Lúc anh quay lại khách sạn, trời đã tối đen, Nhan Phúc Thụy đang ngồi trong phòng bếp xì xụp húp mì tôm, nghe thấy tiếng động, tay vẫn còn
nắm đôi đũa, đi ra ngoài, rồi tựa vào khung cửa vẫy tay rối rít với Tần
Phóng: “Tần Phóng, Tần Phóng, mau đến đây!”
Tần Phóng còn tưởng rằng Tư Đằng đã xảy ra chuyện gì, lại gần rồi mới biết là không phải. Nhan Phúc Thụy chỉ xuống dưới chân nói: “Cậu nhìn
mặt đất mà xem.”
Mặt đất làm sao? Ướt nhèm, vừa có mưa hay sao?
Nhan Phúc Thụy cũng không đợi cho Tần Phóng đoán: “Tôi tưới nước đấy, một ngày tưới bốn năm lần. Cậu không biết đâu, sau khi cậu đi được một
lúc, đất trong vườn bắt đầu nứt nẻ giống như là hạn hán vậy. Tôi vội
vàng mang chậu đi hứng nước, bao nhiêu nước như thế đổ ào xuống nhưng
lại bị thấm hết chỉ trong nháy mắt.”
Hấp thụ nước đến như thế, cộng thêm tình trạng thực vật xung quanh
đều như gặp hạn, chẳng lẽ Tư Đằng đang cố gắng hấp thu dưỡng chất trong
đất sao? Tần Phóng thoáng bất an. Tình hình lần này của Tư Đằng xem ra
nghiêm trọng hơn lúc trước, mà kiểu này dường như không đơn giản là vì
cô vận dụng yêu lực quá mức.
Nhan Phúc Thụy vẫn đang lải nhải: “Cậu biết không, đài truyền hình
cũng đã đến đấy. Lúc MC kia vênh mặt đứng ngay ở trước cửa nhà chúng ta, nói đến cái gì mà vấn đề môi trường đáng để toàn xã hội quan tâm. Nếu
không phải lúc ấy tôi đóng cửa nhanh thì họ đã lao vào phỏng vấn tôi
luôn rồi. Ối, Tần Phóng, Tần Phóng?”
Tần Phóng như không nghe thấy, đi vòng qua ông hướng thẳng vào phía trong.
Nhan Phúc Thụy cũng chẳng còn hơi sức mà oán thán nữa, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, thấy lớp phía trên vừa rồi còn ẩm ướt giờ đã lại dần dần chuyển thành khô rang, xem ra lại phải đi tưới nước lần nữa rồi.
***
Tối đó, Tần Phóng ngủ không an giấc, mơ thấy rất nhiều giấc mơ hỗn
loạn, tất cả đều là những cảnh tượng rời rạc. Có khi anh mơ thấy mình
trèo lên sân khấu Lê Viên nhìn ra xung quanh, trên sân khấu lúc ấy vô
cùng náo nhiệt. Giữa đủ những vai hát xướng, đọc thoại, múa may, đánh võ và ánh đèn sân khấu chập chờn bỗng hiện ra bóng dáng của Tư Đằng. Có
khi anh lại mơ thấy con thuyền mui đen dạo quanh hồ trong đêm tối, nó
lắc lư khiến anh thấy khó chịu, nằm nhoài trên mép thuyền muốn nôn. Sau
đó anh thấy từ dưới mặt nước thấp thoáng hiện lên một gương mặt trắng
bệch, giống hệt với Tư Đằng.
Khi anh tỉnh lại, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, đã là nửa đêm nhưng
phía nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Tần Phóng lần tìm
nút công tắc ở đầu giường. Cửa phòng hơi hé, anh cúi đầu nhìn thì thấy
được trên mặt sàn có in dấu chân bùn. Anh sởn cả gai ốc, nhưng nghĩ kỹ
lại đoán là Tư Đằng. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn không ngừng,
anh ngồi trên giường hồi lâu mới phát hiện ra một điều là dấu chân
không phải đi thẳngvề phía phòng tắm luôn.
Hướng dấu chân là từ cửa đi đến giường, rồi mới từ giường đi về phía
phòng tắm. Tư Đằng nhìn anh ngủ sao? Tại sao lại nhìn anh làm gì? Không
biết cô đã nhìn bao lâu nhỉ? Tần Phóng thảng thốt, mãi đến khi có tiếng
lục đục vang lên sau cửa phòng tắm, anh mới như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng xuống giường.
Tư Đằng mặc áo choàng tắm, vừa đi ra ngoài vừa dùng khăn khô để lau
tóc. Cô thấy Tần Phóng đứng đó nhưng dường như không hề bất ngờ chút
nào, chỉ hỏi một câu: “Tỉnh rồi à?”
Vẻ mặt cô thản nhiên, cũng không nhìn ra được khí sắc của cô tốt hay
xấu. Tần Phóng hơi lo lắng: “Thân thể cô… có khá hơn chút nào không?”
Tư Đằng đi đến sô pha ngồi xuống, tiện tay vứt cái khăn ướt qua một
bên: “Đừng nói là tốt, nếu như vẫn không tìm được Bạch Anh, có khi còn
tệ hơn nữa kìa.”
Câu nói này của cô đã nhắc nhở Tần Phóng, anh vội vàng đem bức họa đã mang về ra cho Tư Đằng xem. Quả nhiên Tư Đằng nhanh chóng nhìn ra được
điểm mấu chốt trong đó: “Xung quanh không có viền núi, vị trí của tòa
tháp trong bức tranh này cũng không phải là ở trên núi Tịch Chiếu.”
Tần Phóng gật đầu: “Trên Tây Hồ, vị trí mà không có dãy núi chỉ tập
trung về một phía, nếu như đem so với tấm hình của ông tôi thì phạm vi
có thể sẽ được khoanh vùng nhỏ hơn. Nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể xác
định được khu vực chung chung, mà không thể tìm ra được địa điểm cụ
thể.”
Anh nói xong lại do dự rồi mới kể ra giấc mơ lúc ngồi bên Tây Hồ cho cô nghe.
Tư Đằng suy ngẫm một hồi, bỗng cười lên: “Không có địa điểm cụ thể
nào đâu, tôi nghĩ rằng, cho dù là ông anh, Tần Lai Phúc năm đó cũng
không biết chính xác nơi chôn hài cốt của Bạch Anh.”
Tần Phóng phản bác lại theo bản năng: “Thế nhưng năm đó là một tay
ông tôi lo liệu hậu sự cho cô ta mà. Ngay cả ông tôi mà cô ta cũng không nói cho biết, hay lẽ nào sau khi ông tôi chôn cô ta xong rồi, hài cốt
của cô ta tự leo ra, đi đổi một mộ phần khác cho mình chắc?”
Tư Đằng nhìn Tần Phóng: “Đừng cứ mở miệng là nói cô ta, cô ta, cô ta. Đó là bà cố của cậu đấy.”
Tần Phóng tức giận, Tư Đằng cũng không buồn nhìn anh, từ từ cuộn bức
tranh kia lại: “Có đôi lúc, nếu muốn biết Bạch Anh định làm gì, sẽ làm
gì thì lại phải dựa trên suy đoán của tôi. Bởi vì theo một góc độ nào
đó, Bạch Anh cũng chính là tôi, phần lớn ý nghĩ và cách làm của chúng
tôi khá giống nhau. Nếu là tôi, tôi không thể cứ nói cho Tần Lai Phúc
biết nơi chôn cất thật sự của mình được. Tần Lai Phúc lại còn không biết bơi, muốn mang hài cốt chôn sâu dưới nước thì phải thuê thuyền, còn cần thuê cả người bơi lặn giỏi. Thế thì chẳng hóa ra là đi chiêu cáo khắp
thiên hạ sao? Lỡ như lộ ra ngoài, hoặc là dẫn dụ kẻ trộm mộ đến, thì giữ bí mật gì được nữa? Cho dù Bạch Anh không phải Tào Tháo, không xây được cho mình bảy mươi hai ngôi mộ giả, nhưng cũng nhất định không an bài
qua loa như vậy đâu. Cho nên, dù trên thực tế cô ta chỉ cho Tần Lai Phúc biết vị trí trên mặt nước trước đó thì đó cũng không phải là địa điểm
chôn cất thật sự. Giống như bức tranh mà cô ta đã để lại này, nó cũng
chỉ dùng để khoanh vùng thôi. Khi đó mạng Bạch Anh đã bị Khưu Sơn trấn
giết, hài cốt cô ta không thể tạo nên sóng gió gì được, chuyện dị thường xảy ra ở dưới nước chắc là do cô ta đã an bài trước đó rồi. Với lại,
người phía trên có thể bảo toàn mạng sống, là vì họ vốn không biết nơi
chôn cất thật sự, nhưng mấy người xuống nước thì chắc chắn phải chết.”
Đầu Tần Phóng như bị thứ gì đó lấp kín, thật lâu sau vẫn không thốt
nên lời. Tư Đằng nói đúng, những sắp xếp của Bạch Anh đều móc nối với
nhau chặt chẽ, không đến nỗi tới cửa ải cuối cùng lại làm qua loa cho
xong chuyện được. Trong mơ, anh thấy hai người kia một người ôm chiếc
rương, một người ôm theo xẻng, anh lại ngây thơ cho rằng chắc để đào một cái hố dưới đáy nước rồi chôn xuống, ý nghĩ này của anh có lẽ đã quá
giản đơn. Vậy rốt cuộc là Bạch Anh đã an bài sẵn thứ gì ở dưới nước nhỉ?
Lòng anh còn rất nhiều nghi vấn nhưng hiển nhiên Tư Đằng không có ý
định cùng anh nghiên cứu: “Tối mai tôi sẽ đến chỗ đó, xuống nước thăm dò nơi chôn hài cốt của Bạch Anh xem sao. Hai người muốn đi cùng hay không thì tùy, nếu không muốn thì cứ ở khách sạn chờ tôi là được.”
Tim Tần Phóng giật thót lên một cái: “Tối… tối mai luôn hả? Nhanh vậy sao?”
Tư Đằng điềm nhiên trả lời: “Còn chần chừ nữa thì sợ rằng tôi sẽ bị yêu lực của Thẩm Ngân Đăng hành hạ đến chết mất thôi.”
Quả nhiên thân thể bán yêu và yêu lực kia bài xích lẫn nhau, làm hao
tổn nguyên khí của Tư Đằng nhiều hơn so với trong tưởng tượng. Vì vậy mà Tư Đằng mới nôn nóng mong tìm được Bạch Anh để hợp thể ư?
***
Tần Phóng mua một chiếc ca nô bằng phao, gấp lại đặt vào thùng xe
sau, cái này nếu bơm đầy hơi lên có thể ngồi được những bốn người. Khu
Tây Hồ nói chung không cho phép xuống hồ tự do thế này, nhưng Tần Phóng
cũng lười đi nghe ngóng. Dù sao lúc nửa đêm lặn xuống hồ, nếu bị phát
hiện thì cứ thế mà bỏ chạy thôi. Tốc độ ca nô không hề chậm, anh không
tin đám bảo vệ có thể nhanh chóng điều động thuyền đuổi theo ngay được.
Đến tối, Tần Phóng lái xe đến một góc vắng vẻ của Tây Hồ. Tầm nhìn
từ vị trí này vừa khéo là quay lưng vào tháp Lôi Phong, mặt thì hướng ra vùng hồ xa xa. Tuy nơi đây đã được khai thác nhiều nên khá náo nhiệt,
nhưng nếu tạm bỏ qua khu vực mới xây cất này thì trông toàn thể cũng khá giống với bờ sông trơ trụi trong tranh kia.
Nhan Phúc Thụy xách cái túi vải bạt từ ghế sau xe xuống, chiếu theo
thứ tự lắp ráp từng mảnh một vào với nhau. Tư Đằng cầm lấy bức tranh,
lúc đi lúc dừng dọc bờ sông, rồi lại gọi Tần Phóng đến, khoanh vùng mặt
nước. Tần Phóng biết có lẽ đây sẽ là nơi bỏ neo, anh nhìn khoảng cách
nơi đó với bờ sông, rồi quay lại hỏi Tư Đằng: “Chỉ cần đưa cô đến đó là
được à? Còn cần chúng tôi làm gì nữa không?”
Tư Đằng thoáng nhìn anh một cái rồi quay đầu lại phía Nhan Phúc Thụy: “Không cần.”
Tần Phóng lại hỏi: “Chúng tôi quay về, còn cô thì sao?”
“Cũng khó nói.”
Lòng Tần Phóng bất chợt chùng xuống, muốn nói thêm gì đó nhưng lại
không thể thốt nên lời. Một lát sau, anh lại nghe thấy Nhan Phúc Thụy
đang í ới gọi mình từ phía sau: “Tần Phóng, Tần Phóng! Phải ráp ba mảnh
thuyền với nhau trước hay là bơm hơi trước vậy?”
Tư Đằng nhắc anh: “Nhan Phúc Thụy đang gọi cậu đấy.”
Tần Phóng đành đi đến giúp Nhan Phúc Thụy lắp ráp, lòng dạ anh vẫn
rối bời nên nói năng lộn xộn. Dần dần Nhan Phúc Thụy cũng nhận thấy anh
không bình thường, đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt anh: “Tần Phóng,
Tần Phóng!”
Tần Phóng nói chuyện theo bản năng: “Tiểu thư Tư Đằng xuống dưới rồi sẽ hợp thể với Bạch Anh.”
Nhan Phúc Thụy đáp: “Tôi biết rồi.”
Trong việc này ông không phản ứng mạnh như Tần Phóng: “Hợp thể là
chuyện tốt mà. Bây giờ tiểu thư Tư Đằng vẫn đang khó chịu còn gì? Sau
khi hợp thể rồi sẽ tốt thôi, mà rồi cô ấy sẽ càng lợi hại hơn, sau này
không ai dám bắt nạt cô ấy nữa. Chỉ có điều…”
Nhan Phúc Thụy thở dài nói tiếp: “Chỉ có điều cô ấy đừng có trở nên
hung dữ là được. Cái cô Bạch Anh kia vốn dữ dằn hơn tiểu thư Tư Đằng
nhiều.”
Tần Phóng im lặng một lúc: “Ông cũng linh cảm cảm thấy có thể sau khi hợp thể Tư Đằng sẽ đổi khác sao?”
Nhan Phúc Thụy nói: “Đó là đương nhiên rồi. Bạch Anh giống như một
cốc trà đường, tiểu thư Tư Đằng là một cốc nước trắng. Hợp thể rồi thì
trà đường và nước trắng sẽ hòa lẫn vào nhau, không còn ngọt như cũ nhưng cũng chẳng nhạt nhẽo nữa…”
Ông vừa nói vừa cúi đầu xuống siết ống van vào: “Vì vậy chỉ cần hợp
thể xong thì tiểu thư Tư Đằng chắc chắn sẽ thay đổi… Ơ, Tần Phóng?”
Ông lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Tần Phóng đã biến đâu mất rồi.
***
Tư Đằng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, biết là Tần Phóng nên cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có việc gì không?”
Tần Phóng dừng bước ngay sau lưng cô, giọng nói lẫn giữa nhịp thở hổn hển: “Tư Đằng, tôi nhớ ngày trước có lần cô nhắc đến mơ ước, cô nói
muốn trở lại làm yêu quái lần nữa.”
Tư Đằng ừ một tiếng: “Vậy thì sao?”
“Tại sao cô lại muốn trở về làm yêu quái lần nữa?”
Đem vấn đề này ra bàn thì thật là ngớ ngẩn và buồn cười, Tư Đằng mất
kiên nhẫn: “Không phải cậu cũng muốn trở lại làm người hay sao? Ai ai
chả muốn trở về chính mình thuở ban đầu, chẳng có lý do vì sao cả.”
Tim Tần Phóng chợt đập rộn rã: “Cô nói muốn trở về làm chính mình,
vậy tôi hỏi cô, liệu cô có trở lại đúng bản chất của cô được hay không?”
Tư Đằng quay đầu nhìn anh: “Là ý gì?”
Tần Phóng hít thật sâu: “Ý của tôi là, thật ra cô chưa hề sống đúng bản chất của mình.”
Anh không để ý đến sắc mặt của Tư Đằng đang dần dần trở nên khó coi,
vẫn lấy can đảm nói tiếp: “Lúc đầu cô biến thành tinh là do Khưu Sơn
thúc đẩy, ông ta cho cô một cái vỏ, khi đó cô đâu phải là Tư Đằng, chỉ
là con rối do Khưu Sơn điều khiển thôi. Vất vả lắm mới thoát khỏi Khưu
Sơn, cô lại vì Thiệu Diễm Khoan mà phân thể với Bạch Anh. Sau khi sống
lại, mỗi một việc cô làm đều là những chuyện mà Bạch Anh mong muốn, có
thể nói, thật ra cô đang giúp hồi sinh lại Bạch Anh mà thôi. Cô căn bản
chưa bao giờ sống là chính mình, nói gì đến chuyện trở về làm chính mình được cơ chứ!”
Tư Đằng gằn từng chữ: “Tần Phóng, tôi đã từng nói với cậu, theo một góc độ nào đó, Bạch Anh chính là tôi.”
Tần Phóng vẫn kiên quyết: “Cô cảm thấy hai người là một sao? Nếu như
vậy, tại sao cô ta muốn gả cho Thiệu Diễm Khoan, còn cô thì không? Tại
sao những âm mưu xảo trá cô ta kiên nhẫn bày ra còn cô lại không nghĩ ra được? Lối suy nghĩ và cách làm chẳng hề giống nhau chút nào, ai bảo hai người chính là một hả? Cô muốn trở về làm chính mình ư, Tư Đằng, chỉ có lúc này đây cô mới đang thật sự là mình thôi.”
Sắc mặt Tư Đằng trở nên trắng bệch: “Bạch Anh và tôi vốn là một thể,
chỉ là ngẫu nhiên mà tách ra, xét về tình về lý cuối cùng vẫn phải hợp
về làm một mới đúng.”
Tần Phóng bất chấp: “Một chậu nước xối xuống đất rồi coi như đã đổ bỏ đi, có lý nào còn có thể thu về thành nước sạch một lần nữa? Con người
luôn tiến về phía trước, chẳng ai lại giật lùi lại cả. Hai người đã phân thể, chứng tỏ ý trời đã sắp đặt phải như vậy. Còn nếu đã nói về tình về lý, thực ra chuyện Khưu Sơn cưỡng ép thúc đẩy cô biến thành tinh đã là
nghịch ý trời, mọi chuyện vừa bắt đầu vốn đã không hợp tình hợp lý rồi.
Nếu cô vẫn còn muốn hợp tình lý triệt để thì tốt nhất nên biến trở lại
làm cây Bạch Đằng đi…”
…
Nhan Phúc Thụy đang cắm đầu cắm cổ giẫm thử lên chiếc phao đã được
bơm hơi căng phồng, bỗng nghe thấy tiếng rơi xuống nước vang ầm bên tai. Lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy trời thì tối như mực, mặt hồ cũng đen ngòm,
hình như còn đang nổi bong bóng, nhưng vì đột ngột quá nên chưa thể nhìn kỹ ra được.
Nhìn lại phía trên bờ, vốn là Tần Phóng và tiểu thư Tư Đằng vẫn đứng
chung thì giờ đây chỉ còn lại mỗi mình Tư Đằng. Tần Phóng đã đi đâu mất
rồi?
Ông nghi ngờ nhìn cô, cô cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn lại. Nhan Phúc Thụy đành rụt cổ cúi đầu, lòng ôm mối nghi ngờ, tay tiếp tục siết ốc. Một lúc sau, khi đi ngang qua ông, Tư Đằng hơi khựng lại, đột ngột hỏi
một câu: “Tần Phóng có biết bơi không?”
Nhan Phúc Thụy không dám chắc: “Có biết… không à? Tần Phóng như vậy, chắc là cũng… có biết nhỉ?”
Chưa dứt lời, ánh mắt ông đã bất chợt bị thứ gì đó ở phía xa xa trên
mặt hồ thu hút. Sau khi im lặng một giây, vẻ hồng hào trên mặt ông mất
dạng, giọng trở nên run rẩy, gọi cô: “Tiểu… tiểu thư Tư Đằng!”
Tư Đằng đang đứng quay lưng về phía mặt hồ, nhưng khi cô nhìn thấy
sắc mặt của Nhan Phúc Thụy, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành:
“Sao thế?