Bán Yêu Tư Đằng

Chương 10: Q.8 - Chương 10




Tần Phóng nghe vậy liền đoán ra được là ai rồi. Da đầu anh chợt rờn rợn, nhưng vẫn buộc mình phải quay người lại: Quả nhiên là Tư Đằng đang đứng lạnh lùng nhìn anh. Giống hệt trong giấc mơ, cô mặc áo khoác thắt eo và đi đôi boot màu đen.

Tần Phóng gắng gượng tìm đề tài: “Bộ đồ này… cô mặc đẹp quá! Trông rất năng động…”

Nhan Phúc Thụy thầm khinh bỉ liếc nhìn Tần Phóng. Tuy ông chưa từng đóng kịch nhưng cũng nhận thấy đây là lời kịch tệ đến cỡ nào.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Dạo… dạo…”

Tư Đằng cười lạnh, lại nhìn sang Nhan Phúc Thụy: “Ông cũng đến để đi dạo à?”

Nhan Phúc Thụy lặng thinh, vô cùng tự giác nhích sang bên cạnh, cách xa Tần Phóng một chút. Ý là: Tôi không quen biết cậu ta đâu.

Tần Phóng không bịa đặt được nữa, khẩn trương hồi lâu liền dứt khoát nói thẳng ra: “Tư Đằng, Bạch Anh có thể đang ở trên kia, không phải cô ta… đã mượn xác của chị Vạn kia chứ?”

“Phải đấy! Nếu không thì còn sao nữa? Chỉ một buổi tối mà cô ta có thể tạo ra thân thể mới được chắc?”

Có thể thuận lợi chứng thực suy đoán của mình như thế này, Tần Phóng lại không biết nên nhẹ nhõm hay là căng thẳng nhiều hơn: “Vậy… chị Vạn kia còn sống hay là đã… chết rồi?”

Tư Đằng im lặng không trả lời, Tần Phóng cũng trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”

Nhan Phúc Thụy hết nhìn Tần Phóng lại nhìn Tư Đằng, không nhịn được thốt lên: “Tiểu thư Tư Đằng, đây chính là giết người đấy. Cô định xử trí Bạch Anh thế nào? Nếu ngay cả cô cũng không chế ngự nổi cô ta, không phải cô ta sẽ còn hại thêm rất nhiều người sao?”

Tư Đằng nói: “Đại khái tôi vẫn chế ngự được cô ta, ít nhất là xét về yêu lực thì cô ta không thể đánh lại tôi.”

Nhan Phúc Thụy kinh ngạc: “Không phải cô đã chia cho cô ta một nửa yêu lực sao?”

Tư Đằng nhìn ông, giọng điệu đầy mỉa mai: “Nếu là ông, ông sẽ thật lòng chia cho cô ta đúng một nửa yêu lực để cô ta đuổi theo đánh lại ông à?”

Nhan Phúc Thụy nghẹn họng. Ông đã hiểu rồi! Tiểu thư Tư Đằng không chịu tải được toàn bộ yêu lực, nhất định phải chia đi một ít. Nhưng từ sự kiêng dè với Bạch Anh, có lẽ cô cũng không cam tâm san sẻ yêu lực với “kẻ địch” mà mình không khống chế được kia. Đây có thể nói là người không vì mình thì trời tru đất diệt, bản thân muốn sống lâu hơn đương nhiên là chuyện hợp tình hợp lý rồi. Ông lầm bầm trong bụng: Nhưng đây là tự cô nói “một nửa” trước mà, nếu cô nói cô vốn chỉ chia cho cô ta “xíu xiu” thôi thì tôi đâu có mất công hỏi tới hỏi lui cho phiền làm gì chứ.

Tư Đằng có thể chế ngự được Bạch Anh là tốt rồi, Tần Phóng thở phào, ngẩng đầu nhìn lên tầng kia theo bản năng: “Vậy cô… gặp cô ta chưa?”

Tư Đằng ngẩn ra chốc lát rồi lắc đầu: “Tôi cũng vừa đến đây thôi. Bạch Anh mới tìm được cơ thể để tá túc, nếu không có biến cố thì sẽ cẩn thận tịnh dưỡng trong một khoảng thời gian. Tôi đã đi theo anh Vạn kia vào cửa hàng, giả bộ làm khách cũ, tùy tiện tán gẫu với anh ta đôi câu. Tính ra, trang phục của Bạch Anh là do tôi chọn giúp đấy.”

Tần Phóng cảm khái: “Anh ta nói sau khi Bạch Anh kia trở về thì cứ ngồi xem tivi suốt, cũng… khá giống cô lúc trước đây. Cô định làm gì Bạch Anh?”

Tư Đằng im lặng. Định làm gì Bạch Anh ư? Chính bản thân cô cũng chưa rõ. Cô không muốn hợp thể, nhưng chẳng lẽ cứ đường ai nấy đi như vậy sao? Tính tình của Bạch Anh dường như đã khác xưa nhiều, thật sự không dám chắc được rằng hồi sinh cô ta lại liệu có phải là thả một tai họa ra không. Còn giết Bạch Anh ư? Cô chưa từng nghĩ đến. Có lẽ trước khi ra quyết định cuối cùng, hẳn là vẫn nên giữ Bạch Anh ở trong tầm kiểm soát thì tốt hơn.

Tư Đằng trầm ngâm giây lát: “Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, tôi không biết Bạch Anh sẽ phản ứng thế nào, cũng không biết cô ta có như năm xưa vừa gặp tôi đã ra tay liền không. Nếu đánh nhau thật…”

Nhan Phúc Thụy sốt ruột xen vào: “Nếu hai người đánh nhau thật thì cũng đừng làm liên lụy đến người đàn ông và bé gái kia. Tình cảnh người ta đã đáng thương quá rồi, mẹ cũng đã mất.”

Tần Phóng nghĩ ngợi: “Để cho mọi sự ổn thỏa, vẫn nên dẫn dụ người không liên quan rời đi. Tôi và Tư Đằng sẽ đi lên, trước đó tôi đã từng trò chuyện với anh Vạn kia rồi, nên dễ dàng viện cớ dụ anh ta và con gái anh ta ra ngoài hơn. Tư Đằng, dù cho cô và Bạch Anh có đánh nhau đi nữa, cũng đừng gây ra động tĩnh gì quá lớn, đừng phá hủy cả tầng lầu đấy nhé.”

Anh nói xong thì đi vào tòa nhà, đi được hai bước mới phát hiện ra Tư Đằng không đi theo, bèn quay đầu lại nhìn cô: “Đi thôi chứ?”

Tư Đằng thở dài, quay ra nói nhỏ với Nhan Phúc Thụy: “Chẳng phải đã nói đến đây chấm dứt rồi sao.”

Nhan Phúc Thụy lúng túng, đến tận khi Tư Đằng đi xa rồi mới miễn cưỡng biện bạch được một câu: “Là Tần Phóng lôi tôi đến mà.”

***

Cánh cửa mở, lộ ra khuôn mặt đầy nghi vấn của anh Vạn. Trước khi mở cửa anh ta đã nhìn qua mắt mèo, đúng là anh đã gặp hai người này rồi. Nhất là Tần Phóng, chính là người tốt bụng hôm qua đã giúp báo cảnh sát. Có điều sao họ lại đi cùng nhau, lại còn đến gõ cửa nhà anh nữa?

Tư Đằng cười với anh ta: “Quý phu nhân có ở nhà không?”

Quý phu nhân á? Ý là hỏi đến vợ anh đây mà, nhưng sao nghe thấy kỳ lạ thế nhỉ? Anh Vạn còn chưa kịp đáp thì phía sau đã vang lên giọng của con gái Niếp Niếp: “Ba ơi, ba ơi…!”

Giọng nói chợt im bặt, quay đầu lại, quả nhiên là Niếp Niếp. Khi thấy người lạ, cô bé khá sợ hãi, mím môi, rụt người nép vào trong góc. Anh Vạn cười xin lỗi hai người, rồi quay sang ôm Niếp Niếp: “Mẹ đâu? Niếp Niếp không cùng mẹ xem tivi nữa à?”

“Mẹ đi thay đồ rồi, không cho con xem cũng không ôm con nữa.”

Khuôn mặt cô bé đầy ấm ức, lúc nói “cũng không ôm con nữa”, đôi mắt kia còn ngân ngấn nước. Lòng Tần Phóng thấy rất khó chịu: Ai cũng bảo trẻ con vô tư, nhưng thật ra chúng rất nhạy cảm với nhân tình ấm lạnh, hay những biến hóa tâm trạng của người khác. Tuy chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng trên thực tế đã bày tỏ hết nỗi lòng của cô bé.

Nhìn sắc mặt của anh Vạn rõ ràng vẫn còn khá nghi ngờ về chuyến viếng thăm của bọn họ. Làm sao để có thể dẫn dụ hai cha con họ rời khỏi nhà mà không để lộ manh mối đây? Tần Phóng còn đang nhức óc suy nghĩ thì trong phòng khách bỗng vang lên tiếng giày cao gót.

Nhà anh Vạn lót gạch men, tiếng gót giày gõ trên mặt sàn nghe lanh lảnh chói tai. Tần Phóng thầm sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước, lúc vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với ánh mắt gần như vô hồn của một người phụ nữ.

Đây là chị Vạn, không, phải nói là Bạch Anh mới đúng. Cô ta chắc không hài lòng với cái xác này cho lắm. Dáng vóc chị Vạn hơi đẫy đà, cố ních vào bộ sườn xám tơ lụa tinh xảo kia quả thật trông càng béo ú hơn. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm ra đôi giày nào khác hợp với bộ sườn xám này, nên cô ta đành mang đôi cao gót hở mũi màu hồng, tổng thể nhìn vô cùng quái dị.

Hiển nhiên anh Vạn cũng cảm thấy cách ăn vận này của vợ mình thật sự quá mất mặt, anh ta há hốc miệng, nhưng không biết là do e ngại vợ mình vừa thoát khỏi tai nạn xe không chịu nổi kích thích hay là vì chú ý đến việc có người ngoài ở đây, cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn xuống lời định nói.

Nhất thời cả căn phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có Niếp Niếp là vẫn vui vẻ, chạy lon ton đến trước mặt Bạch Anh, ngẩng đầu, nắm lấy tay cô ta: “Mẹ!”

Đến lúc này, đôi mắt Bạch Anh mới gợn sóng, cô ta từ từ quay đầu về phía Tư Đằng, nói: “Đã lâu không gặp.”

Hình như bộ xương của cô ta còn chưa quen điều khiển cơ thể xa lạ nàythì phải? Giọng nói, hành động cứ cứng đờ khiến người ta thấy sởn gai ốc. Niếp Niếp bị mẹ phớt lờ, dẩu môi lên, như muốn khóc. Cả nhóm người trong phòng dường như chỉ có mình anh Vạn là nhận ra, anh ta kinh ngạc, hết nhìn Tư Đằng rồi lại nhìn sang vợ mình: “Hai người… biết nhau à?”

Tư Đằng cười: “Anh không ngại để chúng tôi trò chuyện riêng một chút chứ?”

Khóe miệng Bạch Anh từ từ nhếch lên, cử chỉ chậm chạp như một đoạn phim chiếu chậm: “Vào đi.”

Nói xong cô ta liền bỏ tay Niếp Niếp ra. Niếp Niếp dõi mắt trông theo, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nức nở khóc rồi nhào vào lòng anh Vạn. Anh Vạn đành dỗ dành cô bé: “Niếp Niếp đừng khóc, ba đưa Niếp Niếp xuống lầu ăn kem tuyết nhé.”

Nếu khách đã là “người quen” của vợ mình, anh Vạn cũng thôi không nghi ngờ gì nữa, ôm Niếp Niếp chuẩn bị đi ra cửa. Nhưng anh lại do dự, có nên chu đáo rót ly nước mời Tần Phóng hay không. Đúng lúc anh ta còn chần chờ, Tư Đằng đã quay lại bảo Tần Phóng: “Cậu cũng đi xuống trước đi.”

Tần Phóng tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lúc rời đi còn bất giác quay đầu lại vài lần. Anh Vạn vốn chờ để đóng cửa, thấy Tần Phóng lần chần như vậy cũng như hiểu ra điều gì, anh ta cười cười ôm Niếp Niếp đi trước. Khi Tần Phóng ra khỏi cửa đã không thấy hai cha con họ đâu nữa.

Tần Phóng thật sự cũng không để ý lắm, anh đi đến thang máy đối diện, nhìn ra ngoài khung cửa. Nơi này là tầng cao nhất, Nhan Phúc Thụy ở dưới tòa nhà kia trông như một chú kiến nhỏ, đang nhàm chán đi lòng vòng quanh xe. Tần Phóng thấy buồn cười, đang định ló người ra vẫy tay gọi ông thì chợt nghe trên đầu vang lên tiếng ầm ầm.

Tần Phóng ngẩng đầu lên, âm thanh hình như phát ra từ tầng trên, hẳn là ở sân thượng rồi. Anh nhìn xung quanh, ở góc đằng trước trông giống như góc cầu thang, cửa hơi hé, giống như có người vừa mới mở ra. Anh đến gần đẩy cửa ra xem sao, lúc này mới phát hiện đúng là có cầu thang đi thông lên sân thượng. Cửa trên sân thượng cũng mở, gió đang ào ào thổi xuống.

Có người đi lên đó sao? Âm thanh nặng nề khi nãy là gì? Tần Phóng đang chần chừ thì thấy có một bóng dáng nho nhỏ chạy vụt qua. Áo màu trắng, giày màu đỏ có đính nơ và quần hoa ngắn củn. Niếp Niếp ư? Thế anh Vạn đâu rồi? Trẻ con còn bé như thế lại chạy lung tung trên sân thượng thì rất nguy hiểm. Tần Phóng không kịp suy nghĩ đã chạy đến: “Niếp Niếp?”

Trên sân thượng ngoài một nhà kho che khuất tầm mắt thì có thể xem như khá thoáng đãng. Gió rất lớn, ánh hoàng hôn vẫn sáng rực, chói mắt, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Tần Phóng nhìn ra phía sau nhà kho rồi quay đầu đi chỗ khác gọi: “Niếp Niếp?”

Trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi chân, người đó đang nằm, mang giày da cỡ bốn mươi, là anh Vạn sao?

Đầu Tần Phóng ù đặc đi, lòng chợt chùng xuống. Anh đứng thừ người ra đấy, không có can đảm quay đi nhìn chỗ nào khác nữa. Thời gian như thể đã dừng lại vào khoảnh khắc này, tiếng tim anh đập càng lúc càng lớn. Trong nhịp đập thình thịch ấy, anh thấy mái tóc tết bím của Niếp Niếp từ từ ló ra từ góc tường.

***

Sau khi Bạch Anh đi vào trong liền cứng đờ ngồi xuống ghế salon, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt cô ta, khi sáng khi tối. Tư Đằng dừng bước cách cô ta chừng một thước, cẩn thận và cảnh giác nhìn cô ta. Thái độ Bạch Anh thế này là sao? Cố ý ư? Lâu ngày không gặp, trong khoảng thời gian đó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô takhông muốn nói gì sao?

“Bạch Anh.”

Cô ta vẫn không có phản ứng gì, cứ đờ đẫn nhìn vào tivi, thậm chí một chút mỉa mai hay khinh thường cũng không có. Trong lòng Tư Đằng dâng lên dự cảm chẳng lành, từ từ quay ra đứng đối diện với Bạch Anh, ánh mắt bỗng lướt xuống nút cài của chiếc sườn xám.

Vạt áo trước của Bạch Anh đầy nếp uốn, cô ta đã cài sai một nút. Ánh mắt Tư Đằng đột nhiên trở nên căng thẳng: Bạch Anh là người luôn coi trọng hình thức, làm sao mà có thể cài nhầm được chứ? Cô gần như xông thẳng đến trước mặt chị Vạn kia, níu lấy cổ áo chị ta: “Cô là ai? Bạch Anh đâu?”

Vẻ mặt chị Vạn vẫn mờ mịt trống rỗng, bị cô xách lên như vậy, đầu chị ta chỉ lệch sang bên cạnh. Tay Tư Đằng run run, rất nhiều hình ảnh khi nãy vụt ùa về trong nháy mắt:

– Cô gặp anh Vạn trong cửa hàng, anh ta nói vợ anh ta cứ “ôm con gái” xem tivi suốt.

– Lúc mới nhìn thấy “Bạch Anh”, ánh mắt cô ta như vô hồn, chỉ im lặng, mãi đến khi cô bé kia đi đến nắm tay cô ta thì cô ta mới quay đầu lại, nói với cô một câu “đã lâu không gặp”.

– Sau khi cô bé kia bỏ đi, “Bạch Anh” lại không còn phản ứng gì nữa cả. Cô ta chỉ như một con rối, có người điều khiển thì nói đôi câu, một khi người điều khiển rời đi thì mềm rũ xuống, không có tri giác gì nữa.

Đây đúng là chị Vạn, không phải là Bạch Anh.

Tư Đằng như thấy máu toàn thân thoáng chốc dồn cả lên đỉnh đầu, cô đẩy mạnh chị Vạn ra, hai tay nắm chặt lại. Sau khi đứng yên giây lát thì bỗng nhớ ra, gần như là lao đến bên cửa sổ nhìn xuống. Thấy Nhan Phúc Thụy đang ngồi cạnh bồn hoa mà thẫn thờ, Tư Đằng gào to lên với ông: “Nhan Phúc Thụy, Tần Phóng đi đâu rồi?”

Khoảng cách quá xa, Nhan Phúc Thụy nghe thấy tiếng nhưng không rõ ràng, ngẩng đầu lên khoa tay múa chân ra hiệu với cô.

Tư Đằng nôn nóng đến mức gần như muốn nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ, nhưng nhác thấy có mấy người đang đi về phía này nên đành phải nhẫn nhịn đi thang máy xuống. Lúc cô xuống đến nơi, Nhan Phúc Thụy vẫn còn đang ngơ ngác ngẩng đầu lên phía trên, Tư Đằng vọt đến hỏi ông luôn: “Tần Phóng đi hướng nào rồi?”

Nhan Phúc Thụy bị ánh mắt của cô dọa sợ, lắp bắp: “Tần Phóng… không có, không có xuống đây.”

Tư Đằng giận dữ: “Không phải cậu ấy đi chung với anh Vạn kia xuống đây sao? Rốt cuộc là ông có thấy hay không, ông ở dưới này…”

Phía sau vang rền một tiếng chấn động, giống như có thứ gì đó từ trên cao nện xuống, khiến mặt đất dường như cũng rung chuyển theo. Tư Đằng như bất động, Nhan Phúc Thụy thì ngỡ ngàng nhìn về phía sau cô, đôi môi mấp máy, càng lúc càng trắng bệch, có vài hộ gia đình đang thét ầm lên, mấy người ở trên cao cũng lục đục ló người ra nhìn.

Tiếng huyên náo ở phía sau càng lúc càng lớn, Nhan Phúc Thụy bắt đầu run rẩy, Tư Đằng vẫn đứng yên, hỏi ông: “Là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.