Ban đêm, Nhan Phúc Thụy nhận được điện thoại của Tần Phóng thì vô
cùng vui mừng, đi ra cửa rẽ trái liền thấy xe anh đang đỗ ở cuối đường.
Tần Phóng mở thùng xe sau, xách hết túi lớn túi nhỏ ra, đặt xuống đất.
Giỏ đồ đều trông rất tinh xảo, ngó vào xem thì thấy toàn là áo khoác, giày, khăn lụa, phụ kiện vân vân… tất cả đều là nhãn hiệu mà mấy người
mẫu nước ngoài hay mặc trên các quảng cáo. Nhan Phúc Thụy lục lọi hồi
lâu liền thất vọng: “Không có của tôi hả?”
Tần Phóng không nghe rõ: “Gì cơ?”
Nhan Phúc Thụy không nói thêm lời nào, nếu nói ra nữa thì mình có vẻ
hẹp hòi và tham lam quá, dù sao ông cũng chẳng cần đến mấy thứ này, chỉ
là cảm thấy Tần Phóng… haizzz, đúng là anh ta không biết cách cư xử gì
cả, mua nhiều quần áo cho tiểu thư Tư Đằng như vậy, ít ra cũng phải mua
cho ông đôi vớ chứ! Đây là phép lịch sự, có biết lịch sự là gì không hả?
Tâm trạng Nhan Phúc Thụy không vui, bắt đầu bới móc: “Xe của cậu đỗ ở đây làm gì, đường dốc lắm, cậu chở tôi lên đi.”
“Đường không đủ rộng.”
Lý do này quả thật khiến người ta phát cáu mà, Nhan Phúc Thụy suýt
nữa trừng đến rơi cả tròng mắt: “Đường còn không đủ rộng ấy hả? Đủ cho
hai người nằm ngang đấy…”
Tần Phóng đáp một câu khiến ông nghẹn họng ngay lập tức: “Là tôi biết lái hay là ông biết lái? Ông cho rằng cứ đường rộng hơn xe là lái lên
được sao?”
Nhan Phúc Thụy tất nhiên không biết lái xe, ông chỉ từng đẩy xe bán
xiên que nướng thôi. Những lúc đẩy xe, ông đều dè dặt tránh xa đám xe
hơi, sợ cọ quẹt vào xe xịn không có tiền mà đền. Đương nhiên ông hiểu xe hơi cao cấp quý phái hơn xe đẩy tay của ông, luật lệ cũng nhiều, nghĩ
đến việc con đường chỉ rộng ngang bằng xe hơi là có thể lái được, Tần
Phóng lại đang hung dữ như vậy, Nhan Phúc Thụy liền nhụt chí: “Ờ.”
Hai tay xách đống đồ quay về, ông lại thấy Tần Phóng không có ý đi lên cùng liền nói: “Cậu không định gặp tiểu thư Tư Đằng à?”
“Công ty có việc bận.”
Nhan Phúc Thụy nhủ thầm trong lòng: Trước kia có thấy cậu bận đâu,
bây giờ thì ngày nào cũng kêu bận, cậu tưởng cậu là tỷ phú Lý Gia Thành
chắc!
Rồi ông lại chợt nhớ ra gì đó: “Tiểu thư Tư Đằng có nói, khuya nay muốn đến chỗ tháp Lôi Phong đấy.”
Tần Phóng thoáng sửng sốt, im im một hồi rồi mới nói: “Biết rồi, tùy cô ấy đi.”
“Cậu không đến sao? Nếu tiểu thư Tư Đằng tìm được hài cốt của Bạch
Anh thật, nói không chừng sẽ hợp thể luôn đấy. Chuyện hợp thể này rất hi hữu, cả đời cũng không có cơ hội thấy được đâu, cậu không đến xem sao?”
Tần Phóng quay người mở cửa xe: “Không đến, công ty bận.”
***
Đột nhiên nhận được đống đồ này, Tư Đằng cũng khá bất ngờ, nhưng cô
nhanh chóng nhớ ra là do cô đã từng nhắc đến. Khi ấy cô nói thấy thời
trang đương đại cũng rất đẹp, Tần Phóng trả lời: Tôi cũng cảm thấy nếu
cô mặc quần áo hiện giờ của chúng tôi sẽ rất đẹp. Sau khi về Hàng Châu
tôi sẽ dẫn côdạo trung tâm mua sắm, cô sẽ thích kiểu áo khoác có thắt
eo, giày da cao gót và mắt kính cho mà xem.
Tần Phóng nhớ rất kỹ, lời đã nói ra đều làm được. Nhưng kỳ lạ là
trong lòng cô lại có chút phiền muộn, cảm thấy anh thực hiện lần lượt
từng chuyện một giống như đang muốn bảo cô: Đấy, cô xem đi, đều đủ cả
rồi đấy, tôi đã làm xong hết rồi đúng không? Thanh toán xong rồi, tôi có thể đi chưa?
Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh nhìn sắc mặt cô mà lựa lời: “Tiểu thư Tư Đằng… cô không thay đồ sao?”
Ánh mắt Tư Đằng nhìn vào vạt sườn xám. Chiếc sườn xám hoa văn phức
tạp được cắt may tỉ mỉ này dễ chịu như làn da thứ hai vậy. Nếu nín thởsẽ cảm thấy chiếc sườn xám này… như thể đang tự hô hấp.
Nó cực kỳ giống với thời đại cô thoát thai, hương thơm thoang thoảng, trăng sáng lung linh, các cô gái đều dịu dàng thùy mị, nhỏ nhẹ ôn hòa.
Có thay ra hay không?
Cô tiện tay gạt hết mấy túi đồ sang một bên: “Vẫn chưa đến lúc.”
***
Đêm xuống, Tần Phóng nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được, lấy điện thoại di động ra xem thời gian thì thấy đã mười một giờ năm
phút rồi. Do dự nhiều lần, cuối cùng anh vẫn gọi một cú cho Nhan Phúc
Thụy.
Bên kia điện thoại, giọng Nhan Phúc Thụy mếu máo: “Tần Phóng cậu đừng dọa người như thế được không, cậu lo tôi không bị bảo vệ bắt được đấy
hả?”
Khuya lơ khuya lắc, núi Tịch Chiếu tối om, chỉ có phần thân tháp Lôi
Phong có ánh sáng, yếu ớt như bị xung quanh nuốt chửng mất. Ngọn đèn đá dưới tháp ửng sắc đỏ, nhìn từ xa giống như là hốc mắt đỏ lòm của con
quỷ trong truyện kinh dị.
Người ta thường nói: Nghe ve kêu càng thấy rừng yên tĩnh, chút ánh sáng leo lét giữa đêm dày đặc càng dọa người hơn.
Nhan Phúc Thụy vốn nhát gan, nơm nớp ôm lấy chiếc xẻng, vừa vào trong khuôn viên khu du lịch đã hoảng sợ đến nín cả thở, nghe gió thổi lay
cây cỏ cũng sợ sẽ kinh động đến bảo vệ trực đêm. Mà ngay lúc này Tần
Phóng lại gọiđến, lúc tiếng điện thoại di động vang lên, ông đã suýt gào ầm ĩ, co giò bỏ chạy.
Tần Phóng hỏi tiếp: “Ông và Tư Đằng… đã vào đó rồi hả?”
Nhan Phúc Thụy ừ một tiếng: “Tiểu thư Tư Đằng cứ khăng khăng đòi đi,
cứ đi được một đoạn thì lại dừng lại quan sát. Núi này lớn quá, ai mà
biết bộ xương kia được chôn ở đâu. Nếu muốn đào khắp núi này lên thì
mình tôi phải mất hai tháng đấy. Với lại thấy đất bị xới lên thì khu du
lịch nhất định sẽ tăng cường bảo vệ…”
Chẳng biết đầu óc Nhan Phúc Thụy được cấu tạo thế nào nữa. Suy nghĩ
bằng đầu ngón chân cũng biết Tư Đằng sẽ không bảo ông đào khắp nơi lên
làm gì. Tần Phóng thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ngập ngừng rồi mới
nói: “Cứ vậy đi, nếu có tin gì… thì gọi lại cho tôi.”
Nhan Phúc Thụy cất điện thoại di động, lúc này mới phát hiện Tư Đằng
đang đứng trước một gốc cây lâu năm. Ông vội vàng ôm xẻng đi đến, trong
lòng khá căng thẳng: “Tiểu thư Tư Đằng, là chỗ này sao? Bạch Anh được
chôn ở đây à?”
Trong tiềm thức, ông luôn cho rằng nếu phân thân ra từ cùng một yêu
quái, hai bên nhất định sẽ có cảm ứng lẫn nhau. Tiểu thư Tư Đằng đi một
đoạn lại ngừng, có lẽ là đang cảm ứng có sự tồn tại của Bạch Anh ở quanh đây hay không.
Chẳng dè câu trả lời của Tư Đằng hoàn toàn khác hẳn: “Nơi này lớn
quá, tôi cũng thật sự không nghĩ ra Tần Lai Phúc sẽ chôn Bạch Anh ở
đâu.”
Cho nên mới nói, việc phải đào khắp cả núi lên là chắc chắn rồi. Nhan Phúc Thụy không chịu từ bỏ, tiếp tục tranh thủ: “Nếu không thì gọi thêm Tần Phóng đến nữa đi, hai người sẽ đào nhanh hơn một người… Lại còn có
thể…”
Ánh mắt Tư Đằng lạnh lùng liếc qua làm Nhan Phúc Thụy giật thót, nuốt lại nửa câu nói “còn có thể nói chuyện phiếm với nhau nữa” phía sau
lại.
Một lát sau, Tư Đằng lại có hành động quái lạ, cô cởi giày ra rồi
ngồi xuống. Áp cả lòng bàn tay và bàn chân xuống đất, thoạt nhìn rất
giống với một tư thế tập yoga trên tivi. Nhan Phúc Thụy nhủ thầm như vậy trong lòng, đanh định mở mồm hỏi cô có phải mình cũng cần cởi giày làm
theo hay không thì phút chốc đã thấy hoa hết cả mắt. Ông thấy tay chân
Tư Đằng đều đồng loạt vùi sâu vào lòng đất.
Mà thực ra cũng không phải vùi sâu lắm, chỉ hơn một tấc thôi. Nhan
Phúc Thụy thấy tim mình đập thình thịch, cũng không biết xuất phát từ
kiểu cảm xúc gì, ông cúi người xuống xem xét cho kỹ hơn, phát hiện bàn
chân và bàn tay cô đã hóa thành dây mây cắm thẳng vào đất.
Cảnh tượng này…
Nhan Phúc Thụy giật mình, vội vàng quỳ rạp, kề tai xuống đất nghe
ngóng. Quả nhiên là âm thanh của vô số dây mây đang thi nhau bò trong
đất vang lên không ngừng. Có thể tưởng tượng ra được cả đám dây dày đặc
đang đâm đi bốn phương tám hướng, phân nhánh tua tủa, giống như dệt nên
một tấm lưới khổng lồ dưới lòng đất. Cuối mỗi dây mây đều là một con mắt sáng quắc, hoặc là một chiếc mũi có khứu giác nhạy bén.
Khóe môi Tư Đằng lộ ra nụ cười nhạt: “Bất kể thế nào, hài cốt Bạch
Anh nhất định được chôn ở trên núi này, tôi không cần phí công đi tìm
địa điểm cụ thể làm gì, cứ thế này lục tung cả ngọn núi lên là được.”
Nhan Phúc Thụy nhìn Tư Đằng với vẻ gần như kính sợ, thậm chí còn hơi
nhích người né xa theo bản năng. Trước kia, ông từng nhổ mấy cây non
hoặc gốc cỏ linh tinh trong rừng lên xem, tuy biết trên mặt đất chúng
trông có vẻ bình thường nhưng bộ rễ có thể ăn rất sâu vào trong lòng
đất. Ông biết Tư Đằng đang làm gì rồi. Cô vốn là yêu quái, nên lấy thân
mình làm gốc, điều khiển vô số rễ nhánh, lục tung khắp lòng đất ở núi
Tịch Chiếu này lên. Bạch Anh chọn địa điểm giấu cốt có thể rất phức tạp, có thể còn có cơ quan mật đạo gì gì đó, có thể phải giải rất nhiều câu
đố khó nhằn. Nhưng Tư Đằng không cần phí công làm nhiều việc như thế làm gì. Đám rễ sẽ tránh né nền kiến trúc, khéo léo luồn sâu và, sẽ phá tan
tất cả một cách lặng lẽ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Nhan Phúc Thụy chợt nhớ ra một vấn đề:
Tiểu thư Tư Đằng cứ sử dụng yêu lực mãi như thế sẽ không sao chứ?
Ông định cất lời hỏi thăm nhưng thấy cô đang nhắm nghiền hai mắt như
rơi trạng thái nhập định thì lại sợ quấy nhiễu cô, khiến cho cô bị ‘tẩu hỏa nhập ma’. Đang lúc ông do dự, Tư Đằng bỗng hô lên một tiếng, ngay sau đó sắc mặt
trắng bệch ra, tựa như bị một sức mạnh nào đó cắn trả, cơ thể thoắt cái
co quắp lại.
Nhan Phúc Thụy hoảng sợ, chạy nhanh đến đỡ cô dậy. May mà tâm trí cô
vẫn còn chút ý thức, khẽ thì thầm nói: “Quay về… quay về trước đã.”
Ông luống cuống tay chân, vội vàng cõng Tư Đằng lên, cũng không biết
là mớ thần kinh trong đầu đã mọc sai ở đâu, lúc này mà vẫn còn nhớ kẹp
chiếc xẻng lấy của khách sạn vào bên nách đem về. Lúc ông đang bước thấp bước cao xuống núi thì chợt nghe thấy Tư Đằng nói gì đó, giống như đang độc thoại. Ông dỏng tai lên để nghe, nhưng không ngờ trong lúc lơ là bị trượt chân, cánh tay buông lỏng, chiếc xẻng rơi xuống bậc thang, âm
thanh leng keng của kim loại bị va đập vang dội. Giữa màn đêm yên tĩnh
quả thật như là đang gióng trống khua chiêng, nghe mà rợn cả người.
Mất một lúc âm thanh mới lắng xuống, Nhan Phúc Thụy đứng như trời
trồng ngay tại chỗ, hai chân bủn rủn, chỉ đành không ngừng tự khích lệ:
Không sao, không sao, chắc là không ai nghe thấy đâu. Chắc chắn bảo vệ
đều ngủ hết rồi, không ra ngoài xem xét đâu.
Thực tế, bảo vệ ở đây tận tâm hơn ông tưởng tượng nhiều. Đáp lại ông
là ánh đèn pin loang loáng soi đến, kèm theo tiếng hô lớn giận dữ: “Ai
thế?”
***
Hơn nửa đêm Tần Phóng phải lái xe đến đó, tốn rất nhiều lời lẽ, lại
phải đút thêm tiền mới dẫn Nhan Phúc Thụy và Tư Đằng ra. Trên đường trở
về khách sạn, Nhan Phúc Thụy vẫn ấm ức lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn nói chúng tôi là du khách, chỉ vì muốn ngắm tháp Lôi Phong về đêm nên cố ý ở lại
muộn. Nhưng trông tôi đâu có giống như thế, cậu không biết đâu, bọn họ
chẳng có tí văn hóa và tôn trọng người khác nào cả, nói tôi y như quân
ăn cắp, vì tay còn cầm theo xẻng nữa mà. Tôi nói tôi và tiểu thư Tư Đằng quen biết nhau, bọn họ cũng nhất quyết không tin…”
Tần Phóng liếc nhìn Nhan Phúc Thụy qua kính chiếu hậu: “Được rồi, bớt ồn ào đi, giữ Tư Đằng ngồi cho vững.”
Nhan Phúc Thụy đành im lặng, đến tận khi xe dừng lại trước cửa khách
sạn ông mới ồ lên: “Không phải cậu đã nói đường không đủ rộng nên không
thể chạy xe lên sao?”
Tần Phóng mở cửa sau, ôm Tư Đằng ra, thản nhiên nói: “Buổi tối có thể chạy lên được.”
Nhan Phúc Thụy sửng sốt hồi lâu, mới buông lòng cảm khái sâu sắc: Luật giao thông thật sự là quá phức tạp đi mà.
***
Tư Đằng vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt lại không được tốt. Tần Phóng ôm
thẳng cô về phòng, đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Có kinh nghiệm từ lần trước, anh quyết định cứ trông chừng cô cho đến ngày hôm sau,
nếu cô vẫn bất tỉnh, thân thể lại có hiện tượng mây hóa thì sẽ làm như
lần trước là cứ đào đất lên, trồng cô vào đó rồi tính sau.
Nhan Phúc Thụy cúi gằm đứng ở bên cạnh, ngập ngừng mãi, cuối cùng
cũng lắp ba lắp bắp nói: “Lúc ấy tôi đã nghĩ tiểu thư Tư Đằng sử dụng
yêu lực lâu có thể nào sẽ bị… nhưng mà chưa kịp nhắc.”
Tần Phóng nghĩ ngợi: “Cô ấy nhất định cũng đã nghĩ đến điều này rồi,
chẳng qua là cô ấy quá gấp gáp muốn tìm hài cốt Bạch Anh thôi. Có thể Tư Đằng nghĩ rằng chỉ cần tìm được Bạch Anh thì dù khó chịu một chút cũng
đáng.”
Nhan Phúc Thụy chợt nhớ đến điều gì đó: “Tần Phóng, tôi nhớ ra những
gì tiểu thư Tư Đằng đã nói vào lúc ấy rồi.” Ông kích động tuôn một
tràng, “Lúc tôi cõng cô ấy về, cô ấy luôn lặp đi lặp lại một câu. Khi đó tôi chỉ nghe được loáng thoáng, lại đang sợ đánh động đến bảo vệ nên đã quên béng đi mất. Mới vừa rồi cậu nhắc đến hài cốt của Bạch Anh, tôi
mới nhớ ra tức thì đây. Lúc ấy tiểu thư Tư Đằng đã nói là: Hài cốt Bạch
Anh không hề có ở trên núi.”
Tần Phóng từ từ nhíu mày: “Không ở trên núi sao?”
Nhan Phúc Thụy lắc đầu, khẳng định: “Không có. Cậu không biết đâu,
khi đó tiểu thư Tư Đằng dùng yêu lực, tôi đoán cả ngọn núi đã bị cô ấy
lục tung cả lên rồi ấy chứ. Cô ấy nói không có thì chắc chắn là không
có, hoặc nói chính xác hơn là không có ở trong lòng đất. Lạ thật nhỉ,
không chôn ở trong lòng đất thì ở đâu, không phải là đang được thờ cúng
trong tháp Lôi Phong đấy chứ?”
Càng nói càng phi lý, du khách đến tháp Lôi Phong đông nghìn nghịt,
làm sao dám đặt hài cốt Bạch Anh trong tháp được. Tần Phóng bèn giục
Nhan Phúc Thụy trở về nghỉ ngơi: “Đừng suy nghĩ nữa, mai rồi bàn tiếp,
đều mệt cả rồi.”
Nhan Phúc Thụy lê dép bỏ đi, căn phòng trở nên yên tĩnh, Tần Phóng
nhấc chiếc ghế đến ngồi bên giường Tư Đằng, dém góc chăn giúp cô, dém
được một hồi bỗng nhiên khựng lại. Bên tai anh vang vọng lời nói của
Nhan Phúc Thụy: Lạ thật nhỉ, không chôn ở trong lòng đất thì ở đâu,
không phải là đang được thờ cúng trong tháp Lôi Phong đấy chứ?
Anh lấy điện thoại ra, vào web, nhập ba chữ “tháp Lôi Phong” vào
thanh tìm kiếm. Trang web hiện lên rất nhiều đường link, Tần Phóng bấm
vào xem từng cái một. Phần lớn đều là đề cử cảnh trí để tham quan hoặc
là bình luận.
Đột nhiên ngón tay anh ngừng lướt, mắt nhìn đăm đăm vào một hàng chữ, đó là một tiêu đề: “Tiểu luận kinh điển của Lỗ Tấn: Luận về sự kiện
tháp Lôi Phong bị sập.”
Đầu óc anh chợt lóe lên, như có thứ gì đó đang nhắc nhở anh, Tần Phóng chần chừ rồi bấm vào bài luận.
“Nghe nói, tháp Lôi Phong ở Tây Hồ, Hàng Châu từng bị sập. Đây chỉ là nghe nói mà thôi, đích thân tôi không thấy được. Nhưng tôi đã từng thấy tháp Lôi Phong lúc chưa bị sập, trong ánh sáng lấp lánh rọi khắp cảnh
núi sông tươi đẹp, ánh chiều tà soi vào những vùng xung quanh, đó chính
là “Lôi Phong Tịch Chiếu”, một trong mười cảnh quan của Tây Hồ. Đích
thực tôi từng chiêm ngưỡng cảnh Lôi Phong Tịch Chiếu rồi, cũng chẳng hề
thấy đẹp như lời đồn…”
…
Tần Phóng từ từ ngồi thẳng người lên, anh khẩn trương đến mức tay run run, kéo lên thanh tìm kiếm, lục tìm một lần nữa những điểm mấu chốt
mà mình vừa nghĩ ra.
“Luận về sự kiện tháp Lôi Phong bị sập” của Lỗ Tấn đăng tải vào tháng 11 năm 1924, tháp Lôi Phong hiện tại đã được xây lại vào năm 2000, đến
2002 mới hoàn tất. Nói cách khác, vào năm 1946, khi Bạch Anh và Tần Lai
Phúc đi du ngoạn Tây Hồ, trên Tây Hồ không hề có… tháp Lôi Phong nào cả.