Kim Hoàng Triều là khách sạn bốn sao duy nhất tại huyện Li, kế bên
khách sạn là một nhà hàng có tên “Đảo Dừa”. Rõ ràng huyện Li không nằm
ven biển, ngay cả một cây dừa cũng không có vậy mà còn cố đặt ra cái
tên này.
Đơn Chí Cương ngồi trong góc nhà hàng nhìn đồng hồ. Bây giờ là năm
giờ chiều, An Mạn khoác tay một tên râu quai nón xuất hiện, đi theo phía sau là tên cao kều đội mũ lưỡi trai.
Hai ngày nay hành tung An Mạn có thể nói là khá đúng quy luật, mỗi
lần xuất hiện đều đồng hành ba người, hoặc là đến nhà hàng Đảo Dừa ăn
cơm tối hoặc là đến bệnh viện chỗ Triệu Giang Long dạo một vòng.
An Mạn vừa mới xuất hiện, Đơn Chí Cương lập tức giơ cao tờ Fashion
Magazine che mặt, dáng vẻ theo dõi hết sức chuyên nghiệp, thỉnh thoảng
khẽ nhích tờ tạp chí xuống một chút nheo mắt để ý động tĩnh bên kia. Anh ta thấy An Mạn cười nói nhẹ nhàng, có một lần cô ta còn đút miếng bánh
ngọt cho tên râu quai nón, tên kia xấu xa ăn xong rồi còn cố ý liếm ngón tay An Mạn. Sau đó hai người cười cười ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Khốn kiếp! Đơn Chí Cương tức lộn ruột thầm mắng liên tục: Tiện nhân! Tiện nhân!
Bình thường bữa ăn tối kéo dài nửa giờ, sau đó ba người sẽ cùng nhau
trở về. Đơn Chí Cương đưa mắt nhìn An Mạn õng ẹo tựa sát vào tên đàn ông kia đi ra cửa quay nhà hàng, vẻ mặt nũng nịu đến chảy ra nước.
Thế mới biết An Mạn này chả phải thứ tốt lành gì. Không phải nói
sắp kết hôn với Tần Phóng sao. Cho dù là tạm thời chia tay ít ra cũng
phải bớt phóng túng một chút, thật là không biết thẹn mà.
Mình và Tần Phóng là anh em nhiều năm, hiểu rõ tính tình của cậu ta.
Tốt bụng, cư xử theo cảm tính, không biết đo lường lòng dạ người khác,
luôn bị mấy loại người không biết xấu hổ lừa gạt. Nếu đã vậy, thôi thì vai ác này để mình sắm là được.
Đơn Chí Cương nghiến răng nghiến lợi đứng đó hồi lâu rồi ngồi xuống
bồn hoa ven đường, lấy điện thoại mở Weibo ra. Đó là một nick giả, không thiết lập thông tin cá nhân, trong danh sách những trang web đang theo
dõi chỉ có vài trang phổ biến đều là trang zombie hoặc là trang quảng
cáo, danh sách những người đang chú ý cũng chỉ có một người.
Đó là Triệu Giang Long.
Hai ngày nay sức khỏe Triệu Giang Long dường như đã khá hơn, ngày hôm qua còn đăng hình vịt quay kèm theo một câu: “Cuối cùng bà xã đã cho
tôi ăn thịt rồi.”
Không có tin tức gì mới. Đơn Chí Cương đang định thoát ra thì hệ
thống báo có tin mới, Triệu Giang Long vừa đăng một tin lên: “Ngày mai
xuất viện.”
Được xuất viện rồi sao?
Đơn Chí Cương thoáng cảm giác mấy ngày này rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Trước khi thoát khỏi weibo, anh ta do dự một chút rồi vào trong phần
tin nhắn. Lúc trước, anh ta từng gửi một tấm ảnh cho Triệu Giang Long,
là tấm ảnh của An Mạn đăng lên cho bạn bè xem.
Tấm hình được chụp vô cùng xinh đẹp, bên dưới ảnh cô ta viết: “Cõi
đời này cuối cùng luôn định trước sẽ có một người đang chờ bạn. Khi đó
bạn mới hiểu được, tại sao những người bạn đã gặp sai trước kia đều
không có kết quả. May mắn biết bao mới có thể trong nghìn vạn người gặp
được anh, lựa chọn anh và chỉ nguyện cùng anh đi suốt con đường đời.”
Triệu Giang Long nhận được tin nhắn không lâu sau hỏi lại: “Bạn là ai?”
Tôi là ai à? Ha ha, chỉ là một người không muốn anh em mình bị lừa gạt nhưng không tiện vạch trần thẳng mặt thôi.
Có lẽ việc này không được quang minh lỗi lạc, nhưng cõi đời này vốn
mặt trời chiếu xuống luôn luôn để lại bóng râm, không phải mỗi người đều có bí mật sao?
***
Thành Đông, sân bay Song Lưu.
Thật xui xẻo, chuyến bay tối nay đã thông báo do vấn đề kiểm soát
không lưu nên thời gian cất cánh tạm hoãn lại. Một lát sau tiếng phát
thanh lại vang lên: Mời hành khách đi chuyến bay XX mang vé máy bay đến
địa điểm quy định nhận cơm phần.
Đang ở sảnh chờ máy bay đợi phát cơm phần, căn cứ kinh nghiệm nhiều
lần của mình, Tần Phóng đoán tối nay không phải chỉ chờ một hai giờ là
có thể lên máy bay ngay được. Tư Đằng vốn không cần ăn cơm, cho dù
thỉnh thoảng có muốn nếm thử cũng sẽ không ăn loại cơm hộp sân bay này. Tần Phóng không khó tính như cô, sau khi nói với cô một tiếng rồi tự
mình đi lấy cơm.
Khi trở về mới phát hiện chỗ của mình đã có người ngồi. Là một người đàn ông trung niên đi công tác, cầm Ipad xem phim, đeo tai nghe, cũng
không biết nội dung phim là gì. Ban đầu Tư Đằng dường như chỉ nhìn
thoáng qua trong lúc lơ đãng, sau đó chăm chú xem rất nghiêm túc. Một
lát sau, người đàn ông trung niên bỗng phát hiện ra cô đang xem, khách
sáo tháo tai nghe ra chào hỏi cô, lại rất ga lăng đưa cho một bên tai
nghe.
Tần Phóng hậm hực, tìm chỗ ngồi đối diện nuốt xuống từng muỗng từng
muỗng cơm trộn rau, thỉnh thoảng còn liếc bọn họ một cái, nhủ thầm: Chả
biết có gì hay ho.
Ăn xong bữa cơm, hai người ngồi đối diện càng coi càng say mê. Tần
Phóng hoang mang kinh khủng, lúc đi đến thùng rác vứt hộp cơm mới cố ý
đi vòng qua phía sau hai người, từ trên cao nhìn xuống liếc về phía màn
hình: Phim ngoại quốc, hình như là kiểu nhà nghỉ trên quốc lộ, xuất hiện hết người khách này đến người khách khác, nam có, nữ có, già có, trẻ
có, nhìn khá quen mắt, hình như anh đã từng xem…
Anh nhớ ra quả thật đã từng xem rồi, bộ phim kinh dị kinh điển tên là ID Chí Mạng (1). Năm đó Tần Phóng và Đơn Chí Cương xem trong ký túc xá, từ đầu đến cuối đều bí ẩn đến cuối phim mới hé lộ đầy bất ngờ.
(1) Indentity năm 2003 kể về một nhóm 10 người lạ mặt vô tình bị
mắc kẹt trong một cơn bão lớn và hội ngộ tại một nhà trọ giữa vùng quê
hẻo lánh. Ngay sau đó, từng người trong số họ lần lượt bị giết một cách
bí ẩn. Bộ phim dễ khiến người ta liên tưởng ngay đến dạng phim trinh
thám hình sự, song không chỉ dừng lại ở đó, nó còn thêm vào nhiều yếu tố kinh dị tâm lý và vô số những tình huống bí ẩn, khó đoán, cùng “cú
xoắn” cuối phim đầy bất ngờ và để lại ấn tượng mạnh.
Mà Tư Đằng thông minh hơn anh một chút, cô xem liệu có hiểu không?
Sự thật chứng minh rõ ràng không phải như thế, mãi cho đến khi máy
bay cất cánh cô còn hỏi Tần Phóng: “Cái kết kia cuối cùng có ý nghĩa gì? Kết thúc khó hiểu quá, người cho tôi xem còn nói là đặc sắc, đặc sắc ở
chỗ nào chứ?”
Tần Phóng giải thích cho cô: “Đó là nói về nhân cách phân liệt, okay? Cô xem mấy người trong nhà nghỉ đó, cô gái điếm, cảnh sát, đứa bé, đều
là do tên mập lúc đầu phân liệt nhân cách ra. Nói cách khác, thân phận
mười mấy người khác đều là cùng một người.”
Hình như cô đã hiểu, cau mày im lặng. Tần Phóng thở dài một hơi, kéo
chăn đắp lên người, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì Tư Đằng lại kéo
chăn anh ra: “Tại sao một người có đến mười mấy nhân cách khác nhau như
vậy?”
Tần Phóng tức giận kéo chăn lại: “Loài người chúng tôi cao cấp là ở
chỗ này, trường hợp nhiều nhất có thể phân ra hai mươi loại nhân cách,
không phục à?”
“Cái này gọi là cao cấp sao? Cái này gọi là biến thái đó.”
Tùy cô muốn nói thế nào cũng được, một bộ phim thôi có cần quá quan
tâm như vậy không. Tần Phóng lại kéo chăn lên, mắt còn chưa kịp nhắm Tư Đằng lại hỏi tiếp: “Tại sao các người bị nhân cách phân liệt, mà còn
phân liệt ra cao thấp, mập ốm, nam nữ, già trẻ nữa? Đáng lý ra phải
giống nhau hết mới đúng chứ?”
Cô ta ngốc hay sao vậy, nhân cách phân liệt chỉ là một cách nói.
Trong thế giới vật chất đâu chỉ có một người chứ. Phim dùng người khác
thể hiện đó là phương pháp nghệ thuật, để khán giả xem cho dễ hiểu. Trên thực tế lẽ nào dùng dao chia người ra sao? Thật là thông minh cả đời,
hồ đồ nhất thời, Tần Phóng cảm thấy không thể nào giải thích rõ với cô
được: “Cô hỏi cặn kẽ làm gì? Yêu quái các người… cũng nhân cách phân
liệt à?”
Anh và Tư Đằng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên kia lối đi còn có
người khác, cho nên lúc nói đến chữ “yêu quái” anh cố ý hạ thấp giọng
xuống.
Tư Đằng nói: “Rất hiếm, rất hiếm thấy… trường hợp như vậy. Nhưng mà,
tối đa cũng chỉ có hai nhân cách thôi… Không phải, là hai yêu cách.”
Yêu cách? Còn Thiên Điểu Cách (2) nữa đó. Mấy năm gần đây, ngay cả
yêu quái cũng sâu sát như vậy, còn cao hứng đến mức giống như bệnh tâm
thần.
(2) Thiên Điểu Cách là một loại hoa văn ô vuông nhỏ, nhìn giống hình những chú chim.
Anh nói: “Không có việc gì nữa phải không, không có việc gì thì tôi ngủ đây.”
Tư Đằng không nói gì nữa, ban đầu Tần Phóng chê cô làm ồn giấc ngủ
của mình, nhưng đến khi bên tai thật sự yên ắng thì ngược lại không ngủ
được. Đắp chăn thẫn thờ trong chốc lát, đột nhiên anh hỏi: “Nhà Ngói
thật sự đã xảy ra chuyện sao?”
Tư Đằng trả lời chẳng liên quan gì: “Mấy người đạo môn cũng đi máy bay đến sao?”
“Không phải, họ chia nhau đi. Có người đi máy bay, có người đi xe
lửa. Lúc tôi làm thủ tục ở sân bay gặp được đạo trưởng Mã Khưu Dương,
anh ta nói Thẩm tiểu thư đi trước, khuya hôm qua đã bay về rồi.”
Nghe được ba chữ Thẩm tiểu thư, Tư Đằng im lặng hồi lâu sau đó mới hỏi anh: “Có kéo không?”
“Cái đó không cho mang lên máy bay.”
Chuyện này không làm khó được cô, cô bảo Tần Phóng nghiêng người lại
che đi tầm mắt người khác, tay trái vén một lọn tóc, tay phải đưa lên
trước mặt, giống như là chuẩn bị gì đó. Chớp mắt móng bay vút qua lọn
tóc, lọn tóc đã được cắt ngay ngắn chỉnh tề.
Tần Phóng nhìn rất hâm mộ, cảm thấy yêu quái quả nhiên lợi hại giống
như là người tiến hóa trong phim Mỹ vậy. Con người so sánh với yêu quái
có ưu thế chỗ nào đâu chứ? Ngoại trừ số lượng nhân cách phân liệt vượt
trội, những thứ khác quả thật chẳng có gì đáng khoe khoang.
Tư Đằng đưa lọn tóc đã tết lại cho Tần Phóng: “Sau này đi gặp Thẩm Ngân Đăng phải nhớ mang theo cái này.”
Tần Phóng không hiểu: “Mang theo thế nào?”
Tư Đằng lừ mắt: “Cất trong người.”
Lọn tóc này…
Nói thật nếu ở thời cổ đại lọn tóc đen này sẽ rất đẹp. Trong phim cổ
trang các tiểu thư, phu nhân yểu điệu thướt tha cầm thanh kéo vàng trong tay cắt phăng một lọn tóc. Mỗi lần cắt xong đều yếu ớt tựa như mới
gánh hai lu nước, tóc tết chung với sợi tơ gói vào trong khăn lụa, xịt
một chút nước hoa. Mấy người đàn ông nhận lấy còn thiếu điều rơi nước
mắt, cất trong người giống như báu vật, còn quý hơn cả kim cương mười
bảy mười tám carat. Nhưng đó là vẻ đẹp thời cổ đại mà đúng không?
Hiện đại ngoại trừ sát thủ biến thái, có ai cả ngày cất lọn tóc phụ nữ trong người chứ? Khiếp thật.
Tần Phóng nhón hai ngón tay cầm lấy, trong lòng vô cùng ghét bỏ, cầm nó giống như cầm một con sâu róm: “Nhất định phải mang theo à?”
Tư Đằng cười một tiếng: “Nói thế này cho cậu hiểu, lần sau đi gặp
Thẩm Ngân Đăng có thể không mặc quần áo nhưng tóc của tôi không thể
không mang theo.”
Thật hết biết nói sao. Tần Phóng lấy một chiếc khăn tay ca rô màu
xanh trong túi, trải ra bỏ tóc vào gói lại rồi hỏi cô: “Thẩm tiểu thư
này có gì đó không ổn phải không?”
“Cậu thích cô ta à?”
Tần Phóng suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu.
Chuyện này thật ngoài dự liệu của Tư Đằng: “Không phải cậu nói cô ta giống với Trần Uyển sao?”
Tần Phóng nói: “Cũng bởi vì quá giống nhau nên luôn khiến lòng tôi cảm thấy… hơi sợ.”
Có ai ngây thơ đến mức bởi vì người đó giống như người yêu đã chết
trước đây của mình mà bất chấp đâm đầu vào yêu đâu? Con người đều lý
tính, từ ban đầu anh đã nhắc nhở mình Thẩm Ngân Đăng và Trần Uyển là hai người khác nhau.
Người với người khác nhau thật ra không thể đơn giản phân biệt qua vẻ bề ngoài. Cho dù là sinh đôi nhưng tính tình, sở thích, vui buồn đều
khác biệt, quen biết lâu sẽ dễ dàng nhận ra. Mà Thẩm Ngân Đăng này lại
giống y hệt Trần Uyển, khuôn mặt, tiếng nói, vẻ mặt, cử chỉ đều không
khác gì nhau. Tốt quá hóa lố, nước trong quá ắt không có cá, có đôi khi anh ở bên cạnh Thẩm Ngân Đăng, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy giống
như là Trần Uyển mượn xác hoàn hồn, nhập vào người một người khác khiến
anh thầm ớn lạnh.
Thẩm Ngân Đăng này có vấn đề phải không?
Tư Đằng không trả lời.
Máy bay bắt đầu giảm độ cao, vùng đất Quý Dương dần dần hiện ra
trước mắt, lúc máy bay liệng vòng một cánh khổng lồ đưa vút lên cao, bên dưới là núi non trùng điệp được mây trắng bao phủ trải dài vô hạn.
Tư Đằng nói: “Lúc đi gặp cô ta phải mang theo tóc tôi đưa cho cậu, đừng quên đó.”