Bản Xônat Trốn Hôn

Chương 4: Chương 4: CHƯƠNG 3: TÌM VIỆC




Editor&Betaer: Cogau

Mễ Quang đóng cửa lại, lưu số điện thoại của Tiếu Cố vào máy.

Cô tốn không ít thời gian để sắp xếp lại đồ đạc, sau khi xong xuôi, ngoài trời cũng đã tối hẳn. Mễ Quang nhìn đồng hồ, tới giờ bản tin thời sự rồi. Cô sờ bụng một cái, cảm thấy hơi đói, nhưng không biết nên ăn gì.

Tính toán một lát, cô lấy từ trong túi ra hộp socola buổi trưa mới mua, mở cái hộp tuyệt đẹp rồi cầm một viên ra.

Mùi socola quện vào mũi, Mễ Quang khẽ cắn một miếng, vị socola cùng hương dâu thơm nồng hòa tan trong miệng, vị ngọt thấm tận đáy lòng.

“Ưmh! Ăn quá ngon.” Mễ Quang cất giọng hạnh phúc, cô nuốt hết miếng socola trong miệng xuống, rồi lại đưa tay định lấy viên thứ hai.

Khi ngón tay đẹp đẽ vừa động vào viên socola, thì do dự một chút. Hộp socola này có tất cả tám viên, nếu ăn thêm một viên thì ít đi một viên.

Mễ Quang thu tay lại, liếm liếm đầu ngón tay của mình, đậy cái hộp lại.

Nên ăn tiết kiệm chút đi, những ngày đói thế này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Coi như là giải quyết xong cơm tối, Mễ Quang ôm bộ đồ ngủ tai thỏ của cô định đi tắm. Cô áp sát lên cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài không có âm thanh, mới mở cửa thật nhanh, đi ra ngoài.

Vừa mới đóng cửa lại, đã nhìn thấy con chó Husky của Tiếu Cố nuôi đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn cô.

“Hức.” Tiếng thét chói tai sắp cất lên bị cô gắng gượng nuốt lại, biến thành một cái nấc. Lúc này, Tiếu Cố không có ở đây, nếu cô hét lên sẽ dọa con chó này, vậy thì coi như xong đời.

Cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, mắt nhìn thẳng đi nhanh đến cửa phòng tắm, mở cửa đi vào.

Cho đến khi khóa trái cửa phòng tắm, Mễ Quang mới dựa lưng vào cửa, hai chân như nhũn ra, ngồi sụp xuống.

Khi nhịp tim đã bình phục hơn, cô quan sát phòng tắm mấy lần.

Không có bồn tắm, sau này cũng không thể tắm rồi.

Cô chép miệng, đặt sữa tắm và dầu gội lên kệ, mở vòi hoa sen.

Tắm xong ra ngoài, Mễ Quang cố để ý, con Husky đó vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ.

Cô lại nấc cục một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt, mắt nhìn thẳng giống như vừa rồi trở lại phòng của mình.

Xác nhận mấy lần cửa đã được khóa kỹ, cô ngã lên giường mà lòng vẫn còn sợ hãi.

Cái giường này nhìn tầm thường, nhưng nằm rất thoải mái.

Cô nằm một lát, rồi từ trên bàn sách đã bị cô bố trí thành bàn trang điểm, lấy một cái mặt nạ dưỡng da. Xé bao ra rồi đắp lên mặt, cô lại thuận tay cầm cái máy mát xa ở bên cạnh lên, bắt đầu mát xa chân mình.

Chiếc máy mát xa như nam châm chạy dọc bắp chân, Mễ Quang thư thái như cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.

Cứ hưởng thụ như vậy mười lăm phút, khi cô thoải mái sắp ngủ quên mất, cô nghĩ ra mình còn có việc chưa làm xong.

Cô phải bán bớt quần áo của mình đi, nếu không thì cơm cũng không có mà ăn.

Cô đã nghĩ, tạm thời cứ bán bớt đi, để mình dư dả chút, rồi sẽ từ từ tìm việc. Đối với cô mà nói, Thành phố A rất xa lạ, thị trường giao dịch ở đâu dĩ nhiên cô cũng không rõ, nhưng cũng may thời buổi hiện nay Internet tiện lợi, trên web có rất nhiều khu vực giao dịch.

Cô lột mặt nạ ra, ngồi vào bàn bên cạnh. Sau khi mở Laptop xong, cô mới nhớ là không có Internet.

Chỗ kết nối Internet thể hiện có thể dùng mạng wifi, nhưng phải có mật khẩu. Mễ Quang cảm thấy, tín hiệu mạnh nhất có lẽ là mạng của chủ nhà.

Cô cân nhắc, vẫn quyết định đi ra hỏi anh mật khẩu.

Phòng của Tiếu Cố nằm bên phải phía trước, cuối hành lang. Bởi vì sẽ không cần đi qua phòng khách, Mễ Quang chẳng lo lắng chút nào. Cô mở cửa ra lặng lẽ quan sát, Husky vừa rồi vẫn đứng ở hành lang đã không thấy nữa, có khi là về ổ của mình rồi.

Cô thở ra một hơi, rón rén đi ra, gõ cửa phòng Tiếu Cố.

“Cộc cộc” hai tiếng vừa dứt, cửa đã được mở ra.

Tiếu Cố cởi trần đứng ở cửa, đang dùng khăn lông lau khô một nửa tóc. Có lẽ, anh vừa tắm xong, trong phòng còn có mùi sữa tắm nồng đậm, không biết là sót lại trong phòng tắm, hay là lưu lại trên người Tiếu Cố nữa.

Bị cảnh tượng đó đập vào mắt, thiếu chút nữa Mễ Quang hét lên ‘lưu manh’.

Một tay Tiếu Cố giữ khăn lông trên đầu, nhìn người ngoài cửa: “Chuyện gì?”

Mặc dù trong phòng có máy sưởi, nhưng những ngày này mà không mặc quần áo thì vẫn lạnh.

Mễ Quang âm thầm nuốt nước miếng, chuyển ánh mắt qua một bên: “Mật khẩu wifi của anh là bao nhiêu? Em muốn lên mạng bán quần áo.”

Tiếu Cố im lặng một lát, nói: “Mật khẩu là số điện thoại di động cá nhân của tôi, Internet cô có thể dùng, nhưng phí internet phải chia đều, à đúng rồi, điện nước cũng phải chia đều.”

Cuối cùng, Mễ Quang ngước mắt nhìn anh: “Nhưng anh còn có một con chó nữa mà.”

Tiếu Cố sững sờ, không ngờ có người còn tính toán chi li với một con chó: “Chó của tôi một tháng chỉ tắm một lần, cô thì sao?”

Mễ Quang: “. . . . . .”

Được rồi, coi như thuê được phòng rẻ như vậy, cô chịu thiệt một chút cũng được.

Cô nhăn mũi một cái định về phòng, mắt Tiếu Cố quan sát bộ đồ ngủ tai thỏ màu hồng cùng đôi dép lê. Buổi chiều, chiếc balo cô đeo trên vai đó hình như cũng có một đôi tai thỏ trang trí.

“Cô rất thích thỏ à?” Anh thuận miệng hỏi một câu.

Mễ Quang quay đầu lại nhìn anh: “Không được sao?”

Tiếu Cố không trả lời, anh xoay người định lấy gì đó. Trong nháy mắt khi anh nghiêng người qua, Mễ Quang nhìn thấy ngang lưng anh có hình xăm.

Bởi vì góc độ cũng như bị quần jean che khuất, cô nhìn không hết, nhưng cảm giác đó là một con quái vật hung dữ.

Trong lòng Mễ Quang hoảng hốt, theo bản năng, hỏi: “Anh xăm mình sao? Không phải anh là ‘xã hội đen’ đấy chứ?”

Khó trách anh lại cho thuê căn hộ rẻ như vậy, chính là muốn thu hút người như cô bị mắc lừa, sau đó sẽ bán cho ‘xã hội đen’ làm culi!

Tiếu Cố ngoái đầu lại nhìn cô một cái: “Người có hình xăm là ‘xã hội đen’ sao? Kiến thức xã hội cũng quá thấp đấy.”

Mễ Quang: “. . . . . .”

Từ trên bàn, Tiếu Cố cầm lên hai chiếc chìa khóa, ném cho Mễ Quang: “Hồi nãy quên đưa cho cô, khóa cửa.”

Cô nhận lấy chìa khóa, lại nhìn anh một cái, rồi trở về phòng.

Cô nhập thử mật khẩu Tiếu Cố cho. Quả nhiên, Internet thuận lợi được kết nối. Cô tìm được một trang bán đồ qua mạng tương đối nổi tiếng, nghiên cứu một hồi, đăng ký tài khoản cho mình.

‘Nếu muốn bán sản phẩm được nhanh, cần phải có hình đẹp một chút’, Mễ Quang suy nghĩ, rồi mặc quần áo của mình vào, đứng trước gương to chụp mấy tấm.

Cô định sẽ bán một chiếc áo khoác ngoài và một chiếc đầm, nếu như thuận lợi, có thể giúp cô ‘cầm cự’ một thời gian.

Sau khi chụp xong, cô lại chụp thêm vài kiểm chi tiết quần áo, rồi copy vào máy vi tính.

Biên tập tin rao ổn thỏa, Mễ Quang ôm lòng mong mỏi đăng lên trang web.

Đúng là chưa từng nghĩ, có một ngày, cô phải bán quần áo để lấy tiền!

Làm xong chuyện, Mễ Quang như bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, thoải mái lướt facebook.

Anh ‘Thỏ’ không cập nhật status mới, Mễ Quang hơi thất vọng. Cô mở tin thông báo ở trên góc phải ra, đọc.

~ : Giờ chú còn rất tức giận, đừng về nhé.

Đây chính là người bạn thân giúp Mễ Quang chạy trốn, bởi vì Mễ Quang mới đổi số điện thoại chưa báo cho ai biết, cho nên đã thỏa thuận, nếu có tin tức thì nhắn tin cho cô biết.

Đọc tin nhắn này, ngày cô về nhà vẫn còn rất xa.

Cô tắt máy vi tính, nằm vật xuống giường đi ngủ sớm.

Nửa đêm không biết mấy giờ, cô bị đói làm tỉnh giấc.

Bốn bề tối om yên tĩnh, khung cảnh xa lạ khiến cảm giác bất an này lại tăng lên một bậc.

Nhưng cô thật sự rất đói, bữa tối chỉ ăn một viên socola - mặc dù nó có thể bổ sung chút năng lượng, nhưng thực sự không thể no được.

Mễ Quang đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cảm giác bụng đói cồn cào đã chiến thắng sợ hãi.

Cô quyết định tới phòng bếp xem có gì ăn không.

Muốn đến phòng bếp, nhất định phải đi qua phòng khách, mà phòng khách là địa bàn của Husky.

Mễ Quang dùng màn hình di động soi đường, nhón chân lên đi, bước đi còn nhẹ mèo nữa.

Trong phòng khách, Husky đang ngủ trong ổ chó của mình, Mễ Quang không dám nhìn chằm chằm vào nó, sợ ánh mắt của mình khiến nó tỉnh lại. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy mình giống như là một dũng sĩ thám hiểm trong sơn động của ác quỷ vậy.

Thật vất vả mới tới được phòng bếp, Mễ Quang mở tủ lạnh ra nhìn. Bên trong có rất nhiều nguyên liêu nhưng cũng cần phải chế biến, cô nhìn một lượt, chỉ có thể lấy ra một trái dưa leo gặm.

Ừ, ăn một trái dưa leo chủ nhà cũng sẽ không phát hiện chứ? Nếu như phát hiện . . . trên người cô còn có 955 nghìn đồng thôi.

Cô cầm trái dưa leo cắn một miếng, định về phòng từ từ ăn, vừa mới xoay người, đã nhìn thấy Husky đứng ở cửa.

. . . . . .

Bộp.

Trái dưa leo cô vừa đưa lên miệng cắn cứ như vậy rơi trên mặt đất, gần như cô chẳng còn kịp nữa đau lòng, vội vàng bụm miệng mình, sợ mình hét lên.

Con Husky thì cứ im hơi lặng tiếng đứng trong bóng đêm, như một người lính gác chân chính vậy.

Mễ Quang không dám động đậy, cô cứ không chút phòng bị nào với một con chó to như vậy, ‘oan gia ngõ hẹp’ trong phòng bếp.

Bị nó phát hiện mình ăn trộm đồ ăn của chủ nó, có thể bị cắn chết tại chỗ hay không đây?!?

Sau khi suy nghĩ tới thảm cảnh đó, Mễ Quang lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một người một chó cứ đối đầu như vậy một lát, bỗng Husky vẫy vẫy cái đuôi, bước lên một bước.

Theo phản xạ, Mễ Quang lùi về sau hai bước.

Husky đi tới bên cạnh tủ bát rồi ngừng lại, nó nhìn Mễ Quang, rồi lại nhìn tủ bát vẫy vẫy cái đuôi.

Mễ Quang vẫn đứng im tại chỗ, cho đến khi con chó to trước mặt lặp lại động tác này lần thứ tư, rốt cuộc cô mới duỗi cánh tay, đẩy cánh cửa tủ bát đó ra.

Trong đó để một hàng túi giấy đóng gói sẵn, bởi vì ánh sáng của màn hình điện thoại di động quá yếu, cô nhìn không rõ bên trong đựng gì.

Con chó lại nhìn những túi giấy ngoe nguẩy cái đuôi, rồi lè lưỡi nhìn Mễ Quang.

. . . . . . Nó đang bảo mình lấy sao?

Mễ Quang nuốt nước miếng một cái, ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’, cô vẫn nên nghe theo chỉ thị của Husky thì có vẻ an toàn hơn.

Cô lấy một túi giấy, thật nhanh rút tay về. Dùng di động soi lên miệng túi trong suốt, Mễ Quang phát hiện bên trong lại là xoài khô.

Husky tiếp tục vẫy đuôi với cô.

Mễ Quang: “. . . . . .”

Không biết có phải hiện tại cô quá đói, mới có thể cảm thấy động tác của nó là bảo mình ăn không nữa?

Cô cầm túi giấy xem, không có ngày sản xuất cũng không có nơi sản xuất, loại sản phẩm ‘ba không’ này cô không dám ăn. Nhưng trước cái nhìn tha thiết chờ mong của chó, cô vẫn mở miệng túi ra, lấy một miếng xoài khô ra.

Vừa túi giấy ra, mùi xoài khô thơm ngọt xông vào mũi, cô cẩn thận cắn một ít xoài khô trong tay, bỗng ánh mắt sáng lên.

Từ nhà hàng Michelin ba sao đến những quán ăn nhỏ ven đường, Mễ Quang đã từng thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon nhiều nơi trên thế giới, nhưng cô chưa bao giờ ăn món xoài nào ngon như vậy cả! Móa! So với đồ nhập khẩu, đồ ăn của đất nước cô ăn còn ngon hơn!

Thịt quả rất dầy, cắn rất dẻo, hơn nữa mùi thơm nức, không bởi vì chế biến thành quả khô mà mất đi hương vị vốn có của quả xoài. Từng miếng mềm mượt, miếng vừa phải, quả thật hết miếng này tới miếng khác dừng lại không được!

Mễ Quang ăn một mạch hết ba miếng, cô chợt dừng lại.

Đợi chút, tình huống này hình như có vẻ không đúng.

Cô lại nhìn con chó to trước mặt, nó đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, lè lưỡi nhìn mình.

Mễ Quang liếm mép một cái, nuốt hết xoài khô trong miệng xuống, lại lấy ra hai miếng nữa, sau đó gói túi kín rồi đặt lại chỗ cũ. Đóng tủ bát lại, cô nhặt trái dưa leo rơi ở dưới đất lên rồi lao nhanh ra khỏi phòng bếp, trở lại phòng mình.

Hi vọng ngày mai chủ nhà sẽ không phát hiện trong phòng bếp thiếu một trái dưa leo và năm miếng xoài khô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.