Editor&Betaer: Cogau
Nghe xong lời nói của Mễ Quang, Tiếu Cố không nhịn được cười nhẹ, phản ứng giống như ngày Mễ Quang nghe thấy Husky được gọi là Hao Thiên vậy.
Mễ Quang trợn mắt, cao giọng: “Cười cái gì? Buồn cười đến vậy sao!”
Tiếu Cố vừa cười vừa nói: “So với Hao Thiên thì buồn cười hơn nhiều, anh hùng á . . . Đúng là lời nói của công chúa nhỏ.”
Mễ Quang bưng tô mỳ ăn liền đứng lên, tức giận đùng đùng đi khỏi phòng khách.
Anh hùng thì sao chứ? ‘Anh hùng’ mà cũng có thể làm anh ta buồn cười, vậy lúc anh ta xem phim bom tấn của Mỹ chẳng phải là sẽ chết cười ở rạp chiếu phim sao!
Cô rửa sạch sẽ cái tô ăn mì, trở về phòng, mở máy vi tính ra rồi tiếp tục gửi Hồ sơ ứng tuyển trên mạng.
Mặc dù cô rất ghét cái tên Tiếu Cố này, nhưng vẫn nên nghe anh ta chọn mấy Công ty quy mô vừa và nhỏ, rồi gửi Hồ sơ ứng tuyển đi, rồi lại lên diễn đàn xem chiếc đầm cô rao có ai mua hay không.
Tin rao cũng có mấy tin, nhưng đều là hàng nhập, không ai muốn mua. Cô xem mấy sản phẩm rao bán, cố tìm tin rao của CÔ CHÍN ở trang đầu, để xem xem chiếc áo khoác cô ta đã bán chưa.
Tin rao của CÔ CHÍN đã trôi sang trang thứ 2, Mễ Quang mở ra xem, thấy áo khoác cô ta đã bán được rồi.
Mễ Quang: “. . . . . .”
Tại sao cô ta lại bán được nhanh vậy chứ?
Mễ Quang tức giận trong lòng, cô nhấp chuột vào, thấy tin nhắn lại của người mua. Người mua ấy là một tài khoản mới, ngay cả cái hình đại diện cũng không có, tên nghe như tên chó ấy, vừa nhìn là biết chọn đại cái tên rồi.
Ở đó không có giao dịch chi tiết của họ, có lẽ là nhắn tin riêng, Mễ Quang tìm nhưng không tìm được giá bán cuối cùng thì đóng trang web lại.
Tại sao chỉ có cô là xúi quẩy mà thôi? Làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Ngược lại, kẻ gian thương CÔ CHÍN đó thế mà lại có thể tìm được người mua nhanh đến vậy.
Mễ Quang bĩu môi, ôm máy vi tính ngồi trên giường, tìm một bộ phim xem.
Hôm sau sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên cô làm là mở điện thoại di động, xem có tin nhắn nào chưa đọc không.
Đúng là có một tin.
Mễ Quang tinh thần phấn chấn ngồi dậy chui ra khỏi chăn, mở tin nhắn.
“Chào cô Mễ Quang, chúng tôi có nhận được Hồ sơ ứng tuyển của cô, mời cô 2h30 chiều ngày 12 đến công ty để phỏng vấn.”
Trên đó còn kèm thêm chỉ dẫn kỹ càng, Mễ Quang vui vẻ từ nhảy trên giường xuống, bắt đầu nhảy nhót.
Hôm qua, Tiếu Cố nói cô nên mặc khiêm tốn một chút, nhưng quần áo của cô tất cả đều là hàng hiệu, cô đành chọn vài chiếc kiểu dáng tương đối bình thường ra.
Buổi chiều phỏng vấn, cô vẫn đến sớm, công ty này đúng là nhỏ hơn nhiều so với công ty đã phỏng vấn trước đây, nhân viên tiếp tân cũng không đẹp bằng nhân viên của công ty ấy. Mễ Quang nghĩ, dù sao mình cũng sẽ không ở đây mãi, nên cũng thoải mái hơn.
Hôm nay, người tới phỏng vấn không nhiều, Mễ Quang xếp thứ hai. Trong phòng Phỏng vấn cũng chỉ có một người phỏng vấn, là một người đàn ông trung niên, Mễ Quang nghĩ anh ta sẽ không giống như cái cô nhân sự ngày hôm qua, chỉ liếc mắt là đã biết nhãn hiệu cũng như giá của trang phục mặc trên người cô đâu nhỉ?
Trong quá trình Phỏng vấn, quả nhiên là không hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của cô, Mễ Quang phỏng vấn xong về thì cảm thấy hi vọng vẫn tương đối lớn, ít nhất cô ở nước ngoài mấy năm, nên có ưu thế về ngữ ngôn hơn.
Công ty này không trả lời cô sớm. Ngược lại, sau đó nhận được thêm hai thư mời phỏng vấn nữa, Mễ Quang đi tham dự cả hai, nhưng cuối cùng, chỉ nhận được thông báo của một công ty đồng ý tuyển dụng cô.
Khi nhận được tin nhắn, Mễ Quang mở đi mở lại xem mấy lần, xác định là tin nhắn được tuyển dụng thì reo hò lên ở trong phòng.
“Gâu Gâu!” Trong phòng khách, Husky nghe được tiếng của cô, chạy đến cửa phòng của cô cùng hú.
Mễ Quang xách túi của cô đi ra, nói với Husky đang ngồi cạnh cửa: “Chó cưng, hôm nay lại có ăn thịt đấy.”
Husky đi theo, muốn đi cùng cô ra ngoài, nhưng Mễ Quang không dám dẫn nó đi. Một người một chó đấu trí hồi lâu, Mễ Quang mới nhốt được Husky nhốt ở trong nhà.
Cách cánh cửa, vẫn có thể nghe được tiếng kêu không phục của nó.
Mễ Quang mua một phần cơm hộp với hai cái đùi gà ở dưới lầu, rồi thêm một cái cổ vịt, sau đó xách bịch đồ ăn về.
Có lẽ là Husky ngửi thấy mùi thịt thơm, nên đi lòng vòng quanh Mễ Quang. Mễ Quang lấy đùi gà từ trong bịch ra, bỏ một cái vào trong chậu ăn của Husky: “Bây giờ, nhân dịp ba mày không có ở đây, ăn mau đi.”
“Gâu!” Hình như Husky nghe hiểu lời của cô..., nhanh nhẹn cúi đầu ăn. Mễ Quang mở hộp cơm ra, bên trong là hai mặn một canh, mặc dù nấu không ngon như ở nhà họ Mễ, nhưng so với mỳ ăn liền còn ngon hơn nhiều.
Một người một chó ăn vô cùng thoải mái ở trong phòng khách, Husky ăn hết cái đùi gà, lại nhìn Mễ Quang với vẻ mong chờ, thèm thuồng cái cổ vịt của cô.
Mễ Quang cúi đầu nhìn nó, nói: “Cái cổ vịt này cay lắm, mày không thể ăn được.”
“Gâu!” Husky tỏ ý là không có gì nó không thể ăn được.
Mễ Quang vẫn lắc đầu: “Nếu mày ăn vào mà đau bụng, có lẽ chủ nhà sẽ đánh tao đấy.”
“Gâu Gâu!” Husky vẫn kiên trì muốn cái cổ vịt.
Ngay lúc Mễ Quang không chống nổi ánh mắt thèm thuồng của nó, cho nó một đoạn cổ vịt thì Tiếu Cố về. Husky liền nằm im ngay, xem ra bình thường bị đánh không ít nha.
Mễ Quang tiếp tục ăn cơm như không có việc gì xảy ra ở phòng khách, Tiếu Cố xách một chiếc túi mua hàng, quan sát bữa trưa của cô: “Hôm nay ăn thịnh soạn như vậy, tìm được việc rồi sao?”
“Ha ha.” Mễ Quang cao ngạo ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Sáng mai, tôi bắt đầu tới làm thủ tục nhận việc, sẽ nhanh chuyển khỏi nơi này của anh thôi!”
“Ah, tôi rất mong đợi đấy.” Tiếu Cố giọng bình thản, anh đặt túi đồ lên khay trà, cầm một hộp bánh bích quy chó ra: “Thiên Thiên, có ăn bậy cái gì không đấy?”
“Gâu Gâu!” Làm sao có thể có chứ.
Tiếu Cố nhìn vào chậu ăn của nó, trong đó còn dính dầu của đùi gà và xương.
Anh nghiêng đầu nhìn Mễ Quang, Mễ Quang hết sức chuyên chú gặm cái cổ vịt.
Tiếu Cố không nói gì, anh mở bịch bánh bích quy chó ra, lấy một bịch nhỏ, bỏ vào: “Vị mới ở siêu thị đấy, mày ăn thử xem có thích không.”
Husky đi đến gần hít hà, rồi vui vẻ ăn.
Mễ Quang nhìn vào trong chậu ăn của nó, bánh bích quy hình vuông nhỏ đó hình như là vị bơ phô mai thì phải.
Kể ra, đã lâu rồi cô chưa ăn bánh bích quy bơ phô mai rồi nhỉ.
“Sao, cô cũng muốn ăn à?” Tiếu Cố hài hước nhìn cô.
Mễ Quang liếc anh một cái, quay đầu lại: “Ai mà thèm.”
Cô thu dọn đồ của mình lại, ôm về trong phòng ăn. Mặc dù hôm nay chiếc đầm của cô vẫn chưa bán được, nhưng tìm được việc cũng là một khởi đầu tốt, nói không chừng cô có thể đổi vận sớm!
Cuối cùng, cô ôm mong muốn tốt đẹp này bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Cùng làm thủ tục nhận việc với cô còn có một cô gái nữa, hai người ngồi chung trong phòng họp nghe người phụ trách thủ tục giải thích về hợp đồng.
Mễ Quang cảm thấy công việc hiện tại của mình chẳng đáng chút nào, bởi vì ba tháng đầu là thời gian thử việc, tiền lương không cao, mà trước khi ký Hợp đồng chính thức thì có lẽ cô đã có thể về nhà rồi.
Nhưng mà bây giờ cũng không còn cách nào khác, trước mắt cứ làm tạm đã. Người phụ trách giải thích xong, dẫn họ giới thiệu từng phòng ban. Mễ Quang được phân tới phòng marketing, không phải cô thích ngành này, nhưng người phụ trách nói đây là căn cứ vào nhu cầu của công ty điều chuyển, sau khi ký hợp đồng chính thức cũng có khả năng sẽ được chuyển tới những phòng ban khác.
Mễ Quang không nói thêm gì nữa, đi theo cô ấy tới bộ phận marketing. Quản lý bộ phận Marketing là một cô gái hơn ba mươi tuổi, nhìn qua có vẻ giỏi giang và cũng rất nghiêm khắc. Cô ta quan sát Mễ Quang mấy lần, nói: “Được rồi, sau này cô cứ theo Tiểu Hồ, học hỏi nhiều một chút.”
Quản lý Quách nói xong thì gọi Tiểu Hồ, Tiểu Hồ để kiểu đầu cua, nhìn qua thì lớn hơn Mễ Quang khoảng bốn - năm tuổi. Anh ta trông thấy Mễ Quang, thì nói giỡn: “Ơ này, quản lý Quách! Sao lại giao người đẹp cho em vậy?”
Quản lý Quách cười với anh ta: “Sướng cậu rồi! Mà cô ấy mới tốt nghiệp, chưa hiểu gì nhiều, cậu để ý một chút nha.”
Tiểu Hồ nói: “Yên tâm đi, em thích nhất là để ý người đẹp đấy.”
Quản lý Quách không nói nhảm với cậu ta nữa, quay qua nói với Mễ Quang: “Thế đi nha, những việc tiếp theo Tiểu Hồ sẽ chỉ cho cô. A đúng rồi, tối nay chúng ta có một bữa tiệc, cô cũng đi cùng luôn.”
Mễ Quang nhíu mày: “Em cũng phải đi sao?”
Quản lý Quách nói: “Dĩ nhiên rồi, cô là người mới, còn định lười biếng sao?”
Cô ta nói rất dứt khoát, Mễ Quang cũng không nói thêm gì. Tiểu Hồ dẫn cô tới chỗ làm việc của mình, ngày đầu tiên đi làm, cô cũng không có việc gì có thể làm, chỉ là giúp mọi người mấy việc lặt vặt, rồi làm quen với nơi làm việc.
Buổi chiều sau khi tan làm, quản lý Quách đưa cô và Tiểu Hồ cùng đi tham gia bữa tiệc. Địa điểm là Nhà hàng Thiên Hạ, Mễ Quang vừa nhìn mặt tiền là đã có thể đoán ra giá cả đồ ăn trong đó khoảng bao nhiêu.
Xem ra là một khách hàng lớn đây.
Ba người họ đợi trong phòng riêng một lúc, khách hàng mới lững thững tới. Hình ảnh của ông ta rất phù hợp với hình ảnh của ông chủ trong tưởng tượng của Mễ Quang: một nửa đầu hói, bụng bia, mập mập lùn lùn.
Hôm nay, Mễ Quang chủ yếu là đến ngồi, dù sao trước khi tới cô cũng đã tìm hiểu chút tình hình từ Tiểu Hồ rồi. Trong bàn ăn, nghe quản lý Quách và hai người kia câu qua câu lại, ăn nói khéo léo, cô chỉ thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.
Lúc lâu sau, quản lý Quách phát hiện khách hàng liếc trộm Mễ Quang suốt, mắt cô ta nháy nháy, nói với Mễ Quang: “Mễ Quang, kính ly rượu với Tổng giám đốc Bàng đi em.”
Mễ Quang dừng đũa trong tay, nghiêng đầu nhìn quản lý Quách: “Em sao?”
Quản lý Quách nói: “Dĩ nhiên, sau này còn nhiều việc phải nhờ Tổng giám đốc Bàng giúp đấy.”
“Đâu có! Đâu có.” Tổng giám đốc Bàng khiêm tốn hai câu, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Mễ Quang.
Mễ Quang khẽ nhíu mày, cầm rượu trên bàn lên đi tới trước mặt Tổng giám đốc Bàng, rót rượu vào trong ly của ông ta.
Tổng giám đốc Bàng cười híp mắt nhìn cô: “Da cô Mễ mịn thật đấy, nhìn tay xem này, trắng nõn nha.”
Ông ta nói xong thì cũng sờ soạng lên mu bàn tay của Mễ Quang, Mễ Quang bỗng dừng động tác lại, ném bình rượu lên bàn, vung ra một cái tát.