ơn một câu, lại quay nhìn Cố Trân: “Hôm nay em đến cũng vì muốn nhìn chị Cố Trân mà.”

Cố Trân suýt thì sặc rượu, ho khan hai tiếng, nói với Mễ Tình: “Chị hiểu lòng em mà, bao nhiêu năm giao tình của chúng ta, em đâu cần nói rõ. Đứa em trai nhà chị đây, không trông chờ gì nó, mặc dù chị có lòng nhưng vẫn phận con gái, trên thương trường không thể tránh khỏi chịu thiệt với đàn ông, hơn nữa, Cố Miện còn đang nhằm vào chị, chị ở công ty cũng không có bao nhiêu quyền lực đâu.”

Mấy lời này Cố Bảo nghe không lọt tai, cậu cau mày, muốn đòi lời giải thích: “Sao lại nói là không trông chờ gì? Lần sau có tiệc rượu, chị đừng kéo em đi uống hộ.”

“Chị cần em uống hộ à? Tửu lượng của em ít ỏi làm sao, haha.” Cố Trân cười trào phúng, “Chị để cho em đi, chẳng qua là có đàn ông giúp chị ngăn cản ong bướm thôi, hiểu không?”

Mễ Tình rửa mắt nhìn hai chị em đấu võ mồm, chắc vì ánh mắt của cô cực nón, nên sự chú ý của Cố Trân lại trở về trên người cô: “Tuy chị mới gặp Tiêu Cố một lần, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho chị hay, anh ấy có thể đấu được với Cố Miện.”

Mễ Tình nghe chị nói vậy, yên tâm hơn nhiều, Mễ Tình đặt ly rượu đế cao xuống, nói: “Ông nội chỉ có một người con gái, thương nhất cũng là dì ấy, năm đó dì liều mạng chạy đến thành phố A, chọc giận ông nội, ông nội còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với dì. Nhưng nhiều năm như vậy, ông đã hối hận rồi, ông muốn tìm dì ấy về, kết quả là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Con ngươi Mễ Tình tối lại, Cố Trân tiếp tục nói bên tai cô: “Từ năm mẹ Tiêu Cố qua đời, ông nội muốn đón Tiêu Cố về nhà, nhưng khi đó anh ấy chưa đồng ý, bây giờ tự anh ất chạy về, coi như giải quyết được một nỗi lòng của ông nội, ông sẽ không bạc đãi anh ấy.”

Nói trên lí là như thế, nhưng Cố Miện đâu phải ngồi không, Mễ Tình vẫn rất lo lắng. Cố Trân cầm trai rượu rót vào ly, cầm trong tay khẽ lắc: “Bác sĩ Tiêu nhà em đúng là đội lốt tổng giám đốc phúc hắc xấu xa đấy, Cố Miện chỉ có thể bắt nạt được chị thôi, trước mặt anh ấy không chiếm được lợi lộc gì đâu.”

Cố Bảo nghe chị nói vậy, ‘chậc’ một tiếng: “Chị, sao tên Cố Miện lại bắt nạt chị? Chị nói đi, em giúp chị đánh anh ta một trận.”

Cố Trân phì cười: “Em xử lí tốt mấy hạng mục trong tay đi, đừng để chị đi dọn bãi chiến trường cho em là chị đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”

Cố Bảo nghe xong, ẩy cô một cái: “Quản lí Thắng Vũ Đỗ, em đã hẹn được rồi.” cậu vừa nói vừa lấy một tấm thẻ phòng trong túi ra, đặt lên bàn.

Cố Trân: “…”

Mễ Tình cúi đầu, đưa tay che mắt.

Khi họ đang nói về Tiêu Cố, Cố Miện cũng nói về anh, nhưng đối tượng trùng hợp lại là Tam công tử Tống gia Tống Nam Xuyên.

“Ông nội cũng thật hồ đồ, tự nhiên đem hẳn một chi nhánh công ty giao cho một tên đầu bếp quản lí.” Cố Miện đo đo cái gậy, nhẹ nhàng đẩy bóng đi. Bóng không chui xuống lỗ, Tống Nam Xuyên đứng cạnh cầm gậy bi-a đi tới.

Áo vest của anh treo ở một bên, trên người chỉ mặc sơ mi trắng và áo ba lỗ, anh khom người điều chỉnh gậy bi-a: “Tôi nghe nói Tiêu Cố tốt nghiệp Học viện Hoàng gia hệ Tài chính, khi chỉ có 20 tuổi.”

Cố Miện khinh thường: “Vậy thì sao chứ? Cuối cùng không phải vẫn đi làm đầu bếp à.” Nói đến đây, cậu không nhịn cười được, “Anh có biết cậu ta mở hai tiệm Xuyến xuyến không? Ông nội muốn biến chi nhánh công ty thành cửa hàng xuyến xuyến à?”

“Tôi thấy anh không nên coi thường anh ta đâu.” Tống Nam Xuyên đẩy bóng vào lỗ, lại đến bên kia, nhắm một quả bóng khác.

Cố Miện trầm mặc rồi mím môi: “Mấy trò quyến rũ con gái thì cũng được đấy.”

Tống Nam Xuyên quay đầu nhìn, không nói gì.

Cố Miện thấy anh không tiếp lời, càng hăng hái: “Đại tiểu thư Mễ gia kia cũng là, rõ ràng có hôn ước với anh mà, còn lên giường với người đàn ông khác.”

Tống Nam Xuyên thu gậy bi-a lại, đứng thẳng bên cạnh bàn, còn chưa nói gì, giọng nói của người đàn ông khác đã xen vào: “Một người đàn ông như anh mà nói xấu sau lưng phụ nữ, quả đáng để tôi kính trọng.”

Cố Miện ngạc nhiên, quay người lại, quả nhiên thấy Tiêu Cố. Cậu nhíu mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Cố cười: “Tôi có hẹn với Tống tiên sinh.”

Cố Miện nhíu mày nhìn Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên đang chống gậy bi-a, nhìn Tiêu Cố nói: “Nếu đã tới, hay cùng chơi với nhau hai ván?:

Tiêu Cố nhìn mấy quả bóng trên bàn, ngẩng đầu hỏi: “Các anh biết chơi mạt chược không?”

*

Mấy vị công tử muốn chơi mạt chược, phòng bi-a nhanh chóng dựng tạm một cái bàn.

Ba người Tiêu Cố cộng thêm một nhân viên, liên tiếp chơi bốn vòng, Tống Nam Xuyên nhịn không được, nhìn Tiêu Cố, như cười như không: “Tiêu tiên sinh đại sát tứ phương, có thật là đến nhận lỗi tôi không đây?”

Tiêu Cố hạ một quân bài trắng, nhìn Tống Nam Xuyên: “Trước khi tôi tới cũng tìm hiểu đôi chút về Tống tiên sinh. Nửa năm trước anh còn ở nước ngoài, rất ít khi xuâst hiện trong nước, nhưng tên tuổi của anh trong ba vị công tử Tống gia là vang nhất.”

Tống Nam Xuyên cười nói: “Thắng tôi nhiều tiền như thế, nói vài câu nịnh bợ là xong à?”

Tiêu Cố nói: “Tôi không nịnh bợ gì cả, chỉ muốn nói rõ ra là, anh chưa từng thấy Mễ Tình đúng không?”

Tống Nam Xuyên nhướn mày: “Vậy thì sao?”

“Nếu tôi là Tống tiên sinh, tôi cũng không cưới một người phụ nữ chưa thấy mặt bao giờ. Cứ coi như Mễ Tình không đào hôn, anh cũng nghĩ cách để phá hủy hôn sự này, bây giờ, tôi giúp anh giải quyết vấn đề này hoàn toàn, không phải rất tốt sao?”

Tống Nam Xuyên nhìn anh cười: “Tiêu tiên sinh thật có ý tứ, theo anh nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh nữa à.”

Tiêu Cố nói: “Không cần cảm ơn, đánh mấy vòng nữa là được.”

“Ôi, anh tự tin thật đấy, được dịp lên mặt à?” Cố Miện thua nhiều nhất, vốn đã nóng nảy, bây giờ hận không thể trực tiếp hất bàn mạt chược.

Tiêu Cố quay đầu nhìn cậu, hơi mím môi nói: “Anh họ, đàn ông phải biết chịu thua.”

Anh dùng mấy lí lẽ này, sắc mặt Cố Miện lập tức trở nên khó nhìn: “Tiêu Cố, anh đừng nghĩ học mấy năm tài chính là quản được công ty. Cố thị không giống tiệm xuyến xuyến đâu.”

“Điều đó tôi còn biết rõ hơn anh,” Anh nhìn Cố Miện, nhắc nhở, “Anh nên hạ bài rồi.”

Cố Miện nhíu mày, đánh ba quân ra, lông mày Tiêu Cố nhướn lên, đẩy bài trước mặt xuống: “Ù.”

Cố Miện: “…”

Tống Nam Xuyên cúi đầu cười khẽ, Cố Miện ở trước mặt Tiêu Cố, chả là cái gì cả.

Vừa nãy Tiêu Cố nói không sai, anh quả thật chưa từng nghĩ đến Mễ Tình, chưa nói gì đến kết hôn, càng không vì chuyện này mà căng thẳng với hai nhà Cố Mễ. Tiêu Cố đã tới tìm anh rồi, mặt ngoài là nói nhận tội với anh, nhưng cũng có thể coi là đưa thang cho Tống gia, anh đương nhiên thấy tốt thì nhận.

Còn như Cố Miện, cậu ta muốn gây xích mích giữa anh và Tiêu Cố, đương nhiên anh biết. Nhưng qua ngày hôm nay tụ tập ba người thế này, anh càng thiên về hợp tác với Tiêu Cố hơn.

Tiếng mạt chượ ‘ào ào’ trong phòng bi-a, Tống Nam Xuyên vừa xếp bài vừa nói với Tiêu Cố: “Tấm lòng của Tiêu tiên sinh tôi nhận. Hôn ước của tôi và Mễ Tình coi như chưa bao giờ có đi, hơn nữa, mong hai người trăm năm hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.