Bán Yêu Tư Đằng

Chương 1: Q.1 - Chương 1




Thượng Hải, tháng 7 năm 1937.

Những ngày qua phố lớn ngõ nhỏ bàn tán nhiều nhất đều không ngoài sự kiện Cầu Lư Câu ngày 7 tháng 7. Mặc kệ anh là dân trí thức hay là tên kéo xe, sàn nhảy Bách Lạc Môn hay khu cá cược trường đua ngựa đều tranh luận đến đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tứ tung. Ai ai cũng trở nên am hiểu thời sự, hăng say chỉ trích đám quan chức quân đội cấp cao.

Ví dụ như phu kéo xe Giả Tam thường ngày lấm la lấm lét thấy tiền quên nghĩa, thấy lính đi tuần nịnh bợ mời thuốc, thấy người nước ngoài hận không thể liếm giày, ngay cả Bắc Bình rốt cuộc là ở phía bên này hay bên kia sông Hoàng Phố cũng còn không biết. Nhưng mấy ngày nay đột nhiên miệng xổ đầy thời cuộc chính trị Trung Quốc - Nhật Bản. Một chiếc xe đạp đua hắn cũng đoán già đoán non là của giáo viên dạy học, sinh viên yêu nước. Nghe thấy vài ba chuyện vặt vãnh cũng mang ra lòe với đám bạn mình.

Tối nay trời đổ cơn mưa, trên đường nước ngập đến cổ chân, mấy phu kéo xe đến tiệm làm móng chân Dương Châu thường lui tới. Giày cầm lên còn chưa lau xong, Giả Tam đã gân cổ với người ta.

Nguyên nhân chính là tên phu kéo xe kia nói ban ngày kéo xe chở khách nghe thấy người khách đó nói là người Nhật Bản đang thèm thuồng nhìn chằm chằm chằm vào Thượng Hải.

Điều này rất nghiêm trọng. Tuy trên báo nói sự kiện cầu Lư Câu gây kinh ngạc cho thế giới. Nói cho cùng cây súng kia vốn đặt tại phương Bắc, ngay cả tiếng nổ bên phương Nam cũng chớ hề nghe thấy, nhưng bây giờ lại như hổ rình mồi rồi đây.

Cho nên Giả Tam lại làm ra vẻ như người phát ngôn đại diện cho Phủ Tổng thống, tư thế kia giống như là tối hôm qua Tưởng ủy viên trưởng gọi điện thoại cho hắn vậy.

- Người Nhật Bản đánh Thượng Hải! Cậu nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết không có đâu!

- Ở khu Tô Giới Thượng Hải đều là người nước ngoài! Trong khu tô giới Pháp có một tên Friede đó, cậu hỏi thử xem hoàng đế người ta có đồng ý hay không!"

- Thượng Hải nằm gần với Nam Kinh như vậy, Ủy viên trưởng ở tại phủ tổng thống lại để cho người Nhật đánh à?

- Tôn phu nhân đang ở Thượng Hải đó. Tôn phu nhân là ai? Đó là chị hai của Tưởng phu nhân! Đánh Thượng Hải ư, Tưởng phu nhân đồng ý được sao? Bắc Bình đâu giống với ở đây, Ủy viên trưởng chẳng có thân thích nào ở Bắc Bình cả, muốn đánh thì cứ đánh..."

Cuối cùng, Giả Tam thắng được một chầu rượu, uống rượu được lưng bụng, sau khi mưa tạnh, hắn xiêu vẹo kéo xe rời đi. Dù ngất ngưởng cũng không quên thốt ra một câu nồng nặc mùi rượu: "Nhật Bản à, ông mày đánh một cái rắm là nó bay mất tiêu rồi..."

Giả Tam có một cái tật, mỗi khi uống rượu là lạc hướng, không phân biệt đúng sai, gặp ngã ba là rẽ phải, uống càng nhiều thì càng chạy lung tung. Nói theo vợ hắn chính là uống hết một bình rượu là hắn có thể kéo xe đến sông Tần Hoài luôn.

Đầu óc mơ màng, nhớ mang máng là dọc theo sông Hoàng Phố gió thổi rất mát., sSau đó hắn kéo chiếc xe lạch cạch lắc lư như muốn ngã, lại thêm dưới chân không vững, liền té nhào xuống đất nằm ngủ.

Sau đó tỉnh lại đã là nửa đêm,. đĐêm tháng bảy về khuya vẫn lạnh, bụng đè trên nền đất lạnh buốt, Giả Tam mở mắt, mũi ngửi thấy mùi mốc meo, trong lòng thầm mắng một câu khốn kiếp., lLần này quả nhiên là uống say quá mà. Đây không phải là xưởng dệt Hoa Mỹ đã đóng cửa sao?

Nhà máy người Trung Quốc mở bị đóng cửa cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Ai bảo đồ của người nước ngoài vừa rẻ lại vừa tốt chứ.

Ánh mắt hơi mơ hồ, Giả Tam nhìn chằm chằm vào bức tường ngay góc rẽ ở phía xa. Ánh trăng rất sáng giống như một bóng trắng thong thả dạo chơi trên nền đất, có một cô gái rẽ qua góc tường

Có một cô gái ư?

Giả Tam đột ngột kịp nhận ra, trở mình ngồi bật dậy, dụi dụi con mắt, nhìn lại góc rẽ kia...

Yên ắng, tĩnh lặng...

Lẽ nào là nhìn nhầm rồi sao?

Không thể nào, nhất định là có một cô gái đi qua mà, giày cao gót chừng ba tấc lóc ca lóc cóc, trên mũi giày gắn hạt châu rung rinh sáng loáng theo nhịp bước. Giả Tam từng nghe người ta nói, lúc Tưởng phu nhân Tống Mỹ Linh xuất giá trên giày cao gót có gắn viên trân châu được trộm từ trong quan tài của Từ Hi Thái hậu. Từ đó rất nhiều bà lớn ở Thượng Hải cũng học đòi trang trí gắn trân châu lên trên đôi giày cao gót của mình.

Còn có bàn chân trắng như tuyết, bắp chân mảnh khảnh, tà váy sườn xám bay phấp phới bên chân. Tuy nơi thêu hoa hơi tối không nhìn thấy rõ trong đêm, nhưng cũng biết hoa văn kia rất cầu kỳ, chỉ có nhà giàu mới dám mặc.

Nhìn lên lại không thấy gì nữa, ai bảo lúc nãy mình lại nằm chứ. Vốn là đang ngẩn người nhìn chằm chằm góc tường, lúc đôi chân thon thả ngọc ngà thoáng qua góc tường, hắn cũng còn chưa hoàn hồn lại nữa kìa.

Suy nghĩ cẩn thận trước sau, Giả Tam cảm giác mình đã nhặt được vật báu rồi.

Hắn chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng đã từng nghe nói vài lần. Rất nhiều người làm vợ bé cho nhà giàu, trái tim cô đơn nên thậm thụt ở bên ngoài. Ở khách sạn cửa hàng đông người không thuận tiện, người to gan và mưu ma chước quỷ một chút sẽ chạy đến mấy chỗ nhà máy hoặc nhà cửa bỏ hoang ở ngoại ô.

Người từng trải dạy hắn, gặp phải chuyện như vậy đừng làm kinh động đôi uyên ương dã chiến, có đàn ông ở đó không dễ làm việc, tốt nhất là canh người nữ, đợi cô ta còn ở lại một mình thì đánh cô ta ngất xỉu. Mấy thứ vòng vàng vòng ngọc đeo trên người cậu cứ lấy. Tiền trên trời rơi xuống, ngựa gặp được cỏ đêm, nếu cậu to gan thì nếm thử hương vị của vợ bé cũng không sao -- Mấy thứ đàn bà này làm chuyện mờ ám có thiệt thòi cũng không dám để lộ. Huống chi cảnh tối lửa tắt đèn cô ta biết hắn có mấy lỗ mũi, mấy con mắt hay sao?

Giả Tam quyết định thăm dò trước đã: Làm được thì làm, lỡ như là tên côn đồ không đụng đến được...

Tiền bạc tuy quan trọng nhưng tính mạng vẫn cao giá hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.