Mấy trò dân gian lâu đời thường thấy nơi đầu phố như thổi đường (1),
đóng thùng gỗ, xe lông mặt, ký hiệu Mao Sơn, làm nhang..v..v.. hiện giờ
còn khó tìm ra nguồn gốc, huống chi là bốn đạo môn, bảy đạo động và chín đạo phố tên tuổi vang dội năm xưa. Hôm nay họ đã điêu tàn đến mức gần
như thất truyền chứ nói chi là làm được chuyện ly kỳ gì khác.
(1) Thổi đường: Những tượng hình được tạo từ người nghệ nhân thổi, kéo bằng kẹo mạch nha và cho thêm màu. Link tham khảo http://img5.imgtn.bdimg.com/it/u=3556705513,4062251966&fm=23&gp=0.jpg
Bốn danh sơn đạo môn có đạo miếu chống đỡ còn được khí thế phồn
thịnh. Còn bảy đạo động năm xưa là Không Động, Tử Dương, Vân Tiêu, Ma
Cô, Đào Nguyên, Bạch Hạc, Vũ Sơn nay chỉ còn Không Động, Ma Cô và Đào
Nguyên là có hồi đáp. Khó khăn lắm mới hỏi thăm được cách liên hệ với
hậu nhân của động Tử Dương, nhưng khi họ gọi điện thoại đến lại là vợ
của người đó nghe máy, bà hắng giọng hỏi: “Tìm ông nhà tôi à? Đi làm ở
Nghiễm Châu rồi.”
Đạo động không thể so với đạo môn. Năm đó đạo động đều là đạo trưởng
chân nhân nhàn nhã dẫn theo hai ba đồ đệ vài ba thân tín đi ngao du non
xanh nước biếc, rời xa nhân gian, dựng nhà lập đạo quan. Sau đó trải qua chiến loạn, cách mạng, cải cách, khai phá, hậu nhân hoặc là vứt bỏ y
bát hoặc là về lại thế tục, người kế thừa tu đạo càng ngày càng ít. Vừa
nghe thấy đầu bên kia điện thoại hỏi đến đạo động, vợ người đó nổi giận: “Đạo, đạo, đạo! Mấy cái thứ vớ vẫn đó có thể thay cơm ăn được à? Chồng
tôi bảo đó đều là mê tín dị đoan cả!”
Đạo phố thì càng khó hơn. Tên đầy đủ của chín đạo phố là chín đường
phố đạo giáo, là chín hiệu buôn trên phố khắp đông nam tây bắc. Bên
ngoài là kinh doanh bình thường nhưng bên trong là chấm mực chu sa vẽ
bùa chú. Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, từ xưa đến nay ở phố thị đã khó giữ được đạo, cộng thêm xã hội hiện đại thông tin nhiều cám dỗ lớn, thế hệ thanh niên không có được tính cách trầm ổn. Tra tìm khắp nơi cũng
chỉ liên lạc được hai nhà. Một nhà là ở đường Hồng Kỳ, Vương Đính Đê,
Thiên Tân, làm tài xế tắc xi, nghe nói tổ nghiệp vẫn chưa tuyệt hậu,
nghe nói đạo môn tề tụ nên lập tức thu dọn hành lý Nam tiến. Còn một nhà là ở đường Đông Tiễn gần phủ Tổng Thống Nam Kinh. Người đó đang làm
giáo sư đại học, nghe nói chuyên ngành rất gần với tổ nghiệp, kết hợp
truyền thống và hiện đại, thực tiễn và lý luận.
Chín nhà đều tề tựu đã là chuyện của sáu ngày sau. Vương Càn Khôn
đáng thương mỗi một ngày đều bị giày vò xanh xao vàng vọt, ốm yếu hao
gầy, nằm trên giường thoi thóp sắp tắt thở còn cố hỏi Nhan Phúc Thụy một câu: “Những người đó đến chưa?”
Nhan Phúc Thụy không đành lòng đả kích anh ta, có điều ông thật lòng
cảm thấy những người đến đây dù có mặc đạo bào hay không thì bên trong
cũng không có chân thần. Nhất là đám tiểu đạo sĩ làm việc vặt vãnh ở
đây, ai ai cũng hưng phấn như được ra nước ngoài du lịch, mặt mày hớn hở tụ tập bên nhau thảo luận:
- “Nghe nói có yêu quái hả?”
- “Là yêu quái thật sao? Có mấy lỗ mũi, mấy con mắt vậy?
- “Nhất định phải chụp được hình nó đăng lên mạng mới được.”
Bên kia là yêu quái chịu đựng gian truân sẵn sàng chiến đầu, bên này
là đạo môn lơ là vô tổ chức, lười nhác rong chơi mấy chục năm. Phải làm
sao bây giờ?
Ngày thứ bảy, mọi người tụ tập trong phòng quan chủ Thương Hồng, dẹp
hết vật dụng trong phòng qua một bên, xếp bàn xếp ghế, nghiễm nhiên rất
ra dáng phòng họp. Lúc Nhan Phúc Thụy dìu Vương Càn Khôn đến, cuộc họp
đã bắt đầu. Quả nhiên là thời đại khoa học kỹ thuật đằng trước còn đặt
lap top và máy chiếu nữa.
Mở đầu chương trình hội nghị là mục tự giới thiệu bản thân: Trương
Thiếu Hoa chân nhân núi Thanh Thành, đạo trưởng Mã Khưu Dương núi Long
Hổ, Lưu Hạc Tường núi Tề Vân, Liễu Kim Đính động Không Động, Thẩm Ngân
Đăng động Ma Cô, Phan Kỳ Niên động Đào Nguyên; Còn có Đinh Đại Thành tài xế taxi Thiên Tân, Bạch Kim giáo sư đại học Nam Kinh.
Nhan Phúc Thụy không nhớ được mặt ai cả, nhìn một vòng ông chỉ có ấn
tượng với Thẩm Ngân Đăng động Ma Cô và Bạch Kim giáo sư đại học. Thẩm
Ngân Đăng là cô gái duy nhất trong đám người này, đúng lúc lại ngồi kế
ông. Trẻ tuổi xinh đẹp, sóng mắt lúng liếng, lại còn là phụ nữ, không
làm yêu tinh thật là đáng tiếc. Về phần Bạch Kim, người ta là giáo sư
đại học, làm công tác văn hóa giáo dục, điều đó khiến trong mắt Nhan
Phúc Thụy ánh lên sự kính nể từ tận đáy lòng.
Tự giới thiệu mình xong là đến chương trình giao lưu trao đổi. Nói
gần nói xa một lúc Nhan Phúc Thụy cũng hiểu rõ được ý của những người
này là: Đã quá lâu chưa từng có ai nghe thấy hay gặp được yêu quái.
Chuyện yêu quái này giống như là chuyện “không nghe lời sẽ bị sói tha
đi” mà người lớn mang ra hù dọa trẻ con ngây thơ vậy. Nhiều năm qua có
rất nhiều người không nghe lời, bị công an bắt đi cũng không ít, nhưng
có ai bị sói tha đâu?
Chương trình hội nghị thứ hai chính là phân tích tấm hình chụp
x-quang lồng ngực của Vương Càn Khôn. Hình phổi, hình tim, hình xương
sườn đều được đính lên vách tường, người cũng được mời lên sân khấu
triển lãm. Đạo huynh Vương Càn Khôn là bằng chứng sống đại biểu cho quan chủ Thương Hồng. Ý là mọi người cần phải chú ý, yêu quái có pháp thuật
kinh người. Tấm phim x-quang cho thấy đây là một người mạnh khỏe, nhưng
trên thực tế ba ngày sau Đằng Sát sẽ công tâm. Vương đạo trưởng đáng
thương đã đứng bên bờ vực của cái chết.
Mọi người thổn thức một trận, sau đó đạo trưởng Mã Khưu Dương núi
Long Hổ lên tiếng. Mã đạo trưởng đã hơn bốn mươi tuổi, trắng trẻo mập
mạp, gương mặt múp míp căng mỡ chẳng có lấy một nếp nhăn. Ông ta đưa ra
một vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm: Chuyện đạo sĩ Vương Càn
Khôn gặp phải là thật, như vậy vị tiểu thư Tư Đằng này đến cùng là muốn
gì? Cũng đã qua mấy chục năm rồi, năm đó Khưu Sơn trấn giết cô ta giờ
cũng đã qua đời từ lâu. Những người ở đây đều không thù không oán với cô ta. Chuyện cô ta muốn đến gõ cửa chào hỏi mọi người rõ ràng là không
nói đạo lý, điển hình của chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội đây
mà.
Tất cả những điều này đều vô dụng, Vương Càn Khôn nghe thấy quả thật
nản lòng thoái chí. Tư Đằng là yêu quái, yêu quái đương nhiên là không
nói đạo lý và chống đối xã hội rồi. Chuyện này cần ông phải cường điệu
nữa à? Nếu cô ta có sở thích giúp người còn có thể gọi là yêu quái nữa
hay sao? Lúc đó gọi là Bồ Tát rồi đó chứ.
Trong tiếng rỉ tai thì thầm, giáo sư đại học Bạch Kim bỗng đứng lên
nói: “Tôi có chuẩn bị một số tài liệu muốn chia sẻ với mọi người cách
nhìn của tôi về yêu quái.”
Lại còn làm PPT (2) nữa chứ. Tờ thứ nhất xuất hiện có một chữ “Yêu
Quái” thật to. Bạch Kim hỏi: Ai có thể nói cho tôi nghe thử yêu quái là
cái gì hay không?
(2) PPT: Chương trình PowerPoint của Microsoft Office thường dùng khi thuyết trình.
Anh ta nói: Tôi cũng giống như mọi người, chưa từng thấy yêu quái
cũng chưa từng gặp ma quỷ. Nhưng ở đây tôi muốn đặt một giả thuyết tương đối cho yêu quái và ma quỷ. Theo bình thường chúng ta nói người chết sẽ biến thành ma, ma không có thật thể, là một loại tồn tại tinh thần của
linh hồn. Nhưng tôi đã làm một nghiên cứu về yêu quái. Yêu quái giống
như là một vật thể phi nhân loại biến chuyển thành. Ví như là hồ yêu có
bản thể là hồ ly, Thụ lão lão trong Thiên Nữ U Hồn là thụ yêu, còn có
Bạch Tố Trinh vô cùng nổi tiếng là xà yêu. Các người có nhận ra chưa,
chúng hoặc là động vật biến đổi, hoặc là thực vật biến đổi. Nói cách
khác tổ tiên của chúng ta – người cổ đại – đã sớm phân biệt rõ ràng yêu
quái là một giống loài có nguồn gốc khác với con người.
Vì vậy tôi luôn suy nghĩ, loại trừ những nhận thức mê tín về chủng
loại yêu quái ra, chúng ta có thể dùng khoa học để giải thích hợp lý sự
tồn tại của loài yêu quái này.
Nghe thấy hai chữ “khoa học”, mắt Vương Càn Khôn thoáng sáng rỡ.
PPT chuyển đến trang thứ hai, một từ đơn tiếng Anh to lớn xuất hiện – Evolution.
Tuy Nhan Phúc Thụy không biết chữ này là gì, nhưng theo bản năng ông
biết đây là tiếng Anh. Ông len lén khều Vương Càn Khôn hỏi anh ta: “Có
nghĩa là gì?”
Vốn tiếng Anh của Vương Càn Khôn có hạn, còn chưa giỏi đến mức độ
này, lại không thể mất mặt trước Nhan Phúc Thụy nên chỉ có thể trừng mắt nhìn ông: “Ông im lặng đi!”
Bạch Kim giải thích: “Đây là một từ đơn tiếng Anh, dịch ra tiếng
Trung có nghĩa là Tiến Hóa. Tôi cho rằng yêu quái là một loại tiến hóa
của vật thể.”
“Ví dụ đơn giản là trong loài người có một số sẽ có năng lực khống
chế ý niệm mạnh hơn những người khác. Người thường gọi đó là khí công
hoặc là dị năng. Tôi cho rằng người như vậy sẽ thuộc về thành phần tiến
hóa trong nhân loại. Với ý trên, động – thực vật cũng có thể xuất hiện
tiến hóa. Động vật vốn gần gũi với con người, có vui buồn giận dữ, cần
ăn cơm uống nước, thậm chí là có ngôn ngữ giao tiếp với đồng loại. Các
nhà khoa học đã có nghiên cứu với lá cây bằng điện kế, chứng minh được
thực vật cũng có tâm linh. Người xưa nói vạn vật đều có tâm linh, có thể vào một thời điểm nào đó, ví dụ một số lượng rất ít ỏi của loại tâm
linh này xuất hiện “lượng biến nảy sinh chất biến” thúc đẩy động – thực
vật bỗng nhiên tiến hóa. Mà dấu hiệu tiến hóa là bọn họ có thể thích ứng với cuộc sống xã hội loài người, có hình thể và tư tưởng của loài
người. Đồng thời đặc tính của bản thân cũng sẽ được tiến hóa thêm một
bước lớn hơn.”
“Ví dụ như Tư Đằng, trong sách đạo trưởng Khưu Sơn đã ghi lại Tư Đằng giỏi “siết chết” loài vật khác. Phải biết rằng quấn bện vốn là bản tính của cây mây, mây thuộc về gỗ, dễ bắt lửa và dễ sinh trưởng. Nếu như cô
ta có thể lợi dụng những thứ này để hại người, vậy đó cũng là kết quả
đặc tính của bản thân cô ta bị biến dị lớn hơn. Nhưng cái lớn hơn này
cũng có một mức độ, làm sao cũng không thể dời núi lấp biển được. Cho
nên trong điển tích cổ đại có rất nhiều ví dụ yêu quái bị đạo sĩ thậm
chí là dân chúng thu phục. Như là Bạch Tố Trinh là xà tinh tu luyện hơn
nghìn năm, nhưng rượu Hùng Hoàng của tiết Đoan Ngọ vẫn khiến cô ta hiện
ra nguyên hình.”
“Cho nên tôi muốn nói với mọi người là đừng cho rằng Tư Đằng thật sự
đáng sợ. Cho dù cô ta là yêu quái cũng không có gì đáng sợ cả.”
Anh ta nói xong, người trong phòng cũng không lên tiếng, im lặng một
hồi lâu Nhan Phúc Thụy mới ngơ ngác hỏi: “Vậy đáng sợ là ở chỗ nào?”
Thẩm Ngân Đăng bên cạnh nghiêng đầu qua thản nhiên cười: “Đáng sợ là ở trái tim cô ta đó.”
***
Tần Phóng cảm thấy con người Tư Đằng rất khó đoán. Trước kia việc có
ăn hay không cũng che giấu, hiện tại có thể nói cô là cao thủ giả dạng.
Lúc ở Nang Khiêm thì bày ra dáng vẻ ngụy trang kia để tranh thủ thời
gian báo thù, đến Thanh Thành thì lại ngày ngày trong sân đắm chìm đọc
sách.
Thấy kỳ hạn mười ngày càng lúc càng gần, Tần Phóng thật sự lo lắng
cho Vương Càn Khôn. Nhưng anh không tìm được cớ gì để nói chuyện với Tư
Đằng, trên mặt cô lúc nào cũng viết rõ hàng chữ “người lạ chớ đến gần”,
nhưng không ngờ Nhà Ngói lại giúp anh được việc này.
Nhà Ngói là cậu nhóc nghịch ngợm nghé con không sợ cọp, không hiểu
cái gì là phải xem xét thời cơ. Xem chừng là trong đầu cậu vẫn thù hằn
Tư Đằng nên cậu dám bỏ hai muỗng muối vào cốc nước trà của cô. Tư Đằng
vừa giở nắp ra đã ngửi được mùi vị không đúng, cô biết Tần Phóng không
ngây thơ như vậy. Cô cũng không tức giận, chỉ kêu Nhà Ngói lại với vẻ
mặt ôn hòa.
Nhà Ngói như mở cờ trong bụng, trẻ con đầu óc ngây thơ, cũng không lo lắng sẽ có hậu quả gì chỉ muốn thấy cô bị sặc nước để hả giận. Không ý
thức được mình đã bị lộ đuôi, cậu còn vô cùng lễ phép thúc giục cô: “Dì
uống trà đi ạ.”
Mới vừa rồi Tư Đằng còn cười với cậu, trong chốc lát mặt đã biến sắc. Một tay nắm Nhà Ngói kéo đến, cầm cốc trà lên đổ vào miệng cậu. Tần
Phóng nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài. Nhà Ngói vùng vẫy đạp lung
tung cũng không giãy khỏi tay Tư Đằng được. Nước trà vừa đổ vào đã chạy
tọt xuống cổ, ngay cả lỗ mũi cũng bị sặc nước.
Nếu cứ để cô đổ hết nước trà vào miệng cậu như vậy xem chừng là cậu
nhóc sẽ bị sặc chết mất. Tần Phóng cũng chẳng nghĩ gì nhiều vội vàng
chạy đến cứu Nhà Ngói. Sau khi làm rõ chân tướng anh thật sự dở khóc dở
cười, đuổi Nhà Ngói khóc sướt mướt đi xong anh không nhịn được nói với
Tư Đằng: “Trẻ con không hiểu chuyện, tội gì phải so đo với nó.”
Tư Đằng giống như không nghe thấy lời anh, tiện tay cầm sách lên vừa
mở ra đã đóng lại, như có điều suy nghĩ hỏi Tần Phóng: “Ngày thứ mấy
rồi?”
“Ngày thứ chín.”
Vậy mà đã là ngày thứ chín rồi, Tư Đằng từ từ bỏ sách lại trên bàn,
trầm ngâm nói: “Nhanh thật, những ngày an nhàn sắp sửa chấm dứt rồi.”
Lại căn dặn Tần Phóng: “Người đạo môn đến đây thưa chuyện cậu nhớ
phải giữ mồm giữ miệng, chuyện yêu lực của tôi bị tổn hại không thể để
cho bất cứ ai biết.”
Cô quả thật quá tự tin rồi, dám chắc chắn là người của đạo môn không
có cách thu phục được cô chỉ có thể đến đây thưa chuyện ư? Lỡ như chỗ
người ta có cao nhân trị được Đằng Sát cho Vương Càn Khôn thì sao hả?
Tần Phóng kiềm nén nỗi xúc động muốn xối cho cô một thùng nước lạnh, anh thuận miệng nói: “Không phải là yêu lực khôi phục được một chút rồi
sao?”
Thấy Tư Đằng chưa hiểu ra, Tần Phóng khoa tay múa chân một chút: “Lần trước ở trên núi cô dùng dây mây làm nhiều chuyện như vậy…”
“Đó là do nguyên thân của tôi ở đó, tuy là đã hóa thành tinh nhưng
nguyên thân vẫn có cảm ứng, điều khiển dây mây không phải việc khó gì.
Nhưng hiện tại tôi đã rơi vào tình cảnh này, nguyên thân cũng tổn hại
hơn phân nữa. Làm sao có thể đi hao tổn nguyên khí còn sót lại nữa chứ?
Dĩ nhiên tốt nhất là dưỡng thương nghỉ ngơi lấy lại sức rồi.”
Tần Phóng cảm thấy không ổn: “Vậy bây giờ cô còn yêu thuật gì?”
“Không còn yêu thuật gì hết.”
Không còn yêu thuật gì hết ư? Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này khiến Tần Phóng suýt nữa nổi điên lên. Anh nhìn Tư Đằng chằm chằm: “Tư Đằng,
câu không còn yêu thuật gì hết của cô là mấy ý hả?”
“Một ý thôi, không còn yêu thuật gì hết.”
Đáp thật hay. Cô tự tìm đường chết dĩ nhiên không liên quan đến người khác. Nhưng mấu chốt là tính mạng của anh liên quan đến cô. Trước khi
cô kéo theo anh đi đùa giỡn với tính mạng có hỏi ý của anh chưa hả?
Tần Phóng nén giận, gằn từng chữ: “Yêu thuật của cô còn hoàn toàn
chưa khôi phục mà đã đi công khai trêu chọc cái gì mà bốn đạo môn, bảy
đạo động, chín đạo phố. Tôi thấy chỉ cần mỗi nơi phái ra một người, bốn
cộng bảy cộng chín là đã là hai mươi người rồi. Cô không có yêu thuật
còn không cho tôi nói, muốn giả dạng rất có bản lĩnh trước mặt người
khác hay sao? Đây là cô muốn lừa dối hay là muốn tay không bắt cướp vậy
hả? Tư Đằng, cô thật sự không cảm thấy như vậy quá nguy hiểm hay sao?”
Tư Đằng nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe xong lại cười rộ lên.
Cô nói: “Cảm thấy chứ, nhưng mà từ xưa đến nay muốn phú quý không phải đều cả gan làm liều hay sao?”