Editor&Betaer: Cogau
Husky vốn là chó Cố Tín mua về nuôi, nhưng sau đó bởi vì quá bận rộn nên đành đưa cho Tiếu Cố, rồi còn đắc ý viết: “Hai kẻ độc thân - vừa hay kết hợp thành một đôi!“.
Mễ Quang không ở lại phòng khách, mà quay về phòng của mình. Nằm vật xuống giường, tiện tay cô dùng di động tìm kiếm chút thông tin về Cố Tín.
Trang tìm kiếm hiện ra hàng loạt kết quả, cô nhấn vào kết quả đầu tiên, nhìn xuống thông tin cá nhân của anh. Ôi trời ơi,... Thành phố C ư? Cố Tín là người thành phố C sao?
Mễ Quang khẽ nhíu mày, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Đúng là Thành phố C có một gia đình họ Cố, nhà họ Mễ coi như cũng có qua lại với họ. Thật ra thì họ đều là bạn bè với nhau, nhưng mà cô thân thiết hơn đối với nhà họ Cố là hai chị em Cố Trân và Cố Bảo, còn Cố Tín thì cô thật sự không có ấn tượng gì, chứ đừng nói đến Tiếu Cố.
Mặc dù đều là người nhà họ Cố ở thành phố C, nhưng có lẽ không có quan hệ gì đâu!
Mễ Quang chẳng suy nghĩ nhiều nữa, cô lướt xuống dưới, nhìn thấy một tấm hình Cố Tín vén quần áo lên. Bởi vì tấm hình chụp nghiêng mặt anh ta, nên máy chụp hình chụp ngay được hình xăm trên hông anh ta.
Mễ Quang: “......”
Hai anh em nhà này còn xăm hình cặp nữa - hình xăm anh em, tình cảm thật tốt ha!
Cô mở lớn hình lên, nghiên cứu cẩn thận hình xăm bên hông của Cố Tín, trông giống như là Kỳ Lân vậy. Mễ Quang chớp chớp mắt, vậy hình xăm trên người Tiếu Cố cũng là Kỳ Lân sao?
Mễ Quang nhớ đêm nhìn thấy hình xăm đó, chẳng nghĩ ra đầu mối gì nên lấy điện thoại di động đặt đồng hồ báo thức, rồi để qua một bên bắt đầu ngủ bù.
Lúc cô đi là bốn rưỡi, đúng lúc gặp Tiếu Cố dắt chó ra ngoài đi dạo. Mễ Quang nhìn một lượt phòng khách, Cố Tín không còn ở đó: “Anh ấy đi rồi sao?”
“Ừ.” Tiếu Cố đeo xích vào cho Husky, cầm áo khoác trên ghế sa lon lên: “Công việc của cậu ấy rất bận, chỉ thỉnh thoảng bớt chút thời gian tới, may mà còn có thể nhận ra cậu ta đấy.”
Mễ Quang gật đầu đồng ý, xem ra trí thông minh của ‘chó cưng’ cũng không tệ lắm. Tiếu Cố lôi xích chó, mở cửa, quay đầu lại nhìn Mễ Quang: “Đúng rồi, chuyện Cố Tín là em họ của tôi không cần nói cho người khác đâu nha.”
“Ok.” Mễ Quang thay giày đế bằng, đi ra ngay sau anh, thuận tay đóng cửa: “Nếu anh ấy là em họ của anh, anh để cho anh ấy làm đại diện Nhà hàng của anh, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ của anh ấy tới ăn đấy.”
Tiếu Cố nói: “Ở nhà hàng bây giờ đã rất bận rồi, không rảnh để đón tiếp thêm người hâm mộ của cậu ta nữa đâu.” Anh nghĩ nghĩ, rồi cảm thấy lời của Mễ Quang cũng có lý, nếu cậu em họ có lợi dụng giá trị, vậy anh không nên lãng phí: “Nếu không thì nhà hàng mới có thể để cho cậu ta tới cắt băng khai trương đi ha.”
Vốn là Mễ Quang cố ý nhạo báng Tiếu Cố nhưng không ngờ anh lại cảm thấy được, không khỏi buồn cười: “Một ca sĩ lớn - hát nhạc Rock and roll cắt băng khai trương cho Nhà hàng tự chọn, hi hi, hình ảnh đẹp đó nha.”
Tiếu Cố nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Rất kỳ lạ sao? Đinh Mông cũng là khách quen của Nhà hàng tôi.”
Mễ Quang: “......”
Đinh Mông thì cô biết, cũng là ca sĩ, trước đây cô cũng từng xem hai vợ chồng Đinh Mông ngược đãi chó phát tán trên mạng.
Một cánh cửa phòng ở lầu năm bỗng mở ra, một ông lão từ bên trong đi ra. Ông lão nhìn thấy Mễ Quang và Tiếu Cố từ trên lầu đi xuống, cười hiền hậu với họ: “Hai vợ chồng son lại ra ngoài dắt chó đi dạo à.”
Mễ Quang: “......”
Tiếu Cố: “......”
Anh khẽ mím môi, nói nhỏ với Mễ Quang: “Ông Khâu lớn tuổi rồi, đôi khi cũng lẫn lộn.”
“À...” Mễ Quang cười với ông Khâu, đi bên cạnh anh. Tiếu Cố kéo Husky dừng lại, cùng ông Khâu hàn huyên mấy câu.
Vườn hoa Nam Thành cách nhà hàng Tự chọn của Tiếu Cố một con đường, chỉ cần đi mấy phút là tới. Mễ Quang quẹt thẻ thay đồng phục xong còn hơn 10 phút nữa mới tới năm giờ, nhưng đã khách có tới sớm ngồi chờ ở sảnh rồi.
Thực sự, Mễ Quang hơi nghi ngờ, sớm thế đã tới ăn rồi không biết có ăn nổi hay không.
Buổi tối, Thẩm Thi Thi không tới, Mễ Quang theo Lâm Tĩnh Dung. Hơn sáu giờ là khách đông nhất, Lâm Tĩnh Dung cũng bận rộn không có thời gian để ý tới cô. Cũng may mà Nhà hàng tự chọn ngoại trừ đếm thẻ thì cũng không cần trang bị kỹ năng đặc biệt gì, Mễ Quang cũng nhanh xong việc nhưng lần đầu tiên dọn dẹp bàn thì vẫn hơi ngại.
Trước đó, mặc dù Tiếu Cố nói cho cô tan làm lúc mười giờ tối, nhưng có khách hơn chín rưỡi mới đến ăn, nửa tiếng ăn chưa xong, nên họ phải ở lại tới khi khách ăn xong mới có thể về.
Lúc Mễ Quang về đến nhà cũng gần mười một giờ, cô mệt mỏi ngã vật xuống giường, tắm cũng chẳng muốn tắm.
Nằm một lát đỡ mệt, Mễ Quang cố gắng đi rửa mặt qua loa rồi lại quay vào phòng. Ôi, một ngày không tắm thì cũng có sao đâu... Cô mơ mơ màng màng nghĩ, rồi ngủ mất.
Chín rưỡi sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức. Chuông báo thức đang miệt mài kêu lần thứ hai thì cô vẫn mắt nhắm sờ điện thoại di động, nhấn tắt đồng hồ báo thức.
Sau khi tắt báo thức, Mễ Quang lại ngủ thiếp đi rất nhanh, mười giờ, đồng hồ báo thức cô đặt lần hai vang lên. Sau khi tắt báo thức lần này, cuối cùng Mễ Quang cũng đành phải bò dậy, đi sang phòng tắm để rửa mặt.
Tiếu Cố dắt chó đi dạo về, thấy Mễ Quang còn chưa đi, liền tới cửa phòng của cô ngó. Cửa phòng của Mễ Quang không khóa, cô đang ngồi ở trước bàn sách trang điểm.
Tiếu Cố đứng ở ngoài nhìn cô đánh phấn nền, khẽ nghiêng người tựa vào cửa nói: “Còn có mười phút nữa thôi, cô không đi làm là tới trễ đó.”
Mễ Quang bị giọng bất thình lình của anh làm sợ hết hồn, cô quay đầu lại nhìn Tiếu Cố, rồi lại vội quay đầu về: “Tôi còn mắt chưa vẽ, xong ngay đây.”
Tiếu Cố vẫn tựa ở cửa ra vào, không nhanh không chậm nói: “Nếu trễ từ nửa tiếng trở đi thì coi như nghỉ làm nửa ngày, còn trễ từ hai tiếng trở đi thì coi như nghỉ làm một ngày.”
Tay cầm chì vẽ mắt của Mễ Quang dừng một chút, nhếch miệng lên: “...... Vậy nếu đã trễ hai tiếng thì khỏi đi đi, dù sao cũng coi như nghỉ làm một ngày mà.”
Tiếu Cố cười với cô: “Nếu tự ý nghỉ việc một ngày, sẽ bị trừ ba ngày lương.”
Mễ Quang: “......”
Cho nên, người lao động chân chính vĩnh viễn tính không lại được với các ông chủ!
Cô tức giận đặt bút kẻ mắt xuống, khoác áo khoác rồi đi. Lúc đi qua bên cạnh Tiếu Cố, lạnh lùng ‘hừ’ anh một tiếng.
Tiếu Cố cũng không giận, chỉ khẽ cười, nhìn bóng lưng cô rồi nói: “Thật ra thì mắt cô không cần kẻ cũng rất to rồi.”
Đứng ở cửa mang giày, Mễ Quang cười ha ha: “Đây coi như là khích lệ sao?”
Tiếu Cố nói: “Mắt to như mắt trâu.”
Mễ Quang: “......”
Gặp lại sau!
Cô đóng sập cửa, chạy nhanh xuống.
Đúng 10 giờ 29 phút 36 giây thì cô quẹt vân tay, thấy máy hiện ra tên của cô, Mễ Quang thở phào nhẹ nhõm, cô thay xong quần áo đi ra, lấy điện thoại di động ra xem chút.
Tối hôm qua quá mệt, nên cô cũng không lượn trang cá nhân của anh ‘Thỏ’, không biết có tin gì không nữa.
Trang cá nhân của anh ‘Thỏ’ có một tin mới lúc hơn 5 giờ, tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng làm Mễ Quang sững sờ tại chỗ.
“Về nước ^_^[ hình ảnh ]”
Điện thoại trong tay Mễ Quang thiếu chút nữa thì rơi xuống, cô nhìn chằm chằm tấm hình, mắt khẽ trợn to. Tấm hình này là chụp ở Sân bay quốc tế Thành phố C, định vị của trang cá nhân cũng thể hiện là ở Sân bay quốc tế Thành phố C.
Mễ Quang thấy tim mình đập thình thịch, anh ‘Thỏ’ đã về nước sao?
Cô bình phục lại một lát rồi hô hấp lại bỗng trở nên rối loạn, sau đó nhét di động vào túi xách.
Anh Thỏ về nước, thế mà cô lại tới thành phố A, ở đây... làm nhân viên phục vụ trong Nhà hàng tự chọn.
Nghĩ đến điều này, Mễ Quang như quả bóng xì hơi, cô cố xốc lại tinh thần lấy di động ra, tìm được trang cá nhân của bạn tốt, nhắn một tin: “Tình hình bây giờ thế nào rồi? Ba mình ‘bớt đi’ không?”
Cô đứng ở cửa phòng thay quần áo đợi một lát, không có tin nhắn lại, không thể làm gì khác hơn là xuống lầu chuẩn bị làm việc trước đã. Diê~n dda`nl3 quy’ đo^n.c0m
Lúc này vẫn chưa chính thức hoạt động, tất cả mọi người đang làm những việc để chuẩn bị mở cửa. Lâm Tĩnh Dung cho Mễ Quang một nắm thẻ bằng trúc, để cho cô luyện đếm thẻ, Mễ Quang nghĩ đến ‘Phật Sơn Vô Ảnh cước’ của Thẩm Thi Thi nên cũng hứng thú luyện tập.
Bên cạnh cô còn có một nam sinh trẻ cũng tập đếm thẻ, trông có vẻ tuổi cậu ta chưa nhiều, hình như mới tốt nghiệp trung học chưa bao lâu. Lâm Tĩnh Dung cứ ở bên cạnh nhìn, nên họ cũng không tiện nói chuyện, nam sinh nóng lòng hoàn thành không cẩn thận làm mấy thẻ trúc trong tay rơi hết xuống đất.
Lâm Tĩnh Dung ở bên phê bình: “Tay đàn ông sao lại vụng về như vậy chứ?”
Mễ Quang: “......”
Chị Dung Dung à, nói lời này với một chàng trai trẻ, thật sự cậu ta nghe có thể hiểu sao chứ?
Dĩ nhiên, tình trạng của cô cũng chẳng hơn gì, mặc dù không làm rơi thẻ nhưng tốc độ thì quá chậm, ngay cả cô cũng không nhìn nổi nữa. Lâm Tĩnh Dung ở bên cạnh nhìn cô một lát, rồi hỏi: “Cô làm sao vậy? Sao có vẻ rất lo lắng thế?”
Mễ Quang sửng sốt, cười nói: “Em không sao ạ.”
Vì chứng minh mình thật không sao, động tác của cô cũng tăng nhanh, sau đó không cẩn thận cũng làm rơi hết xuống đất giống với chàng trai kia.
Mễ Quang: “......”
Không lẽ, bà chị Dung Dung lại nói ‘sao tay một cô gái lại vụng về như vậy’ ư.